Hôm sau là thứ bảy, toàn bộ lớp mười trường trung học R được nghỉ.
Sáng sớm Thẩm Hi đã sang gõ cửa phòng ngủ : "Nhóc Thịt Đông, lúc trước đã nói Thẩm ca sẽ dẫn cậu đi chơi hai ngày nghỉ sau kì thi rồi mà."
Hạ Cửu Gia đáp: "Tôi chưa đồng ý."
"Cũng không cự tuyệt." Thẩm Hi lại bồi thêm một câu, "Tớ trả tiền phòng khách sạn hết rồi."
Hạ Cửu Gia để sách xuống: "Hay cậu hỏi người khác đi???"
"Không có người khác. Hơn nữa, vì cậu bảo "vô cùng cô đơn" nên tớ mới —-"
"Tôi nói là "ở lại trường học", chưa hề nói "vô cùng cô đơn"."
Thẩm Hi bất kể: "Có khác gì đâu."
Hạ Cửu Gia tính tính một chút, tiền sinh hoạt còn dư lại mấy trăm, đi ra ngoài chơi cũng được, vì vậy gật đầu: "Đi đâu chơi?" Sau khi ba lên làm hướng dẫn viên du lịch, kinh tế trong nhà cũng dần tốt hơn. Cậu không có thói quen hay đi du lịch, nhưng không phải không muốn đi.
Thẩm Hi lập tức hồi sức: "Đi Thanh Ngọc Sơn trượt tuyết, được không? Bên kia có nhà gỗ nhỏ, có thể ở được."
"Được rồi, chờ tôi xếp đồ đã." Ba bạn cùng phòng đều đã rời trường, trong phòng chỉ còn mỗi mình Hạ Cửu Gia.
———-
Thanh Ngọc Sơn ở ngoại ô thành phố CC, cũng là khu trượt tuyết nổi tiếng. Bởi vì cải tiến công cụ tạo tuyết, nên từ năm thì khu này mở cửa vào đầu tháng , đến giữa tháng là tuyết đã đủ dày. Trong khu trượt tuyết có một ít người, nhưng không đông đúc.
"Nhóc Thịt Đông", Thẩm Hi hỏi, "Có biết trượt tuyết không?"
Hạ Cửu Gia lắc đầu: "Không biết trượt tuyết cũng không biết trượt băng." Thật không giống một người Đông Bắc.
Nếu là người khác, Thẩm Hi khẳng định sẽ vô tình chọc ghẹo, nhưng đây là Nhóc Thịt Đông, nên Thẩm Hi chỉ thấy đáng yêu: "Nhìn đi, Nhóc Thịt Đông nhà mình thật khác biệt với người khác, không biết trượt tuyết cũng không biết trượt băng."
"Không sao, tớ dạy cậu." Thẩm Hi nói, sau đó hỏi size giày của Hạ Cửu Gia, rất rành rẽ đi đến quầy thuê toàn bộ dụng cụ cho hai người.
Hạ Cửu Gia thấy Thẩm Hi xách bốn tấm ván trượt, bốn cây gậy trượt, hai đôi giày trượt, còn có kính bảo hộ, vội vàng đưa tay tiếp nhận, lại bị Thẩm Hi ngăn lại: "Không cần đâu, mình tớ mang vẫn ổn."
"Ừ."
Hạ Cửu Gia thay xong giày trượt tuyết, đến đường trượt dành cho người mới học. Thẩm Hi ngồi xuống, cẩn thận đặt hai tấm ván trượt của Hạ Cửu Gia xuống đất: "Tới, xỏ chân vào đây."
Hạ Cửu Gia luôn kiêu hãnh, cũng không do dự, chân trái nghiền qua nghiền lại trên mặt tuyết vài cái, đứng thẳng, sau đó nhấc chân phải lên, chuẩn bị xỏ vào chính giữa ván trượt tuyết. Không ngờ rằng, Thẩm học thần ngồi yên bên cạnh bỗng nhiên đưa tay ra, cầm lấy mắt cá chân cậu! Sau đó cẩn thận ước lượng, cẩn thận cầm bàn chân để đến chỗ chính giữa ván trượt, nói: "Dùng sức đạp lên, để ván trượt kẹp chặt giầy trượt tuyết."
"Cậu..."
Thẩm Hi ngẩng đầu, mờ mịt hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì..."
