Trình Phóng nhìn xem khuôn mặt ngỡ ngàng của Hứa Húc, khoé môi cong cong, không nói lời nào quay người rời đi.
Hứa Húc vẫn ngồi ngây người tại chỗ, kinh ngạc mà nhìn Bách Đông Thanh đang đứng đằng xa.
Cái người đang vui vẻ xã giao với người khác, nhìn qua không khác gì những người đàn ông thuộc giới thượng lưu trong sảnh tiệc này, thật sự là Bách Đông Thanh của cô sao?
Bọn họ đã sống cùng nhau ba năm, cô tưởng rằng mình đã hiểu anh rất rõ. Thế nhưng bây giờ, không thể không thừa nhận, giới hạn hiểu biết của cô đối với anh cùng lắm chỉ trong vòng vài trăm mét vuông của căn hộ kia mà thôi. Sống chung dưới một mái nhà, sự quan tâm dịu dàng, tính cách ôn hoà, tận tâm tận sức làm việc, đối với cô thì ngoan ngoãn phục tùng, là những thứ chỉ có thể duy nhất thuộc về người bạn trai hoàn mỹ của cô.
Cô những tưởng đây chính là toàn bộ con người của anh, giống như cậu nam sinh trầm mặc ít nói nhưng lương thiện chính trực trong sân trường đại học năm nào.
Cho nên cô cũng không suy nghĩ quá nhiều, theo thời gian trôi qua, bên ngoài căn hộ kia, thật ra anh là một luật sư đối tác ưu tú của một công ty luật, cho nên cũng có nhiều bộ mặt khác nhau – tạo nên một dáng vẻ lõi đời sành sõi đối phó với xã hội phức tạp.
Lúc này đây, chỉ thấy Lâm Khải Kiệt tiến đến bên tai anh không biết nói gì, anh cười nhẹ gật đầu, hai người hình như nói lời tạm biệt với đám người xung quanh, sóng vai rời khỏi sảnh tiệc.
Hứa Húc cất gọn tư liệu trên bàn, yên lặng đi theo.
Bách Đông Thanh cùng Lâm Khải Kiệt đi đến sân thượng bên ngoài phòng tiệc. Sân thượng có bày một vài bàn kính nhỏ, hai người ngồi xuống hai ghế đặt hai bên.
Lâm Khải Kiệt lấy ra một điếu thuốc đưa cho anh: “Tôi ghét nhất là đến những nơi như thế này, còn không bằng đi hộp đêm làm vài chén.”
Bách Đông Thanh nhận lấy điếu thuộc, nhìn hắn ta một cái, cười nhẹ từ chối cho ý kiến.
Lâm Khải Kiệt đối thuốc, đưa lên miệng mạnh mẽ rít một hơi, ném bật lửa cho anh, ngẩng đầu phun ra một vòng khói, hai chân gác lên trên ban công sân thượng, cà lơ phất phơ nói: “Nhưng mà cũng không còn cách nào khác, ông già nhà tôi mắng tôi dạo gần đây thanh danh quá kém, bảo tôi đến làm từ thiện tẩy trắng, không thôi còn lâu tôi mới lãng phí thời gian ở mấy nơi này, hơi sức đến mấy chỗ này còn đủ cho tôi chơi được hai em.”
Bách Đông Thanh giật giật khoé môi, cầm lấy cái bật lửa, cạch một tiếng, một ngọn lửa loé lên trong bóng đêm, anh hơi nghiêng đầu để châm điếu thuốc, sườn mặt tuấn tú nửa sáng nửa tối dưới ánh lửa.
