Bữa ăn kéo dài gần một tiếng mới kết thúc.
Hứa Úc Liêm cho phép các nhân viên trong công ty nghỉ hai ngày. Cô và Hứa Ôn Giảo không cần đi làm vào ngày mai, tối nay các nàng đều ở lại biệt thự.
Đêm khuya, khoảng mười một giờ, có tiếng gõ cửa ở hành lang trống trải trên lầu hai.
"Chị ơi, chị có ở trong đó không?"
Bên trong cửa không có âm thanh nào, nhưng ánh sáng phát ra từ khe hở lại nói cho cô ấy biết khả năng cao là có người đang ở bên trong.
Trong phòng làm việc yên tĩnh, người đứng trước bàn sách giật mình vì tiếng gõ cửa bất ngờ. Nàng ngập ngừng nhìn vào ngăn kéo vừa mở ra, bên trong có mấy cái túi được niêm phong. Nàng không có khả năng nhìn xuyên thấu nên không thể nào biết được bên trong có gì.
Người đứng ở bên ngoài hỏi thêm hai lần nữa nhưng không nhận được câu trả lời, cô ấy nhẹ nhàng vặn nắm cửa, giây tiếp theo mở to mắt và hét lên: "Sao cô lại ở đây?"
Người con gái đang ngồi trên ghế đối diện quay lưng ra cửa xoay lại, nàng đang mặc đồ ngủ, tóc mềm mại, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn người đối diện. Sau đó nàng ngoan ngoãn gật đầu: "Chào dì."
Hứa Kiều và Hứa Thiến là chị em cùng cha khác mẹ. Hai người có nét giống mẹ của mình hơn, giữa lông mày của họ vẫn có một số điểm tương đồng về mặt di truyền, nhưng người chị lại đẹp hơn rất nhiều.
Hứa Thiến không còn giữ thái độ bình tĩnh giống như trong bữa ăn nữa mà thay vào đó nhìn đối phương với ánh mắt lạnh lùng, như đang nhìn một thứ gì đó không vừa mắt. Cô ấy lặp lại một cách thiếu kiên nhẫn: "Tại sao cô lại ở đây?"
Hứa Thiến đã không còn thiện cảm với Hứa Ôn Giảo từ rất lâu rồi. Cô ấy chỉ kiềm chế khi có sự có mặt của Hứa Úc Liêm và Hứa Kiều, bây giờ không có hai người kia ở đây, dáng vẻ thờ ơ đó đã được thể hiện ra bên ngoài. Cô ấy luôn mỉm cười với mọi người và rất dễ hòa đồng, nhưng không hiểu tại sao cô ấy luôn đối xử lạnh nhạt với nàng.
Nhịp tim cuồng loạn của Hứa Ôn Giảo còn chưa hoàn toàn chậm lại, nụ cười trên mặt của nàng nhạt đi một chút, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra bình thường: "Mẹ bảo con đến đây gặp mẹ sau khi tắm xong."
"Vậy người đi..."
Hứa Thiến còn chưa kịp hỏi, Hứa Ôn Giảo đã ngắt lời của cô ấy: "Vừa rồi mẹ ở đây, vì nhận được điện thoại nên mẹ đã đi ra ngoài. Mẹ sẽ sớm quay lại thôi dì."
Những lời này đều là sự thật, Hứa Kiều đột nhiên gửi cho Hứa Ôn Giảo một tin nhắn, mời nàng đến phòng làm việc của bà và nói rằng bà có chuyện muốn nói với nàng. Khi bước vào, nàng đang tự hỏi liệu đối phương có thú nhận điều gì với mình không, kết quả lại khiến nàng thất vọng và có hơi ngạc nhiên. Lúc đầu, Hứa Kiều lo lắng cho nàng vì áp lực làm việc tại Zhike quá lớn. Bà còn hỏi nàng có muốn chuyển về trụ sở chính và làm việc tại đó vào năm tới hay không.
