Trans: Crit
Edit: Chí mạng
Ngay mot nguoi khong con la tat ca...
_____________________
Giữa tháng mười một, không khí se lạnh từ Siberia tràn về và cùng với đó là không khí của kỳ thi, khiến Sota cảm nhận được mùa đông đang tới gần.
"Được rồi, bây giờ các em hãy giải bài 6 trang bảy mươi sáu nhé. Thời gian giới hạn là 3 phút!"
Trong giờ học quốc ngữ, khi Okisaka-sensei ra hiệu lệnh, cả lớp bắt đầu chăm chú vào cuốn sách bài tập.
(Ôi trời lại dạng tự luận à…)
Nhìn thấy một khung vuông lớn ở bên trái câu hỏi tương ứng, Sota thở dài.
Các bài tập dạng tự luận là loại bài mà Sota ghét nhất trên thế giới. Cậu mong rằng chúng sẽ biến mất.
(Ừm, để xem… Câu hỏi có đoạn gạch dưới C, yêu cầu trả lời cảm xúc của Ryoko vào lúc này trong vòng 80 từ… khó quá…)
Vì đã nhiều lần bị đánh giá thấp ở dạng bài này nên Sota cảm thấy khó khăn trong việc suy nghĩ.
Tuy nhiên, việc bị Okisaka-sensei gọi lên và đưa ra câu trả lời sai lầm cũng ảnh hưởng đến tinh thần, nên cậu cố gắng nghĩ ra điều gì đó hợp lý để trả lời...
(…Ơ?)
Khi cậu nhìn theo chủ đề của tiểu thuyết để làm đề tài, cậu cảm thấy như các mảnh ghép đang dần khớp với nhau trong đầu.
Không còn cảm giác ngại ngùng khi đọc văn bản như trước đây.
(Mình có thể hiểu được… Có lẽ, vào lúc này Ryoko đã…)
Hình ảnh từ văn bản hiện lên trong đầu.
Cảm xúc của nhân vật chính len lỏi vào trái tim cậu.
Trước khi kịp nhận ra, Sota đã cầm bút trong tay.
"Được rồi, đã hết ba phút!"
Âm thanh của Okisaka-sensei vỗ tay làm suy nghĩ của cậu trở về thực tại.
"Vậy thì hãy nói về vấn đề này… Shimizu-kun!"
"Ơ… vâng!"
Không ngờ lại bị gọi trúng, giọng cậu hơi run rẩy.
Có tiếng cười khúc khích từ một vài bạn cùng lớp.
"Này, sao vậy Shimizu-kun? Em lại ngủ gật nữa hả?"
"Okisaka-sensei đùa à, cả đời em chưa bao giờ ngủ trong giờ học đâu!"
"Ồ, vậy thì em chắc chắn có thể trả lời câu hỏi này rồi, đúng không?"
Okisaka-sensei cười nham nhở.
"Vâng, để xem nào…"
Sota nhìn xuống câu trả lời của mình đã viết và bắt đầu nói.
"Ryoko cảm thấy không hẳn là khó chịu khi được Akihiko đề nghị quay lại, nhưng cũng có linh cảm rằng dù có quay lại thì cũng không thể hạnh phúc, nên cảm xúc của cô ấy là do dự, đúng không ạ?"
Lớp học trở nên im lặng.
"Ừm, thế nào ạ?"
"Câu trả lời chính xác!!"
Đội nhiên, lớp học vang lên tiếng vỗ tay dữ dội.
"Rồi, rồi, yên lặng nào! Để cô giải thích, đúng như Shimizu-kun đã nói, đây là câu hỏi yêu cầu suy đoán cả về tình cảm và lý trí của Ryoko. Vấn đề ở đây là cảm xúc của Ryoko không chỉ có một mà là nhiều cảm xúc đang xung đột với nhau. Đây là câu hỏi có tỷ lệ trả lời đúng thấp, nhưng em đã làm rất tốt."
"Không có gì ạ! Loại câu hỏi này thì em có thể trả lời ngay cả khi đang ngủ!"
"Được rồi, đừng quá tự mãn. Còn những câu hỏi khác nữa, giải quyết tất cả đi?"
"Em xin lỗi, em hơi quá đà rồi!"
Sota cúi đầu một cách khoa trương khiến cả lớp cười phá lên.
Cảm giác mãn nguyện vì đã trả lời đúng câu hỏi và cảm giác thỏa mãn vì đã có thể khiến không khí lớp tràn ngập tiếng cười làm Sota cảm thấy rất hài lòng khi ngồi xuống.
"Hôm nay có vẻ tớ không cần phải cho cậu xem câu trả lời nhỉ."
Mio cười nhẹ, như thể muốn nói "Làm tốt lắm."
"Haha, lúc cần thì tớ cũng làm được mà."
"Hãy làm như vậy mỗi ngày."
"Đúng như cậu nói."
(Chà… Có vẻ thú vị thật.)
Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy phấn khích trong giờ học môn quốc ngữ vốn thường không hứng thú.
Cảm nhận động lực dâng trào, Sota chuyển sự chú ý sang câu hỏi tiếp theo.