“Ngươi đây là?”
Giang Thư Hàm còn chưa hiểu có chuyện gì, Phương tiểu thư đã nhét mấy tấm ngân phiếu vào trong tay cô.
“Đại nương, phiền ngươi giúp ta mang số ngân phiếu này cho đệ đệ ta. Nó còn nhỏ như vậy mà lại bị giam giữ, nhất định là chịu không ít cực khổ.”
Lúc này, cuối cùng Giang Thư Hàm cũng đoán được chuyện gì xảy ra.
Lý Khởi giết Phương huyện lệnh, nhốt Phương tiểu thư vào hậu viện, dùng tính mạng của người nhà để ép Phương tiểu thư làm thiếp, sử dụng thủ đoạn đê tiện như vậy để ép một cô nương yếu đuối, quả thực vô cùng bỉ ổi.
Giang Thư Hàm thương cảm nói với Phương tiểu thư, “Đệ đệ ngươi bị giam ở đâu? Hắn bao nhiêu tuổi? Tên là gì?”
“Ở Giáp Tự Nhai. Năm nay chín tuổi, tên là Phương Hành Sơn.”
Chín tuổi? Giang Thư Hàm đột nhiên nhớ tới một chuyện, trong lòng không khỏi chùng xuống. Cô nhìn Phương tiểu thư muốn nói lại thôi.
“Đại nương? Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi làm không công đâu.” Phương tiểu thư cho rằng Giang Thư Hàm không muốn giúp, lập tức chia ngân phiếu ra làm hai, “Một nửa này là của ngươi, nửa còn lại phiền ngươi đưa cho đệ đệ ta. Ta chỉ có một đệ đệ, van xin ngươi đấy đại nương.”
Nói xong định quỳ xuống trước mặt cô.
Giang Thư Hàm đỡ nàng dậy, “Trước tiên ngươi đừng quỳ, ta hỏi ngươi, có phải đệ đệ ngươi mặc một bộ quần áo tơ lụa màu xanh da trời, bên dưới mang giày da nai thấp cổ. Đầu mũi giày còn được khảm một đôi ngọc trai màu đỏ đúng không?”
Ánh mắt Phương tiểu thư sáng lên, không ngừng gật đầu liên tục nói, “Đúng, đúng vậy, đại nương, ngươi đã từng nhìn thấy đệ đệ của ta rồi sao?”
Nhìn thấy, dĩ nhiên là cô đã nhìn thấy. Cô vừa mới bước vào cổng thành Thọ An đã nhìn thấy xác chết của Phương huyện lệnh và con trai ông ta, Giang Thư Hàm thở dài, “Đúng là ta có nhìn thấy. Nhưng mà hắn nằm trên mặt đất. Xung quanh tất cả đều là xác chết. ”
Phương tiểu thư chỉ cảm thấy lỗ tai ù đi, đại não giống như bị vật nặng đập vào, nàng thất thần nhìn xung quanh, liều mạng muốn túm lấy quần áo của Giang Thư Hàm. Nhưng nàng lại phát hiện mình không thể làm được gì, nhanh chóng ngã xuống đất với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, hôn mê bất tỉnh.
“Phương tiểu thư? Phương tiểu thư?” Giang Thư Hàm không ngờ nàng vừa nghe tin đã ngất xỉu, trong lòng bắt đầu hoảng sợ.
Nghe thấy tiếng kêu của cô, nha hoàn bên ngoài đưa mắt ngơ ngác nhìn nhau, sau đó đồng loạt đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Phương tiểu thư ngất xỉu nằm trên mặt đất, nha hoàn lập tức đỡ nàng dậy.
Có một nha hoàn đưa tay lên mũi của Phương tiểu thư kiểm tra, hai mắt sáng lên, “Còn sống, mau đi mời đại phu.”
Mấy người còn lại đỡ Phương tiểu thư lên giường, nha hoàn áo xanh nhìn Giang Thư Hàm, “Ngươi làm gì vậy? Bảo ngươi vào đưa cơm, người làm gì mà khiến Phương tiểu thư tức giận đến ngất xỉu thế?”
Giang Thư Hàm cũng hơi tự trách, nếu sớm biết Phương tiểu thư không thể chịu nổi đả kích như vậy, cô đã nói tránh đi một chút.
Giang Thư Hàm không giải thích, đứng bên cạnh không nói lời nào.
Lang trung tới rất nhanh, châm vài kim, Phương tiểu thư từ từ tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, nàng nhìn lướt qua sắc mặt mọi người, ánh mắt cuối cùng rơi lên người Giang Thư Hàm, xua tay, ra hiệu cho những người khác đi ra ngoài.
Giang Thư Hàm ngồi trên mép giường, “Phương tiểu thư, ta…”
Nàng vươn tay lên, khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ dịu dàng tràn đầy đáng thương, “Là thật sao?”
