Người Người Cưng Chiều Sư Muội Miệng Quạ Đen

chương 48: 48: bọn ta có tới bốn người lận!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hoa Linh Cơ nằm trên ghế phơi nắng, xua tay, khống chế vòng trúc bay về phía khách.

"Ném đi."

Dịch Việt Thăng cầm lấy vòng trúc, bình tĩnh nói: “Hoa cô nương đúng là có bản lĩnh, dễ dàng kiếm được linh thạch, bày một sạp nhỏ cũng có thể khách đến đầy cửa.”

Hoa Linh Cơ nheo mắt lại, thấy là Dịch Việt Thăng tới thì vội vàng ngồi dậy, cười nói: "Haha, Thiên Đạo chiếu cố mà thôi.

Dịch Trang chủ ngài cũng đến chơi sao? Ngài ném đi, ném đi!"

Đối với ông chủ thiện lương trước đây của mình, Hoa Linh Cơ quyết định báo đáp một chút.

Nàng sẽ ngậm miệng lại, tuyệt đối không gây chuyện!

Dù sao thì bây giờ nàng cũng đã kiếm đủ linh thạch, hơn nữa phải đi rồi.

Dịch Việt Thăng gật đầu, thực sự tiện tay ném đại một cái, hoàn toàn không thi triển chút linh lực linh thức nào.

Trước mắt bao người, hắn ném hai mươi vòng, ném trúng hai mươi vòng, thoáng cái đã nuốt trọn phân nửa đồ vật!

Hoa Linh Cơ nghẹn họng nhìn trân trối.

Hiện tại nàng đã là tu sĩ thật sự, cũng nhận được sự dao động của linh lực, Dịch Việt Thăng hoàn toàn không gian lận!

Vận may này quá tốt rồi đấy?

Các tu sĩ vây xem, rất nhiều người đã theo dõi suốt bốn ngày nay, sắc mặt kinh ngạc thay đổi: "Không dùng linh lực và linh thức lại ném trúng toàn bộ? Dịch Trang chủ, ngươi được nhờ đến làm cò mồi à?"

Dịch Việt Thăng lạnh nhạt lắc đầu: “Tại hạ làm cò mồi làm gì?”

Mọi người đều im lặng, không hỏi thêm nữa.

Hoa Linh Cơ thu hai mươi món đồ lại: "Dịch Trang chủ, ngươi quá lợi hại!"

“Không phải tại hạ lợi hại đâu, là cô nương lợi hại.”

Nghe được ẩn ý của hắn, Hoa Linh Cơ mỉm cười hỏi: "Còn hai mươi cái nữa, ngươi ném tiếp không?"

"Đương nhiên.

Có thể chứng minh ta được Thiên Đạo chiếu cố thì bao nhiêu lần cũng chê ít."

Dịch Việt Thăng lại ném thêm hai mươi vòng, không ngoại lệ, tất cả đều trúng, hoàn toàn vét sạch sạp của Hoa Linh Cơ.

Hoa Linh Cơ vui mừng, giao cho Dịch Việt Thăng bốn mươi món đồ, bao gồm cả hộp.

"Chúc mừng Dịch Trang chủ, ném trúng toàn bộ! Chắc chắn ngài rất được Thiên Đạo để mắt tới!"

Khóe môi Dịch Việt Thăng hơi cong lên: "Vậy sao?"

“Đúng rồi, Dịch Trang chủ.

Chúng ta định rời khỏi Tư Tiên thành, nên định tìm ngài chào từ biệt đây.”

"Các ngươi phải đi rồi sao?" Dịch Việt Thăng nhướng mày: "Trở về tông môn à?"

“Không phải.” Hoa Linh Cơ chỉ vào một tửu lâu cách đó không xa: “Chúng ta tới đó nói chuyện đi, các đồng môn của ta đều ở đó, vừa hay uống một chén rượu ly biệt với ngài!”

Dịch Việt Thăng gật đầu: “Được thôi, ta cũng đang muốn mau mau xem trong hộp này có thứ gì.”

Đối với điều này, Hoa Linh Cơ mơ hồ có cảm giác không ổn, vô thức cười gượng hai tiếng: "Ai da, bốn mươi linh thạch, ngài mua được hạnh phúc vui sướng, phần thưởng có đáng tiền hay không không quan trọng!"

Dịch Việt Thăng nhếch khóe môi, nhưng ánh mắt rũ xuống lại có chút lạnh lẽo.

