"Lâm Phạm?"
Tần Phong thử thăm dò kêu một tiếng, kéo chăn qua đắp cho cô, Lâm Phạm mở mắt ra nhìn thấy anh, lại dời mắt: “Tại sao anh ở đây?"
Tần Phong đứng dậy mặc quần áo, áo đều là máu nên anh không mặc. Chỉ mặc một cái quần, đeo dây nịt rồi nhìn Lâm Phạm: “Ông Trần mang em tới đây."
“Ông Trần nào?” Lâm Phạm nhíu mày: “Quần áo của em đâu?”
“Người giúp em coi số mạng.” Tần Phong tìm được quần áo của Lâm Phạm và đưa cho cô: "Có thể tự mình mặc không?"
Lâm Phạm có chút ngẩn ra, cô không phải đang ở quê sao? Sao mà mới mở mắt ra đã nằm với Tần Phong ở một nơi xa lạ này? Lại còn không mặc quần áo. Quá là mắc cỡ rồi, tầm mắt của cô cũng không biết phải đặt vào đâu, vừa muốn hoạt động nhưng phát hiện cánh tay của mình rất không nghe sai khiến.
Tần Phong ở trần, ngước mắt: "Sao vậy?"
Lâm Phạm rũ mắt: "Em không nâng nổi tay."
Tần Phong khóa trái cửa, phòng này không có cửa sổ. Tần Phong tới ôm Lâm Phạm ra rồi mặc quần áo cho cô. Quần áo con gái phức tạp, đây là lần đầu tiên anh mặc đồ cho người ta, thực sự rất lúng túng. Tay chân vụng về, mặc đại lên: "Không thể hoạt động hả?"
Lâm Phạm giơ tay lên, thoạt nhìn rất cố hết sức: "Em bị sao thế này?"
“Em còn nhớ sao em hôn mê không?”
“Em ở nhà bà nội nghe thấy tiếng khóc, chuyện phía sau thì nghĩ không ra nữa."
"Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa." Tần Phong ôm cô ngồi xuống: "Muốn đi vệ sinh hông?"
Mặt Lâm Phạm liền đỏ lên, lập tức gật đầu: "Vâng."
Tần Phong ôm cô đi ra ngoài, nhìn thấy tùy tùng của ông Trần, bèn hỏi: "Nhà vệ sinh ở đâu thế?"
Thư đồng chỉ chỉ nơi hẻo lánh trong sân nhỏ, liếc nhìn Tần Phong: “Ông Trần đã chuẩn bị quần áo cho hai vị."
"Cảm ơn."
Đưa Lâm Phạm đến toilet, anh ở bên ngoài lấy thuốc lá trong túi quần ra, đốt một điếu, hít mạnh một hơi. Mặt trời chiếu xuống người, cực nóng, Tần Phong lấy ra điện thoại từ trong túi quần, máy đang trong trạng thái tắt nguồn.
Anh lập tức khởi động máy, điện thoại lập tức liền vang lên tiếng chuông, là Tiểu Vương, Tần Phong bắt máy.
“Đội trưởng Tần, anh có chuyện gì thế? Sao lại tắt điện thoại?”
“Lâm Phạm xảy ra chút chuyện.” Tần Phong nói: “Vụ án như thế nào rồi?”
“Đã tìm được bốn trẻ bị lừa gạt, đã giải cứu cả bốn.”
Bọn họ kiểm tra ở thôn Triệu, mà cũng là trùng hợp, có người nói nhìn thấy chiếc xe này. Bọn họ tra được xe dừng ở nhà kia, nam chủ nhân đột nhiên leo tường bỏ chạy, nhiều cảnh sát như vậy mà có thể để cho anh ta chạy ư?! Vì vậy họ đã bắt và mang về tra xét, rất nhanh sau đó đã có kết quả.
"Là tìm được ở thành phố X, sau khi bắt được nhóm con buôn ở Giang Thành kia, nghĩ đến thành phố X đã toàn thành giới nghiêm để điều tra nên bọn chúng còn chưa kịp bán trẻ em đi. Cũng may mắn là bên Giang Thành phát hiện sớm, nếu không thì tìm mấy đứa trẻ này không khác mò kim đáy biển."
“Bắt được hết?”
