Chương : Miếu Thành Hoàng ()
Phùng Thiên Lý cúi người, cẩn thận dìu nữ quỷ đang quỳ dưới đất lên, đưa nàng đến một góc, nói: "Hạnh Tây cô nương, Võ Đoán đại quan hẳn cô nương vẫn chưa quên, hi vọng lần này cô có thể nói rõ ràng, cũng là giúp Triệu Vương Chân Quân minh bạch."
Người được gọi là Hạnh Tây lúc này đã không còn linh hoạt, hai chân nàng vô lực rũ xuống, mái tóc dài phủ lên mặt đất, đặc biệt ẩn sau những sợi tóc tản mạn trước mặt là một dung nhan dọa người, một nửa khuôn mặt bên trái huyết nhục mơ hồ đã bắt đầu thối rữa, nếu nhìn kĩ có thể thấy một đám trùng Tử Tiêu [] lúc nhúc bò bên trên, vết thương này có lẽ đã rất lâu rồi, nhưng vì là nơi trùng Tử Tiêu kí sinh nên không thể nào lành lại mà càng lúc càng lan rộng, máu thịt lẫn lộn, khiến người khác trông thấy liền nôn khan.
Nhưng điều khiến người ta tò mò nhất chính là một cô nương bề ngoài yếu đuối như Hạnh Tây rốt cuộc xảy ra biến cố gì lại mang thương tích nghiêm trọng nhường này, huống hồ khuôn mặt nữ nhân còn là nơi đắc ý nhất.
[] Trùng Tử Tiêu: Trùng ở cõi âm, ăn vết thương của vong hồn để duy trì linh lực.
Hạnh Tây ngã ngồi trên mặt đất, trước mắt là một tầng bụi dày đặc, nàng không thể trông thấy rõ ràng, chỉ nghe được tiếng binh khí va vào nhau kịch liệt chứng tỏ có người đang giao chiến. Lời của Phùng Thiên Lý nói nàng đều thông tỏ, nàng cũng chưa bao giờ quên, thậm chí cho dù bị đày đọa xuống mười tám tầng địa ngục, trải qua luân hồi chuyển kiếp e rằng nàng cũng không thể quên.
Hạnh Tây ngước mắt nhìn Phùng Thiên Lý đứng bên cạnh, nói: "Ngươi giúp ta qua đó."
Phùng Thiên Lý gật gù, lập tức luồn tay qua nâng người Hạnh Tây dậy, dè dặt xuyên qua tầng tầng lớp lớp bụi, tiếng binh khí ma sát vang dội khiến cô thiếu chút nữa điếc cả tai, Phùng Thiên Lý cố gắng mở to mắt quan sát phía trước, Vân Khất Biện và Thị Độc Vân Quan uyển chuyển phối hợp, dễ dàng chiếm thế thượng phong đem Võ Đoán đại quan đánh bật ra xa, đại đao Đoạn Chi cũng bị văng đi mấy thước.
Sức lực Hạnh Tây đột nhiên tăng vọt, mạnh mẽ đẩy Phùng Thiên Lý ra, mừng rỡ kéo lê thân thể vượt lên, vươn tay cầm lấy chui đao Đoạn Chi, nàng ta không đủ sức nhấc lên, chỉ gắt gao nắm chặt chui đao, bật cười điên loạn: "Cuối cùng ngươi cũng có ngày này, ha ha ha! Thứ này vĩnh viễn cũng không thuộc về ngươi, ngươi một chút cũng không xứng!"
Võ Đoán đại quan lúc này đã mang thương tích, chỉ có thể ngồi bệt trên đất, một tay ôm ngực, khóe miệng trào ra một tia máu tươi đỏ đặc. Hắn nhận ra giọng nói này, tuy rằng hiện tại dung mạo Hạnh Tây hầu như đều bị hủy hoại, nhưng Võ Đoán có thể chắc chắn, nàng ta là người năm xưa thường xuyên gặp gỡ hắn, Triệu Mẫn Thi, muội muội độc nhất của Triệu Vương Chân Quân.
Ngưu Đầu Mã Diện đi tới bên cạnh Vân Khất Biện và Thị Độc Vân Quan, từ đầu chí cuối không hề nói chuyện, yên lặng quan sát tình cảnh trước mặt.
