Người Yêu Ảo Boss Nuôi Ba Năm Bỏ Nhà Đi Bụi

chương 15: thỏ tai cụp đánh lộn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày hôm sau, Lý – thức đêm thử code – Trạch được hôm dậy sớm, tiện tay lật qua mấy tờ báo của Ngu Hàn Sinh.

"Anh đọc báo làm gì vậy?" Hạ Giản cũng mang hai quầng thâm mắt đen xì, cầm bảy chiếc bánh bao nhân thịt mua từ cửa hàng đối diện đi vào.

Lý Trạch vừa lật vừa nói: "Không phải hôm qua trên quảng trường có vụ dùng súng cướp tiền à, thấy việc nghĩa hăng hái quên mình thế nào cũng phải được lên báo chứ."

Anh ta lật nửa ngày giời mà chỉ thấy toàn mấy tin như tìm bạn trăm năm, thầm mắng một câu Nhật báo Biên Thành rác rưởi.

Hạ Giản: ...Trái lại cũng không cần chân tình thực cảm thế chứ.

Nhưng mà Hạn Giản cũng phải lau mắt thay đổi cách nhìn với Ngu Hàn Sinh.

Còn cố ý mua thêm cho Ngu Hàn Sinh một cái bánh bao nhân thịt.

Ngu Hàn Sinh vẫn như cũ ngồi đọc sách trước quầy.

Dường như hôm nay cũng không khác mọi hôm là bao.

Ngoài việc có một khách quý đến tiệm sửa chữa.

Một cụ già được đám người vây quanh đi vào trong tiệm, ông nhìn Ngu Hàn Sinh một cái, chợt nở nụ cười: "Là cậu à."

Khuôn mặt của ông tái nhợt, trên người còn mặc quần áo bệnh nhân.

Ngu Hàn Sinh nhấc mí mắt, nhận ra đây là người tặng thẻ thư viện cho mình.

Người bên cạnh Cố lão đưa quà tặng cầm trên tay cho Ngu Hàn Sinh: "Lần này may mà có cậu nên mới thuận lợi bắt được tên cướp, giờ hiếm người thấy việc nghĩa mà quên thân lắm, đây là chút quà mọn thể hiện tấm lòng của tôi."

Chút quà mọn?

Lý Trạch nhìn líu cả lưỡi, mấy món quà giá trị hàng vạn mà cứ như vậy nhẹ nhàng thoải mái mang tặng.

Ngu Hàn Sinh liếc đống quà tặng một cái, đều là mấy thứ y không hiểu.

Ánh mắt y thoáng dừng khi thấy sự bảo vệ chặt chẽ xung quanh cụ già, trong mắt như đang tự hỏi.

Thay vì cướp bóc, chuyện kia càng giống một trận ám sát hơn.

Không tên cướp có súng nào muốn xuống tay từ một người xa lạ chưa từng quen biết.

Còn không bằng đi cướp ngân hàng cho nhanh giàu.

Y bình thản lật sang trang mới.

Cố lão cũng không nán lâu trong tiệm, tầm nhìn chuyển từ cuốn sách trong tay Ngu Hàn Sinh đến không gian sạch sẽ nhưng chật hẹp của tiệm, chợt mở miệng hỏi: "Tiền mặt bằng hàng tháng của tiệm là bao nhiêu vậy?"

Hạ Giản có chút sửng sốt, Lý Trạch thay hắn trả lời: "Cửa hàng thuê mặt tiền nên tiền mặt bằng hàng tháng khoảng hơn một ngàn tệ."

Cố lão nhìn Ngu Hàn Sinh dịu giọng nói một câu: "Biên Thành là thành phố tốt, thích hợp an cư."

Tựa như lời quan tâm của bậc cha chú.

Ngu Hàn Sinh như có suy tư nhìn chăm chú nhìn ông một hồi.

Ông cụ nói xong liền rời khỏi tiệm dưới sự bảo vệ của đám người xung quanh.

Hạ Giản hoàn hồn nói: "Người vừa rồi chắc là ông lớn nào nhỉ? Chỉ riêng đám người bên cạnh đã thấy không phải người thường rồi."

Lý Trạch đặt tay lên vai hắn, giọng điệu tiếc nuối: "Chắc chắn là vậy, anh xem người ta phô trương thế kia cơ mà. Thế mà hồi nãy tôi tưởng ông ấy nói vậy là muốn tặng nhà cho chúng ta, không ngờ cứ thế đã đi rồi."

