Đối với mẹ đẻ, cảm tình của hắn phức tạp. Hắn vừa sinh ra đã được ôm đến gối mẫu hậu, mẫu hậu chẳng giấu hắn. Hắn lớn hơn, từng đi thăm mẹ đẻ, nhưng mỗi lần mẹ đẻ nhìn thấy hắn, không khóc lóc kể lể chính là cầu phú quý cho Phương thị.
Thậm chí còn mơ hồ làm hắn và mẫu hậu có khoảng cách.
Thành mẫu hậu xuất thân từ Thành Quốc Công phủ, khi trẻ chính là quý nữ số một số hai trong kinh. Mà Phương mẫu phi là con gái của tiểu quan ngũ phẩm, dù là học thức hay là kiến thức đều kém Thành mẫu hậu quá xa.
Hắn không chỉ một lần nghĩ nếu hắn là con ruột của Thành mẫu hậu, thế thì tốt biết bao nhiêu.
Phương mẫu phi tồn tại chỉ làm hắn phiền lòng, sau đó hắn lớn dần, lấy việc học làm ưu tiên, không muốn đi thăm bà ta.
Bà ta lúc nào cũng làm bộ ngẫu nhiên gặp hắn, không phải quan tâm hắn ăn mặc, chính là quan tâm hắn béo gầy, ra vẻ từ mẫu. Khi đó hắn đã thông lõi đời, thấy bà ta tính kế, càng phiền chán.
Mười lăm tuổi, hắn được lập làm Thái Tử. Sinh nhật mười sáu tuổi trôi qua, phụ hoàng chuẩn bị chọn thái tử phi cho hắn, khi đó Thành mẫu hậu nhìn trúng chất nữ nhà mẹ đẻ.
Ai ngờ Phương mẫu phi không cam lòng yếu thế, một lòng muốn dìu dắt nhà mẹ đẻ. Thậm chí Phương mẫu phi còn có ý nghĩ kỳ lạ, muốn hắn đường đường là Thái Tử, đi cưới một cô nương nhà nghèo.
Lúc đó Phương gia đã được phong Hầu, một năm sau khi hắn được lập làm Thái Tử. Nhưng trong cảm nhận của hắn, Phương gia là gia đình bình dân.
Lương phi không xấu, Phương mẫu phi lúc nào cũng triệu nàng ta tiến cung nói chuyện. Mỗi lần hắn gặp biểu muội Phương gia, dáng vẻ muốn nói còn xấu hổ của biểu muội làm hắn không kiên nhẫn, thật sự là chướng mắt hành vi nhà nghèo của Phương gia.
Hắn nể mặt Phương mẫu phi, qua loa đáp lại Lương phi vài câu.
Trong lòng hắn có một nữ tử. Bọn họ cùng lớn lên, tình cảm sâu đậm. Nữ tử kia chính là đại chất nữ nhà mẹ đẻ Thành mẫu hậu, đích trưởng nữ Thành Tịch Nhan của Thành Quốc Công phủ.
Thành Tịch Nhan xinh đẹp, đoan trang rộng rãi, thanh mai trúc mã với hắn. Thành Quốc Công phủ có gia thế hiển hách, rất xứng đôi với hắn. Thành mẫu hậu thấy vậy vui mừng, hắn cho rằng Hoàng Hậu tương lai của mình nhất định là Tịch Nhan.
Ai biết phụ hoàng không thương nghị với Thành mẫu hậu, trực tiếp thế quyết định đích trưởng nữ Trình gia, không bao lâu sau, Tịch Nhan gả cho tên lỗ mãng Úc Lượng.
Mà Úc Lượng còn là một con chó của Trình gia!
Phương mẫu phi náo loạn hồi lâu, phụ hoàng mới để Lương phi tiến Đông Cung, phong làm Lương đệ. Khi đó tâm hắn đã lạnh, mặc cho Phương mẫu phi làm ầm ĩ.
Hắn nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt lạnh lùng.