Chân còn lại cũng làm y như thế, Thẩm Hi bắt đầu dạy Hạ Cửu Gia: "Tách hai ván trượt ra, giữ chúng song song rộng bằng vai... Đầu gối hơi cong... Đúng rồi, thân trên đổ về phía trước, đúng, chỉ cần như vậy, tay cầm gậy trượt, đặt ở bên hông.... Nếu như té thì hãy té ngồi ra phía sau, bên trái hay phải đều được. Trọng tâm đặt ở chân trái thì hướng về trái, đặt ở chân phải thì hướng về phải."
"Hiểu rồi."
Hạ Cửu Gia thử mấy lần, cảm thấy cũng không khó lắm. Mà trong quá trình này Thẩm Hi luôn đi theo sau lưng cậu. Chẳng qua, Thẩm Hi cố ý thể hiện thật ngầu, một chốc thì xoay trái, một chốc thì xoay phải, gây chú ý vô cùng, khiến người mới học rất ghen tị. Thẩm Hi luôn trượt xuống trước, sau đó xoay người, nhìn chăm chú Hạ Cửu Gia, một đường là trượt ngược. Cảm thấy trượt ngược còn chưa đủ, thỉnh thoảng cậu còn nhảy lên hai cái.
Trong vòng nửa tiếng, Hạ Cửu Gia chưa té lần nào, cảm thấy không đã ghiền liền nói: "Tôi muốn đi đường trượt trung cấp."
"Cậu.. mới học lần đầu đã muốn đi đường trượt trung cấp?"
Hạ Cửu Gia bình tĩnh trả lời: "Ừm." Chuyện khiến cậu hạnh phúc nhất là học gì cũng so người khác nhanh hơn, biết nhiều hơn.
"Được rồi." Thẩm Hi đạp chắc lên bộ phận cố định trên ván trượt của Hạ Cửu Gia, giúp cậu tháo giày rồi ôm lấy ván trượt, gậy trượt chạy đi, để Hạ Cửu Gia cầm tay không.
Đường trượt trung cấp dốc hơn nhiều đường trượt sơ cấp – nếu bên sơ cấp độ dốc là độ, thì bên này tầm độ. Một số người trượt xuống, động tác khá thành thạo, Hạ Cửu gia còn thấy một người cầm theo chai Fanta, vừa trượt vừa uống khiến cậu há hốc mồm.
Thẩm Hi kêu Hạ Cửu Gia đứng ngay ngắn, nắm dây thừng đi lên một ghế cáp treo, nói: "Mở chân ra", sau đó giúp Nhóc Thịt Đông nhét đai an toàn vào giữa đùi.
"Thẩm Hi", Hạ Cửu Gia cau mày: "Chúng ta là cùng tới chơi với nhau mà."
Thẩm Hi không hiểu nhưng vẫn đáp: "Đúng vậy."
Hạ Cửu Gia có chút khó hiểu: "Cậu không cần..."Dừng một chút rồi vẫn nói tiếp: "Không cần luôn vây quanh tôi."
"..." Thẩm Hi một bên đáp ứng, một bên tủi thân.
Đứng trên đường trượt, Hạ Cửu Gia chỉ chỉ Thẩm Hi: "Cậu trượt xuống trước? Thử đường trượt xem có hố hay chướng ngại vật gì không."
"Được." Thẩm Hi không mang kính bảo hộ, xoay mông, lại vạn phần làm màu mà lao xuống, đem đường trượt dốc độ như là sân thi đấu trượt tuyết của Olympic, xoẹt bên trái vọt bên phải, quẹo cua gắt, người nghiêng một góc rất lợi hại.
Thấy Thẩm Hi trượt không chút chướng ngại nào, Hạ Cửu Gia hít một hơi thật sâu, khẩn trương vào đúng tư thế, gậy hai bên chống vào tuyết, lên đường!
Hạ Cửu Gia có một chút khoái cảm, liền hiểu vì sao môn thể thao này lại khiến người ta mê đắm – tốc độ mang đến sự kích thích cho giác quan.
Không ngờ đang trượt thì đằng trước xuất hiện một cái hố!!!
Vốn cậu lần đầu đi trượt nên không định luyện tập quẹo đổi hướng, nhưng giờ phút này không thể không quẹo, Hạ Cửu Gia hơi nghiêng người sang phải, trọng tâm chuyển sang phải, kết quả bị mất thăng bằng, trượt té, lộc cộc lăn hai vòng!
