Nguyên liệu để nấu ăn khuya rất đơn giản, nhưng món mì trứng do Hứa Ôn Giảo làm lại rất ngon.
Hứa Úc Liêm lặng lẽ ăn xong phần của mình, ngay cả nước dùng cũng không để sót lại, cô đặt đũa xuống và đứng lên rời khỏi bàn ăn.
Hứa Ôn Giảo còn đang ăn, mặc dù chú ý tới hành động của đối phương, nhưng nàng cũng không ngẩng đầu lên.
Một lúc sau, Hứa Úc Liêm rời đi rồi quay lại, cô ngồi vào bàn, một hộp quà có vẻ bề ngoài nhìn giống như đồ cổ được nhẹ nhàng đặt vào tay của Hứa Ôn Giảo.
Hứa Ôn Giảo đặt đũa xuống, nhịp tim trở nên loạn xạ: "Đây là cái gì?"
Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của đối phương, Hứa Úc Liêm lười biếng nâng cằm lên, thản nhiên giải thích: "Chị suýt chút nữa quên đưa nó cho em. Các nhân viên tình cờ nhìn thấy nó khi đi mua sắm và nói rằng cái này rất hợp với em."
Hứa Ôn Giảo giật sợi dây lụa buộc thành nơ bướm và cẩn thận gỡ lớp giấy hoa văn tre bên ngoài ra. Bên trong là một hộp gỗ hình vuông và phẳng, có kích thước bằng lòng bàn tay, các khớp nối vừa khít với nhau. Các hoa văn trên chiếc hộp được chạm khắc bởi những người thợ thủ công giàu kinh nghiệm, mặt trời mọc, mặt trăng lặn, các ngôi sao và đám mây, cuối cùng là chữ "Ôn Kiểu" được khắc ở phía dưới bên trái.
Hứa Ôn Giảo vui mừng mở nó ra, bên trong là một đôi khuyên tai tua rua màu xanh mực. Bằng mắt thường, nó có màu đen sâu thẳm và tinh tế. Dưới ánh sáng xuyên qua, nó lại có màu xanh sẫm. Xung quanh phần đế màu trắng bạc có màu mực xanh quấn quanh, hai đầu phía trên được khảm những viên ngọc cỡ hạt gạo có màu xanh đậm tựa như biển sâu.
Trong chuyến công tác, Hứa Úc Liêm đã đến thăm đoàn làm phim của công ty đang thực hiện những cảnh quay ở đó. Một trong những đạo diễn đã mời họ đi ăn tối, tình cờ ở gần đó có một con phố cổ, cô không có nhiều thứ để mua nên bước vào cửa hàng bán đồ trang sức dành cho phụ nữ và đã yêu thích món đồ này ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Người quản lý trẻ của cửa hàng cho biết, tổ tiên của cô ấy vốn kinh doanh cầm đồ. Sau đó, khi tình hình hỗn loạn và chiến tranh thường xuyên xảy ra, một tiểu thư nhà giàu đã cầm cố toàn bộ của hồi môn của mình. Đôi khuyên tai này là một trong số đó, cô ấy cũng không biết người thợ nào đã làm ra vật này, vì nó không giống với các loại trang sức trong nước lẫn nước ngoài.
Hứa Úc Liêm đã hỏi cô ấy cần phải trả bao nhiêu để có được món đồ này.
Giá mà người quản lý cửa hàng đưa ra cực kỳ cao, có thể nói là một mức giá không ai ngờ đến vì vượt xa giá trị thực của nó.Hứa Úc Liêm không trả giá mà yêu cầu đối phương làm nhanh hợp đồng mua bán của món đồ này. Sau đó, cô tìm một người thợ mộc có thể làm việc suốt đêm ở gần đó để có được món quà mà Hứa Ôn Giảo đã nhìn thấy.
Hứa Ôn Giảo nhìn đôi khuyên tai, nàng chưa kịp bày tỏ ý kiến thì Hứa Úc Liêm đã giả vờ thờ ơ nói: "Nếu em không thích thì cứ vứt đi, nó không đáng bao nhiêu tiền đâu."
