Lúc này Giang Thư Hàm mới chú ý tới, bản thân quá mức thương tâm, cũng bất tri bất giác đi đến trước cửa.
Giang Thư Hàm lập tức nghiêng người nhường đường cho Vệ Dị.
Đối phương đi vòng qua người cô, đột nhiên dừng bước, quan sát cô tỉ mỉ một lát, “Các ngươi từ An Chiếu tới đây?”
Trái tim Giang Thư Hàm khựng lại, không rõ tại sao hắn muốn hỏi điều này, vội vàng gật đầu nói đúng vậy.
Vệ Dị lại không đi, đột nhiên hỏi một câu, “Con gái ngươi đã đính hôn chưa?”
Giang Thư Hàm sững sờ, Tiểu Nha? Hắn hỏi những lời này chẳng lẽ là có tình ý với Tiểu Nha? Nghĩ đến Phương tiểu thư, Giang Thư Hàm vô thức gật đầu, chỉ thấy Vệ Dị nhanh chóng rời đi, bỏ lại một câu, “Vậy chính là chưa đính hôn rồi.”
Giang Thư Hàm: “?”
Rất nhanh cô đã phản ứng lại, gân cổ hô to, “Con gái ta đã đính hôn rồi.”
Tiếng hét của cô rất lớn, không biết Vệ Dị có nghe được hay không.
Cả ngày này Giang Thư Hàm đều lo lắng, lúc cô về đến nhà, nhìn thấy trong viện bày mấy cái giỏ trúc, bên trong chứa đầy điểm tâm trái cây linh tinh, “Mấy cái này là?”
Trương thị lo lắng nói, “Nương, đây là huyện úy đại nhân phái bà mối đưa tới. Nói là muốn xin cưới Tiểu Nha. Người mau đi xem tiểu muội đi. Nàng đang khóc ở trong phòng đấy.”
Cho dù là ai phải gả cho một tên phản quân đều muốn khóc. Bọn họ chạy trốn mà để người khác biết, ngay cả tính mạng còn không giữ nổi.
Những đương gia nhà khác thấy Giang Thư Hàm trở về thì sốt ruột nói, “Tẩu tử, đây là có chuyện gì? Tiểu Nha cứ mãi ở trong viện, tại sao huyện úy đại nhân lại coi trọng nàng chứ?”
Mọi người cùng nhau nhìn về phía Giang Thư Hàm.
Đây là hoài nghi cô bán con gái? Giang Thư Hàm vô cùng oan ức, “Có lẽ là do chuyện ở cửa thành.”
Cô giải thích đơn giản sự việc một lần. Ở cửa thành, Tiểu Nha quỳ xuống dập đầu với Vệ Dị, nói không chừng khi đó hắn đã động tâm tư.
Liễu Đại Lang vỗ đùi, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, “Nếu Tiểu Nha gả cho hắn thì sẽ hỏng mất.”
Tộc trưởng nhíu chặt lông mày, “Hay là chúng ta cứ trì hoãn trước. Dù sao Tiểu Nha chỉ mới mười lăm, tuổi này thành thân vẫn còn quá sớm. Trước tiên chạy trốn mới là điều quan trọng.”
Còn chuyện đính hôn, chờ bọn họ chạy trốn, thề thốt phủ nhận chẳng phải xong rồi sao.
Giang Thư Hàm im lặng không nói.
Tự quyết kéo dài không thành vấn đề, nhưng bảo cô tạm thời nén giận đồng ý để Tiểu Nha và Vệ Dị đính hôn thì không được.
Thanh danh của nữ nhân rất quan trọng.
Cho dù bọn họ có chạy trốn, nếu như tương lai phản quân thắng, tân hoàng lên ngôi, trên người Tiểu Nha sẽ có vết nhơ.
Thế nhưng bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn, căn bản không có quyền từ chối. Dù sao đối phương chính là huyện úy, một khi không vui sẽ chặt đầu cả đám giống như Lý Khởi.
Giang Thư Hàm để mọi người đi về trước, ngày mai cô sẽ tự mình đi nói chuyện với huyện úy.
Mọi người nhìn Giang Thư Hàm, muốn nói lại thôi, có người muốn khuyên cô nhịn một chút, có người lại muốn khuyên cô nên biết thức thời, không nên chọc giận bọn họ.