“Còn có thủ lĩnh đám tội phạm đang lẩn trốn."
“Hiện tại các cậu đã về huyện Ứng rồi hả?”
"Đang trên đường, đang chạy thẳng về Giang Thành." Tiểu Vương nói: "Lâm Phạm có gì nghiêm trọng không?"
"Đã tốt hơn nhiều." Tần Phong nói: “Vụ đó khi nào đến Giang Thành thì bàn lại."
Cúp điện thoại, Tần Phong lại gọi điện thoại đến cục, anh tự tiện rời cương vị, là thất trách nghiêm trọng. Tiện thể xin phép nghỉ luôn, Lâm Phạm như bây giờ anh không yên tâm đi cho lắm.
Nói chuyện điện thoại xong, Lâm Phạm vịn bức tường hơi run run đi ra, dáng vẻ xui xẻo chưa già đã yếu. Tần Phong qua đỡ cô, cuối cùng Lâm Phạm nhìn thẳng vào cạnh dưới đầu anh: "Trên người của anh sao lại có thương tích?"
Xem ra Lâm Phạm đã thật sự quên mất rồi, tay Tần Phong lướt qua đầu của cô, rơi xuống gương mặt: "Phá án nên bị thương thôi, có thể đi không? Anh ôm em nhé?"
Lâm Phạm lập tức lắc đầu: “Em có thể đi."
“Vậy anh buông tay.”
Lâm Phạm gật đầu, "Thân thể cứng quá, phải ráng đi một chút."
Tần Phong đã dập tắt thuốc lá trên ao nước, buông Lâm Phạm ra: "Có thể đứng vững không?"
Lâm Phạm đi rất chậm, thân thể không hề nghe sai khiến, ánh mặt trời chói chang, cũng không biết là mấy giờ rồi. Tần Phong ở bên cạnh cái ao rửa đi vết máu trên người, sờ lên cái cằm, râu cằm đã xuất hiện. Anh rửa mặt, quay đầu lại nhìn thấy Lâm Phạm mới đi đến cửa chính.
Ánh mặt trời rơi xuống trên người cô, Lâm Phạm đi chằm chậm, giọt nước trên cằm Tần Phong rơi xuống. Anh ngẩng đầu nhìn Lâm Phạm. Lâm Phạm đi tới cửa, vịn khung cửa quay đầu lại, đột nhiên mỉm cười.
Dáng vẻ tươi cười sáng lạn, mặt mày cong cong: "Tần Phong."
Tần Phong sải chân dài đi qua, đi đến trước mặt cô, vừa muốn cúi đầu hôn cô....
“Anh Tần, đồ của các anh đã chuẩn bị xong.”
Tần Phong ngón tay lướt qua mặt Lâm Phạm, che giấu bầu không khí kiều diễm, bước nhanh qua nhận quần áo: "Cảm ơn, ông Trần vẫn còn ở đây chứ?"
"Quay về Giang Thành rồi."
Tần Phong lấy ra cái áo thun, duỗi cánh tay mặc lên, quay đầu nhìn về phía Lâm Phạm: “Em muốn thay quần áo không?"
“Không cần đâu.”
Đồ được chuẩn bị đều là đồ nam, hơn nữa rất mỏng, Lâm Phạm thể hàn nên sợ lạnh.
Tần Phong trả lại quần áo, nói: "Chúng tôi xin từ biệt trước, hôm khác đến nhà ông Trần nói tiếng cảm ơn." Thư đồng không có ý giữ khách, Tần Phong cũng không thấy gai mắt, anh còn có việc phải xử lý.
Đi ra cổng, Tần Phong ôm lấy Lâm Phạm, mở cửa xe đặt cô vào, Lâm Phạm quan sát bốn phía: "Đây là nơi nào? Chúng ta tới đó làm gì? À đúng rồi, lúc em ở quê gặp được Âu Dương Ngọc, không biết anh ta muốn làm gì."
Tần Phong quay đầu xe, lái xe ra ngoài: "Trí nhớ em đã mất một đoạn rồi, anh ta suýt chút nữa đã giết em."
Lâm Phạm rất sợ hãi: “Hả?"
"Bây giờ đang ở huyện Ứng."
"Âu Dương Ngọc đâu?"