TV đúng giờ phát bản tin thời sự buổi sáng: "Tốc độ di chuyển của sương xám bắt đầu nhanh hơn trước, hiện tại đã lan tới đảo Cook. Sở nghiên cứu cho biết đây là biểu hiện cho khả năng tự chữa trị của hành tinh, sẽ nhanh chóng nộp bản báo cáo điều tra, các quốc gia cũng không cần quá mức lo lắng..."

Ngu Hàn Sinh gập sách lại.

Cơ hội y vẫn luôn chờ tới rồi.

"Tôi muốn mở công ty."

Y nhìn Lý Trạch nói.

Lý Trạch đang dùng một tay gõ phím, nghe thấy lời kia suýt chút nữa đập vỡ bàn phím, vừa mới định hỏi tiền đâu thì chợt nhớ tới tài khoản một triệu tệ của Ngu Hàn Sinh, anh ta lập tức thay đổi cách hỏi: "Anh mở công ty làm gì?"

"Thu mua công ty game."

Giữa tiệm sửa chữa nhỏ hẹp, Ngu Hàn Sinh bình tĩnh mở miệng.

"Trạm tiếp nhận quái vật" là game giải đố do sở nghiên cứu phát triển, mặc dù lúc công bố không quá thuận lợi nhưng theo một số ước tính thì lợi nhuận năm qua cũng được ít nhất ba tỷ.

Tuy Ngu Hàn Sinh rất hiếu học, nhưng Hạ Giản cảm thấy việc hắn cùng Lý Trạch góp vốn thiết kế người máy gia dụng đưa ra thị trường còn đáng tin hơn so với Ngu Hàn Sinh, hắn đành an ủi nói: "............Có ước mơ là chuyện tốt."

Lý Trạch sợ rắn lớn không vui, vỗ vỗ vai Hạ Giản rồi đè hắn lại, đoạn nói: "Mở mở mở."

"Nhưng đầu tiên phải có thẻ căn cước đã."

Sau khi Tạ Kiều rời giường liền thay chiếc áo sơ mi trắng mà ngài Ngu đã tặng mình.

Chiếc áo vừa người hơn so với tưởng tưởng, cứ như được may theo số đo của cậu vậy. Cậu nhìn gương cài đến cúc áo thứ hai, hỏi một câu: "Ngài Ngu, nhìn tôi có ổn không?"

Bình thường cậu hay ở nhà, rất ít khi ra ngoài mua quần áo nên cũng không có loại quần áo yêu thích nào. Một chiếc áo thun bình thường có thể mặc từ năm nhất đến khi tốt nghiệp.

Ngài Ngu không trả lời cậu.

Anh ấy không có ở đây.

Tạ Kiều xoay người, lúc đang chuẩn bị ra ngoài phòng ngủ, giây sau...

Hai lỗ tai rủ bên đầu bị một bàn tay sờ soạng, truyền đến cảm giác lành lạnh, cậu theo bản năng rụt đôi tai bông xù.

Đang lúc cậu định nói "Không thể sờ", điện thoại truyền tới tin nhắn của ngài Ngu.

...[Đẹp.]

Không phải ổn, mà là đẹp.

Thỏ tai cụp được khen nhịn không được khẽ vểnh tai, thế thôi để ngài Ngu sờ một lần cũng được, lần sau tuyệt đối không cho sờ đâu.

Nhưng lỗ tai cậu vẫn hơi ửng đỏ.

[Bạn đã thành công vuốt ve bạn đời của mình]

[Độ thiện cảm của cậu ấy với bạn tăng lên]

[Cậu ấy ra ngoài phòng ngủ]

[Chú ý! Hang động Vực Sâu mở ra]

Đồn cảnh sát, Ngu Hàn Sinh nhập dấu vân tay và lấy mẫu máu, sau khi cảnh sát kiểm tra tài liệu xong thì đưa cho y sổ hộ khẩu và thẻ căn cước.

"Nếu là thành phố khác thì không dễ làm thế này đâu." Sau khi ra khỏi đồn Lý Trạch cảm thán nói.

"Trong lịch sử Biên Thành từng là trung tâm mậu dịch, trước nay luôn cởi mở dễ dãi mà." Hạ Giản mua ba chai soda chúc mừng.

Vừa lúc đụng phải đám mèo con "công tác" từ quảng trường về, ba người cùng một đám mèo cầm soda tiến về phía trước.

Lúc đi ngang qua hẻm Đồng Hoa, Ngu Hàn Sinh chợt dừng bước.

"Sao vậy?"

Lý Trạch ý thức được có gì không ổn cũng dừng bước theo.

"Báo cảnh sát."

Ngu Hàn Sinh nhẹ nhàng nhả ra ba chữ.

