Ngày thi giữa kỳ thứ hai, cũng là ngày cuối cùng, số môn thi rất nhiều. Buổi sáng thi vật lý và hóa học, mỗi môn tầm một tiếng; buổi chiều thi địa lý, lịch sử, chính trị, mỗi môn cũng tầm một tiếng; buổi tối thi môn sinh là xong.
Đề vật lý, hóa học và sinh cũng thật khó, cảm giác thầy cô như muốn "nhắc nhở" những học sinh giỏi, để những học sinh có thành tích nổi trội ấy hiểu con đường vào cổng trường đại học thật sự có bao nhiêu chông gai.
Hạ Cửu Gia vốn quyết tâm đoạt lại hạng nhất, rửa nhục lần trước, nên vô cùng cẩn thận, dùng ngón tay kiểm tra phiếu đáp án nhiều lần.
Đề địa lý lịch sử ngược lại khá dễ. Trường R là điển hình trọng tự nhiên nhẹ xã hội; trong lớp mười một thì đã có lớp khối tự nhiên, chỉ có lớp khối xã hội. Nhưng nếu địa lý, lịch sử, chính trị đã có phần trong điểm thi thì Hạ Cửu Gia cũng nghiêm túc học tập, nghiêm túc làm bài thi. Chữ cậu xinh đẹp tao nhã, bài thi trình bày rất ngay ngắn, rất bất đồng với phong cách cuồng dã của Thẩm Hi.
Trong lúc thi môn cuối cùng là Sinh học, Hạ Cửu Gia vừa viết vừa cảm thấy máu huyết hơi sôi trào. Tốt rồi... môn cuối cùng.
Hạ Cửu Gia đọc thầm: "Trong nước tiểu người bệnh tiểu đường có... ừm, glucozơ, có thể dùng thuốc thử Fehling để tiến hành kiểm nghiệm... Bệnh nhân viêm thận... nước tiểu có protein, có thể dùng thử nghiệm Biuret... phản ứng của cái trước là kết tủa đỏ gạch, phản ứng của cái sau là...tạo thành một phức hợp màu xanh tím."
Viết xong, Hạ Cửu Gia buông bút, thở ra một hơi thật dài. Lần này mọi thứ đều thuận lợi, nếu như vẫn không bằng Thẩm Hi... Hạ Cửu Gia suy tính: Vậy thì lần sau lại đánh gục cậu ấy.
Thế nhưng, sẽ không có chuyện đó. Căn cứ vào quan sát âm thầm của Hạ Cửu Gia với lần thi tháng đầu tiên, cậu trong trạng thái tốt chắc chắn áp được Thẩm Hi.
———-
Bước ra khỏi khu phòng học, Hạ Cửu Gia vừa vặn thấy Thẩm Hi ngay cửa khu. Thật ra cũng không phải tình cờ, mà vì rất nhiều bạn học vây quanh Thẩm Hi hỏi đề này đề kia, Thẩm Hi lại thích thể hiện, mới mãi không rời đi.
Vừa nhìn thấy Hạ Cửu Gia đi tới, Thẩm Hi lập tức đẩy một đống người đang đứng bên người ra: "Được rồi, tránh đường cho tớ về đi ngủ."
Thẩm Hi dính lấy Hạ Cửu Gia, hỏi: "Nhóc Thịt Đông, hôm nay thi thế nào?"
Hạ Cửu Gia nhìn Thẩm Hi, nhớ tới hạng nhất, lại nghĩ tới việc đoạt lại hạng nhất, trong lòng sảng khoái, không kiềm chế được cười tủm tỉm với Thẩm Hi: "Cũng ổn." Sau khi thi sinh xong, cậu rất có tự tin.
Thẩm Hi nhìn có chút phát ngốc. Da Nhóc Thịt Đông trắng như tuyết, ánh lên trong ánh đèn sân trường, tựa như những tia nắng lấp lánh trong buổi sớm mùa đông. Thẩm Hi ý thức được, trước giờ Hạ Cửu Gia chưa cười như thế lần nào.
Quả thật là... thích mình???
"Nhanh chóng về ngủ thôi." Cảm thấy đối phương hẳn là thích mình, Thẩm Hi đánh bạo, ôm vai Hạ Cửu Gia như với các anh em, tỏ ý bảo mau bước về trước. Tim cậu đập thình thịch, đầu ngón tay tự dưng bỏng rát giữa đêm rét mướt tháng vùng đông bắc.
Đi được nửa đường, bụng Hạ Cửu Gia phát ra tiếng "ọt".