"Anh không biết." Tần Phong nói: “Vết thương của em vô cùng nặng, anh sợ em chết nên đã tìm đến ông Trần đầu tiên.”
Lâm Phạm đã mất đi một đoạn trí nhớ, có chút mơ hồ: "Vậy bây giờ mình đi đâu?"
“Đi ăn cơm trước.” Tần Phong nhìn về phía Lâm Phạm, cười: "Âu Dương Ngọc có khả năng có liên quan với án khoét tim. Anh còn muốn đến quê em một chuyến."
"Em cũng hoài nghi anh ta có quan hệ với án khoét tim. Bà nội hàng xóm nói khi còn bé anh ta đã biết em, cái này rất kỳ lạ. Thời điểm anh ta thuê phòng cho em còn không biết em, vậy làm sao lại biết em từ khi em còn bé chứ?"
Tần Phong yên lặng liếc nhìn Lâm Phạm, e rằng hồi kiếp trước mấy người đã biết nhau rồi.
“Khi còn bé đã biết em?” Tần Phong nói: “Em không nhớ chút nào sao?”
Lâm Phạm lắc đầu: "Không có."
Tần Phong gõ vô lăng, lực chú ý của Lâm Phạm từ trên mặt anh trượt đến ngón tay của anh: "Sao ngón tay của anh cũng bị thương thế?"
Ánh mắt Tần Phong nhìn vào: "Không cẩn thận bị cắt một cái."
Thoạt nhìn là một cái vết thương rất dài, Lâm Phạm có chút đau lòng: “Vậy về sau anh chú ý một chút, tay đứt ruột xót, rất đau nhỉ?"
Tần Phong nhướng mày: "Đúng là rất đau, hay là lát nữa đi mua cái băng dán cá nhân nha?" Ánh mắt nhìn sang cô, ẩn chứa ý cười: "Bạn gái cần phải biết thương bạn trai."
Mặt Lâm Phạm liền đỏ lên, há to miệng: "Mua chứ, mua chứ, đến thị trấn mua liền." Đừng cười như vậy chứ, quá câu dẫn người ta rồi.
Nửa tiếng sau bọn họ đã đến thị trấn, Tần Phong tìm một quán cơm, đỗ xe rồi đỡ Lâm Phạm xuống xe.
Tới gần giữa trưa, người trong tiệm cơm không ít, Tần Phong tìm vị trí ít chú ý giúp Lâm Phạm ngồi xuống, nói:"Vốn là muốn chở em quay về Giang Thành, nhưng bây giờ anh không yên tâm, nên trước hết là em đi theo anh thôi."
Tần Phong chọn cháo và mấy món ăn, Lâm Phạm đói tới mức dạ dày thủng rồi, nhìn chằm chằm vào thịt trên menu: "Chọn mấy cái này được không?"
"Không được." Tần Phong chọn đều là món dễ tiêu hóa, trả menu, Lâm Phạm nói: "Điện thoại của em đâu? Anh thấy không?"
“Vứt đi, sau mua cái khác.”
Lâm Phạm đau lòng: “Cái điện thoại đó đắt lắm, không biết ném đâu rồi.”
Tần Phong rót hai ly nước, đưa cho cô một ly: "Uống nước."
Uống nước thật sự là càng uống càng đói, cháo được đưa lên trước, Tần Phong múc cháo cho cô: “Em đã ngủ một ngày hai đêm."
Lâm Phạm giật mình: "Lâu tới vậy?"
Tần Phong đặt cháo ở trước mặt cô: "Ăn từ từ, cẩn thận bị phỏng."
Mệt mỏi của Lâm Phạm đã được quét sạch, uống nửa chén cháo thì người mới ấm lên, có cảm giác sống lại.
"Ăn no rồi hả?"
“Em chưa ăn no, anh có thể gọi thêm phần thịt cho em không?”
Tần Phong bật cười: "Vậy em nhịn đói đi."
Hồi sáng Lâm Phạm cũng chưa rửa mặt: "Em nhà vệ sinh rửa mặt nhé, anh chờ em chút được không?"
"Đi đi, có việc gọi anh."
Lâm Phạm lúc này đã đi đứng linh hoạt hơn nhiều.
