Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!

chương 123: tự gánh hậu quả

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Đậu

"Ăn chút gì đi, đều là thứ em thích".

Tần Cao Dương nháy mắt với trợ lý, trợ lý hiểu ý đưa hộp thức ăn tới đây. Một tiếng trước Vu Cố đã tỉnh lại sau cơn hôn mê, bởi vì chấn động não, vừa mở mắt Vu Cố liền nôn bừa bãi một đợt, gần như nôn hết cả ra.

Tần Cao Dương mở hộp thức ăn ra, mùi thơm của thức ăn tràn ra, ngửi thấy rất ngon miệng. Trợ lý dọn một cái bàn nhỏ, Tần Cao Dương đặt đồ ăn trước mặt Vu Cố. Vu Cố ngồi một mình, ánh mắt không cảm xúc rơi trên khăn trải giường trắng tuyết, phảng phất như muốn cách ly tất cả các âm thanh và động tác của Tần Cao Dương ở bên ngoài.

Thấy Vu Cố không có phản ứng, Tần Cao Dương hơi tăng âm lượng, nhưng vẫn không mất đi nhẹ nhàng lại gọi anh một tiếng như cũ.

"Vu Cố, nghe lời ăn cơm". Cái thìa của Tần Cao Dương đã đưa đến trước mặt Vu Cố.

Vu Cố định thần lại, ngẩng đầu nhìn hắn, giơ tay lên lật đổ cái bàn với thức ăn trước mặt.

"Cút". Giọng của Vu Cố rất lạnh, cũng rất bình tĩnh, hông có chút tình cảm nào.

Tần Cao Dương không ngờ đến động tác này của Vu Cố, quần áo vừa rồi mới thay xong lập tức lại dính đầy vết dầu mỡ và cơm.

"Tần tổng!" Trợ lý Đào ở một bên nhìn mà kinh hãi.

Vu Cố vẫn cúi đầu như cũ, không thèm nhìn, cũng mặc kệ phản ứng của Tần Cao Dương như thế nào. Tần Cao Dương xua tay cắt ngang động tác lau quần áo của trợ lý cho hắn.

"Nếu giờ em không muốn ăn, vậy lát nữa ăn". Trong lời nói của Tần Cao Dương không nghe ra một tia tức giận, vẫn ôn nhu như trước.

Đúng lúc này, bác sĩ gõ cửa vào kiểm tra phòng.

Tần Cao Dương thừa dịp này đi thay quần áo sạch.

Vu Cố mặc kệ động tác của bác sĩ trên người, tựa như một con búp bê mặc người đùa bỡn. Lúc Tần Cao Dương quay lại, bác sĩ vừa lúc cất dụng cụ khám cho Vu Cố.

"Bác sĩ thế nào rồi?"

Vu Cố ngồi ở trên giường không nhúc nhích, Tần Cao Dương chủ động hỏi.

"Đã nằm viện quan sát hai ngày rồi, trước mắt không có vấn đề gì lớn".

Chào bác sĩ đi, Tần Cao Dương lại trở lại bên cạnh Vu Cố một lần nữa.

"Vu Cố". Tần Cao Dương gọi anh, nhưng Vu Cố không để ý đến.

"Cách đây một thời gian tôi đã đến Nhật Bản một chuyến, đến nơi mà chúng ta từng chơi trước kia".

"Không phải em rất muốn đi lại một lần nữa sao, chờ em khỏe rồi chúng ta lại cùng đi, còn có thể đi ăn sushi trứng cá muối".

Tần Cao Dương nói rất nhiều chuyện, chỉ hy vọng Vu Cố có thể đáp lại hắn một chút, dù chỉ là một ánh mắt thôi cũng được.

Thật lâu sau hắn cũng không có được một ánh mắt tốt của Vu Cố, nếu Tần Cao Dương mà không có chút tức giận nào, đó không phải là hắn.

Tần Cao Dương giơ tay giữ cằm Vu Cố, để cho anh nhìn lên.

"Vu Cố, đến cuối cùng thì em muốn gì?"

