Người tôi thích là em gái, nhưng cũng không phải là em gái

chương 02: em gái tôi vươn tới đỉnh cao

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phần 1:

“Oáp……”

“Ồ, sao vậy? Em có vẻ mệt mỏi, sensei~”

Điều này xảy ra vào một số ngày nhất định, khi tôi đang làm việc tại sân sau hiệu sách Maruneko. Như mọi khi, Esaka-san tới hỏi thăm tôi. Chị ấy là senpai của tôi khi làm việc, cũng như là con gái chủ tiệm. Mặc dù chị ấy là học sinh đại học, ngoại hình chị nhìn như học sinh tiểu học vậy. Vì nó và tính trẻ con của chị khi nói về những thứ liên quan đến giới otaku, những người quanh chị thường bị hiểu nhầm là lolicon.

“À, ừm. Dạo này em không ngủ được nhiều bởi vì em đang tiếp tục viết light novel.”, tôi cắn răng trả lời.

Từ vụ light novel của Suzuka, tôi đã tham khảo con bé để dùng làm tư liệu cho light novel của mình nhưng trong tình trạng hiện nay, tôi không nghĩ tôi có thể vượt qua con bé được. Đặc biệt là khi light novel của con bé là một cú hit lớn, tôi phải cố gắng chăm chỉ hơn nữa và thời gian ngủ của tôi cứ thế ít dần. Nó vẫn là một vòng lặp vô tận của viết, bị từ chối, viết, bị từ chối và cứ như thế mỗi ngày.

“Haha, đúng như những gì em nghĩ. Sau khi bán gần 30.000 bản copy, thậm chí cả tác giả-sensei cũng có rất nhiều việc cần làm sau tấm màn.~”

Trước câu nói này, tôi chỉ có thể rên rỉ trong vô thức. Esaka-san đã biết tôi là tác giả light novel, Towano Chikai (nhưng tất nhiên chị ấy không biết sự thật là tôi chỉ là người đứng tên giùm).

Trước khi light novel của Suzuka xuất bản, Esaka-san bảo tôi kiểm tra số sách vừa được chuyển tới. Tôi đã lỡ nói đi nói lại hai lần rằng chị ấy nên đặt thêm sách nữa. Lúc đó, chị ấy đã hỏi tại sao tôi lại nghĩ thế, tại sao tôi lại biết nội dung quyển tiểu thuyết này và tất cả mọi thứ. Đó là lí do tại sao tôi không thể giấu mọi chuyện được nữa. Ngày cả tôi cũng nghĩ chính bản thân mình là một kẻ ngu ngốc, tôi đã cố hết sức để không ai nhận ra điều đó… Haaaa. Vì mọi chuyện đã rồi, tôi toàn tâm toàn ý mong muốn chị ấy giữ im lặng về chuyện này. Mặc dù chị ấy nhìn có vẻ thích chơi khăm người khác nhưng chị vẫn không làm bất cứ điều gì gây hại đến mọi người xung quanh nên tôi quyên định tin chị.

“Vì đây là nhà sách trung tâm nên ngày càng nhiều khách hàng tìm tới~. Với nó, chúng ta sẽ có thể đạt doanh thu cao nhất một lần nữa~. Chị rất biết ơn em đấy Nagamin~.”

“À… ừm, không có gì…”

“Em đã trở nên nổi tiếng dạo gần đây~. Với tình hình này, hoàn toàn không cần phải lựa chọn giữa tiến bộ và ngủ nữa rồi ~.”

“Không, không. Chăm chỉ cố gắng làm việc không ngừng nghỉ cũng rất quan trọng.”

Vấn đề là, mặc dù tôi vẫn luôn cố gắng viết và viết nhưng tôi vẫn đang ở trong khủng hoảng trầm trọng.

“Chị hiểu ~. Mặc dù phải gánh bao nhiêu gánh nặng như vậy nhưng sensei vẫn cố gắng làm việc ở đây ~ Em dễ thương thật đấy, Nagamin~.”

Vì tôi không ????? nên tôi vội vàng chuyển chủ đề cuộc trò chuyện.

“Mà này, Esaka-san. Chuyện gì đã xảy ra với đống sổ sách vậy? Chị lại trốn việc nữa à?”

“Nah, chị đang được nghỉ mà~. Chị tới vì chị có chuyện muốn nói với Nagamin thôi ~.”“Chuyện chị nói… ý chị là gì? Và đừng áp sát vào người em như thế, trong này đủ chật chội rồi!”

“Từ từ đã nào, đừng để ý đến chuyện đó, làm ơn ~ Giới thiệu chị cho Ahegao Double Peace-sensei nha~.”

“Vậy đây chính là chuyện mà chị cần nói à! Em nói chị bao nhiêu lần rồi?! Giới thiệu hay gì gì đó, thậm chí cả em cũng chưa thực sự gặp anh ta bao giờ, chị biết mà!”

“Với mối quan hệ như thế này, em có thể gặp anh ta bất cứ khi nào em muốn mới đúng chứ ~. Chị cầu xin emmmm, làm ơn cho chị gặp Ahegao-sensei điiiiii ~. Với tư cách là fan thân thiết nhất của em, em có thể làm được mà, đúng không? ~”

“Fan thân thiết nhất, chị nói… mà không! Chị thậm chí còn chưa đọc qua tiểu thuyết của em đúng chứ?! Chị đã nói [Em biết chị không thích đọc mấy thứ nhiều chữ mà đúng khônggggg~] và mấy câu tương tự!”

“Em ác quá đấy ~. Chị đã mua và [thấy nó] mà…~”

“Chị chỉ xem tranh thôi đúng không?! Sao chị lại muốn gặp một họa sĩ như thế nhỉ?”

“Đó là điều tất nhiên rồi ~. Sau cùng thì chị là một fan bự của Ahegao-sensei mà ~.”

“Chị biết là anh ta hầu như chỉ vẽ mấy cái tranh khiêu dâm đúng chứ?!”

“Fufufufufu, không có giới hạn khi nói về tranh dễ thương mà ~.”

Khi ấn bộ ngực phẳng lì như cái thớt lên người tôi, tôi cảm thấy như đã nghe những lời này ở đâu đó rồi. Trước đó tôi nghĩ tôi có thể hiểu hành động của chị ấy nhưng sở thích của con người này

“Haa, đừng để ý đến điều đó, làm ơn từ bỏ đi. EM có điều bận tâm khác rồi.”

Khi tôi đang bị làm phiền, tôi nghe thấy tiếng thong báo trên điện thoại rằng tôi có tin nhắn mới. Đó là tin nhắn của Suzuka, nói rằng em ấy muốn gặp tôi.

“Ồ phải rồi, cũng gần đến giờ giới nghiêm rồi.”

“Giờ giới nghiêm~? Lúc trước em làm ca dài hơn hôm nay mà ~?”

“À, không. Không phải của em mà là của em gái em.”

Đó không hẳn là giờ giới nghiêm. Đối với chúng tôi, đó không chỉ là thời gian tôi đến trường đón Suzuka để cùng đi bộ về. Ông già của tôi đặt ra điều luật này vì ông ta không muốn Suzuka đi bộ một mình về nhà qua con hẻm tối.

“À, chị hiểu rồi ~. Em có em gái mà đúng không ~.”

“Vâng, đúng vậy. Chị đã từng gặp em ấy rồi mà.”

“Ồ, phải rồi, một vài lần trong cửa hàng, đúng không ~. Bỏ đi, Nagamin thật tuyệt vời ~. Em có một người em gái mà vẫn xuất bản một cuốn light novel với cái tên như vậy ~. Như là một dân otaku lão luyện, chị tôn trọng điều đó ~.”

“………”

Tôi muốn hét sự không đồng ý của mình thẳng mặt chị ấy ngay lập tức nhưng chị ấy không được biết sự thật.

“N-Nhưng không phải là em đang chon giấu dục vọng của mình hay gì đâu…”

“Em gái em biết chuyện này không ~?”

“Bây giờ thì có.”

“Em gái em phải thấu hiểu ghê lắm thì mới không hủy đi mối quan hệ này nhỉ. Nhớ trân trọng em ấy đấy ~?”

Tôi cười khan khi nghe chị ấy nói thế và rời khỏi cửa hàng ngay khi chị ấy nói “Đi đón em ấy nhanh đi kìa ~”

Dù sao thì tôi cũng đã làm thêm giờ rồi nên tôi quyết định nghe lời chị và rời đi. Vừa đặt chân ra khỏi cửa hàng, tôi rảo bước tới trường Suzuka, Trường Nữ sinh Hakuou. Trường con bé cũng không xa lắm từ cửa hàng sách nhưng tôi không muốn cái nhau với ông già nữa nên tôi muốn đảm bảo rằng tôi sẽ tới đúng giờ.

“Nhưu mọi khi, trường rất sạch và mọi thứ. Như kì vọng đối với một trường nữ sinh danh tiếng dành cho tiểu thư nhà giàu.” Tôi vừa lẩm bẩm vừa nhìn vào trong qua cánh cổng.

Với kiến trúc trắng tinh sạch sẽ như vậy, mọi thứ nhìn thật ngoài tầm với so với một con người bình thường như tôi. Bước vào căn phòng bên cạnh cổng, tôi nói với người tiếp tân rằng tôi muốn đón một người. Được phép vào, tôi ngồi xuống băng ghế và chờ Suzuka đi ra.

Khi tôi đang đợi, tôi lấy cuốn light novel của con bé ra và đọc nó một lần nữa. Mặc dù tôi đã đọc nó ngót nghét 15 lần rồi nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao nó lại thú vị đến vậy. Bởi vì nhân vật chính quá ngầu; vì nhân vật em gái quá dễ thương. Đây là sự thật nhưng tôi vẫn cứ cảm thấy có gì đó khác nữa. Nhưng tôi không biết chính xác nó là gì. Tôi thậm chí còn đọc các bình luận ở trên mạng nhưng vẫn không biết thêm được điều gì. Thật lòng mà nói… sao em có thể viết được một cuốn light novel thú vị như thế chứ? Khi tôi còn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ, tôi chợt nhìn thấy Suzuka tiến tới chỗ tôi từ trường con bé.

Đứng dậy, tôi dơ tay lên vẫy vẫy như muốn nói [anh ở đây] nhưng tôi dừng lại giữa đường.

“Suzuka-sama, ngày mai, làm ơn ăn qua nhà ăn tối với chúng mình đi.” “Suzuka-sama, mình biết là nhiêu đây chẳng là gì nhưng làm ơn hãy chấp nhận nó.” “Suzuka-sama” “Chủ tịch Nagami” “Onee-sama…”

Suzuka nhìn như đang bị bao quanh bởi ít nhất 5 người khi đi về hướng tôi. Họ hăng hái vây quanh em ấy với gò má ửng đỏ. Đứng ở giữa, Suzuka lại rất bình tĩnh khi thỏa thuận với từng người.

“Em ấy… em ấy rất nổi tiếng.”

Khi tôi đang đứng đó nhìn nhận cảnh tượng này, một nữ sinh chú ý đến tôi và quay lại.

“A đó là anh trai của Suzuka.” “Ể, anh trai?” “Người này là anh trai của Suzuka-sama ư?”

“Chúc anh một ngày tốt lành, quý ngài anh trai.” “Thật là vinh dự được gặp anh, quý ngài anh trai.”

Khi tôi nhận ra, họ đã tiến lại gần và cúi chào. Được họ gọi là quý ngài anh trai nghe cũng khá tuyệt đấy…

“Này Suzuka, anh tới đón em… này , em kéo tay

anh làm gì?!”

“Vậy thì, mọi người, mình về nha.”

Khi tôi chuẩn bị ????, em ấy đã đi tới kéo tay tôi rời khỏi đám học sinh đó.

“N-Này! Đợi đã Suzuka! So em phải vội vàng vậy?!”

“Em không thể tiếp tục đứng nhìn đến khi Onii-chan hoàn toàn bị đám đàn em của em mê hoặc được.”

Rời khỏi cổng trường, Suzuka cuối cùng cũng chịu thả tay tôi ra.

“Không, anh không nhìn chằm chằm vào học hay gì đâu…”

“Vậy là anh thậm chí không nhận ra điều đó cơ à. Đó là lí do việc đón em vwuaf có lợi vừa có hại…”

“Giọng Suzuka nhỏ dần về cuối câu nên tôi không hoàn toàn nghe được. Điều duy nhất tôi biết chính là em ấy liếc nhìn tôi khi chúng tôi đi bộ về.

…Có chuyện gì vậy nhỉ?

“Onii-chan, có gì thú vị xảy ra ở trường không?”, Suzuka vừa đi vừa hỏi.

Từ trước tới giờ, khi tôi đón em ấy về, chúng tôi gần như đi bộ về mà không ai nói với ai lời nào. Từ khi tôi trở thành người đứng tên thay cho em ấy, điều đó thay đổi một cách nhanh chóng. Em ấy cũng thường qua phòng tôi nếu em ấy có câu hỏi gì liên quan đến cuốn light novel. Khi nhìn vào điều đó, mối quan hệ của chúng tôi thực sự đã thay đổi.

