Khuyển Tị từ dưới đất bò dậy, kinh ngạc nói: “A? Tại sao phải làm Thái tử phi? Ta làm ám vệ đã mệt mỏi lắm rồi!”
Thái tử đằng đằng sát khí, ánh mắt như đao quét tới, “Không có chuyện của ngươi, đi ngủ đi!”
“A a……” Khuyển Tị vội vàng leo lại lên cây.
Cố Lang đột ngột nâng lên một cái tay khác, không nói hai lời muốn sờ mặt Thái tử. Thái tử vội vàng ngửa ra sau, ấn tay còn lại của y vào trong ngực.
“Gấp gáp như vậy làm gì?” Thái tử nói, “Nhận lời ta mới được nhìn.”
Cố Lang không nói gì mà lạnh lùng nhìn hắn.
“Sao ngươi lại hiếu kỳ về bộ dạng thật sự của ta?” Thái tử bắt gặp mắt của y liền nhích lại gần nói, “Cố Lang, ngươi đang mong chờ gì?”
Cố Lang không tránh cũng không lùi: “Thế ngươi giấu giếm như vậy là đang sợ gì?”
Thái tử cười nói: “Ta sợ ngươi thấy ta xấu sẽ chê ta.”
Cố Lang cắn răng nói: “Không chê.”
Thái tử: “Vậy ngươi đáp ứng làm Thái tử phi của ta đi.”
Cố Lang: “……” Sao lại vòng về nữa rồi?
Cuối cùng hai người kéo tới kéo lui cũng không có kết quả, chỉ làm cho Khuyển Tị không cách nào ngủ được.
Sau khi Thái tử đi, Cố Lang vào thành bốc thuốc cho Triệu Chuyết, thấy bên đường hoa đăng đầy rẫy, người đến người đi náo nhiệt không thôi. Lúc này y mới nhớ ra mấy ngày nữa là đến Trung thu.
Trung thu năm ngoái có người nói với y mười lăm tháng tám hàng năm đều sẽ cùng y ngắm trăng.
Cố Lang giương mắt về phía thành cung, chỉ thấy tường đỏ ngói vàng chói lọi đến đau mắt.
Trung thu đêm đó, Thái tử đem theo hai vò rượu đạp trêи ánh trăng tới rừng trúc ngoài thành.
Cố Lang nhìn hắn nói: “Điện hạ không cần ở bên Hoàng thượng sao?”
“Phụ hoàng thân thể không tốt nên ngủ trước rồi.” Thái tử kéo ghế trúc ngồi cạnh y rồi đưa cho y một vò rượu, “Uống không?”
Cố Lang mở nắp uống hai hớp. Thái tử nhìn rượu từ khóe môi y chảy xuống cần cổ, mùi rượu nồng đậm xông vào mũi.
“Lưu Đại Mãnh từ Phụ Lam Sơn chạy ra, bị Khuất Phong Vân tóm được.” Thái tử cũng uống rượu rồi nói, “Theo lời Lưu Đại Mãnh thì hiện giờ Phụ Lam Sơn lòng người dao động, đều bị quản chế bằng độc.”
Cố Lang nhíu mày hỏi: “Độc? Ở trong người bọn họ?”
“Ừ,” Thái tử gật đầu, “Khuất Phong Vân có quen biết một thái y, đang thử chế thuốc giải. Hiện nay tình hình Phụ Lam Sơn như vậy có lẽ không cần hao tâm tổn trí đi tìm sổ sách nữa.”
Cố Lang: “Tại sao?”
Thái tử: “Để Trịnh Vu Phi tạo phản thì chẳng phải bằng chứng càng vững chắc như núi sao?”
“Tạo phản?” Cố Lang nói, “Hiện giờ binh lính còn chưa huấn luyện thành thạo, Trịnh Vu Phi làm sao tạo phản được?”
“Vậy ta sẽ buộc hắn tạo phản.” Thái tử dựa vào thành ghế nói, “Mấy ngày nữa ta sẽ mời ngươi xem kịch.”
Cố Lang nhìn nửa vò rượu trong tay không nói gì.
“Sao thế, không vui à?” Thái tử ôm vò rượu nói, “Ngươi hợp tác với Khuất Phong Vân chẳng phải để đối phó với Trịnh Vu Phi sao?”
Mùi rượu lượn lờ, cần cổ Cố Lang dần ửng đỏ, y nói: “Đúng vậy, nhưng chuyện này…… không phải là kết quả mà ta muốn.”
“Vậy ngươi muốn gì? “Thái tử nhìn y, trong hơi thở ngập tràn mùi rượu thuần hậu, “Ngươi muốn hắn thế nào?”
Cổ họng Cố Lang khô khốc, rượu rót vào miệng như muốn bốc cháy. Môi y khẽ run lên, muốn nói lại thôi, cuối cùng nhắm mắt im lặng.
Thái tử nhẹ giọng cười, nhìn lên mặt trăng vừa to vừa tròn nói: “Ngươi vốn là như vậy, cái gì cũng không chịu nói với ta.”
Đầu ngón tay Cố Lang giật giật rồi cuộn tròn, y nói: “Không có, ta không có……”
“Không có?” Thái tử quay lại nhìn y chằm chằm, “Không có gì muốn nói với ta sao? Vậy nỗi oan khuất của Cố gia thì sao? Chân tướng mười một năm trước thì sao? Ngươi ban đêm không thể thấy máu…… Đều không có sao?”
Hơi thở của Cố Lang bỗng nhiên dồn dập, lồng ngực phập phồng kịch liệt, ngay cả vò rượu cũng cầm không vững. Y giương mắt nhìn Thái tử, đáy mắt tựa như cũng tỏa ra mùi rượu, “Ta……”
“Ta biết mười một năm nay ngươi sống vừa mệt mỏi vừa khổ sở, mọi chuyện đều tự mình chống đỡ. Cũng đã quen một mình, ai cũng không chịu tin, luôn luôn nghi ngờ người khác…… Vậy còn ta thì sao?!” Thái tử bỗng nhiên nắm lấy tay y đặt trêи ghế dựa, hai vò rượu “xoảng” một tiếng rơi xuống đất, rượu chảy lênh láng, “Ta tính là gì?! Ta cũng là người qua đường không liên quan sao? Ngươi đã từng tin vào Mộ Dung Diễn chưa? Đã từng tin vào Thái tử Đại Diên chưa?”
“Cố Lang, ngươi có dám tin ta hay không?!”