Trans: Crit
Chí mạng thất tình rồi nên tôi dịch dùm
___________________
"…Mệt quá."
Sau giờ học.
Bước chân của Sota, người đang lết tới phòng chuẩn bị sách, nặng nề vô cùng.
Không phải vì giờ học hôm nay đặc biệt khó khăn.
Có lẽ do vụ việc liên quan đến Yusei với bóng rổ đã khiến Sota cảm thấy căng thẳng hơn bình thường.
(Mình muốn nhanh chóng chìm vào thế giới của sách để cảm thấy bình tĩnh lại...)
Sota cảm thấy như vậy.
"Chào."
Vừa bước vào phòng chuẩn bị sách, Sota liền chào hỏi Fuzuki, người đang ngồi ở chỗ quen thuộc và mở sách ra đọc.
Thông thường, Fuzuki sẽ đáp lại bằng cách nói "Chào" hoặc ít nhất là một cái gật đầu nhẹ.
"............"
Nhưng Fuzuki thậm chí còn không liếc nhìn Sota lấy một lần và im lặng.
Có lẽ nói là bị phớt lờ sẽ gần với sự thật hơn.
Sota nghĩ rằng có thể Fuzuki đang tập trung đọc sách, nhưng có cảm giác không phải như vậy.
Sau khi đặt hành lý xuống chỗ ngồi quen thuộc, Sota bắt đầu nói chuyện.
"Ồ, hôm nay trời lạnh nhỉ?"
"..."
"Chiều nay mưa đấy, tớ không biết nên quên mang ô rồi. Thật là bất cẩn."
"............"
"Này, sắp đến kỳ thi rồi đúng không? Cậu đã học bài chưa?"
"..............."
Đến mức này thì Sota cũng nhận ra rằng Fuzuki đang giữ khoảng cách với mình.
"Cậu đang giận gì à?"
"............Không, tôi không giận đâu."
Dù nói vậy nhưng giọng điệu của Fuzuki lại có chút sắc lạnh.
"Cậu nói dối, chắc chắn cậu đang giận mà."
"Đừng dai dẳng nữa. Tôi đã nói là không giận, đừng bận tâm."
Dù Fuzuki nói vậy, nhưng Sota không thể yên tâm rằng cô ấy không giận.
Kinh nghiệm ít ỏi của Sota với các cô gái cảnh báo rằng cảm xúc và lời nói của họ thường đối lập.
Sota đã đoán được lý do khiến Fuzuki giận.
Vì đã định xin lỗi từ đầu nên Sota cúi đầu một cách thành tâm.
"Tớ xin lỗi về chuyện ngày hôm qua. Đã làm cậu cảm thấy khó chịu."
Khi Sota nói vậy, Fuzuki khẽ thở dài.
"Không cần phải để tâm đâu. Như tôi đã nói lần trước, con người ngay từ đầu vốn là động vật có tính xã hội, nên việc con người bảo vệ vị trí của mình là điều đương nhiên. Và nếu để Ayase-san hiểu lầm thì tôi mới là người gặp rắc rối. Không có lý do gì để tôi trách Shimizu-kun vì đã tránh được tình huống đó cả."
"V-Vậy sao. Nếu thế thì tốt rồi..."
Lý luận của Fuzuki chắc chắn là hợp lý và bề ngoài có vẻ như cô ấy không còn để tâm nữa.
Nhưng tại sao nhỉ?
Sota vẫn cảm thấy Fuzuki đang có điều gì đó chưa giải tỏa được.
"Thật ra thì có lý do nào khác khiến cậu giận không?"
Hầu như theo bản năng, Sota hỏi và Fuzuki mở to mắt ngạc nhiên.
Nhưng chỉ trong chốc lát, vẻ mặt cô trở lại bình thường và nói:
"Không sao đâu, thật mà. Đừng để tâm."
"Nhưng……"
"…Tôi chỉ là người đã tự gán cho mình những ảo tưởng và rồi tự mình buồn thôi."
"Ảo tưởng... cậu đang nói gì thế?"
"Chuyện của tôi thôi. Dù sao, chuyện này kết thúc ở đây."
Bị từ chối dứt khoát như vậy, Sota đành từ bỏ việc truy vấn thêm.
Nếu đào sâu hơn nữa, có lẽ sẽ làm Fuzuki càng khó chịu hơn.