Giang Thư Hàm sửng sốt hồi lâu, sau đó gật đầu.
Đã ngất xỉu một lần thì không thể ngất lần nữa, đúng không?
Phương tiểu thư che mặt khóc nghẹn, nhưng lại liều mạng cắn răng không khóc thành tiếng.
Dù sao cũng chỉ là một cô nương vừa mới mười bảy mười tám tuổi, vốn dĩ là độ tuổi ngây thơ hồn nhiên, ai ngờ vật đổi sao dời, phụ tử đệ vong.
Thấy nàng khóc, Giang Thư Hàm có chút không thoải mái, cô ngẫm lại một chút, vẫn mở miệng an ủi, “Phương tiểu thư, có lẽ mẫu thân ngươi vẫn còn sống. Huyện lệnh này không giết nữ nhân.”
Ngược lại, không biết cái tên huyện lệnh giả này có bao nhiêu nhân từ mà đi coi thường nữ nhân. Hắn ta cảm thấy những nữ nhân nhu nhược yếu đuối này không phải mối đe dọa đối với mình.
Phương tiểu thư khóc càng thương tâm, “Sau khi hạ sinh đệ đệ, mẫu thân của ta không còn nữa rồi.”
“A?” Giang Thư Hàm sững sờ, nói như vậy, Phương phu nhân ở Giáp Tự Nhai là kế mẫu của nàng sao?
Nàng khóc một hồi, sau đó đột nhiên nghẹn ngào nói, “Đại nương, ta muốn ở một mình, ngươi ra ngoài đi.”
Giang Thư Hàm thở dài, cũng không biết phải dùng lời gì để an ủi nàng.
Đi tới trước bàn, cô liếc nhìn mâm cơm, sau đó nhìn lại nữ nhân đang nằm bò trên giường khóc lóc thảm thương, trong lòng vẫn không đành, “Phương tiểu thư, ngươi đừng quên ăn cơm. Nếu mẫu thân của ngươi biết chuyện ngươi giày vò cơ thể của mình, bà ấy sẽ rất buồn. ”
Phương tiểu thư lâm vào đau khổ thì đối với những lời an ủi hay khuyên giải của Giang Thư Hàm cũng trở nên thờ ơ.
Giang Thư Hàm thấp giọng thở dài, bất kể là ai, nếu như gặp phải loại chuyện này, làm sao có thể tỏ ra mình ổn được, cô xoay người đi ra ngoài cửa.
Ngay khi Giang Thư Hàm vừa đóng cửa lại, mấy nha hoàn tiến lên hỏi thăm, “Phương phu nhân nói gì? Nàng không sao chứ?”
Cô lắc đầu, qua loa lấy lệ nói, “Nàng không sao, nhưng mà tâm trạng không ổn lắm.”
Nói xong, cô quay đầu liếc nhìn cánh cửa phòng đã đóng chắc, thở dài quay người rời đi.
Truyện [Người Mẹ Năng Lượng Cao] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn.
Trở lại phòng bếp, Giang Thư Hàm giúp mọi người rửa và thái thức ăn.
Hai giờ sau, Cao quản sự giao đồ ăn trở về, nhìn thấy Giang Thư Hàm thì nói với cô, “Phương phu nhân rất thích ăn đồ ngươi nấu. Sau này thức ăn của nàng đều giao cho ngươi làm.”
Giang Thư Hàm ngẩn người, nàng ăn cơm rồi sao? Vậy thì hẳn là nàng đã lấy lại tinh thần phải không? Cô phải nấu cho Phương tiểu thư một chút gì đó ngon ngon mới được.
Giang Thư Hàm nhìn chung quanh, “Thức ăn này của chúng ta không còn tươi nữa, ta có thể đi chợ mua thêm được không?”
Cao quản sự gật đầu, ra hiệu cho một người phụ bếp đi tới, “Để Tiểu Triệu đi với ngươi. Ngươi vừa ý cái gì thì bảo hắn trả tiền.”
Giang Thư Hàm rất muốn đi một mình, nhưng người ta lại không tin tưởng cô, không chịu để cô chịu trách nhiệm chọn mua, vì vậy cô cũng chỉ có thể nhân nhượng, “Cháu gái nhỏ nhà ta bị bệnh, ta có thể tiện đường ghé qua hiệu thuốc hốt thuốc không? ”
Cao quản sự xua tay. Xem như đã đồng ý.
Giang Thư Hàm cà lăm hỏi, “Vậy, vậy ta có tiền công không?”