Nhưng bọn họ lại không nói nên lời. Không phải con gái của mình, đương nhiên bọn họ có thể nói nhẹ nhàng như vậy.
Đổi thành con gái mình, làm sao bọn họ có thể đẩy con gái ra ngoài chịu chết.
Hơn nữa, một khi nói ra miệng, quan hệ giữa mọi người sẽ có vết rách, về sau có muốn đền bù cũng không được.
“Mau trở về đi. Việc này nhất định có thể giải quyết.” Giang Thư Hàm giả bộ không nhìn thấy dáng vẻ ấp a ấp úng của mọi người, khách khí tiễn bọn họ ra ngoài.
Mọi người cúi đầu thở dài. Thôi, là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi. Cùng lắm thì chết.
Tiễn xong những người này, Giang Thư Hàm bảo hai đứa con trai và con dâu đi ngủ. Cô vào nhà an ủi Tiểu Nha.
Hai mắt Liễu Tiểu Nha đã khóc sưng lên, nhìn thấy Giang Thư Hàm đi vào thì bổ nhào vào ngực cô, ôm lấy eo cô khóc nức nở, “Nương, con không muốn gả cho hắn.”
Giang Thư Hàm sờ đầu nàng, “Nương biết. Ngày mai nương sẽ từ chối hắn.”
Lúc này Liễu Tiểu Nha mới thở dài một hơi.
Trấn an được Liễu Tiểu Nha, Giang Thư Hàm mới nằm xuống ngủ.
Ngày thứ hai, huyện lệnh nạp Phương tiểu thư, đặc biệt bày mấy bàn yến hội, Giang Thư Hàm bận đến trưa vẫn chưa có cơ hội đi tìm Vệ Dị.
Mệt mỏi cả ngày, cô đói đến ngực dán vào lưng, tùy tiện cầm chút đồ ăn thừa tìm nơi nào đó ngồi ăn.
Ai ngờ tùy tùng của Vệ Dị tìm đến, đưa cho cô một thẻ bài, “Huyện úy đại nhân cho các ngươi rời khỏi Đinh Tự Nhai. Đây là chìa khóa nhà mới, ngôi nhà thứ ba ở Phúc An Nhai.”
Giang Thư Hàm tiếp nhận chìa khoá, “Những người khác ở thôn chúng ta thì sao?”
“Bọn họ? Đại nhân không nói.”
Buổi chiều chuyển nhà, Giang Thư Hàm nói dối Cao quản sự, ông ta biết con gái cô sắp gả cho huyện úy đại nhân thì rất hào phóng phê chuẩn.
Giang Thư Hàm gọi mọi người ra, một nhà tộc trưởng và nhà cô.
Người hai nhà bước ra, những người khác ở phía sau nhìn thấy thì rất ghen tị.
Bà mối Hoa lôi kéo tay Giang Thư Hàm, không ngừng nhắc nhở, “Các ngươi nhất định phải tìm cách đưa chúng ta ra ngoài đấy.”
Giang Thư Hàm gật đầu, “Được, ta sẽ cố hết sức.”
Chuyển xong nhà, sáng sớm ngày hôm sau, người hai nhà đều lên núi hái thuốc bán lấy tiền đổi lương thực. Ngoại trừ Trương thị ở nhà chăm Hoa nhi.
Mọi người đồng loạt ra sức, so với một mình Giang Thư Hàm thì hiệu quả hơn nhiều.
Hái thuốc chỉ là lý do, trên thực tế, số tiền bọn họ mua lương thực đã vượt xa số tiền bán thuốc kiếm được rồi.
Nhìn thấy mọi người chôn lương thực xong, tộc trưởng nhỏ giọng nói, “Đã chôn hơn ngàn cân lương thực trên núi này rồi. Chúng ta vẫn nên đi sớm một chút.” Ông ấy lo lắng nhắc đến chuyện huyện úy sẽ uy hiếp Tiểu Nha đính hôn.
Giang Thư Hàm gật đầu, “Ta cũng nghĩ như vậy.”
“Chúng ta phải nghĩ cách đưa những người khác ra ngoài nữa.”
Đinh Tự Nhai có nhiều người trông coi như vậy, bọn họ phải tìm sách lược vẹn toàn mới được.
