Dù thế, vẫn là quá sớm để em gái tôi chơi trò eroge!
Phần 1:
[Đó chính là điều chị luôn muốn nói. Nếu không thể cho fan service vào thì em cứ để cô ấy khỏa thân luôn cũng được. Như thế thì sao? Nó sẽ trở thành điểm nóng luôn đấy, đúng chứ? Fu, fufufu]
“Em không thể cười về chuyện như thế được…”
Điều này xaye ra vào một số buổi tối nhất định. Tôi ở trong phòng, nói chuyện điện thoại khoảng một tiếng đồng hồ. Người tôi đang nói chuyện là Shinozaki-san từ ban biên tập. Lí do của nhưng cuộc điện thoại này hoàn toàn là vì công việc… nhưng lúc nào nó cũng biến thành cuộc tán gẫu về những thứ không đâu…
“Và còn tập hai thì sao? Em tưởng chúng ta đang nói về vấn đề đó…”
[Em đang nói về gì vậy? Chúng ta sẽ thảo luận vấn đề đó qua email như mọi hôm.]
“Vậy thì chị còn gọi cho em làm gì!Không bao giờ chị bói về công việc cả, chị cứ lảm nhảm về những thứ chị muốn!”
[Chị không thể dừng việc này lại được! Chị không biết tại soa nhưng khi ta nhắn tin, chị cứ có cảm giác như thể chị đang nói chuyện với ai đó khác vậy. Văn viết của em chỉn chu và nghiêm túc quá mà. Cách duy nhất để có cuộc trò chuyện thân mật với em là qua điện thoại.]
À… Nếu chiij ấy lấy nó làm lí do thì tôi không thể phản đối được gfi rồi. Không phải chỉ là [có cảm giác] mà đó thật sự là một người khác mà.
“”Nhưng với một editor như chị, Shinozaki-san, có thật sự cần thiết tạo nên một mối quan hệ thân mật vậy không?”
[Này này, câu hỏi đấy thật sự làm chị khó chịu đấy. Có thể nói chuyện trực tiếp với em thế này thì chị mới có thể biết được con người thật của em. Đối với chị thì nắm bắt được con người và tâm trạng của em cũng như một nhiêm vụ vậy.]
Hmmm, vậy đây là mục đích chính xác của việc đó à. Sau cùng thì cô ấy cũng là một biên tập viên chuyên nghiệp nhỉ.
“Và vì chị có thể biết được tâm trạng em, từ góc nhìn của chị thì em đang cảm thấy như thế nào?”
[Chị hiểu rồi, em muốn chị thể hiện bản lĩnh của một biên tập viên chuyên nghiệp nhỉ. Hừm, chị biết rồi. Em không thể kìm hãm dục vọng của mình đúng chứ? Chị sẽ không nói gì đâu, cứ bộc lộ nó ra thoải mái đi. Chị xin lỗi vì chị không thể giúp em nhiều hơn khi bây giờ chúng ta chỉ đang nói chuyện qua điện thoại. Vì chị chưa có kinh nghiệm gì trong chuyện này nên nó có thể hơi bị nhàm chán nhưng thông cảm cho chị nhé.]
“Chị hoàn toang là một biên tập viên thất bại nhỉ!!”
Đây là cuộc gọi tồi tệ nhất. Theo nhiều nghĩa. Cắt ngang cuộc trò chuyện, tôi ụp mặt xuống giường.
“Chết tiệt, một lần nữa, chị ấy lại làm tốn mất bao nhiêu thời gian cùa mình chỉ vì cái cuộc gọi vô nghĩa đó…”
Nghĩ rằng mình có thật sự rất ít thời gian, tôi lại nhổm dậy và đi đến chỗ chiếc notebook. Trên màn hình hiện lên khoảng hai mươi trang dàn ý chính của quyển light novel tôi định viết.
“…thứ này đằng nào cũng sẽ bị từ chối thôi. Mình còn để tâm đến nó làm gì nữa.”
Chuyển phần dàn ý vào thư mục [bị từ chối], tôi đóng phần mềm viết lại… Sẽ mất bao nhiêu thời gian nữa…? Tôi đã viết light novel không ngừng nghỉ từ ba năm trước rồi.
“Nhưng mà… ít nhất là mình biết lí do tại sao…”
Ý nghĩ về tiểu thuyết của Suzuka chợt đi ngang qua tâm trí tôi… Từ khi tôi nhận được cú sốc với quyển tiểu thuyết siêu hấp dẫn của em ấy, tôi không thể hài lòng với chất lượng tiểu thuyết của mình nữa. Nếu tôi không thể đuổi kịp sự thú vị và hấp dẫn trong tiểu thuyết của em ấy, tôi sẽ không bao giờ trở thành một tác giả light novel chuyên nghiệp thật sự được. Nghĩ lại thì… không biết bí mật của em ấy cũng là một phần rất lớn của lí do tại sao tôi lại vuwowgs vào rắc rối bây giờ.
“Onii-chan? Bây giờ anh có rảnh không?”
Mới nghĩ tới, ngay tức thì tôi đã nghe tiếng gõ của và theo sau là bóng em ấy bước vào phòng.
“Hửm? Rảnh nhưng mà muộn vậy rồi m còn muốn làm gì nữa?”
“À, ừm, em có một chuyện muốn nhờ anh.”
Tù khi tôi trở thành người đứng tên giúp em ấy, Suzuka vào phòng tôi như thế hết lần này đến lần khác để hỏi về một thứ gì đó. Tất nhiên, chúng tôi không nói chuyện gì ngoài light novel.
“Mai chúng ta không phải đi học đúng chứ? Anh vẫn chưa có kế hoạch gì cho ngày mai đúng không, onii-chan?”
“À, không có gì ngoài những chuyện thường ngày.:
“Vậy anh đi chơi với em được chứ?”
“Đi chơi? Đi đâu cơ?”
“Em vẫn chưa quyết định được nơi em muốn đi nữa. Em chỉ nghĩ rằng ra ngoài chới với anh thường xuyên cũng tốt… đùa thô-“
“A, ý em là như một buổi hẹn hò đúng chứ?”
Tôi đã nói ra điều đó quá sớm. Liên tục lặp lại rằng “Tôi thật sự đã làm nó mất rồi!”, tôi chuẩn bị đón nhận sự trừng phạt tồi tệ nhất.
“H-H-H-Hẹn hò?! A-Anh đang nói gì vậy, onii-chan?!”
“A-A, anh xin lỗi! Không phải như em nghĩ đâu! Do thiếu ngủ nhiều quá nên đầu óc anh không thể theo kịp với cái miệng đó mà!”
Suzuka nhìn chằm chằm vào tôi với khuôn mặt đỏ ửng khi tôi cố gắng giải thích để thoát khỏi tình huống này. Thật sự là tôi vẫn chưa hề hẹn hò với bất kì cô gái nào trước đây… và chúng ta đang nói về em gái của tôi đấy! Bình tĩnh lại đi, tôi ơi!
“N-Nó không giống như là một buổi hẹn hò đâu. Đừng có ý nghĩ kì lạ đó. Vì em định viết một cảnh cặp anh em đi chơi trong tập hai nên em nghĩ rằng mình nên thu thập thêm một ít kinh nghiệm thực tế thôi!”
“Ư-Ừm, điều đó nghe có lí hơn rồi!”
Suýt nữa thì… Em ấy không thấy ghê tởm tôi là tốt rồi….
“nếu vậy thì anh không có lí do gì để từ chối rồi. Và? Em muốn đi đâu?”
“Ừm, em sẽ để anh lo vụ chọn địa điểm, onii-chan.”
“A-Anh?! Tại sao chứ?!”
“Trong tập hai, người anh cũng chọn địa điểm đi chơi mà”
“D-Dù rằng em nói chuyện này một cách hết sức đột ngột…”
“Em ổn với bất cứ nơi nào anh chọn. Nhưng mà em vẫn mong anh chọn một nơi nào đó mà tình cảm giữa một người đàn ông và một người phụ nữ có thể nở rộ hơn… nên một nơi có ít người xung quanh một chút sẽ hợp với nguyện vọng của em nhất.”
Cho dù tôi nhìn nó như thế nào thì nó vẫn là một buổi hẹn hò đúng chứ?… A! Tộ lại thế nữa rồi! Đây là vì light novel của em ấy! Suzuka và tôi chỉ đang trải nghiệm thực tế thôi, được chưa?!
“N-Nhưng mà anh không biết nơi nào như thế cả?”
“Em nghĩ là em không thể giups anh được chuyện này đâu. Nơi anh thích cũng được… Đâu cũng được, miễn là em được đi cùng Onii-chan…”
“Hửm? Cái gì cơ?”
“….. Em nói rằng cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi anh không biết bất cứ nơi anof như thế.”
“Đúng như vậy nhưng mà nói thẳng ra như thế có hơi quá đáng không?!”
Bằng một cách nào đó thì Suzuka có vẻ hơi thất vọng khi nói câu đó… Vấn dề lớn nhất bây giờ là tôi phải làm gì. Nơi duy nhât smaf tôi nghĩ tới là nơi đó… nhưng mà đây là nghiên cứu trải nghiệm cho light novel nên nó cũng khá hợp lí đấy chứ?
“Anh hiểu rồi. Để anh chọn địa điểm cho.”
“Cảm ơn anh nhiều. Vậy thì ngày mai chúng ta sẽ hẹn h— à nhầm. Nghiên cứu. Em rất vui được hợp tác làm việc với anh.”
Nói ra những từ này, em ấy cúi thấp đầu xuống. Do tôi tưởng tượng thôi hay là mặt em ấy thật sự có đỏ ửng lên? Em ấy đang cười? Có le là bởi vì em ấy có thể thu thập dữ liệu thực tế?
“À mà hạn chót của tập hai light novel của em đang đến rất gần rồi đúng chứ? Bây giờ mới đi trải nghiệm có kịp không?”
“Không sao đâu. Em đã chọn được bố cục và mọi thứ rồi. Với những ghi chú này thì em vẫn có thể thay đổi những thứ nhỏ nhặt trong đó.”
Tôi nhớ ra rồi. Em ấy hình như luôn có một quyển sổ ghi chép bên mình. Sau khi giành chiến thắng cuộc thi sáng tác light novel, em ấy đã ghi chép rất nhiều thứ trong đó nhưng tôi vẫn chưa bao giờ nghe hay đọc được bất cứ thứ gì trong đó. Tôi đã nghĩ rằng nếu đọc được nó thì tôi sẽ tìm ra lí do light novel của em ấy thú vị đến vậy… nhưng em ấy đã từ chối yêu cầu của tôi với đôi mắt long lanh nước nên tôi không thể tiếp tục đòi hỏi được… Nhưng sau cùng thì tôi vân rất tò mò.
“Và giờ, em phải chuẩn bị đồ cho ngày mai nên em nên về phòng đây.”
“Chuẩn bị, em… Chúng ta không đi tới những nơi siêu sang chảnh hay gì đâ—-“
Không đợi tôi nói hết câu, Suzuka đã đi ra khỏi phòng.
“Suzuka có vẻ rất mong chờ ngày mai. Chắc em ấy muốn biến quyển light novel tập hai này thành một cú hit đây mà…”
Nghĩ rằng tôi cũng nên lên ý tưởng cho light novel của mình, tôi nằm xuống giường.
Nhìn lên trần nhà, tôi tự hỏi liệu bản thân có thể khám phá ra được điều gì đó về sự thú vị mà light novel của em ấy có trong ngày mai không… nhưng cùng lúc đó tôi chợt nhận ra một điều.
“Em ấy nói em ấy phải chuẩn bị… là nói về hộp cơm trưa ư…?
Tôi đang định đãi em ấy một bữa với số tiền lương vừa nhận được nên tôi phải nói rõ rằng chúng tôi không cần phải đem thêm bữa trưa. Nghĩ thế, tôi đứng dậy và đi sang phòng em ấy. Tôi gõ cửa nhưng không có tiếng đáp lại.
“Hử? Em ấy không có ở đây? Này ,Suzuka-?”
Lần này tôi gõ mạnh hơn một chút nhưng vẫn không có hồi đáp… Hử? Em ấy đi xuống tầng một rồi ư?
“Và… em ấy còn chưa tắt điện. Thôi được rồi, mình nghĩ…”
Nhận ra điều đó, tôi quyết định tắt đèn giúp em ấy và mở cửa ra.
Nhưng, ngay khoảnh khắc tiếp theo, tôi đứng hnhf trước tình huống ngớ ngẩn và không thể tin được đang xảy ra ngay trước mắt.
