Bách Đông Thanh yên lặng nhìn xem bóng lưng của cô đi vào toà nhà, khoé miệng không tự chủ được cong lên.
Hôm qua tâm trạng của anh thật sự cũng có chút không tốt, không chỉ bởi vì đụng phải Trình Phóng, cũng bởi vì cô không có lòng tin đối với anh. Thế nhưng anh cũng hiểu rõ được cái gì gọi là suy bụng ta ra bụng người, bản án của Mạc Tân, cô đã đặt quá nhiều tình cảm vào đó, cho nên sự chán ghét đối với Lâm Khải Kiệt từ trước đến nay chưa hề che giấu, nhìn thấy mình và Lâm Khải Kiệt thân cận, đương nhiên sẽ không dễ dàng chấp nhận.
Nhưng cho dù vậy, cô cũng chỉ tức giận với mình mà thôi. Ngay cả khi chính mình thật sự lạc lối, cô cũng không định rời bỏ anh. Câu trả lời này đã quét sạch hết tất cả những thất vọng mất mát vào đêm qua, thậm chí còn có chút mừng thậm, không phải mừng thầm mà muốn mừng cho cả thế giới biết, muốn đi nói cho Trình Phóng biết, cho dù chính mình thật sự là loại người như cậu ấy nói, Hứa Húc vẫn sẽ không rời bỏ anh.
Chỉ là anh rất nhanh điều chỉnh lại kiểu suy nghĩ ngây thơ này, dù sao anh cũng không phải là loại người mà Trình Phóng nghĩ.
Thế giới bên ngoài bao la rộng lớn nhiều cám dỗ như vậy, đương nhiên anh cũng không phải thần thánh gì cho cam, cũng sẽ có lúc bị mê hoặc bị dụ dộ, có thời điểm đi nhầm bước, nhưng mà khi nghĩ đến, chính mình không cô đơn lẻ loi, vẫn còn có một người quan trọng hơn cả tính mạng ở bên cạnh, bầu bạn với bình, chờ đợi mình, anh sẽ nhanh chóng vững vàng bước chân, tuyệt đối không cho phép bản thân mình lầm đường lạc lối.
Chạng vạng tối, Hứa Húc đi ra khỏi toà nhà văn phòng, quả nhiên lại nhìn thấy chiếc xe màu đen kia. Cô nói tạm biệt với đồng nghiệp, đi qua, mở cửa lên xe.
Bách Đông Thanh nhìn cô một cái: “Em muốn ăn gì?”
Hứa Húc cố tình nghiêm mặt nói: “Không muốn ăn gì cả, đi về căn hộ phía bắc đi, em vẫn còn tức giận.”
Bách Đông Thanh gật đầu, khởi động xe, cười nói: “Có cần anh viết bản kiểm điểm hay không? Hay là ký giấy cam kết?”
Hứa Húc nói: “Anh đừng có đánh trống lảng, chuyện này trong mắt em là tội nặng lắm đấy.”
Bách Đông Thanh cười: “Hiểu rõ, em là sợ anh lầm đường lạc lối, anh hứa với em nhất định sẽ giữ khoảng cách với Lâm Khải Kiệt.”
Hứa Húc hừ một tiếng: “Tốt nhất là cứ như lời anh nói đi.”Đên chung cư, Hứa Húc xuống xe, Bách Đông Thanh cũng đi theo xuống, lấy ra hai túi lớn nguyên liệu nấu ăn từ sau cốp xe rồi đuổi theo cô.
Hứa Húc liếc mắt nhìn trên tay anh một chút: “Có thể đi lên nấu cơm ăn cơm, nhưng mà ăn xong anh phải đi về, không được ngủ lại.”
Bách Đông Thanh gật đầu: “Ừ, ăn xong đi ngay.”
Hứa Húc nghi ngờ nhìn anh, vẫn là dáng vẻ mà cô quen thuộc, đến mức cô nghĩ người đàn ông đứng sóng vai xưng huynh gọi đệ với Lâm Khải Kiệt, hình như chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Nhà bếp trong căn hộ đã được trang bị đầy đủ dụng cụ, Bách Đông Thanh nhanh chóng xắn aty áo làm việc, Hứa Húc đứng một bên vừa phụ giúp, vừa âm thầm quan sát anh.
