Ứng Hàn Thời im lặng vài giây rồi lên tiếng, “Do vết nứt thời gian không ở ngay cạnh em nên em chỉ có thể nhìn thấy tương lai trong phạm vi ngắn hạn. Tương lai vốn thiên biến vạn hoá, nhưng chỉ khi nào nó được xác định, em mới có thể nhìn thấy.”
Cẩn tri gật đầu. Tiêu Khung Diễn bắt đầu dọn dẹp bàn ăn, Cẩn Tri nhìn đồng hồ treo tường rồi đứng lên, “Không còn sớm nữa, em về đây.”
Tiêu Khung Diễn lẩm bẩm, “Tiểu Tri, gần đây cô chẳng nhiệt tình, chẳng thân thiện gì cả. Vừa ăn cơm xong đã đòi về, lẽ nào cô không muốn trò chuyện với chúng tôi hay sao?”
Cẩn Tri, “Không phải đâu, tại tôi có chút việc bận.”
“Tiểu Tri.” Ứng Hàn Thời đứng dậy, đi đến bên cô, “Chúng ta còn phải làm một chuyện đã nói từ trước.”
Cẩn Tri nghi hoặc, “Chuyện gì cơ?”
“Làm thẻ đọc sách cho bọn trẻ.”
Cẩn Tri nhìn vào mắt anh, nhất thời không thể từ chối.
Cẩn Tri được Ứng Hàn Thời dẫn vào thư phòng. Cô chịu ở lại chơi, Tiêu Khung Diễn đương nhiên rất phấn khởi, lập tức xuống bếp gọt hoa quả. Khi anh ta gõ cửa thư phòng, Ứng Hàn Thời mở ra, cầm lấy đ ĩa hoa quả rồi cất giọng điềm tĩnh, “Tiểu John, khi tôi chưa gọi, hôm nay chú không thể đặt chân vào căn phòng này. Đây là quân lệnh, chú rõ chưa?”
Tiêu Khung Diễn há hốc mồm. Giây tiếp theo, cánh cửa đóng sập, khoá trái ở bên trong.
A... Boss, boss định làm gì Tiểu Tri thế?
Buổi đêm yên tĩnh, trời mưa lất phất, cành lá ngoài cửa sổ đung đưa trong gió. Cẩn Tri cắm cúi viết câu chuyện ngắn chọn lọc trong sách vào những tấm thẻ đọc. Ứng Hàn Thời ngồi bên cạnh, cầm kéo và tấm bìa cứng cắt thành từng miếng nhỏ.Hai người im lặng hồi lâu. Thỉnh thoảng, anh liếc nhìn cô, còn cô mải mê với công việc của mình. Tiếng chuông điện thoại chợt vang lên. Cẩn Tri liếc qua màn hình, đứng dậy, “Em đi nghe điện thoại.”
“Ừ.”
Cô đi ra ngoài ban công, thuận tay khép cửa, “Em đây.”
Tạ Cẩn Hành cất giọng dịu dàng, “Cẩn Tri, hôm nay là ngày giỗ của dì nên anh gọi điện hỏi thăm. Em đang làm gì thế?”
“Cảm ơn anh. Em đang làm thẻ đọc sách cho bọn trẻ ở trường tiểu học Hy Vọng.” Ngừng vài giây, cô nói tiếp, “Sáng nay em đã thắp hương và đốt vàng mã cho mẹ rồi.”
Giáo sư Tạ mỉm cười. Đúng lúc này, đầu bên kia vang lên tiếng động.
“Mẹ làm gì vậy?” Tạ Cẩn Hành hỏi. Cẩn Tri lờ mờ nghe thấy giọng nữ trung niên the thé, “Con đang gọi điện cho con gái của con mụ hồ ly tinh đấy à?”
“Mẹ đừng nặng lời như vậy. Đó là em gái của con.”
Cẩn Tri im lặng vài giây rồi mới nói rành rọt từng từ một, “Tạ Cẩn Hành, xin hãy chuyển lời đến mẹ anh, rằng mẹ em không phải hồ ly tinh. Chính bố anh, chồng bà ấy đã lừa dối mẹ em. Nếu sớm biết ông ta đã có vợ con, mẹ em cũng chẳng thèm để ý đến ông ta.”
Nói xong cô liền dập máy, thậm chí tắt nguồn. Lại đứng thêm một lúc, cô mới đi vào phòng. Ứng Hàn Thời vẫn đang cắt giấy, sắc mặt bình thản.
