Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!

chương 124: sản phu xuất huyết

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Đậu

"Nâng chân lên một chút".

"Tay đừng lộn xộn, sẽ xong nhanh thôi".

Phó Thâm bị Lộ Tinh ở trong bồn tắm hắt nước lên mặt, căn bản không lau được.

Lộ Tinh bây giờ ỷ vào trong bụng mình có em nên Phó Thâm không dám đụng đến cậu, cứ ngồi nghịch.

Phó Thâm không cho cậu động đậy, còn cậu hết lần này đến lần khác cứ động đậy, còn muốn thay đổi trò trêu chọc Phó Thâm. Phó Thâm lau sạch làn da trên đùi, chỗ đó vô cùng mịn màng, anh chẳng nỡ dùng một chút lực nào.

Lộ Tinh mới vừa rồi còn đang ngồi thẳng giờ người lại hơi khom xuống, kề sát gần Phó Thâm, con ngươi linh động xoay vài vòng, lại đang suy nghĩ mấy cái trò xấu xa.

Phó Thâm cúi đầu chuyên chú lau đùi cho cậu nhưng không chú ý đến động tác rất nhỏ của Lộ Tinh.

Khóe miệng Lộ Tinh đột nhiên nhếch lên, bàn tay nhỏ giơ lên trên, sò mó cái yết hầu cưng cứng của Phó Thâm. Phó Thâm theo phản xạ có điều kiện lùi về sau, Lộ Tinh lập tức rướn theo sờ tiếp.

"Nhóc nghịch ngợm, em lại muốn làm gì?" Lúc Phó Thâm nói, yết hầu theo đó dịch lên một chút.

Ngón tay Lộ Tinh đặt lên trên, di chuyển theo nó cảm thấy rất thú vị.

"Tinh Tinh muốn sờ chút xíu". Lộ Tinh mím môi cười với Phó Thâm, lộ ra hạt gạo nhỏ nơi khóe miệng: "Yết hầu của chồng thần kỳ quá".

"Em cũng có mà".

Lúc Phó Thâm nói chuyện còn lướt qua cổ Lộ Tinh, có điều của Lộ Tinh không lớn, cũng không rõ ràng, gợi cảm như Phó Thâm.

"Của Tinh Tinh không thú vị". Dù sao Lộ Tinh cũng không buông tay.

Phó Thâm thật là không còn cách nào khác, sau đó là rửa tay.

Lộ Tinh chỉ cảm thấy sờ chưa đủ, móng tay nhẹ nhàng gãi lên yết hầu Phó Thâm, cậu vừa động yết hầu Phó Thâm cũng động.

Lộ Tinh cười càng vui vẻ.

Phó Thâm thấy cậu vui vẻ, cũng không có ý kiến gì để Lộ Tinh nghịch yết hầu của mình, chỉ là không chỉ yết hầu anh ngứa, mà ngay cả tim cũng ngứa.

"Chồng ơi, yết hầu của anh chỉ để mình Tinh Tinh sờ được không?" Lộ Tinh cảm thấy cái này trên cổ Phó Thâm rất hiếm.

Phó Thâm nghe vậy thì cười, cảm thấy nên chọc cậu một chút.

"Nếu sau này em bé của chúng ta muốn sờ, em có cho không?"

Phó Thâm vừa hỏi, nụ cười trên mặt Lộ Tinh cứng đờ, nhưng sau đó nhanh chóng hồi phục lại: "Nếu là em bé, thì cho chứ".

"Tinh Tinh thích em bé nhất". Lộ Tinh sờ sờ cái bụng tròn vo của mình càng đừng nói vui vẻ xiết bao.

Kết quả cậu thì vui vẻ, nhưng Phó Thâm thì không có vui.

Lộ Tinh nói thích em bé nhất, nhưng trong trí nhớ của Phó Thâm, trước đây Lộ Tinh luôn treo lời nói bên miệng là: "Tinh Tinh thích Phó Thâm nhất".

Tuy đó là con ruột của mình, Phó tổng vẫn không nhịn được ăn dấm.

Lúc trước có một Ôn Ngôn đã đủ cho anh ăn một thùng dấm rồi, hiện tại đến con mình.