Lâm Khải Kiệt thấy anh không nói lời nào, khẽ cười một tiếng: “Anh thật đúng là luật sư kiệm lời nhất mà tôi từng gặp, ngày đó ở toà, tôi còn tưởng anh chỉ có tiếng mà không có miếng, không ngờ lại giữ con át chủ bài đến phút cuối, để cho tên công tố viên kia thoả sức biểu diễn.” Nói xong, đưa tay vỗ vỗ bờ vai anh, “Lần này nhờ có anh, nếu không chính tôi cũng tưởng con đàn bà đó bị tôi chơi đến chết rồi chứ. Phụ nữ thật con mẹ nó phiền phức, muốn chết sao không tìm cách đơn giản một chút? Cứ phải liên luỵ đến người khác.”
Bách Đông Thanh liếc hắn ta một cái, cười nói: “Có thể là cô ta muốn người khác hiểu lầm là anh hại chết cô ta.”
Sắc mặt Lâm Khải Kiệt có chút cứng nhắc, vẫy vẫy tay: “Cho dù vậy cũng không thể hiểu được, tôi cũng không phải không quan tâm đến cô ta! Chỉ là áp lực công việc hơi nhiều hơn một chút mà thôi!” Vừa dứt lời, lại chuyển sang chủ đề khác, “Dù sao đi nữa, anh đã trở thành bạn của tôi rồi.”
Bách Đông Thanh nói: “Là vinh hạnh của tôi.”
Lâm Khải Kiệt cười thuận miệng hỏi: “Nghe nói mấy người làm luật sư như các anh bình thường rất bận, có hoạt động giải trí nào yêu thích không?”
Bách Đông Thanh nhún vai: “Thật đúng là không có gì quá hứng thú.”
Lâm Khải Kiệt liếc anh một cái, cười nói: “Vậy được! Sau này tôi đi ra ngoài chơi có gọi thì anh cũng đừng không nể mặt nhé!”
“Sao có thể chứ?”
Lâm Khải Kiệt cao giọng cười to: “Phải hỏi anh làm thế nào tra được lịch sử cuộc gọi của Mạc Tân vậy? Anh chưa từng đụng tới điện thoại di động của cô ta, lịch sử cuộc gọi được ghi nhận bởi công ty viễn thông nhất định phải là cuộc gọi có thể kết nối.”
Bách Đông Thanh nói: “Nhiều năm làm luật sư rồi, tôi muốn diều tra chuyện gì thì chắc chắn sẽ có biện pháp. Thật ra tôi cũng là cận ngày lên toà mới nhớ tới, không ngờ lại tìm được chứng cứ quan trọng như vậy.”
Ngón tay Lâm Khải Kiệt vân vê điếu thuốc, xoay người, gõ gõ lên bàn nói: “Đây chẳng phải là ai cũng khó giữ bí mật trước mặt những luật sư như anh sao?”
Bách Đông Thanh hời hợt nói: “Vậy cũng không đúng, luật sư cũng chỉ là người bình thường mà thôi.”
Lâm Khải Kiệt nghiêng đầu nhìn anh, đưa tay ra nói: “Tôi nhìn anh không hề tầm thường chút nào đâu! Sau này Hoa Thiên cùng Lâm thị có rất nhiều cơ hội qua lại với nhau, chúng ta hợp tác vui vẻ!”
Bách Đông Thanh vươn tay, nắm chặt tay hắn.
Lúc này, điện thoại di động của Lâm Khải Kiệt reo vang, hắn ta cầm lên nghe, gật gật dằu xong cúp máy, thành thật đứng lên nói: “Bên ban tổ chức tìm tôi sang chụp ảnh, tôi đi sang đó một lát.”
Bách Đông Thanh gật đầu: “Anh đi đi, tôi hút cho xong điếu thuốc này đã.”
Lâm Khải Kiệt rời đi, sân thượng rộng lớn như vậy, chỉ còn lại một mình Bách Đông Thanh, anh dựa người lên ban công, gió đêm giữa thu từ từ thổi tối, sau lưng ánh đèn sáng trưng đầy mùi danh lợi, phía trước mặt là màn đêm đen kịt, cứ như là đang đứng giữa ranh giới sáng và tối.