"A..." Cậu có chút lúng túng. Vì không muốn bụng xảy ra vấn đề gì, cậu cũng chưa ăn cơm tối. Thi địa lý lịch sử chính trị xong là g chiều, nghỉ ngơi ba tiếng sau đó lại thi sinh, bây giờ đã gần h, Hạ Cửu Gia đói là tất nhiên.
Thẩm Hi hỏi: "Đói à?"
"Hơi hơi, tại chưa ăn cơm tối."
"Ừ ——-" Thẩm Hi kéo dài âm cuối, "Căntin đóng cửa rồi, đi ra ngoài ăn khuya không?" Cậu có xíu mong đợi trong lòng, bọn họ còn chưa từng ăn cơm riêng hai người đâu.
"Thôi vậy", cả một ngày căng thẳng thần kinh khiến Hạ Cửu Gia hơi mệt mội, "Chắc trở về ngủ thôi, mệt mỏi."
"Ừm."
Đưa Hạ Cửu Gia về phòng ngủ, Thẩm Hi suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy như vậy không được – Nhóc Thịt Đông vẫn còn đói mà. Trường R không cho phép gọi đồ ăn ngoài, vì vậy Thẩm Hi mặc thêm một cái áo khoác thật dày, ra ngoài trong trời lạnh giá, đi đến cổng sau trường học, vịn lan can nhảy "véo" qua cửa sắt, chạy đến khu chợ nhỏ đằng sau, nhìn ngó xem quán nào còn bán. Sau khi chạy hết con đường, cậu mua cho Nhóc Thịt Đông hai phần cổ vịt nướng, hai cái chân giò kho tương, hai cái bánh bao nhân thịt, một cái bánh kếp trứng, một phần gà rán Đài Loan, một phần khoai tây chiên và một ly trà sữa.
Hai tay đeo đầy đồ, Thẩm Hi lại đi nhảy lan can. Không ngờ oan gia ngõ hẹp, lại có người đang chờ. Chính là thầy giám thị từng bảo Thẩm Hi là "lưu manh".
Lúc này, đầu hói của thầy giám thị càng tỏa sáng trong bóng đêm, thầy gào: "Giờ này mà còn đi ra ngoài?!! Đi đâu làm gì???"
Thẩm Hi nhớ tới biệt danh của thầy – Hồng Tinh ERKE. Thầy giám thị khá đáng ghét, không được học sinh thích cho lắm, vì vậy cái biệt danh khó nghe Hồng Tinh ERKE này đã được truyền đời đời ở trường R. Bởi vì câu slogan của Hồng Tinh ERKE chính là "To be No.", đọc lên nghe y chang "Ngốc nghếch No." (nguyên gốc là chữ ngốc bức, phát âm là "tu bi"). Thẩm Hi cảm thấy, người đặt ra biệt danh này còn đáo để hơn mình rất nhiều.
(ERKE là một thương hiệu đồ thể thao thuộc sở hữu của công ty HongXing Erke Group của Trung Quốc. Thương hiệu chuyên về trang phục thể thao và đã tài trợ cho các biểu tượng thể thao lớn trong đội Olympic Trung Quốc.)
Bên ngoài nhiệt độ xuống thấp, Thẩm Hi sợ đồ ăn nguội lạnh, liền nhịn không được trả lời: "Em đi mua bữa khuya cho bạn học."
"Mua cho mấy bạn?"
"Cho một bạn ạ."
"Trò!!!" Thầy giám thị lại gào, "Mới học cấp mà đã yêu đương!!!"
"Yêu đương???" Thẩm Hi sửng sốt một giây, sau đó bất chợt vui mừng hớn hở: "Em thích thầy rồi đó. Thầy chờ em, nhất định em giúp thầy gỡ bỏ cái biệt danh kia."
Thầy giám thị: "???"
Bởi vì thầy quá choáng váng, nên lại để Thẩm Hi chạy mất.
———-
Trở lại dãy phòng ngủ, Thẩm Hi đi thẳng một đường qua lãnh địa riêng của lớp -. Mùi thơm nức mũi của cổ vịt nướng, chân giò kho tương, bánh bao thịt, bánh kếp trứng, gà rán và khoai tây chiên bay khắp hành lang.
An Chúng béo bay ra khỏi phòng đầu tiên: "Thẩm ca!! Có đồ ăn à???"
Sau đó, ông tám siêu cấp Tiền Hậu cũng đi ra hành lang: "Thẩm ca, cho ai vậy?" Hai người bọn họ luôn "đi đâu cũng một cặp", một béo một gầy mang đến hiệu quả thị giác hết hồn.