"Chồng ơi?" Lộ Tinh phát giác Phó Thâm đang ngây người.

Phó Thâm nhăn mặt, động tác trên tay cũng không thuận lợi.

Nhưng Phó Thâm vẫn tự mình lau sạch sẽ người cho Lộ Tinh, lau sạch vết nước rồi ôm người cá nhỏ trần trụi trở lại giường, đắp chăn lại.

Nhận thấy Phó Thâm không nói chuyện với mình nữa, Lộ Tinh ngẫm nghĩ xem liệu có phải mình đã làm gì chọc Phó Thâm không vui hay không. Thế nhưng Lộ Tinh thật sự nghĩ không ra.

"Chồng ơi?" Lộ Tinh nắm lấy bàn tay ấm áp của Phó Thâm không để cho anh đi: "Anh không vui hả?"

"Có phải Tinh Tinh làm gì sai khiến anh không vui không?" Lộ Tinh không thích giữ cái loại chuyện liên quan đến vấn đề tình cảm của cậu với Phó Thâm ở trong lòng.

Phó Thâm ngồi bên mép giường không nói gì, chỉ thò tay qua khe hở trong chăn, nắm lấy mắt cá chân của Lộ Tinh.

Mắt cá chân Lộ Tinh rất mẫn cảm, bị nắm như vậy, cả người cậu không kiểm soát được run lên.

Phó Thâm không nhanh không chậm lấy mắt cá chân trần của Lộ Tinh ra khỏi chăn, xương khớp cổ chân của Lộ Tinh không lớn, một bàn tay Phó Thâm bao được hết.

"Chồng ơi..."Khuôn mặt Lộ Tinh nóng lên.

Phó Thâm ôm mu bàn chân trắng nõn mềm mại của cậu hôn một cái, hành động mập mờ lộ liễu.

Hô hấp Lộ Tinh trở nên dồn dập.

Nhưng như vậy vẫn còn chưa kết thúc, bàn tay Phó Thâm di chuyển xuống, giữ chặt lòng bàn chân Lộ Tinh, cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay Phó Thâm.

"Tinh Tinh, anh cảm thấy mình rất vô dụng". Phó Thâm cúi đầu, Lộ Tinh không thể nhìn ra biểu cảm của anh khi nói những lời này.

Nhưng cậu có thể nghe thấy được trong lời nói của Phó Thâm là mất mát và thất vọng.

Lộ Tinh không thích Phó Thâm như vậy, ở trong mắt cậu, Phó Thâm vĩnh viễn luôn tồn tại như ánh sáng.

Lộ Tinh tiến lại gần, cúi thấp người, từ dưới nhìn lên Phó Thâm, muốn nhìn thấy mặt anh.

Lộ Tinh cười với anh.

"Không nha, chồng là người lợi hại nhất". Lộ Tinh không chút tiếc lời khen ngợi Phó Thâm, trong mắt cậu đây không phải là cường điệu mà bởi vì Phó Thâm ở trong lòng cậu chính là như vậy.

"Sao chồng lại tự dưng không vui?" Lộ Tinh sờ đầu Phó Thâm, bàn tay nhỏ phủ lên đầu Phó Thâm, muốn vuốt ve con chó đen to lớn bị tổn thương. Phó Thâm ôm lấy Lộ Tinh, đặt đầu lên vai cậu: "Bởi vì anh sợ em bị người ta cướp đi".

"Trước đây em luôn nói em là người thích anh nhất, nhưng bây giờ thì không nữa". Phó Thâm chẳng thấy mình là người cẩn thận, nhưng khi đối mắt với vấn đề trong mối quan hệ với Lộ Tinh, tim anh còn nhỏ hơn cái mũi kim.

Nhìn Lộ Tinh nói nhiều với người khác vài câu, nghe Lộ Tinh thường xuyên nhắc tới người nào đó, Phó Thâm sẽ cảm thấy khủng hoảng.

Nghe Phó Thâm nói như vậy, Lộ Tinh rất nhanh phản ứng lại, Phó Thâm bởi vì câu nói 'Tinh Tinh thích em bé nhất' của cậu mà không vui.