Lúc đó, Hứa Ôn Giảo nhìn chằm chằm vào Hứa Kiều đang ngồi trước mặt mình, trong đầu suy nghĩ rất nhiều.
Hứa Kiều được trời ban cho vẻ ngoài quý phái, giống như các ngôi sao lớn trong poster phim những thập niên tám mươi chín mươi. Vẻ ngoài của bà vừa mang một khí thế hào hùng vừa quyến rũ và đầy ma mị, giống như rượu mạnh làm khuấy động vị giác của người thưởng thức. Người đẹp như vậy có một đôi mắt đã nhìn thấy quá nhiều thăng trầm của cuộc đời, tựa như nước đọng khó tạo nên sóng.
Hứa Kiều không phải là người dễ gần nhưng khi thực sự ở gần bà, mới có thể thấy được bà là một con người rất kiên cường và ấm áp, mang đến một cảm giác an toàn. Cũng chính vì thế mà Hứa Ôn Giảo luôn nghĩ rằng bà là một người rất nhân hậu và đã tin tưởng bà trong tiềm thức khi lần đầu gặp gỡ.
Hứa Kiều là vị thần cứu tinh của nàng, người đã cứu nàng khỏi nanh vuốt của cha mẹ nuôi. Không chỉ thế, bà còn thực hiện lời hứa với mẹ của nàng... khi người đã mất và cho nàng cái gọi là "nhà" thực sự.
Hứa Kiều rất bận rộn và không có thời gian để trở về nhà ăn tối mỗi ngày.
Hứa Ôn Giảo bị quản thúc tại nhà trong vài năm và hoàn toàn xa cách với thế giới bên ngoài. Trong những năm sau khi được nhận nuôi, bản năng né tránh nguy hiểm của nàng đã phát triển một cách mạnh mẽ, chính vì thế mà nàng mới trở nên rụt rè và quá nhạy cảm với mọi thứ xung quanh.
Hầu hết đứa trẻ nào cũng khao khát tình mẫu tử, người mà chúng gọi bằng mẹ không nhất thiết phải là người thân của chúng.
Mỗi lần Hứa Úc Liêm gọi điện cho Hứa Kiều, Hứa Ôn Giảo đều nhút nhát đứng bên cạnh, nghe họ trò chuyện.Lúc Hứa Kiều hỏi đến nàng, Hứa Úc Liêm đã đặt ống nghe vào tay của nàng. Nàng như nhận được một món đồ quý giá, thế nhưng lời nói lại vụng về, không hùng hổ như chị gái của mình. Khi Hứa Kiều hỏi, nàng trả lời khô khan nhưng trong lòng rất vui vẻ.
Khi Hứa Kiều đi công tác về, bà sẽ mang những món quà giống nhau cho nàng và Hứa Úc Liêm. Thỉnh thoảng, bà còn đưa các nàng đến công viên giải trí vào ngày nghỉ, yêu cầu quản gia chuẩn bị quần áo mới cho hai người và đưa tiền tiêu vặt cho hai đứa trẻ hàng tuần.
Hứa Kiều thực sự rất tốt với nàng. Có đôi khi Hứa Úc Liêm ghen tị và cho rằng mẹ của mình quá ưu ái em gái của mình.
Chị gái của nàng làm sai sẽ bị người lớn mắng, làm những chuyện không đúng sẽ bị phạt. Hứa Úc Liêm phải đứng viết bản tự kiểm điểm, Hứa Kiều luôn yêu cầu cô phải kiểm soát mọi lời nói và hành vi của mình, không được học theo cái xấu và thay đổi thói quen không tốt của mình. Thế nhưng bà chưa từng đưa ra yêu cầu với nàng, ngay cả khi bà nhận được phiếu điểm giữa kỳ của nàng, điểm số rất thấp vì lúc đó nền tảng của nàng còn rất kém, bà chỉ nhẹ nhàng nói nàng đừng lo lắng, còn rất nhiều thứ cần phải học từ từ, nàng như vậy đã là giỏi lắm rồi.
