Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi về nhà, Lục Phán Phán tắm rửa một cái, thay quần áo rồi xuống lầu ăn cơm.
Chạng vạng tối, trời lại mưa thêm một trận, trong không khí tràn ngập hương cỏ cây ướt át, Lục Phán Phán vừa đi bên đường vừa gọi điện thoại cho Hứa Mạn Nghiên.
“Bác sĩ nói thế nào? Không để lại di chứng gì chứ?”
“Không có chuyện gì lớn, tớ có phải vận động viên đâu, có thể ảnh hưởng cái gì?” Hứa Mạn Nghiên ngáp một cái, “Chỉ là ngày nào cũng nằm trên giường hơi nhàm chán.”
Lục Phán Phán nói: “Vậy cậu về nước đi!”
“Thế cũng không được.” Hứa Mạn Nghiên nói, “Tớ mà ôm bộ dáng này về nhà chẳng phải là chạy không nổi nữa sao?”
Lục Phán Phán nhìn trời, mặt ủ mày chau.
“Cậu cứ như vậy cũng không phải cách, cũng không thể cả đời cứ trốn ở nước ngoài được?”
“Bây giờ mà về nhà, khẳng định sẽ bị ba mẹ tớ bắt lấy chồng.” Hứa Mạn Nghiên nói, “Chờ tớ có bạn trai, ổn định, tớ liền về nhà ngay, đến lúc đó ngả bài với ba mẹ.”
Nói xong, cô nàng lại bổ sung: “Tớ thà gả cho một cậu nhóc nghèo cũng nhất quyết không gả cho cái đám giàu xổi ngốc nghếch đó.”
“Cậu……”
Lục Phán Phán còn muốn nói gì đó, Hứa Mạn Nghiên đã vội vã muốn cúp điện thoại: “Nói thế đã, tớ đi chơi game đây.”
Lục Phán Phán: “……”
Cúp điện thoại, Lục Phán Phán đã đi ra đến ngoài tiểu khu, đi đến phía cửa hàng đồ uống lạnh.
Của hàng đồ uống lạnh này mới khai trương, không có mấy khách, nhân viên cửa hàng ngồi ở sau quầy, cúi đầu bấm di động, không thấy Lục Phán Phán đi vào.
Lục Phán Phán ngẩng đầu xem thực đơn trên tường, do dự giữa trà sữa caramel và trà sữa pudding.
Đột nhiên, phía sau quầy truyền đến một loạt âm thanh.
“Ai nha! Có người đánh em! Sợ quá! Anh ở đâu a? Sao mãi không đến cứu người ta vậy?”
Lục Phán Phán toàn thân nổi da gà.
“Người ta chết rồi, chết rồi! Người ta lại chết rồi! Ô ô ô tức ghê! Tiểu ca ca, anh phải báo thù cho người ta nha ~”
Lục Phán Phán: “……”
Cũng không biết cậu nhân viên cửa hàng này sao có thể chịu đựng được, đổi lại là cô, nếu có người léo nha léo nhéo bên tai như vậy, hẳn cô sẽ đập thẳng vào đầu nàng ta.
(Editor: Mọi người có thấy trời sinh một cặp không? =))))
Lúc này, cậu nhân viên vẫn luôn chôn đầu trong di động bỗng nhiên lên tiếng.
“Tiểu hạc đừng buồn, có anh ở đây, dám đụng đến người của anh, anh sẽ biến hắn thành cái hòm.”
Lục Phán Phán: “……”
Vậy đi, luôn có những người có khẩu vị độc đáo.
Lục Phán Phán không nghe nổi nữa, ho nhẹ một tiếng.
“Xin chào, cho tôi một ly trà sữa pudding.”
Người nọ ở bên trong ngẩng đầu, hóa ra là Hoắc Tu Viễn.
Lục Phán Phán có trong nháy mắt kinh ngạc, “Là cậu?”
Hoắc Tu Viễn lập tức nói vào di động một tiếng “Anh bận chút.”, sau đó cắm tai nghe vào, mỉm cười nói: “Ách, giáo viên Hứa…… Khỏe a.”
Lục Phán Phán: “…… Khỏe.”
Hoắc Tu Viễn há miệng thở dốc, không biết nói gì, vì thế xoay người làm trà sữa.
Lục Phán Phán nhìn bóng cậu ta, hỏi: “Cậu làm thêm ở đây sao?”
