Lục Đông Thâm chiến đấu cùng sa mạc.
Tính cả đội ngũ cứu hộ chuyên nghiệp, cộng thêm người của nhà họ Nhiêu, nhà họ Lục và người Thương Lăng, tổng cộng có bốn đội, chia làm mười sáu nhóm, lấy về vị trí không có tín hiệu gần sa mạc đen, cũng chính là nơi trực thăng của đám Tưởng Ly hạ cánh lúc trước làm trung tâm, tiến hành tìm kiếm rộng ra xung quanh theo dạng lưới.
Lần nào Lục Đông Thâm cũng bám theo tuyến cứu hộ dài nhất, cực nhất, gần như ngày nào cũng đi qua đi lại trong sa mạc, chẳng mấy chốc đã đi rất nhiều ngày.
Khi quay trở về, tạo hình của anh trông như người rừng vậy, râu ria xồm xoàm, trên quần áo, tóc tai toàn là cát vàng, nhưng anh cũng mặc kệ.
Dương Viễn không được phép đi cùng đội cứu hộ vào sa mạc, vì chuyện này còn bị Cận Nghiêm nghiêm giọng trách móc một trận trong videocall, khiến Dương Viễn tức giận quát ầm lên anh ấy muốn làm phản rồi, cả cấp trên cũng dám mắng.
Có thể nhận ra Cận Nghiêm lo thật sự, tiếp tục oán trách Dương Viễn: "Lục Đông Thâm mà ngoẻo trong sa mạc thì chức Phó tổng của anh cũng đừng hòng giữ được, bây giờ tôi mắng anh là còn nhẹ đấy."
Dương Viễn cũng không phải là giận thật, mặc kệ cho anh ta trách móc, đến lúc nghe chán rồi thì nói với Cận Nghiêm một câu: Hay là anh qua đây.
Cận Nghiêm nghiến răng kèn kẹt, nếu không vì còn chức trách ở đó, anh ta thật sự cũng muốn đi thay Dương Viễn.
Còn việc để Dương Viễn bên ngoài sa mạc là quyết định của Lục Đông Thâm. Tuy rằng Dương Viễn ngàn vạn lần không đồng ý nhưng để đưa được ra quyết định này, Lục Đông Thâm cũng đã suy nghĩ rất kỹ càng, thấu đáo rồi. Dương Viễn nói trắng ra chính là một trạm thông tin, hoặc có thể nói là đầu mối then chốt để kết nối Lục Đông Thâm và tập đoàn, bởi vì trong khoảng thời gian tiến vào sa mạc, Lục Đông Thâm cũng cần nắm rõ tình hình của tập đoàn vào bất kỳ lúc nào, ở bất kỳ đâu.
Ngoại trừ lúc cứu hộ sống trong sa mạc, khi lên kế hoạch tuyến đường cứu hộ, Lục Đông Thâm cũng ở ngay bên rìa sa mạc, chủ yếu là ở trong nhà của ông già. Cùng lúc này, nơi đó cũng là trung tâm liên lạc với Dương Viễn và thế giới bên ngoài.
Mười sáu nhóm gần như tiến hành tìm kiếm không ngừng 24/24.
Những thiết bị hiện đại nhất lần lượt được chuyển vào trong nhà của ông già. Dương Viễn cũng lo lắng cho sức khỏe của Lục Đông Thâm và những nguy hiểm có thể gặp phải, ngoài việc chuẩn bị những đồ dùng sinh hoạt hằng ngày ra, anh ấy còn đưa vào cả nhân viên y tế.Nhưng trên thực tế, khoảng thời gian này, "cống hiến" của Quý Phi dành cho Lục Đông Thâm là lớn hơn cả.
"Tôi đã đọc sổ tay của Hạ Trú, cũng hiểu tư duy công thức của cô ấy. Tuy rằng tôi không dám bảo đảm có thể dựng lại 100% công thức ban đầu, nhưng chí ít tôi có thể thông qua tư duy này để khôi phục lại phương án đối với tình hình sức khỏe của anh. Tôi biết Lục tổng đã mất cảm giác đau, hơn nữa tình trạng càng ngày càng nghiêm trọng."
