Trans: Chí mạng
Chap cuối cùng của hôm nay:>, cảm ơn mọi người...
____________________________
"Bộ manga đó, không thú vị lắm."
"Đúng thế nhỉ."
"Cuốn sách này thì tuyệt vời."
"Tất nhiên rồi."
Sau giờ học, vừa đến phòng chuẩn bị sách, cậu liền có cuộc trò chuyện như vậy với Fuzuki.
Khi cậu ngồi xuống chỗ quen thuộc của mình, Fuzuki liền đưa cho cậu một cuốn sách bìa mềm.
"Đây là gì?"
"Cuốn sách tiếp theo đấy. Tôi nghĩ cậu sắp đọc xong nên đã mượn sẵn cho cậu rồi."
"Ồ, cảm ơn cậu! Tớ vừa đọc xong quyển trước nên thật may mắn! Nhưng thẻ thư viện là của Fuzuki đúng không? Làm thủ tục các thứ có phiền không?"
"Phần đó tôi đã dùng quyền hạn của thành viên ban thư viện để lo liệu ổn thỏa rồi."
"Thật là, không hề có thiếu sót gì cả."
"Tôi là thành viên ban thư viện mà."
Fuzuki vừa nói vừa đẩy gọng kính lên, trông thật đáng yêu khiến Sota không kìm được mà mỉm cười.
"Sao vậy? Có gì đáng cười đâu."
"Không có gì đâu, đừng bận tâm."
"Tôi cảm thấy như mình bị lảng tránh vậy."
Fuzuki phồng má lên, tỏ vẻ không hài lòng.
Sota cảm thấy hơi vui vì thi thoảng Fuzuki, người thường dành hầu hết thời gian với khuôn mặt không biểu cảm, lại thể hiện nét mặt đáng yêu phù hợp với lứa tuổi của mình.
(Mình nghĩ cô ấy đã chấp nhận mình hơn rồi, có lẽ vậy...)
Cậu mở cuốn sách mượn từ Fuzuki và suy nghĩ vẩn vơ.
So với lúc đầu, cảm xúc mà Fuzuki thể hiện với Sota đã trở nên phong phú hơn.
Có lẽ cũng là do khi ở cùng với Fuzuki, Sota đã bắt đầu nhận ra những thay đổi nhỏ trong biểu cảm của cô ấy.
Gần như ngày nào cũng gặp mặt kể từ khi gặp nhau, có vẻ như Fuzuki đã không còn đề phòng Sota nữa.
Dù lời nói vẫn còn gai góc và biểu cảm vẫn cứng rắn, nhưng khi so với việc cô ấy từ chối giao tiếp hoàn toàn với các học sinh khác, thì chắc chắn vị trí của Sota trong lòng Fuzuki đã thay đổi.
Rồi họ bắt đầu giờ đọc sách như thường lệ.
Một lúc sau.
Fuzuki mở miệng trong khi vẫn dán mắt vào cuốn sách.
"Nếu thấy không thú vị thì cậu cứ nói thẳng là không thú vị đi."
Sota ngay lập tức hiểu rằng cô ấy đang nhắc đến cuộc trò chuyện sáng nay với Hina.
"…Rốt cuộc thì cậu cũng nghe thấy à."
"Do nhóm của Shimizu-kun quá ồn ào đấy chứ. Thêm nữa, tôi cũng tò mò về cảm nhận của cậu. Chỉ là hơi thôi."
Fuzuki nhấn mạnh điều đó và Sota trả lời.
"Nói thì dễ. Nhưng khi một người bạn nhiệt tình hỏi, ‘Thật thú vị phải không!?' như vậy, mà tớ lại trả lời là không thú vị thì sẽ làm không khí trở nên lạnh lẽo... và có thể Hina sẽ ghét tớ."
"Bạn bè mà chỉ vì chuyện đó mà ghét bỏ thì không đáng gọi là bạn."