Lộ Tinh giữ nguyên tư thế ôm lấy Phó Thâm.

"Tinh Tinh thích em bé nhất, nhưng người duy nhất Tinh Tinh yêu là Phó thâm mà".

"Không ai thay thế được hết á".

Trong giọng nói Lộ Tinh mang theo nụ cười.

Lời của Lộ Tinh quả nhiên là hữu dụng nhất, trong nháy mắt Phó Thâm đã nở nụ cười.

"Muốn nghe em nói nữa".Giọng điệu Phó Thâm vừa cố chấp lại vừa hưởng thụ.

"Tinh Tinh yêu chồng nhất. Yêu chồng Phó Thâm nhất". Lộ Tinh cũng học được cách dỗ Phó Thâm vui vẻ.

Đôi môi Phó Thâm dừng lại trên cổ Lộ Tinh, như có như không hôn cậu, động tác y như mèo mút.

Lộ Tinh bị anh làm cho ngứa ngáy, dịch người ra, hai tay ôm lấy đầu Phó Thâm, tiến lại gần hôn lên môi anh.

Phó Thâm phát hiện lá gan của Lộ Tinh càng ngày càng lớn, hơn nữa nhiều lúc còn có thể tự mình chủ động làm ra mấy trò khiêu khích người khác.

Nhà chính nhà họ Tần cũ.

Lúc này Tần Húc vẫn đang làm ca đêm ở công ty.

Ôn Ngôn và ông cụ Tần cùng nhau ngồi ăn tối, ăn cơm cả buổi hai người cũng không nói câu nào, Ôn Ngôn rất dè dặt, động tác gắp thức ăn không dám quá lớn.

Ôn cụ Tần dường như nuốt không nổi, không ăn được mấy miếng tay cầm đũa gắp dần chậm hơn.

Ôn Ngôn chú ý gì đó, lén lút nhìn sắc mặt ông cụ Tần.

Sắc mặt ông cụ vẫn bình thường chỉ trông nhìn có chút mệt mỏi.

"Cậu cứ từ từ dùng đi". Ông cụ Tần nói xong thì đỡ bàn ăn đứng dậy.

Ôn Ngôn thấy vậy đang muốn cùng ông cụ đứng dậy, lại bị ông cụ ngăn lại.

"Ăn nữa đi, đã khuya rồi, không biết khi nào Tần Húc mới về nhà". Giọng điệu ông cụ nói chuyện với Ôn Ngôn rất bình tĩnh, nhưng đối với Ôn Ngôn mà nói đã là một sự ôn nhu hiếm thấy. Cậu ngồi im không nhúc nhích, mà ánh mắt lại nhìn theo bóng lưng của ông cụ.

Ông cụ từng bước từng bước đi lên tầng, tay vịn vào lan can, bước chân khá vững vàng.

Trong lòng Ôn Ngôn dâng trào, tuy rằng ông cụ Tần luôn đối với cậu bằng bản mặt không tốt mấy, nhưng sau một thời gian ở chung, cậu cảm thấy với tư cách là người lớn trong nhà mà nói, ông cụ Tần rất tốt.

Tốt với Tần Húc, với mọi người trong nhà họ Tần.

Lúc này, ông cụ trên cầu thang đột nhiên choáng váng, lòng bàn chân giẫm vào không khí.

Tim Ôn Ngôn nháy mắt nhảy vọt lên cổ họng, bước chân xông lên, tuy cái bụng to hành động không tiện, nhưng cậu không có một chút do dự.

Cũng may là ông cụ vịn chặt vào lan can nên không bị ngã.

"Ông nội Tần!" Ôn Ngôn đỡ ông cụ vững: "Ông không sao chứ?"

Đầu ông cụ Tần choáng váng dữ dội, cho nên không để ý nói chuyện với Ôn Ngôn, sắc mặt càng tái nhợt hơn.

Ôn Ngôn nhớ tới Tần Húc từng nói ông cụ bị cao huyết áp, dễ gây chóng mặt.

"Ông nội Tần, cháu đỡ ông về phòng nghỉ ngơi". Ôn Ngôn nói xong tiếp tục đỡ ông cụ đi lên cầu thân, bước chân ông cụ bước đi khó khăn.