Khi cô ta nói những câu này, Dương Viễn cũng có mặt, lập tức nảy sinh sự cảnh giác.
Tình trạng sức khỏe của Lục Đông Thâm chưa bao giờ rò rỉ ra bên ngoài, tuy rằng có một số suy đoán và đồn thổi nhưng chung quy Lục Môn vẫn chưa đưa ra thái độ gì, cộng thêm việc bây giờ họ đều quan tâm nhất tới sự cố nhà máy bốn năm trước và buổi họp báo bốn tháng sau của Lục Môn, không rảnh bàn tán về tình hình của cá nhân Lục Đông Thâm.
Quý Phi giải thích: "Chuyện công thức, Hạ Trú không giấu tôi, đồng thời cô ấy cũng đang tiến hành nghiên cứu cách phá giải công thức. Tôi cũng là một nhà tạo hương, đương nhiên tôi có thể nhìn ra được, chuyện bốn năm trước có liên quan tới Tả Thời và Vệ Bạc Tôn. Tôi muốn biết tiếp phần sau chắc không có gì khó khăn chứ?"
Nói tới đây, cô ta thở dài, chân thành: "Các anh không tin tôi, tôi có thể hiểu. Các anh yên tâm, tôi không ngu ngốc đến mức ấy đâu, làm hại cậu lớn nhà họ Lục có ích gì với tôi chứ? Tôi không muốn sống nữa à?"
Dương Viễn vẫn ôm theo thái độ nghi ngờ.
Lục Đông Thâm có chút suy tư nhưng sự suy tư ấy không phải vì lo lắng cho sức khỏe của mình. Anh hỏi Quý Phi: "Ý của cô là, có thể đưa ra cách phá giải Phong thống tán trước?"
"Phải." Quý Phi đáp rất chắc chắn: "Bởi vì Phong thống tán là sản phẩm cải thiện từ Vong ưu tán, chưa hề hoàn thiện, thế nên Hạ Trú từ lâu đã có cách phá giải nó rồi, nhưng đồng thời cách thức này cũng không hoàn thiện. Về sau Hạ Trú phát hiện ra, chỉ có cách xây dựng lại công thức của Vong ưu tán, mới có thể triệt để giải quyết những khiếm khuyết của Phong thống tán. Nói một cách khác là mới có thể tìm ra cách thực sự phá giải Phong thống tán."
Về điểm này Lục Đông Thâm biết rõ, Tưởng Ly cũng từng nói với anh như vậy.
"Tư duy sắp xếp lại công thức gốc đã có thì cách thức phá giải càng dễ tìm ra hơn." Quý Phi nói: "Đương nhiên, tôi sẽ tiến hành đồng thời. Tôi nghĩ sở dĩ Hạ Trú sốt ruột như vậy, phần lớn cũng vì lo lắng cho sức khỏe của anh."
Dương Viễn âm thầm huých vào người Lục Đông Thâm, ý tứ quá rõ ràng. Trên thực tế, cho dù Quý Phi có ba hoa chích chòe thế nào, thậm chí lôi cả Tưởng Ly ra thì Dương Viễn vẫn không hoàn toàn tin tưởng cô ta.
Lục Đông Thâm mặc kệ Dương Viễn, chỉ buông một chữ: "Được."
Sau khi Quý Phi đi khỏi, Dương Viễn thật sự không nhịn được mới mắng: "Cậu có phải bị ngốc không hả? Cậu tin người phụ nữ này? Lỡ cô ta lại gây họa thì phải làm sao?"
"Không phải là tôi tin cô ta." Lục Đông Thâm đáp nhẹ như gió thoảng: "Tôi tin Tưởng Ly thôi."
Mỗi ngày trôi qua, niềm hy vọng lại nhỏ đi một chút.
Điều kiện sống ở nhà của ông già rất sơ sài, lúc nóng không có điều hòa, dĩ nhiên lúc lạnh cũng không có máy sưởi. Càng vào cuối thu, nhiệt độ chênh lệch sớm tối lại càng lớn.