Võ Đoán đại quan vẫn không đứng lên, tứ chi vô lực, hắn chỉ ngồi cách Hạnh Tây chừng mười thước, hắn không nhìn nàng mà chăm chăm dán mắt lên Đoạn Chi được cắm sâu vào trong đất, cười giễu cợt: "Không xứng? Ta có gì mà không xứng? Ta không xứng chẳng lẽ hắn mới xứng, buồn cười."
Hạnh Tây tham luyến ôm đại đao vào lòng, lưỡi đao bén nhọn cắt đứt da thịt non mềm của nàng, máu đỏ cũng theo đó ứa ra, nhuộm đó cả y phục, nàng không cảm thấy đau đớn, càng ra sức siết chặt vào ngực, như muốn dung hòa thanh đao vào cơ thể, nàng nghiêng đầu, lạnh lẽo liếc nhìn Võ Đoán: "Bất kể là gì ngươi cũng không xứng, Đoạn Chi chỉ có ca ca ta mới phù hợp. Là ngươi bất nghĩa hãm hại huynh ấy, huynh ấy từ đáy Vong Xuyên u ám cứu ngươi một mạng, ngươi lại dùng cái mạng chó của mình gϊếŧ chết huynh ấy, ta cả đời này cũng không tha thứ cho ngươi, cho dù ca ca đối với ngươi không tính toán ta cũng nhất định không tha thứ, vĩnh viễn đi theo dày vò ngươi."
Võ Đoán đại quan cố nhiên không hề e sợ Hạnh Tây đe dọa, oán hận hắn, nếu hắn thật sự sợ hãi ngay từ đầu đã không ra tay: "Ngươi thì hiểu cái gì, là hắn đắc tội với ta, ta mới là người hận hắn thấu tâm can. Năm đó chỉ đâm hắn một đao còn chưa đủ." Võ Đoán đại quan dừng lại, nhếch cao khóe môi cười mỉa mai: "Triệu Mẫn Thi, mấy trăm năm qua ta liên lục tìm kiếm ngươi nhưng lại không có tung tích, ngươi trốn cũng thật giỏi."
Phùng Thiên Lý vừa nghe liền trừng lớn mắt, không dám tin hỏi: "Triệu Mẫn Thi? Nàng ta không phải gọi là Hạnh Tây sao?"
Mã Diện không nhìn cô, lắc đầu: "Chuyện này vẫn nên để bọn nọ tự sáng tỏ."
Thị Độc Vân Quan nhịn không được thở dài: "Đúng là nghiệt duyên, ta cũng không ngờ Võ Đoán..." Vân Khất Biện nhẹ xoa lưng Thị Độc Vân Quan, an ủi: "Vất vả cho ngươi."
Ngưu Đầu từ nãy giờ chỉ khoanh tay im lặng, đầu mày sít sao cau chặt, dường như đang khó chịu chuyện gì.
Triệu Mẫn Thi triệt để bị Võ Đoán đại quan làm cho phát điên, căm hận nhìn hắn: "Ngươi hận ca ca, ngươi lấy tư cách gì hận huynh ấy? Ngươi gϊếŧ hại huynh ấy, sau đó lại chiếm mất vị trí Thành Hoàng, Võ Đoán ngươi một chút cũng không thẹn với lòng sao?" Nàng buông Đoạn Chi ra, y phục màu tím đã bị máu tươi làm cho lấm lem nhơ nhớp, nàng ngửa mặt cười lớn: "Ngươi cho rằng mình rất lợi hại sao? Một đao đó của ngươi có thể gϊếŧ chết huynh ấy? Ngươi nghĩ thật đẹp, Đoạn Chi là pháp khí của ca ca ta, một tên tiểu tốt như ngươi thì lấy gì thi triển. Chỉ trách huynh ấy là một tên ngốc, đối với ngươi ôm cảm tình sâu nặng, nếu không ta lúc đó đã để ngươi chết thật thảm!"
Võ Đoán đại quan mơ hồ không hiểu ý tứ trong lời nói của Triệu Mẫn Thi, ngờ vực hỏi: "Ôm cảm tình sâu nặng? Ngươi đừng nói xằng bậy."