Hứa Kiều luôn cực kỳ kiên nhẫn và bao dung với cô con gái nuôi của mình, nhưng Hứa Ôn Giảo vẫn cảm thấy giữa nàng và Hứa Úc Liêm có một sự khác biệt rất lớn. Hứa Úc Liêm mạnh miệng, dám trả treo và hay có những hành động khiêu khích sự chịu đựng của Hứa Kiều. Mặc dù hai mẹ con hay có những tình huống đối chọi gay gắt nhưng đó mới là tình mẫu tử thực sự. Đây chính là những gì mà Hứa Ôn Giảo không dám và không thể làm được.
Sau này, những người coi Hứa Ôn Giảo là con gái ngoài giá thú đã mắng nàng không nên ở lại Hứa gia, một số cho rằng nàng không xứng đáng được làm em gái của Hứa Úc Liêm. Những lời nói từ những người xa lạ này quấn quanh cô gái nhỏ bé như cây thường xuân độc. Nàng cho rằng sự hiện diện của mình đã làm ảnh hưởng đến Hứa Kiều, trong lòng nàng cảm thấy tội lỗi và xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên, cố ý tránh né sự chăm sóc của bà.
Hứa Kiều không phải là người lớn biết hòa hợp với con cái của mình. Dù đã làm mẹ nhưng bà không mấy quan tâm đến việc Hứa Ôn Giảo tránh mặt mình. Bà chỉ cho rằng đứa nhỏ chỉ là không muốn thân thiết với mình mà thôi.
Hứa Ôn Giảo đột nhiên ngã bệnh. Khi tỉnh dậy, nàng phát hiện mình đã nằm trên giường bệnh. Lúc mở mắt ra, nàng nhìn thấy chị gái của mình đang ngủ gục đầu ở bên cạnh giường của mình. Không chỉ thế còn có người mẹ nuôi vốn dĩ đã đi công tác từ mấy ngày trước cũng ở đây. Hai mắt của Hứa Kiều đỏ ngầu, bà sững sờ trong giây lát, ôm chầm lấy nàng, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Bà ôm nàng rất chặt giống như chị gái của nàng vậy.
Hứa Kiều vừa khóc vừa nói: "Giảo Giảo, con đừng sợ, chỉ cần có mẹ ở đây, sẽ không có chuyện gì xảy ra với con."
Đây là căn bệnh hiếm gặp trên thế giới. Bác sĩ cho biết, nếu điều trị theo cách thông thường, nàng sẽ không thể sống đến năm mười tám tuổi. Hứa Kiều không tin vào những lời này, từ ngày đó bà bỏ ra một số tiền khổng lồ để hợp tác với các cơ sở y tế ở nước ngoài, cầu nguyện một phép màu sẽ đến với nàng.
Hứa Kiều là ân nhân của nàng. Bà vừa là một người mẹ vừa là một người lớn mà nàng tin tưởng và kính trọng nhất.
Nàng không dám nhìn vào mắt của bà mỗi khi hai người nói chuyện.
Hứa Ôn Giảo đã suy nghĩ rất kỹ, nàng sẽ nghe Hứa Kiều giải thích và cũng sẵn sàng tin bà nếu như bà chịu nói ra sự thật cho nàng biết. Khuôn mặt của người lớn rõ ràng đầy lo lắng, thế nhưng họ lại làm như không có chuyện gì xảy ra. Bà nói chuyện với nàng về kế hoạch cho sự nghiệp trong tương lai mà không hề đề cập đến bất cứ điều gì đang tồn tại giữa hai người.
Hứa Ôn Giảo có chút thất vọng sau khi nghe Hứa Kiều nói xong. Khi nhận được một cuộc gọi, bà vội vàng ra ngoài và để nàng ở lại đây một mình.