“Vâng.” Hoắc Tu Viễn xoay lưng về phía Lục Phán Phán nói, “Nghỉ hè, thời gian tương đối nhiều, nên liền tới đây làm thêm.”
Lục Phán Phán không nói chuyện, vài phút sau, Hoắc Tu Viễn làm xong trà sữa, còn cầm một thẻ tích điểm đưa cho cô.
“Tích điểm sáu lần có thể đổi một ly trà sữa miễn phí.”
Lục Phán Phán uống một ngụm trà sữa, hai mắt sáng ngời.
“Ngon thật đó!”
Hoắc Tu Viễn nhướng mày, “Đương nhiên, là do ông chủ của bọn em đích thân lên công thức đó.”
“Ừm, thật sự rất ngon.” Lục Phán Phán vẫy tay, “Tôi đi trước đây.”
Lục Phán Phán đẩy cửa ra đi ra ngoài, mang theo một làn gió, chuông vang linh lang.
Hoắc Tu Viễn ngồi xuống, mở QQ ra, phát hiện hình đại diện của Hạc trong bầy gà đã tối sầm.
Có lẽ bởi vì cậu ta đột nhiên thoát khỏi trò chơi, trong chốc lát chưa kịp nghe lời tạm biệt.
Chuông gió trước cửa lại vang lên.
Hoắc Tu Viễn tưởng khách, vội vã đứng lên, hóa ra lại là Cố Kỳ.
“Nhanh như vậy? Sách đâu?”
Hoắc Tu Viễn vốn dĩ muốn mang một quyển sách, lúc nhàn rỗi có thể xem, nhưng vừa ra khỏi cửa đã quên, vì thế liền gọi Cố Kỳ mang đến cho.
Cố Kỳ đem sách đến xong, quay đầu định đi luôn, Hoắc Tu Viễn liền gọi lại hắn.
“Tới cũng tới rồi, tớ mời cậu một ly trà sữa nhé?” Hoắc Tu Viễn vừa tới đây làm thêm, rất nhiều chuyện không quá thuần thục, vừa rồi pha trà sữa cho Lục Phán Phán hơi nhiều, vì thế tạm làm cho Cố Kỳ một ly.
Cố Kỳ nếm một ngụm liền không uống nữa.
“Ngọt muốn chết.”
Cố Kỳ định đi, Hoắc Tu Viễn lại một hai đòi ăn cơm hộp với nhau, hai người cùng nhau ngồi chờ cơm hộp.
Ước chừng nửa giờ trôi qua, di động Cố Kỳ vang lên một tiếng, là Lục Phán Phán nhắn tin vào trong nhóm.
[ Lục Phán Phán ]: Có ai đang ở cửa đông không? Có thể giúp chị dọn đồ một chút không? Đi đường đến đây đại khái mất hơn mười phút.
(Editor: mạn phép đổi xưng hô của Phán Phán cho thân thiện với đội bóng)
Cố Kỳ nhìn thoáng qua, khóa màn hình.
Cơm hộp đưa tới, Cố Kỳ đặt ở trên bàn, vừa lúc này, trong tiệm có khách tới, Hoắc Tu Viễn không rảnh ăn cơm, Cố Kỳ một mình đần độn vô vị, lại mở di động, nhìn mấy tin nhắn mới trên thông báo.
[ La Duy ]: Em đang ở ký túc xá, chị có vội không? Nếu không vội thì nhắn em địa chỉ, em qua bây giờ.
[ Tiếu Trạch Khải ]: Sao vậy? Chuyển phát nhanh ạ?
[ Lục Phán Phán ]: Chị mua cái xe đạp, hôm nay giữa trưa chuyển phát nhanh giao tới, chị đang ở điểm chuyển phát.
(Xe đạp ở đây là bản phải tự lắp ráp)
[ La Duy ]: Vậy đi, chị chờ một chút, em với Tiếu Trạch Khải qua đó bây giờ.
Cố Kỳ nhanh chóng quyết định, đứng lên.
[ Đừng yêu ta, không kết quả ]: Tôi ở cửa đông, tôi tới.
Lục Phán Phán một mình kéo thùng chuyển phát nhanh ra đến cửa điểm chuyển phát liền thật sự bất động, tiện thế ngồi ở trên thùng, lắc lư hai chân, vừa nghịch di động vừa chờ Cố Kỳ.
