Không ai đáp lại, Phương thị lại nói một lần nữa.
Quản ngục béo gác đũa, thả bàn chân đặt trên ghế dài xuống. Quản ngục béo “Bộp” buông trong tay chén, khinh miệt chép miệng, dùng ngón tay thô tráng xỉa răng.
Quản ngục béo làm mặt quỷ với mấy tên còn lại, sau đó nghênh ngang đi tới.
“Ngươi nói Cảnh An Hầu phu nhân?”
“Không sai, nó là kế nữ của ta.”
“Ha ha ha…” Quản ngục béo cười, nói với mấy tên còn lại: “Các ngươi nghe xem, bà ta muốn cắt đứt quan hệ mẹ con với Cảnh An Hầu phu nhân, đúng là cười chết người mất thôi.”
Mấy tên khác cũng cười theo, nói đủ mấy lời châm chọc khó nghe.
Gương mặt Phương thị trắng bệch, nhìn qua cũng không tức giận.
Nếu người ta nhìn kỹ tay bà ta, sẽ phát hiện móng tay ngón giữa bị bà ta bẻ gãy, bấm vào lòng bàn tay, chảy máu. Sao bà ta có thể không hận, nhưng ở dưới mái hiên người ta, không thể không cúi đầu.
Bà ta nghiêm túc nhìn tên quản ngục, như muốn nhớ kỹ đối phương.
Nếu ngày kia, bà ta có thể xoay người. Kẻ đầu tiên bà ta muốn trả thù là quản ngục này, phải làm đối phương quỳ xuống đất để cầu xin, làm đối phương muốn sống không được, muốn chết không xong.
Hiện tại, bà ta chỉ có thể nuốt khẩu khí này, tận lực bình thường.
“Ngươi nói không sai, ta và nàng ta xác thật không có quan hệ gì để cắt đứt. Đúng là như thế, ta mới khuyên ngươi đi truyền tin, ta nghĩ Cảnh An Hầu phu nhân nhất định rất vui khi nhìn thấy mẹ con chúng ta hiện giờ nghèo túng. Ngươi nói ta càng thảm càng tốt, nói không chừng ngươi còn có thể có tiền thưởng.”
Quản ngục là một tên tham lam, nghe vậy đảo mắt vài lần, rầm rì nói mình mềm lòng, muốn từ bi. Rốt cuộc vẫn là tiền thưởng mê người, nàng ta thật sự chạy đi Hầu phủ.
Úc Vân Từ nào còn đồng ý gặp Phương thị, Phương thị là kẻ chưa tới phút cuối thì chưa bỏ cuộc, ai biết còn nghẹn ý nghĩ xấu gì hại nàng. Nếu nàng đã làm đối phương rơi xuống vũng bùn, chắc rằng đối phương không có ngày xoay người, nàng hà tất đi gặp bà ta, làm cho bản thân dơ bẩn.
Lỡ như đối phương chưa chìm hẳn, còn hấp hối và giãy giụa. Bà ta một hai phải kéo nàng làm đệm lưng, chẳng phải nàng sẽ chết oan.
“Ngươi về tiện thể nhắn với bà ta, ta và bà ta không phải mẹ con, cũng không có tình cảm gì cả. Bà ta có ngày hôm nay, tất cả đều là bà ta gieo trồng nhân quả. Còn có ý trời, ý trời luân hồi, thiện ác tự báo. Hiện giờ, bà ta đã bị phụ thân ta hưu, không còn là phu nhân Úc gia nữa, ta càng không cần gặp bà ta, bà ta tốt xấu thế nào, cũng chẳng liên quan đến ta.”
Quản ngục kia vâng dạ, không ngừng khom lưng gật đầu.
Cuối cùng, Úc Vân Từ ra lệnh Thái Thanh thưởng nàng ta hai đồng bạc, nàng ta vui mừng, cười híp mắt. Nàng ta còn ám chỉ Cảnh An Hầu phu nhân rộng lượng, không để bản thân đi tay không.
Úc Vân Từ hiện tại có mười mấy vạn lượng, còn có tất cả trang sức, ruộng đất và cửa hàng, không để tâm chút tiền đó.