Cẩn Tri ngồi xuống, tiếp tục viết chữ. Có lẽ do bầu không khí quá tĩnh lặng nên tâm trạng của cô cũng dần lắng xuống.
“Tiểu Tri.” Ứng Hàn Thời đột nhiên mở miệng.
Cẩn Tri nhướng mày nhìn anh.
Anh dừng động tác, “Tại sao em lại nghĩ đến chuyện làm những chuyện này cho bọn trẻ?”
Cẩn Tri ngẫm nghĩ rồi trả lời, “Em từng đọc được câu: “Nếu có khả năng, hãy bảo vệ những điều tốt đẹp.” trong một cuốn sách. Có lẽ đây là khả năng của em.”
Ứng Hàn Thời lặng thinh. Cẩn Tri lại tiếp tục viết chữ.
Ứng Hàn Thời đưa mắt qua người phụ nữ bên cạnh. Anh nghe rõ mồn một nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi, gồm cả thái độ khó chịu của người ở đầu bên kia. Vào thời khắc này, cô ngồi gần kề, gương mặt lộ vẻ dịu dàng như không hề bị ảnh hưởng. Ứng Hàn Thời đột nhiên nhớ tới nụ hôn hôm nào, nhớ tới mùi hương ngọt ngào và tươi mát của cô. Ánh mặt anh bất giác dừng lại ở đôi môi cô.
Vốn đang viết chữ, Cẩn Tri đột nhiên ngẩn người, bàn tay cầm bút vô thức siết chặt.
“Em sao thế?” Ứng Hàn Thời hỏi. Anh nhanh chóng hiểu ra vấn đề, “Em lại nhìn thấy thứ gì rồi phải không?”
Cẩn Tri lặng thinh, hai má nóng ran. Cô đột nhiên đứng dậy, bỏ tập thẻ vào túi xách, “Em phải về nhà bây giờ.”
Ứng Hàn Thời hơi bất ngờ, nhưng cũng đứng lên, “Để tôi tiễn em.”
“Anh không cần tiễn đâu.”
Ứng Hàn Thời chưa kịp mở miệng, cô đã cầm túi xách đi nhanh ra ngoài.
Trời vẫn lất phất mưa, Cẩn Tri vừa chạy ra khỏi ngôi biệt thự, đúng lúc đó có một chiếc taxi đi tới. Cô lập tức lên xe rồi quay đầu, nhìn thấy Ứng Hàn Thời đã chạy ra ngoài. Anh đứng bên lề đường, dõi theo bóng dáng cô.
Người tài xế taxi cũng nhận ra điều đó, “Cô cãi nhau với bạn trai đấy à? Bạn trai cô có vẻ đáng thương, cô hãy tha thứ cho cậu ấy đi.”
Cẩn Tri lặng thinh.
“Cô đi đâu thế?” Người tài xế lại hỏi, “Trời mưa nên nhiều nơi đang bị tắc đường.”
Cẩn Tri ngẫm nghĩ rồi trả lời, “Chú chở cháu ra bờ sông đi. Cháu muốn đi phà.”
“Được thôi.”
Bờ Trường Giang trong buổi đêm mưa gió trông càng mênh mông hơn. Dù hiện nay đã có nhiều cây cầu và đường hầm bắc qua sông nhưng bến phà vẫn được giữ lại. Hồi nhỏ, Cẩn Tri thường cùng mẹ đi phà. Những lúc buồn phiền hay hoang mang, cô cũng tìm đến nơi này.
Cẩn Tri bỏ hai tệ mua vé rồi đi theo hành lang dài xuống chiếc phà đậu dưới bờ sông. Trên phà tương đối đông người và ồn ào. Cô chọn vị trí gần cửa sổ, ngồi xuống, nhắm nghiền mắt rồi thở dài một hơi.
Ứng Hàn Thời! Ứng Hàn Thời! Star Drift, người ta kính cẩn gọi anh là Tinh Lưu. Nhưng trong đầu cô bây giờ toàn là hình ảnh anh đứng bên lề đường dõi theo bóng lưng cô ban nãy.
Tự nhiên muốn quay về tìm anh, Cẩn Tri vô thức đưa mắt về phía cánh cổng xuống phà đang từ từ khép lại. Cô sững sờ khi bắt gặp hình bóng quen thuộc ở đó.
