Trans: Chí mạng
__________________
"Được rồi, mọi người hãy giải câu hỏi số 4 ở trang 54. Thời gian giới hạn là 3 phút nhé~"
Ngày hôm sau, trong giờ học quốc ngữ. Khi Okisaka-sensei vừa nói, cả lớp đồng loạt bắt đầu dán mắt vào sách bài tập, nhưng Sota thì không như vậy.
(Mệt quá...)
Tối hôm qua, vì thức khuya và quốc ngữ là môn Sota không giỏi, nên cơn buồn ngủ kinh khủng đã ập đến với cậu.
Dù vậy, cậu vẫn cố gắng đọc câu hỏi để giải.
(Ờ... câu hỏi là... Hãy trả lời tâm trạng của Taro khi đoạn A được gạch chân từ bốn lựa chọn sau? Không, không thể nào...)
Câu hỏi bốn lựa chọn trong bài văn là dạng câu hỏi Sota không thích thứ hai trên thế giới.
Nhân tiện, câu hỏi trả lời ngắn là dạng cậu ghét nhất. Cậu mong nó sẽ biến mất.
Việc suy đoán tâm trạng của nhân vật từ một đoạn văn không phải là điều mà một đầu óc đang thiếu ngủ có thể suy nghĩ được.
Dần dần, cơn buồn ngủ trở nên mạnh hơn.
Tay đang giữ sách bài tập của cậu trượt xuống, và cậu ngủ gật...
"Này Shimizu-kun, trường học không phải là nơi để ngủ đâu~"
"Dạ..."
Sota trở về từ thế giới giấc mơ khi nghe thấy giọng nói của Okisaka-sensei.
Dường như cậu đã ngủ thiếp đi mà không hay biết.
"Okisaka-sensei ơi em đùa đấy! Em mong chờ tiết học của Okisaka-sensei đáng yêu và xinh đẹp hơn bất cứ thứ gì, làm sao em có thể ngủ gật được chứ~!"
Sota nói điều này một cách tinh nghịch, và tiếng cười vang lên trong lớp học.
Mặt khác, Okisaka-sensei, mặc dù khóe miệng cười nhưng mắt thì không, hỏi Sota.
"Thật sao? Vậy thì câu trả lời cho câu hỏi số 4 ở trang 54 là gì? Nếu em nghe giảng chăm chú thì tất nhiên là sẽ trả lời được, đúng không?"
"Trang 54, câu hỏi số 4..."
Sota vội vàng lật lại sách bài tập mà cậu đã vô tình đóng lại lúc nào không hay.
"Tại sao em lại lật sách bài tập vậy, Shimizu-kun? Nếu em nghe giảng thì sách đã phải mở đúng trang đó rồi, phải không, Shimizu-kun?"
"Ờ... ờm..."
"Nhân tiện, câu hỏi là chọn một trong bốn đáp án A đến D, nên ngay cả khi chọn ngẫu nhiên thì cũng có 25% cơ hội trúng. Nếu em đã nghe giảng thì tất nhiên là sẽ chọn đúng, phải không?"
Trong khi Okisaka-sensei vẫn mỉm cười nhưng toát ra áp lực khủng khiếp, Sota mồ hôi đầm đìa và lúng túng.
"B, là B."
Mio ngồi bên cạnh lén lút cho cậu biết đáp án trong khi vẫn đang ghi chép vào vở.
"À, là B! B! B!"
Khi Sota vui vẻ trả lời, khiến cả lớp thốt lên những tiếng cảm thán "Ồ~".
Okisaka-sensei cau mày, trông có vẻ không vui.
"Chà, em đã được thần may mắn cứu giúp với xác suất 25%. Đúng vậy, đáp án là B! Taro lúc này rất buồn vì bị Hanako nói những lời vô tâm như vậy."
Sota thở phào nhẹ nhõm, quay sang phía bên cạnh và thì thầm.
"Cảm ơn cậu, Mio. Vì đã cứu mình."
Bàn tay mảnh khảnh của Mio đang ghi chép dừng lại.
"Không có chi."
Mio nói vậy mà không quay lại, rồi tiếp tục ghi chép vào vở.