Phương Thái hậu bị hắn nhìn, càng nhút nhát, vội quan tâm nói: “Bệ hạ bận rộn chính vụ, phải bảo trọng long thể, mẫu hậu không quấy rầy nữa.”
Trương Đông Hải đưa Phương Thái hậu ra điện, Phương Thái hậu hỏi thăm hắn thân thể gần đây của bệ hạ, Trương Đông Hải tất nhiên nói những việc vặt.
“Bà ta hỏi ngươi chuyện gì?” Chính Khang đế lạnh lùng hỏi.
“Hồi bệ hạ, Thái Hậu nương nương hỏi thân thể của ngài, dặn dò nô tài hầu hạ cho tốt.”
“Hừ, ngươi cũng gian xảo thật đấy, chẳng lẽ sợ trẫm giận chó đánh mèo?”
Chân Trương Đông Hải mềm nhũn, ông ta quỳ xuống, “Bệ hạ thứ tội, nô tài ăn nói vụng về, nếu không ngài thưởng cho nô tài hai cái tát, để nô tài nhớ lâu hơn?”
Chính Khang đế vừa thấy ông ta thế này, cơn tức giận tan một nửa, hắn đưa chiếc giày màu vàng, nhẹ đá ông ta một chân, “Tạm tha tên nô tài như ngươi, còn không đứng lên, trẫm muốn bãi giá Triều Nguyệt cung.”
Triều Nguyệt cung là cung điện của An Phi.
Trương Đông Hải nhanh đứng dậy, chạy ra ngoài. Trương Đông Hải thấp giọng dặn dò thái giám dưới trước có vẻ mặt nghiêm túc, đó là thái giám tổng quản làm người ta sợ hãi.
Chính Khang đế đến Triều Nguyệt cung, An Phi đã đi ngủ.
Tính ngày tháng, hôm nay bệ hạ sẽ ở nơi của Lương phi. Bởi vì chuyện của Phương thị, Chính Khang đế tức giận Phương gia, nào đồng ý đi nơi của Lương phi, lại nghe khóc sướt mướt và cầu tình.
An Phi không kịp trang điểm, khoác áo ngoài quỳ ở cửa đại điện nghênh giá.
“Tay ái phi lạnh vậy?” Chính Khang đế nắm tay An Phi, cùng cầm tay đi vào điện.
Họ vừa vào nội điện, cung nhân lui ra ngoài, An Phi cởi quần áo cho hắn.
“Mùa hạ đã qua, mùa thu nóng, thần thiếp thích lạnh, tham niệm một tia lạnh lẽo, cho nên mặc hơi ít.” An Phi dịu dàng giải thích, động tác trên tay dịu dàng.
Chính Khang đế sủng nịch, “Nàng ấy, như khi còn nhỏ. Trẫm nhớ khi đó vừa đến hè nàng không chịu nổi nóng, mẫu hậu không cho nàng ăn đá bào, nàng trộm đến Đông Cung, chỉ huy cung nhân trong cung trẫm làm một chén lớn cho nàng.”
Hắn nói chuyện cũ, An Phi cười, “Lần đó bệ hạ chịu để thần thiếp liên lụy, cùng bị cô mẫu trách phạt. Ngài che chở thần thiếp, cứ nói là mình cho thần thiếp ăn…”
“Nàng yếu, bao bọc kỹ lưỡng từ nhỏ, nào chịu nổi quỳ. Trẫm là nam tử, nên che chở nàng…”
“Bệ hạ là đại trượng phu, thần thiếp khi đó cảm thấy nam tử trên thế gian, không một ai có thể như bệ hạ. Lúc đó thần thiếp có tâm nguyện, nguyện quãng đời còn lại cùng bệ hạ đồng cam cộng khổ…”
Hai người nhìn nhau, đưa tình mà chẳng nói gì.
“Trẫm sao có thể để nàng chịu khổ? Ở bên trẫm, chỉ có cùng cam.”
