Chương : Hồn Siêu Phách Tán ()
Võ Đoán đại quan và Triệu Mẫn Thi được đưa về u minh thủ phủ, giao cho Phùng Thanh tướng quân giam vào ngục tù, chờ ngày Diêm La Vương xét xử.
Phùng Thiên Lý liên tục thở dài, chuyện này quả thực quá mức thương tâm, khi còn là người cho đến lúc chết đi, trở thành tiểu quỷ quan trong điện Ngưu Mã, đây vẫn là lần tiên Phùng Thiên Lý tiếp xúc với loại sự tình bi đát thế này, thương tiếc cho Triệu Mẫn Thi cô nương mất đi huynh trưởng, phải chịu nỗi đau xáƈ ŧɦịŧ dày vò suốt mấy trăm năm, đau lòng cho Triệu Vương Chiêu Quân trải qua vô số đạo kiếp luân hồi yêu mến một người, về phần Võ Đoán đại quan Phùng Thiên Lý không biết nên nói thế nào mới phải, không thể trách hận càng không thể đồng cảm với ngài.
Phùng Thiên Lý đi theo sau lưng Ngưu Đầu Mã Diện, thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn, do dự muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng Mã Diện đành mở đường trước, y không quay đầu lại, hỏi: "Ngươi có chuyện gì sao?"
Phùng Thiên Lý mím mím môi, dè dặt nói: "Cái đó... Võ Đoán đại quan và Mẫn Thi cô nương sẽ thế nào? Có phải đều bị đày vào mười tám tầng địa ngục?"
Không đợi Mã Diện trả lời, Thị Độc Vân Quan đi phía trước đã thay y nói: "Ngươi đoán không sai, bọn họ đều phạm vào trọng tội, tuy rằng Mẫn Thi cũng chỉ vì Triệu Vương mà hành động nông nỗi, nhưng muội ấy gây náo loạn ở dương gian, chuyện này không thể không truy cứu."
Triệu Vương Chiêu Quân chỉ còn một mảnh hồn phách le lói, căn bản không đủ linh lực để thông linh cùng Mã Diện, lần đó Mã Diện phát hiện manh mối ở dương gian đều do Triệu Mẫn Thi âm thầm lập ra, hi vọng y có thể phát hiện, giúp nàng một tay vạch trần Võ Đoán đại quan, Mã Diện cư nhiên lại dẫn Võ Đoán đến tận nơi, báo hại Triệu Mẫn Thi một phen bạt vía, vội vã lẫn trốn, chờ cơ hội lại thông báo cho Mã Diện. Thế nhưng nàng không ngờ Mã Diện từ sớm đã nhận thấy điểm khác thường, toàn bộ đều nằm trong kế hoạch của y, trong lúc Triệu Mẫn Thi lo lắng ẩn nấp trong rừng trúc ở phía Tây, Phùng Thiên Lý nhận mệnh Mã Diện chính xác tìm tới chỗ nàng, đơn giản nói qua vài câu liền đưa nàng đi. Tuy nhiên lúc Triệu Mẫn Thi lang bạc trên dương gian, với sức lực của nàng cố nhiên không thể duy trì được bao lâu, vì vậy Triệu Mẫn Thi phá bỏ luật lệ, dẫn dụ người sống tự sát, thu lấy linh hồn của họ, bổ sung linh lực cho chính mình, chuyện này đã phạm vào trọng tội dưới âm gian.
Phùng Thiên Lý nghiêng đầu, hai ba bước đuổi kịp Thị Độc Vân Quan, đi bên cạnh gấp gáp nói: "Thế nhưng cũng phải có cách giảm nhẹ cho nàng ấy chứ... Ngài nói xem, dung mạo đều đã bị hủy hoại, đáng thương biết bao nhiêu! Ngài là cận thần theo cạnh Diêm La Vương, hay ngài nói giúp cô ấy mấy câu đi." Thị Độc Vân Quan đưa tay xoa cằm, ra vẻ trầm tư, nói: "Diêm La Vương? Không thì ngươi tự nói đi."