"Có thể là vậy nhưng..."
Khi Sota lúng túng không biết nói gì thêm, Fuzuki liếc mắt lên trái rồi mở miệng.
"Nhà triết học người Pháp Montesquieu đã nói rằng: 'Tình bạn là một hợp đồng được thiết lập bằng cách thực hiện những sự giúp đỡ nhỏ và nhận lại những sự giúp đỡ lớn.'"
"Ừm, ý cậu là...?"
''Tình bạn, xét cho cùng, là một thỏa thuận giữa các cá nhân dựa trên những suy nghĩ thực dụng. Tôi không nghĩ rằng đó là một mối quan hệ đáng để mình phải che giấu bản thân mình. Đặc biệt, nếu phải điều chỉnh cảm nhận của mình về việc gì là 'thú vị' hoặc 'không thú vị' thì không cần thiết phải giữ gìn mối quan hệ đó."
"Ồ, tớ hiểu rồi. Nghe cậu nói cũng có lý... nhưng..."
Sota cảm thấy choáng ngợp bởi sự thuyết phục của những câu trích dẫn từ Fuzuki, nhưng vẫn tiếp tục.
"Bây giờ mối quan hệ cũng đã được hình thành rồi... dù sao đi nữa, tớ nghĩ rằng tốt hơn là nên đọc bầu không khí của tình huống đó? Điều đó sẽ giúp mọi chuyện tiến triển tốt hơn..."
"Điều đó có nghĩa là..."
Fuzuki rời mắt khỏi cuốn sách và hỏi Sota.
"Shimizu-kun, cậu đang ở đâu?"
Câu hỏi đó như một mũi dao đâm thẳng vào ngực Sota.
Cậu hiểu ý nghĩa của câu hỏi đó.
Luôn luôn theo người khác mà không có ý kiến hay khẳng định của riêng mình.
Như vậy chẳng khác gì không tồn tại. Cậu đã ý thức được điều này và luôn tự hỏi trong lòng, "Liệu như vậy có ổn không?" Vì vậy, Sota khó mà trả lời được."Ừm... tớ... không biết... mình đang ở đâu..."
Câu trả lời vụng về cuối cùng cũng thốt ra được với một nụ cười ngượng nghịu chẳng có căn cứ gì cả, và có phần cảm thấy yếu đuối.
Fuzuki thở dài, hạ ánh mắt trở lại cuốn sách và bắt đầu nói.
"Xin lỗi, tôi đã hỏi một câu hỏi hơi ác ý. Con người ngay từ đầu vốn đã là động vật có tính xã hội nên tôi nghĩ điều đó là không thể tránh khỏi."
"…Ý cậu là sao?"
Sota hỏi lại như thể đang tìm kiếm một lời bào chữa cho bản thân.
Fuzuki gập cuốn sách lại và một lần nữa nhìn thẳng vào Sota, bắt đầu giải thích.
"Mục đích chính của mọi sinh vật khi sống là để duy trì nòi giống. Vì thế, sinh vật được lập trình để tối ưu hóa sự sống và sinh sản. Nếu không sống sót thì không thể sinh sản, và nếu không sinh sản thì không thể duy trì nòi giống."
"Câu chuyện của cậu đột nhiên trở nên lớn lao quá."
"Cứ yên tâm, tất cả đều có liên quan."
"Ý cậu là sinh sản..."
"Nếu không muốn nghe một cách nghiêm túc thì tôi sẽ không nói nữa."
"Xin lỗi, tớ sẽ nghe nghiêm túc, xin hãy nói tiếp, thưa Sensei!"
Khi Sota nói quá lên, Fuzuki thở dài và tiếp tục.
"Con người cũng là sinh vật, vì vậy mục đích chính là duy trì nòi giống. Nhưng cơ thể con người yếu ớt, không thể chống lại những kẻ thù như sư tử. Con người nhận ra rằng nếu không thể sống sót thì không thể duy trì nòi giống, nên họ đã nghĩ cách tạo ra 'bầy đàn' để tồn tại."