Không, rất quan trọng.

Hắn rất muốn biết, Thiên Đạo có thể chiếu cố hắn cái gì.

Đi tới tửu lâu, bái kiến một đám tu sĩ Trình Tiên môn.

Dịch Việt Thăng rất thân thiện hỏi: “Chẳng hay điểm du lịch tiếp theo của chư vị là ở đâu? Nếu ở xa thì tại hạ có thuyền Vạn Lý có thể đưa chư vị đi.”

Sở Huyền Dịch lắc đầu: “Không biết khoảng cách, mấy ngày trước chúng ta cũng được bằng hữu mời, đi Hoa Cái Tiên trang.

Dịch Trang chủ đã nghe nói tới nơi này chưa?”

"Hoa Cái Tiên trang?" Dịch Việt Thăng chậm rãi cau mày: "Tất nhiên là ta đã từng nghe nói qua, một nơi vô cùng huyền bí thần kỳ.

Tại hạ cũng rất tò mò, mà vẫn không biết đến đó thế nào.

Chư vị có cách gì sao?"

“Bằng hữu nói có cách, nhưng không biết là cách gì.”

“Vậy à?”

Dịch Việt Thăng trầm mặc một hồi, mới chân thành thỉnh cầu: "Sở quân, tại hạ có thể đi cùng không?"

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Dịch Việt Thăng, Sở Huyền Dịch và mấy người Y Duyệt đưa mắt nhìn nhau, vô thức nghĩ đến thể chất "yêm tự" của Dịch Việt Thăng.

Mặc dù bọn họ không hỏi rõ ràng, nhưng cũng có thể tưởng tượng, với thể chất của Dịch Việt Thăng thì hắn chắc chắn đã thử mọi biện pháp, cực khổ rất nhiều mới có thể đạt được tu vi như bây giờ.

Mỗi người nỗ lực vượt qua vận mệnh của chính mình sẽ không thể không tò mò cái thuyết vận mệnh này.

Sở Huyền Dịch hơi cảm động, gật đầu: “Dịch quân chờ một chút, ta đi hỏi bằng hữu của ta.”

"Đa tạ Sở quân.

Đúng rồi." Dịch Việt Thăng ngượng ngùng nói: "Không biết tại hạ có thể chỉ dùng thân phận người đứng đầu Vạn Dịch trang thôi được không? Thân phận của tại hạ… Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện."

“Đương nhiên được.”

Sau khi Sở Huyền Dịch gửi tin hỏi ý Vân Lam, Vân Lam trả lời rất nhanh, hết sức vui vẻ đồng hành với Dịch Trang chủ, còn cố ý nhờ Sở Huyền Dịch gửi đến Dịch Việt Thăng một câu: “Có Dịch Trang chủ đồng hành, chúng ta sẽ như hổ thêm cánh.”

Cuối cùng cả ba bên đều vui vẻ.

Hoa Linh Cơ cứ cảm thấy là lạ vì một câu “Như hổ thêm cánh” của Vân Lam trong đá truyền tin kia.

Không lâu sau, một đám nghiệm bảo sư từ Lục giới Kỳ Trân Các đến, để nghiệm bảo cho Dịch Việt Thăng, bọn họ còn cố ý mang theo một linh khí nghiệm bảo to bằng một căn phòng.

Dù là nghiệm bảo sư hay linh khí nghiệm bảo thì mỗi lần nghiệm bảo đều tiêu hao rất nhiều linh thạch.

Chính vì vậy nên trên thị trường sẽ có một số lượng lớn linh bảo thần bí lưu hành.

Dù sao thì không phải tất cả linh bảo thần bí đều là bảo bối, mà càng nhiều phế thải hơn.

Tu sĩ bình thường hoàn toàn không chi nổi chi phí nghiệm bảo đắt đỏ này.

Dưới con mắt tò mò của mọi người, nghiệm bảo sư chọn ra những linh bảo không thể giám định bằng bí pháp nhân lực, đặt chúng vào linh khí nghiệm bảo.

Nhân lực và linh khí cùng nghiệm chứng, không lâu sau, kết quả giám định từng món truyền tới.

“Món thứ nhất, phế thạch.”

"Món thứ hai, xương ngón chân yêu thú, yêu lực loãng, phế vật."

“Món thứ ba, Long Thần quả… vỏ, dược lực cạn kiệt rồi, vô dụng.”

