Tuy không ai đáp lại, nhưng Lục Phán Phán cũng không cảm thấy xấu hổ.
Còn chưa tới bốn giờ, Ngô Lộc cũng không hướng dẫn huấn luyện nữa, bảo mọi người giải tán, trở về ký túc xá nghỉ ngơi.
Lục Phán Phán không thấy mọi người phản ứng, cũng lập tức về nhà.
Ngoài đường có không ít sinh viên đã thi xong, kéo rương hành lý ra ngoài ngồi đợi xe buýt xe, Lục Phán Phán đi đến cổng trường, đang muốn sang đường, lại có người gọi cô chào hỏi.
“Bạn học Hứa!”
Lục Phán Phán sững lại vài giây, mới tiếp nhận Hoắc Tu Viễn trước mặt này thực sự gọi cô là “Hứa Mạn Nghiên”.
“Là cậu à, xin chào.”
Hoắc Tu Viễn cầm chai Coca lạnh, sóng vai cùng Lục Phán Phán đứng ven đường.
Đèn xanh ở cổng trường thời gian rất ngắn, chỉ chậm trễ chốc lát, Lục Phán Phán đã không thể qua đường, đành cùng Hoắc Tu Viễn chờ đèn xanh tiếp theo.
Thời tiết oi bức, trên trán Lục Phán Phán đổ một tầng mồ hôi mỏng.
Cô nhìn chai coca lạnh trong tay Hoắc Tu Viễn, suy nghĩ lát nữa cũng đến cửa hàng đối diện mua một chai.
Hoắc Tu Viễn phát hiện cô đang nhìn chai Coca của mình, cũng không do dự, duỗi tay ra.
“Cho chị này.” Hoắc Tu Viễn nói, “Nhưng trời nóng như vậy, đã bớt lạnh rồi.”
Lục Phán Phán vốn dĩ không định nhận lấy, nhưng ngữ khí của Hoắc Tu Viễn đặc biệt thẳng thắn, so với việc đỡ cụ già qua đường không có gì khác nhau.
“Cảm ơn cậu.” Lục Phán Phán nhận chai Coca, thuận tay cầm một hộp ô mai đường đưa cho hắn, “Này, mời cậu ăn.”
“Ai, tôi không thích đồ ngọt.”
Hoắc Tu Viễn lắc đầu, “Chị là sinh viên học viện nào vậy?”
Lục Phán Phán: “Tôi không phải sinh viên, tôi làm việc ở đây.”
“Chị là giáo viên?”
Đèn xanh sáng, hai người cùng nhau qua đường.
“Chị thật sự là giáo viên? Thoạt nhìn không giống lắm.”
Lục Phán Phán chỉ nói chính mình không phải giáo viên, cũng không nói cụ thể vị trí công việc của mình.
Cô còn nghĩ tới tình cảnh lần đầu tiên gặp Hoắc Tu Viễn, xấu hổ đến nổi cả da gà, thật sự không định cho hắn biết mình làm gì.
Sau khi qua đường, hai người họ thế nhưng vẫn đi về cùng một hướng.
Vì thế hai người cứ trò chuyện câu được câu không, đến tận khi đến dưới nhà Lục Phán Phán.
Ngày hôm sau, là chủ nhật.
Lục Phán Phán như thường lệ đến câu lạc bộ.
Đến cửa lớn, cô nắm then cửa, ngón tay nhẹ nhàng gõ hai tiếng, sau đó mới đẩy cửa đi vào.
Tổng cộng mười người, chia làm hai hàng đang làm nóng cơ, nhìn thấy Lục Phán Phán tiến vào, làm bộ như không thấy, tiếp tục vận động, chỉ có La Duy xoay người dùng sức vẫy vẫy tay.
“Chị Phán Phán, buổi sáng tốt lành a!”
Tiếu Trạch Khải cũng nói theo sau: “Chị Phán Phán hôm nay cũng đẹp quá đi.”
Lục Phán Phán rất ít khi mặc váy, tối hôm qua trong lúc dọn dẹp lại tủ quần áo, phát hiện chiếc váy liền áo màu trắng đã mua từ lúc học đại học.
Cô nhớ rằng trước kia, mình thực sự rất thích chiếc váy này, kiểu dáng đơn giản lại dễ mặc, chỉ là thiết kế của tay áo khiến cô không có quá nhiều cơ hội mặc nó.
Thành phố này dường như chỉ có hai mùa đông hạ, xuân thu luôn là chợt lóe chợt qua, cho nên mùa hè mà mặc, thì quá nóng, mà đông mặc thì quá lạnh.
Khó có được buổi sáng như hôm nay, mưa nhỏ bay lất phất, nhiệt độ không khí vừa phải, Lục Phán Phán mới nhớ tới chiếc váy này, liền mặc ra khỏi cửa.