"Lăn lăn lăn." Thẩm Hi đi đến cửa phòng ngủ số , gõ cửa một tiếng, còn chưa kịp chờ người bên trong trả lời liền đẩy ra cánh cửa khép hờ, lẫm liệt đi vào. An Chúng Tiền Hậu như tiểu đệ mà đi sau Thẩm Hi. Lớp - có nhóm học sinh giỏi, nhóm học sinh kém, nhóm học sinh học bình thường. Thẩm Hi tự lập riêng một nhóm, vừa có học sinh giỏi như bạn cùng bàn và bạn cùng phòng, vừa có một đám tiểu đệ học hơi kém, như An Chúng và Tiền Hậu.
Hạ Cửu Gia đang cầm điện thoại xem tiểu thuyết , nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, vô cùng kinh ngạc: "Thẩm Hi?"
"Ừm", Thẩm Hi "bộp" một phát để một đống túi nylon lên bàn, giải thích "Tớ vừa cùng mấy anh em ra khu chợ đêm sau trường ăn bữa khuya. Đang ăn thì nhớ Nhóc Thịt Đông còn chưa ăn cơm nên mang về."
Hạ Cửu Gia hơi ngẩn người, bởi vì rõ ràng những thức ăn kia không phải đồ dư lại, mà là Thẩm Hi cố ý mua bữa ăn khuya. Lòng chợt có chút cảm động, bèn mở túi nylon, dùng tăm cắm một miếng gà rán, trong lúc bỏ vào miệng thì nói: "Cảm ơn cậu, tổng cộng hết bao nhiêu tiền?", vừa nói vừa đưa tay đi lấy ví tiền.
Thẩm Hi đứng một bên nhìn: "Tiền nong gì, lần sau cậu mời là được."
"Ừm."
"Ai yo", An Chúng cùng theo vào phòng không chút nghi hoặc bảo Thẩm Hi, "Nhiều như vậy một mình Hạ Cửu Gia làm sao ăn hết, mọi người cùng nhau ăn mới giải quyết được." Nói xong, tay phải đưa về phía bịch chân giò.
"Biến biến biến!" Thẩm Hi nhìn thấy liền gầm lên: "Tấm lòng son của anh đây, mày làm sao xứng nuốt vào bụng!!"
An Chúng sợ hãi run run, không dám đụng vào chân giò nữa.
Thẩm Hi còn nói: "Nhanh nhanh lăn." An Chúng kéo Tiền Hậu chạy mất.
———-
Đưa bữa khuya cho Nhóc Thịt Đông, trò chuyện một lúc, Thẩm Hi liền quyến luyến mà tạm biệt, quay về phòng của mình. Cậu ngồi tại bàn cầm điện thoại, nhìn khoản chi trả cho bốn tiệm "Mỹ vị cổ vịt", "Chân giò kho tương", "Cửa hàng bánh bao", "Đồ ăn vặt Đài Loan" trong app thanh toán; hồi tưởng lại Nhóc Thịt Đông rõ ràng ưa thích hai tiệm sau hơn, liền cảm thật đáng giá – ừm tối nay mình đã làm được một chuyện có ích cho cậu ấy.
Cười ngây ngô một lúc, Thẩm Hi phát giác phòng tắm của tầng sắp đến giờ đóng cửa, vội vàng cầm khăn tắm, sữa tắm dầu gội và quần áo sạch chạy ra khỏi phòng.
Bởi vì hôm sau được nghỉ nên người đến phòng tắm ít vô cùng, giờ này cũng chỉ còn lác đác vài người. Thẩm Hi cởi quần áo đi vào, phát hiện giữa sương mù mông lung có một người bạn học. Ký túc xá ở miền Đông Bắc không có phòng tắm riêng, mọi người đều dùng chung một phòng tắm, một tầng lầu có một phòng tắm đã được xem là "điều kiện khá tốt" rồi.
Thẩm Hi tùy ý liếc nhìn, ngay lập tức như bị sét đánh, thân thể cứng ngắc, đóng đinh tại chỗ!!!
Đó là Nhóc Thịt Đông!!!
Tuy nói dùng chung phòng tắm, nhưng cơ hội để gặp một người nào đó mình quen cũng không quá lớn.
Hạ Cửu Gia khá xấu hổ nên quay mặt vào tường mà tắm, không giống những người bạn khác vừa tắm vừa có thể trò chuyện cười đùa. Cậu biết sẽ không ai chú ý đến mình, nhưng cậu không thoải mái được.
