Chương : Thỏ tai cụp ảo
Bị chặt đứt tám đầu làm sao có thể không đau?
Bé thỏ tai cụp thầm nghĩ.
Cậu nắm bàn tay hồi lâu mới từ từ buông ra.
Ngu Hàn Sinh cũng mặc cậu cầm.
...Giờ phút này, thời gian phảng phất như muốn ngừng trôi.
Bởi vì nhờ đám mèo con phát tờ rơi nên việc kinh doanh sửa chữa của tiệm hôm nay đặc biệt tốt. Cho dù không có thiết bị điện tử cần sửa thì cũng có người vì lòng hiếu kỳ mà dừng chân ghé nhìn một cái.
Mãi cho đến khi đóng cửa Lý Trạch và Hạ Giản mới được thả lỏng hoàn toàn, bắt đầu thảo luận về tính khả thi của người máy gia dụng.
Ngu Hàn Sinh nghe không hiểu mấy vấn đề này.
Một tháng tiếp theo, dưới sự hỗ trợ của Lý Trạch, Hạ Giản đã lắp ráp được một người máy gia dụng có thể thực hiện các công việc nhà đơn giản.
So với những người máy trên thị trường nội địa thì đây là một tiến bộ mới mang tính đột phá, không chỉ được sửa chữa dựa trên các thiếu sót đi trước mà còn duy trì được độ nhạy và phản hồi đối với các va chạm bên ngoài.
Tuy nhiên nếu muốn đưa vào sử dụng thương mại thì còn cần các nhóm nghiên cứu chuyên nghiệp để hoàn thiện công nghệ nhận dạng môi trường phi cấu trúc D và xây dựng nhà máy dây chuyền lắp ráp.
Hạ Giản mang mô hình cùng kế hoạch đầu tư đến Triển lãm Khoa học và Công nghệ Thượng Hải. Thật ra có một công ty quan tâm đến công nghệ của họ nhưng không muốn đầu tư cổ phiếu, chỉ đồng ý chi hai trăm nghìn tệ mua đứt.
Không còn nghi ngờ, đây chắc chắn là một cuộc mua bán rẻ tiền.
Sau khi nhận được câu trả lời vẻ mặt hai bên đều không mấy vui vẻ.
Lý Trạch thở dài thườn thượt.
Ngu Hàn Sinh vẫn ngồi đọc sách như cũ.
Chỉ là trên bàn có thêm một tờ báo thời sự giữa đống sách y thường đọc.
Biên Thành là một thành phố nhỏ, dù là tin tức lớn đến đâu cũng không bằng một xiên thịt nướng giữa lòng chợ đêm, tựa như một thành phố biệt lập với thế giới bên ngoài.
Nhưng Ngu Hàn Sinh vẫn luôn kiên trì đọc báo kinh tế chính trị.
Nếu là cách đây một tháng trên người y còn thường để lộ khí chất hung tàn của rắn lớn thì bây giờ càng thêm trầm mặc kín đáo, khiến người ta không nhìn thấu nổi suy nghĩ của y.
Ngay cả Lý Trạch, người đã theo y từ dưới lòng đất cũng phải kinh ngạc trước sự lột xác của Ngu Hàn Sinh, giống như lặng lẽ phủ lên một lớp da người.
Tạ Kiều bên trong điện thoại đã tỉnh, hôm nay cậu muốn tổng vệ sinh nhà cửa một lần.
Cậu vô tình phát hiện trên ngăn tủ bếp còn một bó rong biển khô.
Miễn không khiến rong biển bị ẩm thì để bao lâu cũng không có vấn đề gì.
Có lẽ người cá sẽ thích lắm.
Cậu lấy một đoạn rong biển ngâm nước hai giờ, trong lúc chờ rong biển ngấm nước cậu quét muối tiêu lên thịt ba chỉ rồi bỏ vào lò nướng.
Nướng khoảng mười phút, một mùi thơm ngào ngạt từ trong lò nướng bay ra.
Cậu lấy thịt ba chỉ đã được nướng thơm cháy xém ra. Mỡ vàng óng ả từ thịt chảy xuống, không cần cho nhiều gia vị mà vẫn rất ngon.
Cậu rắc chút vừng trắng đơn giản.
Tạ Kiều canh thời gian đem rong biển đã ngâm kỹ bỏ vào nồi nấu, sau khi nấu chín đổ vào bát.
Bởi vì người cá sống dưới biển nên cậu múc thêm cho cô một bát nữa.