“Không bằng chúng ta dùng kế giương đông kích tây.” Tộc trưởng gõ bàn một cái, nghĩ ra một biện pháp tốt.
Mọi người vây tới, cùng nhau hỏi, “Giương đông kích tây là sao?”
“Chúng ta khiến nhà của huyền úy cháy. Nhà hắn gần Đinh Tự Nhai như vậy, những nha dịch khác chắc chắn sẽ đi hỗ trợ. Hơn nữa nhiều phòng ở không, chúng ta cũng không cần lo lắng sẽ làm ảnh hưởng đến mạng người.”
Một biện pháp như thế.
Hai người rất nhanh đã đã bàn bạc kế hoạch phóng hỏa chi tiết.
Nhưng chưa đợi người hai nhà áp dụng đã xảy ra một chuyện lớn.
Tối hôm qua Lý Khởi vô cùng hài lòng, tiểu thiếp mới nạp là một mỹ nhân hiếm có khó tìm, hắn uống một chút rượu, muốn trở về phòng ân ái cùng mỹ nhân, không nghĩ tới chưa kịp cởi áo nới dây lưng, ngoài cửa đã bị người khác đập vang.
Trong lòng Lý Khởi bất mãn, nhưng nghe hạ nhân bẩm báo là nhị đệ của hắn ta có chuyện vô cùng khẩn cấp, đành phải khoác áo rời giường.
Phương tiểu thư ôm lấy hắn ta, nén sự xấu hổ cho hắn ta một nụ hôn sâu.
Dục vọng của Lý Khởi lại dâng trào, đang muốn ép người đẹp dưới thân giày vò một trận, đúng lúc này lại truyền đến tiếng đập cửa dồn dập hơn, khiến hắn ta chẳng còn tâm tư ân ái gì nữa.
Hắn ta luống cuống tay chân mặc quần áo, quay đầu thấy tiểu thiếp không vừa lòng, đành mỉm cười dỗ dành nàng lát nữa mình sẽ quay lại. Không đợi Phương tiểu thư nói chuyện, hắn ta đã vội vàng chạy ra ngoài.
Lý Mộc ở phòng khách không ngừng xoay vòng vòng, nhìn thấy đại ca đi ra, không đợi đối phương quở trách đã lập tức thì thầm bên tai hắn ta vài câu.
Mắt hổ Lý Khởi trợn lên, con ngươi trừng to hơn cả trâu linh, giọng điệu lớn đến nỗi có thể rung sụp nóc nhà, “Đệ nói cái gì? Trần Lưu bùng phát ôn dịch? Thật hay giả vậy?”
Lý Mộc gấp đến độ đứng thẳng dậm chân, “Đại ca, chuyện này có thể là giả sao. Không chỉ Trần Lưu, ngay cả An Chiếu cũng rơi vào tay giặc rồi. Bằng không vì sao Phương huyện lệnh phải đưa cả nhà chạy chứ.”
Trong lòng Lý Khởi lộp bộp. Đúng vậy, không có phía trên cho phép, huyện lệnh không thể dễ dàng ra khỏi thành được.
“Đại ca, nghe nói ôn dịch này lây lan rất nhanh, thời gian ủ bệnh trên người phải mất mấy ngày. Gần đầy lại có rất nhiều người đến từ hai nơi đó đến thành chúng ta. Ai biết bọn họ có nhiễm ôn dịch hay không? Chúng ta nên sớm tính toán sớm thôi.”
Ôn dịch chính là chuyện liên quan đến mạng người. Vốn tưởng rằng bọn họ có thể mạo danh thay thế trải qua vài ngày lành. Không nghĩ tới nhanh như vậy đã xảy ra chuyện này. Làm không tốt, tất cả bọn họ đều sẽ phải chết ở đây.
Lý Khởi là một kẻ lỗ mãng, lúc này đã hoang mang lo sợ. Nhưng Lý Mộc là một người có học thức, hắn nghĩ ra một kế, “Đại ca, trước tiên chúng ta nhốt toàn bộ người bên ngoài, nếu có người nhiễm dịch chuột thì bắn chết.”
Trong mắt Lý Khởi lướt qua một tia tàn nhẫn, “Còn chờ cái gì nữa. Đưa tất cả bọn chúng đi xử tử. Đốt toàn bộ thi thể. Xong hết mọi chuyện.”