"Về một chủ đề hoàn toàn khác… Shimizu-kun, cậu có thân với Ayase-san không?"
Bầu không khí căng thẳng vừa rồi đã dịu đi, Fuzuki quay lại phong thái thường ngày và hỏi.
"Ừ, rất thân. Chúng mình quen nhau từ hồi mẫu giáo, tính đến nay cũng đã mười năm rồi."
"Mười năm là một khoảng thời gian dài đấy."
"Kiểu như bạn thuở nhỏ ấy. Sao thế?"
"Không có gì... chỉ là tôi cảm thấy Shimizu-kun có cách đối xử khác với Ayase-san, nên tôi hơi tò mò thôi."
"A... ừm..."
Sota ấp úng, khiến Fuzuki nhìn cậu với vẻ nghi hoặc.
"Có khi nào, hai người là cặp sát thủ làm việc trong thế giới ngầm..."
"Cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đấy?"
"Đùa thôi mà."
"Cậu mà cũng biết đùa kiểu này cơ đấy."
"Thỉnh thoảng cũng có lúc tôi cảm thấy muốn đùa một chút."
Vẻ mặt nghiêm túc của Fuzuki khiến Sota khẽ mỉm cười.
Sau khi suy nghĩ một chút, Sota quyết định nói ra vì cũng không có gì cần phải giấu giếm.
"Mio là bạn gái cũ của tớ."
"Bạn gái cũ... tức là hai người từng hẹn hò?"
"Đúng vậy, hồi sơ trung một chút thôi."
"Thì ra là vậy..."
Fuzuki gật đầu như đã hiểu.
"Vậy ra lý do Shimizu-kun thành thạo trong việc đối xử với phụ nữ là vì thế nhỉ."
"Đừng nói như tớ là một tay chơi chứ! Nhưng đúng là cũng có phần như vậy."
Thực tế, qua việc hẹn hò, Sota đã hiểu thêm nhiều về các cô gái và tích lũy được nhiều kinh nghiệm.
Mặc dù có nhiều chuyện xảy ra, nhưng giờ đây chúng đều là những kỷ niệm đẹp.
Khi Sota đang chìm đắm trong những hồi tưởng, Fuzuki hỏi:
"Hẹn hò là cảm giác thế nào?"
"Cảm giác thế nào, à..."
Khi tìm lại những ký ức đã trở thành kỷ niệm, Sota nói:
"Tớ nghĩ mỗi người có một trải nghiệm khác nhau, nhưng mối quan hệ của chúng mình khá bình thường. Lý do bắt đầu hẹn hò cũng chỉ vì đã ở bên nhau lâu và cả hai đều có chút tình cảm, nên kiểu như 'thử hẹn hò xem sao' vậy."
"Vậy sao, nghe có vẻ khá thoải mái nhỉ?"
"Ừ, tình yêu thời sơ trung mà, còn nhiều thứ chưa hiểu rõ. Dù vậy, chúng mình cũng trải qua những sự kiện thường thấy khi hẹn hò. Cùng nhau về nhà sau giờ học, đi hẹn hò... Cuối cùng thì cảm giác chẳng khác gì bạn bè, và thế là chia tay."
Sota cười tự giễu và tiếp tục:
"Dù sao, không phải chúng mình chia tay vì cãi nhau, và cả hai đều đồng ý rằng vẫn thích nhau như bạn bè. Giờ thì chúng mình là bạn thân và hiểu nhau rõ nhất."
Sau khi Sota vừa dứt lời, Fuzuki trầm ngâm suy nghĩ một lúc.
"...Dường như, mối quan hệ như thế không hợp với tôi."
Trên mặt cô hiện rõ vẻ thất vọng, như thể sự mong đợi của mình đã bị thất vọng phần nào.
Fuzuki nói, mắt nhìn về phía trên bên trái.
"Nhà văn người Pháp, Antoine de Saint-Exupéry đã nói: 'Tình yêu không phải là nhìn nhau, mà là cùng nhau nhìn về một hướng'."
"...Ừm, tức là sao?"
Dù đã suy nghĩ một lúc nhưng Sota vẫn không hiểu ý của Fuzuki nên nhờ cô giải thích.