Trong phòng làm việc yên tĩnh, trên bàn có những tài liệu mật của công ty, cũng không có bằng khen hay cúp nào trong tủ kính trưng bày sát tường. Chỉ có những khung ảnh, một số là ảnh ba người, một số là ảnh của nàng và Hứa Úc Liêm hồi còn nhỏ.
Hứa Ôn Giảo đứng dậy giống như bị ma nhập. Nàng muốn đi đến tủ để nhìn rõ hơn và đi vòng về phía cuối bàn. Nàng chợt dừng lại và nhìn vào chiếc tủ dưới gầm bàn, có một chùm chìa khóa cạnh bàn máy tính.
Vì không biết tủ có bị khóa hay không cho nên nàng mới đưa tay thử kéo ngăn kéo ra một cách nhẹ nhàng, sau đó có tiếng gõ cửa từ bên ngoài.
Sau khi nghe Hứa Ôn Giảo giải thích, Hứa Thiến khó chịu khịt mũi một cái. Cô ấy khoanh tay lại và cau mày hỏi: "Chị gái của tôi đã nói gì với cô? Về tiệc mừng thọ sẽ diễn ra vào ngày mai?"
Hứa Thiến cảm thấy tức giận khi phải nói đến vấn đề này. Vì không muốn phá vỡ bầu không khí vui vẻ trong bữa ăn cho nên cô ấy mới không nói đến chuyện này. Bây giờ phải nói đến khiến cô ấy cảm thấy rất khó chịu.
Đối với tiệc mừng thọ của Hứa Lương Bình thì con cháu của Hứa gia có thể trực tiếp đến. Thế nhưng lão ấy nhờ người gửi thiệp mời cho Hứa Kiều và Hứa Úc Liêm, không nghi ngờ gì nữa, lão muốn họ bị bẽ mặt và để tất cả những vị khách được mời vào ngày mai nhìn thấy con gái lớn của lão trở về nhà mình với tư cách là khách mời.
Người trong cuộc không thèm để ý đến cái hư danh này. Hứa Kiều đã từng bị anh chị em họ của mình và con của tình nhân của cha mình cười nhạo. Trong giới thượng lưu ở thành phố A có tin đồn rằng bà đã từng cúi đầu trước Hứa Lương Bình và cầu xin.
Vốn dĩ tất cả những điều này lẽ ra không nên xảy ra nữa, tất cả đều là lỗi của Hứa Ôn Giảo. Vì nàng mà bà phải quay trở lại cái nơi đã giam cầm bà suốt hơn hai mươi năm.
"Dì muốn biết điều gì thì có thể tự mình hỏi chị gái của dì?" Bên trong tiếng gọi dì này của Hứa Ôn Giảo ẩn chứa một chút mỉa mai, nhưng nó được che giấu bởi vẻ ngoài yếu đuối của nàng, "Nếu con nói ra thì dì sẽ cho là con đang nói dối, chi bằng dì tự mình tìm hiểu thì hơn."
Hứa Thiến đang ngồi trên ghế sofa, khéo léo đổ ấm nước trên bàn xuống tách trà, tâm trạng của cô ấy không tốt lắm: "Đừng đề cao bản thân mình quá!"
Câu nói này có tính chất công kích đến người nghe, Hứa Ôn Giảo không nói gì, chỉ nghiêng người sang một bên, khoanh tay lại và nhìn chằm chằm vào người kia.
Đôi mắt trong veo như trà xuân ấy nhuốm một màu cảm xúc không rõ ràng. Nàng mỉm cười, nhưng giọng nói của nàng lại không hề nhẹ nhàng giống như thường lệ.
Nàng hỏi: "Tại sao dì lại ghét con?"