Quản ngục nhận được tiền công, tất nhiên trở về khoe khoang trước mặt mấy người khác, nói Hầu phủ phú quý như thế nào, Cảnh An Hầu phu nhân như thế nào, thổi phồng Úc Vân Từ như thần tiên, là phu nhân có tấm lòng lương thiện nhất thiên hạ.
Úc Sương Thanh vốn mong ngóng trông nha đầu chết tiệt kia tới, không nghĩ tới thứ chờ tới lại là lời này của quản ngục, nghe mà đau cả gan. Bởi vì Úc Sương Thanh không ăn cơm, bụng quặn đau. Quản ngục còn nước miếng tung bay nói lời hay về nha đầu chết tiệt kia. Nàng ta hận không thể nói với thiên hạ mọi thứ của nha đầu chết tiệt kia đều là của nàng ta!
Phương thị ngồi im, như không nghe thấy.
Đúng là xem thường cô ta!
Nha đầu chết tiệt kia thật sự cho rằng bà ta không xoay người được? Bà ta không nghĩ tới Phương gia lại đoạn tuyệt quan hệ, trong xương cốt của bà ta vẫn là máu của Phương gia.
Phương gia không có khả năng thật sự khoanh tay đứng nhìn, còn có Thái Hậu nương nương, bà ta chính là muội muội ruột của Thái Hậu nương nương.
Dựa theo luật pháp, Phương thị phạm tội thất xuất (bảy loại tội ở thời phong kiến), dâm loạn với kẻ người khác, còn có ý đồ mưu hại trượng phu, cộng thêm một tội. Nữ tử dâm loạn sẽ có hình phạt riêng trước bàn dân, bị cho vào lồng quăng xuống sông, còn có hình phạt là cưỡi lừa gỗ.
Tội mưu hại trượng phu sẽ bị xử trảm. Hai tội cùng bị phạt, Phương thị trốn thế nào cũng chết. Nhưng Phương thị là nữ tử Phương gia, liên quan đến thể diện hoàng gia, không có hình phạt, một ly rượu độc là đủ.
Rượu độc là giả, hai ngày sau, mẹ con Phương thị bị đưa đến phía nam. Họ tỉnh lại ở một căn nhà, biến thành mẹ con goá bụa họ Lý ở thôn nhỏ dưới chân núi.
Úc Sương Thanh mở mắt, thấy mạng nhện to trên xà nhà, còn có một con nhện nâu chân dài, nàng ta hét lên, xoay người ngồi dậy.
Phương thị đã tỉnh lại trước, ngồi trước cái bàn cũ nát.
“Nương… Đây là nơi nào?” Úc Sương Thanh còn run, sợ hãi không dám nhìn bậy, sợ nhìn thấy đầu trâu mặt ngựa.
Nàng ta bị người ta ép uống rượu độc, còn sợ hãi, còn tuyệt vọng trước khi hấp hối, rượu đi vào cổ họng, nàng ta muốn nôn cũng không thể nôn. Chỗ tồi tàn như thế, không phải địa phủ thì là nơi nào?
Phương thị lạnh lùng nhìn qua, ngữ khí xót xa, “Nơi này… Đương nhiên là một nơi không ai có thể tìm được chúng ta, nhận ra chúng ta…”
Bà ta nói vậy, họ còn sống?
Úc Sương Thanh có chút vui vẻ, còn trẻ đẹp như thế, sao cam tâm chết sớm? Nàng ta còn nhiều nguyện vọng chưa thực hiện, còn nhiều phú quý chưa hưởng thụ, không nên chết sớm.
“Nương, có phải chúng ta không chết không? Vậy vì sao chúng ta không trở về kinh thành?”
Phương thị nhìn nàng ta với ánh mắt như tên ngốc, cười khẩy nói: “Về kinh thành? Chỉ sợ trong mắt mọi người, chúng ta đã chết. Nếu chúng ta là người chết, tất nhiên không thể xuất hiện nữa. Con yên tâm, một ngày nào đó, chúng ta sẽ trở về. Đến lúc đó, những kẻ nợ chúng ta, nương nhất định đòi lại gấp bội.”