Một cậu giao cơm cưỡi xe điện dừng ở trước mặt Lục Phán Phán, sau đó xách theo mấy ly trà sữa vội vàng lên lầu.
Lục Phán Phán nghĩ đến trong nhà nước khoáng uống hết rồi còn chưa đổi, tủ lạnh thì chỉ có mấy loại nước trái cây dưỡng nhan kỳ quái mình tự ép, vì thế lập tức chạy theo cậu giao hàng đặt trà sữa và cơm hộp.
Đừng để đến lúc người ta tới giúp mà nước cũng không có uống.
Cố Kỳ mười phút đã tới.
Từ xa, cậu đã thấy Lục Phán Phán ngồi trên cái thùng, một đôi thon dài trắng đến loá mắt.
Cố Kỳ thả chậm bước chân, đi về phía Lục Phán Phán.
Thùng chuyển phát nhanh này kỳ thật cũng không tính là quá nặng, nhưng trong thùng có lót thêm rất nhiều xốp bảo hộ, cho nên đặc biệt lớn.
Cố Kỳ không nói một lời mà đem thùng chuyển phát nhanh từ điểm chuyển phát lên trên hiên nhà, phát hiện độ rộng này không thể cho vào thang máy.
“Nếu không thì bỏ cái thùng được không?” Lục Phán Phán hỏi.
Cố Kỳ gật đầu: “Nếu chị không cần đống xốp đó thì bỏ đi.”
Lục Phán Phán lấy chìa khóa ra, lưu loát mở thùng, ném xốp bên trong, sau đó đem mấy vật nhỏ vụn vặt xách ở trên tay.
Cố Kỳ cầm chi tiết lớn nhất, cùng Lục Phán Phán đi vào thang máy.
Khi con số điểm đến , ấn đường Cố Kỳ bỗng chốc thình thịch nhảy lên.
Cậu nghĩ đến lời của Hoắc Tu Viễn, trong lòng càng thêm bực bội.
Là thích sao?
Không có khả năng.
Đây là giúp người làm niềm vui, đây là nhiệt tình chân thật, đây là đoàn kết hữu ái, đây là ¥%@%@
(Editor: Các mẹ tin con mà, con trai =))))
Thang máy tới rồi.
Lục Phán Phán theo Cố Kỳ đi ra, mở cửa phòng, nghiêng người nhường ra lối đi nhỏ.
Cố Kỳ hỏi: “Để chỗ nào vậy?”
Lục Phán Phán nhìn thoáng qua, chỉ vào ban công nói: “Để ở đây đi.”
Cố Kỳ đem đồ vật dọn gọn vào, thuận thế ngồi xổm xuống bắt đầu lắp ráp linh kiện.
Lục Phán Phán đứng ở một bên nhìn cậu, thi thoảng giúp đưa công cụ.
Cậu thiếu niên duỗi một chân dài ngồi dưới đất, lộ ra một đoạn mắt cá chân, một chân khác gập lại, quần phác hoạ ra đôi chân thon dài cùng cơ bắp trên cẳng chân. Ánh hoàng hôn chiếu lên áo hoodie trắng của cậu, giặt rất sạch sẽ, hoàn toàn không thấy một chút vết bẩn, làm người ta xúc động muốn hỏi dùng loại bột giặt nào.
Tóc của cậu không quá cứng, dưới ánh mặt trời phiếm một tầng ánh kim, mấy sợi tóc rơi ở trên trán, nếu sờ tới, xúc cảm hẳn là không tồi.
Lúc Lục Phán Phán phát hiện chính mình có cái tâm tư này, không khỏi lui về phía sau vài bước.
Tấm tắc.
Đúng lúc này, Cố Kỳ duỗi tay về phía cô: “Đinh ốc.”
Lục Phán Phán đưa đinh ốc cho cậu, ngồi xuống ghế nhỏ phía sau.
Đại khái biết rằng Cố Kỳ không nhìn được tới đây, cho nên cô mới có thể không kiêng nể gì mà đánh giá bóng dáng của cậu.
Rõ ràng lớn lên với một bộ dáng không dính khói lửa phàm tục, mà lại có khả năng sừa chữa lắp ráp như vậy. Lục Phán Phán không hiểu nhìn đống linh kiện trong tay cậu giống như món đồ chơi.