"Món thứ bốn, phân và nước tiểu."

Mọi người:...!

Sao có cả phân và nước tiểu nữa?

Mà một lúc sau, ba mươi chín món đồ đều có kết quả giám định, không có món nào hữu dụng, đều là phế thải!

Nghe vậy, Hoa Linh Cơ to đầu.

Mẹ ơi, nàng bỏ ra hai trăm khối linh thạch để mua một hộp phế thải ư!?

Cái tên cung cấp gian trá kia!!

Lại còn không biết xấu hổ chỉ trích trò ném vòng của nàng gian lận? Rõ ràng hắn mới là người đen tối nhất!

Nhìn thấy ánh sáng trên linh khí nghiệm bảo tiêu tán, món cuối cùng đã hoàn thành giám định, Hoa Linh Cơ thầm giật thót: "Chẳng lẽ cái này cũng là..."

Hoa Linh Cơ mới nói ra đến đó, Hà Minh Tước đã vội bịt miệng nàng lại!

Hắn nói lớn vào tai nàng: "Suỵt suỵt!"

Hoa Linh Cơ:...!

Nghiệm bảo sư lấy ra một hạt châu đã bị phân tích ra hình dạng thật, lúng túng nói với Dịch Việt Thăng: “Cái này cũng được, là một viên dạ minh châu, ha ha.”

Nghe vậy, tất cả mọi người có mặt đều không đành lòng nhìn nữa.

Dạ minh châu ở Thế Tục giới vô cùng trân quý, nhưng đừng nói là Tu Chân giới, ngay cả Lâm Độ giới này cũng đã dùng nó để thay cho đèn dầu ở mọi nhà.

Tất nhiên, nó tốt hơn “phân và nước tiểu” các kiểu thật.

Hoa Linh Cơ rụt rè nhìn Dịch Việt Thăng như đang giận đến nhắm mắt lại, khổ sở xin lỗi: “Xin lỗi Dịch Trang chủ, ta không biết mấy thứ này lại kém đến vậy…”

Dịch Việt Thăng thở dài một hơi, chậm rãi mở mắt ra, nhìn nàng, nở nụ cười khổ: “Không liên quan tới ngươi, ta đã sớm đoán được là thế rồi.”

“Hả? Ngươi đã đoán được?”

Hoa Linh Cơ còn muốn hỏi lại, thì bị Y Duyệt sư tỷ kéo tay, ánh mắt ra hiệu cho nàng im lặng, không hỏi nhiều nữa.

Hoa Linh Cơ mím môi, suy nghĩ một lúc, lấy một cái túi thơm nhỏ từ trong nhẫn trữ vật ra, hai tay đưa cho Dịch Việt Thăng: “Cái này ta tặng cho ngươi, coi như là giải an ủi.

Hôm qua ta mua trên đường với giá hai trăm khối linh thạch thượng phẩm, nghe nói là đã được sư tổ lánh đời của Minh Phật tông khai quang.

Sẽ không hại ngươi đâu!”

Túi hương nhỏ màu đỏ, hai mặt trước sau thêu chữ “phúc” (*) ngược.

(*) Chữ “phúc” được đảo ngược lại gọi là “phúc đảo”, đọc gần giống “phúc đến”.

Người Trung Quốc thường dán, thêu chữ phúc ngược để cầu phúc.

Dịch Việt Thăng cúi đầu nhận lấy: "Đa tạ cô nương."

Sau khi Dịch Việt Thăng rời đi, Hành Tham hỏi Hoa Linh Cơ: “Sư tổ lánh đời nào của tông ta?”

“Là… “Không Hành sư tổ”.”

Hành Tham bỗng nhiên cau mày: "Ngươi biết vì sao sư tổ này có pháp hiệu là “Không Hành” không?”

Hoa Linh Cơ nhướng mày: “Tại sao?”

Hành Tham lắc đầu: "Bởi vì vị sư tổ này không có năng lực chúc phúc, nên có pháp hiệu là “Không Hành”.”

"Cái gì? Có nghĩa là ta lại bị lừa!? Đáng ghét, sao chỗ nào cũng toàn là gian thương thế này!"

Nàng thở hồng hộc, lại phất tay: “Nhưng mà chẳng sao đâu.

Lúc ta đưa cho Dịch Trang chủ còn cố ý nói một câu “Sẽ không hại ngươi”.

“Không Hành sư tổ” cộng thêm “Sẽ không hại ngươi”, không không thành có.”

