Mình là Sara Fujishima [note33731], tên thật của mình là Sarasa Todo, mình có một người bạn thuở nhỏ là con trai.
Tên của cậu ấy là Shingo Fujishima.
Chúng mình đã luôn bên nhau từ hồi mẫu giáo, chính xác là trước đó, chúng mình lúc nào cũng chơi với nhau.
Mình chơi thể theo không tốt lắm, và khi mình vẽ chân dung của một ai đó, mình luôn thốt lên rằng「UMA?」[note33732]
Những đứa trẻ cùng tuổi đối xử với mình như mấy tên đểu cáng vậy, và có một vài lúc chúng còn không để cho mình chơi cùng cơ, nhưng Shin luôn chơi cùng với mình.
Mấy tên con trai khác còn chẳng màng tới điều đó, nhưng Shin-chan không quan tâm và vẫn bước cùng mình.
Lúc cuối cấp mẫu giáo, chúng mình có một vở kịch.
Mình không nhớ tiêu đề của vở kịch đó, nhưng nó là về một hoàng tử, đã chấm dứt đính ước với cô nàng phản diện, ý mình là vợ chưa cưới ấy, và kết hôn với một cô gái ở tầng lớp thấp kém hơn nhưng mang trong mình một trái tim thuần khiết.
Mình muốn được đóng vai nữ chính, nhưng mình lại nhận lại được vai nữ phản diện.
Đứa con gái được chọn vào vai nữ chính không chỉ dễ thương, mà con rất thân thiện với những người xung quanh cổ. Nhưng thực chất thái độ phía sau hậu trường của cô ta lại không tốt tí nào
「Ah~ahh~~, mình chẳng muốn diễn một chút nào~」
Mình đã than phiền khi không lấy được vai nữ chính.
Shin lại khuyên nhủ mình như thường lệ.
Một vở kịch không chỉ có mỗi một người.
Mỗi người bọn mình đều có một vai diễn, và chẳng có một vai nào là thừa thãi cả.
Mỗi người bọn mình đều phải làm hết sức vai trò được giao và diễn chúng theo một cách hoàn hảo nhất.
Nếu mọi người đều làm như vậy, thì buổi diễn mới thành công được.
Mình nghĩ rằng đó là tất cả những gì đã xảy ra.
Nếu nhân vật phản diện không ra một nhân vật phản diện đúng nghĩa, vở kịch sẽ chẳng khác gì nấu ăn mà không nêm gia vị vậy
「Tại sao cô lại không để Sara làm ngôi sao cho vở kịch này, để em nói cho cô biết, cậu ấy thực sự là một ngôi sao trong cái vở kịch này đấy」
Khi cậu ấy nói như vậy, mình đã bỏ đi hết tất cả những phiền muộn mà mình đã cảm thấy trong việc sắp xếp vai diễn.
Shin là đồng nghiệp diễn tập với mình trong vở kịch này.
Chúng mình đã luyện tập hằng ngày cho đến tận ngày biểu diễn, ở nhà của Shin hoặc là nhà mình.
Rồi, vào hôm trước buổi biểu diễn.
Mình run lẩy bẩy.
Mình đã luôn nhút nhát và chưa bao giờ từng làm được việc gì nên hồn trước mặt nhiều người cả.
Mình đã nói rằng muốn trở thành ngôi sao của buổi diễn đó, nhưng sau đó vài phút, mình lại trưng ra sắc màu thật sự của bản thân.
Khi mình kêu la với Shin-chan rằng mình đã quá sợ hãi, cậu ấy đã không thể chịu được khi nhìn thấy mình như vậy và nói rằng hãy ở lại nhà của cậu ấy.
Bọn mình đã luôn coi nhau như người thân trong gia đình, vậy nên mình đã ở lại nhà của Shin rất nhiều lần.
Lúc ấy mình mới chỉ là một bé gái, vậy nên mình luôn ngủ chung futon với Shin [note33733], nhưng ngày hôm đó lại rất khác.
Sơ lược lại, chúng mình vẫn chỉ ngủ chung futon như thông thường, nhưng mình lại nhớ khoảnh khắc ấy rất rõ nét.