Bao nhiêu người trố mắt nhìn nhau, vừa mới đến một ngày đã đòi tiền công? Cuối cùng Cao quản sự vẫn đưa cho cô mười văn, “Ngươi mới tới đây, trước tiên ta chỉ có thể trả ngươi mười văn. Cái này đã là rất rộng rãi với ngươi rồi đó.”
Giang Thư Hàm cũng không chê ít, không ngừng cảm ơn ông ta, “Không sao. Cùng lắm thì ta sẽ lên núi thu thập phần còn lại.”
Cao quản sự đưa cho cô một lệnh bài, “Lệnh bài này ngươi nhất định phải giữ cho kỹ. Hiện tại trong thành đang giới nghiêm. Không có lệnh bài thì không thể tự tiện đi lại.”
Giang Thư Hàm gật đầu đồng ý.
Sau đó, cô và Tiểu Triệu cùng nhau đi mua nguyên liệu nấu ăn.
Trên đường trở về, một mình Tiểu Triệu mang đồ đi, Giang Thư Hàm tự mình đến hiệu thuốc hốt thuốc.
Mười văn đương nhiên không đủ một liều thuốc, cho nên Giang Thư Hàm xung phong nhận việc đi hái thuốc.
Mắt đại phu sáng lên.
Vì cả thành đang thực hiện lệnh giới nghiêm, nên dược liệu trong tiệm thuốc của họ càng ngày càng ít. Rất nhiều toa thuốc thiếu cái này thiếu cái kia, căn bản không thể đạt được hiệu quả.
Bây giờ có người có thể lên núi hái thuốc, hắn đương nhiên cầu còn không được.
Đại phu vẽ mấy bức tranh minh họa thảo dược đưa cho Giang Thư Hàm để cô ghi nhớ.
Ngày đầu tiên, trên người cô không có tiền, cho nên đến cửa hàng mua lương thực nhất định sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.
Cô chỉ có thể đi lên núi một chuyến trước.
Dưới chân núi cũng có lính canh giữ, thấy cô lấy lệnh bài ra bọn họ mới để cô vào núi.
Tết Nguyên Tiêu chưa tới, thời tiết vẫn còn rất lạnh, đất đai đóng băng thành cục, thảo mộc đương nhiên ít lại càng ít hơn.
Cô đào hơn một giờ, nhìn sắc trời, lo lắng sẽ bỏ lỡ bữa tối, đành xách giỏ trở về hiệu thuốc.
Đại phu thấy cô chỉ hái được nửa giỏ thảo dược, miễn cưỡng đồng ý phối cho cô một thang thuốc.
Giang Thư Hàm nhận lấy thang thuốc, đi một chuyến về phủ huyện lệnh.
Cô đưa túi thuốc cho Cao quản sự trước, “Trước tiên ngài cứ giữ lại giúp ta. Chờ ta làm xong cơm quay lại thì ngài đưa cho ta.”
Cao quản sự thấy cô thức thời như vậy thì cầm lấy thang thuốc, “Được.”
Nấu cơm xong, Giang Thư Hàm lấy lại thang thuốc của mình, trở lại Đinh Tự Nhai.
Khi cô về đến nhà, những người khác đều đang chờ trong nhà chính.
Thấy cô trở về, mọi người lao ra xúm lại.
“Sao rồi? Có mua được lương thực không?”
Giang Thư Hàm lắc đầu, “Ngày đầu tiên, ta lo có người đi theo cho nên chỉ lấy được một thang thuốc. Đào trên núi một cái hố nhỏ.”
Nền đất quá cứng, cô lại không có dụng cụ thuận tiện nên đào rất chậm.
Mọi người không ngại sự chậm chạp này của cô, “Cứ từ từ thôi. Sau này ngươi có thể đi mua lương thực. Dù sao mỗi ngày chúng ta chỉ ăn có hai cái bánh bao, thực sự không đủ no. Ngươi bù vào cho người nhà cũng là chuyện bình thường.”
Giang Thư Hàm gật đầu một cái, “Được. Cứ như các ngươi nói đi.”
Mấy ngày sau, cô bắt đầu cuộc sống bốn điểm một đường.
Buổi sáng đến phủ huyện lệnh nấu cơm cho Phương tiểu thư, hình như nàng đã thay đổi rất nhiều, trên mặt không còn nở nụ cười, nhưng tính tình đã kiềm chế đi rất nhiều. Món ăn cô nấu, dường như Phương tiểu thư đều ăn hết, không rơi một hạt nào.
Giang Thư Hàm cũng không vội rời đi, ở bên cạnh nhìn Phương tiểu thư ăn cơm, một nha hoàn áo xanh từ bên ngoài bước vào, “Phu nhân, đại nhân đã cho phép người cưỡi ngựa ở sân sau. Đây chính là vinh hạnh đó nha.”
Một nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên mặt Phương tiểu thư.