Hành Tham như hiểu ý, gật đầu.

Có điều, nàng lại mím môi, chống nạnh: “Hừ, ta còn tưởng sư tổ này của tông môn các ngươi không được (*), cho nên túi hương ông ta khai quang cũng sẽ chúc người ta không được, ta mới cố ý mua, định tặng cho Đại sư huynh.”

(*) Không Hành nghĩa là “không được”.

“Không được” còn là một từ nói giảm nói tránh của yếu sinh lý.

Hành Tham bối rối trước những lời nói kỳ lạ đột ngột của nàng: "Ngươi đang nói nhảm gì vậy?"

Các tu sĩ của Trình Tiên môn đều biến sắc.

Sở Huyền Dịch nheo mắt, giơ tay lên, một luồng linh lực trực tiếp tóm lấy cổ áo sau gáy Hoa Linh Cơ, kéo nàng về phía mình.

“Nói lại lần nữa.” Hắn trầm giọng nói: “Muội định mua cái túi hương đó để làm gì?”

"Không có gì..."

Đột nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Linh Cơ tái nhợt vì kinh hãi, nàng nhận ra mình cách các đồng môn ngày càng xa, nàng đang bị Sở Huyền Dịch xách vào trong phòng.

Nàng vội cầu cứu, khoa tay múa chân với Y Duyệt sư tỷ, khóc lóc: “Ta nói bậy thôi, hu hu hu!”

“Rầm”, cửa phòng đóng lại, ngăn cách trong ngoài.

Sở Huyền Dịch vươn tay, ngón trỏ thon dài ấn mạnh vào trán Hoa Linh Cơ.

“Muội học được mấy câu vô vị này từ đâu?”

Hoa Linh Cơ nghiêng đầu: "Lời vô vị gì? Đại sư huynh nói gì thế? Là ta thấy Đại sư huynh nói món quà lãng mạn của Vân quân chỉ “Tạm được”, ta mới nghĩ không được! Ta sợ Đại sư huynh còn như cái đầu gỗ nữa thì không tìm được đạo lữ mất!”

"Cho nên ta mới muốn mua túi hương “Không Hành sư tổ” đã khai quang tặng cho huynh, để huynh không không thành có một chút! Cho huynh làm việc thuận lợi!”

Sở Huyền Dịch đi tới phía sau nàng, ngẩng đầu nhìn nàng: “Thật sao?”

“Thật mà!”

"Đứng ngay ngắn cho ta!"

Hoa Linh Cơ lập tức đứng thẳng lên, hai mắt mở to, rất có tinh thần, sắc mặt nghiêm nghị, khí thế hùng hồn.

Sở Huyền Dịch nheo mắt nhìn hồi lâu, sau đó cười lạnh nói: “Thoát được một lúc không chạy được cả đời, sau này muội để ý kỹ cái miệng của mình, đừng để ta bắt được nữa."

Sao phải để ý cái miệng chứ?

Nàng chỉ hơi miệng quạ một tí, nhưng chưa nói Đại sư huynh không… Ôi mẹ ơi, chẳng phải nàng vừa nói vậy sao?

Hoa Linh Cơ lập tức che miệng lại, vẻ mặt khiếp sợ.

Nói vậy, nếu thành công đưa thiếu chủ về Ma cung nhưng thiếu chủ lại “không được” nữa, thế là được hay không được?

...!

Sau khi ba nhóm tụ hợp, cùng ngồi thuyền Vạn Lý của Dịch Việt Thăng bay khỏi Tư Tiên thành, vào Già Nam sơn mạch.

Già Nam sơn mạch là ranh giới giữa Lâm Độ giới và Tu Chân giới, trải dài vạn dặm.

Ban đầu Hoa Linh Cơ cũng gặp được mấy người Sở Huyền Dịch ở một trong những ngọn núi nơi đây, chỉ là cách chỗ này khá xa.

Vân Lam đứng trên boong tàu, tay cầm la bàn, liên tục điều chỉnh hướng bay theo hướng chiếc la bàn được chế tạo đặc biệt biểu hiện.

Cuối cùng, khi kim la bàn rung động dữ dội, Vân Lam vui mừng khôn xiết, lấy ra một cái bình sứ, mở nút bình ra.

Một giọt máu bay ra khỏi bình, bay thẳng ra khỏi thuyền Vạn Lý, rơi xuống khu rừng rậm trong dãy núi phía dưới.