Anh yên lặng hóng gió một lát, dập tắt nửa điếu thuốc còn đang cháy dở trong tay, chầm chậm xoay người. Sau đó … vô cùng kinh ngạc.
Chỉ thấy Hứa Húc không biết đã đứng ngay lối ra vào sân thượng từ lúc nào, sắc mặt ngược sáng, nhìn qua vô cùng lạnh lẽo.
“Em tới lúc nào vậy?” Bách Đông Thanh trấn tĩnh đặt cái gạt tàn thuốc lên trên bàn nhỏ, thuận miệng hỏi.
Hứa Húc mặt không đổi sắc nói: “Đúng vào lúc anh và Lâm Khải Kiệt kề vai sát cánh.”
Lông mày Bách Đông Thanh nhẹ chau lại, bước lên phía trước nhàn nhạt nói: “Gần đây Hoa Thiên và Lâm thị có hạng mục hợp tác, bàn chút chuyện với hắn ta.”
Trong lúc anh tiến gần lại, Hứa Húc vô thức lùi ra sau một bước, ngầng đầu nhìn về phía anh: “Bàn chuyện gì đến mức kết thành bạn bè luôn vậy?”
Ánh mắt cô cứ như là đang nhìn một người xa lạ, Bách Đông Thanh đưa tay kéo cô, giọng nói nhẹ hẳn đi: “Anh không phải bạn bè với hắn ta …”
Còn chưa nói xong, đã bị Hứa Húc ngắt lời: “Em biết chỉ là lợi ích mà thôi.” Cô nhắm hai mắt, hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, gằn từng chữ, “Đông Thanh, anh là luật sư đại diện cho Lâm Khải Kiệt trong bản án này, ngay cả lịch sử cuộc gọi của Mạc Tân trước khi chết anh còn điều tra được, em không tin anh không biết Lâm Khải Kiệt là hạng người thế nào, đã làm qua những chuyện gì? Nếu như chỉ là công việc, anh tiếp xúc với hắn ta thì không có gì đáng trách. Thế nhưng hiện tại là như thế nào? Anh vậy là dự định kết bạn kết bè với loại người này! Anh vẫn là Bách Đông Thanh mà em biết sao?”
Bách Đông Thanh trầm mặc nhìn cô một lát: “Anh biết chính mình đang làm cái gì.”
Hứa Húc mỉm cười: “Anh đương nhiên phải biết được mình đang làm gì! Anh đường đường là đại luật sư mà!”
Nói xong cô giằng ra khỏi tay anh đi ra ngoài, Bách Đông Thanh bước lên kéo tay cô, bị cô đẩy ram nói: “Hiện giờ em không muốn nhìn thấy anh, anh đừng đi theo em nữa.”
Quả nhiên Bách Đông Thanh ngoan ngãon nghe lời đứng yên tại chỗ, người kia là luật sư Bách luôn ung dung điềm tĩnh, giờ phút này đối mặt với bạn gái đang tức giận, cũng chỉ có thể luống cuống trơ mắt nhìn cô phất áo bỏ đi.
Trên sân thượng lại trở về một mảnh yên tĩnh, một lát sau, có tiếng bước chân vang lên, Bách Đông Thanh hoàn hồn ngẩng đầu, nhìn thấy Trình Phóng một thân lễ phục phẳng phiu, không nhanh không chậm bước đến.
Sắc mặt Bách Đông Thanh trầm xuống, thế nhưng giọng điệu khi mở miệng lại rất bình thường: “Trình kiểm, cậu như thế này là có ý gì?”
Trình Phóng nhíu nhíu mày: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”
Bách Đông Thanh nói: “Cậu đang làm gì hoặc là muốn làm gì, tự bản thân cậu rõ ràng nhất.”