Triệu Mẫn Thi: "Ta xằng bậy? Võ Đoán, ngươi nghĩ xem, vì sao năm xưa ca ca ta cứu ngươi một mạng ở Vong Xuyên Hà, ngươi cho rằng huynh ấy rảnh rỗi thì đi làm việc tốt sao? Có lẽ ngươi không còn nhớ, trăm nghìn năm trước, khi còn là phàm nhân trên dương gian, ca ca ta chính là thuộc hạ dưới trướng ngươi, cùng ngươi vào sinh ra tử trên chiến trường, khi đó ngươi hùng dũng, hiên ngang, vang danh khắp thiên hạ, còn ca ca chỉ là một kẻ phàm phu núp bóng phía sau ngươi. Nhưng huynh ấy chưa bao giờ đố kỵ ngươi, thậm chí còn rất sùng bái ngươi, còn ngươi thì sao, ngươi vốn dĩ không để huynh ấy vào mắt, ăn chơi sa đọa, đến tột cùng ngươi khiến huynh ấy đau khổ biết nhường nào, huynh ấy rõ ràng là một tên ngốc, si tâm vong tưởng, còn tự cho mình một cơ hội viễn vông."
Triệu Mẫn Thi là tiểu muội của Triệu Vương Chân Quân, khi còn bé nàng vẫn luôn được ca ca đưa đến điện Thị Độc Vân Quan dạo chơi, chúng quỷ dưới âm gian hiển nhiên đều biết nàng, một mỹ nữ xinh đẹp dịu ngoan, rất biết lấy lòng người khác, không ai không quý mến nàng. Triệu Vương Chân Quân đặc biệt yêu thương nàng, cơ hồ không để nàng chịu bất kỳ ủy khuất nào, tất cả đều chiều theo ý nàng, chỉ là từ khi y đưa một kẻ từ Vong Xuyên Hà trở về miếu, cả người hắn nhếch nhác đầm đìa máu tươi, luôn luôn cụp mắt nhìn xuống, mặc kệ nàng nói gì cũng nhất quyết không ngẩng đầu, Triệu Mẫn Thi vì vậy bị chọc giận, nằng nặc đòi ca ca bắt hắn nhìn lên.
Triệu Vương Chân Quân nhu hòa mỉm cười, xoa đầu nàng: "Tiểu Thi đừng nháo, ta đưa hắn đi tắm rửa."
Triệu Mẫn Thi bất mãn: "Muội không thích hắn, ca ca chơi với muội!"
Triệu Vương Chân Quân cứ vậy rơi vào thế khó, tìm cách cùng Triệu Mẫn Thi thương lượng: "Tiểu Thi ngoan, đợi ca ca giúp hắn xong sẽ cùng muội chơi, có được không?"
Triệu Mẫn Thi chống nạnh, dẩu dẩu môi: "Thật không? Ca ca đừng lừa muội!"
Triệu Vương Chân Quân dở khóc dở cười: "Không lừa muội."
Triệu Mẫn Thi gục gặc đầu: "Vậy muội đến ngự hoa viên đợi huynh!" Nói đoạn nàng ngoan ngoãn ôm y phục chạy đi.
Triệu Vương Chân Quân giương cao nụ cười trông theo, đợi sau khi bóng dáng Triệu Mẫn Thi khuất dần mới cúi người nói với Võ Đoán: "Đi thôi!" Trong thanh âm đã mang lên ôn nhu nồng đậm.
Cũng từ đây, Triệu Mẫn Thi dần dần phát hiện ca ca đối với Võ Đoán này cực kỳ tốt, có khi còn không chú ý tới nàng, chỉ chuyên tâm dạy dỗ đao pháp cho hắn, mỗi lần trông thấy đều khiến Triệu Mẫn Thi ghen đến đỏ mắt. Năm Triệu Mẫn Thi mười tám tuổi, ca ca đột nhiên không về miếu mấy tháng liền, đi ra đi vào nàng đều nhìn thấy Võ Đoán lạnh nhạt không nói chuyện với bất kỳ ai, quả thực gai mắt muốn chết, Triệu Mẫn Thi đã không còn như lúc bé, không thèm bát nháo với hắn, cứ thế lướt qua người hắn.
Triệu Vương Chân Quân cuối cùng cũng trở về, y không đến đại điện chính mà tìm đến Triệu Mẫn Thi, một vẻ ảo não cùng nàng trao đổi. Kết quả Triệu Mẫn Thi lại từ miệng ca ca biết được bí mật kinh động, dọa nàng một phen ngây người, bởi vì tin tức này thực sự quá khó tiếp nhận, ca ca nàng cư nhiên là đoạn tụ, mà người huynh ấy để tâm lại chính là Võ Đoán kia, hơn nữa nguồn căn còn không hề đơn giản, Triệu Mẫn Thi càng nghe càng không có cách nào ngay lập tức tiếp thu, nhưng nhìn sắc mặt không mấy tốt của Triệu Vương Chân Quân nàng lại không tránh khỏi đau lòng, ca ca nàng trước nay uy nghiêm như vậy, lại vì một đoạn tình cảm mà phiền lòng.