Anh làm chuyện gì cũng rất chuyên tâm, lúc nấu ăn cũng sẽ dánh hết tâm huyết, ngẫu nhiên cảm nhận được ánh mắt của cô, sẽ quay đầu nhìn cô cười một cái, nụ cười tươi tắn sạch sẽ ánh mắt ôn hoà, rõ ràng đã là một người đàn ông đầu ba rồi, thế nhưng lúc cởi bỏ dáng vẻ thường ngày mang vào một chiếc tạp dề, vẫn còn phảng phất một chút dáng dấp trẻ trung của thời niên thiếu.
Bàn ăn ba mặn một canh nhanh chóng được nấu xong, rau xào thịt bò, khoay tây thái sợi xào chua xay, tôm nõn hấp, canh bí đao sò điệp, đều là những món ăn thường ngày mà Hứa Húc đã quá quen thuộc, thế nhưng bọn họ hình như đã lâu rồi không ngồi xuống cùng nhau ăn một bữa cơm nhà, hơi ấm đã mất nay lại làm người ta rung động.
Hứa Húc bưng chén lên, ăn vài miếng đồ ăn, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía anh, động tác gắp đũa trong tay cũng khựng lại.
“Sao vậy?” Bách Đông Thanh đối diện với ánh mắt của cô.
Hứa Húc cười cười: “Em vẫn không thể nhớ rõ rốt cuộc bắt đầu thích anh từ lúc nào. Hình như là lần đó từ nhà anh đi ra, nhìn thấy anh giúp bà cụ xách đồ lên lầu. Hành lang chung cư cũ kỹ xập xệ, anh lại không lo lắng nhiều như vậy, bóng lưng cô đơn, nhưng khi đó lại cảm thấy hình ảnh đó thật sự rất đẹp, còn nghĩ thầm, anh chàng này thật tốt bục, đến mức sau này vẫn rất áy náy vì đã làm ra chuyện đó với anh.”
Bách Đông Thanh nhìn cô, mỉm cười không nói lời nào.
Hứa Húc trầm mặc trong chốc lát, lại tiếp tục nói: “Nghe qua rất tốt đẹp nhưng mà hình như vẫn không phải, chắc là sớm hơn, lúc anh làm việc bán thời gian ở Starbucks, mỗi lần em đến uống cà phê, luôn luôn mong chờ ly cà phê vẽ hình của anh.”
Nói xong cười cười, lắc đầu: “Nhưng ngẫm lại, cảm giác vẫn không đúng, có thể là hôm đi tình nguyện, mọi người trong phòng ký túc xá của bọn anh phải đi cạo giấy quảng cáo trên cầu vượt, bọn họ đều chuồn hết cả, chỉ có một mình anh ngồi xổm trong gió lạnh làm việc. Hôm đó sau khi cơm nước xong xuôi, Trình Phóng lừa em lên xe của bạn gái trước anh ta, lúc em đuổi theo bị xe máy đụng, là anh đã đạp xe đưa em về ký túc xá.”
“Cẩn thận suy nghĩ một chút, dường như vẫn không phải. Mà là sớm hơn, hồi còn năm nhất, lúc nhìn thấy anh ôm người bán nghệ tàn tật giúp đỡ anh ta ngồi lên chiếc xe lăn. Hình như đó là lần đầu tiên em gặp anh, nếu như không phải lúc đó đã động tâm, thì làm sao có thể nhớ rõ cảnh tượng đó sau nhiều năm như vậy chứ. Chẳng qua lúc đó em vẫn chưa hiểu cái gì gọi là thật sự thích một người, cho nên quanh đi quẩn lại lâu như vậy mới để ý đến nội tâm của mình. Em thừa nhận đoạn tình cảm năm đó đúng là thật lòng, nhưng thật ra trong lòng đã sớm in hình bóng của anh rồi. Mặc dù nói như vậy đúng là rất phụ bạc với tình cảm của Trình Phóng năm xưa, nhưng rất có thể là sự thật. Ngay lúc em chưa hiểu biết gì thì đã thích anh mất rồi!”
Bách Đông Thanh đưa tay qua nắm chặt lấy bàn tay cô đặt trên mặt bàn.