Không ngờ cái bát vừa mới đặt lên mâm dành cho người cá lại đột nhiên biến mất.
"Ngài Ngu?"
Cậu ngập ngừng mở miệng dò hỏi.
Có lẽ ngài Ngu cũng thích uống canh rong biển, cậu tiếp tục múc một chén canh khác bỏ vào mâm.
Nhưng lại biến mất.
Tốc độ uống canh nào có nhanh như vậy, Tạ Kiều ngẫm lại cuộc nói chuyện hôm trước, hỏi một câu: "Anh không thích người cá à?"
Ngài Ngu không trả lời cậu.
Như ngầm khẳng định.
Cậu có chút khó hiểu, tuy rằng người cá không biết nói chuyện lại còn tương đối hung mãnh nhưng tóm lại vẫn là một cô nhỏ vô cùng nghe lời, dễ nói chuyện hơn ác ma nhiều.
Vi sao ngài Ngu không thích cô ấy nhỉ?
Nhưng khi Tạ Kiều nhớ tới chiếc đuôi màu bạc xinh đẹp của người cá, cậu lập tức hiểu ra vấn đề.
Kể cả cậu cũng vậy, sinh vật có đuôi ai mà không ngưỡng mộ chiếc đuôi của người cá chứ.
Phỏng chừng ngài Ngu cũng thấy đuôi mình không được đẹp như người ta nên mới không vui.
Cậu đành ho khan một tiếng, chỉ vào đống muối kết tinh bên ngoài lá rong nói: "Chỗ rong biển này đều mốc meo cả rồi, không chừng còn có độc, vậy nên cứ để người cá ăn hết thì tốt hơn."
Vừa mới dứt lời, hai bát rong biển vừa biến mất lập tức xuất hiện trước mặt cậu.
Tạ Kiều: ...Quá chân thật.
Lúc này cậu mới bưng mâm đồ ăn của người cá vào trạm tiếp nhận.
Trải qua khoảng thời gian ở chung, người cá đã quen với cuộc sống trong trạm.
Tạ Kiều nhìn mãi thành quen cảnh người cá gặm hết bát đũa vào đồ ăn vào bụng, phát ra tiếng nhai răng rắc trong miệng.
Cậu viết ghi chú lên báo cáo chăm sóc, hàm răng rất sắc.
Da Ni Ni đã xanh hơn trước một chút, gian phòng nhỏ của nó mọc đầy cây xanh. Nó vô cùng nghiêm túc tiến hành quang hợp, chủ nhật – hai – ba xử lý thảm cỏ trong phòng, tư – năm – sáu chăm sóc chậu hoa của Tạ Kiều.
Nhưng ác ma luôn chê đống thực vật mọc trong buồng giam của Ni Ni chắn tầm nhìn TV nên thi thoảng làm một mồi lửa đốt chúng.
Điều này dẫn đến đám tóc của Ni Ni mãi không mọc dài ra được.
Tạ Kiều đồng cảm sờ đầu yêu tinh hắc ám.
Haizz, biến thành vật nhỏ hói đầu thật rồi.
Yêu tinh không biết suy nghĩ của Tạ Kiều, đầu nhỏ trơn bóng dụi lấy dụi để trong tay cậu.
Buổi chiều sau khi đóng cửa, vì là cuối tuần nên bọn Hạ Giản chuẩn bị tìm quán giải quyết bữa tối.
Lúc đi ngang qua quảng trường ba người bỗng nghe thấy một tiếng hét to từ trong đám người.
"Cướp tiền!"
"Có người cầm súng cướp tiền!"
"Mau gọi cảnh sát đi."
Làm một trạch năm kỹ thuật không yêu thích thể thao, Lý Trạch túm chặt Hạ Giản đang cố gắng xông lên.
Anh ta hiểu Hạ Giản quá rõ, trời sinh nhiệt tình cởi mở, nhưng bọn xã hội đen lại mang theo súng ống, quá nguy hiểm.
Anh ta cũng không để ý tới Ngu Hàn Sinh.
Có người tìm chết trước mặt y rắn lớn cũng sẽ chẳng thèm nhíu mày, chỉ biết không thể lãng phí nuốt sạch thi thể vào bụng.
Nhưng điều khiến anh không ngờ là, Ngu Hàn Sinh lại di chuyển.
Ngu Hàn Sinh dễ dàng cướp súng khỏi tay đám xã hội đen, tiếng leng keng của nòng súng rơi xuống vang lên, dễ dàng khống chế bọn chúng.