“Bệ hạ…”
An Phi cảm động không thôi, hai mắt đẫm lệ ẩn tình, nàng ta tiến sát ngực hắn. Hắn ôm nàng vào phía sau giường to sau bức rèm. Tiếng hít thở yếu ớt của nữ tử vang lên, ý xuân trôi nổi.
Mây tan mưa nghỉ, hai người ôm nhau dựa vào giường. Dưới màn lụa mỏng nhạt màu, rèm châu lấp lánh, còn có mỹ hương tràn ngập, làm người ta đỏ mặt, kiều diễm ướt át.
“Ái phi như năm đó…”
Chính Khang đế cảm thán, không tự chủ được nghĩ tới một nam nhân khác, nam nhân kia là Úc Lượng. Hắn cứng đờ, nhanh chóng khôi phục như thường, không ngừng vỗ về cánh tay bóng loáng của An Phi.
Hắn cứng đờ, không tránh được An Phi cẩn thận.
An Phi rũ mắt, dán môi đỏ trước ngực hắn, nhẹ nói, “Bệ hạ, thần thiếp trước nay chỉ có bệ hạ…”
“Trẫm biết.”
Bên ngoài hình như ồn ào, còn có tiếng khóc của nữ tử, Chính Khang đế không khỏi nhíu mày.
“Bệ hạ, hạ nhân Lộ Hoa cung tới nói Lương phi nương nương đột nhiên ngất xỉu.”
An Phi lập tức đẩy Chính Khang đế, “Bệ hạ, Lương phi tỷ tỷ bị bệnh, ngài đi xem đi.”
Theo lý thuyết, bệ hạ hôm nay ở Lộ Hoa cung. Hắn lâm thời nảy lòng tham giá lâm Triều Nguyệt cung, An Phi làm thế này, hợp tình hợp lý. Chính Khang đế lại lạnh mặt, không nói một lời mà nhìn nàng ta.
“Ái phi đang đuổi trẫm?”
Long uy của đế vương làm kẻ khác sợ hãi.
An Phi cắn môi, uất ức, “Thần thiếp nào đuổi bệ hạ, mà là Lương phi…”
Nàng ta như quyết tâm, ôm chặt Chính Khang đế, vùi đầu trong lòng ngực hắn, lầu bầu, “Thần thiếp cứ làm người đàn bà ghen tuông một lần, không cho bệ hạ đi đâu cả! Nếu tỷ ấy bị bệnh, tự đi mời thái y đi.”
Tâm tình Chính Khang đế nháy mắt thay đổi, hắn đè nàng ta dưới thân…
Cung nhân Lộ Hoa cung được đáp lại, run sợ đi báo cho chủ tử. Lương phi tức giận đập nát bình sứ trên bàn, thầm mắng An Phi là hồ ly tinh đầu thai, dụ dỗ bệ hạ mất cả hồn.
Lương phi lại mắng Phương thị là yêu tinh hại người, lần trước hại nàng ta mất mặt, lần này còn hại nàng ta mất thanh danh. Nàng ta nuốt không trôi khẩu khí này, lại không có chỗ trút ra. Nàng ta nghẹn một bụng lửa, hơn nửa đêm không ngủ được.
Mà Chính Khang đế và An Phi ở Triều Nguyệt cung, một đêm ba lần, lăn lộn đến hơn giờ Tý mới nghỉ ngơi.
Hôm sau, An Phi yếu ớt đứng dậy, muốn hầu hạ Chính Khang đế. An Phi bị Chính Khang đế ngăn lại, hắn bảo nàng ngủ thêm chốc lát. Nàng ta dụi mắt, muốn đứng dậy, một hai phải tự thay quần áo cho hắn.
Chính Khang đế hưởng thụ, thuận miệng nhắc chuyện ngày hôm qua, cũng nói người cáo trạng mẹ con Phương thị là Úc Vân Từ. Hắn còn cố ý vô tình khen Úc Vân Từ một câu, nói nàng rất quyết đoán.