Trình Phóng bước lên phía trước, lưng dựa vào ban công, đối mặt với anh, khẽ cười nói: “Tôi chỉ hi vọng tiểu Húc có thể thấy rõ rốt cuộc cậu là loại người gì?”
Bách Đông Thanh nhìn anh ta một cái, mỉm cười nói: “Cậu cũng chỉ muốn cô ấy cảm thấy tôi chính là loại người mà cậu vẫn luôn nghĩ mà thôi.” Anh dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Có phải cậu cảm thấy chỉ cần không có tôi, có khả năng cô ấy sẽ quay lại bên cạnh cậu không? Mọi người không còn là con nít nữa, đừng ngây thơ như vậy có được không? Chỉ là một đoạn tình cảm lưu luyến thời đi học khi còn trẻ thôi mà, nói không chừng Hứa Húc đã không còn nhớ đến rồi, có khả năng ngay cả chính bản thân cậu cũng không phân biệt được, rốt cuộc là nhớ mãi không quên cô ấy, hay là vẫn hoài niệm về khoảng thời gian tốt đẹp nhất trong đời cậu đây? Đừng đem bản thân mình đắp nặn thành một kẻ si tình, loại hành vi nhớ thương người phụ nữ của người khác như thế này thật sự rất buồn nôn.”
Sắc mặt Trình Phóng cứng đờ, ngoài cười nhưng trong không cười mở miệng nói: “Trước đây tôi còn nghĩ một người trầm mặc ít nói không biết biểu đạt như cậu làm sao trong một thời gian ngắn như vậy có thể thăng chức lên làm đối tác của Hoa Thiên! Xem ta tôi đã thật sự đánh giá thấp cậu rồi, thì ra miệng cậu không đần độn chút nào, cay nghiệt chẳng kém ai, thật khiến người ta tâm phục khẩu phục.” Nói xong, tạm ngừng, lại nói tiếp, “Bây giờ cậu mới biết người phụ nữ của mình bị người khác nhớ thương là cảm giác gì hay sao? Đây chỉ là nhớ thương tơ tưởng một chút không, không thôi cậu thử nghĩ xem nếu như Hứa Húc bị người ta đoạt mất là loịa cảm giác gì? Như vậy cậu có thể cảm nhận được nỗi khổ sở của tôi ngay lúc đó.”
Anh ta nói ra câu này, dường như mang theo hận ý đến mức nghiến răng nghiến lợi.
Thế nhưng sắc mặt của Bách Đông Thanh vẫn bình tĩnh, không nhanh không chậm mà nói: “Tôi nhất định phải nhắc nhở cậu một câu, lúc trước cậu và Hứa Húc đã chính thức chia tay, cho dù tôi có ở bên cạnh cô ấy, cũng không có gì là không đúng, cô ấy là một cá thể độc lập, không nên bị cưỡng ép buộc chặt cùng sống cùng chết với cậu. Điều duy nhất tôi làm sai, chính là vì sự nhu nhược của bản thân mà giấu giếm chuyện này với cậu mấy năm trời. Nếu có thể quay lại một lần nữa, tôi nhất định sẽ đường đường chính chính nói rõ ràng với cậu, cũng sẽ không để cho người mình yêu hiểu lầm cùng tủi thân. Cậu cũng không cần rêu rao với mọi người tình yêu của cậu trong sáng đến mức nào, thật sự thích một người tuyệt đối sẽ không có loại biểu hiện như cậu bây giờ đâu.”
Sống gần ba mươi năm, Trình Phóng cũng có thể xem như là đã trải qua những đổi thay trong một thời gian ngắn, đã sớm không còn là cậu thanh niên cảm xúc viết trên mặt như năm nào nữa, nhưng giờ phút này bởi vì giọng điệu bình tĩnh xen lẫn hàm ý mỉa mai khi nghe người khác nói về mình, mà mém chút nữa đã không khống chế được tâm trạng.
