Tôi không biết giữa cô và Lộ Khiết đã xảy ra chuyện gì. . . nhưng tôi hi vọng cô làm tốt bổn phận của mình
Trong suốt ở quán nước, chắc do say, Lộ Khiết có nhắc đến cô, đa phần toàn là những lời trách móc
Nếu có không lo được cho em ấy. . .tôi nhất định sẽ thay thế cô, tới lúc đó đừng có hỏi tại sao tôi không báo trước
Tôi chính thức là tình địch của cô!
Ngồi thẫn thờ như pho tượng, những lời nói của Đắc Thanh văng vẳng trong đầu. Lại nhìn Lộ Khiết nằm ngủ say trong chăn ấm
Dương Nhạc thở dài, bản thân mình như thế nào thì tự cô nhận thấy. Nhưng còn Lộ Khiết thì cô không rõ, nàng không như lúc xưa nữa rồi
Đã thay đổi rất nhiều về nhiều mặt. Không phải cô vô tâm mà chỉ tại nàng không chú ý đến
Ngoài kia có người dòm ngó Lộ Khiết rồi, chỉ cần sơ hở là họ sẽ cướp nàng ngay khi có cơ hội. Đến khi ấy, có hối hận cũng không kịp
Dương Nhạc vén tóc Lộ Khiết sang một bên, nét mặt trầm lặng nhìn nàng, càng tiếp cận thì họ càng tránh xa
Trên thế gian này khoảng cách xa xôi nhất, không phải giữa sự sống và cái chết mà chính là, tôi ở ngay trước mặt em nhưng em lại không biết rằng tôi yêu em!
Đối với Lộ Khiết, chuyện Dương Nhạc yêu nàng là vô lí vì nàng biết từ trước đến giờ, Dương Nhạc không thích nàng, một chút cũng không
Còn hiện tại. . .Lộ Khiết chưa nghĩ đến
.
.
.
.
.
Dương Nhạc ngồi trong phòng làm việc tại công ty, cô nhấn nút vào điện thoại bàn
"Tôn Hân, đến phòng tôi có việc cần"
Cốc cốc
Tôn Hân thong thả đi vào, ngồi xuống ghế đối diện với Dương Nhạc, chân dài bắt chéo: "Chị cần em giúp gì?"
"Mua nó bằng mọi giá"
Đắc Thanh cứ im lặng từ đầu buổi dạy, anh ngồi cạnh Lộ Khiết, có rất nhiều điều muốn hỏi. Thấy Lộ Khiết vui vẻ vẽ tranh, tâm trạng của anh thêm phức tạp
Khi Lộ Khiết nhìn qua, Đắc Thanh gượng cười theo nàng, chứ bên trong không vui
Vẫn không bỏ ý định hỏi Lộ Khiết về vấn đề riêng tư, mặc dù biết trước nàng sẽ lảng tránh. Anh thật sự muốn xác thực lại cho chắc ăn, như vậy mới yên tâm
Lỡ như Dương Nhạc vui miệng nói đùa, nếu đó không phải là sự thật, Đắc Thanh có cơ hội bên cạnh Lộ Khiết nhiều hơn
"Lộ Khiết. . .có chuyện này anh muốn hỏi em"- Anh hơi hồi hộp, tay đan vào nhau, sợ nàng giận như lần trước
Vì lần đó anh hỏi chuyện riêng tư, thế là bị Lộ Khiết giận mấy ngày liên tục
"Anh cứ nói"- Lộ Khiết vẫn đang vẽ mà đáp lại
Lấy hết can đảm có sẵn trong lòng, hít một hơi giữ bình tĩnh, anh nhìn Lộ Khiết: "Em đã kết hôn rồi đúng không?"
Nét mặt Lộ Khiết sau khi nghe xong liền biến sắc, đường vẽ trên tranh dừng lại ngay. Nàng chậm rãi xoay người nhìn Đắc Thanh với gương mặt kiểu ngạc nhiên
Sao hôm nay anh ta lại nhắc đến chuyện này? Tại sao lại cho rằng nàng đã kết hôn rồi mà không phải là có người yêu rồi?
