Người Người Cưng Chiều Sư Muội Miệng Quạ Đen

chương 47: 47: lấy lòng yêu ma đo bụng quân tử

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hai đoàn người bước vào một nhã phòng rộng rãi, ngồi quây quần nói chuyện phiếm.

Lúc này người Tử Tiêu cung mới biết hôm nay là sinh nhật của Bạch Mộng Lâm, tới đây để chiêu đãi đồng môn.

Bốn người Tử Tiêu cung lập tức chúc mừng Bạch Mộng Lâm.

Vân Lam càng thêm hối hận: “Hóa ra là sinh nhật của Bạch khanh! Chẳng trách hôm nay tiên y của Bạch khanh lại toả sáng, động lòng người lạ thường.

Ai da, ta không biết chuyện này, thực có lỗi.

Không chuẩn bị quà sinh nhật cho Bạch khanh, làm sao đây?”

Hoa Linh Cơ nghiêng đầu.

Còn có thể làm gì nữa, mời cơm đi!

Nhóm Trình Tiên môn vốn có mười lăm người, Tử Tiêu Cung chỉ có bốn người, hai nhóm ngồi cùng một bàn tổ chức yến tiệc, lại mặc định là Trình Tiên môn mời bốn người Tử Tiêu cung ăn cơm.

Nhưng bây giờ, đã biết là vị hôn thê của mình mời cơm để chúc mừng sinh nhật, sao Vân Lam không dứt khoát nói để gã mời, cho Bạch Mộng Lâm đủ thể diện và sự coi trọng, cũng thể hiện Tử Tiêu cung ra tay hào phóng, chắc chắn ai cũng vui vẻ.

Ồ, ngoại trừ túi linh thạch của gã sẽ phải tốn chút đấy.

Bạch Mộng Lâm được khen động lòng người thì xấu hổ lắc đầu: “Vân quân không cần để ý, không sao.

Ngay cả ta cũng chẳng nhớ rõ sinh nhật mình, có điều Y Duyệt sư tỷ lại nhớ rõ, vừa khéo lại ra ngoài cùng các đồng môn, nên ta mới thiết yến chiêu đãi chư vị để thư giãn một chút thôi.

Về phần bộ quần áo này, là do tiểu sư muội có lòng tặng ta, ta rất thích."

Vân quân gật đầu nhìn về phía Y Duyệt: "Đa tạ Y Duyệt tiên tử đã nhớ tới.

Từ nay về sau ta nhất định sẽ ghi nhớ ngày sinh nhật của Bạch khanh, sẽ không thất lễ như hôm nay nữa."

Nói xong, lại khen Bạch Mộng Lâm: “Ánh mắt sư muội nàng thật tốt, bộ quần áo này rất hợp với nàng, làm nổi bật tư thái lả lướt dịu dàng.”

Nghe vậy, mọi người cười khẽ, bầu không khí hòa thuận nhẹ nhàng.

Hoa Linh Cơ đợi một lát, vẫn không đợi được Vân Lam tỏ ý gì khác thì không khỏi sửng sốt.

Hả, hả?

Chẳng phải Phương Mộ Tiên đã nói Vân Lam phong lưu đa tình sao?

Vậy chắc chắn phải biết cách làm nữ nhân vui vẻ chứ nhỉ?

Sao lại không thuận thế mà làm chứ?

Lẽ nào trình độ quan niệm của nàng quá thấp? Các tu sĩ căn bản không để ý tới những chuyện này, hoàn toàn không thèm để ý!

Đột nhiên, Hoa Linh Cơ rơi vào tình trạng tự kiểm điểm.

“Cảnh giới của ta thấp quá à?”

Phương Mộ Tiên ở bên cạnh cười khẽ, ra dấu tay với nàng rồi nói nhỏ: “Ta biết ngươi đang nghĩ gì.

Nói ngươi biết, không phải cảnh giới ngươi thấp mà là vị đại đệ tử thủ tịch của cung chúng ta đây, quá, bủn, xỉn.”

"Hả? Thật sao?" Hoa Linh Cơ không thể tin được: "Đại đệ tử thủ tịch, không phải rất có tiền sao?"

“Ôi trời, có keo kiệt bủn xỉn hay không chẳng liên quan gì đến chuyện hắn có giàu hay không đâu.”

Hoa Linh Cơ không hiểu.

Sao lại không liên quan nhỉ? Ngay bản thân nàng, lúc nghèo thì keo kiệt, lúc giàu lại hào phóng!

