Sau khi Cẩn Tri và Ứng Hàn Thời đi mất, Tiêu Khung Diễn sốt ruột ở nhà chờ đợi. Cuối cùng, boss đại nhân cũng quay quay về. Tiêu Khung Diễn tròn mắt. Chuyện này là thế nào vậy? Toàn thân boss ướt sũng và bẩn thỉu. Nên biết, người có thể đánh bại ngài chỉ huy trên trái đất này vẫn chưa còn ra đời. Lẽ nào... boss bị Tiểu Tri đánh một trận? Chuyện này cũng có thể lắm chứ, vì boss sẽ không động thủ với phụ nữ.
Anh ta lo lắng ra đón, “Anh sao vậy? Cô ấy đã chịu tha thứ cho anh chưa?”
Ứng Hàn Thời cởi giày, đặt ngay ngắn vào một chỗ mới nhướng mày nhìn anh ta. Tiêu Khung Diễn kinh ngạc khi phát hiện boss đang mỉm cười.
“Có lẽ... đã tha thứ rồi.” Anh đáp.
Tiêu Khung Diễn nghi hoặc nhìn Ứng Hàn Thời. Boss thường cười với anh ta nhưng nụ cười vui vẻ và dịu dàng như vậy rất hiếm gặp.
Ứng Hàn Thời thong thả đi vào phòng khách. Anh điềm tĩnh chẳng khác ngày thường nhưng Tiêu Khung Diễn vẫn phát hiện có chỗ nào đó bất thường. Sau đó, anh đi đến sofa, nhặt hai cái áo đang vắt trên thành ghế, gấp cẩn thận rồi đặt vào một góc.
Tiêu Khung Diễn ngây ra, bởi từ trước đến nay, việc vặt trong nhà đều do anh ta phụ trách. Lúc này, Ứng Hàn Thời lại đi dọn dẹp bàn ăn rồi xắn tay áo, bắt đầu rửa bát.
Tiêu Khung Diễn vội chạy đến, “Boss cứ để em làm là được.”
Ứng Hàn Thời không trả lời cũng chẳng dừng tay, “Thiếu tá John!” Anh đột nhiên mở miệng, “Lâu rồi chưa thăng cấp cho chú. Từ hôm nay trở đi, chú sẽ mang quân hàm Trung tá.”
Hạnh phúc đến quá bất ngờ, Tiêu Khung Diễn chỉ biết quỳ một chân xuống mà không thể thốt ra lời.
Ứng Hàn Thời vốn là một sĩ quan chỉ huy nghiêm túc. Bây giờ sống ở trái đất, anh ta chẳng có cơ hội lập công nên việc thăng cấp là rất khó. Tuy nhiên, theo kinh nghiệm của Tiêu Khung Diễn, ngài chỉ huy còn trẻ tuổi nên thỉnh thoảng nổi hứng, thể hiện tình cảm yêu thương với anh ta bằng việc thăng quân hàm. Ngài chỉ huy cũng từng phá lệ một lần, đó là lúc nhận được huân chương cao nhất của Hoàng đế bệ hạ.
“Cảm tạ Hoàng đế bệ hạ vạn năng!” Tiêu Khung Diễn thắc măc, “Boss, rốt cuộc anh có chuyện gì vui thế?”Khoé mắt Ứng Hàn Thời ẩn hiện ý cười, “Vừa rồi... tôi đã bày tỏ tình cảm với Cẩn Tri.”
Tiêu Khung Diễn há hốc mồm kinh ngạc. Nhưng một niềm vui to lớn nhanh chóng lấn át. Anh ta nghĩ tới một chuyện, nếu Cẩn Tri trở thành phu nhân của ngài chỉ huy, vậy thì cô có thể sống cùng họ rồi.
“Tuyệt quá! Cô ấy đã nhận lời anh chưa?”
Ứng Hàn Thời nở nụ cười dịu dàng, “Chưa. Nhưng cô ấy cũng không từ chối, chỉ nói cần suy nghĩ thêm.”
Tuy hơi thất vọng nhưng Tiêu Khung Diễn gật đầu, “Không từ chối là điều đáng mừng.”