Thẩm Hi vốn ở cuối đường trượt chờ tiếp, lại nhìn thấy Nhóc Thịt Đông té ngã trên đất, tim hoảng hốt một giây, hét to: "Nhóc Thịt Đông! Có sao không?" Ngay lập tức cởi ván trượt tuyết, ném tất cả dụng cụ ngay tại chỗ, không thèm nhìn cũng không sợ mất, bám trụ dây thừng mà dùng cả tay cả chân leo lên dốc. Cậu không có thời gian ngồi xe cáp, chỉ có thể chạy nhanh trăm mét mà đến nơi.
Hạ Cửu Gia nằm trên đất, có chút ngỡ ngàng.
Rất nhanh, Thẩm Hi đến bên cạnh, đỡ Hạ Cửu Gia đứng lên, hỏi: "Tay có đau không? Mông có đau không? Đầu gối có đau không?"
Hạ Cửu Gia lắc đầu.
Thẩm Hi khom người, cẩn thận phủi sạch tuyết bám trên đùi, trên mông, trên tay đối phương. Sau đó nhìn Nhóc Thịt Đông, cậu gỡ bao tay ra, nhẹ nhàng phủi tuyết rơi trên tóc người ta, cảm thấy tóc Nhóc Thịt Đông ôi sao mà mềm. Thẩm Hi thấy mặt Hạ Cửu Gia cũng bị dính hai ba mảnh tuyết khi té, lại đưa tay ra, bắt đầu phủi phủi
Hạ Cửu Gia: "..."
Tuyết dính trên mặt không dễ rơi ra, Thẩm Hi suy nghĩ một chút, dứt khoát tháo găng tay còn lại, dùng hai ngón tay cái ra sức mà lau, sau mấy giây, tuyết giữa hai lớp da thịt đã tan không còn gì, chỉ để lại vài mảng nước còn mơ hồ mang theo nhiệt độ cơ thể.
Thẩm Hi lật bàn tay, dùng mu bàn tay sạch sẽ giúp Hạ Cửu Gia lau khô.
"Thẩm, Thẩm Hi..." Không biết sao mà khi bàn tay ấm áp của đối phương chạm gò má, còn có bị ánh mắt nghiêm túc của đối phương khóa lại, Hạ Cửu Gia có một chút khó thở.
Thẩm Hi thực sự rất anh tuấn.
Thẩm Hi hỏi: "Còn chơi được không?"
"Ừm, tôi không sao." Hạ Cửu Gia tiếp tục luyện tập, cố gắng quên đi những chuyện mới xảy ra.
Thẩm Hi lại bước thấp bước cao xuống dưới.
Hạ Cửu Gia học rất nhanh, hết một buổi chiều đã trượt thành thạo đường trượt trung cấp, nhưng cũng mệt mỏi cả người, muốn đi nghỉ ngơi.
Thẩm Hi dè dặt hỏi: "Tớ có thể đi hai đường trượt cao cấp chơi một chút được không?"
Hạ Cửu Gia khó hiểu mà trả lời: "Đi đi?"
"Được." Đã được đồng ý, Thẩm Hi vội vàng chạy đi – cậu không muốn để Nhóc Thịt Đông chờ đợi quá lâu.
Hạ Cửu Gia nhìn xa xa, phát hiện Thẩm Hi toàn thân hiện lên một chữ ngầu, đeo lên kính bảo hộ, lao vút xuống dưới. Nhìn tốc độ người nọ, Hạ Cửu Gia có chút hâm mộ. Chờ Thẩm Hi trượt xong liền nói: "Đáng tiếc, kỹ thuật của tôi không đủ."
"Tớ làm được động tác ôm người trượt tuyết, cậu có muốn thử không?"
"Thôi khỏi."
———-
Hai người cùng trở về homestay nhà gỗ của "khu nghỉ mát Thanh Ngọc Sơn", ăn một bữa đồ ăn style "nông thôn mới xã hội chủ nghĩa" đến g tối, không có chuyện gì làm, nên đi qua đi lại trong phòng khách homestay. Trong phòng khách có bàn bida, Hạ Cửu Gia trước kia cũng từng chơi nên nhao nhao muốn thử.