Mấy người Trình Tiên môn vốn định trước khi khai tiệc thì tặng quà mình tự chuẩn bị cho Bạch Mộng Lâm, nhưng bây giờ người của Tử Tiêu Cung cũng có mặt, bọn họ tặng quà trước mặt mọi người có vẻ không ổn.

Dù sao cũng khó tránh khỏi có ẩn ý ép người Tử Tiêu cung tặng quà chúc mừng.

Đối phương chỉ tới ăn một bữa cơm bình thường, ăn cơm là ăn cơm, quà là quà, nếu nhập làm một sẽ rất khó xử.

Ngay lúc mọi người đang suy nghĩ nên nói gì trong thời gian chờ linh thiện thì Vân Lam đứng dậy chắp tay nói: “Hôm nay là sinh nhật của Mộng Lâm, tại hạ thân là vị hôn phu, sao có thể không tỏ chút lòng thành chứ?”

Đang nói chuyện, gã nhìn thấy trên mặt Bạch Mộng Lâm lộ ra vẻ kinh ngạc, ánh mắt khẽ dao động.

Hoa Linh Cơ cũng bắt đầu có hứng thú, thúc cùi chỏ vào Phương Mộ Tiên, ánh mắt ra hiệu: Người ta không có bủn xỉn đâu nha!

Phương Mộ Tiên lắc đầu, trên mặt đều viết: Ngươi thật ngây thơ.

Vân Lam và Bạch Mộng Lâm nhìn nhau: “Ta và Mộng Lâm đã kết đồng tâm, khó có thể diễn tả mọi thứ trong lòng ta.

May là tại hạ cũng có thể coi là tinh thông âm luật, thả ý vào âm, tặng cho Mộng Lâm, tặng với cả tấm lòng."

Nói xong, gã đi vài bước đến bên cửa sổ, tay cầm tiêu đứng đó.

Một lúc sau, âm thanh du dương uyển chuyển phiêu đãng vang lên.

Tiếng tiêu réo rắt, âm điệu lại nhẹ nhàng toát ra, như mặt trời vừa mọc, giọt sương nhảy lên, nhiệt liệt khôn kể.

Mọi người đều im lặng.

Bản nhạc êm tai du dương, tuyệt đối đáng lắng nghe.

Không lâu sau, chân trời ngoài cửa sổ đưa mây như hoa bay tới, cả bầu trời như hóa thành một biển hoa.

Lại có tiếng chim khách hót líu lo, phối hợp với tiếng tiêu, vô cùng linh động.

Cùng với giai điệu, một làn khói trắng tỏa ra từ cây tiêu xanh, quyện với một mùi thơm lạ bay ra ngoài cửa sổ.

Chẳng mấy chốc lại ôm lấy vô số cánh hoa và bướm bay về.

Làn khói thơm ngát, hoa bướm đều bay đến chỗ Bạch Mộng Lâm, bao lấy nàng ấy, chẳng khác nào tiên nữ hạ phàm.

Dần dần, tiếng tiêu lắng xuống.

Trong phút chốc, hoa mây trên trời tan ra bốn phía, trông như tiên nữ rải hoa.

Tay áo giai nhân trước mặt bay bay, tất cả những điều tốt đẹp xung quanh đều quy về trường tiêu trong tay Vân Lam.

Tài tử giai nhân nhìn nhau, mỉm cười dời mắt, bầu không khí tốt miễn bàn.

Hoa Linh Cơ trợn tròn mắt.

Cao, cao tay đấy!

Ngay sau đó, tiếng vỗ tay vang lên từ bốn phía, ai ai cũng khen Vân Lam không hổ là một trong bốn quân tử tu Nhạc, bản lĩnh hiếm có, tình ý lại càng hiếm có!

Hoa Linh Cơ lập tức trừng mắt với Phương Mộ Tiên: "Có phải ngươi ghen ti với người ta không đấy!"

Phương Mộ Tiên:???

Hắn tỏ vẻ bất đắc dĩ, thở dài: "Tiểu cô nương đúng là dễ lừa."

“Hừ.” Hoa Linh Cơ xích lại cạnh hắn khẽ mắng một câu: “Lấy lòng yêu ma đo bụng quân tử!”

Dứt lời, lập tức tránh xa Phương Mộ Tiên, xích lại gần Đại sư huynh: “Đại sư huynh, huynh thấy phần quà này thế nào?"

Sở Huyền Dịch vỗ tay gật đầu: "Tạm được."

Ai ui!