Lúc này, Ứng Hàn Thời đã rửa xong bát đ ĩa. Anh chàng người máy vỗ ngực, “Boss, ngày mai em sẽ chuẩn bị một bữa sáng giàu năng lượng để anh có sức theo đuổi Tiểu Tri.”
Ứng Hàn Thời lau khô tay, khẽ gật đầu. Hai người đi ra phòng khách, chợt nhớ tới một vấn đề, Tiêu Khung Diễn liền mở miệng, “Khoan đã! Anh có biết cách nào theo đuổi con gái không?”
Ứng Hàn Thời dừng bước, lẩm bẩm, “Tôi không biết.”
Đây là câu trả lời nằm trong dự liệu của Tiêu Khung Diễn, anh ta ngẫm nghĩ một lúc, chợt nảy ra ý định, “Để em hỏi bạn, anh ta là đàn ông trái đất nên chắc sẽ biết.”
Nhận được điện thoại của Tiêu Khung Diễn, Trang Xung hơi bất ngờ, “Lão đại của cậu định theo đuổi nữ thần nhà tôi ư?”
Tiêu Khung Diễn hí hửng, “Thế nào? Tuyệt lắm phải không?”
Trang Xung cười, “Hai người rất xứng đôi. Có điều, nữ thần nhà tôi không dễ theo đuổi đâu.”
Sau đó, anh ta kể vài ví dụ. Cẩn Tri tuy không phải dạng khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng là cô gái ưa nhìn. Cơ quan có mấy đồng nghiệp nam định theo đuổi, đều bị cô “đập chết” từ trong trứng nước. Ngoài ra, cũng có độc giả nam đến mượn sách muốn mời cô đi uống nước mà cô chưa bao giờ nhận lời.
Nghe xong, Tiêu Khung Diễn quay sang Ứng Hàn Thời, phát hiện gương mặt anh ửng đỏ.
“Boss sao vậy?” Anh ta cất giọng lo lắng.
Khoé miệng Ứng Hàn Thời hơi cong lên, “Cô ấy đã từ chối những người đàn ông khác.”
Trời vừa hửng sáng, Cẩn Tri liền mở mắt. Đầu hơi nặng vì đêm qua cô gần như mất ngủ. Trong lúc đánh răng, cô lại nhớ đến lời thổ lộ của Ứng Hàn Thời. Trong lòng cảm thấy ấm áp và ngọt ngào, tựa như đang được anh ôm trong vòng tay.
Cô nói với anh cần suy nghĩ thêm. Thật ra, đôi khi cô rất ghét khả năng khác người của mình. Nhìn thấy là một chuyện, chấp nhận lại là chuyện khác. Ví dụ hồi nhỏ, biết rõ hôm đó ra đường sẽ bị ngã, dù cô rất cẩn thận nhưng vẫn không thoát khỏi sự cố. Biết rõ mẹ sẽ ốm nặng và qua đời nhưng cô chỉ có thể cố gắng không khóc trước mặt mẹ, mỗi giây mỗi phút đều là sự giày vò. Bây giờ cũng thế, cô thật sự không muốn nhìn thấy những cảnh khiến cô đỏ mặt.
Vừa quay về phòng, Cẩn Tri liền đờ người trong giây lát. Bởi cô lại nhìn thấy một thời khắc nào đó trong tương lai, Ứng Hàn Thời nằm trên chiếc giường này, anh không mặc áo, còn cô mặc áo sơ mi của anh, nhẹ nhàng đi tới hôn anh.
Cẩn Tri rời khỏi nhà với tâm trạng rối bời. Vừa xuống dưới, cô liền bắt gặp “kẻ đầu sỏ” đứng bên cạnh bồn hoa. Nghe tiếng động, anh liền quay người về phía cô, khoé mắt đong đầy ý cười.
Cẩn Tri giật mình, đi nhanh tới, “Sao anh lại đến đây?”
Ứng Hàn Thời đưa túi bánh bao cho cô, “Tôi mang đồ ăn sáng cho em.”
Cẩn Tri cầm lấy, “Cảm ơn anh. Anh không cần mang đâu, em ăn ở căn tin cơ quan cũng được.”