“Không, cũng không có gì bất thường. Chỉ là khi đi làm, anh lại bị senpai trêu chọc nữa thôi.”

“Em hiểu, vậy là người đó lại ở đó nữa à. Onii-chan thật sự cần chỉnh đốn lại bản thân mọt lần nữa đấy. Sao anh có thể để lộ ra rằng anh là Towano Chikai cơ chứ? Nếu tình hình cứ như thế này, anh sẽ để lộ ra sự thật rằng anh chỉ là người đứng tên giùm luôn quá.”

“Nghe này, anh xin lỗi, được chứ. Anh thật sự rất hối tiếc điều đó. Nhưng anh sẽ không lặp lại cùng một lỗi hai lần đâu. Mặc dù nhìn chị ấy không giống thế nhưng chị ấy chắc chắn sẽ giữ lời, anh chắc chắn mà.

“Sao anh không nghỉ làm ở đấy đi? Nếu là vấn đề tiền bạc, em có đủ tiền vì tiểu thuyết của em bán rất đắt hàng mà.”

“Ừm đúng vậy, nhưng đó là tiền của em mà đúng không? Và anh làm việc còn để ông già không nghi ngờ khi đột nhiên chúng ta có nhiều tiền như vậy nữa.”

“Anh không sai nhưng… em vẫn rất lo lắng. Hình như chị ấy bắt đầu thích anh rồi đấy. Dù có thế nào thì em muốn chăc chắn rằng anh sẽ không bị những lời ngọt ngào và khuôn mặt trẻ con của chị ấy lừa.”

“Em nói những lời ác độc gì vậy?! Không chỉ về anh mà còn cả Esaka-san?!”

“Onii-chan, chắc là không phải nhưng mà có thể nào anh bị ấu dâm không?”

“Em đang lo lắng về chuyện gì đó, này?!”

Sao em gái tôi có thể nghĩ rằng tôi là lolicon cơ chứ?!

“Em không thể không nghĩ thế vì anh không có bất kì mối quan hệ nào với phụ nữ trưởng thành cả, đúng chứ.”

“Em đang nói điều gì với người anh trong sáng thuần khiết còn chưa có bạn gái của em vậy?!”

Đó là lời chỉ trích mà tôi không muốn nghe.

“Thôi đừng để ý, làm ơn cẩn thận hơn từ bây giờ nhé.”

“…Anh biết rồi. Nhưng mà cho dù em cảm thấy thế nào, anh vẫn là người đứng tên thay cho em. Có thể em tự làm vai trò của mình sẽ tốt hơn?”

“Em còn phải giải thích điều này ao nhiêu lần nữa? Nếu anh không đứng tên thay em, em sẽ không thể trở thành tiểu thuyết gia. Towano Chikai là em và cũng là anh. Chúng ta là hai người trong một, anh nhớ chứ?”

Ừm, về mặt logic thì nó cũng khá có lí. Nhưng cách mà em ấy nói điều đó bây giờ, rằng chúng tôi hai mà một, nghe rất tuyệt.

“Ồ, còn tập hai, mọi chuyện thế nào rồi? Em đã nói chuyện với Shinozaki-san về nó chưa? Vì chúng ta là hai trong một, em phải nói với anh nữa, đúng chứ?”

“Hửm? Em đang nói chuyện với Shinozaki-san qua điện thoại đúng không?

“Ừm, thật ra thì nó giống như trò chuyện về những thứ nhỏ nhặt hơn. Chị ấy nói em rằng chị sẽ liên lạc về những thứ quan trọng hơn qua email.”

Thật ư, tại sao chúng ta lại còn phải nói chuyện qua điện thoại nữa… người phụ nữ này…

“tiện nói về chuyện này, Shinozaki-san đó là một người phụ nữ đúng không? Gần đây em mới biết.”

“Ồ, anh chưa nói với em à?”

“Không, anh chưa. Em đã viế email với suy nghĩ rằng đó là đàn ông cho tới khi chị ấy nói [Em nên biết rằng chị là phụ nữ rồi, đúng chứ?] nên em đã rất ngạc nhiên.”

Mắt Suzuka đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

“Và? Còn chuyện gì nữa? Sau cùng thì chị ấy rất đẹp đúng chứ?”

“Hử? không, ừm, chị ấy đúng là rất đẹp nhưng…”

“Vậy thì hợp lí rồi. Sau cùng thì vẫn là tại Onii-chan. Anh có ý định gì, nói chuyện vui vẻ với chị ta trên điện thoại mặc dù việc đó không liên quan gì tới công việc à?

H-Hử? Sao em ấy lại càng ngày càng ghen tị vậy?

“E-Em lại phạm một sai lầm lớn ở đây nữa?! Chúng ta toàn nói về những chuyện vô ích ne anh không hề thấy vui vẻ dù chỉ một chút đâu đấy?!”

“Nghĩ lại thì, người biên tập viên đó sẽ là một người phụ nữ, và một nét đẹp nữa để thêm vào… Thật là không may làm sao…”

“Em không nghe anh nói à?!”

Em ấy hình như đang thì thầm với tâm trạng rất tệ… nên cách tốt nhất vẫn là đổi chủ đề nhanh nhất có thể.

“M-Mà này, anh chưa biết gì về tập hai nên anh muốn hỏi em về nó.”

“Em mới viết xong dàn ý và sẽ bắt đầu viết sớm thôi. Cho tới bây giờ thì vẫn chưa có vấn đề gì.”

Hừm. Đó chính xác là những gì tôi kì vọng đối với một người từng bán 30.000 bản copy. Thật là một câu trả lời chán ngắt.

“Nghe thấy điều đó thật tốt. Bây giờ em đã là dân chuyên rồi nên em cũng phải coi trọng sức khỏe nữa, được chứ?”

“Ừm, em biết rồi, cảm ơn. Anh thật sự muốn nói về điều đó à?”

“Anh? Ý em là gì?”

“Tối hôm qua, đèn phòng anh bật sáng tới tận khuya, đúng không? Anh lại thức khuya nữa à?”

Bị mắng thẳng mặt, tôi do dự.

“A-Anh không thể không làm vậy được. Hạn chót của cuộc thi tiếp theo sắp tới rồi…”

“Cho tới giờ, anh chưa bao giờ thức khuya như thế, đúng không?”

Đó là… từ khi anh đọc light novel của em, tiêu chuẩn bình thường không thể thỏa mãn anh được nữa. Anh cần thêm thời gian, thật đấy.

“Ít nhất thì hãy tự thức dậy vào buổi sáng, đừng để em phải gọi anh dậy mỗi ngày như thế.”

“Anh sẽ cố hết sức…” Tôi nói lí nhí, cố gắng tránh phải nghe thêm bài giảng đạo nữa.

Về tới nhà, cuộc hội thoại của chúng tôi cuối cùng cũng tới hồi kết. Tôi không thu được thông tin gì hữu ích từ con bé nhưng sau cùng thì tôi cũng chẳng thể làm được gì, tôi đoán vậy. Vấn đề là, tôi sẽ không thể đi tới đâu nếu không cố gắng sáng tác tiếp.

Ngay tối hôm đó, tôi có trên tay tiểu thuyết của Suzuka và ghi chú vào phần mềm viết của tôi. Điều này, tất nhiên, được trả giá bằng việc tôi bị Suzuka gọi dậy với khuôn mặt không hài lòng.

Phần 2:

“Haaaaaaa. Cuối cùng cũng kết thúc.”

Ngày hôm sau, khi tan học. Sống sót qua các tiết học, tôi gần như kiệt sức. Vì tôi còn khá nhiều thời gian cho tới giờ làm thêm nên tôi quyết định chợp mắt một lúc…

(……….?)

Nhưng, ngay lúc đó, một sự kiện không bình thường xảy ra. Âm thanh đặc trưng của giờ tan học đột nhiên dừng lại. Tự hỏi điều gì đang xảy ra, tôi ngước đầu lên. Mọi người xung quanh tôi như đang bị đóng băng với khuôn mặt kinh ngạc.

(……Đây là tôi tưởng tượng ra à? Có vẻ như họ đang nhìn về phía này)

Theo ánh nhìn của họ, tôi quay ra đằng trước.

“Có vẻ như cuối cùng cậu cũng chịu tỉnh.”

Một giọng nói vang lên từ trên đỉnh đầu tôi.

“…Cậu không đang dở giấc, đúng chứ?”

Một học sinh nữ với khuôn mặt kiên định đang đứng trước mặt tôi. Đôi mắt to đầy ý chí mạnh mẽ. Thân hình thon thả và sự hiện diện biết chắc chắn nó muốn gì. Tóm lại thì đó là một vẻ đẹp không thể phủ nhận được.

“Ai?” Tôi lầm bầm, có lẽ là vì đang ngủ nửa giấc.

Tôi ngay lập tức hối hận vì đã nói ra những từ này. Nghe thấy lời tôi nói, người đẹp trước mặt tôi mở to mắt với biểu cảm không hài lòng và trả lời với giọng run run.

“Hình như cậu không biết tôi…?!”

… Đúng vậy, người đối diện tôi là một nhân vật rất nổi tiếng ở trường.

“HI-Himuro Mai?!”

“Cảm ơn vì đã nhớ đầy đủ họ tên của tôi.” Cô ấy trả lời sau khi nghiêng đầu một chút.

Nhìn thấy thế, tôi thực sự nghĩ là cô ấy xứng đáng được gọi là dễ thương. Không thể có chuyện có ai đó không biết cô ấy trong toàn thể học sinh. Mặc dù, giống như tôi, cô ấy vẫn còn là học sinh năm nhất nhưng độ nổi tiếng của cô lập tức bùng nổ.

Thậm chí còn có lời đồn đoán rằng cô ấy sẽ nghiền nát một cách hung bạo những học sinh lớn tuổi hơn tỏ tình với mình tới khi họ ra cám. Điều đó trở thành một huyền thoại. Tôi nghe được rằng cô ấy từ chối họ tàn nhẫn tới nỗi họ vẫn còn bị ám ảnh bởi điều đó. Bởi vì những sự kiện như thế này, cô ấy trở thành người mà không ai dám tiếp cận. [Nữ hoàng tuyết] hay [Pháo đài bất bại] là những nickname mà cô ây snhaajn được như kết quả của việc đó, làm nó trông như thể bạn sẽ chết chắc nếu cố gắng tiếp cận cô ấy. Trong khi đó, nhân vật chính của câu chuyện lại sống cuộc sống của cô ấy mà không hề để tâm đến chuyện này.

“C-Cô muốn làm gì với t-tôi?!”

Tôi hoảng hốt. Tôi chưa bao giờ nói bất cứ từ nào với cô ấy.

“Tôi có chuyện quan trọng cần nói. Đi với tôi một lúc đi.”

Đột nhiên, lớp học lại ồn ào trở lại.

“Một điều gì đó để nói… giữa tôi?… cô?”

Thậm chí còn không thèm đợi tôi trả lời, cô ấy rời khỏi phòng học. Tôi đứng hình mất một lúc nhưng vì tôi còn phải sống cho rất nhiều thứ neentooi nhanh chóng đuổi theo cô ấy. Bỏ lớp học lại phía sau, tôi nghe thấy một sự náo động bùng nổ. Tôi chắc chắn sẽ bị ép cung vào ngày mai.

‘Chúng ta có thể nói chuyện mà không phải lo bị ai nghe lén ở đây.”, cô ấy nói khi chúng tôi bước chân đến cửa tầng thượng.

“Này, học sinh bị cấm lên tầng thượng mà, nhớ chứ?”

“Tôi có chìa khóa nên không sao đâu. Nếu nó bị khóa, chúng ta có thể mở nó ra một cách dễ dàng. Và nếu nó không bị khóa, vậy thì chúng ta chỉ việc đi vào mà không phải bận tâm gì nhiều, đúng chứ?”

“Nó cũng giống như là nói rằng vì bạn đang mặc áo thun nên bị ai

nhìn thấy quần lót cũng không sao vậy?”

“C-Cái gì?! Sao tự nhiên lại nói đến chuyện đó! Cậu chỉ có thể nghĩ đến những chuyện đồi trụy như thế thôi hả, đồ biến thái!!”

“Ugh…”

Tôi buồn vì tôi không thể không đồng ý với điều đó được. Với gò má hơi ửng đỏ, cô ấy thôi nhìn chằm chằm vào tôi và bước lên tầng thượng. Nhìn lên bầu trời trong xanh, tầm nhìn của tôi ngay lập tức được mở rộng.

“Và? Cô muốn nói chuyện gì?”

“Hừm. Cậu…Cậu có tính cách khá khác biệt đấy. Tất cả mọi người đàn ông khác khi đứng trước mặt một người đẹp như tôi ít nhất đều có phần lo lắng hồi hộp, cậu biết chứ?”

“Đừng tự nhận bản thân là người đẹp chứ. Điều đó làm tổn hại đến hình ảnh của cô, cô biết chứ?”

“Đ-Đừng nói vậy! Tôi dễ thương là một sự thạt không thể chối cãi. Hay là? Cậu thích những cô gái không tự nhận bản thân là dễ thương chăng?”