Anh ta tiến lên một bước, đưa tay nắm chặt cổ áo Bách Đông Thanh, cười lạnh nói: “Đại luật sư Bách, Hứa Húc đã nhìn thấy bộ dáng này của cậu sao? Chưa từng thấy cũng không sao, dù sao tôi cũng sẽ để cho cô ấy nhìn rõ rốt cuộc cậu là hạng người gì?”
Bách Đông Thanh đẩy tay anh ta ra: “Tôi không có hứng thú đấu võ mồm với cậu, cũng không muốn giải thích nhiều đối với những suy tư thành kiến của cậu, tôi là hạng người gì tự bản thân tôi biết rõ, Hứa Húc cũng sẽ hiểu rõ.” Anh nhẹ nhàng nhìn anh ta một cái, quay người muốn rời khỏi, lúc đi đến cửa ra vào sân thượng, lại quay đầu, lạnh giọng gằn từng chữ, “Tôi muốn nhắc nhở cậu một câu, Hứa Húc là bạn gái của tôi, tôi và cô ấy cùng nhau vượt qua ba năm trời, không phải chỉ dùng chút tình cảm lưu luyến thời đi học của cậu muốn phá là phá được. Chúng tôi sẽ kết hôn xây dựng gia đình sinh con dưỡng cái, với tôi mà nói, cô ấy quan trọng hơn tất cả mọi thứ. Cho nên đừng mơ tưởng viển vông đến người yêu của người khác nữa, tôi tuyệt đối sẽ không nhượng bộ. Tính chất công việc của cậu như thế nào chính cậu hiểu rõ nhất, chỉ cần một sai lầm nhỏ thôi cũng đủ làm cho người ta tố cáo cậu, nếu cậu vẫn muốn yên ổn làm công tố viên, thì không cần đem cảm xúc cá nhân vào trong công việc, nếu không đừng trách tôi không khách sáo.”
Nói xong lời này, anh cũng không quay đầu lại liền rời đi, Trình Phóng đứng yên ở sân thượng, nhìn theo bóng lưng của anh biến mất trong ánh đèn đêm, trong lòng chỉ cảm thấy một cỗ lạnh lẽo.
Đây là Bách Đông Thanh mà anh ta vẫn luôn biết sao? Vẫn là một Bách Đông Thanh chưa từng từ chối người khác, cũng chưa từng tranh luận với người khác, một người luôn luôn trầm mặc ít nói đó sao?
Anh ta đột nhiên nghĩ đến Hứa Húc, cả người lạnh đến phá run, anh ta sao có thể trơ mắt nhìn cô và người đàn ông đáng sợ này ở bên nhau được!
Bách Đông Thanh vội vàng lái xe về đến nhà, Hứa Húc không có ở đó, anh đi vào phỏng ngủ nhìn xem, hẳn là đã về đây, túi hành lý lớn bình thường treo ở kệ tủ bên cạnh đã không còn ở đó nữa. Mở tủ quần áo ra, bên trong ít đi vài bộ trang phục thường ngày.
Anh nhíu nhíu mày, lấy điện thoại di động ra gọi vào số của cô. Bên kia thế mà nhận máy rất nhanh, không đợi anh hỏi, đã trả lời trước: “Em đang ở bên căn hộ mà ba em mua cho, anh không cần lo lắng, em chỉ muốn ở một mình bình tĩnh lại một chút.”
Bách Đông Thanh trầm mặc một lát: “Anh sẽ không trở thành bạn bè với Lâm Khải Kiệt.”
Hứa Húc nói: “Nhưng mà em vừa nghĩ tới tình cảnh anh sẽ kề vai sát cánh cùng loại người này thì đã cảm thấy không thoải mái.” Cô tạm dừng, nói: “Đông Thanh, em cũng muốn biết, anh rốt cuộc là vì dân hay là vì mình?”