Lục Phán Phán lại suy nghĩ, nam sinh có thành tích học tập tốt như vậy, hẳn là từ nhỏ đã thích lắp ráp, ghép hình gì đó, nói không chừng còn ghép cả mô hình phi cơ chẳng chơi.
“Cậu có phải thích mấy thứ này không?” Lục Phán Phán hỏi, “Từng tự mình lắp ráp một ít thiết bị rồi sao?”
Cố Kỳ cũng không ngẩng đầu lên: “Không có.”
“Hửm……” Lục Phán Phán nói, “Vậy cậu làm sao hiểu được cái này?”
Cố Kỳ quay đầu nhìn cô, giơ lên một tập giấy nhỏ trong tay, “Không phải có bản hướng dẫn sao?”
Lục Phán Phán: “……”
Hơn hai mươi phút sau, Cố Kỳ đã lắp ráp xong.
Hắn đứng lên kia một khắc, Lục Phán Phán phát hiện trên trán cậu có một tầng mồ hôi, vừa lúc chuông cửa vang lên, Lục Phán Phán ra nhận cơm hộp và trà sữa đưa đến.
Cô cầm cơm hộp, đưa trà sữa cho Cố Kỳ.
“Trong nhà không có nước khoáng, cho cậu một ly trà sữa.” Lục Phán Phán thật cẩn thận cắm ống hút, thấp giọng nỉ non, “Cái này là trà sữa nhưng uống ngon lắm, lần sau huấn luyện xong rồi tôi đưa các cậu đi.”
Cố Kỳ nhận lấy, uống một ngụm nhỏ.
Một cỗ vị ngọt tinh tế lan ra trong miệng, thật lâu không tan đi.
Ba phần hương hoa sơn chi, như có như không cùng vị sữa trong miệng nổi lên.
Lục Phán Phán buộc tóc lên, thu dọn đống rác trên mặt đất, ném vào thùng rác trong phòng khách.
Lúc dọn bàn ăn, lại nhìn thấy hai bó hoa hồng nguyệt quý còn bọc giấy vừa mua, cô liền cởi bỏ lớp giấy gói, ôm một bó hoa lớn đi về phía Cố Kỳ.
Cố Kỳ thời khắc này quên cả nháy mắt.
Người trước mắt bị một bó hoa hồng che khuất nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời.
Thời điểm hoàng hôn rơi trên người cô, bó hoa hồng kiều diễm kia cũng đều mất sắc.
Cô ôm hoa, đi qua người Cố Kỳ, đem cắm vào bình nhỏ trên bàn ngoài ban công.
Chóp mũi Cố Kỳ nháy mắt cảm thấy hương hoa hồng nguyệt quý, rồi tới mùi hoa sơn chi cùng với hương quýt trên người Lục Phán Phán hòa lẫn thơm ngát.
Một khắc kia, toàn thân Cố Kỳ tựa như căng lên.
Rõ ràng nhất chính là, cậu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn hai nhịp.
Tâm lay động, trong lòng Cố Kỳ nổi lên vô số ý nghĩ.
Mặc kệ cô là dạng người gì, cô từng có bao nhiêu bạn trai, cô đối với cậu có ý gì, Cố Kỳ cảm thấy, đều trở nên không sao cả.
Quan trọng là, cậu cảm giác chính mình trong lòng dường như phình lên thứ gì, tê tê dại dại.
Hoắc Tu Viễn nói: “Cậu thích cô ấy.”
Cố Kỳ nghĩ, cậu ta nói hẳn là không sai.
Một ngụm trà sữa ngọt ngào, vị hoa sơn chi, hương hoa hồng nguyệt quý sau lưng, một cái chớp mắt lướt qua hương quýt, cậu vĩnh viễn cũng không thể quên được.
Càng làm cho cậu vĩnh viễn khó quên, ngày sau nhớ tới đều cảm thấy có thể viết trên lý lịch sơ lược chính là, cậu buông trà sữa, nhìn bóng dáng Lục Phán Phán, hỏi: “Chị, chị có muốn xem cơ bụng của tôi không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Ai……
—— Lão mẫu thân Kiều Diêu phát ra một tiếng thở dài không biết làm sao.
Editor:
Lúc edit tôi cũng phải đọc lại tới lần các cô ạ
Anh con zai lúc nào cũng nghĩ bậy của chúng ta, nay miệng cũng bậy bậy rồi =)))
Hoa hồng nguyệt quý hay còn gọi là hoa hồng Tàu.