"Em nói đi được không?" Tần Cao Dương dỗ dành Vu Cố nói chuyện y như trước đây.

Đôi mắt Vu Cố chuyển động, xem như có chút động tĩnh.

"Tôi muốn anh cút xa ra, thả tôi đi".

"Đời này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa".

Vu Cố thật sự rất lạnh lùng, lạnh đến mức lòng Tần Cao Dương phát lạnh.

"Vu Cố, em biết đây là chuyện không thể, đừng nói mấy lời ngu ngốc".

"Tôi nhất định phải mang em trở về".

Tần Cao Dương biết tính khí của Vu Cố cứng đầu như thế nào, khi nói chuyện hắn đều cố gắng treo nụ cười.

"Tần Cao Dương". Vu Cố đột nhiên gọi tên Tần Cao Dương: "Anh thật sự đúng là muốn ép chết tôi".

"Vậy tôi thực sự sẽ chết cho anh xem". Vu Cố đột nhiên nở nụ cười.

Nụ cười này của Vu Cố, trong đầu Tần Cao Dương chợt lóe lên nụ cười của anh với hắn khi đâm vào tường.

Tim Tần Cao Dương không khỏi đập nhanh, hắn biết Vu Cố thật sự sẽ làm ra chuyện này. Tần Cao Dương ngồi bên mép giường, chậm rãi ôm Vu Cố vào lòng, ngửi mùi của Vu Cố, nhưng lúc đó trên người Vu Cố nồng nặc nhất là mùi thuốc.

"Vu Cố, đừng như thế". Giọng điệu Vu Cố giống như đang nài xin, hắn sợ, sợ Vu Cố lại sinh ra những ý niệm hồ đồ muốn chết muốn sống trong đầu.

"Trước đây em có như này đâu".

"Đừng ngốc, đừng ngốc..."

Tần Cao Dương gắt gao ôm chặt lưng Vu Cố, như thể điều này sẽ có thể ngăn cho Vu Cố không làm chuyện ngu ngốc một lần nữa.

"Tôi không ngu". Cả người Vu Cố đều lạnh lão, bao gồm cả bàn tay vừa rút ống tiêm ra.

"Có ai mà chẳng muốn sống? Nhưng ở cùng với anh, tôi thà cam tâm đâm đầu chết còn hơn". Giọng điệu của Vu Cố đã không còn cực đoan, thậm chí là bình thản, nhưng chính loại bình thản như vậy lại làm cho Tần Cao Dương càng thêm khó chịu.

"Anh buông tha cho tôi đi".

"Nể mặt tôi làm trâu làm ngựa đùa giỡn nhiều năm như vậy, buông tha cho tôi đi, chừa cho tôi một con đường sống đi".

"Nếu như anh còn chút thương hại với tôi, thì đừng quấy rầy tôi nữa".

"Tôi chỉ muốn giống như một người bình thường, sống một cuộc sống bình lặng".

Tần Cao Dương bị những lời này của Vu Cố làm cho nhất thời không biết nên nói như thế nào, mờ mịt lại luống cuống.

"Vu Cố..." Tần cao Dương ôm lấy hai tay Vu Cố không chút lơi lỏng.

"Tôi biết trước kia là tôi không tốt".

"Nhưng sau này sẽ không, tôi hứa".

"Tôi biết em thích tôi, tôi hứa với em, về sau chúng ta sẽ bình bình lặng lặng mà sống".

"Tôi thật sự muốn ở bên em".

Trong khoảng thời tìm kiếm Vu Cố, mỗi ngày Tần Cao Dương đều có thể hiểu rõ được tình cảm của mình đối với Vu Cố đến tột cùng là như thế nào.

Hắn thích Vu Cố...

"Nhưng tôi không muốn". Vu Cố bật cười, như đang giễu cợt, giễu cợt cái thâm tình muộn màng thấp hèn hơn cỏ này của Tần Cao Dương, nhưng càng nhiều vẫn là tự giễu.