Nàng và Hứa Thiến đã biết nhau ít nhất mười năm, ban đầu là vì mối quan hệ với Hứa Úc Liêm, nàng quyết tâm làm hài lòng tất cả mọi người xung quanh chị gái của mình. Nhưng dù nàng có làm bao nhiêu chuyện đi chăng nữa thì vẫn không hề lay chuyển được người dì này.
Hứa Ôn Giảo rất nhạy cảm với thích và ghét của người khác, đồng thời biết được sự oán hận ẩn sau sự xa lánh của Hứa Thiến. Người này hoàn toàn không phải là người hướng ngoại cho nên nàng cũng không dám làm phiền.
Khi còn nhỏ, nàng không hiểu được một số chuyện. Nàng chỉ nghĩ đơn giản rằng Hứa Thiến ghét nàng vì nàng là người ngoài, nhưng mà bản thân Hứa Thiến cũng là con gái ngoài giá thú của cha cô ấy kia mà.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, Hứa Thiến có thể là người trong cuộc vào năm đó nên những gì mà cô ấy thể hiện ra bên ngoài rất đáng để nàng điều tra thêm.
Bị đối phương hỏi thẳng thắn như thế, tay của Hứa Thiến run lên, suýt chút nữa cô ấy đã đổ nước sôi vào mu bàn tay của mình. Cô ấy không hề vui vẻ mà trừng mắt nhìn Hứa Ôn Giảo, tức giận nói: "Tôi có nhất thiết phải yêu thích cô hay không?"
Hứa Thiến rất ít khi cười với Hứa Ôn Giảo, bằng mặt nhưng không bằng lòng. Cô ấy nói một cách tràn đầy khinh thường và mỉa mai: "Tôi khuyên cô nên tránh xa Úc Liêm ra. Con bé có thể thích con gái, nhưng còn cô thì sao? Cô không hề xứng với Úc Liêm của chúng tôi."
Người ngoài nghe Hứa Úc Liêm phát biểu trong buổi họp báo đều cho rằng cô và Hứa Ôn Giảo là đôi bạn lớn lên cùng nhau và đã yêu nhau từ rất lâu. Hứa Thiến biết rất rõ ràng rằng các nàng đã vượt qua ranh giới đạo đức. Cô ấy chắc chắn một điều rằng Hứa Úc Liêm sẽ không có những tư tưởng như vậy, chỉ có thể là Hứa Ôn Giảo đã nói cái gì đó với cô hoặc nàng đã dụ dỗ cô mà thôi.
Cả Hứa Kiều và con gái của bà đều bị lừa bởi vẻ ngoài mong manh, trông giống như một con thỏ trắng nhỏ của Hứa Ôn Giảo. Nàng là một con quỷ ăn thịt người và có vô số âm mưu quỷ kế ấp ủ trong lòng. Hãy nhìn xem, nàng đang lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn như muốn ăn thịt con mồi trước mặt mình.
Hứa Ôn Giảo gõ gõ ngón tay trên bàn, nhẹ nhàng đáp: "Nhưng dì ơi, chị ấy chỉ thích một mình con mà thôi. Dì à, dì có thể làm gì để ngăn cản một cặp đôi yêu nhau?"
Không biết có phải do giọng điệu giễu cợt đã kích động hay chính lời nói của đối phương quá gay gắt, Hứa Thiến tức giận nói: "Con bé không nên thích cô, lòng dạ của cô quá hiểm độc."
Hứa Ôn Giảo cười nhạt: "Dì ghen tị sao?"
Hứa Thiến cau mày: "Cô đang nói cái gì?"
Đóng vai một cô bé đáng thương đã nhiều năm như vậy, cuối cùng thì cũng đã đến lúc Hứa Ôn Giảo phát điên.
"Ghen tị vì chị ấy yêu con cho dù là có biết sự thật hay là không. Còn dì thì sao nhỉ? Người mà dì yêu không hề đáp lại tình cảm của dì."