“Không, không hẳn là thế…”, Tôi trả lời.

Cô ấy ho khan và nói tiếp:

“Chắc cậu cũng đang nghĩ là tôi dễ thương, đúng chứ? Bầy giờ thì, nếu cậu quỳ gối xuống và sủa thì có lẽ tôi sẽ xoa đầu cậu không chừng.”

“………….”

Khi tôi thấy cô ấy vươn tay ra như thế, tôi không thể nghĩ ra bất cứ thứ gì để vặn lại được. Trong đầu, tôi đóng dấu cô ta như một người có tính cách tiểu thư một cách không thương tiếc.

Cách cô ta hành động và những lời đồn đại có vẻ rất hợp lí.

Sau khi nghe cô ta nói chuyện một lúc, có vẻ như ấn tượng của tôi về cô ta đã đi xuống một chút. Tuy rằng cô ta đúng thật là rất đẹp và hành động của cổ khá là đáng sợ nhưng cô ta vẫn có rất nhiều lỗ hổng. Dù sao thì tôi cũng quyết định rằng tôi sẽ giữ khoảng cách với cô ta.

“Ư-Ừm, nếu cô có thể thứ lỗi cho tôi…”

“N-Này! Đợi chút, cậu đi đâu vậy?!”

Tôi đang chuẩn bị bước đi thì cô ấy quay qua quay lại một cách điên cuồng và nắm lấy vai tôi trong khi gần như la toáng lên trong hoảng loạn.

“Tôi nghĩ giờ tôi sẽ đi về thôi…”

“T-Tại sao?! Tôi đã nói rằng tôi có việc cần nói với cậu rồi mà?!”

“Làm như tôi có thể tiếp tục một cuộc nói chuyện như vậy ấy?!”

“Không, cậu hiểu lầm rồi! Đ-Đó… chỉ là…. phần mở đầu thôi! Mở đầu ấy!”

“Sao chúng ta lại cần cả phần mở đầu?”

“Bởi vì… tôi nghĩ chúng ta cần vì nó có ích… hoặc là nó sẽ khá là bực mình…”

Cô ta cất lời, vừa nói vừa vần vò mấy ngón tay.

“Và? Có chuyện gì? Tôi sắp

phải đi làm thêm rồi nên nói nhanh nhất có thể đi.”

“Này, đừng nắm vai trò chủ đạo trong cuộc nói chuyện này nữa! Và nếu có việc thì cậu nên nói sớm hơn chứ! Nếu vậy thì có thể tôi đã làm phần mở đầu gọn hơn rồi!”

“Không, không. Cứ bắt đầu mà không có nó đi!”

“Làm một đứa con trai bủn xỉn không giúp cậu nổi tiếng hơn được đâu!”

Cô ta bắt đầu lục lọi chiếc cặp và lấy ra một số thứ nahats định.

“Việc mà tôi muốn nói là thứ này…”

“Ể? T-Thứ đó là…?!”

Thứ mà cô ta cầm trong tay không gì khác chính là tiểu thuyết của Suzuka.

“Tất nhiên cậu biết đây là gì, Towano Chikai-sensei.”

“Hử?!”

Cô ta tiếp tục nói, tôi bị sốc.

“C-C-Cái gì đây? Có chuyện gì với quyển tiểu thuyết đó à?”

“Ah, cố gắng che dấu nó không giúp được gì cậu đâu, ok? Tôi biết rất ro rằng cậu là Towano Chikai-sensei.”, cô ta nói một cách đầy tự tin.

S-Sao cô ta có thể biết được?! Không ai có thê biết chuyện này trừ Suzuka, Esaka-san, Shinozaki-san và những người có mặt ở lễ trao giải tối đó.

“Lại nói về chuyện này, ở đó nhiều người nhỉ?!”

“C-Cái gì? Đừng nói với tôi khi cô chỉ tự nghĩ trong đầu như thế chứ?”

T-Từ từ đã, hãy suy nghĩ một cách bình tĩnh. Lí do duy nhât scoo ta có thể biết được danh tính của mình là…

“Cô… cũng có mặt ơ lễ trao giải?”

“Hehe. Đúng vậy. Chính xác hơn thì là ở buổi tiệc ngay sau đó.”

“Đợi đã. Người ngoài không được phép tham gia vào buổi tiệc đó mà?”

Điều đó có nghĩa là cô ta chính là một khách mười quan trọng của buổi lễ…

“Đừng nói là… cô…”

“Haha, cuối cùng thì cậu cũng chịu hiểu rồi à. Đúng vậy, bút danh của tôi là…”

“Cô là một trong những người được phát biểu trên bục, đúng không?!”

“Sao cuối cùng cậu lại nghĩ ra như thế?! Đúng là có những người lên phát biểu trong bữa tiệc nhưng!”

“T-Tôi không biết… Cô chỉ là một học sinh cao trung bình thường, đúng chứ? Thế sao cô lại ở đó?”

“Chết tiệt!! Sao cậu không nghĩ về khả năng tôi cũng là một tiểu thuyết gia?’

“Một tác giả light novel?!”

Bị bất ngờ bởi phản ứng của tôi, mặt cô ta càng ngày càng đỏ hơn và cô ta bắt đầu lườm tôi.

Có chuyện gì với cái biểu cảm [Tôi không thể tin được] đấy vậy? Mặc dù tôi còn là tác giả nổi tiếng hẳn hoi!”

“Tác giả nổi tiếng… Nếu vậy thì, tên tác phẩm của cô là gì?”

“Tôi ra mắt với quyển [Người phù thủy không bao giờ cười] và giờ tôi đang viết [Kẻ canh gác pháp thuật của bầu trời]. Cậu đã bao giờ nghe đến cái tên [Sukamaga] chưa?”

“Đ-Đợi đã! Điều đó có nghĩa là…”

“Đúng vậy. Tôi là tác giả nổi tiếng đó! Enryu Homura!” Cô ta vừa thông báo vừa cười lớn.

Tôi bị đóng băng ngay lập tức.

“”Tập một ngay lập tức bns được 10.000 bản copy. Một bộ anime chuyển thể cũng được xuất bản gần như ngay sau đó. Với tình hình như thế này, tôi thậm chí còn có thể sản xuất một bộ phim!… Này, cậu có đang nghe không đấy?” cô ta nghiêng đầu hỏi.

Không thê trả lời cô ta, tôi đứng đó, vần vò bộ đồng phục.Sau một lúc, tôi xoay sở để lấy quyển sổ ghi chú ra và nói:

“Tôi là một fan lớn của cô! Làm ơn cho tôi xin chữ kí!” Tôi hét lớn và quay người hướng về phía Enryuu Homura-sensei. Tôi thậm chí còn cúi đầu trước cô ấy. Một góc 90 độ hoàn hảo.

(TLC: người Nhật thường chỉ cúi đầu như thế khi họ gây rắc rối ở đâu đó hay khi họ đang nói chuyện với một người cực kì, cực kì quan trọng hơn họ.)

“Một fan… cậu nói …?”

Không đếm xỉa tới tôi, Homura-sensei tiếp tục chìm đắm trong cơn sốc.

“Ư-Ừm…

Thật là xấu hổ… khi nghĩ rằng cậu là fan của tôi?!”

Trước sự ngạc nhiên và không tin nổi vào mắt mình của tôi, cô ấy phản ứng một cách kỳ lạ trong khi gò má đỏ ửng lên như một trái cà chua.

“Hử? Sao cô lại nổi điên lên vậy?”

“Tất nhiên là tôi sẽ nổi điên lên rồi! Sau sự sỉ nhục như thế!”

“S-Sỉ nhục?! Không, tôi thực sự là một fan lớn của cô và…”

“Không chỉ có thế mà còn cả chữ kí…? Đó…Đó chính xác là những gì tôi muốn từ cậu!”

Sau khi nghe câu nói đó, mắt tôi mở to.

“Ể? Ý cô là gì? Cô là Enryuu Homurra mà, phải không? Sao cô lại muốn chữ kí của bản thân cô chứ? Hử? Cái…?”

“Cậu đang nghĩ gì vậy?! Cái tôi muốn chính là chữ kí của Towano Chikai-sensei!”

“Hử? Sao cô lại muốn chữ kí của con bé?”

“Con bé?”

“À. Không có gì đâu! Sao cô lại muốn có chữ kí của tôi?”

“Điều đó khá hiển nhiên, đúng không?”

Đầu tôi đang trống không khi nghĩ về các lí do hợp lí mà cô ấy có thể có thì giọng nói ta rõ rằng của cô đã cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi…

“Bởi vì tôi là một fan lớn của Towano Chikai-sensei!!!”………..Hử?

“Ư-Ừm…”

“Tôi đã nói ra rồi.. Cậu có thể nhanh lên và cho tôi xin chữ kí được không? Trên tờ giấy trắng này, nếu được. Với câu [Dành cho fan số 1 của tôi] bên trên và [Thân tặng Himuro Mai] ở phía dưới, làm ơn!”

Cô ấy giơ tờ giấy ra trước mặt tôi và nói rành rọt từng chữ.

“Đợi đã, l-làm ơn. Rất nhiều thứ đang quay mòng mòng trong đầu tôi…”

“Cái gì? Sao cậu do dự vậy?”

Tôi cố gắng hêts sức để cầm cự trong tình huống hiện tại.

“U-Ừm, vậy, đầu tiên… cô… Himuro Mai là tác giả light novel nổi tiếng Homura-sensei, đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Và cô biết rằng tôi là Towano Chikai, cô nói rằng cô là một fan lớn của tôi đúng chứ?”

“Đó là điều tôi cố nói với cậu nãy giờ.”

“Sao mọi chuyện lại trở thành như thế này?”

“Đố là một câu hỏi kì lạ, đúng chứ. Đâu có lí do nào nói rằng đó là điều không thể đâu? Và còn nữa, tôi là một tác giả được ưa chuộng trong khi cậu là một tác giả nổi tiếng, cậu biết chứ?”

Bây giờ cô ấy đang nói chuyện này, tôi vẫn chưa thực sự hiểu cảm giác đó cho lắm.

“Bởi vì điều này cũng nằm trong mục đích ban đầu của tôi nên tôi sẽ cố gắng giải thích lại từ đầu cho cậu.”

“Mục đích…?”

Với biểu cảm kiểu [Cứ im lặng và nghe tôi nói], cô ấy tiếp tục.

“Tôi sẽ nói thẳng ra luôn là đối với tôi, light novel là tất cả. Tôi đang cố gắng hết sức mình để viết một quyển light novel thật hoành tráng.” Cô ấy vừa cười vừa nói bằng cả tấm lòng. “Nhưng rồi một ngày, tôi bắt gặp quyển light novel của cậu, Towano Chikai-sensei. Lúc đầu, khi biết cái tên nhan đề mà cậu đặt, tôi không cảm thấy có bất kì hứng thú nào để đọc nó. ..nhưng sau khi nó giành giải nhất, tôi ép bản thân đọc nó. Sau khi đọc xong, tôi hoàn toàn sốc nặng. Tôi chắc chắn rằng, đấy là một quyển tiểu thuyết thần thánh.”

Tôi đang định hét lớn “Tối biết mà, đúng không!” nhưng tôi lập tức dừng lại. Tôi không mong đợi gì ít hơn từ một tác giả light novel chuyên nghiệp như Enryuu Homura-sensei mà.

“Nó dễ dàng ngiền nát lòng tự tôn của tôi như một tác giả light novel. Mặc dù tôi có doanh số bán hàng cao và chất lượng light novel tốt nhưng bị đánh bại bởi người mới vào nghề như cậu thật là… Lúc đầu, tôi nghĩ đến việc giết cậu nưng ngay sau đó tôi đã tự cứu vớt bản thân khỏi sự đố kị ấy.”

“Bị giết cũng khá là đáng sợ,…”

“Ừm, light novel của cậu quá thú vị đến nỗi tôi không thể ngừng đố kị được. Nhân vật em gái thì đáng yêu một cách ngu ngốc còn người nah trai thì quá ngầu. Khi tôi sực tỉnh, tôi đã đang trên đường về nhà với 15 bản copy quyển light novel của anh rồi.”

“Cô cần bao nhiêu bản copy thế?”

“Có rất nhiều cách để sử dụng chúng mà. Một quyển để trưng một quyển để tuyên truyền, một quyển để cất, một quyển trong phòng tắm, một quyển để cà ri…”

(TLC: Đúng vậy, cô ấy nói cà ri. Đừng hỏi tôi…”

“Chúng đều nghe khá là vô dụng đối với tôi?!”

“Bây giờ đừng quan tâm đến điều đó nữa, tôi đang lên kế hoạch để học tập từ light novel của cậu, để xemtaij sao nó lại thú vị đến vậy. Ước mơ của tôi là có thể viết một quyển light novel có teher bắt kịp cậu.” Cô ấy nói với đôi mắt tỏa sáng quyến rũ một cách huyền bí.