Ánh đèn tuýp chiếu xuống đỉnh đầu người đàn ông. Toàn thân anh ướt sũng nước mưa, áo sơ mi trắng dính chặt vào người, đầu tóc loà xoà. Cách mấy chục mét, Ứng Hàn Thời nhìn cô đăm đăm, đôi mắt đen tựa hồ cuộn trào tưng cơn sóng ngầm.
Trống ngực Cẩn Tri đập thình thịch. Đúng lúc này, chiếc phà di chuyển. Ứng Hàn Thời nhanh chóng khuất dạng.
Một lúc sau, Cẩn Tri quay đầu, giơ tay che mắt. Đuổi theo làm gì chứ? Anh có biết cô đã nhìn thấy gì lúc ở thư phòng nhà anh không?
Ngay tại căn phòng ấy, dưới ánh đèn dịu dàng. Vào một thời khắc nào đó trong tương lai, cô ngồi trên đùi anh, ôm cổ anh, còn anh cúi xuống hôn cô, chiếc đuôi ngoe nguẩy sau lưng. Xung quanh tĩnh lặng, ngọn gió thổi lật trang sách trên mặt bàn, đống thẻ đọc vứt bừa bộn nhưng chẳng ai bận tâm.
Mấy phút sau, chiếc phà đến bờ bên kia. Cẩn Tri thẫn thờ theo dòng người đi ra ngoài. Khi đi qua cánh cổng, bỗng dưng có một dự cảm mãnh liệt, cô liền dừng bước và ngẩng đầu. Ứng Hàn Thời đứng cách đó vài bước, nở nụ cười dịu dàng và kiên định với cô.
Xung quanh ồn ào và tấp nập, nhịp tim của Cẩn Tri đập nhanh chưa từng thấy. Cô chậm rãi bước từng bước về phía anh, như đi tới một tương lai nguy hiểm không thể đoán trước.
Quần áo và tóc anh ướt đẫm, áo sơ mi dính vài vết bẩn.
“Anh đến đây bằng cách nào thế?” Cẩn Tri hỏi. Anh không lái ô tô, cũng chẳng thể để thiên hạ nhìn thấy mình chạy như bay trên đường phố.
Ứng Hàn Thời đưa mắt về phía cây cầu bắc qua sông, “Tôi chạy dưới gầm cầu.”
Tưởng tượng ra hình ảnh đó, Cẩn Tri chợt cảm thấy xót xa trong lòng. Anh cúi xuống nhìn cô, “Tiểu Tri, tôi...”
“Khoan đã.” Cẩn Tri ngắt lời anh, “Chúng ta ra chỗ vắng rồi nói chuyện sau.”
“Được.”
Năm phút sau, hai người đứng trên đỉnh một ngọn núi bên bờ sông, nơi đó có một ngôi đình hóng mát. Lúc này, trời mưa to nên đỉnh núi không một bóng người. Cẩn Tri ngồi một góc, Ứng Hàn Thời đứng quay lưng về phía cô, dõi mắt ra màn mưa.
Không đợi anh lên tiếng, Cẩn Tri mở miệng trước, “Ứng Hàn Thời, tối hôm trước... cả hai chúng ta đều hơi xúc động...” Nên mới có nụ hôn đó.
Ứng Hàn Thời im lặng vài giây rồi quay đầu về phía cô, “Thế nào gọi là xúc động?”
Cẩn Tri đáp khẽ, “Thì là... chúng ta bị d*c vọng thôi thúc, không thể kiềm chế bản thân.”
Ứng Hàn Thời nhìn cô rồi ngoảnh mặt đi chỗ khác, “Nếu kể từ giây phút đầu tiên gặp em, tôi đã có tâm trạng ấy thì sẽ không gọi là “xúc động” đúng không?”
Cẩn Tri nhìn anh đăm đăm.
“Cẩn Tri... Em không thích tôi sao?” Anh hỏi nhỏ.
Cô không thể đáp lời. Im lặng một lúc, cô hỏi, “Anh không có chướng ngại tâm lý về tình yêu vượt hành tinh à?”
Ứng Hàn Thời lắc đầu, “Không. Rất nhiều người Diệu Nhật từng kết hôn với các chủng tộc ở hành tinh khác.”