"Ông đi chậm một chút, chậm một chút".

Ôn Ngôn cẩn thận đỡ ông cụ lên trên, kết quả ông cụ vừa mới đi được hai bước, lòng bàn chân lại giẫm hụt, cả người ngửa ra sau.

Ôn Ngôn giật mình kinh sợ, cả người đỡ sau lưng ông cụ, nhưng dáng người gầy gò của cậu nào có chống đỡ được.

Chân trái của Ôn Ngôn không tự chủ được lùi về sau, bởi vì không thấy nên cũng trực tiếp giẫm lên không khí, khi thân thể ngã xuống, đầu óc Ôn Ngôn trong giây lát trở nên trống rỗng.

Với tiếng động lớn, cả người Ôn Ngôn ngã xuống cầu thang, còn không kiểm soát được mà lăn xuống vài vòng.

Trong lúc hoảng loạn Ôn Ngôn chỉ có một ý nghĩ trong đầu chính là bảo vệ đứa bé trong bụng mình.

Ông cụ Tần vì được được Ôn Ngôn đỡ, mặc dù vẫn ngã nhưng không nặng nề như Ôn Ngôn.

"Ôn thiếu!" Quản gia bưng thức ăn vào vừa nhìn thấy cảnh tượng ngay trước mặt, lập tức bị dọa sợ không nhẹ. Ôn Ngôn nằm trên sàn nhà, cậu đau quá, cả người đau, nhưng đau nhất vẫn là bụng.

"Tôi, bụng tôi..." Ôn Ngôn ôm bụng, hai mắt đau đến đỏ ngầu.

"Bụng đau quá..." Giọng nói Ôn Ngôn run rẩy, hô hấp càng gấp gáp.

Quản gia vội vàng sai người gọi xe cấp cứu, liên lạc với Tần Húc.

Ôn Ngôn đang chảy máu, cậu có thể cảm nhận được hạ thể có thứ gì đó nóng ẩm trào ra ngoài, ngoài tầm kiểm soát của cậu.

Ôn Ngôn đột nhiên rất sợ hãi, sợ đứa bé bị thương, thậm chí là mất...

"Ôn thiếu, kiên trì một chút, bác sĩ đến ngay!"

"Kiên trì lên!"

"Không sao hết, không sao hết!"

Quản gia không ngừng trấn an Ôn Ngôn , bảo cậu đừng nhắm mắt.

Ôn Ngôn cắn răng một mực kiên trì, nhưng ánh sáng trong tầm mắt càng ngày càng tối, khiến cho cậu thậm chí sinh ra ảo giác mình sắp chết.

Tình trạng của ông cụ Tần cũng không khả quan, tình trạng choáng váng vẫn còn chưa hết.

Mười phút sau, xe cứu thương rốt cục cũng đến, đưa cả Ôn Ngôn và ông cụ đến bệnh viện.

Khi nhận được tin tức, thật ra Tần Húc đang chuẩn bị về nhà.

Tần Húc bất chấp vội vàng trở về nhà cũ họ Tần, nhưng những gì hắn thấy chỉ là một vũng máu Ôn Ngôn để lại ở lối lên cầu thang.

Trong nháy mắt thế giới của Tần Húc như sụp đổ, Ôn Ngôn bị tai nạn chảy rất nhiều máu.

Tần Húc tự nhủ đây không phải là lúc phát điên, Ôn Ngôn vẫn đang đợi hắn ở bệnh viện. Tần Húc chạy đến bệnh viện, quản gia đang lo lắng chờ ở ngoài cửa phòng phẫu thuật.

"Thiếu gia!"

Quản gia đón Tần Húc, đúng lúc này của phòng phẫu thuật mở ra, y tá đi ra hỏi: "Ai là người nhà của bệnh nhân?"

"Tôi, là tôi đây! Tôi là chồng của em ấy!" Tần Húc chạy tới chỗ y tá, lo lắng đến mức không biết nên nói gì.

"Sản phu xuất huyết nặng, cần người nhà ký tên"

Tần Húc nhìn thấy tờ giấy trên tay y tá "thông báo về tình trạng nguy kịch".

Truyện Chữ Hay