Mình run rẩy, và Shin dịu dàng ôm lấy xà xoa đầu mình rồi nói “Sẽ ổn thôi mà”
Mình nhớ rất rõ mùi hương của khoảnh khắc đó.
Dù không thể diễn tả được nhưng nó làm mình cảm thấy thư giãn, giống như đang ở trong rừng vậy.
Có lẽ rằng chúng thực tế không có mùi như vậy.
Nhưng mình chắc chắn mình đã cảm nhận thấy nó.
Sau giấc ngủ tối hôm đó, mình đã thể hiện hết mình kết quả của việc luyện tập của bản thân trong buổi biểu diễn của ngày hôm sau, và thành công trong vai diễn nữ phản diện.
Buổi diễn xuất của mình được đánh giá rất cao không chỉ của giáo viên mà còn cả cha mẹ, bạn cùng lớp đến xem buổi kịch. Cô giáo rơi lệ, cảm thán 「Cô đã thấy một tiểu thư Dahlia thực sự!」
Nhưng thứ làm mình cảm thấy hạnh phúc hơn bất cứ thứ gì chính là lời nói của Shin.
「Sara, thật tuyệt vời. Thực sự rất tuyệt luôn đấy, mình không thể tìm được từ nào để diễn tả hết được, nhưng nó thực sự rất tuyệt vời」
Bình thường, Shin rất thoải mái và thường không biểu lộ ra cảm xúc của mình, nhưng vào khoảnh khắc đó, cậu ấy trông rất phấn khích khi nói như vậy.
Sau đó, cậu ấy đã nói ra một thứ mà khiến cho số phận của mình rẽ sang một hướng hoàn toàn khác.
「Sara, cậu nên trở thành một diễn viên đi!」
「Cái gì? Mình hả? Không thể đâu. Với cái tính này, của mình…」
「Đừng lo lắng quá. Nếu có chuyện gì đó như hôm bữa xảy ra với cậu, mình sẽ luôn ở đây và ôm lấy cậu」
Mình có thể được Shin ôm…
Chắc chắn rằng mình đã thích Shin ở điểm này.
Vào lúc đó mình không hề nghĩ đến điều này, nhưng vào lúc này mình có thể cảm thấy nó.
Vào lúc đó, mình quyết định sẽ trở thành một diễn viên.
Sau đó, khi mình bước vào cấp tiểu học, mình đã hỏi mẹ về việc gửi mình vào một trường dạy diễn xuất.
Thời gian mà mình chơi với Shin từ đó cũng giảm xuống, nhưng mình rất hạnh phúc khi mời cậu ấy cùng bạn bè của cậu đến các buổi diễn không cố định và nhận được lời khen ngợi từ họ.
Và khi mình lên năm hai tiểu học.
「Năm tới mình sẽ chuyển trường」
「Eh?」
「Cha mình nhận một công việc mới」
Shin bất ngờ nói với mình như vậy.
「Đến đâu?」
「Ông ấy bảo phía tây Nhật Bản, bên ngoài Osaka」
Shin cùng gia đình mình đã chuyển từ Tokyo đến phía tây do công việc của cha cậu.
「Mình không biết bao lâu nữa mình mới có thể xem cậu biểu diễn được...」
Cậu ấy sẽ không thể đi từ vùng ngoại thành đến Tokyo chỉ để xem một buổi diễn nhỏ, không phải chỉ nguyên vấn đề tiền bạc, mà còn bởi cậu ấy mới chỉ là một học sinh tiểu học.
Với những lời nói đó, mục tiêu của mình đã trở nên rõ ràng.
Không cần biết Shin ở nơi nào trên nước Nhật này, hoặc kể cả cậu ấy có ở bên ngoài Nhật Bản đi chăng nữa. Mình sẽ đảm bảo rằng cậu ấy có thể nhìn thấy mình cùng các buổi diễn.
Mình sẽ trở thành một diễn viên phim truyền hình!
Mình đã quyết định làm vậy sau đó.
ー~ー~ー~ー~ー~ー
Định để tối nhưng thôi, edit nốt tối chơi cả thể ( ̄y▽, ̄)╭
Trans: Bạch Miêu
Giúp sức: Hiền nhân cùng các người bạn.