“Không sai.” Úc Sương Thanh oán hận, “Đặc biệt là nha đầu chết tiệt kia, cứ để nó sống thêm mấy ngày thoải mái đi. Cực khổ con phải chịu, nhất định phải đòi lại nó ngàn lần vạn lần.”
“Ôi chao, khẩu khí không nhỏ nhỉ, còn muốn đòi lại ngàn lần vạn lần. Cũng không nhìn xem có bao nhiêu năng lực, khéo mồm khéo miệng thế này còn có thể thở được bao lâu đây?”
Giọng nam đột ngột vang lên, hai mẹ con sợ chết khiếp.
“Ngươi là ai? Vì sao giả thần giả quỷ?” Phương thị cảnh giác nhìn căn nhà, không thấy gì.
Úc Sương Thanh ớn lạnh, chỉ cảm thấy căn nhà này càng ngày càng u ám, như một tấm lưới đen lớn, bao vây họ, làm họ không thoát được.
“Nương, con… Sợ… Có phải có đồ dơ không?”
“Phi, ngươi mới là đồ dơ, biết không? Ta là thần y cứu khổ cứu nạn, được người khác xưng là Bồ Tát sống, nào là thứ dơ bẩn như ngươi.”
Thanh âm kia lại vang lên, Phương thị nghe hai chữ thần y, cảm thấy đối phương hẳn là chân nhân. Vừa rồi bà ta cũng có hoài nghi, còn tưởng rằng họ đã chết.
“Không biết thần y giá lâm, có gì chỉ giáo?”
“Ngươi đúng là tiện nhân quên nhiều chuyện, thời gian trước ngươi mới hủy hoại thanh danh của ta, nhanh như vậy đã quên. Quả nhiên ngươi làm quá nhiều chuyện ác, nhiều đến chính ngươi cũng không nhớ rõ.”
Phương thị giật mình, bỗng nhiên nhớ tới chuyện lần trước.
Thì ra là thần y ở gian nhà tranh.
“Ta bình sinh ngưỡng mộ nhất là người hành y chữa bệnh, sao có thể hủy hoại thanh danh của thần y. Nhất định có hiểu lầm, còn nữa, ta và thần y xưa nay không quen biết nhau, việc này nên nói từ đâu nhỉ?”
Người nọ lạnh lùng cười, hừ một tiếng, “Nếu ta đã tìm ngươi, tất nhiên là đã biết chi tiết của ngươi. Đầu tiên ngươi phái người đóng giả ta ở kinh thành, thấy Cảnh An Hầu phu nhân không mắc mưu, tạm thời từ bỏ. Sau đó ngươi biết Trình Bát tiểu thư đi khắp nơi tìm phương thuốc cổ truyền cho Cảnh An Hầu phu nhân, lại có mưu kế khác, sai người đi khắp nơi rải rác hành tung của ta, cố ý truyền tới Trình Bát tiểu thư. Ngươi dẫn họ đến gian nhà tranh, lại sai người giả làm phu thê trà trộn vào gian nhà tranh, mua chuộc nhị đồ đệ của ta, cùng đánh ngất Cảnh An Hầu phu nhân và Trình Bát tiểu thư.”
Phương thị hít thở dồn dập, thần y này nói không sai chút nào, giống như nhìn thấy bà ta sắp xếp mọi thứ.
Thanh âm kia tạm dừng, sau đó lại vang lên, ngữ khí càng khinh thường. “Ngươi không thể trêu Trình gia, cũng không muốn xen vào, vì thế sớm dặn dò cặp phu thê giả đưa Trình Bát về. Ngươi cho rằng mưu kế của ngươi không có kẽ hở, ai ngờ Cảnh An Hầu phu nhân cơ trí hơn người, nửa đường chạy thoát. Trình Bát tỉnh lại, việc đầu tiên là đập phá gian nhà tranh của ta, còn bắt ba đồ đệ của ta. Đến đây, thanh danh của ta bị hủy, ngươi nói xem ta có câu nào oan uổng ngươi không?”
Úc Sương Thanh không biết tình hình cụ thể, vốn không biết Phương thị hành sự như thế nào. Nàng ta nghe xong, trợn mắt há mồm, biết mẫu thân có thủ đoạn, nhưng không nghĩ tới chặt chẽ như thế.