Trong mắt Lý Trạch hiện vẻ khiếp sợ, từ khi nào mà rắn lớn lại nhiệt tình đến vậy?
Anh ta hoài nghi bản thân nhìn nhầm rồi.
Mãi cho đến khi rắn lớn mặt không đổi sắc giật sạch đống tiền trong tay đám xã hội đen Lý Trạch mới thở phào nhẹ nhõm, đây mới là Ngu Hàn Sinh anh biết.
Một tờ tiền lẻ cũng không bỏ qua.
Song mấy chú cảnh sát rất nhanh đã ập tới chặn đường Ngu Hàn Sinh.
"Bây giờ người trẻ tuổi chính trực dũng cảm như anh chẳng còn được mấy đâu." Chú cảnh sát vô cùng tự nhiên lấy tiền trong tay Ngu Hàn Sinh.
Ban đầu giật mãi không ra, cảnh sát có chút khó hiểu nhìn Ngu Hàn Sinh một cái.
Lý Trạch đi lên vài bước thì thầm mở miệng: "Bao nhiêu người đang nhìn ngài kìa."
Lúc này rắn lớn mới lạnh mặt thả lỏng tay.
Trong lòng cảnh sát cũng có chút sợ, Cố lão mới bị ám sát ở Biên Thành, may mà tóm được hung thủ, bằng không không có cách nào giải thích với bên trên.
"Anh có tiện nói cho tôi biết tên tuổi địa chỉ cư trú không? Đồn cảnh sát chúng tôi tính cấp một lá cờ biểu dương việc làm tốt."
Ngu Hàn Sinh không có hứng thú với thứ này.
Lý Trạch kéo chú cảnh sát mở miệng nói: "Anh cảnh sát à, là như vậy, bạn tôi là dân vô gia cư chưa có thẻ căn cước, tôi đã đọc kĩ biện pháp xử lý dân vô gia cư ở Biên Thành. Anh ấy đã ở Biên Thành được hơn một tháng có phải có thể làm thẻ căn cước rồi không..."
"Thế mấy người tìm ngày đến đồn cảnh sát một chuyến đi." Cảnh sát suy nghĩ chốc lát rồi trả lời.
"Chúng tôi sẽ kiểm tra vân tay và máu, nếu không có tiền án tiền sự thì có thể xử lý nhanh, nếu có sổ hộ khẩu hoặc giấy chứng nhận người thân sẽ nhanh hơn nữa."
"Được."
Mắt thấy vấn đề hộ khẩu được giải quyết, Lý Trạch thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi lập biên bản đơn giản bọn họ đến một quán cơm.
Đồ ăn còn chưa bưng lên, Lý Trạch nhận được thông báo chuyển khoản.
...[ tệ được chuyển vào tài khoản của bạn.]
Anh ta liếc mắt nhìn Hạ Giản,chưa kịp nói gì đã bị hắn đã giành lời: "Tháng này hai người cũng giúp cửa tiệm không ít việc, đây là chút lòng bạn bè, cũng coi như là tiền lương đi."
Lý Trạch từ chối mãi không được cuối cùng đành phải nhận.
Ngược lại Ngu Hàn Sinh nhận đến quen cả tay.
Cơm nước xong xuôi đã giờ tối, Lý Trạch thấy Ngu Hàn Sinh có mỗi một bộ quần áo mặc suốt ngày nên dẫn y đến trung tâm mua sắm mua quần áo.
Nói là trung tâm mua sắm chứ thật ra đều là hàng vỉa hè, một chiếc áo sơ mi chỉ có năm mươi tệ, đấy là còn chưa bàn về chất lượng may.
Nhưng vóc người Ngu Hàn cũng chừng m, vẻ ngoài ưa nhìn, áo sơ mi trắng rẻ tiền mặc trên người y cũng lộ vài phần đắt tiền.
Ông chủ bán quần áo thấy vậy đẩy mạnh tiêu thụ: "Quần áo nhà tôi đều giống nhau, mặc lên cực kì đẹp. Ở đây còn có quần áo kiểu nữ, nếu mấy cậu thích thì có thể mua cho bạn gái một bộ làm đồ đôi."
Vừa mới nghe thấy hai chữ "đồ đôi" Ngu Hàn Sinh lập tức nói: "Không có."
Ông chủ nói đùa: "Không có bạn gái thì mua cho bạn trai."