Lộ Khiết mím chặt môi, hai đôi mắt nhìn nhau thật lâu. Gương mặt của Đắc Thanh đang đợi chờ câu trả lời từ Lộ Khiết. Anh chỉ mong câu trả lời không như anh nghĩ
"Sao. . .sao anh lại hỏi vậy?"- Giọng Lộ Khiết nghẹn ngào run lên
"Lần đó đưa em về nhà. . .anh có gặp cô gái đi cùng em đến đây, anh hỏi quan hệ giữa em và cô ta là gì, cô ta nói. . .nói cô ta là vợ của em"- Đắc Thanh thành thật kể lại, không giấu giếm điều gì
Cây cọ trên tay bỗng nhiên rơi xuống nền nhà, Lộ Khiết không dám tin câu cuối cùng cho lắm. Có phải nàng đang nằm mơ đúng không?
Dương Nhạc bảo chị ta là vợ của nàng?
Nghe có vẻ vô lý nhưng mà thật
Mọi suy nghĩ trong đầu Lộ Khiết như ngừng trệ, câu nói Cô ta là vợ của em cứ mãi quẩn quanh không lối thoát
Chị ta có vấn đề à, hay là mất trí. Làm sao có khả năng đó được
Thấy Lộ Khiết bất động, không có động thái gì, Đắc Thanh lên tiếng: "Em bị sao vậy. . . không ổn chỗ nào hả?"
"Em. . .em không sao"- Lộ Khiết giật mình, quay trở lại hiện tại, nàng vội vã đứng lên
Đắc Thanh cũng đứng lên theo nàng, mặt anh hoang mang: "Em muốn đi đâu?"
"Em thấy hơi mệt. . . muốn về nhà"
Đắc Thanh không ngăn cản hay hỏi thêm bất cứ điều gì, anh cảm thấy hối hận khi lỡ miệng hỏi chuyện đó, để rồi Lộ Khiết phải như vậy
Lộ Khiết vừa ra là có một cô gái bước vào. Cô ta đi loanh quanh tìm thứ cần
"Cô cần gì?"
Tôn Hân mỉm cười thân thiện, cô nhìn một lượt rồi nhếch môi cười khi đã thấy nó.
"Tôi muốn mua tranh"
"À ra là vậy, để tôi giới thiệu cho cô mấy bức đẹp, giá cả phải chăng"- Đắc Thanh nhiệt tình hướng dẫn, anh đi trước để dẫn đường
"Không cần"- Tôn Hân phất tay, cô đi thẳng tới bức tranh đã lọt vào mắt xanh, cô khẽ cười, chỉ tay: "Tôi muốn mua bức tranh này"
Nụ cười trên môi Đắc Thanh vụt tắt khi Tôn Hân muốn mua bức tranh của Lộ Khiết vẽ. Đó là bức tranh vẽ người con gái suy tư làm việc
Anh cười gượng ép, vội lên tiếng giải thích: "Thật ngại quá, bức tranh này không bán, nói đúng hơn là chủ nhân của nó không muốn bán cho bất kỳ ai. Cô thông cảm, có thể mua bức khác được không?"
"Tôi muốn nó, anh ra giá đi, bao nhiêu tôi cũng trả"- Tôn Hân kiên quyết, cô tự cho anh ta ra giá tiền
"Xin lỗi, tôi không bán"- Đắc Thanh vẫn giữ nguyên ý định ban đầu
Tôn Hân thấy Đắc Thanh thật cứng đầu, nói như vậy rồi mà không chịu bán. Cô khoanh tay trước ngực, nhíu mày lại nhìn vào đôi mắt anh
"Tôi cho anh tự ra giá là quá nhân nhượng với anh rồi. Tôi đến để mua bức tranh này, nếu anh không bán thì ngày mai chổ này trở thành đống đỗ nát"
"Cô. . ."- Đắc Thanh cứng họng, không nói lại cô ta
"Đừng xem lời nói của tôi là gió thoảng mây trôi, tôi nói là làm. Có bán không?"