An Phi dừng tay, nhẹ lẩm bẩm, “Làm khó nó nhẫn nhịn nhiều năm, còn thẳng thắn như vậy, cũng không biết giống ai?”
“Trẫm thấy nó giống nàng, mạo mỹ lại kiên nhẫn.”
An Phi xấu hổ cười, nhẹ đấm đôi tay trắng như phấn, “Bệ hạ hư quá, nó nào giống thần thiếp, rõ ràng giống bệ hạ. Mưu tính sâu xa, giấu tài ẩn nhẫn không phát, có thể hơn mười năm. Vừa ra tay, nắm chắc thắng lợi.”
Chính Khang đế dao động, bắt tay nàng ta, mắt có ánh sáng khác lạ, “Thật sự giống trẫm?”
An Phi như nói sai, sắc mặt đại biến, cúi đầu, không lên tiếng.
Một bàn tay to nâng cằm nàng ta, nàng ta ngẩng đầu lên. Nàng ta cụp mắt, hàng mi dài rung động. Nàng ta cắn chặt môi anh đào, chỗ bị răng cắn trắng bệch.
Đôi mắt thâm trầm của đế vương nhìn chằm chằm nàng ta.
Rất lâu sau, một giọt lệ xẹt qua hai má nàng ta, ngón tay đeo ngọc ban chỉ nhẹ nhàng lau đi.
“Trẫm sẽ không phụ nàng.”
Chính Khang đế nói xong, ôm nàng vào trong lòng. Nàng ta vô thức bắt lấy long bào, lặng lẽ chảy nước mắt. Nước mắt thấm ướt vạt áo trước của hắn, tản ra thành một mảng nước.
Trương Đông Hải ở bên ngoài ho nhẹ, “Bệ hạ, không còn sớm nữa.”
An Phi bối rối, ngẩng đầu thấy long bào bị mình làm nhăn ướt, lưỡng lự dùng tay lau chỗ kia. Nàng ta không ngừng xin lỗi, hốc mắt còn hơi nước.
Chính Khang đế bắt lấy tay nàng ta, “Một món quần áo mà thôi, ái phi hà tất khẩn trương như thế, trẫm đổi cái khác là được.”
“Bệ hạ…”
Thiên ngôn vạn ngữ, tất cả say đắm và ngưỡng mộ đều trong hai chữ này.
Đế vương hưởng thụ, gọi Trương Đông Hải vào, đổi một bộ long bào, bãi giá rời đi.
An Phi đờ đẫn đứng hồi lâu, mới chậm rãi ngồi xuống, vẻ mặt phức tạp nói không nên lời. Sau một lúc lâu, An Phi thở thật dài, không biết là thở dài hay là thở phào.
“Nương nương, suốt đêm qua Phương Thái hậu phái người đi Quảng Xương Hầu phủ truyền triệu, vừa rồi Quảng Xương Hầu phu nhân cho Phương nhị tiểu thư tiến cung.” Thành ma ma vén rèm tiến vào, thấp giọng bẩm báo.
“Phương gia muốn thương nghị xử trí Phương thị.” An Phi lạnh lùng, mặt mày sớm không còn nhu tình phía trước, thay thế là sắc bén.
“Mặc kệ họ.”
Nàng ta đứng lên, Thành ma ma nhanh hầu hạ chủ tử rửa mặt chải đầu thay quần áo, trang điểm thỏa đáng, đi thỉnh an Thành Thái hậu.
Nàng ta tới nơi của Thành Thái hậu, Trình Hoàng hậu cũng ở đó.
Kỳ cấm túc của Lương phi đã đủ, Lương phi không ngủ một đêm, hận không thể để sắc trời sớm sáng. Canh giờ vừa đến, nàng ta đứng dậy rửa mặt chải đầu đi Tường Ninh cung. Nàng ta chờ nửa ngày, không thấy An Phi.
Nàng ta nghĩ đến dáng vẻ hồ mị thừa hoan, vò khăn tay nhăn nhúm.