Lý Trạch cũng cười không coi là thật.
Nào ngờ Ngu Hàn Sinh lại quay sang nhìn, anh ta tức khắc che ví: "Không có tiền mua hai cái đâu."
Lúc này Ngu Hàn Sinh mới dời tầm mắt.
Trên đường trở về rắn lớn mở điện thoại.
Rắn lớn mặc áo sơ mi năm mươi tệ mua cho bạn đời của mình bộ đồ năm trăm tệ.
Tiêu hết tiền lương vừa mới nhận.Buổi tối nấu cơm Tạ Kiều mở tủ lạnh, ngạc nhiên phát hiện nguyên liệu nấu ăn lại được lấp đầy.
Cậu nhìn đám cà rốt ăn mãi không hết rơi vào trầm tư.
Cuối cùng cậu không thể không khuất phục bắt đầu cầm một củ cà rốt gặm.
Đến khi trở về phòng ngủ trên giường đã có thêm một chiếc áo sơ mi trắng.
Nếu cậu nhớ không nhầm thì mình chưa từng mua chiếc áo này.
"Ngài Ngu, là anh tặng tôi sao?"
Cậu hỏi một câu.
Điện thoại nhanh chóng rung lên, một tin nhắn hồi âm được chuyển đến.
...[Ừ.]
Cậu sờ chất liệu vải, cảm giác mềm mại bất ngờ, nhịn không được hỏi: "Chắc đắt lắm nhỉ?"
Ngài Ngu tích chữ như vàng trả lời một câu.
...[Đắt.]
Theo một mặt nào đó, ngài Ngu thực sự là một con rắn thật thà, đổi lại thành người khác chắc chắn họ sẽ nói: "Không đắt không đắt."
Tạ Kiều không khỏi mỉm cười.
Cậu chân thành nói lời cảm ơn: "Cảm ơn món quà ngài Ngu đã tặng, nhưng vì sao lại gửi áo sơ mi cho tôi?"
Nhưng cậu không chờ được câu trả lời của ngài Ngu.
Bên ngoài điện thoại, trong lúc quay đầu Hạ Giản vô tình nhìn thấy hình ảnh trong điện thoại Ngu Hàn Sinh, ngạc nhiên mở miệng: "Tiểu Ngu, anh cũng chơi 'Trạm tiếp nhận quái vật' hả? Đúng là đồ họa của nó rất đẹp nhưng cũng quá bòn tiền, tôi chơi được một tuần là chết ngắc."
Ngón tay đang định ấn gửi tin nhắn của rắn lớn bỗng khựng lại, y nhìn chằm chằm Hạ Giản gằn từng chữ: "Chỉ là trò chơi?"
"Đúng vậy, chỉ là trò chơi." Hạ Giản bị ánh mắt của Ngu Hàn Sinh nhìn đến phát hoảng, âm lượng giảm vài phần: "Chứ chẳng nhẽ lại là thật?"
Không khí chợt lặng thinh.
Bóng đêm bao trùm từng đường nét khuôn mặt Ngu Hàn Sinh, không ai thấy rõ y đang nghĩ gì, cũng không ai dám đến gần.
Y từ từ nắm chặt điện thoại trong tay.
...Như muốn bóp nát điện thoại.
Ánh trăng kéo dài chiếc bóng cô đơn lạ thường của rắn lớn trên đất.
Vào lúc đang say ngủ trên giường, Tạ Kiều bỗng nhận được một tin nhắn.
...[Em sẽ luôn bên cạnh tôi sao?]
Cậu mơ mơ màng màng đáp trong vô thức: "Sẽ luôn."
Ngu Hàn Sinh nhìn chàng trai trong điện thoại, rũ cặp mắt đen nhánh.
Vậy là đủ rồi.
Ngay cả khi y cố chạm vào Tạ Kiều, ngay cả khi vĩnh viễn bị ngăn cách bởi chiếc màn hình không thể vượt qua.
Ngay cả khi y biết đó không phải là thật sự.
Tác giả có lời muốn nói: Tổng tài bá đạo mặc áo sơ mi tệ
Nhưng phải mua áo tệ cho vợ yêu
méo thể hiểu nổi
Editor có lời muốn nói: Sắp đi tiêm vaccine mà bị dị ứng tôm sông quật :((( Ahhh, đáng lẽ lúc nhìn đám tôm nhỏ nhỏ sậm màu đấy tui phải nhận ra nó là tôm sông mới phải QAQ