“…Bộ này có vẻ hơi diêm dúa quá thì phải. Quần áo của anh lúc nào cũng đơn giản cả nên mình sẽ quá nổi bật mất… Bộ này thì lại quá nhàm chán đúng không ta? Mình cần một bộ phù hợp với kiểu quần áo đơn giản thường ngày của Onii-chan.”
……………………Hử?
Đứng trước gương với mỗi bộ đồ lót, em ấy liên tục giơ từng bộ quần áo lên ướm thử. Trong phòng em ấy luôn có nhiều quần áo rải rác như thế ư? Có rất nhiều bộ thậm chí còn không có chỗ để. Trên giường của em ấy confcos rất nhiều quần áo nữa.
“Ừm, bộ này có lẽ là được rồi… nhưng hình như váy hơi ngắn thì phải. Onii-chan đã nói rằng mình không nên mặc cái váy ngắn này ra ngoài đường… được rồi, mình sẽ chọn cái khác vậy. Đằng nào mình cũng không thích váy quá ngắn thế này mà……….?”
A, điều nỳ thật sự tệ, ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Sau vài giây định thần, Suzuka bắt đầu run bần bật…. Tôi cũng chẳng bình tĩnh hơn con bé là bao. Cuối cùng cơ thể tôi cũng bắt đầu chuyển động. Toàn bộ sự tồn tại của tôi nói rằng sẽ có chuyện cực kì tồi tệ xảy ra nếu tôi không chạy đi ngay lập tức.
“A-Anh sẽ rời khỏi đây n-ngay bây giờ…”
Vừa dứt lời, tôi đã bắt đầu lùi lại. Lí do mà hai mắt tôi cứ dán chặt lên người Suzuka không phải bởi vì con bé ngồi đó với mỗi bộ đồ lót đâu, thật đấy?
“…..O-Onii-chan?”Suzuka vô tình ngồi sụp xuống sàn. Ôm lấy tất cả số quần áo em ấy có thể với tới như thể em ấy muốn giấu cơ thể mình đi. Cơ thể em ấy run lên ngày càng mạnh hơn còn mặt em ấy thì đỏ chưa từng thấy.
—Và
“Onii-chan… anh là đồ tồi tệ!”
Đối mặt với những từ hoàn toàn dễ hiểu này, tôi bỏ qua mọi giới hạn bản thân đề ra và hét lên với tất cả những ý nghĩ còn sót lại.
“Xinnnnnnnnnnnnnnnnn lôôôôôôỗỗỗỗiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!!!!!!!”
Rồi dồn tất cả sức lực đi ra khỏi cửa và chạy xuống cầu thang với tốc độ ánh sáng.
Tôi đang làm cái quái gì vậy?! Không đùa chứ, tôi đang làm gì ở đây vậy?!
“Dù đó là một tai nạn! Dù tôi không cố ý! Nhìn chằm chằm vào em gái mình khi em ấy đang thay đồ là việc mà chỉ một tên anh trai dơ bẩn thấp kém mới lafmmmmmmmmm!”
Tôi cúi gập người tạ tội không biết bao nhiêu lần khi chạy thật nhanh xuống cầu thang. Tuy nhiên, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, một chuỗi suy nghĩ chợt chạy vào đầu tôi.
“Em ấy… có cơ thể thật cuốn hút… dù là ở phần ngực có hơi bé…”
Lẩm bẩm mấy từ đó, tôi cảm thấy như chân tôi đã rời mặt đất rồi vậy. A, đây chắc chắn là sự trừng phạt mà thần linh dành cho tôi rồi…
Và tất nhiên, chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tôi bị té cầu thang.
Phần 2
“C-Chúng ta đến nơi rồi! Đây là Akihabara!”
“Em biết.”
Ngày hôm sau, chúng tôi đến Akihabara. Tất nhiên, lí do giọng Suzuka lạnh như băng là vì chuyện hôm qua
“…Ừm, em vẫn giận à?”
“…Nếu là chuyện ngày hôm qua thì không, em hết giận rồi.”
“Ư-Ừm. Vậy thì hãy bắt tay vào việc thu thập dữ liệu ng-“
“Nhưng, có một điều làm em tò mò nãy giờ. Chính xác thid tại sao chúng ta lại ở đây vậy?”
Suzuka vừa nói vừa nhìn quanh Akihabara với khuôn mặt cực kì không hài long.
“Ừm thì, nơi này đúng là nhìn không giống nơi những cặp đôi thường tới để cải thiện quan hệ thật.”
“Đó là bởi vì đây là thánh địa của giới otaku mà”
Nói thẳng ra thì nơi này đúng chính xác là như thế.
“Onii-chan…”
“Đ-Đó là bởi vì em nói rằng chúng ta có thể tới nơi anh thích mà… và anh đã nghĩ ra nơi này cho em…”
“Ý anh [cho em] là sao?”
“Nghĩa là, vì có liên quan đến light novel của chúng ta nên đến nơi dành cho otaku sexc là sự lựa chọn hoàn hảo đúng chứ? Em không biết nhiều về nó mà đúng không? Đó là lí do anh nghĩ dẫn em đến akiba sẽ rất phù hợp.”
(TLC: Akiba=Akihabara)
“……..Ha”
Ugh… Tiếng thở dài của em ấy nghe thật chán nản. Còn cái nhìn chằm chằm đó nữa. Mình đoán đi tới Akiba cho một ngày (gống như là) hẹn hò vẫn là một ý tưởng tồi tệ…
“Sau cùng thì onii-chan vẫn là onii-chan…”
“Bằng một cách nào đó thì… anh xin lỗi… chugs ta nên đổi địa điểm không?”
“Không, không sao đâu. Anh đã chọn nó vì em đúng chứ? Đó là lí do em ổn với việc thu thập dữ liệu và trải nghiệm tại Akihabara này.” Con bé nói với giọng điệu như muốn bỏ cuộc. “Và cũng là vì lời khuyên của Shinozaki-san… ở đây cũng có những quyển doujin đó mà.”
“Bây giờ em nhắc anh mới nhớ, chị ấy nhắn tin cho em ngay sau đó đúng chứ?”
“Đúng vậy. Đó là lí do tại sao em rất mong chờ được trải nghiệm vấn đề này. Làm ơn chỉ cho em những chỗ mà otaku như anh thường lui tới đi.”
“Nơi anh thường tới ư…?”
“Đúng vậy, onii-chan cũng là một otaku, thật hoàn hảo đúng chứ?”
“Em không sai… nhưng anh cảm thấy chúng ta có vẻ đã đi hơi xa so với mục đích ban đầu rồi.”
“Anh nghĩ là lỗi của ai chứ? Và sau cùng thì cod lẽ nó cũng là một chuyện tốt. Đây là cơ hội tuyệt vời để biết onii-chan thường làm gì nếu em không có bên cạnh.”
“Cái đó thì giúp được gì cho em trong tập hai chứ?”
Tôi quay đầu lại định bụng đấu khẩu với con bé nhưng Suzuka đã bật chế độ khám phá và cầm sổ tay sẵn sàng để ghi chép.
“Vậy thì bắt đầu chuyến hành trình của chúng ta nào.”
“A-Anh hiểu rồi. Hoàn hảo. Anh có thứ này muốn chỉ cho em.”
Em ấy hỏi “Thứ muốn chỉ cho em?” và chúng tôi bắt đầu đi tới trung tâm thành phố.
“Có nhiều người quá.” Suzuka ngạc nhiên nói.
Đúng như lời em ấy, thành phố những ngày như thế này đông nghịt người.
“A, em không quen những chỗ đông người thế này đúng chứ, vậy thì chúng ta đừng tách nhau ra nhé”
Khi tôi chuẩn bị bước đi thì Suzuka đột nhiên nắm lấy tay tôi.
“Suzuka?”
“Chunsgta mà bị chia ra thì sẽ rất tệ nên em cũng không còn cách nào khác. Em đã nghĩ rất kĩ rồi.”
Dù giọng nói có vẻ không vừa ý nhưng tay em ấy lại nói khác.
“E-Em nói đúng. Đó sẽ là vấn đề lớn.”
Đang tự hỏi bản thân đã bao nhiêu năm kể từ lần cuối chúng tôi nắm tay nhau như thế này, tôi bất giắc nắm chặt tay lại. Tất nhiên, tôi đã không đề cập tới trái tim đang đập loạn nhịp vì cảm giác mềm mại của tay con bé.
Và đó là cacshn chúng tôi đi tới nơi đầu tiên mà tôi chọn. Đó là một tiệm sách, nơi tôi hay ghé thăm lúc rảnh rỗi. Hầu hết light novel tôi có ở nhà dều được mua ở đây.
“Tất cả những quyển sách xếp trên kệ này đều là light novel à…?”, em ấy ngạc nhiên nói.
Tất nhiên khi thấy lần đầu thì nó rất vĩ đại. Nhưng, tôi nói với Suzuka lúc này còn đang trong sự ngạc nhiên “Nhìn đằng đó kìa.” Em ấy iền quay về phía tôi chỉ.
“Cái gì vậy? Đ-Đó có phải là…?”
Tôi chỉ về phía kệ light novel nổi bật, nơi những light novel bán chạy nhất được trưng bày. Và tất nhiên, cuốn light novel được đặt ở đó chính là…
“Light novel của em?”
“Ừm, đúng rồi. A, nhìn kìa. Ai đó mới mua một bản copy này.”
Chúng tôi chứng kiến một khách hang cầm quyển light novel của con bé lên và tiến tới quầy tính tiền.
“Là tác giả, em nên khắc sâu khoảnh khắc này, nhìn nó thật kĩ bằng cả con mắt và tâm hồn mình. A, họ đang bày them các bản copy lên kệ và mở rộng nó rồi kìa. Đó chính là độ nổi tiếng của light novel của em đấy, em thấy chứ?”
“Vậy, đây là những gì anh muốn em xem à…?”
Tôi không thực sự lên kế hoạch xa như vậy nhưng mà chúng tôi đã ở đây rồi nên tôi muốn em ấy thấy cảnh này. Chúng ta đang nói về Suzuka đấy, tôi không thể tưởng tượng được cảnh con bé tự mình đặt chân đến những nơi như thế này.
“Không. Điều đó không đúng. Chắc chắn phải có lí do nào đó đằng sau nữa.”
“Sao em lại tự cho ý nghĩ đó là đúng?! Và còn khẳng định nó một cách tự tin nữa?!”
“Em có thể đoán biết chính xác những gì anh đang nghĩ trong đầu mà.”
Đ-Đáng sợ quá… Sao em ấy có thể đọc được nội tâm mình như thế…?
“Anh vẫn muốn cho em xem độ nổi tiếng của light novel em viết nhưng-“
“Ha… dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì onii-chan vẫn là onii-chan.”
Em ấy lại thở dài nhưng bằng một cách nào đó thì vẻ mặt em ấy có vẻ vui hơn.
“Em hiểu rồi. Cảm ơn anh nhiều lắm. Để chắc chắn rằng nỗ lực của anh sẽ không bị lãng phí thì em sẽ cố hết sức cho tập light novel thứ hai này.” Em ấy cười nói.
Nhìn khuôn mặt em ấy tươi cười đáng yêu hơn thường ngày, tôi có thể cảm nhận được một lượng nhiệt đang tăng dần trên má. Có vẻ em ấy cũng đã thấy khá hơn, nó cũng tốt, tôi nghĩ.
“Vậy thì hãy tiếp tục thu thập dữ liệu ở Akihabara này nào. Dẫn em tới nơi tiếp theo đi.”
“A-Anh hiểu rồi nên dừng có đẩy anh như thế… Nhưng mà nó thật sự giúp em nghiên cứu được à? Nơi anh chọn và mọi thứ?”
“Nó ổn, được chưa? Đừng có hỏi đi hỏi lại như thế.”
Em ấy nói vậy nên tôi đã dẫn em ấy tới nhiều nơi khác sau đó.
Phần 3:
Điểm đến tiếp theo của chúng tôi là một cửa hang doujin. Ngành công nghiệp doujin chiếm thị phần cao hơn mâng nhưng tôi chưa thực sự chạm được đến độ sâu của nó nên tôi cũng không quen thuộc với nó lắm. Nhưng nhiều lúc tôi vẫn xem qua những doujin lien quan đến light novel. Suzuka cũng không quen thuộc với doujin lắm nên không cần nói cũng biết, con bé rất ngạc nhiên trước quy mô khổng lồ của các cơ sở.
Chúng tôi còn đến những cửa hàng game, nơi gặp mặt của các otaku và cửa hàng anime.
Tất nhiên, vì là lần đầu tiên Suzuka thấy những thứ đó nên con bé ngay lập tức ghi chép về chúng rất cẩn thận.
