Dạo gần đây Dương Nhạc khá thường xuyên ở nhà. Nếu là lúc trước, cô luôn đến công ty và trở về bên Dương gia
Nhưng những ngày qua lại không muốn đi đâu nữa, chắc tại vì có lực hấp dẫn nào đó khiến cô không muốn ra ngoài.
Đúng ngày là Lộ Khiết đi đến lớp học vẽ tranh, nàng chuẩn bị mọi thứ xong xuôi rồi đi xuống nhà.
Vô tình bắt gặp hình ảnh người con gái trong bộ đồ đơn giản ngồi xem tạp chí thời trang. Chỉ mặc mỗi áo polo và chiếc quần ống suông cũng tôn lên vẻ đẹp trời ban
Đi từ trên lầu xuống thì bắt buộc phải thấy rồi, bởi vì phòng khách đối diện cầu thang.
"Muốn đi đâu?"- Dương Nhạc đóng quyển tạp chí lại, mắt nhìn nàng
Hỏi chỉ là cái cớ để bắt chuyện, chứ cô thừa biết Lộ Khiết định đi đến nơi nào.
Lộ Khiết lắc đầu rồi ngoảnh mặt đi, hành động ấy giống như nàng không muốn trả lời hoặc không cần Dương Nhạc quan tâm
"Tôi đưa cô đi"- Dương Nhạc đứng dậy, tiến lại trước mặt nàng, nói lời ra lệnh: "Đứng đây đợi tôi"
Lộ Khiết ngơ ngác xoay người nhìn dáng người mảnh khảnh ấy lên lầu. Nàng cảm thấy có gì đó không ổn, đặc biệt là cách đối xử của Dương Nhạc đối với nàng mấy tuần qua
Thay đổi chóng mặt khiến nàng không kịp tiếp thu.
Còn chưa đợi nàng có đồng ý mà đã tự ý làm theo những gì chị ta nói rồi. Chỉ vì chuyện này không quan trọng nên nàng không muốn từ chối
Trước khi lên xe, Lộ Khiết đưa cho Dương Nhạc địa chỉ, cô cứ theo đó mà tới.
Khi đến nơi, Dương Nhạc không quay về mà còn xuống xe nhìn ngắm xung quanh. Nơi này không quá lớn nhưng cũng không thể nói nhỏ được
"Tôi vào xem được không?"
Lộ Khiết gật đầu, không nghĩ nhiều. Cả hai cùng nhau đi vào trong
Hiện tại có vài học viên đã có mặt, một số thì bắt đầu vẽ tranh, còn lại là nói chuyện với nhau.
Bên trong rộng hơn những gì Dương Nhạc nghĩ, chỗ này cũng giống với chỗ dại vễ tranh khác. Cô để ý thấy có khá nhiều tranh được treo lên tường tại một nơi tập trung
Đắc Thanh đi từ trong ra ngoài, anh thấy Lộ Khiết liền để lộ nụ cười mong đợi ra ngoài. Sau đó nhìn thấy người con gái lạ đi phía sau lưng Lộ Khiết, anh hơi băn khoăn
Trí nhớ của Đắc Thanh rất tốt, anh nhận ra người này đã từng gặp ở trước cổng nhà hàng lần đó. Thấy cô ta mãi mãi nhìn ngắm xung quanh, anh tiến lại hỏi Lộ Khiết
"Cô gái đó đi chung với em hả? Lần trước em nói em không quen người này mà, sao hôm nay lại đi chung?"
Bị hỏi dồn dập, Lộ Khiết bối rối không biết trả lời thế nào, cứ ngập ngừng trong lòng không muốn nói ra.
Đắc Thanh là người tinh tế, nhìn biểu hiện của Lộ Khiết cho thấy nàng không tiện trả lời. Anh không làm khó nàng nữa, trực tiếp đến chào hỏi Dương Nhạc
"Chào cô, tôi là Đắc Thanh, cũng là chủ của nơi này, rất vui được gặp cô"- Đắc Thanh niềm nở mở lời chào hỏi khách quý
"Ừm. . .tôi có thể xem qua nơi này một chút được không?"