Quả nhiên đều là Yêu ma tộc, giọng điệu ghê gớm thật! Chua lè!

“Vậy huynh cảm thấy tặng quà gì mới là có thể nói là cực kỳ tốt?”

Sở Huyền Dịch nhìn nàng, thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng, vì vậy hắn cũng nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: "Quan trọng nhất là mua cho muội ấy một cái vỏ sò tốt."

Hoa Linh Cơ:...!

"A a a, đừng nhắc vỏ sò nữa! Đại sư huynh gian trá đáng ghét này, có phải huynh đang ám chỉ ta đợi đến sinh nhật huynh phải mua vỏ sò cho huynh không hả? Còn là vỏ sò tốt cơ?! Ta nói huynh biết, không bao giờ!”

Nàng thở phì phò mắng bên tai Sở Huyền Dịch, sau đó hất đầu bỏ đi.

Cách khá xa còn trừng hắn lần nữa.

Sở Huyền Dịch nhướng mày, lẳng lặng dùng khẩu hình nói với nàng: Muội thật bủn xỉn.

Hoa Linh Cơ càng tức hơn.

Bởi vì Vân Lam dẫn đầu dùng nhạc khúc làm quà nên mấy người Trình Tiên môn cũng được quang minh chính đại tặng quà đã chuẩn bị cho Bạch Mộng Lâm.

Bạch Mộng Lâm thật sự không ngờ tất cả đồng môn đều đã chuẩn bị quà cho mình, vô cùng kinh ngạc.

Vui vẻ bảo chủ quán làm thêm hai món nữa!

Giữa bữa tiệc đầy món ngon mỹ vị, ăn uống linh đình, Y Duyệt sư tỷ nhận thấy Hoa Linh Cơ ăn không vui vẻ lắm thì, tò mò hỏi nàng: "Hôm đó muội ăn đồ ăn bình thường rất ngon lành cơ mà, sao hôm nay lại ăn như chim mổ thóc thế?"

Hoa Linh Cơ nói: "Không phải tỷ nói hiệu lực của linh thực rất mạnh sao, không nhai kỹ nuốt chậm, lỡ bị nổ bụng thì sao?"

Hà Minh Tước nghe thì giật mình: “Cẩn thận lời nói, cẩn thận lời nói!"

Hoa Linh Cơ thoáng sửng sốt, sau đó mới ý thức được là cảnh cáo lời nguyền “nổ bụng” của nàng, lập tức đen mặt: “Nếu cái này mà linh nghiệm thì là gặp quỷ đấy!”

Hà Minh Tước vội nhét một miếng điểm tâm vào miệng nàng: "Muội im đi."

Hoa Linh Cơ:...!

Hừ.

Vân Lam tò mò nhìn phản ứng của các tu sĩ Trình Tiên môn, một lúc sau mới nhận ra: “Đây chính là Hoa cô nương tiếng tăm lừng lẫy phải không?”

Hoa Linh Cơ gật đầu: "Đúng vậy!"

“Ngưỡng mộ đã lâu.

Ngày ấy ta bộn bề nhiều sự vụ của tông môn nên không đến bí địa mới, sau đó có nghe nói đến sự tích dũng mãnh phi thường của Hoa cô nương thì hối hận không thôi, lại tiếc vì không được tận mắt nhìn thấy.

Hôm nay có thể gặp được Hoa cô nương, đúng là vinh hạnh của tại hạ.”

Hoa Linh Cơ không nhịn được vểnh đuôi lên, vẻ mặt đắc ý, xua tay nói: "Có gì đâu!"

Sở Huyền Dịch vỗ ót nàng: “Vân quân đứng thứ bảy trong bảng Lăng Tài, danh tiếng lan xa, khách sáo với muội hai câu mà muội đã đắc ý vểnh đuôi rồi đấy hả? Trả lời đàng hoàng.”

Hừ, sao thiếu chủ biết nàng vểnh đuôi?

Hoa Linh Cơ đáp lễ: "Cũng ngưỡng mộ đã lâu.

Hôm nay được kết bạn với Vân quân, là vinh hạnh của ta!"

Vân Lam cười cười, không quan tâm cái câu “Ngưỡng mộ đã lâu” rốt cuộc lâu cỡ nào.

Hoa Linh Cơ ngồi xuống, tò mò hỏi: "Bảng Lăng Tài là cái gì? Ta xếp thứ mấy?"

Hà Minh Tước không khỏi vui mừng: "Tu Chân giới có hàng tỉ tu sĩ, muội xếp thứ hàng tỉ!"