“Vậy là onii-chan đi đến tất cả những nơi này khi anh tới akihabara.”
“Điều đo có thể đúng… nhưng sao anh cứ có cảm giác đời tư của mình bị lộ hết ở đây thế…”
“Không, chắc chắn là không rồi.”
Đột nhiên, điện thoải tôi rung lên. Tôi ngạc nhiên, nhìn tên người gọi.
“Hử? Ai đang gọi… Mai à.”
Ngay khi tôi buột miệng nói ra cái tên đó, tôi thề tôi cảm thấy Suzuka đã siết chặt tay tôi.
“Alo? Xin lỗi nhưng mà tôi đang ở akihabara, cô có thể vui lòng gọi cho tôi sau được khô-“
[Cái gì?! Sao cậu không rủ tôi đi cùng?! Tôi vừa nghĩ rằng chúng ta có thể tiếp tục nghiên cứu vì hôm nay là ngày nghỉ nên mới gọi cho cậu mà!]
Cô ấy cứ gào thét như thế nên tôi đã để điện thoại ra xa khỏi tai.
“Cho dù cô có nói thế thì tôi cũng không có cách nào biết được kế hoạch của cô nên tôi cũng chịu thôi, đúng chứ?!”
[Cậu còn nói kế hoạch nữa chứ… nếu là để thu thập thông tin thì tôi rảnh toàn bộ thời gian. Nếu cậu muốn, tôi thậm chí có thể đi vòng quanh thế giới với cậu trong một tiaanf ấy chứ… hai tuần cũng được nữa. Đó là lí do tại sao cậu có thể mời tôi lúc nào cũng được, nghe rõ chưa?!”
Thông thường thì mọi người đều mừng đến phát điên khi điều này phát ra từ miệng của một cô gái xinh đẹp như Mai nhưng khi nghĩ đến những hoạt động theo dõi biến thái đi kèm, tôi lập tức gạt ảo tưởng sang một bên!
[Aaaa, quên đi! Tôi cũng nên để ý hơn đến hoạt động vf kế hoạch của cậu từ bây giờ! À đúng rồi, tên nóc tủ của cậu có một khoảng trống đúng chứ? Tôi sẽ đặt một cái camera ở đó vậy! Nhưu thế tôi sẽ theo sat scuoojc sống hằng ngày của cậu hơn nữa!]
“Tôi là độg vật hoang dã hay gì?! Và vì chúng ta đang nói đến chủ đề này nên tôi nói luôn, thay đổi lối suy nghĩ biến thái ấy của cô ngay! Còn nữa, giờ cô tới akiba ngay thì vẫn còn kịp đấy! Chúng tôi vẫn chưa có kế hoạch cụ thể nào nên-“
Nhưng, ngay lúc đó, Suzuka giật lấy điệc thoại trong tay tôi và tắt máy.
“Này! Em đang làm gì đấy Suzuka?!”
“Em nói câu đó mới phải. Chúng ta đang đi chơi— à không, đi thực nghiệm với nhau như một gia đình để tìm kiếm them dữ liệu cho light novel sắp tới đúng chứ? Vậy tại sao anh còn gọi Himuro-san tới nữa vậy?”
“Ư-Ừm, điều đó có thể đúng… nhưng mà tắt máy ngang giữa chừng như thế có hơi…”
“Nghe không có vẻ như chị ấy có việc gì gấp nhỉ? Dằng nào anh cũng sẽ gặp chị ấy ở trường mà. Chị ta không đến đây cũng tốt.” Suzuka nói với vẻ mặt có chút bực bội.
Nói rồi cất điện thoại của tôi vào túi em ấy.
“Được rồi, vậy thì đi tiếp nào.”
“Ừm, còn điện thoại của anh thì sao…?”
“Bây giờ anh chưa cần nó nên em sẽ giữ giúp anh.”
Cảm giác mọi sự chống trả dều sẽ không có hiệu quả, tôi bọ cuộc. Chắc chắn khi tôi gặp lại Mai ở trường cô ấy sẽ noislieen hồi về chuyện này mất…
“Onii-chan, đừng thở dài như thế nữa và tiếp tục dẫn em đi tham quan vòng quanh đi.”
“Được rồi… Nhưng dù em có nói thế thì anh cũng không thể nghĩ ra được nơi nào nữa rồi…” Tôi vừa nói vừa nhìn đồng hồ.
“…Ồ, đã trưa rồi hả? Chúng ta nên đi ăn gì đó chứ?”
“Cũng được. Nhưng em không chuẩn bị bentou gì hết cũng được chứ?”
Đến Akihabara mà lại mang theo bentou thì thật là kì lạ. Nghĩ đến đây, tôi quyết định dẫn Suzuka tới một nơi này. Nghĩ đến Akihabara, nghĩ đến ẩm thực, chỉ có thể là nơi đó.
Phần 4:
“Chào mừng về nhà, thưa chủ nhân, tiểu thư!”
Cánh cửa mở ra, chúng tôi được tiếp đón bởi một đan hầu gái đang tươi cười trước quầy lễ tân. Tất nhiên, nơi chúng tôi tới là một quán cà phê nàng hầu. Tới Akihabara để tìm hiều về văn hóa otaku mà không tới nơi này thì cũng chỉ là đồ bỏ đi.
“Nơi này là như thế nào vậy…”
Được dẫn tới chỗ ngồi, Suzuka nhìn xung quanh với vẻ mặt lạ lẫm.
“Onii-chan… đây chắc là một trong những nơi buôn bán tình dục trong lời đồn đúng không?”
“Ca-?! Thô lỗ quá đấy!”
Tôi tự hỏi không biết cô hầu vừa đi ngang qua bàn chúng tôi có nghe thấy không…? Tôi thấp giọng cảnh báo em ấy rồi.
“Đây chỉ là một nhà hàng bình thường thôi. Các nhân viên mặc đồ nàng hầu chỉ để tăng phần thú vị ấy mà.”
“Em vẫn không hiểu một chút. Nói cùng ngôn ngữ với em đi được không.”
“Nghe này. Hầu gái khá nổi tiếng trong giới otaku đúng chứ? Nhưng rất khó để gặp họ ngoài đời thực, em biết chứ. Để giải quyết vân đề đó, cà phê hầu gái được thành lập. Vì các bồi bàn mặc đồ hầu gái nên chungsta có thể gặp họ trong đời sống dễ dàng hơn.”
“Nhưng… sao quần áo của họ bồng bềnh toàn bèo nhún và váy thì ngắn vậy?”
“Ừm thì bởi vì họ là hầu gái?”
“Em không nghĩ hầu gái thực sự mặc như thế đâu.”
“Em thấy hầu gái thực sự bao giờ chưa?”
“Ở trường, đôi khi em thấy hầu gái của ai đó khi họ đến đón học sinh đó về.”
T-Thật thế à. Đúng là trường dành cho tiểu thư có khác…
“Cảm giác mà nhưng hầu gái đó mang lại quý tộc hơn… và váy cũng dài hơn nữa…”
“À, thì vì họ là hàng thật mà. Những nàng hầu trong nhà hàng này, có thể nói là được dạy để làm thỏa mãn mong ước của các otaku thôi mà…”
“Em hiểu rồi, họ thích được phục vụ như thế này. Điều đó có nghĩa là onii-chan cũng thích được phục vụ ở đây, bởi những nàng hầu này.”
“Sao em lại lấy anh làm ví dụ trong trường hợp này?!”
“Và giờ chúng ta đang ngồi đây, anh có vẻ khá quen thuộc với cách phục vụ này. Anh thường đến quán cà phê hầu gái khi rảnh đúng chứ?”
“À thì, anh cũng thường đến đây để xả hơi thư giãn. Kiểu như cảm nhận bầu không khí của otaku trên da mình vậy… dạng dạng đấy. Nhưng đừng hiểu sai ý anh. Không phải là anh đặc biệt thích cà phê hầu gái hay gì đ-“
“Vậy là anh không thích họ đúng chứ?”
Đối mặt với câu hỏi của Suzuka, tôi khoong biết nên nói gì, chỉ nuốt nước bọt im lặng. Nếu phải chọn một trong hai thì tất nhiên tôi vẫn sẽ nói rằng tôi thích họ. Hầu gái thật sự rất đẹp mà…
Chợt nhận ra, trong light novel của tôi có nhiều nhân vật hầu gái thật đấy nhỉ?
“Vậy là sau cùng thì anh vẫn thích hầu gái à? Anh tới đây vì ở đây có những người mặc đồ hầu gái mà. Điều này sẽ giải thích được vì sao Himuro-san gọi anh là quái vật biến thái.”
“Đ-Đó chỉ là hiểu lầm thôi! Anh không có mục đích tục tĩu như thế!”
“Vậy thì em sẽ gọi anh là quỷ biến thái.”
“Đừng tự tăng hạng cho anh như thế!!!”
“Thật là… lúc nào anh cũng thế…”
Suzuka nhìn tôi với đôi mắt thờ ơ và lầm bầm một thứ gì đó nhưng em ấy vẫn viết ghi chú vào sổ…
Sử dụng chuyện này như một ví dụ tham khảo thì cũng được thôi nhưng mà em ấy có nhất thiết phải làm như thế này không?
“Thưa chủ nhân, tiểu thư, hai người chọn món chưa ạ?”
Canh thời điểm hoàn hảo để đến, cô hầu gái hỏi nếu chúng tôi đã chọn được món gì đó. Bây giờ thì, tôi sẽ chọn mọt món gì đó để ăn trưa. Vì Suzuka không quen với đồ ăn trong quán cà phê hầu gái nên tôi quyết định chọn cho cả hai người.
“Văn hóa otaku này thật sự làm em mỗi lúc một bất ngờ. Thật kì lạ rằng dù chúng không có thực nhưng những bộ quần áo này vẫn có thể làm họ vui đến vậy. Thật là kì diệu.”
Sau khi gọi món, Suzuka vừa nhìn cô hầu gái vừa thì thầm
“Điều đặc biệt là dù nói thế nào thì thứ dễ thể hiện nhất là vẻ bề ngoài. Mặc những bộ váy này chính là cách đơn giản nhất để [trở thành] một nàng hầu. Đây cũng chính là lí do mà mọi người cosplay.”
“Kosupurei…?”
Ừm, tôi không nghĩ con bé biết những thứ đó nên tôi bắt đầu giải thích.
“Vậy là cũng có những thứ như thế nữa à. ANh cũng thích cosplay nữa đúng không onii-chan?”
“Em hỏi anh có thích không à… nếu anh thích nó, anh sẽ nhìn vào nó. Nhất là khi no dễ thương hay gì đó đại loại như vậy.”
“Em hiểu rồi… Onii-chan thích những cô gái cosplay… đúng vậy”
“Anh đã hỏi bao nhiêu lần rồi, thật sự có nên ghi chú về những vấn đề như thế này không…?”
Và không phải là anh rất thích nó nhưng anh cũng không ghét nó. Nhưng, quan trọng hơn là…
“Và? Chúng ta đã thấy rất nhiều thứ trong chuyến đi ngày hôm nay nên, em có nghĩ em có thể đưa những dữ liệu đó vào tập hai không?” Tôi hỏi Suzuka đang chăm chú ghi chép.
“Có ạ. Em đã học được rất nhiều điều về sở thích và sở ghét của oniichan, và em thậm chí còn được đi chơi với onii-chan sau một khoảng thời gian dài làm em rất vu-“
Đột nhiên, Suzuka cứng họng, em ấy bắt đầu thở mạnh.
“K-Không! Không có gì đâu! C-Chuyến trải nghiệm là một thành công lớn, đúng vậy.” em ấy lúng túng nói với khuôn mặt đỏ bừng.
Tôi cảm thấy như đã nghe được gì đó lúc trước nhưng tôi không thể nghe rõ vì lúc đó quán đang chào đón một vài vị khách khác mới bước vào.
“Thật vậy… à? Vậy thì tốt rồi. Anh đã rất lo lắng vì không nhiều người thực sự quan tâm tới văn hóa otaku.”
“Ê, à, đúng vậy. E hèm. Nhưng vẫn còn thứ gì đó còn thiếu.”
“Hử? Thứ còn thiếu?”
“Em muốn onii-chan dẫn em tới những nơi anh thường hay tới ở akihabara đúng không? Vậy thì vẫn còn một nơi nữa.”
Nơi chúng ta chưa đi tới? Chúng ta chắc đã đi hết mọi nơi thường có trong lịch trình của tôi rồi chứ.
“Có một lần anh nói rằng anh đi tới Akihabara, và khi anh trở về nhà anh có ôm theo một cái hộp lớn hoặc thứ gì đó tương tự như vậy trong một cái túi, đúng chứ? Đó chính xác là cái gì vậy? Chúng ta vãn chưa đi qua cửa hang nào bán nó sang nay cả.”