Bách Đông Thanh thở dài yếu ớt, có chút khó xử nói: “Vì ai cũng không phải, anh chính là Bách Đông Thanh mà em quen biết, chúng ta đã ở bên nhau nhiều năm như vậy, bây giờ đột nhiên em lại bắt đầu chất vấn anh, anh.. có chút khổ sở.”
Hứa Húc bên đầu dây bên kia, nghe được giọng nói dịu dàng không thể quen thuộc hơn được nữa, trái tim như bị ai đó bóp chặt, một hồi lâu sau, vẫn hờn dỗi nói: “Dù sao bây giờ em chỉ muốn ở một mình bình tĩnh lại, nghe đến anh cùng một giuộc với loại người cặn bã như Lâm Khải Kiệt là em bực mình.” Cô tạm ngừng, rồi lại nghĩ tới chuyện gì đó, nói, “Em nói cho anh biết, Mạc Vĩ nói em gái của anh ta tự sát, là bởi vì bị Lâm Khải Kiệt khi dễ, nếu anh thật sự muốn thân cận với loại người này, em sẽ không tha cho anh đâu!”
Bách Đông Thanh có chút dở khóc dở cười, trầm mặc trong chốc lát, giọng điệu chân thành nói: “Nếu như Mạc Vĩ không nắm được chứng cứ trong tay, mà còn tìm em nói chuyện, thì em nói với anh ta đừng đi nói lung tung, nhất là không nên viết bậy bạ trên mạng, chỉ cần một tội danh phỉ báng thì đã có thể tống giam anh ta rồi. Nếu Lâm Khải Kiệt thật sự đã làm những chuyện trời đất khó dung như vậy, thì sớm muộn sẽ có một ngày chân tướng bị phơi bày.”
“Sớm muộn sẽ có một ngày?” Hứa Húc rõ ràng xem thường nói, “Là đợi ông trời mở mắt hay sao? Mấy chuyện người bị hại đã tử vong như thế này, muốn tìm được chứng cứ thì khó khăn cỡ nào, anh biết rõ hơn em nhiều.”
Bách Đông Thanh nói: “Chỉ cần đã xảy ra, nhất định sẽ để lại dấu vết.” Anh cười cười, “Không phải Trình Phóng đã hạ quyết tâm muốn giúp đỡ Mạc Vĩ sao? Hi vọng cậu ấy có thể tìm ra manh mối gì đó!”
Hứa Húc bị giọng điệu không mấy để tâm của anh làm cho nổi nóng, tức giận cúp điện thoại, bực bội ngã lên trên giường.
Đã nhiều năm như vậy rồi, hai người hình như chưa từng cãi nhau như vậy lần nào, mặc dù nhìn thấy anh và Lâm Khải Kiệt đứng cùng nhau trên sân thượng thì tức giận đến mức xì khói, thế nhưng thật sự muốn làm căng với anh một lần, để anh ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, thì chợt phát hiện vồn dĩ mình không biết phải nên làm thế nào!
Cô nhớ rõ ràng khi còn nhỏ cô cũng là một cô gái có chút kiêu ngạo, thế nhưng ở cùng với Bách Đông Thanh nhiều năm, một chút tính tình của phụ nữ cũng không biết bay biến đâu mất, hẳn là cách anh đối xử với mình thật không thể chê trách thêm dược nữa rồi!
Cô thật ra có thể tưởng tượng được, nếu như cô cố tình gây chuyện cãi nhau với anh, anh chắc chắn sẽ chiều theo ý cô, muốn bắt anh làm cái gì anh sẽ làm cái đó, cho dù là nửa đêm nửa hôm bắt anh ra ngoài chạy vòng vòng anh cũng sẽ không từ chối. Cho đến lúc nãy sau khi về nhà vốn là dự định gây chuyện một phen, chờ anh về sẽ náo loạn lên, thế nhưng nghĩ đến làm vậy cũng chỉ là bản thân mình đánh vào một cục bông mà thôi, cuối cùng còn cảm thấy chính mình đang bắt nạt người hiền lạnh, dứt khoát chạy trốn đến nơi này đấu võ mồm.