"Không phải là không thích, ngược lại em thấy nó rất đẹp." Hứa Ôn Giảo đóng nắp lại, cầm hộp giấu sau lưng, "Nếu chị đã tặng em rồi thì nó là của em."
Nàng vẫn còn lo lắng không biết nên đeo trang sức gì trong tiệc mừng thọ sắp tới, nhưng xem ra vấn đề này đã được giải quyết.
Hứa Úc Liêm cảm thấy buồn cười trước hành động bảo vệ đồ của nàng. Cô gật đầu: "Rồi rồi, là của em, chị sẽ không lấy lại nó đâu."
Sau khi quà được đưa tận tay cho người kia, Hứa Úc Liêm đứng dậy, dọn dẹp bát đĩa trên bàn rồi bảo đối phương mau chóng về phòng đi ngủ. Hứa Ôn Giảo ngồi yên không dám cử động, tựa lưng vào ghế và mỉm cười nhìn cô tay chân bận rộn.
Đó là một đêm yên tĩnh hiếm hoi, không có âm mưu quỷ kế, càng không có sinh ly tử biệt. Mọi rào cản và tổn thương đều được thời gian xóa bỏ. Khi các nàng thức dậy, đó là một ngày mới đầy hứng khởi.
Tiệc mừng thọ của Hứa Lương Bình được tổ chức vào thứ bảy. Sau giờ tan làm vào thứ sáu, Hứa Úc Liêm đến bộ phận điện ảnh và truyền hình tìm Hứa Ôn Giảo và lái xe đưa nàng về nhà ăn tối với Hứa Kiều.
Căn biệt thự lạnh lẽo và yên ắng đã sôi động trở lại sau nhiều ngày. Lẩu uyên ương đang sôi sùng sục và trên bàn bày đầy những nguyên liệu mới cắt. Không khí tràn ngập mùi thơm của thì là, hỗn hợp ớt tím và ớt chỉ thiên, cùng thịt bò sắp chín tới trong nồi.
Hứa Thiến vui vẻ hô lên: "Có thể ăn được rồi."
Bốn người, mỗi người ngồi mỗi bên.
Nước sốt mà Hứa Úc Liêm và Hứa Thiến đang trộn không biết sẽ cho ra vị gì. Chỉ có thể đoán được nước sốt này rất cay dựa trên màu đỏ. Lúc ăn, cả hai đều đổ mồ hôi đầm đìa và miệng nóng rát.
Một bên khác, Hứa Kiều khó chịu nhặt ớt dưới đáy nồi lẩu và đưa lên trước mặt mình. Là một người có bệnh thích sạch sẽ từ khi còn nhỏ, bà cảm thấy tóc của mình bị nhiễm mùi từ nồi lẩu rồi.
Bà hối hận vì đã mời Hứa Thiến đến ăn tối.
Sự sắp xếp của bà sẽ giống như thường lệ. Cả nhà sẽ dùng bữa tối như bình thường, bà đã dặn dò người giúp việc làm những món mà hai cô con gái của mình thích ăn nhất.
Hứa Thiến sống với bạn gái ở bên ngoài và Hứa Úc Liêm rất hiếm khi quay về nhà sau khi chuyển ra ngoài. Thật trùng hợp là trong thời gian này, bạn gái của Hứa Thiến đi du học, cô ấy đã hấp tấp chạy về bảo dì giúp việc thay những món ăn kia bằng nổi lẩu này.
Mùa đông không ăn lẩu thì ăn cái gì? Rất hiếm khi cả nhà mới đông đủ như ngày hôm nay.
"Thịt này ngon lắm, cho thêm vào nồi đi." Hứa Thiến rít lên vì cay và gọi Hứa Úc Liêm.
Hứa Ôn Giảo cầm đĩa lên trước, rồi mới cho hết thịt vào nồi. Nàng lộ ra nụ cười dịu dàng có chút nịnh nọt với Hứa Thiến, người vốn luôn không mặn mà cũng không thờ ơ với mình: "Có cần cho thịt viên vào nồi không dì?"
"Em cứ ăn đi, dì của chúng ta tự lo được." Hứa Úc Liêm lên tiếng ngăn nàng lại.