Phùng Thiên Lý lắc đầu quầy quậy, xua tay nói: "Đại nhân, ngài đừng đùa ta. Diêm La Vương là vua dưới âm gian, bận trăm công ngàn việc, ngài nói muốn gặp liền gặp, huống hồ ta chỉ là tiểu quỷ quan nhỏ bé, nếu đem ra so sánh sợ rằng còn làm mất mặt tướng quân nhà ta."
Thị Độc Vân Quan trợn mắt kinh ngạc, nhìn Phùng Thiên Lý: "Ai nói không thể gặp? Ngài ấy chẳng phải đang đi bên cạnh ngươi sao?" Nói đoạn, ngài chỉ tay về phía Vân Khất Biện đang thong thả bước đi. Phùng Thiên Lý khó hiểu, hết nhìn Vân Khất Biện rồi lại ngó Thị Độc Vân Quan, bộ mặt ngờ nghệch, hỏi: "Đại nhân, đó không phải là biểu đệ của ngài sao?"
Thị Độc Vân Quan đột nhiên ôm bụng cười lớn, nước mắt cũng chảy cả ra, nói không thành tiếng. Ngưu Đầu từ nãy giờ vẫn luôn duy trì trầm mặc, hai hàng chân mày không có nửa khắc thả lỏng, hắn hừ một tiếng, chán ghét nói: "Biểu đệ? Ngài ấy từ lúc nào có biểu đệ, ngươi tự mình nhìn xem."
Phùng Thiên Lý triệt để lâm vào suy nghĩ miên man, Thị Độc Vân Quan cười đến càng cao hứng, hiển nhiên không thể ngay lúc này hỏi ngài ấy, Ngưu Đầu thì cũng thôi đi, hắn cau có như vậy, nếu không phải muốn tìm mắng thì ngàn vạn lần đừng hỏi hắn. Vì vậy, Phùng Thiên Lý sáng suốt, khéo léo di chuyển sang phía Mã Diện, bắt đầu tìm cách tháo bỏ thắc mắc: "Mã Diện tướng quân, ngài tốt nhất, ngài nói cho ta biết rốt cuộc là có chuyện gì?"
Mã Diện hơi chuyển dời tâm mắt, nhẹ mỉm cười, nói: "Không phải đã rõ rồi sao? Diêm La Vương ở ngay đây, còn cùng ngươi đi suốt một đường."
Phùng Thiên Lý nghĩ nghĩ, dứt khoát dừng lại bước chân, kết quả bị bỏ lại tuốt đằng sau. Phùng Thiên Lý cuối cùng cũng hiểu tình huống trước mắt, nhịn không được mắng một tiếng. Vân Khất Biện vậy mà chính là Diêm La Vương, Phùng Thiên Lý ngàn tính vạn tính cũng không thể ngờ có loại khả năng này, Diêm La Vương lí nào lại dễ dàng rời điện ra ngoài, công việc dưới âm gian chất cao đến tận Thiên Kinh, một ngày không xử lý chỉ sợ sẽ nháo nhào cả lên, nhưng vấn đề không phải chỉ ở mỗi chỗ này, Diêm La Vương diễn xuất cũng thật tài tình, đừng nói là Phùng Thiên Lý, ngay cả Ngưu Đầu cũng không nhận ra, bình thường ngài ấy ngồi trên Cửu Đỉnh cao mấy trượng, bọn họ đứng dưới này trông lên nghiễm nhiên không thể thấy rõ dáng vẻ, thế nên không thể trách bọn họ không có mắt nhìn.
Thị Độc Vân Quan giơ tay lau khóe mắt, đã không còn cười nữa, đi tới vỗ vỗ vai Mã Diện: "Ta còn tưởng sẽ qua mắt được tất cả, không ngờ tới Mã Diện tướng quân ngươi lại nhận ra, nói xem, ngươi phát hiện điểm nào sơ hở?"
Mã Diện song song đi cùng Thị Độc Vân Quan, hơi liếc mắt đánh giá Diêm La Vương, bình thản nói: "Không có sơ hở, chỉ là ta cảm giác..." Ngưu Đầu hừ mũi: "Mã Diện, ngươi dạo gần đây cảm giác thật chính xác, đã vậy còn không nói cho ta biết."