“Tôi đã đọc sách của cậu không biết bao nhiêu lần. Tôi có thể đọc từng chữ ngay tại đây, ngay bây giờ. Tôi sớm nhận ra rằng thậm chí cả điều đó cũng không thể cắt đứt được nó. Tôi không biết bí mật đằng sau sự thú vị ở light novel của cậu. Tôi rất muốn nghiên cứu toàn bộ về tác giả quyển light novel đó ngay bây giờ chính là những gì tôi nghĩ.”

Nghe thấy những từ này, lúc đó, tôi cảm giác như một tia sét đánh trúng tôi. Nghiên cứu… tác giả

“Vậy… mục đích của cô là gì…?”

“Đúng vậy. Đó là lí do tại sao… từ bây giờ trở đi, tôi sẽ quan sát cậu, mỗi ngày. Như thế, tôi có thể hấp thu kĩ năng của cậu và biến nó thành của mình

Nói điều đó, cô ấy ưỡn ngực ra và tạo dáng. Bộ đồng phục của cô ấy rung lên rất tuyệt nhưng tôi thực sự không có cách nào để có thể thưởng thức nó. Muốn tìm thấy sự thú vị ẩn bên trong thì cũng ổn thôi nhưng tôi cũng đang cố hết sức mà vẫn chưa có tiến triển nào, cô biết chứ?!

“N-Này, nói một cách nghiêm túc thì rốt cuộc cô đang định làm gì?!”

Tự bản thân tôi cũng đã có những dự đoán không hay nhưng tôi vẫn đang bám vào sợi hi vọng mong manh rằng tôi chỉ hiểu nhầm thôi.

“Hehe, đó là điều hiển nhiên mà, cậu biết chứ? Để biết mọi điều về cậu! Cuộc sống hằng ngày của cậu như thế nào, cậu uống gì, ăn gì, cậu ngủ trong bộ quần áo như thế nào, cậu bắt đầu kì cọ ở đâu trước trong lúc tắm và mọi thứ!”

Trong khoảnh khắc, tôi đơ người.

“Ể? L-làm ơn đợi tí đã… Có phải đó là… trở thành một ket bám đuôi…?”

“K-K-K-Kẻ bám đuôi?! C-Cậu đang nói gì thế? Không phải như thế!”

“Đ-Đúng không?! Không thể nào đúng không?!”

“Ư-Ừm! Tôi chỉ muốn biết toàn bộ cuộc sống của cậu diễn ra như thế nào, thế thôi!”

“Đó chính xác là những gì một kẻ bám đuôi sẽ nói, đúng chứ?!”

Đ-Điều này thật sự tệ… Cô ấy có cùng chung mục đích với tôi… nhưng cách cô ấy thực hiện nó thật là hỗn loạn….! Tôi sẽ làm rất nhiều thứ để có thể nâng cấp chất lượng tiểu thuyết của tôi… nhưng việc trở thành kẻ bám đuôi thì hơi quá!

“C-Cái gì? Tôi sẽ làm bất cứ điều gì có liên quan đến quyển light novel! Đó là lỗi của cậu khi cho nó một cái tên như thế!”

“Vậy bây giờ nó biến thành lỗi của tôi rồi à?!”

“Không chỉ dập tan danh dự của tôi mà cậu còn… đánh cắp trái tim tôi… Đólà ls do tại sao…”

Cô ấy ngừng lại một lúc, cố gắng dấu đi khuôn mặt đỏ ửng, rồi lại tiếp tục…

“Cậu tốt nhất nên chịu trách nhiệm đi…” cô ấy thì thầm khi nâng đầu mình lên một chút.

Cú đó không công bằng.. tôi cố gắng kìm nén bản thân lại, đương đầu với phản ứng dễ thương của cô ấy!

“N-Nghe này Himuro… chính xác thì ý của cô là gì??”

“U-Ừm, bây giờ thì… tôi muốn một chữ kí, một cái bắt tay, một tấm ảnh và…”

“Tiết chế lại chút đi! Và đó chính xác là những hoạt động của việc chào hỏi fan mà!”

“N-Nhưng, sau cùng thì tôi cũng là một fan mà. Chúng ta có thể bỏ qua hết những phép lịch sự ấy nếu cậu nói tôi biết bí mật ấy ngay ở đây, ngay lúc này, cậu biết mà? Nào, nào, nói tôi biết…”

“Nếu tôi nói cho cô điều đó?!”

Tôi cũng muốn biết lắm chứ! Bởi vì điều đó, tôi không thể nào ăn ngon ngủ yên cả tháng nay rồi!

“Ư-Ừm… ừ thì… tôi không nghĩ là cậu sẽ nói tôi biết bí mật đó một cách dễ dàng.”

“Không… ý tôi không phải thế… ah chết tiệt, chúng ta không nói chuyện ở cùng bước sóng.”

…Đợi đã? Cô ấy mới nói rằng cô ấy muốn nghiên cứu về tôi một cách toàn diện ư? Nhưng tôi chỉ là người đứng tên dùm thôi, nên cô ấy làm sao có thể học được bí kỹ đó nếu cô ấy chỉ nghiên cứu về tôi mà không phải tác gia chính thống Suzuka?

“Nghe này, Himuro, đừng nổi điên nhưng kê cả khi cô biê sbis mật thì nó cũng không thê giúp gì được cho cô đâu, cô biết chứ?” Tôi nói với giọng thân thiện thuần túy. Sau cùng thì nó cũng chỉ lãng phí thời gian của cô ấy.

“Hừm, cho dù cậu nói vậy, cậu chỉ sợ rằng bí mật của cậu sẽ bị khám phá ra và đem ra làm của chung đúng không? Tôi xin lỗi phải cắt đứt hi vọng của cậu nhưng tôi sẽ hoàn thành nguyện vọng của mình.”

Không nhận ra sự tử tế của tôi, cô ấy lè lưỡi trêu tôi… He, điều này thật sự tệ rồi đây. Đối với cô ấy vì cô ấy đã tìm sai vật mẫu để nghiên cứu và đối với tôi vì tôi không thể giúp cô ấy sửa sai.

“Vậy thì, bây giờ. Hãy bắt đầu nghiên cứu nào.”

Dứt lời, cô ấy một lần nữa thò tay vào túi, đem ra một quyển sổ ghi chép. Trên tiêu đề có ghi [Sổ ghi chép nghiên cứu Towano Chikai]… tôi đột nhiên run rẩy sau khi nhìn thấy dòng này.

“Đây là sổ ghi chép nghiên cứu về cậu. Tôi đã quan sát cậu hết sáng nay. Thậm chí cả khi ở trong lớp, tôi vẫn tiếp tục quan sát cậu. Tất niên là tôi vẫn không quên ghi chép cả trong tiết toán cậu ghét…”

“Đừng lấy tôi làm lí do cho sự sao nhãng của cậu!!!”

“Khi bắt bẻ ai, Towano Chikai có thiên hướng đổi cách nói.”

(TLC: Có nghĩa là cậu ta thường dùng cách nói lịch sự. Khi bắt bẻ ai, cậu ấy đổi thành cách nói thô tục hơn thông thường.)

“Cô đang ghi chép ngay trước mặt người cô bám đuôi ư?!”

“Ừm, do theo tôi thấy thì cậu sẽ không cho tôi bất kì thông tin gì mới. Bây giờ thì, cậu trả lời cho tôi một số câu hỏi được chứ?”

“Kuh… cái gì thế này…?”

Tôi thật sự đang nghĩ về việc chạy đi nhưng…

“Trong trường hợp cậu chạy

mất, tôi sẽ lan ruyền thông tin rằng cậu là Towano Chikai trong trường, được chứ?” Cô ấy nói với giọng điệu đáng sợ.

“Đó là đe dọa à?! Thế thật không công bằng!”

“Tôi đã nói với cậu rằng cậu không có quyền lựa chọn, đúng chứ? Tôi sẽ cho cậu biết rằng tôi không thích sử dụng hạ sách đó đâu. Nó sẽ rút ngắn thời gian rảnh của tôi nên tôi không thể ở một mình với cậu lâu được, hơn nữa nếu fan của cậu trong trường tăng lên, việc tìm kiếm cậu sẽ rất khó, cậu hiểu chứ?”

“Cả hai lí do của cô đều quá ích kỉ!!”

“Tôi chỉ nghĩ về tương lai thôi.”

Cô ấy rất ích kỉ. Mặc dù cô ấy dễ thương không thể tả được, ý tưởng của cô ấy và cái quyển [Sổ ghi chép nghiên cứu Towano Chikai] trong tay cô đã hủy hoại cả điều đó.

“Và vì điều đó, Towano Chikai-sensei, xin hãy chiếu cố tôi kể từ bây giờ!”

“Vì Chúa, nghe tôi nói đã!”

Phần 3:

“Nàoooo~~~~ Đó là chính xác những gì chị mong đợi ở Sensei. Có một fan dễ thương thế này ~.”

Sau đó, đến chỗ làm thêm vừa kịp lúc, tôi vừa làm việc vừa nghe Esaka-san nói.

“Cô bé này…~ Cô ấy đã đợi em gần cả tiếng đồng hồ rồi đấy.~ Và cô ấy tới đây để hỏi em rất nhiều câu hỏi.~ Cô ấy thật là dũng cảm, đúng chứ.~”

“Cô ấy hoàn toàn không phải fan của em đâu.”

“Hửm? Vậy thì la bạn gái em à?~”

“Không. Cô ấy chỉ là một kẻ bám đuôi thôi.”

Esaka-san bắt đầu cười nhạo thái độ lạnh lùng của tôi.

“Chết tiệt, đây không phải thứ để cười, chị biết chứ?”

“Rất khó để trở thành một người lỗi lạc, hử?~”

Vai tôi thõng xuống khi nghe câu nói thờ ơ của chị ấy.

“Nhưng mà, em biết không.~ Nếu nó thật sự tệ như thế thì chị cho cô ta một lời cảnh cáo được chứ?~”

“…Không, cho đến bây giờ thfi chưa có chuyện gì thật sự xảy ra, nên nó ổn.”

“Như thế mới là đàn ông chứ.~ Nhưng mà, nếu có gì xảy ra thì em luôn luôn có thể nói với onee-chan, biết chứ?~”

…Loli hợp pháp nói vậy. Tôi sẽ thành thật nhưng tôi không thấy gì ngoài một cô bé tiểu học trước mặt tôi. Và tôi không nghĩ để cho cô gái này chăm sóc Mai là một ý tưởng tốt.

Cô ấy vỗ lưng tôi và nói:

“Em có thể về nhà rồi, đừng để cô ấy đợi thêm nữa.~”

Tôi thực sự không hiểu ý cô ấy nhưng tôi quyết định sẽ không than phiền.

“A, Yuu. Ca làm của cậu kết thúc rồi à?”

Cởi tạp dề và rời khỏi sau quầy, tôi thấy Mai từ từ lại gần tôi từ phía kệ sách. Với câu nói ấy, thực sự nghe rất giống thứ một người bạn gái sẽ nói… nếu như không có quyển sổ đó trên tay cô ấy. Tiêu đề của quyển sổ đó là [Sổ ghi chép nghiên cứu Nagami Yuu]

“À ừ, sớm hơn mọi khi một chút.”

“Tôi hiểu. Hôm nay sớm hơn mọi khi một chút à…”

Cô ấy kỳ quặc tới nỗi thậm chí cổ còn ghi chép điều đó lại… Tôi không ghĩ thoogn tin này có thể giúp cô ấy hiểu thêm tại sao cuốn light novel ấy lại thú vị như vậy… nhưng Mai trả lời:

“Vì tôi không biết thông tin nào quan trọng nên tôi muốn biết mọi thứ.”

Điều đó thật sự giúp cô viết light novel hay hơn à, tôi tự hỏi? Vì đó là Mai, là Enryuu Homura-sensei đó nên tôi cũng không lấy làm ngạc nhiên. Và bây giờ… sẽ ra sao nếu tôi làm chính xác như thế với Suzuka… chính xác thì tôi đang nghĩ về điều gì vậy?! Cô ấy đang ảnh hưởng tới tôi một cách tiêu cực ư?

Kết thúc cuộc trò chuyện giữa tôi và Mai, chúng tôi đi về nhà. Phải, nhà của tôi.

“Này, Cô thật sự muốn đến nhà tôi à…?”

“Đó là lời hứa, nhớ chứ? Bây giờ cậu lại đang nói gì vậy?”

Đúng thật là có một lời hứa như thế… Không, tôi chị bị kéo vào lời hứa đấy một cách không tự nguyện thôi.

“Vì tôi sẽ giữ lời hứa của tôi, cậu cũng nên giữ lời hứa của mình đấy.”

“Tôi hiểu nhưng… thật sự nó vẫn không công bằng chút nào!”

“Và chính xác thì nó ở đâu? Bên ngoài, tôi không thê nói chuyện với cậu như với Towano Chikai-sensei, cậu biết mà? Thậm chí cậu còn nói tôi đổi nhãn tên của cuốn sổ này nữa.”

“Nhưng nó vẫn là nó mà… tôi phải để tâm đến rất nhiều thứ để hành động bám đuôi của cậu không gây hại cho ai nữa.”