Nàng ta nhìn thấy An Phi hiện thân, dáng vẻ lười biếng, nhất thời như có có mấy chục móng vuốt mèo cào trong lòng, hận không thể tiến lên xé nát gương mặt vĩnh viễn thong dong.
“An Phi muội muội hôm nay tới đủ trễ, để Thái Hậu và Hoàng Hậu chờ một mình muội.”
“Thần thiếp sai, xin Thái Hậu nương nương và Hoàng hậu nương nương trách phạt.”
Nàng ta trực tiếp nhận sai, không giảo biện, không tranh luận. Nàng ta nói từ từ, bình tĩnh thong dong. Trình Hoàng hậu cũng không có cách nào tìm ra sai lầm trong giọng của nàng ta.
Về trách phạt, Thành Thái hậu còn ở đây, Trình Hoàng hậu nào dám đánh mặt mẹ chồng.
Còn có Lương phi, ghen tị thích tranh sủng do phía trên có một mẹ chồng khác che chở. Dù sai một chút, Trình Hoàng hậu cũng chỉ có thể treo lên cao, nhẹ nhàng nói cho qua.
Người làm dâu kỵ nhất có hai mẹ chồng. Con dâu lấy lòng một bên, sẽ đắc tội bên kia. Nếu con dâu muốn mọi bề thuận lợi, chỉ có thể vất vả mình, không chỉ cố cân bằng, lúc nào cũng phải cười làm lành.
Cũng may Trình Hoàng hậu vào cung nhiều năm, đã sớm có cách.
Hai mẹ chồng đấu với nhau, nàng ta không tham gia, nàng ta lấy lòng hai bên. Đối với An Phi Lương phi, cùng với Nhị hoàng tử hay là Ngũ hoàng tử, nàng ta một mực nhưng hỏi.
Không điếc không câm, không làm được Hoàng Hậu.
Đây là kim chỉ nam mà nàng ta tổng kết được, quán triệt nhiều năm, rất có tác dụng.
Thành Thái hậu bất mãn nhìn thoáng qua Lương phi, nói một câu An Phi hầu hạ bệ hạ vất vả, bỏ qua chuyện tới muộn. Lương phi dù bất mãn, cũng chỉ có thể kiềm chế.
Trình Hoàng hậu thầm nghĩ, Quảng Xương Hầu phu nhân vào cung, Lương phi không đi nơi của Phương Thái hậu, một hai phải tới Thành Thái hậu bên này, đây là có ý gì?
Thật ra Lương phi thật sự không có dụng ý, tức giận An Phi cướp bệ hạ. Hôm qua bệ hạ vốn ở Lộ Hoa cung, dựa vào cái gì mà tiện nghi An Phi?
Về Phương thị, cô mẫu sẽ giải quyết, nếu nàng ta đi, còn bị mẫu thân oán trách.
Mẫu thân từ trước đến nay không thích nàng ta, nàng ta biết. Vì nàng ta được nuôi dưới gối tổ mẫu, cùng mẫu thân ngăn cách, cho nên trong lòng mẫu thân chỉ có Điềm Tuyết.
Điềm Tuyết?
Nàng ta nghe nói hôm nay Điềm Tuyết cũng vào cung, cô mẫu và mẫu thân thương nghị chuyện của tiểu cô, Điềm Tuyết tiến cung làm gì?
Lương phi bỗng nhiên hồi thần, đứng lên, “Thái Hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương, hôm nay mẫu thân thần thiếp tiến cung, thần thiếp cáo lui trước.”
Thành Thái hậu híp mắt, chẳng nhìn nàng ta, tùy ý ừ một tiếng.
Lương phi mặc kệ sự khinh thường của Thành Thái hậu, nhanh tới Thọ An Cung. Nàng ta đi vào nội điện, nhìn thấy sắc mặt Quảng Xương Hầu phu nhân không tốt lắm, Điềm Tuyết cúi đầu đứng đó, đặt tay giữa bụng.