Thẩm Hi lẳng lặng đứng bất động, nhìn sương mù sau khi tản đi, lộ ra bóng lưng nhẵn nhụi của Nhóc Thịt Đông. Xương bả vai của Hạ Cửu Gia nhô khá cao, khiến phần giữa hai xương bả vai hõm vào thật sâu; eo nhỏ, còn có hõm Apollo rất rõ, hai chân vừa trắng vừa dài, mông tròn trịa đầy đặn. Tổng thể trông hơi gầy, nhưng không phải là da bọc xương mà vẫn có sự đầy đặn, khỏe mạnh và đầy năng lượng của thiếu niên.
(hõm Apollo là tên gọi hai lúm đồng tiền sau lưng, đối xứng ngay phần eo ở đàn ông)
Thẩm Hi bỗng nhiên cảm thấy một dòng điện vọt thẳng xuống bụng dưới, trong lòng cả kinh, khăn tắm trong tay không nắm chặt, bèn rơi xuống, đậu hờ hững bên hông. Cậu nhặt khăn tắm lên, vội vàng đi đến vòi hoa sen đối diện Hạ Cửu Gia, xoay lưng với đối phương, vặn tay nắm, rầm rầm xoay đến "nước lạnh", xoay đến mức nước lạnh nhất, không ngừng tự nhủ thầm: "Bình tĩnh, bình tĩnh, tỉnh táo, tỉnh táo..."
Cậu bắt đầu đọc thuộc lòng bài đọc giờ văn : "Gì nhỉ... đúng rồi...Thái tử cập tân khách tri kỳ sự giả, giai bạch y quan dĩ tống chi. Chí dịch thủy thượng, ký tổ, thủ đạo. Cao tiệm ly kích trúc, Kinh Kha hòa nhi ca, vi biến trưng chi thanh, sĩ giai thùy lệ thế khấp. Hựu tiền nhi vi ca viết: Phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn, tráng sĩ nhất khứ hề bất phục hoàn..."
Đọc hết, lại bắt đầu đọc . Sau đó đọc tiếp . Cuối cùng mới khá hơn.
Nhưng vừa khá được chút, lại bắt đầu rục rịch trở lại. Thẩm Hi vừa xối nước vừa nghĩ: "Có cần gọi Nhóc Thịt Đông giúp đỡ bôi sữa tắm lên lưng mình không?"
Chủ động yêu cầu người ta giúp hẳn tám chín phần là sẽ bị cự tuyệt... nhưng nếu mình khăng khăng bảo mình sờ không tới sau lưng, nhờ đối phương bôi giúp một tí, Nhóc Thịt Đông tốt như vậy hẳn sẽ không chối từ đâu.
Vừa nghĩ tới mấy ngón tay thon dài trắng nõn, nhưng rất mạnh mẽ vì từng luyện Muay Thái sẽ mang theo sữa tắm mà di chuyển trái phải trên lưng mình, Thẩm Hi lại máu nóng bừng bừng, da đầu tê dại.
Không, không được, cậu nghĩ: Không xối nước lạnh không đọc bài văn, mình sẽ không chịu nổi, sẽ...
Sau đó lại xoắn xuýt: Muốn; không được; thật muốn; thật sự không được; đặc biệt muốn; đặc biệt không được...
Ngay tại lúc Thẩm Hi trù trừ, Hạ Cửu Gia đóng lại vòi nước, tắm xong. Thẩm Hi cũng không chú ý.
Hạ Cửu Gia đi ngang, bất thình lình bị mấy giọt nước bắn lạnh, run rẩy: "Má ơi!! Lạnh!!"
Thẩm Hi quay đầu, lại không dám đưa mắt nhìn xuống, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt và phần cổ đỏ bừng vì bị hơi nóng hun của Hạ Cửu Gia.
Hạ Cửu Gia không tin nổi: "Thẩm ca, đang mùa đông mà tắm nước lạnh?"
"..." Thẩm Hi suy nghĩ hai giây, nhếch một bên khóe miệng, thái độ rất ngầu mà đáp lại: "Lúc nào cũng vậy đó. Tắm nước lạnh có nhiều điểm tốt, vừa giúp cơ thể không dễ bị cảm mạo, còn có thể rèn luyện mạch máu, phòng ngừa các loại bệnh."
"Thì ra là thế." Hạ Cửu Gia gật đầu, bước đi, trong lòng hết sức bội phục.