“Đừng dùng từ hành động bám đuôi! Tôi chỉ đang thu thập dữ liệu thôi! Dữ liệu cho cuộc nghiên cứu của tôi! Ví dụ như tôi không biết cuộc sống ở nhà cậu như thế nào này! Và như một fan, tôi có quyền biết điều đó!”

“Cho dù cô có nói thế thì…”

“Nó gây hại gì?”

“Ừm, nó cũng ổn, chắc thế. Và còn nữa, sao cô lại gọi tôi là Yuu?”

“Có chuyện gì à, Yuu?”

“Đúng vậy. Sao cô không thể gọi tôi như bình thường chứ?”

“Cậu nói rằng tôi không được gọi cậu là Towano-sensei, nhớ chứ?”

“Vậy thì sao cô không gọi tôi là Nagami? Tôi cũng gọi cô là Himuro mà.”

“Tôi không thích bị

gọi bằng họ. Và gọi người khác bằng họ cũng không có gì tốt đẹp cả.”

Có chuyện gì với nó vậy… tôi không gọi ai khác trừ thành viên trong gia đình bằng tên.

“Đ-Đó cũng chẳng phải là vấn đề gì lớn. Ở các nước khác, người ta vẫn gọi nhau bằng tên mà.”

“Nhưng đây là ở Nhật…”

Cứ vòng vo thế này mãi, tôi cuối cùng cũng thấy ngôi nhà của tôi phía xa. Tưởng tượng ra khuôn mặt của Suzuka, mỗi bước chân của tôi càng ngày càng nặng hơn.

“Yuu? Có chuyện gì sao Yuu? Chúng ta đến nơi chưa?”

“À, đến rồi. Nó đây.”

Nhìn theo hướng tôi chỉ, Mai một lần nữa viết gì đó vào quyển sổ ghi chép. Thậm chí cô ấy cò chụp cả hình.

“…Cô đang làm gì thế?”

“Đây là thông tin quan trọng. Tôi chắc chắn tính cách của cậu bị ảnh hưởng lớn bởi căn nhà mà cậu sống.”

“Điều đó chỉ làm cậu nhìn giống trộm thôi…”

“Ổn mà. Tôi không nghĩ về việc đột nhập vào dâu trước là được.”

“Nếu tôi có thê tin lời cô nói được!”

Cố gắng hết sức để cô ấy không bước vào con đường sai lầm, tôi chầm chậm mở cửa.

“Mừng anh về nhà, Onii-ch_”

Như mọi khi, Suzuka chào tôi về nhưng lần này, em ấy đứng đơ người sau khi nhìn thấy Mai. Ừm, đó cũng là điều dễ đoán, chắc thế.

“Đây là ai vậy?”

“À. Đây là bạn học cùng lớp anh, Himuro. Mai, đây là em gái tôi, Suzuka.”

“A, rất vui được gặp em. Tên chị là Himuro Mai và… Yuu?! Cậu có em gái?!”

“Mai…? Yuu…?”

Tôi bị lườm từ cả hai phía. Vì nói chuyện ở đây không giúp được điều gì nên cả ba chúng tôi đều đi vào phòng khách.

“Sao cậu lại giữ im lặng về chuyện đó? Chuyện Towano Chikai có một người em gái có thể thay đổi tất cả mọi thứ.”

“Vì tôi biết rằng cô sẽ phản ứng như vậy nên tôi mới im lặng.”

Khi Suzuka chuẩn bị trà, Mai và tôi vừa ngồi vừa nói chuyện.

“Vậy… điều đó có nghĩa là… tất cả mọi thứ trong light novel của nah đã xảy ra trong đời thực…? Điều đó sẽ giải thích được rất nhiều thứ.”

“Không, hoàn toàn không phải như thế!”

“Cậu có vẻ có mối quan hệ tốt với…”

Với một khuôn mặt trống rỗng, Suzuka bưng khay trà vừa mới chuẩn bị xong lên. Liên tục lườm tôi, tôi đã biết chuyện này sẽ rất tồi tệ một lát nữa… tôi có thể cảm thấy lời giảng đạo đang tới rất gần…

“Cảm ơn rất nhiều, Suzuka-san. Trà ngon thật đó.”

“Bây giờ thì cô đã nhìn thấy phòng tôi rồi nên tốt hơn hết thì cô hãy về nhà đi. Cũng khá muộn rồi.”

“Tôi biết điều đó rất rõ. Nhưng mà cũng ổn thôi vì căn hộ của tôi ở kế bên mà.”

“Phòng…? Ý anh là sao, Onii-chan?”

Mặc dù cách nói của con bé vẫn bình thường nhưng tâm trạng nó chắc chắn đang dần tệ hơn.

“Này, Suzuka-san. Em có để ý thấy rằng anh của mình là một tác giả light novel rat snooir tiếng không? Mặc dù chị cũng là một tác giả light novel khá nôi nhưng chị cũng không thể không trở thành fan của anh ấy được. Ehehehehehe.”

Nghe câu nói ấy cùng với điệu cười phía sau, cơ mặt Suzuka giật giật một cách rõ ràng.”

“E-Em gái cậu có vẻ không hứng thú lắm nhỉ. Đi vào phòng cậu nào.”

Cố gắng hết sức tránh mặt Suzuka, tôi đưa Mai lên lầu. Khi chúng tôi vào phòng, mặt cô ấy hiện lên vẻ bất ngờ.

“Ô-Ồ. Vậy ra đây là phòng cậu à.”

“Nó khá là bình thường, đúng chứ? Phòng tôi không có gì đặc biệt đâu.”

“Dù cậu có nói thế thì, đây là lần đầu tiên tôi vào phòng con trai nên tôi không thê biết rõ gì hơn…”

“Vậy à?… Này, không được chụp ảnh, nhớ chứ?”

“Ừm… tôi đoán cũng không còn cách nào khác. Vậy thì tôi sẽ khắc ghi hình ảnh này vào trong ký ức vậy”, cô ấy nói khi tập trung quan sát từng góc tường trong phòng tôi, đột nhiên chị dừng lại.

“Ổ? Suzuka-san

cũng tới đây vớ chúng ta này?”

“Đúng vậy. Sau cùng thì em cũng không thể

để Onii-chan một mình với một cô gái khác mà.”

Chưa nhận ra điều đó, Suzuka đã đứng ngay ở ??? trong phòng tôi.

“Hử? Điều đó có nghĩa là Yuu thật sự là…?!”

“Anh trai em là một con quái thú đó.”

“N-Này?! S-Suzuka?!”

“Vậy là cuối cùng điều đó đúng là thật à?! Bám theo váy và quần lót của tôi ngay sau khi gặp nhau lần đầu tiên hôm nay… cậu biến thái đến mức nào vậy?!”

“K-Không, cô hiểu lầm rồi! Đây chỉ là hiểu lầm thôi!”

“Onii-chan…? Chuyện cái váy và quần lót là sao vậy? Anh giải thích chi tiết hơn cho em được không?”

“Như anh đã nói, đó chỉ là hiểu lầm thôi!”

“N-Nhưng tôi sẽ không lùi bước đâu. Nếu đó là vì mục đích của tôi, tôi sẵn sang chịu đựng bất cứ trò biến thái nào cậu bắt tôi tham gia!”

“Đừng có tự ép bản than mình nếu cô đã ở mức báo động đỏ rồi!”

“Onii-chan? Bây giờ em gọi cảnh sát được chưa?”

“Đừng nhảy vào như thế! Và đừng cầm điện thoại lên!”

“Ồ… vậy hôm nay tôi sẽ trở thành phụ nữ… nhưng đây là cho light novel của tôi… Nếu biết trước mọi chuyện sẽ kêt sthucs như thế này thì tôi đã mặc nội y dễ thương hơn rồi…”

“Đừng phun ra những lời kỳ quặc như thế khi nằm ở một góc giường tôi!!!”

“Xin chào? Đây là đồn cảnh sát đúng không ạ? Một kẻ khả nghi đã đột nhập vào nhà tôi…”

“Suzuka-san?!”

“Nagami Yuu đẩy chị xuống giường và cười kiểu [La hét cũng vô dụng thôi. Không ai tới cứu cô đâu. He he he he] này. Bị dẫn dăt sbowir dục vọng, cậu ta với tay đặt lên ngực chị…”

“Đằng đó! Đừng có vừa bịa đặt vừa ghi chú như vậy!!”

“Onii-chan… không. Nagami Yuu-san.”

“Sao em lại đổi cách xưng hô như thế?! Sao em lại nhìn anh với ánh mắt như vậy?”

“A! Đừng nói với tôi rằng để nâng chất lượng tiểu thuyết lên… cậu thậm chí còn với móng vuốt độc hại vào em ấy nữa, sao cậu thậm chí cũng làm điều này với Suzuka-san nữa hả?!”

“Ý của cô [cũng] là sao?! Và không có nhân loại nào có móng vuốt độc như cô nói nữa?!”

“Về chuyện đó… làm ơn để tôi giữ yên lặng về chuyện đó.”

“Sao em lại đồng ý với cô ta?!”

“Này… Yuu. Bây giờ em gọi cảnh sát được chưa?

“Đừng kết thúc như thế chhhhhhhhứứứứứứứứ?!?!”

Tôi bật lại với tất cả sức lực của mình.

Bây giờ, tôi đẩy cả hai ra khỏi phòng và kéo Mai đến cửa ra vào.

“Cô đi về nhà ngay! Đây là giới hạn của hôm nay rồi!”

“Mồ, Không công bằng. Cậu đồ quỷ biến thái. Yuu biến thái!”

“Tôi sẽ nghiêm túc cấm cô vào tòa nhà này đấy, tên bám đuôi chết tiệt!”

“T-Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ lui về bây giờ. Chúng ta sẽ tiếp tục cuộc trò chuyện sáng mai trên trường vậy.”

Cô ấy nhìn tôi với giọt nước mắt cá sấu nhưng sau đó vẫn đeo giày lên một cách nhanh chóng. Thấy điều đó, tôi cũng đi xuống bên cạnh cô ấy.

“Vậy thì đi thôi.”

“Hử? Đi đâu?”

“Tôi sẽ hộ tống cô về nhà. Bên ngoài khá tối rồi. Để cô về nhà một mình không tốt chút nào.”

Khi tôi đeo giày xong và đứng dậy, Mai có một nét bất ngờ trên khuôn mặt.

“K-K-K-Không cần đâu! Tôi đã nói là căn hộ của tôi khá gần đây rồi mà?!”

“Không phải vấn đè khoảng cách mà là thời gian. Vậy thì, Suzuka, anh ra ngoài chút nhé.”

“Himuro-san. Làm ơn hãy cẩn thận. Đừng bao giờ để anh ấy vào nhà chị nhé?”

“Thể loại cảnh báo gi vậy?”

“Em không muốn một thành viên trong gia đình thành kẻ phạm tội đâu.”

“C-Có phải đó là nó không? Cách cậu tán được bao nhiêu cô gái…”

“Nếu như được!! A, bỏ đi! Đi thôi!”

Nói xong, tôi rời khỏi nhà. Mai theo sau tôi ngay sau đó.

Phần 4:

“ừm… ehehehe, cảm ơn…”

“…Không có gì. Tôi chỉ muốn hỏi cô một câu.”

“Điều cậu muốn hỏi?… Cô ấy trả lời và tôi vừa đi bên cạnh cổ vừa tiếp tục.

“Lí do cô đi xa đến vậy là bởi vì cô muốn biết làm cách nào mag light novel của tôi hay đến vậy đúng chứ?”

“Câu hỏi này ư? Đó chính là những gì toi nói ngay từ đầu mà.”

“Nhưng… Liệu nghiên cứu về tác giả có giúp cô viết hay hơn không? Tự mình nghiên cứu mổ xẻ cấu trúc của quyển tiểu thuyết có phải tốt hơn không… là điều tôi nghĩ.”

Với khuôn mặt [Cậu ngây thơ thế!], cô ấy trả lời.

“Cho dù tôi có mổ xẻ quyển tiểu thuyết đó ra, những góc nhìn của tôi cũng luôn luôn bị pha trộn. Nêu stooi tự hỏi bản than mình [Sao nó lại thú vị vậy] thì nó sẽ luôn trở thành [Sao nó thú vị đối với mình vậy]. Tôi không nói rằng nó sai hay gì nhwung kêt quả hết sức khác nhau.”

“B-Bay giờ cô nói mới nhớ… Có những lúc tôi nghĩ phần này hay phần kia thú vị nhưng có những lúc mọi người lại nghĩ khác đi về cùng một cảnh hoặc một hành động.”

“Chính xác. Cậu không thể làm gì được. Đó là chính xác lí do tại sao tôi nghĩ những thong tin từ tác giả chình là thứ gần nhất với sự thật, cậu đồng ý như thế không?”

Ồ, vậy ra đây là cách mà Enryuu Homura-sensei nghĩ ư? Đó là lí do sâu xa tôi có thể hiểu.

“Cô thật tuyệt đấy. Đó là những gì tôi mong đợi từ một dân chuyên nghiệp như cô.”

