Dù là điều tra người hay điều tra việc, Cận Nghiêm vẫn có một thủ đoạn nhất định, bằng không đã chẳng giữ được một vị trí đặc biệt như vậy trong Lục Môn, cũng là nguyên nhân rất nhiều người trong Lục Môn thà đắc tội với người ngoài cũng không muốn chọc vào Cận Nghiêm.
Cận Nghiêm không bao giờ vòng vo tam quốc, anh ta nói với Lục Đông Thâm: "Là người của chú hai cậu."
Lục Đông Thâm sững người, lát sau hỏi: "Có lợi ích qua lại sao?"
Quan hệ lợi ích chính là kiểu "làm một mẻ, khỏe một đời". Hai con người có thể không bao giờ qua lại, chỉ thuần túy là hai bên mua và bán. Nhưng đến khi sơ hở, chỉ cần điều tra số tiền trao đổi qua lại thì đến tám, chín phần có thể tra ra vấn đề.
Thế nên khi hỏi xong câu này anh cũng cảm thấy không ổn.
Người được Nhiêu Tôn chọn lựa là đã được lọc kỹ từ vô số những con người khác, sao có thể dễ dàng bị mua chuộc bằng tiền?Nếu thật sự tồn tại giao dịch lợi ích thì khả năng bị điều tra ra là rất lớn. Hơn nữa, con người đúng là vì tiền có thể bất chấp tính mạng, nhưng biết rõ là chuyện nộp mạng vẫn còn làm, thậm chí không tiếc cả mạng sống của bản thân cũng phải hoàn thành nhiệm vụ người thuê giao phó thì chuyện này không hề đơn giản.
Cận Nghiêm không vòng vo: "Không phải lợi ích, là ơn nghĩa. Nói một cách khác, tay đàn em đó của Nhiêu Tôn từng nợ chú hai anh một mạng sống. Tên đó không phải dạng tầm thường, trước kia từng làm lính đánh thuê, đặc biệt là rất giỏi lái máy bay. Chú hai anh trước khi gặp chuyện từng gặp hắn, nói chuyện gì thì chúng ta đoán được đại khái rồi."
Sắc mặt Lục Đông Thâm sa sầm lại, chú hai anh quả nhiên có mối quan hệ lằng nhằng và rộng lớn, anh quả thực đã xem thường ông chú của mình rồi. Lục Chấn Danh có góc nhạy cảm, bình thường che giấu dã tâm sâu như biển đằng sau vẻ tao nhã thì thôi, một khi đại cục đã định, muốn đôi bên mất cả chì lẫn chài là chuyện hoàn toàn có thể.
Báo ân.
Nghe quả thực là một lý do không thể hợp lý hơn.
"Đủ chứng cứ khởi tố chưa?"
Cận Nghiêm nói: "Không thành vấn đề. Con người ta lập kế hoạch vào lúc có thời gian và có sức lực thì mới khó phải giải. Chuyện báo ân này càng giống như cái giãy chết cuối cùng, không quá hoàn hảo.""Anh ra mặt giải quyết đi." Lục Đông Thâm cất giọng lạnh lẽo.
"Tôi ra mặt cũng được thôi nhưng dù sao cũng là chú hai của cậu, chuyện này cậu không cần đích thân giải quyết sao?"
Sắc mặt Lục Đông Thâm càng u tối hơn: "Tôi không muốn làm bẩn mắt mình. Cận Nghiêm, chứng cứ cần bàn giao thì bàn giao đi. Anh tới gặp ông ta thêm một lần, cũng để ông ta chết được nhắm mắt."
Cận Nghiêm nói một tiếng "được", rồi trầm mặc hỏi anh: "Vẫn chưa có tin tức gì sao?"
Lục Đông Thâm im lặng.
Cận Nghiêm thở dài một tiếng ở đầu kia điện thoại: "Có câu này tôi biết anh không thích nghe."
"Đã biết tôi không thích nghe thì đừng nói ra."
