Khuất Phong Vân vừa kéo Nguyễn Niệm vào cổng Khuất phủ thì chợt nghe trong phủ vọng ra một loạt tiếng động, giống như có thứ gì đó bị ném vỡ.
Phát ra từ hướng phòng của Lưu Đại Mãnh.
Bọn họ vội vàng chạy tới, ở cửa trông thấy Lưu Đại Mãnh như phát điên, liều mạng gãi mình, miệng liên tục la hét: “Ngứa, ngứa……” còn lăn lộn đánh đấm trong phòng làm đồ đạc rơi bừa bộn đầy đất, hai người hầu cũng không cản được hắn.
“Đại nhân!” Người hầu thấy Khuất Phong Vân trở về thì vừa lôi kéo Lưu Đại Mãnh vừa la lên, “Không biết sao tự nhiên hắn lại……” Còn chưa nói hết đã bị Lưu Đại Mãnh hất văng ra ngoài.
Khuất Phong Vân vội vàng chạy tới chụp hai tay Lưu Đại Mãnh vặn ra sau lưng rồi nhấc chân đạp, đè nghiến Lưu Đại Mãnh xuống đất.
Lưu Đại Mãnh thở phì phò, thân thể uốn éo, chịu không được hét lên: “Ngứa, ngứa quá……”
Nguyễn Niệm chạy tới nói: “Hắn bị độc tái phát rồi.”
Khuất Phong Vân: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Nguyễn Niệm bỗng nhiên vung chân ghế lên, bộp một tiếng đánh người ngất xỉu.
Khuất Phong Vân: “……”
“Ta còn chưa chế ra giải dược,” Nguyễn Niệm nói, “Chỉ có thể như vậy thôi.”
Y ngồi dưới đất nghĩ một hồi rồi nói: “Hình như ta từng thấy qua loại bệnh này trong sách……”
Khuất Phong Vân buông Lưu Đại Mãnh ra, “Biết giải không?”
Nguyễn Niệm gãi đầu, “Ta không nhớ lắm.”
Khuất Phong Vân: “Sách đâu?”
Nguyễn Niệm: “Trong Thái y viện.”
Thế là hai người đành phải tới Thái y viện tìm sách. Nhưng bọn họ đi nửa chừng thì thấy Cao Thừa cưỡi ngựa đi trêи đường, theo sau là một đám binh lính Bắc Kỳ, hai người hôm nọ trêu ghẹo cô nương mà kết thù kết oán với bọn họ cũng ở trong số đó.
Hai binh sĩ Bắc Kỳ thấy Khuất Phong Vân và Nguyễn Niệm lập tức chỉ vào Khuất Phong Vân cáo trạng với Cao Thừa, “Tướng quân, hôm đó chính là hắn đánh chúng ta!”
Cao Thừa nhìn Khuất Phong Vân cảm thấy có chút quen mắt. Nhưng nghĩ đến người Đại Diên lại dám đánh lính của mình thì lập tức nổi trận lôi đình quát lớn: “Người đâu, đánh gãy chân hắn cho ta!”
Một đám người cấp tốc bao vây Khuất Phong Vân và Nguyễn Niệm.
“A Ngạnh,” Nguyễn Niệm kéo tay áo Khuất Phong Vân nói, “Làm sao bây giờ?”
Khuất Phong Vân siết chặt hai tay, xương cốt kêu lên răng rắc, “Đánh thôi chứ sao.”
Binh lính Bắc Kỳ hè nhau tiến lên. Thân thủ Khuất Phong Vân nhanh nhẹn, chỉ ba quyền đã đánh mấy tên kia ngã xuống đất không dậy nổi. Nhưng Nguyễn Niệm không biết đánh nhau, bị Khuất Phong Vân lôi kéo tránh trái tránh phải nên tay áo đều bị xé rách, lộ ra cánh tay trắng mịn.
Khuất Phong Vân phá vòng vây lôi kéo Nguyễn Niệm bỏ chạy, binh lính Bắc Kỳ khí thế rào rạt đuổi theo.
Cuối cùng bọn họ chạy qua mấy con phố mới cắt đuôi đám binh lính Bắc Kỳ, Nguyễn Niệm mệt mỏi co quắp nằm trêи đất dậy không nổi. Y phục trêи người y đã rách tơi tả, cũng không thể ăn mặc như vậy đến Thái y viện được nữa.
Khuất Phong Vân nói: “Về nhà thay y phục khác thôi.”
Nguyễn Niệm thở phì phò, nằm bẹp dí trêи đất, “Không được…… Ta không còn sức nữa……”
Khuất Phong Vân đành phải cởi áo ngoài khoác lên người y rồi ôm y về Khuất phủ.
Bọn họ đi ngang qua sân, Lưu Đại Mãnh đúng lúc tỉnh lại. Trước đó Nguyễn Niệm sợ Lưu Đại Mạnh tỉnh dậy lại muốn nổi điên nên đã bảo người ta trói hắn.
Lưu Đại mở mắt thấy Khuất Phong Vân ôm tiểu mỹ nhân vẻ mặt mỏi mệt, quần áo lại không chỉnh tề, trêи người tiểu mỹ nhân còn bọc kín y phục của hắn.
Hắn đột nhiên như bị sét đánh, đau lòng nhức óc nói: “Các ngươi…… Các ngươi vừa đi chỗ nào dã hợp vậy?!”
Khuất Phong Vân, Nguyễn Niệm: “……”
Trong rừng trúc, Cố Lang khăng khăng nói vẽ bức tranh này là để cúng bái, đốt nhang tỏ lòng biết ơn.
“Ai,” Thái tử thở dài nói, “Ngươi nói một câu nhớ ta thì sẽ mất đi miếng thịt hay sao?”
Cố Lang mắt điếc tai ngơ đi tới lấy bức tranh đi. Y đem giấy bút bỏ lại trêи lầu rồi đi xem vết thương của Triệu Chuyết, khi xuống lầu thì Thái tử đang nằm trêи ghế trúc ngủ thϊế͙p͙ đi.
Trong rừng lá trúc xào xạc, chợt có lá khô theo gió bay xuống. Cố Lang đi qua, nhẹ nhàng tới gần người trêи ghế trúc. Thái tử tựa như đang ngủ say, trêи áo còn rơi xuống vài mảnh lá trúc.
Cố Lang nhìn gương mặt say ngủ của hắn, chậm rãi giơ tay lên. Y nín thở, đầu ngón tay khẽ run từ từ tới gần gương mặt kia.
Ngay khi ngón tay y chạm vào bên mặt, Thái tử bỗng nhiên mở mắt, một phát bắt được tay y kéo vào trong ngực.
“Ngươi làm gì vậy?” Thái tử ôm y cười nói, “Thừa dịp ta ngủ muốn khinh bạc ta à?”
Cố Lang ngửa đầu cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, thật lâu sau mới nói: “Đây không phải hình dạng vốn có của ngươi.”
“A?” Thái tử không chút hoang mang hỏi, “Vậy ta vốn có hình dạng gì?”
Cố Lang giật tay ra nói: “Nhìn rồi sẽ biết.”
“Vậy thì không được, bản Thái tử sao có thể tùy tiện để người ta nhìn.” Thái tử lôi kéo tay y đặt lên ngực nói, “Nhìn rồi phải làm Thái tử phi của ta.”
Cố Lang: “Khuyển Tị và Ngô Lục đều đã nhìn thấy, cũng phải làm Thái tử phi à?”
“Bịch” một tiếng, Khuyển Tị lại từ trêи cây rớt xuống.