"Cho dù một người không thể đánh bại sư tử, nhưng mười, hai mươi người thì có thể." [note60480]
"Đúng vậy. Bằng cách tập hợp lại thành bầy đàn, hàng chục, hàng trăm người, con người đã tăng khả năng sống sót và phát triển nòi giống."
"Tớ bắt đầu có cảm giác như đang nghe một bộ phim tài liệu. Vậy là xong à?"
Không thể kìm nén được sự phấn khích dâng lên trong lồng ngực, Sota hơi nghiêng người về phía trước.
"Nghĩ ngược lại, nếu tách khỏi bầy đàn và sống một mình, điều đó đồng nghĩa với cái chết. Vì vậy, trong quá trình tiến hóa, con người đã trở nên sợ bị loại trừ khỏi nhóm. Nếu không có nỗi sợ đó, họ sẽ không thể tạo ra bầy đàn và loài người sẽ tuyệt chủng."
"À, ra vậy..."
Cuối cùng, Sota cũng đã hiểu ý của Fuzuki.
"Chúng ta hiện nay là hậu duệ của những tổ tiên đã sống sót bằng cách thuộc về bầy đàn. Vì thế, có một nỗi sợ mạnh mẽ về việc bị loại trừ khỏi nhóm. Do đó, việc Simizu-kun muốn bảo vệ vị trí của mình là điều đương nhiên. Và hành động hợp theo người khác để được thích thay vì bị ghét là hoàn toàn tự nhiên."
Sau khi hoàn thành phần giải thích, Fuzuki thở dài nhẹ nhõm.
Mặt khác, Sota thì không thể thốt ra lời ngay lập tức.
Nhìn ánh mắt của Fuzuki hỏi thăm "Cậu thấy thế nào?", cuối cùng Sota mới lên tiếng.
"...Thật sự rất tuyệt vời."
Đó là tất cả những gì cậu có thể nói.
"Dù có khen ngợi cũng không có gì để đáp lại đâu."
Fuzuki đáp lại với vẻ hơi khó chịu.
"Không, thật sự rất tuyệt vời. Lời giải thích của cậu rất dễ hiểu... Cả việc giải thích lý do tại sao tớ có thói quen theo người khác, từ một góc nhìn mà tớ chưa từng nghĩ đến... Thật sự, tớ cảm thấy rất ấn tượng."
Khi Sota bày tỏ cảm nhận chân thành của mình, Fuzuki càng tỏ ra khó chịu hơn và quay mặt đi.
Nếu nhìn kỹ, có thể thấy má cô ấy hơi ửng đỏ.
Từ không khí nghiêm túc như một giáo viên không bao giờ đùa cợt, Fuzuki đột nhiên trở nên giống một cô gái cùng tuổi, khiến mặt Sota cũng trở nên nóng lên.
Để thay đổi bầu không khí, cậu nhanh chóng chuyển chủ đề.
"K-không, dù sao thì, cậu biết nhiều về quá trình tiến hóa nhỉ."
"Tôi đọc trong sách."
"Quả thật là quá xuất sắc..."
Như mọi khi, Sota không khỏi ngạc nhiên trước lượng kiến thức phong phú của Fuzuki.
"À này, nhưng tớ vừa nghĩ ra điều này..."
Sota chợt nói ra điều mà cậu vừa nhận thấy.
"Trong thời kỳ đồ đá, nếu bị đuổi ra khỏi bầy đàn thì đúng là gặp nguy hiểm! Nhưng thời nay thì đâu có như vậy, đúng không?"
"Cậu nhận ra điều đó rất tốt."
Đôi mắt của Fuzuki hơi mở to.