Đôi mắt Hứa Húc có chút đỏ lên: “Em vẫn thường nghĩ, em thật sự rất may mắn, sao lại gặp được người tốt như anh vậy. Cho nên … Anh nhất định không được nước chảy bèo trôi, học theo thói xấu của những tên đàn ông đáng ghét kia, nếu không em thật sự sẽ rất đau khổ.”
Bách Đông Thanh thấp giọng nói: “Anh sẽ không thay đổi, bởi vì em đau khổ thì anh lại càng đau lòng hơn gấp vạn lần.”
Hứa Húc nín khóc mỉm cười, dùng sức bấm lên mu bàn tay anh một cái: “Vậy nếu anh thật sự có qua lại nào khác với Lâm Khải Kiệt ngoài mối quan hệ công việc, em sẽ không tha cho anh đâu.”
Bách Đông Thanh cười khẽ, vuốt ve ngón tay nhỏ bé của cô: “Ăn cơm đi!”
Hứa Húc cầm đũa lên, tiếp tục ăn cơm.
Bách Đông Thanh nhìn cô một chút, đột nhiên phì cười một tiếng trêu chọc: “Thì ra em yêu anh sâu đậm như thế đấy! Uổng công anh trước đây còn lo lắng em chạy theo người ta mất.”
Hai người ở bên nhau lâu như vậy, cho tới bây giờ thật ra vẫn không nói quá nhiều những lời thề non hẹn biển dỗ ngon dỗ ngọt, cảm xúc của Hứa Húc hôm nay hẳn là do bị một màn tối hôm qua kích thích, đột ngột dâng trào, liền tuôn ra một tràng. Bây giờ nghe anh trêu chọc, lập tức thẹn quá hoá giận, bên tai hiện lên một màu đỏ ửng, cứng đầu nói: “Em yêu bạn trai của em không phải là rất bình thường sao? Em yêu anh em yêu anh em yêu anh …”
Ai sợ ai? Lợn chết không sợ bỏng nước sôi mà.
Bách Đông Thanh cong môi nhìn cô cười, cho đến khi cô nói xong một tràng dài, mới ừ một tiếng, gật gật đầu, gắp lên một con tôm đã lột vỏ, đặt vào trong chén của cô.
“Này! Phản ứng của anh chỉ có vậy thôi hả?” Hứa Húc bất bình đá anh một cước.
Bách Đông Thanh cúi đầu ăn cơm không nói lời nào, khoé miệng lại nhanh chóng kéo đến tận mang tai.
Ngay lúc Hứa Húc tưởng rằng mình chẳng đợi được lời ngon tiếng ngọt từ cái người đầu gỗ này, thì anh đột ngột ngẩng đầu: “Anh cũng yêu em! Nhiều hơn so với em có thể tưởng tượng.”
Rõ ràng đều đã ngủ cùng nhau mấy năm như vợ chồng rồi, thế nhưng đây là lần đầu tiên Hứa Húc nghe được lời như vậy, vẫn không nhịn được nở hoa trong lòng, khó khăn lắm mới không chết được sắc mặt mừng rỡ điên cuồng, cong khoé môi, giả bộ bình tỉnh hỏi: “Thật sao?”
Bách Đông Thanh nhẹ cười cười, lại gắp cho cô một con tôm đã lột sạch vỏ đặt vào chén: “Bây giờ có thể ăn cơm thật ngon được chưa?”
Anh vừa mới dứt lời, bỗng nhiện điện thoại vang lên âm báo tin nhắn đến, anh cầm lấy đưa mắt nhìn, lông mày có hơi nhíu lại.
“Sao vậy? Có việc à?” Hứa Húc hỏi.
Bách Đông Thanh đặt điện thoại di động xuống mặt bàn: “Ừ, ăn cơm với em xong, lại phải ra ngoài một chuyến, có việc xã giao đột xuất.”
Hứa Húc nói: “Anh đi nhanh đi, nhân lúc em vẫn đang ở bên này, dù sao buổi tối có không về nhà ngủ em cũng không biết.”
Tác giả có lời muốn nói:
Mấy người chắc là đang đợi ngược, không ngờ là rải thức ăn cho chó, Trình Phóng khóc mù mắt luôn.
- Hết Chương -