“Nhưng cậu cũng là dân chuyên mà!! Và cách nghĩ của tôi cũng không hẳn là thứ duy nhất đúng nữa.”

“Không, tôi cũng nghĩ là cô đã đúng. Nó đã trở thành một bài học tốt. Cảm ơn vì điều đó.”

“B-Bài học? Ừm, tôi cũng không quan tâm đến nó lắm. Nhưng để cảm ơn thì cậu hãy nói tôi biết những gì cậu nghĩ về light novel của cậu đi.”

“Không, tôi xin miễn. Sau cùng thì đó là điều không thể mà”

Tôi không thể trả lời cô ấy vì tôi không phải tác giả thật. Nhưng, không phải là tôi không thể nói cô ấy điều đó.”

“Hừm, vậy cũng được. Đến cuối cùng, cậu cũng sẽ phải nói hết sự thật cho tôi thôi!”

Ngọn lửa nhiệt huyêt slaji bùng lên, đột nhiên cô ấy dừng lại.

Ngay khi tôi bắt đầu tự hỏi, tôi đã nhận ra rằng chúng ta đã tới địa điểm cần tới… Đây là?

“Đây là căn hộ vừa mới được tu sửa năm ngoái mà…? Nó khá lớn đúng không…”

Tôi nhìn lên tòa nhà ngay trước mắt. Tòa nhà ban đầu đã khá lớn rồi mà nó lại thay đổi nhanh chóng như vậy.

“Cảm ơn vì đã đưa tôi về nhà. Tôi sẽ nhớ ghi vào sổ ghi chép các nhân rồi.”

“Hử? À, ừm. Tôi sẽ không quan tâm dù chị cố gắng diễn sâu như thế nào đâu.”

“Nagami Yuu đang… làm một [con sói đưa về nhà] va cố gắng vào nhà tôi… như chúng tôi đã biết được trước đó…”

“Sao cô lại diễn sâu theo cách đó chứ?!”

“T-Tôi chỉ đùa thôi mà. Hôm nay tôi thật sự rất cảm ơn. Tôi sẽ gặp cậu ngày mai, được chứ?”

Tôi nhìn theo bóng cô ấy tới khi cô bước vào căn hộ. Đây sẽ là một sự thốn tận cùng vào tương lai, như tôi đã nghĩ. Tôi không bao giờ nghĩ một kẻ bám đuôi sẽ đột nhiên xuất hiện. Và còn với cùng đam mê với tôi nữa chứ. Trở thành một tác giả chuyên nghiệp thật sự cũng có những mặt lợi và mặt hại của nó.

“Ừm, phải cố gắng với tất cả những gì mình có thôi”, tôi nắm chặt tay, thở dài.

Nếu cậu muốn biết tại sao cuốn tiểu thuyết lại thú vị, cậu phải hiểu được dụng ý của tác giả à…? May mắn thay, tôi đang ở trong vị thế có thể là được điều đó khá dễ dàng. Rảo bước về nhà, tôi quên mất một đoạn hết sức hãi hùng trong kế hoạch của tôi.

“Onii-chan? Em hi vọng anh sẽ giải thích điều này ngay bây giờ…”

Cái chào đón tôi ở nhà là ánh nhìn không mấy thiện cảm của Suzuka phía sau cánh cửa.

Phần 5:

“Và? Theo cá nhân em thì điều gì làm tiểu thuyết của em thú vị tới vậy?”

Mặt đối mặt, tôi giải thích tình hình cho Suzuka và hỏi ý kiến em ấy. Vì lần này lỗi sai là ở tôi, tôi thành thực kể với em ấy tất cả những gì đã xảy ra, từ việc Mai chính là tác giả nổi tiếng Enryuu Homura tới việc cô ấy sẽ làm tất cả mọi thứ kể cả bám đuôi tôi bởi vì cô ấy muốn biết điều gì làm cho light novel của Suzuka thú vị đến vậy. Khi chuẩn bị bữa tối và cả khi ăn tối, em ấy vẫn luôn lườm lườm tôi và nói những thứu kiểu như “Em hiểu.” Hay “Himuro-san vẫn thật sự rất đẹp.” Hay “Ngực chị ấy cũng rất lớn.” . Khi chúng tôi ăn tối xong, em ấy có vẻ như đã bình tĩnh lại một chút nên chúng tôi có thể nói chuyện một cách thành thực về nó… phản ứng của em ấy cũng không thực sự thay đổi nhiều lắm.

“Đột nhiên anh nói chuyện này làm gì? Anh thật sự có ý định gì?”

“Không, thật ra, Mai hỏi đi hỏi lại điều đó không biết bao nhiêu lần… nên là, ở bên ngoài thì anh là Towano Chikai, đúng chứ? Không phải sẽ rất khả nghi nếu anh không thể trả lời cả những thứ đơn giản thế này ư?”

Sự thật là, không ai muốn biết bí mật của em ấy nhiều hơn tôi nhưng lần này, tôi đã lấy Mai ra làm lí do.

“Và nếu em nói anh thì sao, anh định nói với chị ấy à? Anh rất thành thực, đúng không? Thậm chí còn gọi nhau bằng tên, anh chị chắc phải có mối quan hệ thân thiết lắm.”

“Anh bị cô ấy bắt phải làm thế… và ngoài ra, nếu anh có thể đưa ra một câu trả lời thẳng thắn, có thể cô ấy sẽ dừng việc bắm đuôi anh lại, em có nghĩ thế không?”

“Ừm… có thể là đúng… nhưng…”

Sau khi lảm bẩm điều đó, em ấy hít một hơi thật sâu, thở dài rồi mới tiếp tục.

“Tại sao chuyện này lại xảy ra? Cuối cùng em cũng tìm ra một chủ đề để nói mà… Sao một người đẹp như vậy lại xuất hiện trước mặt Onii-chan cơ chứ…”

“Chuyenj này thì có liên quan gì đến vẻ bề ngoài của cô ấy chứ…?”

“Rất nhiều là đằng khác… và còn là một kẻ bám đuôi? Cô ấy sẽ bam theo anh tất cả mọi nơi, đúng không? Onii-chan? Thậm chí có thể anh đã bị cuốn theo cô ấy luôn rồi.”

“Cuốn theo… em… anh đã nói là sẽ ổn thôi. Anh sẽ giữ việc này trong tầm kiểm soát mà.”

“Đó không phải là điều em muốn nói.”

Vậy thì chính xác em đâng nói về điều gì vậy…?

Cho dù tôi có hỏi em ấy thì Suzuka chắc chắn sẽ quay đầu đi và giữ im lặng…

“Trong bất cứ trường hợp nào, để thoát khỏi tầm ngắm của cô ấy, em tốt nhất nên trả lời những

câu hỏi của anh nhanh nhất có thể.”

“Em cũng không biết rõ về bản thân em nữa.”

“…Hả?”

“Em đã nói điều đó với anh từ đầu rồi mà. Rằng em đã bị ám ảnh khi viết cuốn tiểu thuyết này mà. Đó là lí do tại sao em không

thể nói anh biết sao nó lại thú vị đến thế.”

“K-Không, đợi đã. Việc ngay cả tác giả cũng không biết câu trả lời cho câu hỏi đấy khá là…”

“Bây giờ nghĩ lại mới thấy, iểu thuyết của em vẫn còn thiếu một cái gì đó. Em luôn nghĩ rằng một cái gì đó vẫn con thiếu… em không hoàn toàn tự hào về cuốn tiểu thuyết của em, và rằng có một ai đó khác đã nghĩ rằng nó ổ-n”

“Trong thế giới này có ai có thể nói như thế về người được giải nhất?”

“Onii-chan, giờ em đang hơi rối nên anh có thể giữ im lặng một chút được không?”

Đ-Đáng sợ. Tôi chưa từng cảm thấy sợ hãi như thế bao giờ chỉ bởi những từ ngữ đơn giản.

“Vì một đối thủ như Himuro-san đã xuất hiện, em không thể sao nhãng được.”

Sao cô ấy lại trở thành đối thủ của em như vậy rồi? Anh mới là người đang chịu đựng, nhớ chứ? Điều đó là bởi vì Mai cũng là một tiểu thuyết gia nổi tiếng?

“Nhưng em không biết chính xác là thứ gì bị thiếu, em có thể thay đổi điều gì ở tập hai nhỉ… em không nghĩ được gì cả.”

Vậy là em ấy vẫn không thể thỏa mãn ngay cả khi viết nên một quyển tiểu thuyết về tình cảm hài em gái hoàn hảo và đã tạo ra một cú hit lớn? Đợi đã, đây không phải là lúc để thể hiện một lần nữa sự tôn trọng của tôi đối với em ấy! Tôi chỉ muốn biết về bí mật của em ấy nhưng cuộc nói chuyện của chúng tôi đã thay đổi hoàn toàn! Tôi đã không thể nghĩ về những thứ còn thiết sót…nhưng để em ấy lại một mình giữa đám rắc rối ấy là một thứ gì đó tôi không thể làm, do đó tôi đã lên tiếng.

“Này Suzuka.”

“Có chuyện gì vậy, Onii-chan?”

“Anh có thể giúp em tìm kiếm thứ em đang còn thiếu không?”

“…Gì cơ?”

Với vẻ mặt kinh ngạc,Suzuka nhìn thẳng vào tôi.

“À thì, là nó đấy, em biết chứ? Anh không thể không làm gì nếu em đang gặp rắc rối được. Sau cùng thì anh cũng đã biết chuyện rồi. Và anh còn là người đứng tên dùm em nữa, nên đó là điều tất nhiên, đúng chứ?”

Tôi nghĩ giúp em ấy tìm ra thứ còn thiếu sót có thể lien kết tôi với lí do sao tiểu thuyết của con bé lại hay đến vậy.

“Onii-chan…?”

“Không, ừm, hai cái đầu thì nghĩ tốt hơn một cái đúng chứ? Anh biết là vị trí của anh không đủ để pha-“

“Không, không phải như thế! Làm ơn, giúp em với!”

…Ngắt lời tôi, Suzuka gần như la lên. Nghĩ rằng chắc chắn tôi sẽ bị từ chối, tôi hơi sốc.

“Ư-Ừm, anh biết là anh đã đề nghị điều này nhưng em thật sự ổn với nó chứ?”

“Vâng. Ý tưởng của onii-chan chắc chắn sẽ giúp em được rất nhiều.”

Lấy ra một quyển sổ và một cái bút, em ấy ngay lập tức bắt đầu viết.

“Vậy thì, làm ơn hãy nói những điểu và khía cạnh mà light novel của em còn thiếu sót.”

“Ể? À… nhưng… ngay cả khi em hỏi anh như thế… anh không thể nghĩ ra được gì cả.”

“Không thể có chuyện đó được. Cho dù có chuyện gì khác thì chỉ có onii-chan có thể chỉ ra những điểm này thôi.”

“Áp lực đó là gì vậy?! Sao em đặt quá nhiều niềm tin vào anh như thế?!”

“Hử?! À… đó là bởi vì… đúng rồi! Vì anh cũng là một tác giả light novel nên em nghĩ rằng anh có thể giúp em được!… Hoặc là còn có chuyện gì khác? Đừng nói vói em là anh bật ra ý kiến đó mà không có ý tưởng gì nhé?”

Bị đánh đúng chỗ đau, tôi không thể làm gì ngoài lẩn tránh. Trong tình huống này, hành động như một người anh trai lí tưởng sẽ chỉ làm tôi bị trừ điểm them thôi… Mà ngay từ đầu tôi đã không có nhiều điểm rồi. Tôi cố gắng vận dụng não bộ và thử nghĩ về một cái gì đó…

“Đ-Đúng rồi! Sao ta không hỏi ý kiến của Shinozaki-san?”

“Shinozaki-san?”

“Ừm. Chị ấy là người có lien quan mật thiết nhất với sự nghiệp viết văn của em mà. Hỏi ý kiến biên tập viên của em trong những lúc như thế này chính là khởi đầu tốt nhất đấy.”

Tôi đã đọc điều này trên mạng… vì tôi chưa bao giờ có biên tập viên riêng…

“Nhưng hỏi giúp đỡ vì một chuyện như vậy có ổn không?”

“Không có gì đáng lo lắng đâu. Nào? Làm thôi.”

Đẩy Suzuka ra khỏi phòng khách, chúng tôi đi sang phòng em ấy. Sauk hi khởi động chiếc notebook, chúng tôi bắt đầu viết email cho Shinozaki-san.

“Em tự hỏi không biết cô ấy có bị làm phiền bởi vì em cần sự giúp đỡ không.”

“”Ừm, cô ấy hơi đặc biệt… nhưng nếu là chuyện lien quan đến light novel, cô ấy sẽ nhiệt tình lắng nghe yêu cầu của em thôi…? Hãy đợi tới… ngày mai, anh nghĩ thế. Chắc chắn lúc đó cô ấy sẽ có câu trả lời dành cho em.”

Ngay khi tôi vừa mới kết luận xong, một âm thanh báo đã tới notebook của Suzuka.

“Ồ, câu trả lời vừa tới này.”

“Ngay bậy giờ luôn á?!”