…Hộp? Suy nghĩ lại lần nữa, tôi chợt nhận ra thứ mà em ấy nói đến.
Nó chẳng lẽ là… một túi eroge?!… Giờ tôi mới nhớ, có một hôm tôi mua eroge ở akiba và bị Suzuka bắt tại trận khi đang lén đem nó lên tầng. Lúc đó con bé không nói gì mà… sao bây giờ em ấy vẫn có thể nhớ chuyện đó được…? Trí nhớ con bé tốt tới mức nào vậy…?!
TLC: Eroge là erotic game, nghĩa là game 16+ hoặc 18+, thường là game nhập vai, mang phong cách đồ họa 2D hoặc 3D.
“Và? Chúng ta chưa đi tới đó đúng chứ?”
“Ư-Ừm, đó có lẽ là một trò chơi hay thứ gì đó chăng…?” tôi nói, cố gắng thoát ra khỏi tình huống hiểm nghèo này.
Đúng là đôi khi tôi có đi tới những cửa hàng eroge nhưng tôi không địch đưa Suzuka đến đó để nghiên cứu…
“Tất cả những cửa hàng chúng ta đã đi nãy giờ đều không có những cái hộp lớn như thế mà.”
Em ấy thực sự rất chú ý tới chuyện đó…
“T-Thật vậy à? Có cả thứ như vậy nữa à? Sao anh không nhớ có thứ như thế nh-“
“Onii-chan, anh đang giấu em thứ gì đó đúng không?”
Vẫn bị bắt thóp như mọi ngày, tôi có thể cảm thấy từng giọt mồ hôi lạnh lăn trên trán.
“Onii-chan luôn dễ bị nhìn thấu nên giấu mọi chuyện không có tác dụng đâu. Đưa em tới nơi bán những thứ trong cái hộp đó đi. Nếu không cuộc trải nghiệm thực tế này sẽ không còn hoàn hảo nữa.”
Ugh… đứa em gái theo chủ nghĩa hoàn hảo này của tôi… Tôi thật sự có thể đưa em ấy tới cửa hàng eroge được ư…?
“Đợi đã Suzuka. Đó là… nói thế nào đây nhỉ… một thứ hoàn toàn không lien quan tới light novel. Bên lĩnh vực light novel thì không giới hạn độ tuổi người đọc đúng chứ?”
“Vậy thì, từ lời nói của anh, thứ bên trong cái hộp đó là một thứ gì đó hạn chế độ tuổi người dùng rồi.”
“Ugh…”
Đột nhiên tôi bị dồn vào thế bí.
“Bây giờ, anh sẽ phải đưa em tới mọi nới mà anh đến khi anh ở một mình. Đó là một thông tin quan trọng cho tập light novel thứ hai của em mà.” Em ấy nói, không châp nhận mọi sự từ chối.
Không ai có thể từ chối con bé trong bầu không khí như thế được. Tôi đã lắc đầu… nhưng tôi bỏ cuộc và chuẩn bị sẵn tinh thần chờ đợi những gì sắp xảy ra.
Đúng vậy, Suzuka là một tác giả light novel chuyên nghiệp mà, em ấy ít nhất phải làm quen với eroge chứ. Chúng có một mối quan hệ khá gần gũi với nhau mà. Chắc thế!
“Anh hiểu rồi. Anh sẽ đưa em đến đó. Nhưng đừng có kêu ca phàn nàn gì đấy?”
“Vậy đó là nơi mà anh phải cảnh báo em trước. Nó thực sự nguy hiểm đến thế à?”
“Không, không nguy hiểm đến thế… nhưng…”
Đúng là đó không phải nơi mà con gái nên đi vào một cách bất cẩn. Tôi đoán rằng tôi không thể làm khác được. Đây là tài liệu quan trọng để Suzuka viết tập hai tốt hơn nữa mà.
“Cảm ơn người đã đợi, thưa chủ nhân, tiểu thư.”
Đồ ăn được dọn ra, chúng tôi liền bỏ qua vấn đề đó và chú tâm vào ăn.
Phần 5:
“Chúng ta tới nơi rồi.”
Rời khỏi quán cà phê hầu gái, chúng tôi đã đi đến trước cửa hàng.
“Đây là cửa hàng game hồi nãy mà?”
“Đúng vậy. Chúng ta chưa lên tầng hai mà, đúng chứ?”
Đúng vậy, của hàng mà chúng tôi tìm kiếm ở trên tầng hai. Tầng một chỉ là một cửa hàng game thông thường nhưng…
Dẫn theo Suzuka, lúc này đang còn hoang mang, tôi đi lên lầu. Trong khoảnh khắc đó…
“Cái-?”
Trong khoảnh khắc đó, Suzuka nín thở. Thực ra thì tôi không phải không hiểu phản ứng của con bé. Trên tầng hai của tòa nhà có cả một đống eroge mà. Có những chiếc hộp được sắp xếp ngăn nắp, poster trên tường và cả những tấm pa-nô lớn của các nhân vật doujin nữa. Dù nhìn thế nào thì đây vẫn rõ mồn một là một của hàng eroge.
“Chỗ… quái nào thế này?”
Nắm chặt lấy áo tôi, Suzuka dựa sát vào người tôi. Đây là phản ứng thường thấy khi các bé gái đi nhà ma. Chúng ta đang nói đến Suzuka, người thậm chí còn không biết panchira là gì cho đến vài ngày trước nên điều đó cũng dễ hiểu thôi. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy phản ứng này. Đúng là nhìn qua thì eroge có vẻ hơi đáng sợ thật.
“Như em đang thấy, đây là một cửa hàng bán eroge. Eroge nghĩa là… ừm, một game với rất nhiều yếu tố khiêu dâm.”
“Em thấy rồi…! Không thể tin được là lại có thể có một lượng lớn những hình ảnh không đứng đắn
và cả…! Chỗ quái quỷ nào đây…?” Em ấy run lên đằng sau tôi với khuôn mặt đỏ ửng.
Tôi quyết định cho em ấy một lời khuyên.
“Này, này, anh tưởng anh đã nói rằng anh không muốn nghe bất cứ lời phàn nàn nào về nơi này mà, đúng không?”
“Thì cũng phải có giới hạn thôi chứ…! Sao anh thậm chí còn tới cả đây vậy onii-chan…? Em tưởng những thứ này có giới hạn độ tuổi và các thứ…”
“Ừm, đúng vậy, những thứ này thật ra chỉ dành cho những người trên 18 tuổi. Nhưng mà tiệm này không kiểm tra tuổi của khách hàng nên ổn thôi.”
“Em không nghĩ là nó ổn chút nào đâu…” Em ấy lẩm bẩm và nhìn tôi với đôi má đỏ lựng.
Em ấy giận thật rồi…
“Đừng nói như thể nó là định mệnh đời anh vậy. Cho dù lí do là gì, onii-chan vẫn sẽ chơi những thứ game bẩn thỉu này tại nhà…” Em ấy nói, tay ôm một cái hộp có hình một cô gái bị chạm vào đây và chọt vào kia bằng mấy cái xúc tu.
“Cái-! Không, không phải như thế! ANh không chơi eroge vì lí do mà em đang nghĩ bây giờ?! Đó chỉ là để… kiểu như nghiên cứu hay đại loại thế!”
“Em không hiểu nổi…”
“Được rồi, chúng ta đến đây vì em muốn thế đúng chứ? Hoàn thành việc thu thập dữ liệu và về nhà nào? Được không?”
“Ư… EM không nghĩ onii-chan lại làm đến cả mức này giống như một bá vương biến thái vậy…”
“Sao anh cứ cảm thấy anh lại tăng hạng rồi ấy nhỉ?!”
“Nhưng… em hiểu rồi. Em có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh nhưng tập trung vào việc thu thập dữ liệu trước đã. Và? Những game mà onii-chn hay mua nằm ở đâu?”
“Đừng nói những thứ gây hiểu lầm như thế…” Tôi trả lời còn Suzuka lại cặm cụi ghi chép vào sổ tay.
Tôi không muốn biến chuyến đi thành một bài thuyết giảng về những thứ thược một nơi như thế này. Tôi đưa Suzuka đến chiếc kệ bày game mà tôi hay mua.
“Ừm… Nhà sản xuất game này khá là nổi tiếng. Anh cũng chơi những game nổi tiếng, cái mà có đánh giá tốt trên mạng ấy.”
“Theo như em thấy thì vỏ của chúng khá giống bìa của light novel nhỉ.”
“Chính xác, đó chính là thứ anh đã nói lúc trước. Còn nữa, không phải mọi game đều là eroge nặng đô. Để chứng minh thì thậm chí còn có tiểu thuyết và anime sản xuất dựa theo tư liệu eroge hoặc được chỉnh sửa để trở thành eroge nữa.
“Anime…? Cảnh từ những game như thế này sẽ được chiếu công khai trên TV…?”
“K-Không! Chúng sẽ bị chia đều ra! Giống với light novel.”
TLC: Bởi vì cũng có những light novel hoàn toàn chỉ có mục đích khiêu dâm nữa.
“Thế thì tại sao không xuất bản nó dưới dạng light novel thuần túy thôi?”
Đối diện với câu hỏi như thế, tôi chỉ có thể trả lời một câu: “Em cũng thật là ngây thơ quá!”
“Dù những cảnh fan service có ý nghã gần giống như quà tặng kèm nhưng chúng vẫn là một phần rất quan trọng. Sau tất cả thì mọi người vẫn thích xem cảnh ero của nhân vật mình thích mà. Để đáp lại những kì vọng này thì chúng ta đã cho ra đời eroge!”
“Anh có thể đừng nói đến những chuyện như thế này ngay ban ngày ban mặt không.”
Em ấy nói thẳng những thứ như vậy ra làm sự tự tin của tôi hoàn toàn bị xé vụn. Em ấy nhìn cái hộp eroge trong tay, xoay đi xoay lại rồi đặt nó lên kệ và tiếp tục ghi chép.
“Ừm, em có cảm giác giống với lúc anh dạy em về cảnh fan service gần đây. Vì những game này thậm chí còn đào sâu vào yếu tố đó hơn nên không biết anh có thể giải thích rõ hơn về nó cho em được không?”
“Không biết đây có phải ý hay không nữa…”
Nói về eroge trong bầu không khí nhạy cảm như thế này khá là xấu hổ mà.
“Haaaa, như mọi khi, đàn ông đều luôn luôn như thế này, đặc biệt là onii-chan.”
“Đừng nói như kiểu anh là kiểu mẫu của mọi đàn ông trên thế giới thế chứ!”
“Và, onii-chan? Anh có thể nói em biết anh thích thể loại nào nhất không? Cái này à? Hay cái nà-“
Đứng trong vị thế hoàn toàn bất lợi, tôi chọn cách đổi chủ đề.
“Đ-Đừng để ý đến điều đó nữa, nhiêu đây chắc là đã đủ dữ liệu em cần rồi chứ? Sau cùng thì những cô gái như em không nên đến cửa hàng eroge như thế này… Chúng ta về nhà đi… được chứ?”
“Tại sao lại phải về ngay bây giờ? Em vẫn chưa có đủ dữ liệu mà. Vậy cuối cùng thì-“
Sau một khoảng nghỉ ngắn, Suzuka tiếp tục cầm một hộp game khác lên.
“Ở đây có một cô gái khác nữa này.”
“Hử?”
Tôi quay lại nhìn Suzuka và…
“Cậu ở đằng kia! Đừng có mua mẩu rác đó! Dù đó là game mua một lần nhưng số ero CG không hề đủ chút nào! Và về tổng thể nó cũng rất tệ nữa, desu!”
TLC: CG: cảnh trong game tương tác, eroge
Desu: thường dùng trong ngôn ngữ trang trọng, làm mọi thứ có vẻ nghiêm túc, không bình thường. Người này còn dùng ngữ điệu pha trộng giữa tiếng anh và tiếng nhật nên rất khó để dịch hoàn toàn chính xác.
“H-Hả?!”
Vì một lí do nào đó, một người cực kì xinh đẹp đang đứng trước một kệ sách, lên lớp mọt người khác với chất giọng kì lạ của mình.
“Nếu cậu định mu gì đó thì ít nhất hãy mua những sản phẩm trước của nhà sản xuất đó đã, desu! Chúng thậm chí còn tuyệt hơn nữa đấy, desu! Giờ thì, nhìn lên cái kệ đằng kia và… thấy chứ, chúng trống rỗng! Anh nhân viên đằng kia, thế là sao desu?!”