Thẩm Hi muốn thể hiện bèn áp đảo Hạ Cửu Gia trong một nốt nhạc, cơ bản mỗi một cú đánh đều có thể đưa bi vào lỗ. Hạ Cửu Gia bực mình muốn bùng nổ, khoanh tay đứng một góc phòng khách, mặt hướng vào tường, muốn khóc. Thẩm Hi rốt cục nhớ ra Hạ Cửu Gia từng vì bị người ta nói "tong teo như que củi, làm thịt mày còn dễ hơn làm thịt gà" mà luyện Muay Thái năm năm, là một người ở những phương diện khác luôn muốn mạnh hơn người, còn ở học tập thì lại không mạnh hơn được. Người như vậy cần phải để tâm một chút, vì vậy cậu nhanh đi dỗ: "Đừng... đừng như vậy, tớ học đánh bida nhiều năm rồi. Hay tớ dạy cậu đánh nhé? Cậu thông minh như thế nhất định sẽ tiến bộ rất nhanh."
Rốt cuộc sắc mặt Hạ Cửu Gia trở nên dễ coi hơn. Thẩm Hi kéo Hạ Cửu Gia trở lại bàn bida, chỉ vào quả bi màu vàng: "Cậu không được dạy, chỉ biết đánh bóng thẳng, như vậy mệt mỏi lắm. Cậu nhìn quả bi kia, cần có một quả khác đập vào bên trái, để nó vòng qua bi màu xanh, lại làm một gậy hướng thấp, để bóng quay lại đập vào bi đỏ."
"...???"
"Đều là toán học, có thể tính mà."
Kết quả, đến phiên Hạ Cửu Gia đánh, kết quả lại không bằng. Không học được, không thoải mái, hết sức nôn nóng.
Thẩm Hi nhìn dáng vẻ rất muốn học của Hạ Cửu Gia, bất thình lình lá gan cũng lớn hẳn, cố kiềm chế trái tim đang đập thình thịch mãnh liệt, làm bộ không thèm để ý chút nào, đem gậy bida của mình cắm lại vào giá, đi tới sau lưng Hạ Cửu Gia, lén hít một hơi lấy bình tĩnh. Sau đó tay trái đè lên tay trái đối phương, tay phải cầm gần đuôi gậy bida của Hạ Cửu Gia, cúi người xuống, nhìn qua như đang ôm người ta vào lòng, hơi điều chỉnh điểm chạm cầu, lại nâng cao đuôi gậy bida lên một chút, mắt nhìn vào quả bi trên bàn, hô hấp phất qua tai Hạ Cửu Gia: "Cảm nhận một chút vị trí này, góc độ này."
"..."
Hạ Cửu Gia có thể cảm giác được, hơi nóng từ hô hấp của đối phương phảng phất khiến tai cậu ngưa ngứa. Trên tay lại như có lông chim quét qua, một dòng điện yếu ớt từ ngón tay chạy thẳng đến tim. Mu bàn tay đang bị tay đối phương bao phủ chặt chẽ, sau lưng tiếp xúc gần gũi với đối phương, Hạ Cửu Gia tự dưng thấy có gì đó không đúng lắm.
Cậu đưa mắt nhìn về người đằng sau, đúng lúc Thẩm Hi cũng đưa mắt nhìn cậu, ánh mắt hai người thẳng tắp đối diện nhau trong khoảng cách gần. Thậm chí Hạ Cửu Gia có thể nhìn thấy từng chi tiết nhỏ trong tròng mắt đối phương, cậu như bị nó hút vào, hơi thở liền hỗn loạn.
Thẩm Hi dùng sức đẩy gậy, đánh vào quả bi trắng, quả bi lăn về bên phải, nhưng sau khi va chạm thì bị đẩy ngược lại, lăn về bên trái theo đường cung rộng. Chỉ nghe "ầm" một phát, nó đụng vào quả bi vàng mục tiêu, khiến cho bi bay vào trong lỗ. Mà quả bi trắng dưới tác động của cú thọc thấp, bị lực va chạm ngược hướng đẩy ngược trở lại, đụng vào quả bi đỏ.
Hạ Cửu Gia hơi hơi hiểu, tiếp tục luyện tập, tiến bộ nhanh chóng, nhưng lại không để cho Thẩm Hi cầm tay chỉ dẫn nữa.