Thâm tình muộn màng thấp hèn hơn cỏ: Căn bản là sau khi một đoạn tình cảm chấm dứt, một bên trong đó lại hối hận, quay đầu lại biểu hiện thâm tình của mình, bị bên kia nhìn ra vẻ thân thiết, cảm giác so với cỏ cũng không bằng. Cre: Baidu.

"Thật sự không muốn, tôi mệt rồi". Vu Cố dùng hết sức đẩy Tần Cao Dương ra, không nói nữa nằm xuống nhắm mắt lại.

Tần Cao Dương im lặng nhìn hai mắt nhắm nghiền của Vu Cố, muốn nói gì đó, nhưng đến cuối cùng, tất cả lời muốn nói bị hắn nuốt trở về.

Chớp mắt một ngày đã trôi qua.

Vu Cố mê man chìm vào giấc ngủ say.

Trong khoảng thời gian đó Tần Cao Dương gọi anh ăn cơm, vì thế anh cũng không động đậy.

Bác sĩ nói anh cứ như vậy thì sớm muộn gì cũng bị tụt huyết áp. Hơn nữa vốn Vu Cố bị bệnh dạ dày nghiêm trọng, bây giờ mặc dù đối đến mức dạ dày co giật, anh cũng không chịu liếc mắt nhìn thức ăn Tần Cao Dương chuẩn bị.

Tần Cao Dương biết, Vu Cố đang cố ý.

"Vu Cố, nếu em ăn gì đó, tôi sẽ không ép em trở về". Cuối cùng Tần Cao Dương cũng buông lỏng, hắn biết rõ Vu Cố sẽ thật sự khiến mình chết đói.

"Tôi hứa, chỉ cần em ngoan ngoãn ăn uống, dưỡng bệnh thật tốt, tôi sẽ không ép em về Dung Thành".

Sợ Vu Cố không tin, Tần Cao Dương còn viết giấy chứng minh làm bằng chứng.

"Không phải em một sống cuộc sống của người bình thường sao, chết đói thì làm được gì nữa". Nhìn thấy Vu Cố cuối cùng cũng chịu ăn cơm, tim Tần Cao Dương mới rớt xuống một nửa.

Chỉ là chưa ăn được mấy miếng còn chưa nuốt vào bụng, dạ dày Vu Cố đã không chịu nổi, nôn sạch những gì vừa ăn.

Đau dạ dày, đau đầu, Vu Cố luân phiên bị hành hạ, cả người uể oải như trước. Vu Cố khó khăn nuốt một bát cháo, Tần Cao Dương muốn đút cho anh, nhưng Vu Cố không chút suy nghĩ đã từ chối.

"Vu Cố" Tần Cao Dương nhìn Vu Cố nhắm mắt lại, nhưng biết anh không ngủ: "Em không muốn trở về cũng được, nhưng hứa với tôi là không bỏ trốn nữa".

"Nếu không bất kể em chạy đi đâu tôi cũng bắt em trở về".

Lông mày Vu Cố khẽ nhúc nhích, một lát sau mới mở miệng.

"Tôi sẽ không đi".

"Người nên đi là anh, không phải tôi".

"Vất vả lắm tôi mới có một cuộc sống mới, dựa vào cái gì phải vì anh mà phủ nhận tất cả". Vu Cố vẫn nhắm mắt lại, nhớ lại khoảng thời gian mình kinh doanh cửa hàng hoa, tuy không kiếm được nhiều tiền nhưng tâm trạng của anh quả thật là tốt hơn rất nhiều, tìm được sự yên bình đã lâu không gặp, cũng gặp được hai, ba người bạn mới.

"Chỉ cần sau này anh đừng xuất hiện nữa, tôi có thể ở đây cả đời".

Lúc này đổi thành Tần Cao Dương không nói gì.

Vu Cố ở bệnh viện ba ngày, ngày thứ bốn bác sĩ nói anh có thể xuất viện được rồi. Lúc rời khỏi bệnh viện, Tần Cao Dưỡng nói muốn tiễn anh, Vu Cố rời đi mà không thèm quay đầu lại.

Tần Cao Dương nhìn bóng lưng vừa gây gò vừa quen thuộc xa lạ kia, cảm giác vô lực nặng nề đến mức khiến hắn không thể bước chân đuổi theo.