Hứa Ôn Giảo nói vài từ đầu tiên rất ngập ngừng, nhưng những từ gần cuối, âm thanh càng ngày càng rõ ràng, vang vọng trong phòng làm việc yên tĩnh. Nàng bình tĩnh lại, sau đó khiêu khích hỏi: "Còn không phải sao dì?"
Hứa Thiến không nói gì và hoàn toàn sợ hãi trước lượng thông tin trong những lời nói của Hứa Ôn Giảo. Cô ấy nín thở nói: "Cô đang nói về cái gì vậy?"
Nếu không phải tay của mình đang siết chặt tay cầm của tách trà, Hứa Thiến sẵn sàng tiến đến và đánh vào mặt của đối phương bất cứ lúc nào. Chẳng lẽ Hứa Ôn Giảo tin rằng cô ấy sẽ hiểu những gì mà nàng đang nói đến sao?
Hứa Ôn Giảo cảm thấy hơi mệt mỏi. Thật khó chịu khi nói chuyện với những người quá hẹp hòi, lúc nào nàng cũng bị người ta dồn vào tình thế khó xử. Nàng chớp mắt đếm thời gian Hứa Kiều quay lại rồi ngồi dậy: "Con đang nói cái gì sao? Dì à, cho dù dì có thừa nhận hay không thì con yêu chị gái kết nghĩa của mình, nhưng dì lại yêu..."
"Câm ngay!" Hứa Thiến giống như một con báo giận dữ, hít một hơi thật sâu, "Đừng nói với tôi những chuyện kinh tởm như vậy, tôi sẽ đi nói chuyện này với Úc Liêm."
Cô ấy thực sự rất sợ đoạn nghiệt duyên này, năm đó vì sai lầm của mình mà cô ấy đã hủy hoại cuộc đời của Hứa Kiều. Cô ấy không thể kéo Hứa Úc Liêm xuống nước giống như mẹ của cô nữa.
Hứa Thiến vĩnh viễn không nên nhắc đến hay lôi kéo Hứa Úc Liêm vào chuyện này. Hứa Ôn Giảo đã hết kiên nhẫn, nàng xé bỏ mặt nạ dịu dàng của mình và mỉa mai đáp lại: "Dì đang nói cái gì thế? Dì có nghĩ chị gái của dì sẽ biết dì có nhiều bạn gái hay không đây? Điểm chung của những người này là gì vậy nhỉ?"
Những dáng vẻ có khí chất hào hùng mà quyến rũ đó, phong cách mạnh mẽ nhưng bướng bỉnh và tính cách nóng nảy. Không cần phải nói, người dì này của nàng là một kẻ "si tình". Khí chất của những người thay thế này gần giống như của người mà Hứa Thiến yêu say đắm. Sự giống nhau về nét mặt có thể được dùng làm cái cớ để giả vờ rằng những người đang yêu sẽ ngày càng có nét giống nhau.
Trong mắt của Hứa Thiến lộ ra vẻ cực kỳ đáng sợ và vẻ mặt trở nên hung dữ. Cô ấy nắm chặt ấm trà trong tay, dáng vẻ kiêu ngạo lúc đầu đã biến mất: "Hứa Ôn Giảo, cô bị bệnh à?"
Hứa Thiến không dám nghe nữa, khi bắt gặp đôi mắt có thể nhìn thấu tâm can của người khác kia, cô ấy cảm giác như sắp ngạt thở. Một khi những ham muốn đang lớn dần trong bóng tối bị kéo ra và được phơi bày dưới ánh sáng, nọc độc sẽ sôi lên, để lại một thứ rác rưởi xấu xí và bẩn thỉu.
"Đúng vậy, con có bệnh, sẽ sớm khỏi thôi dì à."