Nàng không đi qua ngay, mà đứng ở cạnh cửa, chỉ Tiếu Trạch Khải.
“Cho phép cậu nói thêm vài câu.”
“Em sẽ tiếp tục ạ, chị Phán Phán hôm nay quả thực là nữ thần!” Tiếu Trạch Khải vừa nói vừa khoa tay múa chân làm điệu “bulingbuling!”
“Haha, cảm ơn cậu.” Lục Phán Phán đi lên tầng hai, “Hôm nay cậu cũng rất soái.”
“Soái cái rắm.” Hoắc Đậu nói thầm một câu, “Cười chết em.”
Tiếu Trạch Khải hôm nay mặc một bộ đồ thể thao màu đỏ, ở giữa một đám con trai mặc đồ tối màu thực sự chói mắt.
Tiếu Trạch Khải quay đầu lại cho Hoắc Đậu một quyền, sau đó quay lại huấn luyện.
Cố Kỳ vẫn luôn trầm mặc không nói chuyện, nhìn chằm chằm quần áo củaTiếu Trạch Khải, mân mê đôi môi.
Chỉ chốc lát sau, Ngô Lộc cũng tới.
Khi ông nhìn thấy tất cả mọi người đều đến đông đủ, trong mắt hiện lên ý cười không che giấu được, thổi còi đi đến.
“Bây giờ mới ra dáng vận động viên này! Tới đây!” Ngô Lộc vẫy tay với mọi người, “Hôm nay, chúng ta luyện tập toàn đội tấn công!”
Ngô Lộc lúc này chỉ cảm thấy toàn thân đều là hứng khởi.
La Duy nhìn thoáng qua trên tầng, nói: “Lộc Lộc, đợi chút a, em lên tìm chị Phán Phán một chút.”
Ngô Lộc phất tay, ý bảo anh đi đi.
La Duy ném bóng cho Cố Kỳ, bước lên trên lầu.
Lục Phán Phán đang gọi điện thoại ở trong văn phòng, thấy anh lại đây, nâng cằm, ra hiệu cho anh ngồi xuống.
Vài phút sau, Lục Phán Phán cúp điện thoại, hỏi: “Chuyện gì?”
La Duy đứng lên, trong mắt ánh sáng lấp lánh.
“Chị Phán Phán, em còn nghĩ hôm nay mọi người đều sẽ không tới huấn luyện, kết quả lúc em đến câu lạc bộ, đã có bốn năm người rồi.”
Lục Phán Phán cười nói: “Tôi biết.”
“Sao chị lại biết?” La Duy hỏi, “Ý của em là, chị hứa nếu bọn em được điểm sẽ hủy bỏ huấn luyện cuối tuần, chị không sợ bọn em thật sự không tới sao?”
Lục Phán Phán đi đến trước mặt anh, đẩy cửa sổ ra, nhìn thoáng qua đội bóng đang huấn luyện ở dưới sân, nói: “Không phải các cậu đã tới rồi sao?”
La Duy khó hiểu, không biết nói gì.
“Được rồi.” Lục Phán Phán nói, “Đồng phục mới đã đưa đến rồi, cậu đi cùng tôi ra ngoài lấy nhé!”
La Duy vẫn là không rõ, đuổi theo hỏi: “Rốt cuộc là vì cái gì?”
Lục Phán Phán nói: “Cậu là đội trưởng, về sau sẽ mang mọi người đi lên đấu trường ngày càng cao, vừa có trách nhiệm lãnh đạo, vừa có trách nhiệm quản lý, về sau, tự cậu sẽ hiểu ra.”
La Duy vẫn cái hiểu cái không, nhưng Lục Phán Phán đã nói như vậy, anh cũng không thể bày ra biểu hiện quá ngốc được, đành thôi không truy hỏi nữa.
Hai người xuống lầu, đi qua đội ngũ đang huấn luyện.
Lục Phán Phán đột nhiên hỏi: “Cố Kỳ hôm nay cũng tự tới? Không phải cậu gọi?”
“Không phải a.” La Duy nói, “Cố Kỳ người này, thực sự rất kỳ quái. Rõ ràng cũng không phải thể dục sinh, nhưng huấn luyện cũng không bao giờ vắng, cuối tuần trước cũng là cậu ấy tự tới.”
Lục Phán Phán dừng lại bước chân, nhìn chăm chú về phía Cố Kỳ.
Cố Kỳ đang tập luyện ở phía xa giống như cảm ứng được ánh mắt của Lục Phán Phán, đột nhiên dừng lại, nhìn về phía này.