Thì ra là vậy. Cẩn Tri nhìn chằm chằm xuống đất, “Ứng Hàn Thời, em lớn bằng từng này nhưng chưa yêu ai bao giờ. Chẳng phải em đặt ra yêu cầu cao, cũng không phải không có người theo đuổi, mà từ nhỏ đến lớn, em luôn tâm niệm sẽ tìm một người đàn ông vĩnh viễn không rời xa em. Một người đàn ông hiểu em, tôn trọng em, trong lòng không có hình bóng khác, chỉ một lòng một dạ với em. Em cũng sẽ dành trọn tình cảm cho anh ấy. Anh có thể làm được điều này, nhưng em chưa từng nghĩ sẽ yêu một người ngoài hành tinh. Em không biết anh đến từ một nơi như thế nào, cũng chẳng rõ bao giờ anh sẽ ra đi. Anh còn là quân nhân, là sĩ quan chỉ huy nữa. Tuy đế quốc của anh đã bị diệt vong nhưng trách nhiệm vẫn còn đó, anh phải bảo vệ con chip, còn nhiều việc cần giải quyết. Em biết trước sau gì anh cũng sẽ ra đi, để em lại một mình.”
Ứng Hàn Thời chăm chú lắng nghe. Cô lại nói, “Em cũng muốn trả thù cho Cố Tế Sinh, bảo vệ thứ anh ấy từng bảo vệ. Nếu là cộng sự, em nguyện sẽ cố gắng hết sức, cùng anh tiến lùi. Nhưng nếu là người yêu, em không biết một ngày nào đó, liệu anh có rời xa em, liệu em có phải sống cô độc suốt quãng đời còn lại với nỗi nhớ nhung gặm nhấm trong tim hay không?”
Nói xong, cô im lặng, mười đầu ngón tay đan chặt vào nhau. Ứng Hàn Thời mãi vẫn không lên tiếng. Nhìn bóng lưng anh, trong lòng Cẩn Tri đột nhiên cảm thấy buồn bã.
Cô đứng lên, “Em về trước đây.”
Do vội vàng nên cô trượt chân, cơ thể nghiêng sang một bên suýt ngã. Ứng Hàn Thời phản ứng rất nhanh, giơ tay đỡ thắt lưng cô rồi kéo vào lòng.
Anh ôm cô bất động. Gương mặt Cẩn Tri áp vào áo sơ mi ướt nước mưa của anh.
“Cẩn Tri, tôi hiểu tâm trạng của em rồi.” Anh thì thầm bên tai cô. Viền mắt Cẩn Tri bất giác cay cay.
“Tôi gia nhập quân đội từ năm mười lăm tuổi, chinh chiến bảy năm. Sau khi hành tinh mẹ bị huỷ diệt, tôi rơi vào trạng thái “ngủ đông” trong hành trình lưu lạc bằng tốc độ ánh sáng, trôi dạt một thời gian dài. Tôi chưa từng tưởng tượng, người phụ nữ trong tương lai của mình sẽ như thế nào.”
Anh nhẹ nhàng buông người cô, “Cho đến khi gặp em... ước muốn có được em dần cắm rễ trong tâm trí tôi. Kể cả em không yêu tôi, tôi cũng sẽ chăm sóc em trọn đời. Còn nếu em cũng có tình cảm với tôi, tôi sẽ luôn ở bên cạnh, trân trọng em. Chúng ta... sẽ sống với nhau đến đầu bạc răng long, mãi mãi không rời xa. Em có thể cho tôi cơ hội hay không?”
Cẩn Tri không thể thốt ra lời. Điều gì đã khiến tâm ý của anh trở nên kiên định như vậy? Hay là tâm ý của cô cũng đang thay đổi?
Cô nhìn thấy một tương lai không xa, anh ôm cô ngồi dưới ánh trăng, nở nụ cười dịu dàng; nhìn thấy anh nấu cơm dưới bếp, còn cô ngồi đọc sách ở sofa; nhìn thấy anh đè cô vào cánh cửa, hôn nồng nàn, còn Tiêu Khung Diễn bị chặn ở bên ngoài. Ngoài ra còn có hình ảnh hai người ôm nhau nằm trên giường, đuôi của anh quấn quanh thắt lưng cô...
Cô đã nhìn thấy nhiều hình ảnh thân mật giữa mình và Ứng Hàn Thời. Vào thời khắc anh bộc bạch tâm tư, những điều đó đã trở thành sự thật không thể thay đổi mà cô phải đối diện.