"Không thể không nói, cả một tập đoàn Lục Môn không thể cứ để một Phó tổng giám đốc gánh vác mãi được. Chuyện ra sa mạc tìm người không giấu được bao lâu đâu, tới lúc đó phải làm sao?" Cận Nghiêm chân thành khuyên nhủ: "Cứ ở đó mãi không phải cách hay, hơn nữa mấy hôm nay..."
"Cận Nghiêm." Lục Đông Thâm hờ hững ngắt lời anh ấy: "Khả năng lảm nhảm của anh dạo này sắp ngang với Dương Viễn rồi đấy."
Sau khi anh kết thúc cuộc điện thoại, Dương Viễn ngồi trên ghế hậm hà hậm hực, trong lòng ôm một bình giữ nhiệt to tướng, trong suốt, bên trong đựng nước nấu từ khởi tử và táo tàu, nói: "Có hai điểm không hài lòng. Thứ nhất, chuyện của tập đoàn giao cho phó tổng như tôi thì làm sao hả? Mấy hôm nay chuyện lớn chuyện nhỏ có chuyện gì không do tôi giải quyết? Thứ hai, thế nào gọi là trình độ lải nhải của anh ta sắp bằng tôi?"
"Có việc để làm là tốt rồi, còn tốt hơn cứ ngây ngây ngô ngô sống hoài sống phí. Nếu không hài lòng thì hãy làm cho họ thấy, nói cho họ biết cậu vẫn đầy sức lực, không thua lớp trẻ." Lục Đông Thâm từ tốn nói.
Dương Viễn nhướng mày: "Cái gì gọi là đầy sức lực, không thua lớp trẻ? Tôi không phải thanh niên chắc?"
Lục Đông Thâm ấn tay lên bản đồ, ra hiệu về phía bình giữ nhiệt trong lòng Dương Viễn: "Nghe nói có mấy thứ đánh dấu con người ta đã đến tuổi trung niên: Bình giữ nhiệt, khởi tử và táo tàu."
Dương Viễn không cảm thấy mất mặt, cười khẩy: "Tôi đang phòng bệnh hơn chữa bệnh. Ở đây chênh lệch nhiệt độ lớn như vậy, sức khỏe là tiền đề cách mạng. Tôi khác với cậu, tôi cô độc lẻ loi, nếu còn không biết tự chăm sóc cho bản thân nữa, sao có thể làm trâu làm ngựa cho cậu?"
"Giác ngộ tư tưởng cũng khá đấy."
Dương Viễn vặn mở nắp bình giữ nhiệt, uống òng ọc một hớp, quả táo tàu to tướng bên trong va chạm với thành bình, rồi theo dòng nước bắn về đáy bình.
Uống nước xong, những lời tiếp theo đó của Dương Viễn thì rất nghiêm túc.
"Chiêu này của chú hai cậu tuy rằng là cú giãy giụa cuối cùng, nhưng buộc phải thừa nhận ông ta đã thành công. Mục đích cuối cùng của ông ta là nhắm vào sản nghiệp mới sau khi cậu lên nhậm chức. Chuyện nhà máy bốn năm trước không được giải quyết thì mãi sẽ là con hổ chặn đường phát triển dự án mới. Một khi chuyện đó được giải quyết, thì địa vị của cậu sẽ vững vàng. Chỉ cần có chút sai sót, tạm thời không nói đến việc có ảnh hưởng các ngành khác hay không, chỉ riêng Hoa Lực và Trường Thịnh thôi cũng sẽ thẳng thừng trở mặt với Lục Môn."
Lục Đông Thâm trầm mặc không nói.
"Chú hai cậu chuẩn bị hai con đường cho tên đàn em của Nhiêu Tôn. Một con đường là giành lấy thứ trong tay Tưởng Ly. Chuyện Phong thống tán năm xưa có liên quan đến ông ta, thế nên lần này Tưởng Ly đi sa mạc vì mục đích gì ông ta biết quá rõ. Giành được thứ đó tức là giành được quyền chủ động, thậm chí nắm giữ quyền sinh quyền sát; Con đường thứ hai là kéo tất cả chết chung. Một khi thất bại, thà chết cũng không thể để cậu vượt qua được khúc mắc bốn năm trước."