Nếu không phải hai tên kia ngu xuẩn, hiện tại không biết nha đầu chết tiệt kia bị bán tới nơi nào, sớm là đồ chơi trong tay nam nhân, nào còn có thể chiếm vị trí cao cao tại thượng là Hầu phu nhân.
“Thần y, ngươi bị người khác lừa rồi, chuyện ngươi nói, ta còn chưa nghe qua, cớ gì nói ta đã làm chúng? Nếu không, ngươi tin ta một lần, ta sẽ tìm kẻ phá thanh danh ngươi, trả lại ngươi trong sạch.”
Người đứng trong bóng tối như nghe được trò cười, cười lớn tiếng, “Trong sạch của ta còn cần một ác phụ tới đòi à? Đúng là một trò cười.”
Phương thị bình tĩnh, nghe kỹ, phát hiện chỗ người kia ẩn thân.
Một nam tử trung niên chậm rãi đi ra cái tủ đen. Nam tử mặc đồ đen, mang giày bó, ánh mắt lạnh lùng, không giống thần y.
Ngược lại như một lưỡi dao dính máu, một kẻ có lòng dạ hiểm độc, kiếm tiền dơ bẩn.
“A!”
Úc Sương Thanh lại hét lên, nhận lấy cái trừng mắt lạnh lùng của Phương thị.
Nữ nhi bị mình quá nuông chiều, không làm được chuyện lớn.
Phương thị nặng nề, tỉnh lại chẳng nhìn thấy ai. Phương thị đoán người có thể cứu bà ta là Thái Hậu hoặc mẫu thân, tuy căn nhà hơi tàn, nhưng có thể giữ được mạng, sau này tính tiếp.
Hiện tại Phương thị bắt đầu phủ nhận suy nghĩ của mình, nếu Thái Hậu và mẫu thân cứu họ, sao nam tử trung niên trước mắt xuất hiện?
Hiển nhiên, trong đó có biến cố.
Phương thị đoán không sai, Thái Hậu bày mưu đặt kế đổi rượu độc, cũng sắp xếp người cứu họ ra.
Chỉ là những người đó sắp xếp hai mẹ con xong, để lại gạo, mì và tiền bạc liền rời đi, mà Liễu thần y đi theo những người khác, trên đường đi không rút dây động rừng.
Phương thị nghĩ đến mấu chốt, biết người tới không có ý tốt.
Nhưng bà ta tự nhận là người trong thiên hạ đều vì lợi ích, nghe nói vị này thần y cực kỳ thích tiền, tất nhiên sẽ dao động vì tiền tài.
“Ta không biết gì cả, nhưng nếu thần y nhận định là ta làm, ta hết đường chối cãi, xin thần y ra giá.”
Liễu Tân cười, yêu tiền là thật, nhưng trước nay đều làm việc nghĩa, không để tâm tiền tài.
“Chỉ sợ ngươi không trả nổi.” Hắn khinh miệt nhìn căn nhà cũ nát, không cần nói cũng biết.
“Ta tạm thời không có bạc, nhưng ta là người Phương gia, ta còn mẫu thân, còn tỷ tỷ của ta là Phương Thái hậu. Họ sẽ giúp ta, dù thần y ra giá bao nhiêu, tính theo thời gian, ta có thể trả nổi. Không biết ý của thần y thế nào?”
“Không thế nào cả, theo ta biết, Phương gia đã xoá tên ngươi, ngươi là một người chết, không có giá trị lợi dụng, ở đâu ra tự tin để khẳng định Phương Thái hậu sẽ giúp ngươi. Nếu bà ta chịu giúp ngươi, sao không sửa tên đổi họ cho ngươi, cho ngươi tiền bạc đi chỗ khác hưởng phúc. Mà bà ta vứt mẹ con các ngươi ở khe suối nghèo này, tương lai gả cho đám hán tử làm nông trong núi?”
Phương thị bị hắn hỏi, nghĩ ra chuyện.
Phương thị lạnh cả người, lại cố gắng bình tĩnh.
“Người khác sao có thể hiểu tâm tư Thái Hậu. Không bao lâu sau, ta có thể rời nơi đây, sống một cuộc sống phú quý. Nếu thần y không chê, ta nguyện trả số tiền lớn mời thần y đi theo, chăm sóc thân thể mẹ con bọn ta.”