Anh mỉm cười phấn khích: "Tất nhiên là được rồi! Cô cứ tự nhiên"
"Không làm phiền nữa, cậu cứ làm chuyện của cậu đi"
Lộ Khiết vẫn cảm thấy khó hiểu về Dương Nhạc vô cùng, mục đích của chị ta đến đây là gì? Giờ còn muốn đi dạo một vòng, không chịu về, rốt cuộc là có ý gì
Nàng cảm thấy nhứt đầu ghê, mặc kệ không để ý Dương Nhạc nữa. Như thường lệ, nàng lấy dụng cụ vẽ ra rồi bắt tay vào vẽ như mọi ngày
Dương Nhạc ngắm nhìn từng bức tranh được treo trên tường, mỗi bức đều mang theo một ý nghĩa riêng của nó. Tất cả những bức tranh không giống nhau, kể cả gam màu và đề tài
Bước chân rảo quanh rồi dừng lại một bức vẽ hình ảnh của một người con gái say mê làm việc. Không biết tại sao chính nó lại thu hút sự chú ý của Dương Nhạc
Cô thấy bức tranh này có chút thân quen, nhìn bao quát toàn bộ thì cô phát hiện có chữ ký và tên của người đã vẽ. Nhíu mày híp mắt nhìn kĩ, Dương Nhạc bất ngờ nhận ra tên đó
Không ai khác ngoài Lộ Khiết, chính nàng là chủ nhân của bức tranh này. Trở lại nhìn nhân vật chính trong tranh, hình như người được vẽ là cô thì phải
Không chắc chắn cho lắm, chỉ có thể đoán như vậy. Dương Nhạc khẽ cười, từng ngón tay sờ lên bức tranh đó. Nếu nàng mà vẽ cô, chắc là vinh hạnh lắm nhỉ
Từ bên này nhìn qua, Lộ Khiết ngẩng người nhìn Dương Nhạc đứng bất động trước một bức tranh. Nàng cũng biết đó là tranh do chính tay mình vẽ
Còn người trong tranh là ai thì nàng không chắc, chỉ là thời điểm đó nàng nghĩ đến người con gái đó rồi tự nhiên vẽ lên
Cũng có thể là Dương Nhạc nhưng cũng có thể là không phải
"Lộ Khiết"- Đắc Thanh ngồi kế bên khều tay nàng: "Người đó có phải là nhà thiết kế Dương Nhạc không?"
"Phải"- Lộ Khiết trầm giọng
"Wow! Không ngờ có một ngày lớp dạy vẽ vô danh này được người nổi tiếng ghé qua, có mơ anh cũng không tin luôn đó!"
Sau một hồi lâu Đắc Thanh mới ngờ ngợ nhận ra Dương Nhạc là ai. Anh cảm thấy rất vui khi gặp được Dương Nhạc ngoài đời
Đó giờ chỉ xem qua TV và báo chí, hôm nay tận mắt trông thấy, cảm giác thật là khác
Cô ấy xinh đẹp hơn cả trên hình, đúng là mỹ nữ ai cũng muốn sở hữu. Không biết ai là người may mắn cưới được cô ấy nhỉ? Đắc Thanh thầm nghĩ trong lòng
Lộ Khiết không màng đến lời nói kia, nàng chỉ tập trung vào việc chính. Lâu lâu lại lén nhìn qua Dương Nhạc, chỉ tò mò muốn biết chị ta làm gì
Số lần Lộ Khiết đi ra ngoài cùng với Đắc Thanh còn nhiều hơn đi chung với Dương Nhạc.
Và hôm nay cũng vậy, Lộ Khiết cảm thấy Đắc Thanh là người mà nàng có thể giải bày mọi chuyện dễ nhất. Anh biết lắng nghe, biết cùng nàng nói lời an ủi trấn an và những lời động viên
Về phía Dương Nhạc, chắc do nàng không muốn chia sẻ cùng cô cho nên cảm thấy không thích hợp. Kể cả nói chuyện, nàng cũng chưa nói với cô một câu
Đắc Thanh giới thiệu với Lộ Khiết một quán nước mới nổi gần đây. Có khá nhiều người trẻ lui đến, không gian vô cùng thư giãn, không quá náo nhiệt
Hai người không dùng rượu mà thay vào đó là nước ép trái cây lên men. Trong đó có pha thêm chút rượu nhẹ, sẽ không say khi uống ít
Ngồi tán gẫu với nhau, Đắc Thanh kể những câu chuyện cười cho Lộ Khiết nghe. Nàng cười đến chảy nước mắt, cười thành tiếng
Lát sau không còn kể chuyện nữa mà chuyển sang tâm sự. Lộ Khiết chậm rãi nói những buồn bã trong lòng cho anh nghe
Chỉ có nói ra mới có thể làm nàng nhẹ người hơn, nói tất cả những thứ giấu kín trong lòng
Đắc Thanh say sưa nghe nàng nói, ánh mắt đa tình nhìn nàng không rời. Người con gái này cho anh cảm giác rất hạnh phúc khi ở cạnh.