"Ông chủ, tiếp theo phải làm gì? Có muốn đi theo không?" Trở lý Đào hỏi.

"Phái hai người bí mật theo dõi em ấy là được". Tần Cao Dương nhìn thân thể yếu ớt của Vu Cố, lo lắng một lúc nào đó anh có thể ngất đi.

Sau khi xuất việc, Vu Cố chặn taxi về cửa hàng hoa.

Mấy ngày không về, cũng không biết là có chuyện gì không.

Tần Cao Dương đã sai người khóa cửa lại thay cho Vu Cố, Vu Cố lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa.

"Vu Cố".

Vu Cố nghe tiếng động quay đầu lại.

"Vu Cố, anh đi đâu thế? Hôm qua đến đưa hoa cho anh lại không thấy người.

Người thanh niên có thân hình tráng kiện bước từ xe mini xuống, thùng xe phía sau đầy đủ các loại hoa được xếp ngăn nắp.

"Anh bị thương!" Thanh niên thấy rõ băng gạc trong đầu Vu Cố, tiếng nói rõ ràng dồn dập.

"Hai ngày trước không cẩn thận bị đụng đầu, phải nằm viện". Trên gương mặt tái nhợt của Vu Cố nở một nụ cười: "Tạ Nguyễn xin lỗi nhé, để cho cậu đi một chuyến vô ích rồi".

"Không sao không sao, anh bị thương nặng thế!" Tạ Nguyễn đến gần Vu Cố, ánh mắt ngưng trọng rơi trên băng gạc của anh.

"Không còn gì đáng ngại rồi". Vu Cố mở cửa hàng ra, Tạ Nguyễn đi theo vào.

Vu Cố cứ tưởng rằng trong cửa hàng chắc là một mớ lộn xộn, kết quả lại sạch sẽ đến kỳ lạ, ngay cả máu tươi ngày đó anh để lại trên tường cũng không còn nữa.

Tần Cao Dương biết Vu Cố nhất định muốn quay lại, nên đã cho người dọn dẹp trước.

Chỉ tiếc là hoa tươi ở trong hàng, mấy ngày này không được chăm sóc, nhiều cây đã khô héo.

"Em giúp anh xử lý mấy thứ này, vừa lúc hôm nay cũng bổ sung hàng mới". Trong khi nói chuyện Tạ Nguyễn đã bắt đầu thu dọn những cành hoa kia, vì vậy Vu Cố không nói gì, động tác trên tay cũng yên lặng.

Chẳng bao lâu, cửa hàng đã hoàn toàn mới.

Tạ Nguyễn còn vội vàng giao hàng cho cửa hàng hoa khác, không ở lại lâu, dặn Vu Cố chú ý an toàn rồi vội vàng rời đi.

Vu Cố cầm kéo cắt tỉa cành hoa thừa, vẻ mặt bình tĩnh nhưng trong lòng rất loạn.

Tần Cao Dương bảo anh đừng chạy, Vu Cố cười cười, anh có thể trốn đi nơi nao, cho dù một trấn nhỏ vô danh này Tần Cao Dương vẫn có thể tìm được anh.

Trên đường trở về Dung Thành, Tần Cao Dương im lặng cả một đường, trợ lý Đào cũng không dám nói chuyện với hắn.

Ngay khi vừa vào khu vực trung tâm thành phố Dung Thành, Tần CAo Dương cuối cùng cũng lên tiếng.

"Đến công ty".

"Vâng". Trợ lý Đào lập tức quay xe lại.

Tần Cao Dương đã nửa tháng không xuất hiện ở công ty, vừa đến đã đi thẳng đến văn phòng của Tần Húc.

"Anh". Tần Húc nhìn thấy tần Cao Dương cũng hơi bất ngờ.

"Tôi tìm được Vu Cố rồi". Tần Cao Dương nói với Tần Húc, có chút may mắn, nhưng càng nhiều khổ sở hơn: "Nhưng em ấy không muốn trở về".

Truyện Chữ Hay