Đáp lại ánh mắt của cậu, Lục Phán Phán thủ thế hướng về phía cậu.
—— Cố lên.
Cố Kỳ quay đầu đi, tiếp đường bóng đối phương đánh lại.
Xe chuyển đồng phục chạy đến bên ngoài câu lạc bộ.
Lục Phán Phán và La Duy sau khi ngồi xổm cùng kiểm kê lại số lượng, xách hai bao nilon lớn đi vào.
“Phát đồng phục mới!” La Duy đặc hưng phấn, “Đồng phục mới này! Đẹp lắm!”
Ngô Lộc cùng mọi người cùng vây quanh lại nhận đồng phục.
Tông màu chủ yếu của đồng phục bóng chuyền là màu trắng, phía sau lưng in chữ “Đại học Tổng hợp” cùng với tên họ và số áo riêng của từng người, trên cùng chỗ cổ áo không thấy được in logo của “Câu lạc bộ Kim Hình Lập”.
Tiếu Trạch Khải gấp không chờ nổi mà mặc lồng áo mới ra bên ngoài, mà trong đội, duy nhất Hoắc Đậu cầm đồng phục màu đỏ trên tay, có điểm không biết làm sao.
Bởi vì người tự do bọn họ trong lúc thi đấu có thể tùy thời thay đổi xếp sau cầu thủ, không cần cùng trọng tài chào hỏi, cho nên đồng phục của bọn họ so với đội viên khác không giống nhau.
Xem Hoắc Đậu không tự nhiên mặc chiếc áo đỏ lên người, Lục Phán Phán thuận miệng nói một câu: “Màu đỏ thực ngầu.”
Biểu tình của Hoắc Đậu lúc này mới tươi tỉnh.
Mười phút sau, mọi người sửa sang lại quần áo xong, chuẩn bị tiếp tục huấn luyện.
La Duy phát hiện Cố Kỳ vẫn còn nhìn chằm chằm đồng phục trên người Hoắc Đậu.
La Duy không biết có phải mình nhìn lầm hay không, anh thế nhưng cảm thấy trong ánh mắt Cố Kỳ có một tia khát vọng.
“Sao đấy?” La Duy hỏi, “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Cố Kỳ: “Tôi cũng muốn ngầu như cậu ta.”
La Duy: “……”
Lúc huấn luyện, Ngô Lộc lên lầu lấy nước.
“Hôm nay thật sự đến đông đủ.” Ngô Lộc nói, “Huấn luyện so ngày thường cũng tích cực vô cùng.”
Lục Phán Phán đứng ở bên cửa sổ, gật gật đầu.
“Vậy là tốt rồi.”
Ngô Lộc cũng đứng ở bên cạnh cô, nhịn không được tinh tế đánh giá cô gái nhỏ này.
Không biết Phùng Tín Hoài vì cái gì mà nói cô không có bản lĩnh, ít nhất ở trong mắt Ngô Lộc, Lục Phán Phán có bản lĩnh vượt qua tưởng tượng của ông.
Cũng giống như chuyện này, ông căn bản không nghĩ ra biện pháp giải quyết như vậy.
Với vận động viên mà nói, không chịu thua chính là bản chất trời sinh.
Mỗi người đều muốn thắng, thắng lợi tựa như thuốc phiện, khiến người trải qua đều mê đắm, nhưng mà so với sự dụ hoặc của chiến thắng, càng khiến người ta sôi sục hơn chính là “Thiếu chút nữa thì thắng”.
Giống như khi chơi game, trận trận đều thắng, ngược lại khiến người ta cảm thấy không ý nghĩa, nhưng nếu mỗi trận đều là thiếu chút nữa thì thắng, thường thường càng làm cho con người ta suốt ngày suốt đêm cố gắng.
Đương nhiên, bọn họ cũng không cảm thấy đội bóng của mình có thể cùng đội bóng của Đại học thể dục Gia Thật hình thành cái cục diện “Thiếu chút nữa thì thắng”, cho nên Lục Phán Phán đem hy vọng đặt ở trên người Cố Kỳ.
Cô biết có tiền đặt cược này, mấy người không biếng nhác luyện tập cuối tuần sẽ dùng hết toàn lực, mà thêm Cố Kỳ gia nhập, nhất định sẽ càng gia tăng thực lực của chỉnh thể đội ngũ.
Nhưng đến chính cô cũng không nghĩ tới, ván thứ nhất thế nhưng chỉ kém có năm điểm.
Cho nên cầu thủ trong đội bóng sẽ càng không nghĩ đến, bọn họ thế nhưng chỉ kém vài phần, là có thể thắng được top cả nước một ván.
Nếu Cố Kỳ cả ba ván đều ở đây, nói không chừng mỗi ván đều là “Thiếu chút nữa thì thắng ”.
