Người hướng ngoại và ghét sách như tôi lại phải lòng "Phù Thủy Thư Viện"

chương 07 : hãy giới thiệu cho mình cuốn sách khác

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Chí mạng

_____________________

"Chà, một lần nữa cảm ơn cậu nhiều nhé, Mio! Thật sự đã giúp tớ rất nhiều đấy!"

Trong giờ nghỉ trưa tại căng tin.

Khi đang ăn trưa cùng với nhóm bạn thân, Sota chắp hai tay và cúi đầu cảm ơn Mio.

"Giữa tớ và Sota thì không cần khách sáo thế đâu, đừng bận tâm... À mà này, tự nhiên tớ lại thấy muốn ăn khoảng năm cái bánh mì dưa gang ghê."

"Cậu ăn khá nhiều nhỉ! Nhưng không còn cách nào khác, đây là cái giá phải trả cho việc ngủ gật..."

“Đùa thôi, tớ đang ăn kiêng mà. Nếu cậu mua thì tớ sẽ đấm cậu đấy."

"Thật đáng sợ, đó là cái bẫy à!"

"Nhưng thật bất ngờ! Không ngờ cậu lại ngủ gật đó, So-chan."

Hina vừa nói vừa ăn hộp bento nhỏ bằng lòng bàn tay

"Thật ra thì giờ quốc ngữ lúc nào cũng buồn ngủ. Nhưng hôm nay, vì thức tới sáng, nên tớ không thể chịu nổi."

"Lại chơi VALORAND à?"

"Không, tớ đọc sách."

"Ồ, bất ngờ thật!"

Hina trợn tròn mắt.

"Sách á!? Cậu không phải kiểu người thích đọc sách mà!"

Yusei chế nhạo.

"Tớ chỉ nghĩ đến việc thử đọc thôi. Tớ biết rõ là mình không phải kiểu người đó!"

"Đúng vậy nhỉ! Thế sao? Chỉ toàn chữ chắc chán chết đúng không?"

Trước câu hỏi đồng tình của Yusei, Sota nuốt những lời định nói đang nghẹn trong cổ họng và đưa ra một câu trả lời khác.

"Ừ... thật lòng mà nói, khá là mệt mỏi... dài, mệt và tiến độ chậm nữa..."

"Đúng rồi! Thật sự, sách thì chán lắm. Không hiểu sao có người lại thích đọc."

"Haha... thật sự là vậy."

Sota cười cùng với Yusei.

Cơn đau nhói trong lồng ngực có lẽ chỉ là do cậu tưởng tượng.

"...Nhưng mà, cậu đã đọc đến sáng."

Khi Mio nói nhỏ đến mức không ai nghe thấy.

(A...)

Ánh mắt của Sota bị thu hút về phía cô gái đứng ở lối vào căng tin, nhìn xung quanh với ánh mắt ngơ ngác.

Với mái tóc ngắn cắt gần đến cổ và cặp kính gọng đỏ, đó là Fuzuki.

"Tớ đi vệ sinh chút!"

"Đi nhanh nhé!"

Được giọng nói của Hina tiễn, Sota đi về phía Fuzuki.

"Chào cậu."

"...Tôi đã nói là không muốn nói chuyện với bất cứ ai ở trường rồi mà."

Fuzuki ngoảnh mặt đi, thì thầm với vẻ khó chịu.

"Xin lỗi! Nhưng tớ thật sự có điều muốn nói."

Cảm giác từ sáng nay cứ đè nén trong lòng cậu.

Sota với đôi mắt sáng rực nói với Fuzuki, người duy nhất có thể hiểu được.

"Cuốn sách cậu giới thiệu hôm qua, thật sự rất thú vị!"

Đôi mắt của Fuzuki mở to trước những lời được thốt ra với sự phấn khích không giấu giếm.

"C-cậu đọc xong trong một ngày á? Và đó là lý do mắt cậu có quầng thâm..."

"Tớ mải mê đọc quá, cuối cùng đến sáng mới xong."

Vẻ mặt không thay đổi của cô ấy lộ ra chút ngạc nhiên.

Có lẽ Fuzuki cũng không ngờ Sota có thể đọc xong ngay trong ngày cậu được giới thiệu.

Nhất là, người bạn cùng lớp thường ngày không bao giờ đọc sách như Sota.

"Thật không ngờ thủ phạm lại là Shinji, người mà tớ luôn nghĩ là bạn thân của nhân vật chính. Cuối cùng, tình tiết được tiết lộ đúng là kiểu mình thích."

"Đúng vậy, đúng vậy. Những tình tiết được bố trí khéo léo và cách đánh lừa tinh vi làm cho người đọc nghĩ rằng một nhân vật là thủ phạm, nhưng thực chất lại không phải... đó chính là điểm nổi bật của tác phẩm này."

Fuzuki gật đầu như thể muốn nói "Cậu hiểu đúng rồi đấy."

Giọng nói của cô ấy không còn có vẻ sắc bén như thường lệ.

Sota cảm thấy vui khi nghĩ rằng khoảng cách giữa cậu và Fuzuki đã thu hẹp một chút.

Bên cạnh đó, cậu cũng cảm nhận được niềm vui khi có người khác đồng cảm với cảm giác "thú vị" mà cậu đã trải nghiệm khi đọc tác phẩm.

Sota nghĩ rằng việc cậu đã cố gắng đọc hết cuốn sách là rất đáng giá.

"Như Fuzuki đã nói, cuốn sách này thực sự phù hợp với trình độ của tớ bây giờ. Cảm ơn cậu rất nhiều."

"Ừ thì, đúng rồi. Nếu với cuốn sách này mà cậu phải đọc đến sáng, thì nếu chọn văn học thuần túy thì chắc cậu phải mất một tuần."

"Điều đó không sai."

"...Dù sao thì, nếu cậu thấy vui là tốt rồi."

Một nụ cười nhẹ nhàng nở trên khuôn mặt của Fuzuki. Không phải nụ cười thoáng qua và nhỏ nhặt như trước đây, mà là một nụ cười thật sự, rõ ràng và dễ nhận thấy.

Mặc dù thường bị che khuất bởi mái tóc, nhưng nếu nhìn kỹ, khuôn mặt của Fuzuki rất cân đối và có thể được coi là một mỹ nhân.

Thêm vào đó, nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt vốn dĩ thường không biểu cảm của cô ấy khiến tim Sota đập mạnh.

"Này..."

Trước khi kịp nhận ra thì Sota đã mở miệng.

"Tớ có một điều muốn nhờ."

"Nhờ, gì cơ?"

Khi Fuzuki nghiêng nhẹ đầu, Sota chắp hai tay và nói.

"Tớ muốn nhờ cậu giới thiệu cho tớ thêm một cuốn sách nữa!"

Nghe vậy, Fuzuki chớp mắt liên tục.

Sau đó, cô ấy có vẻ đang suy nghĩ gì đó, nhìn quanh xung quanh rồi nói nhỏ chỉ để Sota nghe thấy.

"...Hãy đến thư viện sau giờ học."

Truyện Chữ Hay