Hứa Ôn Giảo cười khúc khích. Nàng thả lỏng cơ thể và uể oải tựa lưng vào ghế, giống như một con mèo đã chán chơi đùa với con mồi của mình. Với ánh mắt khinh thường mà Hứa Úc Liêm chưa từng thấy, nó đâm thẳng vào linh hồn đang gào thét đằng sau trò mèo của Hứa Thiến: "Dì à, bây giờ thì người có tư tưởng loạn luân không phải là con cũng không phải là hai người kia, mà là dì mới đúng."
Cô gái mồ côi lớn lên một mình và yêu người chị kết nghĩa khác hoàn toàn với kẻ hoang dã thèm muốn người chị cả của mình.
Thực ra, lúc đầu Hứa Ôn Giảo cũng không chắc chắn cho nên nàng mới chế nhạo Hứa Thiến không thể có được người mà mình yêu. Người đã có bạn gái không giận dữ đáp trả mà sợ bị lộ và điều đó có nghĩa là đối phương giống như những gì mà nàng đã suy nghĩ đến.
Nàng cảm thấy Hứa Thiến thật đáng thương, nhắc nhở người mặt mày tái mét kia: "Ngay cả người ngoài cuộc như con cũng có thể nhìn ra. Dì à, dì cho là chị gái của con và mẹ của con có tư tưởng giống dì sao? Hay dì nghĩ rằng họ là những người nhắm mắt làm ngơ và tự lừa dối mình?"
Một chiếc tách rỗng đang bay thẳng về phía mặt của Hứa Ôn Giảo, nàng lập tức nghiêng đầu để tránh né. Đột nhiên, một tiếng ngọc vỡ vang lên, toàn bộ tủ kính rung chuyển.
Hứa Ôn Giảo chậm rãi ngước mắt lên, trước mặt là ánh mắt đáng sợ của Hứa Thiến, cô ấy giống như muốn xé xác nàng. Hứa Ôn Giảo hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, bày ra bộ dáng tiếc nuối để khiêu khích đối phương: "Dì ơi, con nghĩ là con có thể hiểu được cảm xúc của dì. Thành thật mà nói thì con cũng rất đồng cảm với dì, đáng lẽ chúng ta sẽ có nhiều chủ đề chung để tâm sự với nhau."
Hứa Thiến nghiến răng giận dữ đứng dậy khỏi ghế sofa và bước tới. Hứa Ôn Giảo không để ý tới và vẫn còn đang nói cái gì đó.
"Chà, đáng tiếc sự thật luôn phũ phàng phải không dì? Chị gái của con không phải mẹ, con cũng không phải dì. Con và chị ấy nhất định sẽ..."
Đôi tay tập thể hình quanh năm của Hứa Thiến bất ngờ kẹp chặt cổ của Hứa Ôn Giảo. Nàng bị ép phải ngẩng đầu lên, lộ ra những đường gân tuyệt đẹp.
Bởi vì cổ họng của nàng bị đối phương bóp chặt nên mặt của nàng đỏ ửng, trông đáng thương cực kỳ.
Vẻ mặt của Hứa Thiến lúc này rất dữ tợn, cô ấy không thể kiềm chế được ý muốn giết người của mình, ngày càng bóp cổ của đối phương một cách hung ác hơn. Cô ấy có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi trên cổ của Hứa Ôn Giảo trong lòng bàn tay, dòng máu chảy cuồng nộ dường như muốn xuyên thủng làn da mỏng manh.
Hứa Ôn Giảo thực sự có khuôn mặt giống hệt người đó, đặc biệt là đôi mắt hút hồn kia. Cơ thể đầy những vết sẹo này mặc cho người giày xéo, nước bọt chảy ra từ khóe miệng co giật, nhưng nàng vẫn không hề sợ hãi, thương hại nhìn Hứa Thiến và phát ra những âm thanh khàn khàn ngắt quãng từ trong cổ họng.
"Con, và, Hứa Úc Liêm... nhất định sẽ có... Một kết thúc tốt đẹp."
Sau khi trưởng thành, điều mà Hứa Ôn Giảo giỏi nhất là làm người khác chết tâm.