Ngô Lộc hẳn là cũng có suy nghĩ như vậy, cho nên ông mới lập tức thay Cố Kỳ.
Đội bóng đã nếm được tư vị “Thiếu chút nữa thì thắng” rồi, bọn họ vẫn nên nhận thức rằng chính mình so với Cố Kỳ vẫn còn chênh lệch.
Ngày thường lúc huấn luyện, họ sẽ không thể nghiệm chính mình so với Cố Kỳ chênh lệch như thế nào, cho nên khi thi đấu giao hữu với đội bóng Gia Thật, Cố Kỳ vừa ra khỏi sân, điểm số liền nhanh chóng bị kéo dãn.
Nhìn qua thì không có gì, nhưng lại càng đáng suy ngẫm.
Vận động viên trừ bỏ bản tính trời sinh không chịu thua, lại càng không muốn trở thành kẻ kéo chân đồng đội.
Đây là cảm giác mà Ngô Lộc muốn bọn họ cảm nhận.
Đương nhiên, những việc này Lục Phán Phán hay Ngô Lộc cũng đều sẽ không nói cho đội viên, có một số việc, điểm đến tức ngăn, nói thẳng ra, khả năng sẽ khiến phản tác dụng.
Hiện tại, bọn họ đã theo như nguyện vọng của Lục Phán Phán và Ngô Lộc, trong đầu tràn ngập sự không cam lòng của thế cục “Thiếu chút nữa thì thắng”, cùng với bản tính không chịu thua, chờ mong trận thi đấu tiếp theo.
Buổi sáng sau khi huấn luyện kết thúc, La Duy lại tới tìm Lục Phán Phán.
Hắn cầm đồng phục của Cao Thừa Trị, hỏi Lục Phán Phán xem nên xử lý như thế nào.
Lục Phán Phán nhìn thoáng qua, nói: “Cậu đi nói với cậu ta, nếu cậu ta vẫn còn nguyện ý mặc vào bộ đồng phục này, lúc nào cũng hoan nghênh cậu ta trở về.”
La Duy: “Hả?”
Lục Phán Phán: “Cậu là đội trưởng, cậu biết nên nói như thế nào.”
La Duy gật đầu nói: “Vâng.”
La Duy cầm đồng phục xuống lầu, mọi người đều đã đi ăn cơm trưa, cầu quán không có một bóng người.
“Cũng không chờ mình một tí.” La Duy nói thầm, “Cứ như tám đời chưa được ăn cơm.”
Vừa bước xuống bậc thang cuối, La Duy bỗng thấy trong góc có một bóng người.
“Cố Kỳ? Sao cậu vẫn ở đây?”
Cố Kỳ từ trong góc đi ra, nhàn nhạt nói: “Chờ cậu đấy.”
La Duy: “……”
Tuy rằng oán giận đồng đội không đợi mình, nhưng khi thật sự có đồng đội đợi mình, anh lại không kìm được cảm giác kỳ quái.
Chủ nhật sau khi huấn luyện kết thúc, Cố Kỳ không đi ăn cơm chiều, trực tiếp trở về ký túc xá.
Hoắc Tu Viễn đang chuẩn bị ra cửa, bị Cố Kỳ giữ chặt lại, hỏi: “Tớ hỏi cậu chuyện này.”
Hoắc Tu Viễn đang vội vàng đi nhận chức, không kiên nhẫn mà nói: “Nói nhanh.”
Cố Kỳ nhíu chặt mày, nói: “Tớ có một người bạn, hắn ta quen một nữ sinh.”
Hoắc Tu Viễn: “Sau đó?”
Cố Kỳ: “Cô nữ sinh kia tầm mắt không đặt trên người hắn, hắn liền cả người không thoải mái, cái này bình thường sao?”
Mày Hoắc Tu Viễn nhăn lại: “Gì nữa?”
Cố Kỳ nghĩ nghĩ: “Hắn buổi tối luôn mơ thấy cô nữ sinh kia, cái này bình thường sao?”
Hoắc Tu Viễn: “Không bình thường.”
Cố Kỳ chăm chú nhìn hắn.
Hoắc Tu Viễn: “Cậu thích cô ấy.”
Cố Kỳ: “Cậu đánh rắm!”
Hoắc Tu Viễn: “……?”
Không phải thì thôi mắng người làm gì??
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Tu Viễn: Lại đến đây, ta thích nhất là hệ liệt Ta_có_một_người_bạn.
Editor:
Mỗi chap được vài cảnh tình tứ mà vẫn thấy bấn loạn...
Nhưng thương bạn học Cố quá, ăn dấm suốt mà vẫn phải giả vờ "cun ngầu" =)))