Căn hộ này trước đây không hề được đụng đến, bây giờ lại có đất dụng võ. Căn hộ được thiết kế theo hình thức căn hộ khách sạn, không chỉ sạch sẽ thoáng mát, ngày thường vẫn được quét dọn giữ gìn, mặc dù chưa hề ở qua, nhưng vẫn có đầy đủ đồ dùng, thậm chí còn có thể trực tiếp nhảy lên giường đánh thẳng một giấc.
Miếng nệm hàng hiệu cứng mềm vừa phải, gối đầu mềm mại dễ chịu, đều có lợi cho một giấc ngủ ngon. Thế nhưng một người từ trước đến nay có thể đặt lưng xuống là ngủ như Hứa Húc hôm nay lại không tài nào ngủ được.
Trong đầu không nhịn được hiện lên hình ảnh của Bách Đông Thanh cùng với Lâm Khải Kiệt lúc tối. Cô có thể chấp nhận anh giữ lý trí tỉnh táo trong lúc làm việc, thậm chí có thể không có tình người, lại không thể nào chịu đựng được ngoài tính chất công việc còn có quan hệ cá nhân mật thiết với loại người như Lâm Khải Kiệt.
Mấy tháng gần đây, từ những tư liệu cô nhận được từ chỗ Trình Phóng, đều chỉ rõ Lâm Khải Kiệt không chỉ đơn giản là một cậu công tử con nhà giàu ăn chơi trác táng đơn giản như vậy, vốn dĩ là một ung nhọt của xã hội, có rất nhiều hành vi cấu thành tội phạm, chỉ là không có chứng cứ xác thực, hoặc là dùng tiền hoà giải bịt miệng người bị hại, cho nên vẫn luôn ung dung ngoài vòng pháp luật muốn làm gì thì làm. Lại nghĩ đến tình cảnh đáng thương của anh em Mạc Vĩ Mạc Tân, cô càng không thể chịu đựng được việc Bách Đông Thanh có tiếp xúc với Lâm Khải Kiệt.
Cô biết một người khi bước chân ra ngoài xã hội, có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, nhưng hầu hết đều giữ lại một chút nguyên tắc của mình. Huống gì dưới cái nhìn của cô, ranh giới cuối cùng của Bách Đông Thanh hẳn là nên xa hơn như vậy.
Cô nằm trằn trọc trên giường, tưởng tượng cảnh hai người bọn họ kề vai sát cánh, liền cảm thấy vô cùng khó chịu, giống như một viên trân châu hoàn mỹ không vết xước vốn thuộc về cô nay lại bị người khác phá hỏng.
Anh là thật sự không hề nhận ra bản thân mình đã thay đổi rồi sao? Còn nói là vì lợi ích của công ty nên không thể không lá mặt lá trái? Nhưng không cần biết tương lai như thế nào, cô nhất định phải thức tỉnh anh quay đầu.
Kết quả của việc thức khuya là buổi sáng dậy trễ. Toà soạn của cô vẫn chưa chính thức chuyển trụ sở qua bên này, cô phải bôn ba gần một tiếng đồng hồ lái xe đi làm, cho dù không có quẹt thẻ, cũng không nên đến quá trễ, biết đâu có việc khẩn cấp đột xuất bị phân xuống.
Hứa Húc vội vàng xuống lầu, cũng không kịp ăn điểm tâm, chạy đến ven đường định đón xe, đột nhiên một chiếc xe màu đen vô cùng quen thuộc dừng lại trước mặt cô.
Cửa sổ xe được kéo xuống, Bách Đông Thanh tươi cười ló đầu ra: “Lên đây đi!”
Hứa Húc hơi sững sờ, xụ mặt lên xe.