Từ bốn phía trong hẻm nhỏ tràn ra trăm tên mặc đồng phục của sở nghiên cứu, trên tay chúng cầm súng ống.

Một người đàn ông thắt bím tóc đi đến trước mặt Hạ Giản giơ cao giấy chứng nhận: "Tôi là Nhậm Phàm, điều tra viên cấp cao của sở nghiên cứu, người không liên quan vui lòng tránh xa hiện trường, cảm ơn."

Hạ Giản nhìn đồng phục trên người Nhậm Phàm, nắm chặt nắm đấm trong tay.

Rất nhiều năm về trước, cũng là khung cảnh thế này.

Hắn bước ra khỏi con hẻm nhỏ.

Nhậm Phàm gật đầu ý bảo động thủ.

Gã chờ thời khắc này đã lâu lắm rồi.

Vì cuộc vây bắt hôm nay hắn làm chuẩn bị một tháng, chính là vì để tóm rắn lớn vào thời điểm y buông lỏng nhất, vết thương thoát khỏi đám xích sắt không dễ dàng lành mau như vậy.

Nhóm mèo nhỏ nhìn Nhậm Phàm với ánh mắt tràn ngập địch ý, trong đó có một bé mèo mun to gan nhất dám nhảy bổ từ mặt đất lên, chuẩn bị cắn tay Nhậm Phàm.

Nhưng bị Nhậm Phàm dễ dàng hất tung xuống đất, giày đen giẫm mạnh lên đuôi khiến mèo con kêu lên từng tiếng gào đau thương đứt quãng.

Nhậm Phàm nhấc giày, gật đầu ra hiệu hành động.

Nhưng ngay lúc tất cả họng súng chĩa về phía Ngu Hàn thì một chiếc xe cảnh sát dừng trước đầu hẻm.

Mấy người mặc cảnh phục màu lam xuống xe, nâng khẩu súng lục: "Tất cả mau buông vũ khí, không ai được phép di chuyển!"

Nhậm Phàm nhíu mày: "Đây là hành động được sở nghiên cứu phê duyệt."

"Ai cần biết mấy người là sở nghiên cứu khỉ gì, đây là lãnh thổ Trung Quốc, mấy người không có quyền công kích công dân Trung Quốc." Một anh cảnh sát nhận ra Ngu Hàn Sinh mới đến làm thẻ căn cước.

"Công dân?"

Nhậm Phàm cảm thấy có chút buồn cười, một con rắn lớn có sức chiến đấu kinh khủng thế mà lại là một công dân. Gã buông nòng súng, lúc này vẻ mặt cảnh sát mới có chút buông lỏng.

Nhưng ngay giây sau, gã rút ra một con dao quân dụng sắc bén chém mạnh lên tay Ngu Hàn Sinh.

Gã sẽ chứng minh cho đám người ở đây thấy ai là quái vật.

Nhưng giây phút con dao đâm vào cánh tay Ngu Hàn Sinh, máu thấm ra ngoài áo sơmi màu trắng tí tách tí tách chảy xuống. Ngu Hàn Sinh mặt không cảm xúc lạnh lùng nhìn gã.

"Sao mày không đánh trả tao!"

Lấy sự hiểu biết của Nhậm Phàm với con rắn lớn này, nó là kẻ cực kì thù dai, có thù tất báo, trong từ điển của nó không tồn tại từ bó tay chịu trói mà chỉ tồn tại ăn miếng trả miếng.

Ngu Hàn Sinh chỉ ôm lấy bé mèo mun bị thương, máu dọc theo cổ tay y uốn lượn.

Đầu hẻm vang lên âm thanh ồn ào, Hạ Giản mang theo một đám người tới hiện trường. Đám người bắt đầu nhao nhao chỉ trích sở nghiên cứu tự tiện tấn công người thường.

"Nếu người ta là quái vật thì tại sao lại để mặc anh tấn công?"

"Chàng trai này tôi từng gặp rồi, cậu ta thường xuyên đến thư viện mượn sách. Hình như hôm qua còn thấy hăng hái làm việc nghĩa."

"Sao người đó có thể là quái vật chứ?"

Mắt thấy hiện trường ngày càng hỗn loạn, cảnh sát đành duy trì trật tự: "Trước khi có hành động mới nào khác tôi mong các anh có thể mang theo đầy đủ giấy tờ chứng cứ."

"Sở nghiên cứu không cần cung cấp chứng cứ cho bất kì kẻ nào." Nhậm Phàm nhìn Ngu Hàn Sinh chằm chặp.

"Vậy xin lỗi, các anh không có quyền bắt bất kì công dân Trung Quốc nào đi." Khẩu súng trên tay cảnh sát vẫn luôn chĩa vào Nhậm Phàm như cũ.