“Chúng tôi rất xin lỗi nhưng chỗ game đó đã bán hết rồi ạ…”
“Thật là nhục nhã khi là một cửa hàng eroge mà lại như thế này, desu! Lại còn ngay trong ngày ra mắt nữa chứ, desu! Đây chính là điều khiến eroge không thể nổi lên được, desu!”
Cô ấy thậm chí còn lên lớp cả nhân viên cửa hàng với thái độ cực kì nghiêm trọng. Cậu khách và người nhân viên chỉ biết ấm ức nhìn nhau như thể họ có thể khóc bất cứ lúc nào.
“Đúng như em nghĩ. Trong một nới như thế này có đủ mọi thành phần người với tính cách kì quái là điều bình thường.”
“Không, không, không! Đó chắc chắn không bình thường chút nào! Chuyện như thế này không thường xảy ra trong cửa hàng eroge đâu, anh chắc chắn vậy mà?!”
Có chuyện gì với con người này vậy? Thấy một người ngoại quốc trong một của hàng như thế này đã hiếm lắm rồi mà cô ta còn thản nhiên hét lên rằng eroge nào hay và không hay. Thật đấy, chuyện gì đang xảy ra vậy… não tôi không đủ trình độ để xử lí những chuyện như thế này. Tôi chỉ có thể đau đớn hiểu rằng bằng mọi gí mình không nên dính đến chuyện này. Và vì thế, tôi đẩy Suzuka hướng ra ngoài của, cố gawnggs chuồn khỏi đây nhanh nhất có thể…nhưng…
“A”
Trong khoảnh khắc, đôi mắt của quý cô tóc vàng xinh đẹp bắt gặp tôi. Cô ta đột nhiên chạy lại, chắc là vì tôi đang nhìn chằm chằm vào cổ.
“Ư-Woa! X-Xin lỗi! Không phải là tôi đang nói xấu cô hay gì đâ-“
“Em có phải là Towano-sensei không, desu?!”
“Ể?!”
Khi tôi đang cố gắng giải thích, thoát khỏi tình huống hiểm nghèo này thì cô ta đã hét lên một cái tên không ngờ đến.
“Em đúng là sensei rồi, desu! Chị không thể nào nhầm lẫn được, desu! Em nhìn giống hệt người trong ảnh lễ trao giải desu!”
“A-Ảnh của lễ trao giải?! Từ- đợi đã… chị là ai…?”
“Chị không bao giờ nghĩ chúng ta sẽ tình cờ gặp ở đây thế này! Như chị nghĩ, thần eroge đã phù hộ cho chị thật, desu!”
Tôi chìm trong mơ hồ khi quý cô tóc vàng xinh dẹp đứng trước mặt tôi đang chắp tay lại và cầu ngyện cho những thứ gọi là thần eroge này.
Đợi chút đã… nếu chị ấy đang nói sự thật thì sao nhỉ… nếu đúng như vậy thì…
“Onii-chan… người này có thể là…?”
Khả năng là đã bị dọa sợ, Suzuka túm tay áo tôi còn chặt hơn trước.
“Ư-Ừm, xin lỗi nhưng chị có phải là…”
“A, xin lỗi desu. Chị đang quá khích vì cuối cùng cũng gặp được em. Hân hạnh được gặp. Chị là họa sĩ chịu trách nhiêm cho phần hình ảnh của light novel của em, Ahegao Double Peace-sensei, desu!” Chị ấy vừa nói vừa tạo dáng với hai tay hai ngón thành hình chữ V trước mặt.
Nhưng biểu cảm của chị ấy không hề giống ahegao chút nào nên tên cổ không thực sự thuyết phục lắm.
“Ể?! C-Chị là… ừm…Double Peace-sensei đó?!”
“Sai rồi desu! Em phải đọc tên tôi với cả chữ Ahegao đó nữa desu! Đó mới là phần quan trọng nhất đấy!”
“Cái?!”
“Chính xác thì khi em làm mặt ahegao, phần double peace giúp em trở nên biến thái và dơ bẩn hơn nữa, desu!”
“Sao chị còn nhấn mạnh điều đó nữa?!”
“Chị không ngờ chị sẽ gặp em ở đây đó… thật sự rất bất ngờ, desu!”
Không, không, không, không. Double Peace-sensei không thể nào là một cô gái xinh đẹp với đôi mắt xanh và mái tóc vàng óng, biểu tượng của người ngoại quốc thế này được…
“Em thật sự đã cho rằng Double Peace-sensei là một người đàn ông. Không ngờ lại là chị…”
Tôi không thể trách Suzuka vì bị cạn lời được. Tôi, cũng giống như con bé, đã nghĩ rằng đó là một người đàn ông, nên tôi có thể hiểu con bé cảm thấy như thế nào. Suy nghĩ tôi dần rời xa thực tế nhưng, chợt nhận ra ánh mắt mọi người đang đổ dồn về hướng này, tôi quyết định kéo tay hay người họ tới một góc kín đáo vắng người hơn của cửa hàng.
“Tự nhiên em làm gì vậy, desu Sensei?”
“Không có gì, chỉ là sẽ rất tệ nếu mọi người biết được rằng em là Towano Chikai đó, chị hiểu chưa…”
“Vậy à desu? Giọng chị to quá desu.”
“Không, em cũng vậy, em xin lỗi đã đột nhiên kéo tay chị như thế. Em vẫn không thể nào tin được rằng chị là Double Peace-sensei đó… chị biết đấy… một người ngoại quốc như chị.”
“Ahahaha, ừm, có thể em nói đúng desu. Nhưng em không cần lo đâu. Chị có thể nói tiếng nhật khá lưu loát và mặc dù chị đến từ Anh nhưng trái tim, tâm hồn chị là một người Nhật, desu!”
“A, vậy chị đến từ Anh à. Em phải thừa nhận rằng chị nói tiếng Nhật tốt thật đấy.”
“Cảm ơn, chị học nó một cách hoàn hảo như thế này nhờ vào eroge đấy, desu!”
“Chị nói t-từ eroge, à?!”
“Đúng vậy! Eroge giống như kinh thánh đối với chị, desu!” Chị ấy nói, ưỡn bộ ngực gợi cảm ra.
Suzuka và tôi nhìn nhau và quyết định sẽ không tiếp tục chủ đề đó them một giây nào nữa.
“Ư-Ừm, mà chị này, chính xác thì tại sao chị lại đến đây vậy?”
“Chị đến đây để mua eroge mới ra nhưng thấy người khách đó chuẩn bị lấy loại eroge đó và chị không thể lờ đi được nên… tehehe.” Chị ấy nói, má thoáng chút đỏ. Tim tôi chợt lệch nhịp.
“Cả sensei nữa, sao em lại ở đây, desu? Còn cả cô bé xinh đẹp đi cùng với em nữa, đó là em gái em đúng không, desu?”
“Rất hân hạnh được gặp chị… Tên em là Nagami Suzuka.”
“Oh, thật lễ phép làm sao! Làm ơn cứ gọi chị là Ahegao, desu!”
“Không, không, không, không! Làm ơn đừng bắt em ấy làm một việc quá sức như vậy!”
“Tại sao desu? Cái tên Ahegao Double Peace rất rắc rối sao desu? Thế là không được. em nên tự hào hơn về những từ tuyệt vời mà tiếng nhật trao cho ta chứ! Ôi tiếng nhật thật là lộng lẫy desu!”
“Em cũng không lấy làm tự hào gì lắm đâu?!”
“Em thắc mắc nãy giờ rồi nhưng thật ra thì Ahegao Double Peace nghĩa là gì vậy?”
“Ôi thật là, cô em gái thậm chí còn không biết là gì desu? Nó về cơ bản là khi nhân vật nữ chính rơi vào khoái cảm không thể diễn tả và cô ấy-“
“Ahhhhhhhh!!! Đừng dạy em gái em những từ ngữ kì quặc đó!”
Đối với suzuka thì nó vẫn còn quá sớm!!!
“Cứ nghĩ đến việc mình không chỉ gặp được Towano Chikai-sensei mà còn cả em gái cậu ấy là chị lại vui đến phát điên đi được desu! Thậm chí còn vưi hơn lần được chiêm ngưỡng cả một CG đầy đủ không che desu!”
Tôi thì hét đến hết cả hơi còn chị ta lại cười rất sảng khoái.
“Bọn em đến đây để nghiên cứu một chút về quán ăn và các cửa hàng, như cửa hang bán eroge hồi nãy. Cuộc nghiên cứu này sẽ rất có ích cho tập light novel thứ hai. Và em gái em… đi cùng để chơi hay gì đó đại loại thế…”
“Vậy hả desu! Em còn đưa cả người em gái dễ thương thuần khiết của mình vào một của hàng bán eroge như thế này, em đúng là độc ác desu! Đúng như những gì chị tưởng tượng về em!”
“Chị nghĩ sai quá sai rồi kìa?!”
Nhưng, trong tình huống này, tôi không thể khẳng định rằng chị ấy nói sai được… Tôi cuối cùng cũng không thể nói cho chị ấy biết sự thật mà.
“Hửm? Đến cả một cửa hàng eroge để thu thập dữ liệu, thật sự cần thiết đến mức đó cơ à?”
“Ừm thì, em đang có một chút vấn đề tồn đọng trong tập hai. Mặc dù những thứ khác em đã quyết định được hết rồi.”
“Vậy à desu? Nếu tập hai bị hoãn thì chị cũng sẽ gặp rắc rối nữa. Chị cũng đang rất mong chờ nó mà…”
Tự nhiên nói “A” ngay sau đó, chị ấy có vẻ như đã có ý tưởng nào đó gay và tiếp tục nói.
“Tới một của hàng eroge như thế này có nghĩa là em đang cần nghiên cứu về những tình huống có trong eroge đúng chứ? Nếu vậy thì để chị giúp với desu!”
“Y-Ý chị là gì?”
“Fufufufu, chị là một chuyên gia trong chuyện đó đấy, em biết mà đúng không, desu? Một chuyên gia ấy desu! Và vì chị rất kem chuột với chủ đề này nên chị có thể giúp sensei thoát khỏi rắc rối lần này desu!”
“Là do em nghe sai hay cách chị phát âm thật sự kì quái vậy?!”
“Điều đó không quan trong desu! Công ty chị làm việc ở gần đây nên chúng ta hãy đến đó và tiếp tục chủ đề này sau khi bình tĩnh lại được chứ. Nào, đi thôi desu!”
“Ê, đ-đợi chút, Double Peace-sensei?!”
Vừa dứt câu chị ta đã kéo tay tôi tiến về phía trước. Cảm giác bộ ngực đầy đặn đó tì lên tay, phải mất một lúc tôi mới có thể thực sự bình tĩnh lại và nhận ra rằng thứ duy nhất giữ tôi lại hiện thực chính là hơi ấm từ tay Suzuka đang ôm lấy tay tôi.
“Đợi đã onii-chan! Anh đang đi đâu vậy? Chuyến trải nghiệm… à không, anh vẫn chưa dẫn em đi xem hết mọi nơi mà?!”
“Hửm? Em có thể đi vòng quanh Akiba một mình mà? Có cả tấn thứ có thể làm ấy chứ. Bọn chị đang định đi đến nơi sản xuất eroge nên em gái chưa đủ tuổi không nên đi cùng desu!”
“Nhưng nếu nói thế thì em cũng chưa đủ tuổi đâu đó chị…?”
“Em không cần phải lo về điều đo sđâu desu, chị cũng chưa đr tuổi mà.”
“Sao nghe vô lí vậy?! Làm việc ở công ty sản xuất eroge khi vẫn là trẻ vị thành niên được à?!”
“Không có luật cấm người vị thành niên tạo nên eroge desu!” chị ấy cười, chĩa ngón trỏ ra trước mặt tôi.
…. Đó không phải là vấn đề ở đây mà ?!
“Dù sao thì, đừng đem onii-chan của em đi như thế này chứ!”
“Nhưng đó là vì sự nghiệp của sensei desu. Đừng cản trở bọn chị như thế này mãi chứ! Hay là em cảm thấy cô đơn khi không có onii-san bên cạnh? Em là một tsundere ngoại đời thực à desu?”
“C-Chị đang nói gì vậy?! Không phải là em sẽ thấy cô đơn khi chị đưa onii-chan đi hay gì đâu! Onii-chan chỉ là một con người vô dụngkhông thể hoàn thành việc của mình nếu không có em ở bên thôi, nên bị tách ra khỏi nhau sẽ rất tệ!”
Em không sai Suzuka… nhưng những từ này đau lắm đấy, em biết chứ?! Những từ này có thể làm bất cứ ai buồn, đặc biệt là anh trong tình huống này đấy!