"Đuổi theo giọt máu!"

Một nhóm tu sĩ bay ra khỏi thuyền Vạn Lý, Hoa Linh Cơ lại ngồi vỏ sò của thiếu chủ, “vèo vèo vèo” cùng đáp xuống Già Nam sơn mạch.

“Tủm”, “tủm”...!

Đi theo giọt máu, rơi xuống hồ sâu xanh thẳm.

Đến khi thấy trời đất lần nữa thì thế giới đã thay đổi rồi.

Hoa Linh Cơ còn chưa kịp nhìn rõ, bên tai đã nghe thấy một tiếng hét: "Bắt hết lại!"

Trong nháy mắt, một nhóm tu sĩ bao vây xung quanh họ, trực tiếp dùng nhiều loại linh khí trói buộc khác nhau, không chút nương tay bắt hết bọn họ lại.

Không ai chống cự.

Dù sao thì bọn họ tùy tiện tới cửa, vốn là khách không mời mà đến, nên bị như thế.

Sở Huyền Dịch cố ý kéo Hoa Linh Cơ ra sau mình.

Hoa Linh Cơ nhìn đám tu sĩ đang tức giận xung quanh, không biết tại sao.

Cho dù là khách không mời mà đến thì có cần tức giận vậy không?

Lúc này, một nam tu xuất hiện, tức giận hỏi: "Sao các ngươi biết được chuyện máu dẫn đường của thiện dân Tiên trang ta? Các ngươi đã giết người đó sao!?”

“Hả?”

Mọi người vội vàng nhìn Vân Lam.

Vân Lam lập tức giải thích: "Không! Không! Ta và chủ nhân của máu dẫn đường này kết bạn trong nguy hiểm, nàng ấy bị thương quá nặng, trước khi chết, nàng ấy nói ta biết nàng ấy là người của Hoa Cái Tiên trang.

Nàng ấy tự biết khó được lá rụng về cội, mới giao phó cho ta mang di thể và di ngôn di vật của nàng ấy về, cho nên mới giao phó máu dẫn đường cho ta.”

Hoa Linh Cơ nghi ngờ.

Hả?

Nghe vậy, tu sĩ dẫn đầu nửa tin nửa ngờ cởi trói cho Vân Lam.

Vân Lam lập tức lấy thi thể của một nữ tử ra.

Thi thể như đang ngủ, vẫn xinh đẹp như cũ.

Các hộ vệ của Hoa Cái Tiên trang lập tức nhận ra thi thể: "Đúng là Nguyệt Liên Nhi! Nguyệt Liên Nhi đã chết!"

“Thế giới bên ngoài quả nhiên là đầm rồng hang cọp, ngay cả nữ tử tốt đẹp như Nguyệt Liên Nhi cũng chết oan chết uổng!”

Trong lúc hiện trường hỗn loạn, một nhóm lão giả mặc trường bào khác từ trên trời giáng xuống, kinh ngạc nhìn hai mươi người đám Hoa Linh Cơ.

Lão giả dẫn đầu trông có vẻ tuổi già sức yếu nhưng khi nói chuyện lại tràn đầy sức lực: “Làm càn, không được mạo phạm khách quý.”

Trong nháy mắt, các loại linh khí trói buộc mọi người đều được giải phóng.

Không đợi mọi người mạo phạm thêm nữa, lão giả này nhìn bọn họ, mắt sáng như đuốc, giọng nói kích động: “Nhiêu sơn thạch biểu hiện, trong số các ngươi có người phá mệnh!"

Tất cả mọi người lập tức giật mình.

Người phá mệnh?

Không đợi mọi người nghĩ sâu hơn, ánh mắt lão giả lại nặng nề, giọng nói mang theo chút e ngại: "Còn có một… ác ma!!!!"

Ác ma!

Trái tim nhỏ bé của Hoa Linh Cơ lập tức đập loạn xạ!

Ôi mẹ ơi, ác ma có phải là ám chỉ nàng không?

Thật thần kỳ, nàng vừa mới đến mà đã biết nàng là một ác ma! Đỉnh đỉnh đỉnh!

Ơ, hình như sai sai?

Hoa Linh Cơ nghiêng đầu, trợn mắt đếm.

Nàng, thiếu chủ, Phương Mộ Tiên, Phong Ma Bình...!

Ác ma không chỉ có một, bọn ta có tới bốn người lận!.

Truyện Chữ Hay