“Đây là thành ý của tôi.” Anh đáp. Cẩn Tri không biết nói gì hơn.
Hai người cùng đến thư viện, Cẩn Tri tưởng Ứng Hàn Thời chỉ đưa đến cổng rồi sẽ rời đi, nào ngờ anh cùng cô vào tận bên trong.
Cẩn Tri dừng bước, “Anh không về sao?”
“Hôm nay tôi ở đây đọc sách, buổi trưa đón em đi ăn cơm.”
Cẩn Tri hơi kinh ngạc. Cô đột nhiên có cảm giác, anh đã nắm được toàn bộ quy trình làm một người bạn trai tiêu chuẩn, khiến cô không thể chống đỡ.
“Buổi trưa em ăn cơm cùng Trang Xung và Nhiễm Dư.” Cô nói.
Ứng Hàn Thời gật đầu, “Được. Vậy tôi sẽ đặt bàn lớn.”
Cẩn Tri, “Hả?”
Hai người đi lên khu lưu trữ sách, Cẩn Tri tới chỗ làm việc còn Ứng Hàn Thời đi sang phòng đọc. Bận rộn một lúc, Cẩn Tri dõi theo hướng của anh, có chút thất thần. Bên này, Nhiễm Dư cũng đang thừ người.
Cẩn Tri ghé sát, hỏi bạn, “Sao thế? Cậu đang nhớ tới anh người yêu bụi đời đấy à?”
Nhiễm Dư trừng mắt, “Cậu đang ngày càng độc mồm độc miệng. Anh chàng Ứng Hàn Thời nhà cậu đã tới bám rễ ở thư viện rồi, cậu mau nhận lời anh ấy đi. Mình thấy anh ấy sắp trở thành “hòn vọng thê” rồi đấy.”
“Nói linh tinh.”
Hai người cười đùa một lúc, Cẩn Tri đột nhiên nhớ ra, Ứng Hàn Thời cũng nghe thấy cuộc trò chuyện này.
Ánh nắng rọi vào căn phòng, những hạt bụi nhỏ li ti bay trên không trung, bầu không khí vừa yên tĩnh vừa ấm áp. Cuối cùng không nhịn nổi, Cẩn Tri cầm hai quyển sách, giả vờ có việc đi sang khu đọc sách.
Từ xa, cô đã nhìn thấy Ứng Hàn Thời ngồi bên một chiếc bàn, đang chăm chú đọc gì đó. Gương mặt và đôi tai của anh hơi ửng đỏ. Anh đã nghe thấy từ “hòn vọng thê” rồi... Cô lại lặng lẽ quay người đi.
Nói thì nói vậy nhưng buổi trưa, Cẩn Tri bỏ mặc Nhiễm Dư và Trang Xung, cùng Ứng Hàn Thời tới một quán ăn nhỏ gần đó. Vừa ngồi xuống, cô liền hỏi, “Anh có quen ăn cơm ở những nơi thế này không?”
“Tôi không bao giờ kén chọn đồ ăn. Một lần dẫn quân đột kích cứ điểm quan trọng của địch, tôi đã ăn hai tháng lương khô liền. Nửa năm sau đó, ăn bất cứ thứ gì cũng như nhai rơm.”
Nghe anh nói vậy, Cẩn Tri liền gọi một bàn đầy thức ăn, “Anh hãy ăn nhiều một chút.”
Ứng Hàn Thời gật đầu. Quả nhiên anh ăn rất nhiều. Cẩn Tri bất giác liếc qua cái bụng phẳng lì của anh, thầm nghĩ: Sao anh ăn thế mà chẳng có tí mỡ thừa nào nhỉ?
Lúc thanh toán, Cẩn Tri vừa định móc tiền, Ứng Hàn Thời đã rút ví ra trước.
“Anh kiếm sống bằng cách nào vậy?” Cẩn Tri hỏi vấn đề mà cô thắc mắc bấy lâu nay.