Giang Thư Hàm cho rằng nụ cười này có mấy phần kỳ quái. Nhưng hiện tại cô chưa thể nghĩ ra, chỉ có thể im lặng.
Đi ra từ cửa sau huyện nha, Giang Thư Hàm lên núi hái thuốc, đến hiệu thuốc đổi tiền.
Buổi trưa nấu cơm, sau đó lại lên núi hái thuốc, đến hiệu thuốc đổi tiền.
Vào ngày cuối cùng, trước khi lên núi hái thuốc, cô đi đến cửa hàng lương thực, sau khi mua lương thực thì đem giấu trên núi.
Lại thêm bảy tám ngày, Giang Thư Hàm nghe được một chuyện, Phương tiểu thư đã đồng ý làm thiếp của Lý Khởi.
Mặc dù Phương tiểu thư đã sống ở hậu viện của huyện nha được một thời gian, nhưng nàng lại sống chết không theo. Ai không thức thời đến cửa khuyên cũng đều bị nàng đuổi đi.
Những nha hoàn kia cũng ngấm ngầm cười nhạo Phương tiểu thư không biết lượng sức mình, đã đến nước này mà nàng vẫn còn chê huyện lệnh. Chờ đến khi nàng giày vò hết sự kiên nhẫn của huyện lệnh đại nhân, thì xem nàng kết thúc như thế nào?
Rất nhiều người đều đang chờ xem kịch vui. Nhưng vào lúc này, đột nhiên nàng lại đồng ý.
Mặt Giang Thư Hàm hóa đá? Đây là tình huống gì vậy?
Đột nhiên trong đầu cô hiện lên một ý nghĩ, lẽ nào Phương tiểu thư muốn ám sát Lý Khởi?
Không phải là không thể, hai người thân nhất đều đã chết rồi, Phương tiểu thư vô cùng tuyệt vọng, bí quá hóa liều, cũng không phải là không thể.
Giang Thư Hàm nhân cơ hội đi đưa cơm hỏi Phương tiểu thư.
Đối phương cũng không phủ nhận, chỉ nhẹ nhìn cô một cái.
Giang Thư Hàm lo lắng, “Một nữ nhân yếu đuối như ngươi thì làm sao có sức lực giết hắn? Ngươi đây là tự tìm đường chết đấy.”
Thấy cô thật sự lo lắng cho mình, Phương tiểu thư mỉm cười trấn an, “Đại nương đừng quá lo lắng. Ngươi nói đúng, ta làm sao có đủ sức lực để giết hắn. Người trong hậu viện này đều là người của hắn, ta cũng không thể nào lấy được thuốc mê…”
Nàng cầm lấy cái túi trên bàn cạnh giường, cởi ra lấy một cái hộp, sau đó đưa một chiếc túi nhỏ tới trước mặt cô, “Số ngân phiếu trong đây, ngươi cầm lấy đi, coi như là món quà cảm ơn của ta, cảm ơn ngươi vì đã nói cho ta biết sự thật, để cho ta tránh việc không hay biết gì trong suốt quãng đời còn lại của mình.”
Giang Thư Hàm không trả lời, tuy rằng thời gian cô tiếp xúc với Phương tiểu thư không nhiều, nhưng cô có thể nhìn ra nàng là một người rất có đạo đức. Không nói tới chuyện giữa nàng và Lý Khởi cách mấy mạng người, mà chỉ nói tới việc Lý Khởi không mang tám kiệu tới rước nàng mà trực tiếp nạp nàng làm thiếp. Với tính tình của Phương tiểu thư thì không thể nào đồng ý.
Trước tiên chu toàn với Lý Khởi chỉ là vì đệ đệ nàng. Đệ đệ không còn nữa, niệm tưởng duy nhất của nàng cũng bay theo, tại sao lúc này có thể đồng ý làm thiếp của Lý Khởi được.
Phương tiểu thư thở dài một hơi, “Ngươi phải mau trốn đi càng sớm càng tốt. Nếu như bọn họ biết được chính ngươi là người nói cho ta biết chân tướng, tính mạng của ngươi sẽ không được bảo toàn.”
Giang Thư Hàm cố nén nước mắt chớp mắt. Đây là một cô nương tốt, rõ ràng chính mình mới là người đang nguy hiểm nhất, nhưng vẫn còn nghĩ đến cô.
Giang Thư Hàm buồn bực vì Phương tiểu thư, cô cũng đã đoán được kế tiếp Phương tiểu thư sẽ làm gì. Nhưng cô cũng không thể giúp gì được cho nàng.
Vẻ mặt Giang Thư Hàm dại ra, ôm hộp gỗ ra khỏi huyện nha, vừa ra cửa còn tình cờ gặp Vệ Dị cưỡi con ngựa cao lớn trở về.