“Vậy à desu? Vậy là em gái cũng đi cùng luôn à? Cho dù điểm đến là một công ty sản xuất eroge desu?”
“Ugh… tất nhiên em sẽ đi cùng rồi…!”
Em ấy nắm tay tôi càng lúc càng chặt, thậm chí còn hơi đau nữa. Thật ra, cả hai tay tôi đang bị kéo đi bởi hai người khác nhau nên vai tôi bắt đầu thấy đau đau rồi.
“OK desu! Vậy thì đi nào!”
“Được thôi. Onii-chan nữa, bắt đầu đi nào.”
“H-Hả?! Như thế này?! Đ-Đợi đã, đau đấy!”
Nhưng những lời tôi nói hoàn toàn không lọt tới tai họ. Và cứ như thế, chúng tôi bỏ lại của hàng eroge phía sau. Thậm chí cả nhân viên và khách hàng trong tiệm cũng lờ đi khi nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của tôi… thật đau khổ mà.
Phần 6:
“Vậy thì, vào thôi. Hôm nay, lạ thay hầu hết nhân viên đều đi vắng nên cứ tự nhiên, đừng ngại desu!”
Sau khi đi bộ khoảng 10 phút, chúng tôi dừng lại ở trung tâm Akiba, trước cửa một tòa nhà cao tầng. Trên tầng 3 là nhà sản xuất eroge mà Double Peace-sensei làm việc, [Moon Rabbit]. Nhìn thoáng qua thfi nó cũng như bao căn hộ khác, sạch sẽ và gọn gàng nhưng nhìn kĩ hơn bạn có thể thấy poster eroge và những thứ tương tự.
“Onii-chan, Cái poster đó giống với cái chúng ta đã nhìn thấy trên cái hộp ở cửa hàng eroge đó.”
“Đúng vậy. Và… đây là cái eroge xúc tu cục xúc đó, đúng không…”
“Đúng vậy desu! Chúng tôi làm ra những eroge hơi nặng đô tí xíu. Mặc dù chúng đều là sở thích của chị…” chị ấy nói, môi nở nụ cười nhẹ.
Không thể nói câu gì, chũng tôi được mời vào một phòng khác ở đằng sau với câu “Nó đây này desu!” của Double Peace-sensei.
“Thông thường thì bọn chị dùng phòng này làm phòng họp. Bọn chị có thể nói chuyện trao đổi với nhau trong này. A, chị phải đi pha trà nên đợi chút nhé.”
Nói rồi, Double peace-senseki rời khỏi phòng. Bóng chị đã khuất rồi tôi mowisnois chuyện với Suzuka.
“ừm, sao em lại đi theo bọn anh vậy…?”
“Vì nó có liên quan đến light novel của em nên em mới miễn cưỡng đi thôi đáy. Và em cũng không thể để onii-chan lại một mình với một bà chị xinh đẹp ngực to như vậy được.”
“Nghe này, anh không nghĩ là chuyện chị ấy có ngực to và xinh đẹp có liên quan gì đến việc này…”
Thật sự mình nghĩ thế à? Suzuka vẫn nghĩ rằng tôi là thể loại cuồng dâm hay gì đó sao?
“Thật đấy, tại sao vậy… một người nữa xuất hiện trước mặt onii-chan… himuro-san cũng có ngực lớn, còn cả Shinozaki-san nữa…”
“Đợi đã, sao em biết shinozaki-san có ngực lớn…?”
“Em hỏi cô ấy qua thư và cô ấy trả lời như vậy.” Suzuka nói, vẫn bình tĩnh như mọi khi.
Tôi thì có thể cảm nhận cả máu đang dồn lên não.
“E-E-Em đã làm cái quái gì vậy?! Em.. em đã quên rằng anh mới là người đại diện đứng tên cho mọi thứ hay sao?!”
Vì chị ấy đã biết anh là con trai rồi nên đó có thể được tính là thư quấy rối tình dục đấy! Và tại sao con người này vẫn cứ trả lời tỉnh bơ như không vậy…?!
“Điều đó không quan trọng… vấn đề là tại sao… luôn luôn là người có ngực bự…” em ấy nói, hoàn toàn không để tâm đến tôi. Em ấy còn đưa tay đặt lên ngực vì một số lí do.
Bằng một cách nào đó, tôi còn có thể nghe thấy tiếng thở dài nhè nhẹ trong phòng.
Em ấy ghen tị vì ngực em ấy, so với mấy người kia khá nhỏ sao…?
“Chị đã trở lại rồi desu! Xin lỗi nưng mà mọi chuyện không như chị dự đoán… bọn chị không có gì ngoài cà phê, em uống tạm được không desu?”
Nói vậy, Double Peace-sensei quay trở lại phòng.
“A, không cần bận tâm đến bọn em đâu. ừm, mà chính xác thì chúng ta đang làm gì ở đây vậy? Chị đã nói rằng điều này sẽ giúp bọn em rất nhiều trong cuộc nghiên cứu mà…”
“Đúng vậy. Sensei có thể nói là một nhân tố thành công của chị nên chị nghĩ chị sẽ giúp em hết sức có thể.”
Nhân tố thành công…? Đột nhiên bị gọi như thế, tôi lặng người vì kinh ngạc.
“…onii-chan? Đây là lần đầu tiên anh gặp Double Peace-sensei mà đúng không? Ý chị ấy nhân tố thành công là sao chứ? Anh lại làm thứ gì kì quặc với chị ấy mà không nói em nữa à?”
“Đừng nói những thứ tổn thương lòng tự trọng của anh như vậy chứ? Anh cũng không biết chị ấy đang làm gì cả!”
“A, ý chị nhân tố thành công nghĩa là khi chị nhìn thấy light novel của sensei, chị đã nhận ra rất nhiều khả năng mới mà chị có thể sử dụng được trong công việc desu”
“Khả năng mới?” “Khả năng mới?”
“Đúng vậy! chị yêu thích những khả năng mà eroge mở ra từ tận đáy lòng mình, đặc biệt là thể loại cục xúc ấy . Cô gái để lộ biểu cảm ahegao của mình ra với khuôn mặt thiên thần chẳng hạn, họ chính là những người dễ thương nhất đúng không desu?!”
“Không, à thì, dù chị có nói thế thì…?! Và Suzuka nữa, đừng nhìn anh với ánh mắt đó!”
“Kể cả trước khi mứt chị chạm tới tác phẩm của sensei desu. Nó cứ như định mệnh vậy desu! Sao light novel của em có thể có yếu tố ero hay đến vật nếu em không có tưởng tượng hình ảnh rõ rang ra trong đầu chứ?! Cứ như thể chị đã “làm”…!
TLC: “làm” ấy ấy đó :v
“Ư-Ừm…”
Hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tôi nhìn sang phía Suzuka. Em ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi với khuôn mặt đỏ rực như muốn nói “Đừng nhìn qua bên này!”
“Ể, ý chị là gì…?”
“Chính là nó đấy, em biết mà? Hình ảnh ero được giấu giữa các dòng chữ, cái ero mà như giấu như không, thoắt ẩn thoắt hiện ở đoạn cuối ấy, đó là những gì chị cảm nhận được desu!”
“Và ý chị là như thế đấy…?”
“E-Em không nhớ mình có đưa thứ gì như thế vào light novel…! Và đừng có nói chuyện với em như thế!”
Nghe lời giải thích của Double Peace-sensei, Suzuka và tôi đứng nói thầm với nhau mấy câu đó.
“Nhờ có ns, chị đã nhận ra sức mạnh của tình yêu thật sự desu! Bọn chị đã quyết định sẽ làm một game như thế càng sớm càng tốt desu! Tất cả là nhờ có sensei đó desu!”
“Không, ừm, em không thấy có cảnh nào trong truyện nên đặt cảnh báo như eroge R-18 mà…”
“Fufufufu, em thật sự tồi tệ mà sensei. Đừng lo, những cảnh này rõ như eroge đối với chuyên gia như chị mà, yên tâm! Và còn trong tập hai, có cảnh nào hai anh em thịt nhau không?”
“Nghe người khác nói chuyên đàng hoàng đi chứ?!”
Tôi biết trước chị ta là một con người rất khó nói chuyện nhưng chuyện này thật sự quá đáng thất vọng rồi?!
“Dù sao thì, bởi vì em đã vào tầm ngắm của chị rồi nên nếu em thật sự có vấn đề với light novel của mình thì em cứ đến tìm chị. Chị sẽ dốc hết khả năng của mình giúp em vượt qua nó desu!”
Được động viên rất tuyệt và nụ cười củ chị ấy cũng rất thân thiên và dễ thương nữa.
“Và? Em đã đến của hàng eroge để thu thập dữ liệu có nghĩa là em gặp rắc rối với một vài yếu tố nhất định đúng không desu? Nếu vậy thì cứ hỏi chị bất cứ thứ gì em cần đi.”
“A, không, thực ra thì không phải là em gặp rắc rối với một vài thành phần như thế. Chỉ là em đang tìm kiếm ý tưởng để làm tập hai hay hơn nữa thôi… em đã cố gắng nghiên cứu về rất nhiều thứ… hay đại loại thế…”
“Thú vị hơn nữa desu? Theo chị thấy thì nó đủ hay rồi mà… nhưng chính xác thì sensei chưa hài lòng phần nào vậy desu?”
Đó cũng chính là thứ mà tôi đan thắc mắc.Suzuka không nhìn tôi, có vẻ tâm trạng con bé đang không tốt cho lắm. hmmm, tôi nên làm gì đây? Không còn cách nào khác ngoài nói sự thật rồi.
“Không, e cũng không biết nữa. Chỉ là em cảm thấy thứ gì đó vẫn đang cò thiếu và em muốn tìm hiểu xem nó là cái gì…”
“ohohoho, chị hiểu, chị hiểu rồi desu! Nếu vậy thì, chị có ý tưởng này desu.”
Đột nhiên chị ấy reo lên như thế làm tôi không thể nào không thì thầm “Ể?”
“Về kĩ thuật ero, light novel của em rất tuyệt vời nhưng không phải không có điểm trừ.”
“N-Nó là cái gì vậy? Làm ơn kể em nghe đi!”
Nghĩ rằng thứ này thật ra lại khá có ích, tôi không thể kìm được tiếng reo của mình.
“Đó là… Phần miêu tả dẫn đến câu chuyện của cảnh ero”
Chị ấy ngoái ra sau lung nhìn tôi và đi tới một cái hộp nhỏ trong phòng, lấy một thứ gì đó giống như một quyển vở mỏng và đặt nó xuống trước mặt tôi.
“Làm ơn coi thử đi nào desu.”
“Không, ừm…”
“Thứ này diễn tả chính xác thứ mà chị thấy thiếu trong light novel của em đó. Em xem thử sẽ hiểu ngay thôi desu!”
Nhận thấy bản thân không thể từ chối được nữa, tôi chậm rãi mở quyển vở ra. Ngay lúc đó…
“Aaaaaaaaaaa?!” “C-Cái?!”
Tôi suýt chết vì sặc nước miếng, Suzuka thì bám vào vai tôi ngó thứ gfi đó với khuôn mặt đỏ lựng, hoàn toàn câm nín.
Thứ trên quyển vở đó là hình vẽ một cô gái xinh đẹp, gần như khỏa thân nằm trên sàn. Tay cô ấy bị trói lại với nhau, đôi mắt ướt nhìn thẳng vào người đối diện.
Bức vẽ thể hiện khả năng và kĩ thuật của Double Peace-sensei, chất lượng quả thật tuyệt vời.
“C-Cái quái gì thế này…!”
“Một doujin chị đã vẽ sau khi đọc light novel của sensei.”
“E-Ero doujinshi?! Và nhân vật này là…”
“Đúng vậy desu! Đây là nhân vật chính của tiểu thuyết của em, Yuuka-chan!”
“Cái gì thế này?!”
“Đây chính là thứ chị thấy thiếu trong light novel của em desu! Tiểu thuyết của em thật sự có rất nhiều yếu tố ero xuyên suốt cốt truyện nhưng nó vẫn chưa được thể hiện ra ngoài! Với một người có lối sống gắn liền với ero như chị thì điều đó cực kì khó chịu desu!”
“Và đó là lí do chị tự vẽ nó” sau cùng chị ấy chốt một câu chất lừ với vẻ mặt cực quyết tâm, thậm chí còn nắm tay lại thành nắm đấm.
“V-Vậy em thấy như thế nào? Nhìn nó có làm em nhận ra thứ đang còn thiếu trong light novel của em không? Nào, nói đi đừng ngại.”