Căn phòng mà Lục Đông Thâm ở chính là căn phòng Tưởng Ly từng ở, bố cục bên trong rất đơn giản, thậm chí ngay cả giường chiếu cũng đơn giản. Thứ phức tạp duy nhất chính là tấm bản đồ tuyến đường sa mạc gắn đinh trên bức tường ngay dưới bàn sách. Những tuyến đường đã tìm được đánh dấu lại, phân chia tỉ mỉ tới từng tọa độ, sau đó lại được sắp xếp lại theo thời gian và số lần, bên trên là những dấu vẽ chi chít, tất cả đều do Lục Đông Thâm chính tay vẽ lên.
Tới khuya những lúc không ngủ được, anh lại khoác áo lọc thêm một lượt những tuyến đường đã đi qua, không biết mệt mỏi.
Điện là thứ không thể bị ngắt, trước đó cũng có lúc ngắt điện, ông già không giải quyết được thì anh sẽ đích thân ra tay, thậm chí có một lần anh nối lại đường điện của quá nửa căn nhà, như vậy mới bảo đảm được nguồn sáng liên tục.
Lúc anh sửa điện, ông già nói với anh: Lúc trước khi Tưởng cô nương ở đây cũng có lúc ngắt điện, hoặc là cô ấy châm nến ngồi đờ đẫn trong phòng, hoặc là ra bên ngoài kia, ngồi lên cành hồ dương, nhìn lên những vì sao trên trời và cũng ngẩn ngơ. Tưởng cô nương khác với những cô gái ngoài kia, cô ấy có thể bình tĩnh lại.
Có lúc Lục Đông Thâm cũng sẽ ngồi trên cành hồ dương mà cô từng ngồi, tưởng tượng dáng vẻ của cô lúc đó. Cô có đang nhớ anh không? Bây giờ cô có biết anh lúc nào cũng nhớ cô không?
Cũng sẽ gặp vấn đề thiếu nước.
Những việc Tưởng Ly từng làm giờ dồn cả cho Lục Đông Thâm. Anh thích đoạn đường đi bộ khô khan đó, tiện cho anh tỉ mỉ lọc lại tuyến đường cứu hộ, sau đó đưa ra một phương án hoàn toàn mới.
Dương Viễn nói anh bị ma nhập rồi, anh thừa nhận, vì cho dù nằm mơ, anh cũng tìm kiếm Tưởng Ly trong mơ.
Vẫn là đôi vợ chồng đó, sau vài lần qua lại cũng quen Lục Đông Thâm. Lúc nhắc đến Tưởng Ly, họ cười nói: "Lúc trước thấy cô ấy đi cùng cậu thanh niên kia, chúng tôi còn tưởng họ là một đôi. Về sau cô gái đó nói không phải, nói mình kết hôn rồi, chồng cô ấy rất tốt, rất tốt với cô ấy."
Lục Đông Thâm dường như lại nhìn thấy Tưởng Ly, đứng dưới nắng, cười thoải mái, huyên thuyên bao nhiêu điều tốt đẹp ở anh cho họ nghe.
Anh tốt thật không?
Nếu tốt như vậy, sao có thể để mất người anh yêu chứ?
Vào những lúc thật sự quá nhớ Tưởng Ly, Lục Đông Thâm sẽ rút bức ảnh của cô gài trong ví tiền ra, vuốt ve hết lần này tới lần khác, lòng càng đau đớn hơn, sau đó nhìn gương mặt tươi rói như hoa ấy và hỏi: "Bé con, em rốt cuộc em đang ở đâu?"
Cứ như thế qua khoảng một tuần, tất cả mọi người gần như đều mất niềm tin, chỉ còn một mình Lục Đông Thâm vẫn kiên trì cứu hộ, ra lệnh hết lần này tới lần khác: "Tìm tiếp!"
Hôm nay, trước khi xuất phát, Cận Nghiêm gọi điện thoại tới, đi thẳng vào chuyện chính.
"Lục tổng, đã tìm ra kẻ mua chuộc đàn em của Nhiêu Tôn rồi."
~Hết chương 651~