"Như cậu nói, thời nay rất thịnh vượng, mọi thứ từ ăn, mặc, ở đều được đảm bảo. Vì vậy, không cần thiết phải thuộc về một bầy đàn... Tất nhiên, xét theo cấp độ quốc gia như Nhật Bản thì có thể coi là vẫn thuộc về một nhóm, nhưng trong phạm vi cuộc sống hàng ngày, không thuộc về bầy đàn cũng không ảnh hưởng đến tính mạng. Vì vậy..."
Fuzuki dừng lại một chút, rồi nói ra điều cốt lõi.
"Trong thời đại hiện nay, nếu muốn ở một mình thì có thể ở một mình, đó là một lựa chọn có thể thực hiện."
Giọng Fuzuki nhỏ dần khi nói, "Giống như tôi vậy."
"Tất nhiên, vẫn có lợi ích khi thuộc về một nhóm... nhưng so sánh lợi ích đó với lợi ích của việc ở một mình, mỗi người có thể chọn lựa điều mình thích. Quan điểm của mỗi cá nhân là khác nhau."
Như thể cuộc trò chuyện đã kết thúc, Fuzuki hướng sự chú ý trở lại cuốn sách.
Mặt khác về phần Sota, cậu đang suy nghĩ về những lời của Fuzuki.
(So sánh lợi ích, rồi chọn lựa điều mình thích...)
Đúng là như vậy.
Những ngày tháng ở bên Hina, Yusei, Mio cũng không tệ, thực tế là có rất nhiều điều thú vị để làm.
Nhưng cũng có một phần trong cậu cảm thấy không thoải mái khi tạo ra một nhân vật và cố gắng hòa nhập với mọi người.
──Shimizu-kun, cậu đang ở đâu?
Như lời của Fuzuki, Sota cảm thấy con người hiện tại của cậu
như không tồn tại.
(...À, đúng rồi.)
Cậu bắt đầu hiểu một chút lý do tại sao cậu lại bị thu hút bởi Fuzuki.
(Mình đang ghen tị.)
Không giống như cậu, Fuzuki có cái tôi mạnh mẽ và rõ ràng.
Cô ấy tỏa ra sự hiện diện áp đảo hơn hẳn so với cậu .
Chính vì hình ảnh đó, một người đắm chìm vào việc đọc sách mà không bị ai làm phiền và luôn kiên định với bản thân, Sota đã có một sự ngưỡng mộ nào đó đối với Fuzuki.
Kể từ khi nhận ra điều đó, Sota quyết định hành động nhanh chóng.
(Mình muốn biết nhiều hơn về Fuzuki...)
Cô ấy đang nghĩ gì, đang sống ra sao?
Sota muốn dành nhiều thời gian hơn, nhiều hành động hơn cùng với Fuzuki, người hoàn toàn trái ngược với cậu.
"Fuzuki, cậu thường làm gì vào ngày nghỉ?"
Trước khi Sota nhận ra, cậu đã hỏi câu hỏi đó.
"Sao tự nhiên lại hỏi thế? Đọc sách ở nhà hoặc ở quán cà phê thôi."
Fuzuki trả lời bằng giọng điệu bình thản, mắt vẫn dán vào trang sách.
"Đọc sách ở quán cà phê! Trước đây cậu cũng nói vậy. Vậy tớ có thể đi cùng được không?"
"S-Sao lại như thế chứ...?"
Giọng của cô ấy cao lên một chút.
Fuzuki quay sang nhìn Sota với khuôn mặt nhỏ nhắn.
Biểu cảm của cô ấy như đang nói "Không hiểu gì cả!".
"Chỉ là tớ muốn thế thôi! Đọc sách ở quán cà phê nghe có vẻ thời thượng, nên tớ muốn thử."
"Nếu thế thì không cần tôi phải đi cùng đâu. Cậu có thể tự đi mà."
"Làm ơn đi, tớ chưa từng đi cà phê một mình, nên muốn có người đi cùng!"
"Ừ thì.. đúng là lần đầu thì có thể hơi khó khăn một chút..."