“Cô mẫu, mẫu thân.”
Quảng Xương Hầu phu nhân đứng dậy hành lễ.
Lương phi gấp gáp, không ngừng nhìn Điềm Tuyết. Phương Điềm Tuyết hôm nay tất nhiên ăn diện tỉ mỉ, thiếu nữ vốn xinh xắn, dù không tô son trét phấn, khuôn mặt trơn mềm cũng làm người xem thấy cảnh đẹp ý vui.
Hai chị em kém nhiều tuổi, năm Lương phi tiến cung, Quảng Xương Hầu phu nhân mới mang thai con gái nhỏ.
“Nghe nói sáng sớm ngươi đã vô cùng lo lắng đi Tường Ninh cung, sao giờ đến đây?”
Phương Thái hậu bất mãn, Lương phi cũng uất ức.
“Cô mẫu…”
“Được rồi, ai gia không có ý trách tội con.” Phương Thái hậu ngăn nàng ta biện giải, không cần nghĩ cũng biết vì sao nàng ta làm như vậy. Chất nữ này quen tranh giành tình cảm, không biết đại cục.
Luận giáo dưỡng, xác thật kém xa Điềm Tuyết.
Nếu Điềm Tuyết sinh sớm mười mấy năm, như vậy người tiến cung nhất định là Điềm Tuyết, mình liền không cần vất vả. Bà ta không chỉ phải đấu tranh với họ Thành, còn giúp chất nữ có được sủng ái.
Phương Thái hậu càng biểu hiện không thèm để ý, Lương phi càng khó chịu. Cô mẫu không phải thực sự có tâm tư khác, muốn từ bỏ mình? Nàng ta nhìn muội muội, bắt đầu soi mói, Điềm Tuyết tuổi trẻ không phải giả, bệ hạ lại không phải người thích sắc đẹp.
“Mẫu thân, tiểu cô làm sao bây giờ?”
Phương Thái hậu và Quảng Xương Hầu phu nhân vừa rồi đang thương nghị, còn chưa nói tới biện pháp cuối cùng.
“Nó… Không còn là tiểu cô của con nữa…”
Tuy Quảng Xương Hầu phu nhân nghĩ ngàn vạn lần, không muốn nhận cô nãi nãi, chợt nghe Phương Thái hậu nói như thế, vẫn giật mình.
Bà ta là chị dâu, không muốn dính đến phiền phức của cô nãi nãi, về tình cảm có thể tha thứ. Thái Hậu là tỷ tỷ ruột, nói vứt bỏ liền vứt bỏ, nào còn nhớ tình tỷ muội ngày xưa.
Mẹ chồng ích kỷ, mấy cô nương đều giống nhau.
“Nên như vậy, không có đạo lý vì bà ta mà liên lụy toàn bộ Phương gia.” Lương phi nói ra, dáng vẻ như trút được gánh nặng, Quảng Xương Hầu phu nhân nhìn thấy mà càng chạnh lòng.
Phương Thái hậu nhìn Lương phi, chuyển sang Quảng Xương Hầu phu nhân, nói: “Ai gia nhớ Điềm Tuyết đã đủ mười sáu?”
Lương phi lo lắng, nghe mẫu thân đáp, “Một tháng nữa đủ mười sáu.”
“Tuổi này đúng là tuổi thanh xuân, có người thích hợp chưa?”
Tới rồi, Lương phi khẩn trương, khẳng định suy nghĩ về cô mẫu. Cô mẫu chê mình không thể giữ lòng bệ hạ, muốn Điềm Tuyết tiến cung.
“Cô mẫu, lần trước mẫu thân tiến cung có nhắc là đang xem mắt cho Điềm Tuyết, hai nhà rất hài lòng. Đúng không? Mẫu thân.”
Quảng Xương Hầu phu nhân không ngốc, Thái Hậu luôn không quan tâm Điềm Tuyết, đột nhiên hỏi việc hôn nhân, bà ta cảm thấy có chút không đúng. Đại nữ nhi vội vàng chặn lời, còn nói dối, bà ta phản ứng lại.