Nhìn Lộ Khiết yếu đuối mỏng manh, anh chỉ muốn yêu thương và che chở cho nàng. Muốn nâng niu chăm sóc, bảo vệ cả đời
Lộ Khiết hơi say do uống hơi nhiều, một phần là do cơ thể nàng yếu, nên rất dễ say
Trong lời nói, Đắc Thanh nghe Lộ Khiết nhắc đến người tên Dương Nhạc khá nhiều. Chủ yếu là trách mắng này nọ, cho rằng người đó là kẻ có trái tim làm bằng băng
Tình trạng về sau của Lộ Khiết không ổn cho lắm, Đắc Thanh đỡ nàng đứng dậy rồi cùng nhau ra về. Trên xe, Lộ Khiết bất tỉnh nhân sự, không có dấu hiệu tỉnh
Anh rầu rĩ, Lộ Khiết như vậy thì làm sao hỏi địa chỉ nhà để đưa về nhà đây. Thấy túi xách của nàng kế bên, anh chần chừ, thiết nghĩ có nên mở ra xem không
Mục đích chính là tìm coi có cái gì liên quan tới địa chỉ nhà thôi, không có ý bậy bạ
Chiếc xe dừng lại trước cổng biệt thự lớn, Đắc Thanh xuống xe trước, đi lại kia nhấn chuông đợi người nhà của nàng ra
Dương Nhạc lo lắng ngồi đợi Lộ Khiết về, cô cứ xem đồng hồ liên tục. Lần đầu tiên nàng về trễ, làm cô đứng ngồi không yên
Tiếng chuông cửa bên ngoài, Dương Nhạc vui mừng cho là Lộ Khiết đã về. Cô vội đứng lên đi ra mở cửa
Đứng bên ngoài nhìn vào, Đắc Thanh thở phào nhẹ nhõm khi thấy có bóng dáng đi ra. Anh lật đật chạy lại cửa xe rồi đỡ Lộ Khiết
Hơi khó khăn một chút, vì cơ thể Lộ Khiết ỉu xìu, ngủ say không biết trời trăng mây nước.
Đợi người con gái kia mở cổng, Đắc Thanh giật mình ngạc nhiên nhận ra cô ta. Anh chớp mắt, đây chẳng phải là người từng đến lớp vẽ của mình sao?
Đã vậy còn ở chung nhà với Lộ Khiết, sao lần đó Lộ Khiết nói không thân với cô ta. Mọi chuyện càng lúc càng khó hiểu, vậy lời nói của Lộ Khiết có tin được không?
Dương Nhạc nhíu mày khó chịu khi người con trai đó đang giữ chặt lấy Lộ Khiết. Cô dời ánh mắt sang nàng thì phát hiện nàng đã nhắm mắt
Cô vội vàng chạy đến giành lấy Lộ Khiết từ tay Đắc Thanh, ôm lấy nàng như sợ người khác cướp mất.
Đắc Thanh ngơ ngác nhìn hành động nhanh như chớp của người kia. Anh lớ ngớ, tay chân luống cuống
"Cậu với em ấy uống rượu cùng nhau?"- Dương Nhạc dùng ánh mắt và lời nói dò xét
"Không có, chúng tôi chỉ uống nước trái cây lên men, chắc trong đó có pha rượu nhẹ nên Lộ Khiết mới như vậy"- Đắc Thanh gãi cổ giải thích
Ánh mắt sắc bén của Dương Nhạc nhìn Đắc Thanh khiến anh cảm thấy rất sợ. Cơ thể hơi run, kiểu như muốn giết anh vậy đó
"Ừm cảm ơn cậu đưa em ấy về, tạm biệt"
Lời nói lạnh lùng, Đắc Thanh không nghĩ là người này và người lần trước đến chỗ anh là cùng một người đâu đó. Thay đổi quá đáng sợ, bộ những người nổi tiếng hay vậy hả ta
Thôi nghĩ chi nhiều, chỉ thêm nhứt đầu rối não. Cả hai xoay người bước đi nhưng đi gần tới xe, Đắc Thanh có một chút thắc mắc
Anh muốn biết mối quan hệ giữa Lộ Khiết và người con gái này là gì. Hỏi Lộ Khiết thì cũng như không, nàng ít khi nào đề cập đến
Nếu có hỏi, nàng liền đánh trống lảng sang chuyện khác. Chi bằng có dịp gặp, hỏi trực tiếp cô ta, biết đâu có lời giải đáp
"Này cô, khoan đi đã"
Dương Nhạc dừng bước, quay lại nhìn: "Có chuyện gì?"
Biết là hỏi chuyện tế nhị này là không nên, nhưng anh cảm thấy rất khó chịu khi cứ để trong lòng.
Đắc Thanh mím môi nhíu mày, tay nắm chặt, ngập ngừng hồi lâu mới lên tiếng
"Quan hệ giữa Lộ Khiết và cô là gì?"
Thứ nhất, ở chung với người nổi tiếng như Dương Nhạc, chắc chắn quan hệ không tầm thường
Thứ hai, gia cảnh của Lộ Khiết không ai liên quan tới người nổi tiếng, cái này là do lần đó nàng kể cho nghe
Không những Dương Nhạc mà có cả Dương Hằng, hai chị em nhà này ai cũng biết tới. Điều này làm Đắc Thanh thêm hoài nghi hơn
"Cậu muốn biết?"
Đắc Thanh gật đầu đợi câu trả lời. Chỉ vài giây nữa thôi, anh sẽ biết rõ, thắc mắc cũng được giải đáp
Dương Nhạc cong khóe môi, nhẹ nhàng nói: "Tôi là vợ của em ấy"