“Lúc chúng tôi rời khỏi Diệu Nhật, Tiểu John mang theo rất nhiều tiền Đế quốc nhưng chẳng dùng được ở Trái đất.” Anh mỉm cười, “May mà trình độ tin học của chúng tôi khá hơn người ở đây nên chúng tôi lập trình thuê cho người ta. Một ngày có thể viết mấy trăm chương trình, thu nhập tương đối khá.”
Thì ra, người ngoài hanhg tinh cũng phải dựa vào bản thân để kiếm tiền.
Hai người đi bộ về đến thư viện, Ứng Hàn Thời dừng bước, “Cẩn Tri, chiều nay tôi bận chút việc. Tối tôi sẽ đón em đến nhà tôi bàn vụ tìm kiếm con chip.”
Đây là vấn đề vô cùng quan trọng, Cẩn Tri gật đầu, “Anh không cần đón em. Em và Trang Xung tự đi cũng được.”
“Quân sư tình yêu” đã đi cùng cô thì anh cũng không kiên quyết nữa.
Cẩn Tri, “Vậy em...”
“Có thể hôn anh không?”
Cẩn Tri đờ người. Anh cúi xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, “Vui vẻ nhé, Tiểu Tri.”
Cẩn Tri về chỗ ngồi, một tay chống cằm, một tay vô thức viết lên tờ giấy:
Vui vẻ nhé, Tiểu Tri!
Vui vẻ nhé, Ứng Hàn Thời!
Hàn Thời...
Trang Xung không biết xuất hiện từ lúc nào, thản nhiên hỏi, “Anh ấy đã thành công trong việc theo đuổi cô chưa?”
Cẩn Tri điềm nhiên trả lời, “Vẫn chưa?”
Trang Xung ngồi xuống, nói nhỏ, “Tối nay anh ấy sẽ tặng hoa cho cô. Nể mặt tôi, cô nhận đi nhé!”
Cẩn Tri, “Anh biến đi.”
Hết giờ làm việc, Cẩn Tri và Trang Xung liền đến nhà Ứng Hàn Thời. Tiêu Khung Diễn chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn. Sau khi ăn uống vui vẻ, họ ngồi ở sofa, thảo luận việc tìm kiếm con chip.
Trước khi từ núi Y Lam trở về, Ứng Hàn Thời đã để lại chiếc máy bay chi3n đấu cho Nhiếp Sơ Hồng, còn dạy anh cách lái. Cảnh sát tìm thấy thím Tô và Tiểu Kiệt bị đánh ngất đằng sau một ngọn núi, nhưng họ chẳng nhớ gì cả nên không rõ bị người máy Nano đóng giả từ lúc nào.
Bây giờ, Cố Tế Sinh chỉ dạy bọn trẻ môn âm nhạc. Nghe nói, anh ta sống rất vui vẻ. Nhiếp Sơ Hồng chăm sóc anh ta rất chu đáo.
“Thủ lĩnh của quân nổi loạn tên là Arnold Lin.” Tiêu Khung Diễn cho mọi người xem ảnh trên máy tính, “Hừ, không ngờ tên khốn này vẫn còn sống, cũng đến trái đất tị nạn. Hắn từng là bại tướng dưới tay boss, vô cùng tàn nhẫn và thâm hiểm, rất thạo việc lôi kéo giới quý tộc và nhà giàu, vì thế không dễ đối phó.”
Nghe Tiêu Khung Diễn nói vậy, Cẩn Tri còn tưởng là một người đàn ông dữ dằn. Kết quả, hắn chỉ tầm ngoài ba mươi tuổi, diện mạo sáng sủa và cương nghị, mặc bộ quân phục màu đen.
“Tiểu John, một nhà quân sự không thể dùng thủ đoạn, chú đừng bôi nhọ sĩ quan chỉ huy Lin. Tôi và anh ta chỉ là tín ngưỡng khác nhau mà thôi.”
Cẩn Tri mỉm cười nhìn anh. Tiêu Khung Diễn “vâng” một tiếng, tiếp tục giải thích, “Lúc con chip của Tiểu Sinh bị cướp mất, tôi và boss đã tới sào huyệt của chúng. Đáng tiếc là chúng đã rút đi, con chip cũng không rõ tung tích. Có thể thấy, sĩ quan Lin đã ý thức được sự tồn tại của chúng ta.”