Trans: Chí mạng
________________________
Vào một buổi chiều cuối tuần, trước quán cà phê cách xa nhà ga một chút.
Sota đang đợi Fuzuki, thì nghe thấy tiếng gọi "Này..."
"Oh, chào Fuzuki...ka..." [note60496]
Trước khi kịp thốt lên rằng cô ấy dễ thương, ánh mắt của cậu đã dán chặt vào Fuzuki trong bộ trang phục thường ngày.
"…Có phải chỉ là tôi tưởng tượng rằng mắt cậu trông giống như của tội phạm không?"
"A, ờ, xin lỗi."
Cậu nhìn chằm chằm quá mức, có lẽ từ "mê mẩn" sẽ chính xác hơn.
"Vậy... thế nào?"
"...Thế nào là sao?"
''Tôi cũng là một cô gái ở độ tuổi của mình, nên cũng quan tâm đến việc trang phục mình chọn trông như thế nào trong mắt nam giới."
"A, ra là vậy..."Sota nhìn lại trang phục của Fuzuki hôm nay.
Cô ấy mặc một chiếc áo len cổ lọ màu nâu, và đeo một chiếc túi đeo vai đủ rộng để chứa vài cuốn sách.
Chiếc váy ngắn kẻ caro màu trắng, với quần tất dày và đôi bốt buộc dây màu nâu sẫm.
Dù là đầu tháng mười một nhưng nhiệt độ hôm nay khá thấp, và có vẻ như Fuzuki cũng rất sợ lạnh khi cô quấn một chiếc khăn quàng cổ quanh cổ và đội một chiếc mũ nồi màu đỏ sẫm trên đầu.
Vì là người mê đọc sách, có lẽ Fuzuki cũng đã tìm hiểu kỹ về thời trang.
Tính cách điềm tĩnh của Fuzuki hòa hợp tuyệt vời với các gam màu trầm của trang phục, tạo nên sự cân bằng hoàn hảo giữa vẻ dễ thương và nữ tính.
"Ừ, dễ thương lắm. Rất hợp với cậu."
"...Tôi thấy bực bội khi cậu có thể nói những điều như thế một cách thản nhiên như vậy."
"Ơ, tại sao!? Có điều gì đáng giận ở đây sao?"
"Người hướng ngoại như cậu không hiểu được cảm giác của tôi đâu, nhưng..."
Cô hơi cụp mắt xuống và đôi má khẽ ửng hồng.
"Nếu không kỳ quặc là tốt rồi."
Fuzuki lẩm bẩm, thở phào nhẹ nhõm.
(Sinh vật dễ thương này là sao đây...)
Dù Fuzuki thường không bộc lộ cảm xúc, nhưng khi cô bày tỏ sự e thẹn giống như những cô gái cùng tuổi, cô toát lên vẻ dễ thương khiến người ta muốn che chở cho cô.
Và Sota nói ra những suy nghĩ trong đầu mình:
"Tớ nghĩ cậu nên cắt ngắn phần tóc mái và để lộ đôi mắt. Như vậy sẽ dễ thương hơn nhiều."
"Lại nói như không có gì... Tôi không cắt tóc mái đâu. Đó là bức tường phòng thủ mà tôi đã dựng lên để bảo vệ bản thân khỏi thế giới."
"Ơ, ý cậu là sao?"
Dù cậu hỏi vậy, Fuzuki quay mặt đi như không muốn nói thêm gì.
"Trời lạnh, chúng ta vào trong nhanh thôi."