Chị ấy vừa nói vừa lật trang tiếp theo. Đó là một bức vẽ nữa của cô em gái, người đang bị trói lên đầu giường, bên cạnh là một người đàn ông với nụ cười biến thái vừa dâm dục vừa tàn ác—“
“Đợi đã! Đó là nhân vật anh trai à?!”
“Tất nhiên là đúng rồi!Đây chính là tình yêu thuần khiết mà chị luôn nói đến! Cuối cùng thì người hợp nhất với Yuuka-chan chỉ có thể là ông anh trai Ryou-kun thôi desu!”
“Cảnh này, cho dù em có cố gắng đến đâu thì em vẫn không thấy cái tình yêu thuần khiết mà chị nói đến đâu cả?!”
“Thấy phần
nữ tính của đứa em gái dễ thương không tả nổi của mình, một ngày nào đó, người anh không thể kìm được dục vọng của mình nữa… Tận hưởng cam rgiacs tội lỗi của người em gái đang run rẩy, làm em ấy bối rối,anh ta thèm khát thứ trái cấm của cơ thể còn chưa phát triển hết…”
“Sao bây giờ chị nói tiếng nhật hoàn hảo vậy?!”
“Nào, điều đó bây giờ rất quan trọng đó đúng không sensei? Vậy nghĩa là em không thích thể loại tình yêu thuần khiết à?”
“Cho dù cân đo đong đếm kiểu gì thì nó chắc chắn không thể nào là tình yêu thuần khiết gì đó của chị được?!”
“Ể? ừm, chị không thể cứ nhét đại thêm vài cái xúc tu vào được… và thêm vài người đàn ông khác vào cũng không được desu? Tình yêu đơn thuần là hợp nhất rồi còn gì nữa?”
“Định nghĩa từu tình yêu thuần khiết của chị sai quá sai rồi đấy, chị không nhận ra à?!”
Dù tôi đã nói chị ấy dừng lại một cách rõ ràng nhưng chúng tôi vẫn không đượcbuông th khỏi những hình ảnh ero của cặ anh em giả tưởng kia.
“A………………………..ha……….”
Tôi quay lại và bắt gặp ngay khuôn mặt đỏ rực của Suzuka… thậm chí trên đỉnh đầu còn có khói bốc lên nữa. Ngay lúc đó, trang thực sự khủng được giở ra.
“Nyaaaaaaaaaaaaaa?!”
Suzuka hét lên với giọng cao đến lạ thường, tôi quay lại nhìn vào quyển vở.
“D-Đừn! Nhầm nhơn đừn nhìn!!! Nghĩ đến chuyện em và onii-chan sẽ làm chuyện như thế!!!”
“B-Bình tĩnh nào Suzuka! Đó chỉ là nhân vật trong light novel thôi mà?!”
“C-Cho dù thế thì nó vẫn không thay đổi được sự thật đâu?!”
Không, nó khác nhau mà?!… là điều tôi muốn nói nhưng nhìn Suzuka lúc này đang lắc đầu một cách dữ dội thì chắc em ấy sẽ không nghe đâu.
‘hừm, thật mừng là em thích nó desu!”
“Chúng ta co đang cùng nhìn em ấy không vậy?! VÀ sao chị lại nghĩ em ấ sẽ thích nó?!”
“Ể? Nhưng mà khi em nhìn bức tranh này, mặt em rât snghieem chỉnh mà?”
Tôi cứng họng, chị ấy đxa nói đúng vào trọng tâm. Nhưng tôi không thể không như thế được, mọi người hiểu mà?! Ý tôi là, đó là nhân vật em gái mà đúng chứ?! Một bức vẽ ero của nhân vật em gái mà tôi yêu thích?! Cho dù có là ai đi chăng nữa thì chăc schawns họ cũng sxe phản ứng như tôi thôi! Dục vọng đó là tự nhiên mà! V-Và còn! Double Peace-sensei là họa sĩ chính thức của chúng tôi nữa?! Những bức vẽ này có cùng giá trị như bức vẽ minh họa chính thức trong tiểu thuyết mà! Chúng quả thật ở một level hoàn toàn khác biệ-
“o-onii-chan?”
Sau khi độc thoại một hồi, Suzuka cuối cùng cũng đưa tooiveef với hiện thực. Nhưng cách em ấy gọi tôi đã trở về cùng đội với đôi mắt lạnh như băng. T-Tệ rồi đây… Chắc em ấy đã thấ tôi đang nghĩ những thư stoofi tệ rồi… Nếu cứ như thế này, cuộc sống của tôi ở nhà sẽ hoàn toàn thay đổi thành thứ gì đó cực kì tồi tệ mất… Thậm chí tôi có thể bị bỏ đói bởi em ấy nữa…! Tôi phải cải thiện tâ trạng em ấy bằng bất cứ giá nào!
“M-Mà sao thứ như thế này lại có tồn tại nữa chứu?!”
Như mọi người co stheer thấy, tôi đang rất
nỗ lực để đổi chủ đề sang thứ khác.
“Ể? Thì chị đã nói rồi mà, chj vẽ nó trong lúc rảnh để thoát ra khỏi sự chán nản desu!”
“Đ-Đó không phải điều em định nói. Nhìn kĩ thì giá trị của quyển sổ này cahwcs rất cao nhỉ… thậm chí còn có mấy trang có màu nữa mà…”
“Ừm, em thấy đó, chị đang nghĩ đến chuyện bán chúng trong đợt comiket sắp tới.”
“Vậy đây là một doujinshi?! Chị là họa sĩ chịu trách nhiệm chính thức mà đúng chứ?”
“Không sao đâu mà desu! Cái này có đặc quyền!”
“Tại sao?!”
“Ừm, chị đã nói với Shinozaki-san và chị ấy nói [nó sxe khó giải quyết đây]…”
“A, em hiểu. thật tốt quá. Có vẻ như con người này vẫn còn một chút nhân tính…”
“Sau đó, chịm ấy bảo chị [ chị cũng khá hứng thú với nó đấy, gửi nó cho chị đi] và mọi người đầu yêu thích nó desu.”
“Nào!!!”
“Chị aaysh còn nói sẽ rất tệ nếu ra mắt nó nhưng nếu chỉ là để cho mọi người trong công ty thì ok desu!”
“Không biết cols thể thay editor không nhỉ?!”
Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Suzuka vẫn nhìn chằm chằm vào tôi như mọi khi mà nói [onii-chan là một kẻ biến thái…] với khuôn mặt đro lựng. Tôi có thể làm gì với nó bây giờ?!
“Với cái này thì những lo lắng của em đã rõ ràng rồi đúng chứ? Thư smaf em cảm thấy không hài lòng là cảnh ero! Nếu đúng vậy thì chị rất mong chờ được thấy cảnh r-18 trong tập thứ hai, desu!”
“Chị sai quá sai rồi! Em đâu có định làm thế đâu!”
“Tranh thủ úc chúng ta nói chuyện cùng chủ đề, hãy cùng làm eroge nào! Ehehehe…”
“Sao chị có vẻ vui thế?!”
“Mhm? Em dễ xấu hổ thật đấy desu! Chị thậm chí còn lột bỏ kiểu logic thông thường để cảm nhận được cảm giác của Sensei mà desu!”
“Đừng cứ chấp nhận thư sthaamj chí còn không có thực ở ngoài đời thế chứ?!”
”Hửm, chị không nghĩ em lại bướng binht như thế này… “Chị ấy vừa nói cừa xoay màn hình PC ra trước mặt tôi, khởi động và nhấn để chạy chương trình.
Lần này lại là gì nữa…? Không có gì ngoài màn hình đen tối cả chị biết không?”
“Bọn chị vaanx chưa làm phần tựa đề nhưng đây về căn bản vẫn là một eroge desu! Giờ thì vì thông tin em thu thập, đây chính là những eroge phụ trợ cho light novel của sensei!”
“Một lần nữa, tại sao thứ như thế này lại tồn tại cơ chứ?!”
Khoogn chỉ có doujinshi mà còn cả eroge… tô không thể không bị chiansg ngợp.
“Đó chính là cách mà tiểu thuyết của em ảnh hưởng đến chị dessu. Chị đã nói trước rằng cái yếu tố ero thuần khiết trong light novel của em vẫn còn thiếu, nên chị đã làm cái eroge này để thoát khỏi sự chán nản nản desu!”
“Tất cả eroge ddeeud được sản xuất một cách dễ dàng vậy à?!”
“A, tất nhiên là không dễ vậy rồi desu. Đây chỉ là một bản mẫu thôi. Chị chri làm nó lúc chị rảnh rỗi không có việc gì làm thôi. Nó chỉ có thời lượng chơi khoảng năm phút thôi kìa.”
“A-Ah, em hiểu rồi. Đây chỉ là thứ…”
“Đừng lo sensei! Ngay cả những CG năm phút này cũng có thể làm em hài lòng desu! Những bức CG hoàn toàn nằm ở trình độ khi chị bật mode nghiêm túc làm việc, các lời thoại được viết bởi một nhà biên kịch đáng tin cậy và BGM hoàn toàn hợp với tình huống!”
“Nhiều người vậy luôn hả?!”
“Người biên kịch bảo chị rằng[hãy chú tâm vào sản xuất game tiếp theo thay vì lo những thứ như thế này!] nhưng cuối cùng thì nó cũng chẳng phải chuyện gì to tát…”
“Vậy là không phải chị cứ ghép đại nó vào trong thời gian rảnh à?!”
“Bây giờ thì, thay vì suy nghĩ chuyện đó, hãy bắt đầu game đi desu. Nếu em chơi thử thì em sẽ hoàn toàn đồng ý với chị cho coi, chị đảm bảo đó!” Chị ấy nói và đưa cho tôi con chuột.
Mặc dù tình huống không thoải mái gì lắm đối với tôi, tôi không thể phủ nhận rằng mặt chị ấy quá đỗi dễ thương. Còn khoogn kể đến thứ quyến rũ mềm mại đang ép sát sau lung tôi… Ừm, có lẽ tôi nên bắt đầu chơi nó thôi. Thái độ của chị ấy càng làm tôi khó từ chối hơn nữa… Thú thực thì, tôi cũng hơi tò mò. Nó được tạo ra bởi toàn dân pro mà. Và nhân vật chính là người em gái rât sdexe thương nữa. Tôi không thể không tò mò về nó được đúng chứ?!
“Xem ra em không chơi không được rồi…” tôi nói, chuẩn bị nhấn nút bắt đầu.
“Em không cho anh làm thế đâu!”
Đột nhiên Suzuka cướp lấy con chuột từ tay tôi và quay màn hình máy tính về phía em ấy.
“Em không đồng ý để onii-chan thấy những bức vẽ đáng xấu hổ này đâu!… Nơi… Nơi onii-chan và em…!
“Chị đã nói rồi, họ chỉ là nhân vật anh em giả tưởng trong tiểu thuyết thôi và còn-“
“Em vẫn không đồng ý! Onii-chan không được phép nhìn!”
“Đừng làm phiền bọn chị em gái à. Đây tất cả đều là vì cuộc nghiên cứu cho tập hai của sensei, desu!”
“Em không quan tâm! Em sẽ không bao giờ cho phép onii-chan thấy thứ này!!!” Em ấy nói, đối ngược với vẻ lạnh lùng bình tĩnh thường ngày.
Mhmmm… Tôi nghĩ không còn cách nào khác, nên đầu hàng thôi… tôi không thể nào đi ngược với nguyện vọng của con bé được mà, dù điều đó có đáng xấu hổ đi chăng nữa. Nhưng, ngay lúc đó, Suzuka đã nói ra nhưng lời không thể tin được…
“Đó là lí do em sẽ chơi nó!”
“….. Em nói gì cơ?”
Tiếng Suzuka vang lên khong sự kinh ngạc, tôi đã nghĩ rằng tôi nghe lộn vài giây. Và không phải chỉ mình tôi mà Double Peace-sensei cũng nhìn chằm chằm em ấy với biểu cảm như mắc nghẹn.
“Hả? Em nói sao desu? Sao lại chuyên rtanfh cô ám gái chơi thay thế này?”
“Vì o-onii-chan có vẻ thích thú không vì thu thập dữ liệu nên để anh ấy chơi không tốt chút nào! Đó là lí do tại sao anh ấy sẽ thu thập dữ liệu gián tiếp và em sẽ chơi nó! Đây là việc của em với tư cách là em gái của anh ấy!”
“K-Không đợi đã! Em vừa nói gì cơ?!”
(E-Em đang làm gì vậy? Sao em còn…”)
(“Em không thể không làm thế được đúng chứ…! Đây là vì thu thập dữ liệu…! Em cũng không muốn làm như thế này đâu nhưng tại onii-chan là một kẻ biến thái thực sự nên…!”