"Đúng, đúng vậy! Đó là lý do, nên làm ơn!"
"Ư... nhưng mà tôi vẫn không thích. Tại sao tôi phải dành một ngày nghỉ quý giá của mình để đọc sách cùng với Shimizu-kun chứ?"
"Xin cậu hãy suy nghĩ lại!"
"T-tôi không thích là không thích…!"
Nếu là người bình thường thì đến đây đã bỏ cuộc rồi, nhưng Sota thuộc nhóm người hướng ngoại, có cơ hội nói chuyện với phụ nữ.
(Nếu cố gắng thêm một chút nữa... Mình sẽ thành công!)
Sota có sự tự tin như vậy.
Từ những lần tiếp xúc trước đây, Sota đã hiểu rằng Fuzuki dù thế nào đi nữa cũng là người chu đáo và không thể từ chối lời nhờ vả của người khác.
Vì vậy, nếu kèm theo lý do hợp lý để "muốn cùng đi cà phê", chắc chắn cô ấy sẽ đồng ý.
"Để cảm ơn cậu vì luôn giới thiệu sách hay cho tớ, tớ muốn mời cậu uống cà phê!"
Đúng như dự tính của Sota, vẻ mặt của Fuzuki thay đổi một chút sau câu nói này.
"…Tôi không thể uống cà phê vì nó đắng quá."
(Đây rồi...!!)
"Vậy thì trà cũng được, cậu có thể gọi bất cứ thứ gì mình thích!"
"Bất cứ thứ gì..."
Trong mắt Fuzuki lóe lên một tia sáng. Tuy nhiên, cô nhanh chóng nhận ra và lắc đầu, như muốn nói "Không được, không được", rồi lại trầm ngâm suy nghĩ "Hmm...".
Cuối cùng, cô thở dài như thể từ bỏ điều gì đó, hít một hơi sâu và nói:
"Siro vani, siro caramel, siro hazelnut, chocolate chip, extra whip, siro white mocha, panna cotta ít siro và ít đá, extra chip, extra sauce, coffee frappuccino." [note60475]
"Gì đây, câu thần chú từ xứ sở đồ ngọt à?"
"Đó là menu của quán cà phê mà tôi thường đến. Tôi không thể uống cà phê đen, nhưng tôi đã muốn thử món này vì nó được phủ đầy topping ngọt ngào."
Tên món quá dài khiến cậu chùn bước.
Dù là một người không rành về cà phê, Sota cũng hiểu rằng với từng ấy topping, giá của nó chắc chắn sẽ không hề rẻ.
(Nhưng đến đây rồi thì mình không thể chùn bước!)
"Được, được rồi! Tớ sẽ đãi cậu món capuchino hay gì đó!"
"Là frappuccino... Và tôi cũng thích món bánh Mont Blanc."
"Tớ sẽ mua hai hoặc ba cái cho cậu luôn!"
(Amen cho tiền tiêu vặt của tôi!)
"...Được rồi. Chúng ta sẽ thỏa thuận với frappuccino và Mont Blanc."
Fuzuki khẽ gật đầu.
Với cảm giác thành công và niềm vui khi thuyết phục được cô ấy, Sota giơ nắm đấm lên trần nhà.
"Thành công rồi! Cảm ơn cậu! Tớ rất mong chờ đấy."
"Ồn ào quá. Bên cạnh là thư viện đấy, hãy giữ im lặng."
"Vâng, xin lỗi, tớ sẽ im lặng."
Khi Fuzuki nói thẳng, Sota lập tức trở lại đọc sách. Với một tiếng thở dài đầy thất vọng, Fuzuki cảm thấy như linh hồn mình sắp thoát ra.
Và thế là Sota đã thỏa thuận thành công một buổi đọc sách tại quán cà phê cùng Fuzuki vào cuối tuần, tất nhiên nó được đánh đổi bằng số tiền tiêu vặt tháng này của cậu.