Võ Đoán đại quan nhíu mày, nhiều hơn là kinh ngạc, bất giác liếc mắt nhìn sang thân cây cao lớn đã bị chẻ đôi, run rẩy nói: "Hồ ngôn loạn ngữ! Ta không tin, tại sao hắn không nói cho ta... Là hắn đố kỵ ta, sợ rằng ta sẽ vượt xa hắn!"
Triệu Mẫn Thi đến cùng đã không còn gì để mất, ca ca không còn, dung mạo bị hủy hoại, thứ duy nhất còn sót lại chính là nỗi phẫn hận sâu đậm với Võ Đoán, nàng nói: "Đố kỵ ngươi? Võ Đoán, là ngươi tâm nhãn đui mù không nhìn ra huynh ấy đối với ngươi có bao nhiêu tình cảm. Lúc ngươi bị thê tử hãm hại, để lộ tin tức cho kẻ thù, khiến ngươi chết thảm dưới tay chúng trên chiến trường, ca ca ta đã vì trả thù cho ngươi mà huyết tẩy cả nhà nàng ta, khi huynh ấy tự sát xuống đến âm gian, phải trải qua tiểu ngục khắc nghiệt, nếu không phải huynh ấy chấp niệm sâu nặng, luôn muốn gặp lại ngươi thì sớm đã hồn siêu phách tán."
Võ Đoán đại quan điên cuồng lắc đầu, như cố xua đi sự thật mà Triệu Mẫn Thi đang nói: "Không đúng, vậy sao lúc đó hắn không chết lại không tìm ta... Rõ ràng, rõ ràng hắn..."
Triệu Mẫn Thi quát lớn: "Là bởi vì huynh ấy ngu ngốc! Huynh ấy khi đó đã cầu xin ta đừng tìm ngươi, càng không cho ta tìm người đến cứu chữa, trên người huynh ấy đều nhiễm đầy thi độc, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn huynh ấy từ từ chết, từng khắc từng khắc một ta đều không thể quên. Cho đến lúc đó ca ca vẫn luôn lo lắng cho ngươi, huynh ấy sợ rằng ngươi sẽ một lần nữa tử trận, huynh ấy là một kẻ ngốc!" Triệu Mẫn Thi nói: "Còn ngươi thì sao, ngươi vì muốn che giấu sự thật mà gϊếŧ hại toàn bộ quỷ tốt trong miếu Thành Hoàng, trở thành Thành Hoàng mới cai quản phương Bắc, nhẫn tâm đem vong hồn ca ca ta giam hãm lại, ngươi cho rằng việc mình làm sẽ không có ai biết? Xem như ta may mắn có thể trốn được, lại vì lo sợ ngươi sẽ nhận ra mà chính tay ta rạch nát mặt mình, biến chính mình thành một bộ dạng kinh tởm khiến người khác buồn nôn, nhưng không sao, cuối cùng ngươi cũng có ngài này, ta cho dù phải khổ sở thêm nữa cũng không hề gì!"
Trên mặt bất chợt có cảm giác ươn ướt, Võ Đoán đưa tay lên sờ, một dòng nước mát lạnh chảy dọc theo sườn mặt rơi xuống, hắn làm nhiều chuyện như vậy rốt cuộc để đổi lấy cái gì? Hắn vì muốn tu luyện để có ngày trở thành Thần quan trên Thiên Kinh mà dụng tâm lấp liếm, kết quả hắn ngày hôm nay nhận được thứ gì? Võ Đoán không biết, hắn chỉ biết cho dù là kiếp này hay kiếp trước hắn đều phạm một sai lầm, khiến cho người yêu thương hắn đau khổ, hắn đắc ý sao? Đắc ý vì gϊếŧ được y, đắc ý vì ngồi vào vị trí của y?
Võ Đoán đại quan gượng ra một nụ cười méo xệch khó coi, hai tay nắm chặt thành quyền đặt trên mặt đất, dập mạnh đầu xuống:
"Vô tình bất tự đa tình khổ,
Nhất thốn hoàn thành thiên vạn lũ." []
[] Bài thơ: 玉楼春-春恨 / Ngọc Lâu Xuân – Xuân Hận.
Triệu Vương dùng trăm nghìn năm để yêu một người. Võ Đoán dùng trăm nghìn năm khiến y thống khổ.