Liễu Tân ở chốn giang hồ, nào nhìn không ra Phương thị đang diễn. Nữ nhân này quả nhiên tâm địa độc ác lại không giữ phụ đạo, ám chỉ mình sau này không chỉ có tiền tài, còn có thể trở thành khách của nhà bà ta.
Liễu Tân không phủ nhận Phương thị có sắc đẹp, nhưng ông ấy không phải nam tử tầm thường, nghe vậy không dao động.
“Cất bàn tính của ngươi đi, ngươi muốn tính kế ta, còn non lắm. Ta không chỉ nghe ra ngươi nói thật hay nói dối, còn có thể làm người khác nói thật đấy. Ngươi hẳn đã nếm mùi rồi, không biết còn nhớ không?”
Phương thị sửng sốt, bỗng nhiên nhớ tới ngày ấy ở nha môn.
Khi đó, Phương thị như bị quỷ ám, nói rất dứt khoát. Chẳng lẽ bà ta đã trúng thuốc của tên này, cho nên nam nhân này và nha đầu chết tiệt kia chung một đám với nhau.
Sắc mặt Phương thị âm trầm, bà ta rốt cuộc nghĩ thông suốt nguyên nhân.
“Thì ra là ngươi!”
“Không sai.”
“Nương, hai người đang nói cái gì thế?” Úc Sương Thanh nghe mà như lọt vào trong sương mù, không rõ lời nói sắc bén trong cuộc đối thoại của bọn họ.
Phương thị thâm độc, nặn từng chữ từ kẽ răng, “Hắn là người của nha đầu chết tiệt kia.”
Một câu đơn giản làm Úc Sương Thanh hồi thần. Nàng ta không biết nội tình ngày ấy Úc Vân Từ chạy thoát, nghe vậy lập tức nghĩ nha đầu chết tiệt kia có thể tránh được một kiếp vì nương chọn sai chỗ.
Sao nương có thể chọn địa bàn của con nha đầu kia, bỏ lỡ cơ hội hiếm có như vậy.
Úc Sương Thanh nhìn Phương thị với ánh mắt oán trách.
Phương thị mặc kệ nữ nhi, biết hôm nay khó xử lý chuyện cho êm đẹp. Người tới không có ý tốt, lại là người của nha đầu chết tiệt kia, không biết sẽ làm gì họ.
“Nếu ngươi đã rõ, sao không dứt khoát đi.”
Liễu Tân vỗ tay, “Dứt khoát! Nếu ngươi là nam tử, thật ra có thủ đoạn quyết đoán hơn đại ca ngươi. Chỉ tiếc nếu ngươi đi chính đạo, sẽ không rơi vào kết cục hôm nay.”
“Hừ, thắng làm vua, thua làm giặc thôi, lại nói, sao ngươi có thể kết luận ta thua. Dù ta thua, người khác cũng không chiếm được chỗ tốt.”
Lời nói của bà ta có thâm ý, còn mang theo tự đắc.
Hai ngày trước Liễu Tân vừa được Hầu gia cho mời, bắt mạch cho Hầu phu nhân đem, vừa nghe đã biết bà ta ám chỉ gì. Độc phụ như thế, đúng là uổng công được làm người.
“Ngươi chỉ thân thể của Cảnh An Hầu phu nhân à, đừng quên, ta là thần y, đó không phải hư danh. Không phải nói dối, không có bệnh ta trị không hết, huống chi là chứng âm hàn. Ngươi yên tâm, Cảnh An Hầu phu nhân tương lai con đàn cháu đống.”
“Ngươi…” Phương thị rốt cuộc thay đổi sắc mặt, thân thể của nha đầu chết tiệt kia là át chủ bài cuối cùng của bà ta. Từ nhỏ bà ta đã cho nha đầu chết tiệt kia ăn đồ âm hàn, hơn nữa mua chuộc đại phu. Đại phu nói với bà ta sau này nha đầu chết tiệt kia muốn sinh con, trừ phi gặp Đại La Kim Tiên.