Bị ép đến đường cùng, không còn con đường khác, buộc phải làm theo ý của Tôn Hân. Đắc Thanh chỉ sợ mai đây nơi này thành đống phế liệu
Nét mặt dữ tợn của cô ta chứng tỏ cô ta nói thật. Anh bất lực chấp nhận thoả thuận theo
Gặp lại Lộ Khiết, anh sẽ giải thích cho nàng hiểu. Có lẽ đây là bức tranh mà Lộ Khiết tâm đắc nhất, bán đi sẽ rất buồn
.
.
.
.
.
.
Cốc cốc
Giữa đêm khuya thanh tịnh, Dương Nhạc lần mò qua phòng Lộ Khiết. Cô biết giờ này cũng không còn sớm, tới tìm sẽ làm phiền đến giấc ngủ của người khác
Nhưng bắt buộc phải gặp vì có chuyện cần nói
Tiếng nắm cửa vặn qua phải, cửa mở vào trong. Bóng dáng Lộ Khiết hiện lên ngay phía trước
Nàng nhìn cô cùng gương mặt khó hiểu
Không để mất thời gian, Dương Nhạc lên tiếng: "Mẹ nói ngày mai muốn cô qua đó chơi với bà ấy, ở lại một đêm"
Câu này nghe quen quá nhỉ. Lộ Khiết cười giễu cợt trong lòng, lần trước cũng vì câu nói này khiến nàng tức giận. Bị người khác dẫn dắt như đứa trẻ con
Định dùng trò cũ rích này để gạt nàng nữa à? Làm gì có ai dại khờ mà bị lừa hai lần trong một kiểu
Nhìn biểu hiện của Lộ Khiết, Dương Nhạc vội giải thích để nàng khỏi đa nghi: "Không gạt cô như lần trước, là mẹ mới gọi cho tôi. Nếu cô không tin, tôi liền gọi cho mẹ để kiểm chứng"
Dương Nhạc móc điện thoại trong túi quần ra, tay nhấn vào danh bạ tìm số điện thoại của mẹ.
Cuộc gọi bắt đầu, để chứng minh lời nói là thật, không giả dối, cô bật loa ngoài cho cả hai cùng nghe.
Đưa điện thoại ra giữa, đợi người bên kia nghe máy
"Alo, con gọi mẹ có chuyện gì không?"
"Khi nãy mẹ gọi nói với con là muốn gặp. . ."
Tự nhiên nói đến đây Dương Nhạc bỗng dừng lại, môi mấp máy ngập ngừng, có vẻ khó nói ra lời gì đó
Lộ Khiết trông chờ, nàng cũng muốn biết tại sao đang nói lại im lặng. Nàng nhìn lại nhìn cô, hàng chân mày nhíu thành đường thẳng trông mất kiên nhẫn
"Gặp gì? Sao nói giữa chừng lại im vậy?"- Bà Dương liền hối thúc
"À. . .khi nãy mẹ nói muốn gặp vợ con đúng không?"
Lộ Khiết ngẩng người, đôi mắt long lanh sửng sờ nhìn gương mặt phiếm hồng của Dương Nhạc. Lần đó là do Đắc Thanh kể lại, không được nghe trực tiếp
Hôm nay chính tai nghe từ miệng Dương Nhạc, trong lòng bỗng chốc dâng lên cảm giác rất lạ, một chút rạo rực, hô hấp cũng dần mất ổn định
"A đúng rồi! Ngày mai dẫn Lộ Khiết qua chơi nha con, cũng lâu rồi không gặp, mẹ thấy nhớ quá, nhớ hai đứa. Ủa? Mẹ nói với con rồi mà, sao lại hỏi nữa?"
"Không có gì đâu mẹ, tại con muốn chắc chắn vậy á mà. Thôi con cúp máy đây, mẹ ngủ sớm"
Cất điện thoạt trở lại vào túi , Dương Nhạc giữ cho vẻ mặt bình thản, cô nói: "Cô nghe rồi đó, tôi không gạt cô"
Không còn gì để nói nữa, Dương Nhạc xoay người bỏ về phòng. Càng ở lại lâu càng không nên, tốt nhất tạo không gian thoải mái cho nhau
Trong đầu trống rỗng, bước thêm bước nữa để ngóng nhìn bóng dáng kia. Nàng cắn môi dưới, ánh mắt lẫn nhiều điều khó hiểu