Diêm La Vương thủy chung giữ im lặng, lúc này mới lên tiếng, không mặn không nhạt nói: "Ngưu Đầu, ngươi hình như đối với ta rất bài xích?"
Ngưu Đầu cười khẩy, thành thật đáp: "Sao có thể không bài xích? Nếu từ đầu ngài dùng thân phận thật để nói chuyện, ta cũng không phải đến mức này."
Mã Diện kín đáo liếc nhìn hắn, chỉ thấy Ngưu Đầu một mặt cau có, hắn cũng vừa vặn bắt gặp ánh mắt của y, không hề tránh né mà trực diện mắt đối mắt. Mã Diện không cần hỏi cũng biết hắn đang hướng y tỏ thái độ, nhưng mà y càng không có cách nha, trước đó y đã nói Vân Khất Biện không phải kiểu ngươi như hắn nghĩ, Ngưu Đầu cư nhiên không chịu nghe theo, lúc nào cũng mang định kiến với Vân Khất Biện, Mã Diện chỉ đành chờ đợi mọi việc ngã bày, tự hắn sẽ hiểu.
Mã Diện thả chậm cước bộ, lui về phía sau cùng Ngưu Đầu sóng vai: "Ngưu Đầu, ngươi trở về điện Ngưu Mã trước, ta còn có việc cần giải quyết!' Ngưu Đầu thẳng thừng từ chối: "Không về. Ngươi muốn đi đâu, ta cùng ngươi đi."
Mã Diện nhìn hắn kiên quyết như vậy, ánh mắt kiên định không dễ gì lung lay, mặc kệ y nói thế nào hắn nhất định cũng sẽ không một mình trở về. Mã Diện đợi Thị Độc Vân Quan và Diêm La đi xa rồi mới thấp giọng nói: "Nếu đã vậy, lúc ở điện Diêm La, cho dù xảy ra chuyện gì, ngươi cũng tuyệt đối đừng quá khích."
Ngưu Đầu không hiểu ý nghĩa trong câu nói của Mã Diện, nghi hoặc hỏi: "Ngươi gặp chuyện gì?" Mã Diện lắc đầu, lơ đãng trả lời: "Chỉ muốn nhắc nhở ngươi một chút thôi."
Ngưu Đầu vì vậy không tiếp tục truy hỏi nữa, yên lặng cùng y đi vào điện Diêm La Vương.
Diêm La Vương lúc này đã thay đổi y phục thường ngày, chễm chệ ngồi trên Cửu Đỉnh nhìn xuống, trong điện chỉ có Ngưu Đầu Mã Diện, Thị Độc Vân Quan không cần giữ vững hình tượng nghiêm nghị, một tay ôm quyển trục dài, tay kia không ngừng lấy bánh hoa trong dĩa. Diêm La Vương cũng không quản Thị Độc Vân Quan tham ăn, chống tay đỡ đầu, hướng Mã Diện nói: "Mã Diện, ngươi chắc đã biết, ngày hôm nay sở dĩ ta không để ngươi quay về nghỉ ngơi mà gọi ngươi đến là có chuyện gì."
Mã Diện nhẹ gật đầu, đáp: "Thần từ sớm đã nhận thức, thỉnh ngài tùy ý phân phó."
Ngưu Đầu khoanh tay tựa người lên cột trụ cao lớn trong đại điện, hắn dĩ nhiên không hiểu vấn đề được nhắc tới, trực tiếp hỏi: "Đến cùng là có chuyện gì? Mã Diện, ngươi một lần nói rõ."
Thị Độc Vân Quan đưa tay cho bánh hoa vào miệng, nhai nhai mấy cái, hai bên má phồng lên, nói: "Còn có thể là chuyện gì, đương nhiên là chuyện Mã Diện tướng quân sắp mãn hạn chức vụ."
Ngưu Đầu: "Mãn hạn chức vụ? Ta chưa từng nghe qua, vậy ta thì sao?"
Bánh hoa trong dĩa đều bị Thị Độc Vân Quan ăn hết sạch, vụn bánh vãi ra bàn, ngài thuận tiện quơ tay phủi đi, một bên trả lời: "Ngươi thì không, chỉ mình y."