(“Ý em thế là sao?! Và tại sao thứ này lại có thể hữu ích được, nó chỉ là”)
“Hai người đang thì thầm gì thế desu?”
Đột nhiên chúng tôi bị gọi về hiện tại bởi giọng của Double Peace-sensei.
“K-Không, đó là bở-“
“Dù thế nào thì onii-chan, làm ơn đưa em cái PC!”
“Fumu? Chị không hiểu chuyện gì đang diễn ra desu… Chị đã nghĩ là cô em gái yếu ở mặt ero… nhưng em ấy còn đi xa tới mức đó vì sensei! Bất ngờ thật desu!”
“Không, em mới là người bất ngờ ở đây…”
“Và em thậm chí còn để em gái mình chơi một game như thế này… em đúng là một thằng biesn thái cực độ! Chị bây giờ thậm chí còn khâm phục em hơn nữa desu!”
“Chị vẫn giữ ý nghĩ sai lầm đo sà! Và cái biến thái cực độ là gì nữa…”
Khi tôi cố thanh minh, Suzuka đã băt sđầu chơi.
“U…Ugh…”Em ấy rên rỉ với khuôn mặt ngày cảng đỏ lên.
Biểu cảm của em ấy nhu wthere sắp òa khóc. Thấy phản ứng như thế này, tôi bắt đầu tưởng tượng tât scar những thứu đang có trên màn hình bây giờ.
“Nói về nội dung của eroge này thì nó rất gần với doujin mà chị đưa cho em hồi nãy, em nghĩ thế.”
“Ừm,đúng thế nhỉ? Một tingh yêu trong trắng không gian dối desu!”
“Như em đã nói, thứ này nhìn chả kiên quan gì fđén tình yêu thuần khiết cả!!!”
“Nó cực kì ỏn desu! Nội dung là thứ mà một cô gái mong manh dễ vỡ cũng có thể chơi được mà! Nó nhắm tới đối tượng nữ sinh trở lên mà, thấy chứ!”
“Đó thực sự là mục tiêu khá rộng đối với một eroge đúng không?!”
Cố gắng hết sức bắt bẻ Double Peace-sensei, tôi có thể nghe thấy tiếng kêu nhói lòng của Suzuka. Cho em gái mình chơi thứ như thế này, hai người đang biến tôi thành thứ anh trai biến thái bẩn thỉu nào vậy…?
“Như thế này thì ổn đúng không? Đây là thức mà tác giả, sense thực sự sẽ làm đúng chứ desu?”
Ừm, chị ấy nói không sai. Sau tất cả thì Suzuka mới là tác giả thực sự mà… nhưng không có cách nào để tôi giải thích cho chị ấy hiểu ngay bây giờ được…
“A, chị biết rồi, hãy làm như thế này. Em gái ơi, này em gái ơi.”
Double Peace-sensei gọi Suzuka
“Fue? C-chó quyện dzì?”
Nhìn Suzuka, tôi thực sự rất lo không biết con bé có ổn không…
“Chị hiểu là em không muốn sensei nhìn trực tiếp vào cảnh này nhưng nếu như thế thì sẽ không có đủ dữ liệu cần thiết đâu đúng không? Đó là lí do tại sao, em gái, sao em không dạy sensei những gì đang diễn ra trên màn hình nhỉ? Tát nhiên là cảnh thật, trực tiếp luôn!”
“Ê?! Chuyện gì đang xảy ra vậy?! C-Chị nói cái quái gì vậy?!”
Tôi không thể theo kịp những gì Double Peace-sensei đó nói ra. Suzuka lại không có động tĩnh gì, chỉ lẩm bẩm “Cảnh thật…”
“Đúng vậy desu! Như vậy thì sensei mới thực sự hiểu nội dung của eroge này một cách hoàn hảo!”
“K-Không, em không muốn! Làm ơn đừng bắt Suzuka làm những chuyện sẽ chỉ làm đầu óc con bé đen tối hơn nư-“
“Nó… ổn… Nếu đó là ch onii-chan… em sẽ làm… mọi thứ… thậm chí là dạy anh ấy… bằng chính cơ thể mình…”
K-Không có tác dụng rồi. Mặt Suzuka đã trở nên méo mó rồi. Em ấy đang nói những thứu tôi chưa bao giờ nghe thấy trong cả cuộc đời mình… em ấy gần đây còn học về panchira và tiến thẳng tới chơi eroge… tôi tự hỏi không biết điều gì sẽ xảy ra với cô ấy nữa. Và đây thậm chí còn là nhân vật em ấy tựm tạo ra…
“Ừm… Cô em gái và người anh trai đang mặt đối mặt… tay cô ta đang bị trói vào nhau và cô ta đang đeo một cái băng bịt mắt…”
“Một lần nữa, trong thế giới này tình yêu thuần khiết thật sự lag gììììììììììì?!”
“Cô em gái lớn lên từng ngày và trở thành một người phụ nữ… Mong muốn có thể giữ được sô ấy trong vòng tay của mình… người anh trai cướp đi sự tự do của cô ta… thứ duy nhất cô ta nghe thấy trong bóng tối của sự tuyệt vọng là giọng anh trai cô ấy… mất đi khả năng suy nghĩ… người anh muốn cô ta thề sẽ nghe lời… Đây chính là cách câu chuyện tình yêu thuần khiết cao quý này ra đời desu!”
“Em không muốn nghe cách chị đi đên skeets luận rằng đây là một câu chuyện cao quý đâu?!” Tooila lên với tất cả ý thức khi Suzuka vẫn tiếp tục giải thích tình hình.
“A-Aaa… onii-chan đang nâng cằm cô em lên… và nói chuyện với cô ấy…[Em có muốn anh hôn em không? Vậy thì đưa lưỡi ra. Em t-]
“Waaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa?!”
Mở đầu với một cảnh khiếm nhã như vậy, tôi không thể im lựng được nữa. Thế không tốt chút nào. Thật sự không tốt chút nào! Tôi không thể để Suzuka nói những thứ này to lên được!
“Sensei, đừng bất ngờ la lớn lên vậy chứ. Làm chị giật mình đấy desu!”
“Đừng có cứ bình tĩnh trong tình huống này! VÀ Suzuka! Thế đủ rồi đấy! Em không cần phải diễn tả nó ra đâu!”
“Em… ổn mà… em sẽ cố gắng hết sức… vì onii-chan.”
Mặc dù anh không cần em làm bất cứ thứ gì ở đây?!
Suzuka vẫn tiếp tục diễn tả những cảnh đó ra một lúc nữa với trạng thái nửa tỉnh nửa mơ. Tôi không thể làm gì ngoài hét ầm lên mỗi khi con bé nói ra những từ vựng nguy hiểm và cố gắng đưa em ấy trở lại.
Phần 7:
“Những chuyện chúng ta phải trải qua thật là tồi tệ mà…”
“Ừm, anh nói đúng…”
Chúng tôi đang đi dạo trên những con phố của akihabara, nói với nhau những câu tương tự. Cố gắng xoay sở hoàn thành eroge, bằng một cách nào đó chúng tôi đã được thả khỏi Double Peace-sensei. Tại sao mọi chuyện lại trở thành như thế này nhỉ? Nhớ lại tất cả một ượt, tôi vẫn không có manh mối gì. Và vì cả hai chúng tôi đều không còn ít trí lực nào, chúng tôi đã quyết định cứ để mọi thứ như thế.
Trước khi chúng tôi rời đi, Double Peace-sensei còn nói với theo “Cuối cùng thì sensei vẫn chưa hiểu hết tinh hoa nghệ thuật của eroge! Thật đáng thất vọng desu! Chị nhất định sẽ trả thù desu!” Và hỏi địa chỉ lien lạc của tôi… tôi muốn nghic rằng đây chỉ là một giấc mơ tồi tệ… nhưng cảm giác đè nặng trên vai lại nói tôi rằng không phải. Tôi đang xách những cái túi từ [Moon Rabbit] đầy hai tay mà. Trong đó chứa toàn là những eroge của họ ra mắt cách đây chưa lâu. Chúng tôi bị bắt caamfnos đi như là quà lưu niệm. Double Peace-sensei thậm chí còn mời tôi tới tham quan nếu lần sau có đến Akiba nữa. Tôi không nghĩ Double Peace sensei lại có thể là người xấu được… thực ra… chị ấy cũng khá tốt.
“Onii-chan, em nói thứ này chỉ để chắc chắn rằng anh đã nghe thấy rồi thôi nhưng mà làm ơn hãy quên đi hết những gì anh thấy ở đây đi.”Suzuka nói với khuôn mặt phớt đỏ như mọi khi. Giờ nghĩ lại mới thấy, ksi ức này sẽ ngay lập tức bị chuyển đến nơi tăm tối nhất trong lịch sử của em ấy, nên tôi chắc phản ứng này có thể hiểu được.
“Còn nữa, sao em phải diễn tả nó ra như thế?”
“Em không thể không lamg thế được. tất cả là tại onii-chan. Tại anh có hứng thú với thứ như vậy…! Đây hoàn toàn là vì cuộc nghiên cứu…!
“Một lần nữa, soa những thứ này có thể trở nên hữu dụng được…?”
Tôi cố gắng bắt bẻ, nhớ lại mục đích chúng tôi tới đây.
“Giờ thì anh nhớ rồi, chúng ta tói Akiba để thu thập dữ liệu cho tập hai đúng chứ? Thật sự đó là những thông tin hữu ích à? Nửa đầu đã được tiết lộ còn nửa sau thì sao…”
“Đúng vậy. Mặc dù đối với em thì có rất nhiều chuyện không mong muốn diễn ra nhưng đó là một thành công lớn. Chuyện onii-chan là một tên biến thái đã được khẳng định chắc chắn…”
“Sao anh cứ cảm thấy mỗi khi em nghiên cứu thành công thì hình tượng tốt đẹp của anh lại chìm xuống nhỉ?!”
Nhìn biểu cảm của Suzuka khi con bé đang ghi chép, tôi càng thấy kiệt sức.
Và cứ như thế, chúng tôi đến ga tàu gần akihabara. Suzuka có vẻ như đã học được rat snhieef thứ trong chuyến đi của chúng tôi (nhưng thật sự nó là gì thì tôi không biết) Về phía tôi, tôi cảm thấy tôi hoàn toàn không học được điều gì cả. Tôi chỉ có thể tính được mỗi việc thaasyd được một bức vẽ nhân vật chính rong light novel của chúng tôi Yuuka cực đỉnh của Double Peace-sensei.
Và… chính xác thì tôi đang nghĩ gì vậy?! Đó thật sự sai lầm! Mục đích của tôi là biết được sao light novel của Suzuka lại thú vị đến vậy mà!
Mải nghĩ sự ngu ngốc của mình khi nghĩ về những chuyên vô ích đó, đột nhiên điện thoại của tôi reo lên.
“Muu, em vừa mới trả nó lại mà Himuro-san đã gọi tới rồi à…?”
“Ừm thì, chúng ta cũng đã thu thập đủ dữ liệu rồi mà, vậy nên đừng nhìn cái điện thoại với ánh mắt như thế nữa.”
…Cái quái? Đó thậm chí còn không phải một cuộc gọi mà lại là một tin nhắn. Người gửi là… Double Peace-sensei? Tôi vừa mới cho chị ấy địa chỉ hộp thư xong mà, chị ta còn muốn làm gì nữa đây? Tôi mở thư ra với dự cảm chẳng lành. Và… sau đó…
“Ca-?!!!”
Tôi cố gắng lắm mới không la lên. Chị ta lại gửi tôi một bức vẽ ero khác. Và nội dung thư là [Cho tới khi sensei thức tỉnh dục vọng thật sự của bản thân, chị sẽ tiếp tục gửi em những bức vẽ như thế này, desu! Chị không dễ từ bỏ thế đâu desu!]
“Cái con người này thật là…!” Tôi thầm chủi và nhận ra sức nặng của cuộc gặp gỡ này.
“Có chuyện gì vậy? Thư của ai ạ?”
“K-Không có gì! Đó chỉ là một đống thư rác hoang đường ấy mà!” Tôi vừa càu nhàu vừa tắt điện thoại đi.
Nếu tôi cho Suzuka thấy nội dung của bức thư, chắc chắn em ấy sẽ từ mặt tôi khỏi gia đình…
“Đ-Đừng bận tâm, nhanh về nhà nào!”
“A, đợi em với onii-chan!”
Ngay lúc đó, tàu cũng vừa đến nơi. Tất nhiên, việc tôi lưu bức vẽ mới vào điện thoại sẽ mãi là bí mật không ai biết.