Úc Sương Thanh nghe hiểu, nhìn Liễu Tân với ánh mắt thâm độc, “Vì sao ngươi phải trị bệnh cho nàng ta? Nàng ta vốn đáng chết! Đồ của nàng ta hẳn là của ta… Tất cả đều là của ta…”
“Chậc chậc, đúng là mẹ nào con nấy, chỉ tiếc con gái ngu hơn mẹ, chỉ học được cách ác độc của ngươi chứ không học được cách tàn nhẫn của ngươi. Tai họa như các ngươi ở lại thế gian, chỉ biết hại người khác. Dù là dân trong thôn sơn cưới các ngươi cũng xui tám kiếp. Hôm nay thần y ta sẽ thay trời hành đạo, xử lý bọn ngươi!”
Tiếng nói của Liễu Tân vừa dứt, mấy hắc y nhân trong bóng đêm vọt ra.
“A!”
Úc Sương Thanh lại hét lên, rúc vào góc giường, chỉ vào Phương thị nói: “Không liên quan đến ta, tất cả đều là bà ta làm. Oan có đầu nợ có chủ, các ngươi tìm bà ta đi, đừng tìm ta!”
Tiếp theo nàng ta lại cầu xin Phương thị, “Nương, con gái còn trẻ, con không muốn chết!”
Phương thị như rơi vào động băng, lúc trước, hành động của nhà mẹ đẻ đã làm trái tim bà ta nguội lạnh. Nhưng dù trái tim nguội lạnh cũng không bằng lời này của con gái, từng câu từng chữ như dao đâm vào lòng bà ta làm tim bà ta chết hẳn.
“Ha… Không hổ là con gái của ta. Đáng tiếc Thanh tỷ nhi, con nhất định phải cùng nương lên đường, con đừng sợ, trên đường đến hoàng tuyền, nương sẽ che chở con…”
“Không, con không muốn chết. Muốn chết thì tự nương đi chết đi, đừng liên lụy con!”
Úc Sương Thanh kêu to, muốn tông cửa xông ra.
Bóng đen còn nhanh hơn nàng ta, vọt đến trước nàng ta, giơ con dao, nàng ta ngã xuống đất.
Nơi đây là một tiểu sơn thôn xa xôi vắng lặng, thôn có tổng cộng ba mươi mấy hộ gia đình. Đêm khuya tĩnh lặng, các thôn dân đều tiến vào giấc mộng.
Giấc này người toàn thôn ngủ rất sâu, không có người nghe động tĩnh gì.
Sáng ngày kế tiếp, họ mới phát hiện đêm qua có núi lở.
Nhưng thật ra không bị ảnh hưởng nhiều, nhưng hai mẹ con vừa dọn tới dưới chân gặp nạn. Núi lở, đá lăn xuống, vừa vặn dừng ở nóc nhà họ, tạo ra một cái hố to.
Hai mẹ con ngủ trên giường, đúng là vị trí đá rơi xuống.
Hai người bị đá đè, sớm tắt thở.
Thôn dân không biết làm thế nào cho phải, thôn trưởng cơ linh, đi vòng vèo tìm được căn nhà. Chưa được một ngày, có mấy người tới thu dọn hai mẹ con kia, chôn qua loa ở sau núi, không có bia mộ.
Phương Thái hậu trong cung biết chuyện của mẹ con Phương thị, niệm hai tiếng a di đà phật.
Xem ra mẹ con muội muội làm quá nhiều chuyện ác, ông trời cũng không nhìn nổi. Bà ta có tâm giữ mạng của họ, họ vẫn bị ông trời xử lý.
Úc Vân Từ không rõ mấy việc bí ẩn này.
Nàng chỉ biết Phương thị và Úc Sương Thanh sợ tội tự sát ở trong tù, lúc đầu còn không tin. Dựa vào cách làm người của Phương thị, Phương thị không giống người tự tử.
Nàng nghi hoặc, qua mấy ngày, trước sau có chút không yên.
“Hầu gia, họ chết thật rồi?”
Cảnh Tu Huyền đứng sau nàng, nhìn nàng luyện chữ, nghe vậy lạnh mặt, “Chuyên tâm luyện chữ.”