Bách Đông Thanh khởi động xe, cầm một cái túi đưa qua cho cô: “Chắc là vẫn chưa ăn sáng nhỉ!”
Hứa Húc tức giận nhìn anh một cái: “Ăn rồi.”
Bách Đông Thanh cười khẽ: “Nhìn sắc mặt em là biết chưa ăn rồi, ăn trước đi! Ăn no rồi mới có sức giận anh tiếp.”
Hứa Húc cũng không muốn chính mình bị đói xỉu, mở túi ra, bên trong chính là cháo gà cô thích ăn cùng với bánh trứng, cô mặt không đổi sắc bắt đầu cắm cúi ăn.
Bách Đông Thanh vừa lái xe vừa liếc mắt nhìn cô, sau đó đột nhiên cười khẽ một tiếng.
“Anh cười cái gì?” Hứa Húc tức giận nói.
Bách Đông Thanh cong cong khoé môi: “Tối hôm qua mém chút là anh thức cả đêm, còn tưởng rằng em không định để ý đến anh nữa.”
Hứa Húc liếc mắt nhìn anh một chút, dưới quầng mắt anh hiện lên một vòng màu đen rõ ràng, cô hừ lạnh nói: “Em là đang giận thật đấy.”
Bách Đông Thanh gật đầu: “Anh hiểu, em đang lo anh đánh mất chính bản thân mình.”
Hứa Húc thoáng nghiêm mặt: “Em không trông cậy cũng không hi vọng anh ẫn luôn lương thiện tốt bụng như lúc còn đi học, đàn ông biết nỗ lực trên phương diện sự nghiệp là chuyện tốt, thân bất do kỷ trên cương vị công tác em cũng hiểu được, nhưng em tuyệt đối không cho phép anh vứt bỏ nguyên tắc làm người để mưu cầu danh lợi.”
Cô nói vô cùng thẳng thắn nghiêm túc, dường như có chút giống với những bài giảng đạo lý thông thường, Bách Đông Thanh cười gật đầu.
Hơn bốn mươi phút đi xe, Hứa Húc ăn sáng xong, thuận miệng lên lớp một bài giáo dục đạo đức cho Bách Đông Thanh. Bách Đông Thanh thế mà vẫn như trước đây ôn hoà thuận theo, cô nói cái gì chính là cái đó.
Mãi cho đến khi Hứa Húc xuống xe, anh mới đột ngột gọi cô lại, ghé vào bên cửa sổ ngẩng đầu nhìn cô, hỏi: “Nếu như anh thật sự lạc lối sa đoạ, thì em sẽ làm thế nào?”
Hứa Húc không chút do dự trả lời: “Đương nhiên là phải kéo anh cải tà quy chính rồi.”
Đuôi mày khoé mắt của Bách Đông Thanh hiện lên nét cười nhàn nhạt: “Cho nên vẫn sẽ không vứt bỏ anh đúng không?”
Hứa Húc nói: “Nếu như anh thật sự lầm đường, đó cũng là một phần trách nhiệm của em, đương nhiên em phải chịu trách nhiệm giúp anh hoàn lương chứ.”
Vứt bỏ sao? Hình như vẫn chưa hề nghĩ tới, cho dù anh có thật sự làm mình thất vọng đi nữa, sau khi thất vọng xong, cùng phải nhận mệnh kéo anh quay trở về!
Yêu một người hẳn là sẽ không có nguyên tắc như vậy!
Cô hướng mắt về phía anh trừng một lát, quay người muốn đi làm, nhưng đi được vài bước hình như nghĩ tới chuyện gì đó, quay đầu lại nói: “Đương nhiên, nếu như anh học theo tên khốn nạn Lâm Khải Kiệt kia, chơi bời gái gú gì đó, thì anh cứ lăn được bao xa thì lăn đi!”
Như vậy đây hẳn là giới hạn cuối cùng của cô dành cho anh!
- Hết Chương -