"Khi nhìn các cặp đôi ngoài kia, tôi luôn nghĩ rằng họ nên đối diện với nhau một cách chân thành hơn và xây dựng một mối quan hệ sâu sắc hơn. Bởi vì tình yêu là một điều tuyệt vời và hoàn hảo. Không thể nào có thể thỏa hiệp được. Một tình yêu có lẫn những tạp chất, không thể gọi là tình yêu. Một khi đã chấp nhận thứ tình yêu đó, thì những người đã cố gắng hết mình để tìm kiếm và gắn kết với tình yêu thật sự sẽ trở nên vô nghĩa. Tất cả sẽ trở thành công cốc..."
Fuzuki nhận thấy Sota đang chết lặng vì sốc.
Cô dừng lại và cụp mắt xuống, cảm thấy lúng túng.
"...Xin lỗi, nếu lời nói của tôi khiến cậu cảm thấy không thoải mái."
"...À, không, tớ không thấy khó chịu. Nghe cậu nói tớ cũng học được thêm nhiều điều, và còn..."
Sota nói trong khi gãi đầu với nụ cười có phần ngượng ngùng trên khuôn mặt.
"Việc chúng mình không thật sự đối diện một cách nghiêm túc là đúng như cậu nói."
Như Fuzuki đã nói, Sota nhận ra rằng không nên hẹn hò với người khác một cách hời hợt.
Cần phải nhìn nhận đối phương một cách sâu sắc và tạo dựng một mối quan hệ bền vững.
Dù thực tế, không phải lúc nào cũng như vậy.
Fuzuki khẽ mím môi lại.
''Nếu tình yêu trong tiểu thuyết kịch tính đến vậy thì tại sao trong thực tế nó lại nhạt nhẽo đến thế?''
"Không phải ngược lại sao? Chính vì thực tế nhạt nhẽo nên tiểu thuyết mới hấp dẫn."
"Đúng là có thể hiểu như vậy."
Fuzuki cười khẽ, khô khan rồi thở dài, như thể đang trút cạn tâm hồn.
Khi nhìn vào đôi mắt không còn chút kỳ vọng nào đối với thế giới, Sota cảm thấy muốn nói gì đó động viên cô.
"Không cần suy nghĩ quá sâu, cậu thử hẹn hò với ai đó xem sao? Có khi lại thấy thú vị đấy!"
"Không bao giờ và tôi cũng không có ý định làm điều đó."
Ngay khi bị từ chối thẳng thừng, Sota cảm thấy một cơn đau nhói ở ngực.
Trước khi kịp hiểu rõ cảm giác này, Fuzuki tiếp tục.
"Trước hết, không có ai muốn có mối quan hệ như vậy với tôi. Một người nhạt nhẽo, u ám và không thú vị như tôi thì ai mà để ý chứ."
"Nhưng tớ thì có mà."
"Chắc chỉ là nhất thời thôi... ai cũng như vậy cả."
Fuzuki thì thầm, đôi mắt cúi xuống đầy vẻ u sầu.
Sota theo bản năng cảm nhận được đây là chủ đề không nên đào sâu thêm.
"Nhưng thật lòng mà nói, nếu cắt tóc mái, đeo kính áp tròng và chăm chút bản thân hơn, tớ nghĩ Fuzuki sẽ rất nổi tiếng đấy! Cậu thật sự rất dễ thương mà."
"Đừng nói mấy lời đó một cách hời hợt như vậy chứ!"
Fuzuki đỏ mặt, nhìn Sota phản đối. Sota cười và nói "Xin lỗi, xin lỗi".
Nhưng cậu không tỏ vẻ hối lỗi, đúng với phong cách thường ngày của Sota.
Fuzuki thở dài như đã chấp nhận và cầm lấy cuốn sách đặt trên bàn.
Sota cũng làm theo và mở cuốn sách ra.
Trong không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng lật trang sách, tiếng thở nhẹ và âm thanh mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ, Sota suy nghĩ.
(Mối quan hệ này chỉ là nhất thời thôi sao...)
Sota không muốn điều đó xảy ra.
Hôm nay, cậu cảm thấy thoải mái khi ở bên Fuzuki hơn so với nhóm bạn thân thiết, có lẽ là vì sau một chút xích mích với Yusei,
Không cần phải giữ ý hay để ý sắc mặt của ai.
Có thể nói là hơi quá, nhưng cậu cảm thấy mình có thể là chính mình.
Điều đó khiến Sota nhận ra đây chính là cảm giác dễ chịu nhất.