Ngưu Đầu: "Y sẽ đi đâu? Đảm nhiệm chức vụ mới?"
Thị Độc Vân Quan "A" một tiếng, đảo mắt sang nhìn Diêm La Vương, hỏi: "Hình như ngài chưa nói chuyện này thì phải. Sau khi mãn hạn Mã Diện tướng quân sẽ thế nào?"
Diêm La Vương từ đầu đến cuối chỉ chăm chăm nhìn Mã Diện yên lặng đứng dưới điện, y cúi đầu nhìn xuống, không cách nào thấy được biểu tình thật sự. Diêm La Vương khẽ mỉm cười, nói: "Hồn siêu phách tán."
Thị Độc Vân Quan lẫn Ngưu Đầu đều bị một câu này dọa cho trợn mắt há miệng, đây là lần đầu tiên bọn họ biết đến kết cục này, thoạt đầu Thị Độc Vân Quan nhận lệnh chỉ biết rằng Mã Diện sẽ mãn hạn chức vụ, ngoài ra chưa từng nghe y sẽ hồn siêu phách tán.
Đừng nói là Thị Độc Vân Quan, Ngưu Đầu là người kinh hách lớn nhất, đến tận bây giờ hắn mới biết được, tin tức trấn động thế này thật sự quá khó tiếp nhận.
Truyền thuyết về nhị vị tướng quân cãi quản chốn âm linh Ngạ Quỷ nhiều vô kể, trong nhân gian không có ai không biết. Bất quá vẫn có một số chỗ rất ít người chú ý, vốn dĩ trong âm gian ban đầu chỉ có Ngưu Đầu, không hề có nhân vật gọi là Mã Diện, chịu trách nhiệm thu thập vong hồn người chết cũng chỉ có duy nhất Ngưu Đầu đảm nhận, mãi đến sau này khi câu hồn sứ giả đã phổ biến, do quan niệm đối xứng của nhân gian, có tốt thì phải có xấu, có đen thì phải có trắng, cho nên dần dần xuất hiện thêm Mã Diện, hay còn gọi là Mã Diện La Sát. Tương truyền Mã Diện La Sát là hóa thân của Bồ Tát Quan Âm và cũng là dịch nhân cõi Âm Phủ.
Ngưu Đầu quả thực không có ấn tượng, bởi vì trước đó Diêm La Vương đã để hắn đến đình Mạnh Bà uống canh Quên Lãng, sau đó hắn mới chân chính gặp được Mã Diện, từng đoạn ký ức cũng được bổ sung vào thời điểm hắn cùng y đi qua cầu Nại Hà, Ngưu Đầu vẫn luôn cho rằng Mã Diện và hắn ngay từ đầu đã đồng hành cùng nhau, nên hiện tại hắn không có cách nào chấp nhận sự thật này.
Ngưu Đầu vội vàng đi tới, bắt lấy hai bên vai y: " Mã Diện, ngươi nói đi, không phải... Ngươi sẽ không."
Trái ngược với hắn, Mã Diện không chút căng thẳng, y sớm đã liệu được kết cục của mình, thay vì u sầu oán trách, thức thời chấp nhận vẫn tốt hơn rất nhiều. Mã Diện ngước mắt, đối diện với Ngưu Đầu nóng giận nói rõ ràng từng tiếng một: "Ngưu Đầu, ta không muốn gạt ngươi, càng không thể mê hoặc chính mình. Ta hồn siêu phách tán là thật, cho dù là ai cũng không có khả năng thay đổi, ngươi và ta khác biệt, ngươi là Ngưu Đầu tướng quân chân chân thực thực, tiền kiếp của ngươi chính là A Bàng." Dừng một chút, Mã Diện xoay chuyển kéo hai tay hắn xuống khỏi vai y: "Nhưng vĩnh viễn cũng không có tiền kiếp về Mã Diện, ta chỉ là nhân vật được tạo nên để hòa hợp quan niệm đối xứng trong nhân gian, hiện tại đã không còn ai quan tâm đến, việc dẫn hồn cũng không khó khăn như trước kia, một mình ngươi là đủ, huống hồ Liên Thu Uyển cũng có thể giúp đỡ ngươi..."