“Không phải thiếp đang lo lắng sao, tỷ tỷ ruột của Phương thị là Phương Thái hậu, Phương Thái hậu có thể trơ mắt nhìn muội muội bà ta bị xử tử? Thiếp cảm thấy nếu Phương Thái hậu muốn cứu họ, nhất định sẽ dùng cách giả chết. Chàng nghĩ xem, họ không thể trốn tội, lại không thoát nổi, chỉ có thể đổi thân phận để sống tiếp. Nói không chừng, hiện tại họ đang ở một chỗ khác, tiếp tục ăn sung mặc sướng. Sau đó họ âm thầm quan sát chúng ta, nhắm chuẩn thời cơ tới trả thù, cắn chúng ta. Nếu thật như thế, chẳng phải chúng ta khó lòng phòng bị?”
Hắn nheo mắt, cô nương này nghĩ không sai.
Nếu mình không ra tay, chuyện sẽ như nàng nói.
“Người chết sao có thể sống lại!”
Nàng bĩu môi, “Sao không thể sống lại, thay hình đổi dạng thôi, chuyện như vậy cũng không hiếm thấy.”
Hắn rũ mắt, nhìn chằm chằm giấy Tuyên Thành trắng trên bàn, trên đó có hai hàng chữ. Xem ra gần đây cô nương này dùng công, có chút tiến bộ, chữ ngay ngắn hơn trước kia.
“Ta nói người đã chết, không có khả năng sống lại.”
Thanh âm quạnh quẽ, nói năng có khí phách.
Nàng lập tức yên tâm, có thể nghe ra ý trong lời nói của hắn. Dù có người làm Mẹ con Phương thị chết giả, hắn khiến cho chết giả thành chết thật.
“Hầu gia làm việc, thiếp yên tâm.”
Nàng dịu dàng gác bút lông sói, trong lúc gấp gáp, không cẩn thận dính vào nghiên mực bên cạnh. Nàng không hề nhận ra, xoay người nâng lên mặt nam nhân phía sau, hôn một cái.
Mực nước dính trên mặt hắn, như một nét đứng.
Nàng cúi đầu che miệng cười, ngón út bạch ngọc dính mực đen.
Hắn lập tức hiểu nàng cười trộm gì, lại bị dao động bởi nụ cười của nàng. Lúm đồng tiền như hoa, đẹp không sao tả xiết.
Nàng đột nhiên im bặt, biến mất ở môi răng hắn. Thân thể bị bế lên, đè ở bàn, ngọn tóc đảo qua nghiên mực, càng đen nhánh.
Thiên lôi và địa hỏa, hận không thể tương hợp, huyết quang như tai ương, bất đắc dĩ chặn đường, dọa sợ thiên lôi, địa hỏa cũng tắt lửa.
Bà dì đã tới ba bốn ngày, ăn vạ không chịu đi. Nàng không nhớ rõ khi niên thiếu có thời gian hành kinh dài, nhưng thân thể hiện tại, xem tình huống, có lẽ hết tuần cũng không hết.
Liễu thần y đã kê thuốc cho nàng, hai ngày nay nàng ra nhiều máu đậm màu, vừa thấy liền biết thân thể có bao nhiêu hàn khí.
Từ ngày nàng mở lòng, nam nhân để lộ tính của loài sói. Hắn đang trong tuổi tác đầy nhiệt huyết, thường kéo tay nàng muốn thư giãn. Đáng thương tay nàng tê, không có việc gì làm thì phải không dùng nửa ngày.
Trước mắt nàng còn luyện chữ, viết hai tờ giấy, chỉ sợ nhấc không nổi. Hắn hôn xong, bế nàng ở trên bàn lên. Thân thể căng chặt, có vẻ giương cung bạt kiếm, nàng sao mà không rõ kế tiếp hắn sẽ hành động.
Nàng đáng thương vươn tay, ngón tay còn run.
“Hầu gia, tay thiếp tê.”
Ánh mắt Cảnh Tu Huyền nguy hiểm thành ảm đậm, hắn thở dài.
Sau một lúc lâu, hắn nhẹ nhàng buông nàng ra, lần nữa trải giấy Tuyên Thành ở trên bàn.
“Vậy viết một tờ nữa đi.”