C-Cái gì thế này… chị ấy không có gì khác để àm à…?

“Ư-Ừm, càng nhanh càng tốt. Và? Chị ấy nói gì?”

“Để em xem nào… [Thật đáng khâm phục khi em đang nhắm tới vị trí thậm chí còn cao hơn, ngay cả khi doanh số bán hang của em đã vượt trên mọi biểu đồ. Bây giờ, em muốn làm cho light novel của em thú vị hơn nhưng chị nghĩ rằng có lẽ điều em muốn là những phần mới.]”

“Wow, như những gì anh kỳ vọng ở một biên tập viên chuyên nghiệp. Đưa ra một lời khuyên như thế.”

Thuyết phục Suzuka lại một lần nữa rằng chị ấy sẽ đưa ra sự lựa chọn phù hợp, em ấy đọc tiếp nội dung của bức thư.

“[Ví dụ như them một vài cảnh phục vụ fan. Không thực sự có cảnh nào trong tiểu thuyết của em nhưng chị nghĩ làm cảnh đó biến thái hơn một tí cũng đâu làm hại ai.], chị ấy nói.”

“Hử?…”

N-Nó không phải lafhowi lạc chủ đề rồi chứ?

Em đọc tiếp nhé. [Chính xác mà nói thì them một vài cảnh panchira thì sao? Điều đó có thể làm thỏa man những người đọc phổ thong. Không chỉ làm thế với hình minh họa mà them vào chi tiết trong nội dung quyển sách nữa].”

“Đ-Đợi đã!!!”

Con người này vừa phun ra thứ từ vựng lố bịch gì vậy?!

“[Chị biết sẽ có rât snhieeuf cách khác nhau nhưng em thử nghĩ về cách đó một chút xem?]… Đó là tất cả.”

Đọc xong email, Suzuka quay mặt lại nhìn tôi. Là tôi tưởng tượng ra hay là bầu không khí trong phòng thật sự lạnh hơn?

“Onii-chan…”

“A! Đ-Đó là… anh xin lỗi! Con người này không hiori trong việ-“

“Panchira có nghĩa là gì?”

“H-Hử?”

Ngay khi tôi muốn quỳ gối tạ lỗi trước mặt Suzuka, em ấy đẽ ngắt lời tôi.

“Em chưa bao giờ nghe về từ panchira này trước đây.”

“Ể? Thật à? Chưa bao giờ nghe từ đó sao…”

…Cứ cho là em ấy theo học tại trường tiểu thư danh giá… nhưng… độ trong sáng này vẫn khá là lạ lùng…

“Và? Cái từ panchira này chính xác thì có nghĩa là gì? Chị ấy nói nó có thể phục vụ cho người đọc?”

Hoàn toàn không có ý tưởng gì về nghĩa của từ này, em ấy hỏi tôi một cách rất nhiệt tình. Sao một người anh có thể giải thích một từ như thế cho em gái mình cơ chứ…

“Không, không, không, không! Quên nó đi! Đó chắc chắn là một trò đùa ác ý của Shinozaki-san đó mà!! Đúng vậy, chắc chắn là như thế!”

“Sao một biên tập viên có thể trêu đùa được vào lúc này? Chắc chắn là anh biết từ này có nghĩa là gì đúng không? Làm ơn giải thích cho em đi.”

“G-Giải thích?! Panchira?!”

“Đúng vậy. Vì Shinozaki-san đã nói đến, chắc nó phải là một từ vựng quan trọng lien quan đến light novel, đúng chứ?”

“Ừm, không phải là nó hoàn toàn không lien quan nhưng…”

“Nếu đúng như vậy thì ní em biết nó là gì đi.”

Ừm… đừng nhìn anh với ánh mắt niệt tình như thế… Nói cho em ây scunxg không có gì là sai… chỉ có điều là nghĩa của nó.

“S-Sao em không tự tìm hiểu nó trên mạng?”

Hử? Nhưng mà anh biết nó mà, đúng chứ? Onii-chan? Không có lí do gì mà em phải tra nó trên mạng nếu anh có thể cho em biết ngay bây giờ.”

“E-Em nói đúng nhưng mà… nó là nó và kia là kia…”

“Có chuyện gì vậy? Em tưởng anh muốn giúp em?”

Ugh… những từ ngữ này thật sự đang bóp nghẹt trái tim tôi…

“Tiện nói về chuyện đó, chắc anh vẫn tức tối vì em trở thành tác giả light novel chuyên nghiệp trước anh. Đó là lí do tại sao anh không muốn giúp em…”

“Anh đâu có tức tối gì đâu?! Đúnglà anh rất ghen tị và thất vọng nhưng anh không tức giận em chỉ vì điều đó!”

“Vậy thì đâu có vấn đề gì đâu, đúng chứ? Dạy em về cái panchira này đi.”

C-Chết tiệt… Vì thế, tô không thể từ chối em ấy được nữa. Mà dù gì thì em ấy cũng biết, nên sẽ tốt hơn nếu tôi nói với em ấy với tư cách là một người anh trai!”

“A-Anh hiểu rồi, anh sẽ dạy em về điều đó! Nhưng! Hãy nhớ kỹ rằng đây chỉ là vì nghiên cứu của em… cho tiểu thuyết của em thôi, được chứ?!”

“Vâng, tất nhiên rồi.” em ấy trả lời, nắm chặt quyển sổ ghi chép.

Tôi chậm rãi mở lời.

“Đầu tiên, điều quan trọng là panchira là một từ viết tắt”

“Em biết rồi. Vậy là nó giống nhưu FAQ hay như từ quảng cáo thường được viết là QC.”

“Đúng vậy. Và từ viết tắt này bao gồm hai từ. Phần chira trong panchira có nghĩa là một cái gì đó chỉ nhìn thấy được trong một hoảng thời gian ngắn.”

“Em hiểu rồi. Một thứ gì đó nhìn thấy được trong một khoảng thời gian ngắn…”

“Và phần pan trong panchira chính là viết tắt của… quần lót…”

“Hửm, nếu vậy thì… quần lót…….. à?”

Nghe lời tôi nói, cây bút của con bé đột nhiên dừng lại. A…. bây giờ tôi đã lỡ nói ra rồi, tôi sẽ phải làm tới luôn!

“Đúng vậy! Vậy là panchira có nghĩa là quần lót của một cô gái có thể nhìn thấy trong một khoảng thời gian ngắn, thong thường thì bản thân cô gái ấy không nhận thức được điều đó!”

“Trò đùa này không vui chút nào, Onii-chan?”

Suzuka nhìn tôi với khuôn mặt đầy khinh bỉ…Chết tiệt, tại sao ngay cả khi tôi đã giải thích từ này một cách cẩn thận và chuyên nghiệp, tôi vẫn phải đối mặt với đôi mắt này?!

“Không phải như em nghĩ đâu! Từ này có nghĩa chính xác là như thế! Cảnh này thường được dùng trong light novel như là một công cụ để làm độc giả hứng thú hơn và những điều tương tự!”

“Em không hiểu. Shinozaki-san nói rằng người đọc sẽ biết ơn nếu có thêm nhiều cảnh phục vụ fan đúng không? Sao việc nhìn thấy quần lót của một cô gái lại gọi là phục vụ được?”

“Ừm, bởi vì…”

Em sẽ thấy vui vẻ. Em sẽ thấy vui vẻ nếu nhìn thấy quần lót của các cô gái. Đó là sự thật không thể thay đổi của thế giới này… nhưng tôi đang nói cái quái gì thế?!

“Có chuyện gì vậy? Đó là một trò đùa ngay từ đầu à?”

“Aaaaaa lạy chúa! Bởi vì nó làm bọn anh vui! Vì hầu hết những người đọc light novel đều ở độ tuổi của anh, em bị khiêu khích rất dễ dàng! Không hơn không kém!!!”

Cho rằng tôi là một thằng anh trai biến thái sau tất cả những gì tôi đã làm! Những gì tôi nói không hề sai một tí nào!

“Bởi vì nó làm anh vui, anh nói…”

Đối lập với tất cả những gì tôi nghĩ, Suzuka thật sự đang ghi chú.

“Ừm… Suzuka-san?”

“Onii-chan… anh có cảm thấy vui nếu mấy cái panchira đó thật sự xảy ra không?”

Những lời thẳng thắn đó của em ấy làm tôi rất sốc.

“H-Hả?! E-Em đang nói gì-“

“Nếu những gì anh nói với em là sự thật thì nó chắc chắn phải là như thế, đúng chứ? Vì anh là một độc giả của light novel, một người con trai. Và anh cũng thích viết light novel nữa. Bởi vì những điều đó, chắc anh sẽ rất vui nếu điều đó xảy ra, đúng chứ?”

Ư-Ừm, tất nhiên là tôi không ghét nó… nếu phải nói thật thì, tôi thích nó. Tôi thậm chí sẽ rất biết ơn nếu nó xảy ra với tôi! Nhưng bạn có thật sự nghĩ là tôi sẽ nói ra điều đó một cách tự hào trước mặt em gái tôi…? Tất nhiên là tôi không thể.

“Vậy là sau cùng thì em đã đúng.”

“Anh chưa nói gì mà?!”

“Nhưng bây giờ thì em hiểu rồi, và cả nghĩa của từ panchira nữa… đó là lí do tại sao có rất nhiều cảnh trong sách của anh…”

“Nàyyyyyyyyyyy, Suzuka-sannnnnn?!”

“Vậy là anh sẽ rất vui nếu điều đó xảy ra… nhưng bị nhìn thấy quần lót thật là…… ưm….. nhưng…. Nhưng…..”

‘Xin lỗi nhưng em có thể lắng nghe khi người khác đang nói chuyện được không? Anh cầu xin em đấy!”

Tsss, em ấy thậm chí còn không chịu nghe một từ nào tôi nói… em ấy cứ tự nói chuyện với bản thân mình… a… trong đầu con bé chắc chắn tôi đã bị cộp nhãn là [một tên biến thái yêu thích panchira] rồi…. tôi cảm thấy tôi thậm chí có thể nghe được tiếng tượng đài anh trai của tôi đang bị đập vụn…

“Em xin lỗi, onii-chan. Anh có thể rời khỏi phòng em được không?”

…….?! Tôi thậm chí còn bị đá ra khỏi phòng em ấy… và tôi cũng không thể hiểu được em ấy cảm thấy như thế nào. Em ấy không muốn ở chung phòng với người anh trai yên panchira…. Là điều tôi nghĩ. Tôi nên làm gì sau vụ này nhỉ…?

Phần 6:

Bây giờ, tôi đang đi xuống phòng bếp trên tầng một. tôi cần phải uống một thứ gì đó để bình tĩnh lại bản than nếu không tôi sẽ đổ sập xuống sàn mất. Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng mở cửa nên tôi quay đầu về nơi vừa phát ra tiếng động.

“Onii-chan, anh có ở đó không?”

“Hử? Suzuka? Sao em còn-?!”

Trước khi tô kịp nói hết câu, tôi lập tức đóng băng. Tôi nhận ra rằng Suzuka đã thay quần áo. Cho tới giờ, con bé mặc quần ngắn… nhưng giowg thì, bằng một lí do nào đó, con bé đã thay thành váy. Lại còn là một cái váy siêu ngắn… Em ấy có một chiếc váy như thế, con bé này… Cái váy đó hầu như rất khó để che hết toàn bộ cái quần quan trọng, này.

“Hửm? Có chuyện gì vậy, Onii-chan? Mặt anh như thể anh vừa gặp một con gấu trên núi vậy.”

“H-Hử?! Không… anh nói câu đó mới đúng?! Có chuyện gì với quần áo của em vậy?!”

Khi nhìn lại một lượt bộ quần áo vừa thay xong, Suzuka trả lời tôi với thái độ hết sức bình tĩnh.

“Đây là… em muốn nghiên cứu thứ panchira này ngay bây giờ. Đó là lí do tại sao em thay quần áo.”, em ấy nói ra những thứ không thể hiểu nổi.

“Ể?! Em nói… nghiên cứu?”

“Đúng vậy. Nếu em muốn cho nó vào trong light novel, em muốn có một ít kinh nghiệm ban đầu đã. Em cũng muốn anh giúp nữa, Onii-chan.”

“Không, không, không, không… đợi chút đã. Anh không hiểu bất cứ điều gì em đang nói…”

“Sao vậy? Anh cũng tang chất lượng light novel bằng cách thu thập những kinh nghiệm khác nhau, đúng chứ?”

“Ừm thì đúng vậy nhưng… Nghiên cứu panchira?!”

Tôi không hiểu được. Tôi không thấy bất kì mối liên hệ nào giữa chúng cả. Em không thể tiếp thu về panchira một cách bình thường, đúng không? Pha trộn light novel và đời thực thật sự là một việc rất tệ. Và chính xác thì em muốn nghiên cứu về khía cạnh nào của nó chứ?!

“Vì em chưa bao giờ trải nghiệm thứ panchira này nên em muốn biết nó có cảm giác như thế nào khi nhìn hay bị nhìn. Làm ơn, dạy em đi, Onii-chan.”