Sau khi sở nghiên cứu rút khỏi Biên Thành đóng quân bên ngoài, cấp dưới của Nhậm Phàm nhịn không được oán giận.

"Đúng là người của mấy loại thành phố nhỏ không nói lý lẽ, chờ đến lúc sương xám đến mà xem."

"Chờ đi."

Gã không tin cả đời con rắn lớn kia sẽ ở mãi trong Biên Thành.

"Kia là cái gì?"

Trợ thủ nhìn thấy từ phương xa như có thứ gì đó đang lao tới chỗ họ.

"Là một thanh kiếm màu đen."

Đồng tử trong mắt Nhậm Phàm chợt phóng đại. Lời vừa mới dứt, cổ đã bị thanh kiếm đen kia rạch một đường máu, đầu lìa khỏi cổ lăn xuống đất.

Đám người trong doanh trại lăm lăm cầm vũ khí tấn công nhưng thanh kiếm lại bay đi. Một sự thật nặng nề hiển hiện trong tâm trí tất cả mọi người, đè ép đến độ tưởng chừng như không thở nổi.

...Đây là một lời đe dọa.

Nhưng bọn chúng lại chẳng thể có biện pháp chống trả nào.

Ngu Hàn Sinh đứng trong Biên Thành ôm mèo mun bằng một tay, rũ cặp mắt đen nhánh.

Bên trong điện thoại, Tạ Kiều vừa mới ra khỏi phòng ngủ đã bị rớt vào một hang động tối đen như mực

Và cậu cũng không biết là, những người chơi trên diễn đàn "Trạm tiếp nhận quái vật" có bao nhiêu căm thù cái động này.

[Bóng Hắc Ám: Hang động Vực Sâu được tạo ra là vì muốn bòn tiền đám game thủ chúng ta đúng không? Đờ mờ, đám quái vật trong động quá ác, ông đã quẳng gần mười nghìn tệ vào đấy rồi.]

[Bậc Thầy Thuyết Phục Newbie: Mấy người nhìn xem cái trò khỉ này có chỗ nào không bòn tiền? Newbie thấy lời tôi thì xóa game đi nhá, rút sớm không ôn lằn cả nút đấy.]

[Nhặt Đồng Nát Nuôi Con: Quá đúng cmnl, tiền của tôi ơiiii... Nhưng vẫn phải hàng ngày nuôi con.]

Tạ Kiều mặc áo sơ mi trắng lăn xuống bùn đất. Cậu chật vật bò lên, hình như có thứ gì đó di chuyển trong bóng tối!

Cậu cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Nhưng Tạ Kiều vẫn dũng cảm nhặt một cành cây nhỏ dưới đất bước những bước đầu tiên.

Đám sinh vật Vực Sâu khẽ thì thầm trong bóng tối.

"Trên người cậu ấy có hơi thở của chủ nhân Vực Sâu, nhưng cậu ấy có phải ác ma đâu nhỉ."

"Lỗ tai cậu ấy đáng yêu qué."

"Tôi muốn sờ mặt người ta cơ."

Tạ Kiều đi chừng mét trong động mới thấy xuất hiện ánh lửa lập lòe, chờ đến khi cậu nhìn rõ khung cảnh trước mặt, suýt chút nữa bị dọa xỉu tại chỗ.

Bởi vì có rất nhiều sinh vật màu đen với hình thù quái dị xuất hiện trước mặt cậu.

Sinh vật cao nhất có chiều cao ngang ngửa hang động, thân hình khổng lồ với sáu tay sáu mắt, đang nở một nụ cười quỷ dị nhìn cậu chằm chằm.

Cậu bị nhìn đến độ sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh.

Bé thỏ tai cụp dồn hết can đảm nói: "Anh đừng có mà qua đây, tôi siêu dữ đấy!"

Sinh vật kia bước một bước về phía cậu.

Tạ Kiều càng sợ hãi hơn, bị dọa biến về nguyên hình: "Anh mà qua đây là tôi đánh đấy."

Sinh vật kia lại đến gần hơn.

Bé thỏ lông xù nhắm tịt mắt lại, run lẩy bẩy giơ nhánh cây nhỏ vỗ nhẹ lên người quái vật một cái, kế đó nhanh chóng lùi về sau.

Đám sinh vật Vực Sâu: ?!!

Chúng nó bị sự dễ thương này chinh phục rồi!

Tác giả có lời muốn nói: Thỏ nhỏ vừa sợ hãi vừa siêu dữ.

Truyện Chữ Hay