“Đang xem mắt, chưa gặp nhau.”
Phương Thái hậu lạnh mặt, nhìn Lương phi. Chất nữ này không thông thạo trong những chuyện khác, vừa liên quan đến tranh sủng, thật ra nhạy bén.
“Nếu chưa được quyết định, cứ tạm gác lại đi.”
Quảng Xương Hầu phu nhân cả kinh, Phương Điềm Tuyết cúi đầu, mím chặt môi.
Lương phi há miệng, đang định nói gì đó, bỗng nhiên nhìn thấy bóng dáng màu vàng. Nàng ta giật mình, lập tức quỳ xuống đất tiếp giá. Quảng Xương Hầu phu nhân và Phương Điềm Tuyết bị sợ, không kịp nghĩ nhiều, cũng quỳ xuống.
Chính Khang đế đảo ánh mắt, như vô ý nói bình thân. Hắn vừa hạ triều, đã bị cung nhân trong cung Phương Thái hậu mời đến đây, nói Thái Hậu có việc cho mời.
Hắn ngồi xuống, Phương Thái hậu nói cách xử trí Phương thị.
Phương Thái hậu nói xong Phương thị, chuyển đề tài tới Phương Điềm Tuyết, làm Chính Khang đế nhìn sang. “Thì ra là nhị biểu muội, quả nhiên đã cao hơn. Trẫm nhớ rõ nhị biểu muội chỉ lớn hơn Can Nhi vài tháng. Nhoáng cái mười mấy năm, Can Nhi cũng sắp nghị thân.”
Phương Điềm Tuyết thả lỏng bàn tay đang nắm chặt, dần dần bình phục tâm trạng.
Phương Thái hậu cười, có chút không tự nhiên.
Bệ hạ nhắc tới Ninh Vương, rõ ràng coi Điềm Tuyết là con cháu. Nếu bà ta nhắc Điềm Tuyết tiến cung, chỉ sợ bệ hạ không vui.
Bà ta cũng nói Chính Khang đế hôn sự của Ninh Vương Triệu Can.
Lương phi đương nhiên để bụng hôn sự của con trai. Lần trước cô mẫu sinh thần, họ đã xem và chọn được vài người thích hợp. Nhưng dù nàng ta nhắc người nào, hoàng nhi đều ghét bỏ, hiện tại còn chưa định ra.
“Bệ hạ, thần thiếp thấy đích trưởng cô nương của Tín Quốc Công phủ không tồi. Đoan trang hiền thục, cũng hợp với tuổi của Can Nhi.”
Tín Quốc Công phủ tuy đứng hàng thứ tư trong Đại Quốc Công phủ, nhưng nhiều năm gần đây con cháu trong phủ toàn dựa vào tổ ấm, không có thành tựu. So với Thành Quốc Công phủ, gia thế nhỏ hơn.
Nhưng mà Phương Thái hậu không muốn kết thân với Thành Quốc Công phủ, nếu không, Thành Ngọc Anh là người được chọn tốt nhất.
Thật ra có cô nương tuổi tương đương, tỷ như Bát tiểu thư Đại Tư Mã phủ, còn có đích trưởng nữ của Phạm Quốc Công phủ, bất đắc dĩ sai vai vế, vốn không được suy xét.
Đích trưởng nữ Tín Quốc Công phủ là người Phương Thái hậu và Lương phi thương nghị rất nhiều, chính là người được chọn tốt nhất. Bọn họ không ngờ Ninh Vương chê quá xấu, dập tắt lòng nhiệt tình của họ.
Chính Khang đế trầm ngâm, “Chuyện này để bàn sau.”
Lương phi sao dám không đồng ý, thấy bệ hạ đứng dậy rời khỏi, vội đi theo đưa hắn ra điện.