Hứa Úc Liêm cầm muôi lên và vớt ra. Những lát thịt chín gần như chất thành đống, cô đổ chúng vào đĩa của Hứa Ôn Giảo và nói ngắn gọn: "Em nên ăn nhiều hơn, thịt để lâu trong nồi sẽ bị dai."
Chú ý tới hành động của Hứa Úc Liêm, ánh mắt của Hứa Kiều lập tức tối sầm, bà cầm lấy lon nước trà sâm giải nhiệt Vương Lão Cát trong tay và uống vài ngụm.
"Không hợp với khẩu vị của mẹ sao?" Hứa Ôn Giảo nhìn mặt mà nói chuyện, nhẹ giọng hỏi: "Nếu không thì chúng ta nhờ dì giúp việc làm một vài món ăn khác?"
Trong ấn tượng của nàng, Hứa Kiều không thích ăn nhiều món, và có rất ít món mà bà thích ăn. Không chỉ về khẩu vị, mong muốn và yêu cầu ở các khía cạnh khác của bà hầu như rất thấp. Mọi tham vọng và những gì mà bà yêu thích đều được thể hiện rõ ràng trong sự nghiệp.
Hứa Kiều sững sờ trước sự quan tâm của nàng, vài hòn đá trong lòng lại lần nữa đè xuống. Bà cau mày: "Đừng lo lắng cho mẹ, các con cứ ăn đi."
"Con và chị gái của con thường không ăn khi ở bên ngoài đúng không? Tại sao hai con lại sụt cân nhiều thế?"
Hứa Ôn Giảo cười đáp: "Chúng con ăn cơm rất ngon miệng và ăn rất nhiều. Lúc tái khám, bác sĩ nói sức khỏe của con đã tốt hơn nhiều. Nếu không tin thì mẹ có thể hỏi chị?"
Đột nhiên bị nhắc đến như thế, Hứa Úc Liêm vội vàng gật đầu, nuốt đồ ăn trong miệng xuống và nói: "Chuyện này khó nói lắm. Khi đi công tác, con không thể bắt em ấy vừa gọi video vừa ăn cơm trước mặt con được."
Nếu ai đó bận làm việc đến mức quên cả ăn uống thì mới cảm thấy bị cô nói trúng tim đen mà thôi.
"Chị!" Hứa Ôn Giảo vừa thẹn mà cũng vừa buồn cười, nàng nhẹ nhàng đẩy vai của Hứa Úc Liêm.
Đêm nay nàng không đề cập gì khác với Hứa Kiều, dường như nàng đã quên mất việc tham dự tiệc mừng thọ vào ngày mai.
Hứa Úc Liêm làm động tác kéo khóa miệng, chọc ghẹo làm cho nàng không thể ngừng cười được. Cả nhà đang ăn rất vui vẻ, đột nhiên Hứa Thiến nheo mắt lại, cảm thấy tẻ nhạt vô vị, cô ấy nói không chút đắn đo và hỏi các nàng: "Hai đứa đang hẹn hò như trên tin tức nói đúng không? Chậc, đúng là tình yêu sẽ lớn dần theo thời gian nhỉ?"
Sau khi Hứa Thiến phát hiện ra chuyện này, cô ấy cũng không tìm đến và đề cập qua với Hứa Úc Liêm. Cô tưởng rằng dì của mình không mấy quan tâm đến chuyện này. Khi được hỏi đến, trái tim của cô đập loạn nhịp không rõ nguyên nhân. Vẻ mặt của Hứa Thiến vào lúc này có chút kỳ lạ, đó không phải là sự chán ghét hay cảm thấy chuyện của các nàng rất phản cảm, mà là một cảm giác áp bức và lạnh nhạt.
Cô có thể cảm nhận được sự lạnh lùng này của Hứa Thiến không phải dành cho cô mà là dành cho Hứa Ôn Giảo.
Hai đứa nhỏ không trả lời, Hứa Kiều cũng không nói xen vào, Hứa Thiến tự biết mình phải nên làm cái gì. Cô ấy thờ ơ nhún vai, không khí cười nói sôi động quay trở lại, như thể ánh mắt dò xét vừa rồi nhắm vào Hứa Ôn Giảo chưa từng tồn tại.