———-
Trở về phòng đã là g. Hạ Cửu Gia đi tắm, chuẩn bị nghỉ ngơi. Lúc nãy vừa về phòng ngủ cậu có hơi do dự một chút, lấy điện thoại đọc từ vựng tiếng Anh, sau đó nhớ tới Thẩm Hi ngốc nghếch cả ngày hôm nay chẳng học tập gì, chỉ chơi không, trong lòng thầm thoải mái.
Mà Thẩm Hi bởi vì được cùng Nhóc Thịt Đông chơi suốt một ngày, còn được chạm nhẹ vào mặt, nắm nhẹ bàn tay nên đặc biệt cao hứng, cảm thấy đây là kì nghỉ chờ đợi điểm thi vui vẻ nhất mà mình từng trải qua.
Mà chờ đến thành tích công bố, sẽ còn càng vui vẻ hơn nữa.
Hơn g, hai người mặc quần áo ngủ, chuẩn bị làm một giấc thật ngon lành.
Chỉ có một cái giường lớn và một cái chăn, Hạ Cửu Gia cau mày. Thẩm Hi làm bộ như không để ý, nói: "Đều là con trai còn phải ngủ giường riêng?"
Hạ Cửu Gia suy nghĩ cũng cảm thấy có đạo lý.
Bởi vì ban ngày trượt tuyết mệt mỏi nên Hạ Cửu Gia ngủ rất nhanh, mặt xoay ra bên ngoài. Mà Thẩm Hi lại ngủ không được. Ngủ cùng một giường, đắp cùng một chăn với Nhóc Thịt Đông, nghĩ đến đấy là máu cả người sôi sùng sục, xao động bất an. Trong bóng tối đen như mực, nghe tiếng hít thở đều đặn của Hạ Cửu Gia, Thẩm Hi rất muốn hôn trộm cổ đối phương, nhưng nhanh chóng khắc chế dục vọng của mình.
Cuối cùng, vào g, cậu dè dặt mà nhấc người đến bên Hạ Cửu Gia, cách sống lưng Hạ Cửu Gia chỉ mấy cm mới dừng lại, một cánh tay đặt phía trên đỉnh đầu đối phương, một tay nhẹ nhàng ôm eo gầy của người mình thích. Cậu không dám mạnh tay, giữa bốn bề yên tĩnh, tiếng tim cậu đập như đánh trống.
Cậu gọi khẽ: "Nhóc Thịt Đông?"
Hạ Cửu Gia chẳng hay biết gì cả. Chắc chắn đối phương đã đi vào giấc mộng, Thẩm Hi đột ngột gọi: "Hạ Cửu Gia..."
Trước giờ Thẩm Hi chưa từng gọi đúng tên Hạ Cửu Gia, cậu toàn gọi là "Nhóc Thịt Đông", lúc mới khai giảng còn gọi hai ba lần "Đồ nhắm rượu" với "Chân gà tỏi ớt". Hạ Cửu Gia từng cự tuyệt biệt danh "Nhóc Thịt Đông", yêu cầu Thẩm Hi gọi đúng tên mình, nhưng Thẩm Hi cứ mặc kệ.
Mà giờ khắc này, trong tình huống Hạ Cửu Gia đã ngủ say sưa, Thẩm Hi lại hiếm thấy mà gọi "Hạ Cửu Gia."
Trong không gian tĩnh lặng như tờ này, Thẩm Hi vô cùng nghiêm túc nói: "Hạ Cửu Gia... tớ thích cậu."
======
Editor note: Hông biết có bạn nào khó chịu vì sự ta đây làm màu của Thẩm Hi hay sự hiếu thắng của Hạ Cửu Gia không. Tại tác giả có nói vào cuối truyện là có một số bạn đọc mười chương đầu khó chịu với Thẩm Hi và bỏ truyện. Bả nói bả thích việc "yêu thích một người làm người ta thay đổi tốt hơn", đó là lý do bạn sẽ từ từ thấy sự thay đổi và trưởng thành của hai đứa nhỏ. Mà hãy nhớ, đây mới chỉ là hai đứa nhóc choai choai mười lăm, mười sáu tuổi thôi, ấu trĩ hiếu thắng là chuyện thường, mà mình còn thấy chân thật sinh động nữa. Với cả mặc dù Thẩm Hi có trung khuyển, nhưng Hạ Cửu Gia không phải nữ vương đâu, hai đứa đều quan tâm chăm sóc nhau hết, chỉ là giờ ở giai đoạn Thẩm Hi đơn phương thôi.