Tâm tư của Phương Thái hậu bị bệ hạ nhìn thấu, cũng không muốn dây dưa chuyện Phương Điềm Tuyết tiến cung. Bà ta nói vài câu khách sáo, sai người đưa mẹ con Quảng Xương Hầu xuất cung.
Mà mẹ con Phương thị chỉ được bọn họ nhắc một câu, không còn ai nhắc tới nữa.
Đáng thương Phương thị còn ở trong tù không ngừng an ủi mình, Thái Hậu và bệ hạ nhất định sẽ không mặc kệ mình. Phương thị mặc cho người khác nói như thế nào, bệ hạ không cho phép có người tùy ý bôi nhọ chuyện liên quan đến danh dự Phương gia.
Đến khi có người đưa thư cắt đứt quan hệ của Phương gia tới.
Bà ta hoàn toàn choáng váng!
Bà ta biết mỗi chữ trên tờ giấy Tuyên Thành, nhưng khi chúng đứng với nhau, bà ta như không quen biết tụi nó, xem hết lần này đến lần khác, sợ mình hoa mắt, hiểu lầm ý của đại ca.
Cuối cùng, Úc Sương Thanh thò qua, thét chói tai.
“Nương, bọn họ có ý gì? Sao họ có thể xóa tên nương khỏi Phương gia?”
Phương thị nghe nữ nhi nói thế, chỉ chậm rãi chậm rãi nhìn qua đó với ánh mắt trống rỗng. Bà ta như sắp khóc, nhưng lại không có một giọt nước mắt nào. Giấy Tuyên Thành rơi xuống, trên đó còn có con dấu hồng chói mắt của Quảng Xương Hầu phủ.
“Này, này, ăn cơm!”
Quản ngục béo đi từ ngoài tới, đặt hai cái chén xuống, mỗi cái chén sứ là cơm gạo lức, bên trên là một mớ dưa muối.
Úc Sương Thanh mở to mắt nhìn hai chén cơm, hận trong lòng. Nàng ta khi nào phải ăn đồ cho heo chó không thèm ăn như thế này, những người này vừa thấy họ thất thế liền chà đạp.
Nàng ta đá cái chén, đồ ăn rơi đầy đất.
Lúc này, Phương thị xoay người, chậm rãi tiến lên, bưng chén cơm không bị đổ. Bà ta ăn từng miếng, hai mắt đăm đăm, bà ta nhai cực chậm, phảng phất nhai thịt tươi, nhìn mà khiếp người.
Úc Sương Thanh bị dáng vẻ của bà ta dọa sợ, không khỏi trốn rất xa, dựa vào một góc.
Bà ta ăn được vài miếng, nhìn nàng ta, rồi cười khúc khích.
Úc Sương Thanh sợ, càng không dám nhúc nhích, “Nương, ngài đừng làm con sợ…”
Phương thị lại cười, buông chén, chỉnh lại mái tóc, vẫy tay với nàng ta, “Lại đây, nương có chuyện muốn nói với con.”
Úc Sương Thanh lắc đầu, liều mạng dựa vào tường, “Nương, nữ nhi còn trẻ, con không muốn chết. Nương… Ngài nhất định phải nghĩ cách, chúng ta nhất định đi ra ngoài.”
“Đứa nhỏ ngốc, chúng ta đương nhiên không chết.”
Úc Lượng còn sống tốt, dựa vào cái gì muốn họ đền mạng. Nhưng bọn họ phải tồn tại như thế nào đây, không muốn sống những ngày tháng ti tiện nữa, còn không bằng chết!
Chỉ là bà ta rất hận, không cam lòng!
Mắt bà ta có hận ý mãnh liệt, bà ta đi đến cửa, nói với tên quản ngục: “Phiền các ngươi truyền lời giúp ta, ta muốn gặp Cảnh An Hầu phu nhân. Các ngươi nói cho nó với, mẹ con với nhau, nên kết thúc rồi.”
Quản ngục béo đang ăn cơm, nghe vậy cười mỉa.