Nàng không phục: “Huynh đừng hòng gạt ta, danh tiếng ta lớn thế, nhất định phải có tên trong bảng!"

"Ha ha ha, đúng đúng, có tên trong bảng.” Hà Minh Tước nói đùa: "Hôm nào ta sẽ hiến kế cho các tôn giả Vạn Tông Đường, đề nghị tạo một bảng “Miệng quạ”.

Linh Cơ, muội chắc chắn sẽ có tên trong bảng, hơn nữa còn đứng đầu bảng luôn!"

Mọi người lập tức cười vang hùa theo: "Không ai tranh với muội được!"

"Ý kiến ​​hay đấy.

Ha ha ha, tông môn của chúng ta lại sắp có thêm một vị trí đầu bảng rồi!"

Hoa Linh Cơ đang buồn bực vì Hà Minh Tước chê cười nàng thì chợt nghĩ, nếu có cái bảng như vậy thật...!

Oa, thật đúng là làm rạng danh tổ tông.

Tộc trưởng quạ, quạ cha và quạ mẹ chắc sẽ tự hào lắm đây!

“Được được được, cái bảng này cũng không tệ! Huynh hiến kế nhanh đi, hiến liền ngay bây giờ luôn!”

Nhìn dáng vẻ vui vẻ tự đắc của nàng, mọi người càng cười lớn hơn.

Chỉ có Phương Mộ Tiên mang vẻ phức tạp uống rượu.

Khó trách Ma tôn coi trọng Nha Nữ như vậy, nàng thật sự hòa nhập với đám đông.

Lúc này Vân Lam nhắc tới: “Thiên phú đặc biệt của Hoa cô nương lại có hiệu quả giống nơi chúng ta muốn đến lần này.”

Hiệu quả giống?

Mọi người đều tò mò.

Hoa Linh Cơ có năng lực nguyền rủa siêu phàm, chẳng lẽ Vân Lam và những người khác muốn đến nơi nguy hiểm nào sao?

"Vân quân, các người muốn đi đâu vậy, có nguy hiểm không?" Bạch Mộng Lâm lập tức hỏi.

Vân Lam lắc đầu: "Chắc không có gì nguy hiểm, chỉ là rất thần bí và kỳ diệu thôi.

Hẳn là chư vị đã từng nghe qua Hoa Cái Tiên trang."

"Hoa Cái Tiên trang? Ồ, ta có nghe qua!"

"Ở đâu cơ?"

Có người biết, có người không.

Vân Lam nhìn Sở Huyền Dịch: "Sở quân kiến thức rộng lớn, hẳn là biết đúng không?"

Sở Huyền Dịch gật đầu, giải thích với đồng môn: “Hoa Cái Tiên trang, người dân trong Tiên trang vừa sinh ra thì số phận cả đời họ đều được hiển hiện trên bia đá.

Bởi vì số mệnh đã được định sẵn, lần lượt ứng nghiệm, khó có thể tránh thoát, được lan truyền trong các lời đồn giai thoại khác nhau.

Tiên trang còn có một lời tiên đoán do tiên nhân truyền qua ngàn vạn năm, viết rằng: “Người phá mệnh, được tiên bảo”.”

Hoa Linh Cơ nghe thế thì kinh ngạc há hốc mồm: "Thần kỳ vậy sao? Mọi người luôn? Cho dù thấy được vận mệnh của mình, phản kháng lại cũng không thoát được sao?”

"Theo lời đồn thì là vậy."

Mọi người lập tức xì xào bàn tán.

Vân Lam nói thêm: "Ta nghe nói Hoa Cái Tiên trang có thể gọi là chốn bồng lai tiên cảnh.

Bởi vì hễ ai có số mệnh hiển hiện trên bia đá là đại hung đại ác thì sẽ bị tất cả mọi người trong Tiên trang xử quyết chém giết, để ngăn chặn tai họa sau này.

Hoa Cái Tiên trang không có kẻ ác, chỉ có người lương thiện."

Còn có loại chuyện này!

Ngoại trừ Hoa Linh Cơ và Hành Tham, những tu sĩ có mặt ở đây đều không phải là tiểu hài tử mới lớn, họ đã biết rõ lòng người ác độc từ lâu, cho nên nghi ngờ nhiều hơn là tin tưởng vào những lời đồn thổi.

“Nếu thật là vậy thì đừng nói là có thể so với chốn bồng lai, nói có thể so với Tiên giới cũng chẳng quá.”

"Chính xác."