Lục Đông Thâm ngồi đối diện anh ấy, châm một điếu thuốc, nói trúng trọng điểm: "Vì vậy, trong tập đoàn vẫn còn người của chú hai. Bằng không một khi con đường thứ nhất bị cản, phải có người đứng sau tiếp quản. Đương nhiên, cũng không khó suy đoán hắn sẽ cầm nguyên liệu và giữ tính mạng của Tưởng Ly ra uy hiếp tôi. Nhưng tôi hiểu chú hai, xưa nay làm việc luôn tham lam."
"Bây giờ mọi vấn đề đều hướng về con đường thứ hai rồi." Dương Viễn lôi tình hình thực tế ra: "Tưởng Ly mất tích, buổi họp báo bốn tháng nữa sẽ là một kiếp nạn."
Lục Đông Thâm gằn mạnh từng chữ: "Nhất định có thể tìm ra."
Dương Viễn rất muốn khuyên anh đừng nên hành động theo cảm tính nhưng câu này luẩn quẩn mãi trong miệng cuối cùng lại bị anh ấy nuốt xuống. Thật ra Cận Nghiêm nói không sai, nhiều ngày như vậy rồi mà một chút động tĩnh cũng không có, mọi người đều hiểu quá rõ tình hình, hy vọng mong manh, thậm chí là chẳng có hy vọng gì. Đường đường một tổng giám đốc, không thể cứ quanh năm suốt tháng ở lỳ trong sa mạc được, Lục Môn bỏ đó không lo sao?
Ngẫm một chút, Dương Viễn hỏi anh: "Ngoài việc tìm Tưởng Ly ra, tiếp theo cậu có kế hoạch gì?"
Người ta đã giết tới cửa rồi, hơn nữa còn là tình thế đã định, anh ấy không tin Lục Đông Thâm lại để mặc cho tình hình tồi tệ đi. Quả nhiên, Lục Đông Thâm đưa ra một quyết định khiến Dương Viễn sửng sốt.
"Lan truyền tin tức chúng ta đang vào sa mạc tìm người ra ngoài."
***
Cách phá giải công thức tuy không khó nhưng cũng tiêu tốn của Quý Phi nửa tháng trời, tới khi mùi hương được chuyển từ dạng thuốc khô sang dạng uống, cách phá giải mà Quý Phi thức ngày thức đêm để thực nghiệm rất nhiều lần cuối cùng cũng định hình.
Việc phá giải công thức tuy không khó nhưng cũng không đơn giản, nếu không tìm ra mùi hương mấu chốt thì có thể cả đời cũng không phá giải được nan đề này. Nhưng một khi tìm ra điểm tương khắc thì cũng dễ như dùng chìa mở khóa vậy.
Lúc trước Lục Đông Thâm chịu hậu quả rò rỉ nhà máy không nặng, nhưng do cảm giác đau của trung khu thần kinh không được hồi phục kịp thời, sau đó lại tệ dần theo năm tháng, thế nên việc trị liệu mùi hương đơn thuần đã không còn có ích gì nữa, bởi vì anh vừa phải uống thuốc vừa phải kết hợp chế độ dinh dưỡng.
Kết quả thí nghiệm của Quý Phi thể hiện, dược lý mùi hương dùng với Lục Đông Thâm sẽ từ từ có hiệu quả, nhưng hiệu quả rõ rệt có lẽ trong khoảng một tuần. Có điều vẫn còn chuyện khiến cô ta thất vọng là tình hình sức khỏe của Lục Đông Thâm chưa có sự cải thiện.
Quý Phi lại đích thân bay một chuyến, tới nơi Lục Đông Thâm ở, từ lúc Tưởng Ly mất tích đến giờ đã một tháng rưỡi rồi.
~Hết chương 652~