Trong lòng Lý Mộc có chút không đành, vừa định khuyên can đã thấy hạ nhân vội vã tiến đến bẩm báo, “Đại nhân, Phương phu nhân phát sốt.”
Lý Khởi phiền muộn trong lòng, trách mắng nói, “Có bệnh thì nhanh đi gọi lang trung chữa trị cho nàng. Ta cũng đâu phải đại phu.”
Hạ nhân bị dọa cho phát sợ, liên tục vâng vâng dạ dạ.
Lý Mộc nhíu mày, dường như nghĩ đến cái gì đó, “Đại ca, không phải tiểu thiếp huynh vừa mới nạp đến từ An Chiếu sao?”
Lý Khởi trợn tròn mắt, “Đệ nói sao?”
Nam nhân cao to vạm vỡ rùng mình một cái. Nếu nàng thực sự nhiễm ôn dịch, chẳng phải hắn ta?
Trán Lý Khởi toát ra từng giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu. Trên đời chẳng có ai không sợ chết, hắn ta cũng không ngoại lệ.
Lý Khởi gọi một tùy tùng đến, “Mau đi mời lang trung bắt mạch cho Phương phu nhân, nhất định phải chăm sóc cẩn thận.”
Tùy tùng sốt ruột vội vàng hoảng sợ đi ra ngoài.
Không biết qua bao lâu, tùy tùng tiến vào bẩm báo, “Đại nhân, lang trung nói Phương phu nhân nhiễm phải dịch chuột rồi.”
Suýt nữa thì Lý Khởi tê liệt ngã xuống đất, vừa nãy tuy hắn ta chưa viên phòng, nhưng đã hôn nàng: “Chuyện này...”
Lý Mộc nghiến răng nghiến lợi nói, “Đại ca, nhất định là ả cố ý.”
Lần trước, đại ca hắn giết Phương huyện lệnh, con trai ông ta và những hộ vệ phản kháng, bắt giữ toàn bộ nữ quyến.
Tiểu thiếp này rất có tư sắc, khiến đại ca nổi lên sắc tâm, nhốt nàng vào hậu viện. Lúc mới vào, nàng còn sống chết không chịu, về sau không biết tại sao lại nghĩ thông suốt, đồng ý gả cho đại ca hắn.
Bây giờ nghĩ lại, hơn phân nửa là tiểu thiếp này đã biết mình bị nhiễm dịch chuột, muốn lôi kéo đại ca hắn cùng chết.
Lý Khởi nghiến răng nghiến lợi, “Lòng dạ nữ nhân này thật độc ác!” Hắn ta nghiêm mặt phân phó hạ nhân bắt Phương phu nhân lại nghiêm hình tra tấn.
Hạ nhân vừa mới tiến vào hậu viện, đẩy cửa ra đã thấy Phương phu nhân cắn lưỡi tự sát.
Đúng như Lý Mộc phỏng đoán, Phương tiểu thư là con gái nhà huyện lệnh, biết liêm sỉ, làm sao có thể cam tâm nương thân kẻ thù giết cha. Biết được đệ đệ mình đã chết, nàng mới cá chết lưới rách.
Nàng nhớ tới lúc trước trên đường có hai con ngựa đã bị nhiễm dịch chuột.
Dịch chuột truyền nhiễm cực kỳ nhanh, nói không chừng đã lây cho những con ngựa khác. Mà những con ngựa kia đều loài quý hiếm, hiển nhiên Lý Khởi không muốn chia cho người khác, nhốt chúng ở sân sau huyện nha.
Phương tiểu thư lấy cớ ra ngoài hít thở không khí, đặc biệt đi đến chuồng xem ngựa, đúng như nàng đoán, có một con ngựa nhiễm dịch chuột, chỉ là vẫn không có ai phát hiện.
Phương tiểu thư cứ như vậy mà nhiễm dịch chuột. Chỉ cần Lý Khởi chạm vào nàng, hắn ta hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Lý Khởi nghĩ thông suốt điểm mấu chốt, sắc mặt thay đổi.
Ai cũng sợ chết, lúc này Lý Khởi sai người xử tử toàn bộ gia quyến nhà huyện lệnh, đốt cháy tất cả thi thể.