Hoa Linh Cơ cũng tưởng tượng.

Suy nghĩ một lát, hỏi Vân Lam: "Vân quân, các ngươi nói muốn đi đến chỗ này sao? Các ngươi biết nó ở đâu không? Chỗ này có cho người ngoài vào không?"

"Đúng vậy, chúng ta cũng dựa vào rất nhiều tin đồn và manh mối mà tìm được nơi này.

Hiện tại đã có dự tính rồi, định kết bạn đi xem một chút." Nói xong, Vân Lam cười hỏi Hoa Linh Cơ: “Ta mới vừa nói năng lực của cô nương có hiệu quả thần kỳ giống nơi này, nghĩ cô nương nghe lời đồn xong cũng sẽ có hứng thú đi vào đó khám phá một phen.”

Hoa Linh Cơ liếc nhìn Sở Huyền Dịch, cười ngốc: “Thần kỳ như vậy, có ai không hứng thú chứ?”

Sở Huyền Dịch khẽ cười lắc đầu: “Chúng ta không có hứng thú.”

Lập tức, tất cả đồng môn đều lắc đầu: "Đúng đúng đúng, chúng ta đều không hứng thú."

Biết mọi người đang trêu mình, Hoa Linh Cơ khẽ hừ một tiếng, vùi đầu ăn thịt.

Chỉ có Hành Tham ngoan ngoãn nói: "Thật ra ta cũng có hứng thú.

Vân quân, xin hỏi người ngoài vào Hoa Cải Tiên Trang, có thể hiển hiện vận mệnh của mình không?"

"Hình như chỉ có thể hiển hiện chuyện trong Hoa Cải Tiên Trang, mặc kệ ngoại giới."

Nghe vậy, Hành Tham hơi thất vọng: “Ồ, không quản được ngoại giới à.”

"Cho dù như vậy, vẫn có rất nhiều tu sĩ muốn vào đó khám phá, dù sao mỗi người đều muốn nghĩ biện pháp phá mệnh, nói không chừng sẽ có ích cho tu hành của mình."

Ánh mắt Hành Tham lập tức trở nên cẩn thận: "Cũng phải."

Vì Hoa Cái Tiên trang này quá kỳ diệu thần kỳ, hơn nữa mọi người trong Tử Tiêu cung cũng biết vị trí chính xác, nên Trình Tiên môn tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, lập tức quyết định đi cùng mấy người Vân Lam.

"Chúng ta dự định ba ngày nữa sẽ rời khỏi Tư Tiên thành.

Nếu Sở quân và chư vị có việc chưa hoàn thành thì có thể thu xếp trong ba ngày này."

“Được.”

Mấy người Trình Tiên môn không có việc gì quan trọng, lần này bọn họ ra ngoài vốn là để điều chỉnh tâm trạng.

Ngoại trừ Sở Huyền Dịch ra thì đa số bọn họ mới tấn thăng Kim Đan hơn trăm năm, hiện tại vẫn còn quá sớm để đột phá Nguyên Anh.

Thừa dịp thời gian ba ngày này, Hoa Linh Cơ lại tranh thủ bày quán ném vòng mấy ngày, kiếm được không ít linh thạch.

Do danh tiếng ngày càng tăng, lại còn kỳ lạ là thực sự chưa có tu sĩ nào ném trúng, nên chẳng lâu sau nàng đã bị người ta khiếu nại đến phủ Thành chủ.

Lúc đầu Dịch Việt Thăng nghe nói Hoa Linh Cơ bày sạp, cũng đoán được thủ đoạn của Hoa Linh Cơ.

Nhưng hắn lại không thèm để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này.

Đến khi nhận được quan hàm xin hỗ trợ của phủ Thành chủ, hắn mới chính thức nghe nói Hoa Linh Cơ lời bao nhiêu.

“Tính sơ qua thì ít nhất nàng ta đã kiếm được sáu mươi ngàn linh thạch thượng phẩm trong vòng bốn ngày!” Quản sự bẩm báo cảm không ngừng cảm thán: “Cô nương này đúng là gian thương! Trình Tiên môn cũng có thể bồi dưỡng ra được nhân tài như vậy à?”

Nghe vậy, Dịch Việt Thăng hơi nheo mắt lại, khóe miệng mang theo một tia mỉa mai, giọng điệu âm trầm: “Nàng ta mới vào Trình Tiên môn được mấy ngày chứ? Khó mà bảo đảm đó không phải là bản chất của nàng ta.”.

Truyện Chữ Hay