“Vậy… ý em là em muốn nó xảy ra ngay bây giờ? Nói một cách đơn giản thì em muốn anh…. Nhìn thấy quần lót của em…?”

Tôi hiểu rồi, đầu tôi lại điên trở lại rồi. Tôi thậm chí còn cos thể nghe thấy những tiếng kì lạ nữa. Ừm, có lẽ tôi phải đi bệnh viện rồi.

“Nếu em nhớ không nhầm thì, anh có thể làm thế này… Em có thể giơ cao váy lên để anh có thể thấy-“

“UWAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA?!”

Tôi nhanh chóng dừng tay Suzuka lại.

“E-Em bị ngốc à?! Em có thể thôi không làm điều đó nữa được không?! Đây không phải thứ mà một đứa con gái sẽ làm trước mặt một đứa con trai em biết chứ?!”

“Em không đùa đâu.”

Chắc chắn rồi, nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh của em ấy kìa, nhìn em ấy không giống như đang đùa chút nào.

“Em muốn cải thiện light novel của em. Để đạt được điều đó, em phải có giải pháp. Thật ra thì em không thể đi vòng vòng, cho người khác xem quần lót của em được. Đó là lí do tại sao em muốn anh, Onii-chan.”

“Ừm….”

Nghe lời thật lòng của em ấy, tôi không thể không mủi lòng. Chuẩn bị sẵn sang mọi thứ để viết một quyển light novel tú vị. Đó cũng là giải pháp mà tôi có. Thừa nhận điều này, tôi không thể từ chối con bé được nữa.

“Đây chỉ hoàn toàn là diễn. Không có gì khác. Đó là lí do tại sao em cầu xin anh, Onii-chan. Làm việc với em đi.”

Việc Suzuka nhiệt tình nhờ tôi giúp đỡ như vậy đã là điều đầu tiên ổn rồi. Và tôi không thể giữ thái độ như thế này nếu con bé cứ hỏi một cách thẳng thắn như thế.

“Haaaaaa………..”

Tôi hít một hơi thật sâu để ép bản thân bình tĩnh lại. Đây chỉ là để thu thập dữ liệu. Đây là điều quan trọng để tang chất lượng light novel lên. Không có gì khác ngoài cố gắng hành động giống một nhân vậy chính light novel.

“Anh hiểu rồi, anh sẽ giúp em.”

“Onii-chan… cảm ơn anh rất nhiều.”

Thấy con bé quyết tâm như vậy, tôi mài lại ý chí của bản thân. Đây chỉ là để thu thập dữ liệu… ngay cả khi nó có chứa những hành động nằm ngoài phạm trù panchira! Đúng vậy, ngay cả khi nó bao gồm tôi nhìn thấy quần lót của em gái tôi!

“…Được rồi, có một thứ rất quan trọng trước khi chúng ta bắt đầu. Có một sự khác biệt giữa panchira và em tự động nhấc váy lên, nhớ lấy điều đó!”

“Em hiểu rồi. Có một chiều sâu đáng ngạc nhiên trong những thứ này nhỉ.”

Suzuka ghi chép lại điều đó trong khi tôi tiếp tục.

“Và? Chính xác thì em muốn nghiên cứu gì về panchira?”

“Hầu hết là về những tình huống có bao gồm nó. Chính xác hơn thì là trong những trường hợp nào.”

“Anh hiểu rồi. Một cách tiếp cận đơn giản nhỉ. Suzuka, thử ngồi xuống ngay ở đây xem.”

“Suzuka làm như “Như thế này à?” rồi ngồi xuống sàn phòng khách. Khi em ấy làm điều đó, váy em ấy gấp lên, để lộ quần lót của em ấy ra trước mắt tôi.… Sọc ngang. Đó chính là cái gọi là shimapan.

(TLC: có nghĩa gần như bằng với quần lót sọc ngang)

Vật là em ấy mặc những chiếc quần lót như thế này à… và chính xác thì tôi đang nói gì trong tình huống này vậy?!

“Em hiểu rồi, nó thật sự làm quần lót của em bị lộ ra này.”

“Em thật là bình tĩnh về điều đó nhỉ…”

Thật đấy, cho dù tôi có mài dũa ý chí sắt đá của mình bao nhiêu lần vẫn không tránh khỏi xấu hổ.

“Hử? Có chuyện gì vậy, Onii-chan? Sao anh lại lảng tránh không nhìn vào nó vậy?”

“Ư-Ừm, cho dù nó có giúp em đi chăng nữa thì nó vẫn, kiểu như, vẫn rất sai khi cứ nhìn chằm chằm vào quần lót của em, em biết chứ?”

“Em vẫn chưa có gì khác để hỏi ở đây. Anh có thể nhìn em một lúc nữa được không?”

Đó có lẽ là lần đầu tiên một cô gái yêu cầu người con trai may mắn tiếp tục nhìn khi quần lót của cô ấy đã lộ ra. Tôi ép bản thân quay đầu lại và tiếp tục nhìn vào quần lót của em ấy nhưng… đó là điều không thể!

“Một lần nữa, sao anh lại nhìn đi chỗ khác?”

“Nếu anh tiếp tục nhìn thì anh sẽ bị suy giảm thị lực.”

“Chúng ta không đang nói về TV ở đây.”

“Nhưng vẫn có thể tính như thế mà!”

“Đừng nói kiểu như quần lót của em tương tự với ánh sáng trực tiếp từ mặt trời chứ… Có thể nào… là anh đang vui vì thấy quần lót của em?”

Câu nói đó gần như làn tôi đứng bật dậy với sự kinh ngạc.

“K-Không thể nào, được chứ?! Cho dù chúng ta đang nói về quần lót thì chúng vẫn thuộc về em, đúng không? Em gái anh?! Thậm chí sẽ còn kỳ quặc hơn nữa vì anh nhận thức được điều đó!”

Tôi chú tâm nhìn vào quần lót của em ấy một lần nữa, tự nói với bản thân rằng đó là quần của người em gái cùng chung dòng máu với mình. Làm như vậy, cuối cùng tôi cũng có thể xoay sở để bình tĩnh trở lại. Được rồi.

“Hừm! Một người anh trai không thể nào bị kích thích chỉ vì quần lót của em gái mình đâu!”

“Hừm, vậy cơ à. Vậy thì nói em biết về những tình huống khác có thể xảy ra panchira đi.”

“Được rồi, không vấn đề gì. Không thể để em hiểu lầm thứ từ vựng này được.”

Kiểm soát được sự xấu hổ của bản thân, tôi trình bày một trường hợp khác.

“Nhặt một thứ gì đó lên, chỉ bằng cách cúi phần thân trên xuống cũng là một trường hợp.”

“Em hiểu rồi. Như thế này đúng chứ.”

Em ấy quay lưng lại với tôi và giả vờ nhặt thứ gì đó lên. Vì váy em ấy rất ngắn nên chỉ việc với tay tôi ra một tí là có thể hoàn toàn lộ ra quần lót của em ấy. Ha, không gì là không thể.

“Cũng có thể là khi em cúi người xuống để nói chuyện với một đứa trẻ.”

“Như thế này?… Ừm, nó làm lộ chúng ra.”

Cho dù em ấy có làm gì thì quần của em ấy cũng quá ngắn, ngắn tới nối chúng gần như lúc nào cũng bị lộ ra hoàn toàn ngay lập tức.

“Cố gắng với tới một nơi nào đó cao hơn bằng tay cũng là khá là đơn giản.”

“Em hiểu.” em ấy nói sau khi tự mình thử nghiệm nó.

Nếu bạn điều chỉnh tầm nhìn một tí cho phù hợp thì nó sẽ để lộ hoàn toàn mọi thứ ra một cách hoàn hảo. Mặc một chiếc váy mini như thế này đúng là một hành động đầy tội lỗi với đàn ông… Nó sẽ khiến họ bị kích thích một cách hết sức dễ dàng.

“Một lựa chọn khác là ngồi lên ghế và vắt chéo chân lên chẳng hạn.”

“Như thế này? Anh có thể thấy chúng trong tư thế này à?”

“Đừng lo. Nhìn như thế này, em chỉ có thể thấy một phần hình tam giác của chiếc quần nhưng như thế vẫn tính mà.”

“Ể? Ồ, anh nói đúng. Vậy là đó cũng là một cách để tạo ra một cảnh panchira.”

“Đừng để có bất cứ khoảng trống nào khi mặc một chiếc váy mini. Con trai luôn nhắm vào những cảnh panchira như thế này mà.”

“Điều đó thật thú vị, được rồi. Đúng là những gì em mong đợi từ Onii-chan, anh rất hứng thú với chuyện này đúng không?”

“Ha?! K-Không! Đó không phải mỗi mình anh nghĩ thế! Đó là điều mà mọi đứa con trai đều nghĩ tới! Đừng có những ý nghĩ kỳ quặc như vậy!”

“Thật vậy ạ?”

“Guh… Và? Anh chắc đây là một bài học bổ ích cho light novel của em, đúng chứ? Vậy bây giờ thì sao? Em thỏa mãn chưa?”

“Vâng. Em hiểu rằng có rất nhiều thứ mà người ta phải để tâm tới khi nói về panchira.”

“Anh rất mừng về điều đó.”

“Và còn, đánh giá từ phản ứng của anh, em đã hiểu tại sao người ta lại gọi panchira là cảnh phục vụ fan rồi.”

“Đừng nói như thế chứ!”

Chết tiệt… Tôi cảm thấy tôi vừa mất một thứ gì đó rất quan trọng như một con người…

“Vậy thì, em có thể viết được tập hai thậm chí còn thú vị hơn chưa?”

Đó, đúng vậy. Đây chính là mục đích cuối cùng của tôi… Ừm, cũng không phải ý của tôi là cuộc trò chuyện về panchira này có thể thay đổi mọi thứ ngay lập tức đâu….

“Vâng, em không hiểu gì cả nhưng em nghĩ chúng ta đang đi đúng hướng.”

“Em nghiêm túc đấy chứ?”

Chính xác thì cái thứ mà con bé không hài lòng đó là gì? Tôi nghĩ rằng tôi có thể hiểu được tất cả nhưng… có vẻ như tôi lại kéo dài khoảng cách ra thì phải.

Mệt mỏi vì mọi chuyện, tôi nằm dài ra sofa trong phòng khách. Hình như căng thẳng và mệt mỏi cuối cùng cũng đã bắt được tôi. Suzuka vẫn tiếp tục ghi chép. Em ấy cũng khá là bền sức.

“Nhờ vào Onii-chan, em nghĩ em có thể sử dụng những kinh nghiệm này một cách hiệu quả trong tiểu thuyết của em rồi. Em rất biết ơn anh ngày hôm nay.”

“A, ờ. Anh rất sẵn lòng…”

Tôi không thể mở mắt ra them một phút dây nào nữa. Cảm giác kiệt sức này quá mạnh mẽ. Tôi cũng muốn ghi chép một vài thứ về panchira nữa… nhưng não tôi đã dừng hoạt động.

“Vậy thì, em về phòng đây.”

Nhớ lại một thứ rất quan trọng, tôi bắt bản thân phải gượng dậy lần cuối trước khi lại nằm xuống.

“Đợi đã, Suzuka.”

“Có chuyện gì ạ?”

Tôi gọi với theo, bảo em ấy dừng lại một lát. Tôi quên mất một thứ tôi muốn nói với em ấy.

“Cái váy mini này… đừng bao giờ mặc nó ở ngoài được không? Nó quá ngắn. Anh sẽ giúp em nghiên cứu cho dù bao nhiêu lần đi chăng nữa, nên đừng bao giờ cho mọi người xem quần lót chỉ để nghiên cứu về panchira nhé.”

“Hử?”

Tôi nhận ra quá trễ những điều tôi vừa phun ra… tôi chỉ không muốn Suzuka biến thành một Shinozaki-san nữa… Cố gắng hết sức ngóc đầu dậy, tôi nghe thấy tiếng Suzuka.

“…Anh đang nói gì vậy? Đó chỉ là nghiên cứu tự thân mà thôi.” Em ấy nói khi nhìn thẳng vào tôi.

“Ừm, miễn là em hiểu được điều đó.”

“Em sẽ không làm điều gì như thế, thật đấy. Em chỉ làm vậy để thu thập dữ liệu thôi. Và còn nữa-“ em ấy nói khi quay đầu và mở cửa.

“—Em cũng sẽ không làm điều gì như thế ngay cả khi chỉ có onii-chan, anh biết chứ…?”

“Ừm, anh ước gì em có thể cho anh được thoải mái tự do đôi chút…”

Phù….. Thật là một ngày hỗn loạn. Và tôi thậm chí còn chưa tiến triển được tí nào…

“Và… mình nê viết gì cho cuộc thi sáng tác light novel đây nhỉ?”

Tôi vẫn chưa làm được bất cứ điều gì dù đã trễ đến vậy rồi.

Nghĩ về điều đó, tôi ngủ luôn ngoài ghế sofa.

-------------------------------------------------------------------------------------------------

Trang web nhóm:

Trang fanpage nhóm:

Truyện Chữ Hay