Tần Phong nhìn cô không có vấn đề gì thì cũng yên lòng. Mở ra Weixin nhìn tư liệu bên trong, Tiểu Vương đã đến Giang Thành.
Đội lừa bán người sớm đã phát hiện Đổng Huy đang theo dõi, bọn chúng kềm chế không nhúc nhích, sợ đánh rắn động cỏ. Ngày đó, trên đường lớn nhìn thấy Đổng Huy, biết được đoạn đường này không có camera nên tài xế lái xe đã không chút do dự gia tăng tốc độ đâm vào. Sau khi xác định anh ta tử vong thì bọn chúng lái xe đi mất, xe dùng biển số giả, không sợ bị điều tra.
Rời khỏi nơi đây, đổi biển số xe khác, thần không biết quỷ không hay.
Nhưng lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, bọn chúng vẫn bị cảnh sát truy tung ra. Thủ lĩnh có tính cách hèn nhát ở huyện Ứng, vừa nhìn thấy cảnh sát đã bị dọa đái, lập tức nói rõ. Sau khi tìm hiểu nguồn gốc, đã tìm được hang ổ, một ổ hỗn độn. Người chạy trốn tên Từ Chí, ba mươi tám tuổi, người thành phố X. Trên mặt có sẹo, Tần Phong nhớ kỹ gương mặt gã qua ảnh, nhét điện thoại về túi.
Ngẩng đầu nhìn đến Lâm Phạm đi ra, trên mặt ướt sũng, Tần Phong rút giấy đưa cho cô: "Lau mặt."
Lâm Phạm kéo cái ghế ra ngồi xuống, xoa xoa mặt: "Hiện tại em đã tốt hơn nhiều, mới sáng đã đói rồi."
Tần Phong không giải thích nguyên nhân, rót nước: "Cò mệt không?"
"Không mệt." Lâm Phạm nhớ tới một chuyện, bèn vội vàng đứng lên muốn đi ra ngoài: “Anh ngồi đó đừng nhúc nhích, em đi ra ngoài mua đồ."
"Mua cái gì?" Tần Phong bắt được tay của cô, vẫy tay bảo phục vụ viên tới đây tính tiền.
“Băng cá nhân.”
Tần Phong đứng lên kéo cô đến bên cạnh mình, lấy túi tiền ra lấy tiền: "Trêu em chơi thôi, còn tưởng là thật à?" Sau đó hỏi phục vụ viên: "Bao nhiêu tiền?"
“Một trăm mười.”
Phục vụ viên thu tiền, Tần Phong nhét tiền về túi, kéo Lâm Phạm đi ra ngoài. Lâm Phạm nắm lấy tay áo của anh, Tần Phong đã rất chậm rồi, cô vẫn không thể đuổi kịp: "Chậm một chút."
Tần Phong cầm chặt tay của cô, quay người, Lâm Phạm lập tức phanh lại.
“Anh Tần?”
Tần Phong cúi đầu hôn xuống môi cô, ngón cái xoa mặt của cô, Lâm Phạm khẩn trương vô cùng, ngậm miệng lẩm bẩm một câu.
Tần Phong không nghe rõ: "Cái gì?"
Lâm Phạm che miệng lui về sau nửa bước, giãy giụa khỏi cái ôm ấp của Tần Phong: “Em chưa đánh răng."
Huyện nhỏ tương đối bảo thủ, đã có không ít người nhìn thấy rồi, Tần Phong cười nhìn cô một lát, nghiêng đầu ra hiệu: "Lên xe."
Lâm Phạm mở cửa xe đi lên, Tần Phong lái xe về hướng đường cao tốc, nói: "Em nằm mơ về Âu Dương Ngọc bao lần?"
Anh đột nhiên hỏi vấn đề này khiến Lâm Phạm có chút ngoài ý muốn, cho là anh là mất hứng. Quay đầu lại nhìn sang: "Không nhiều lắm, chỉ có một lần."
"Chính là lần em mơ thấy công chúa chết?"
Lâm Phạm gật đầu: “Anh ta quỳ gối bên giường công chúa."
“Khi đó anh đã chết thật hả?”
Lời này sao có vẻ kỳ kỳ thế, Lâm Phạm sờ lên cái mũi: "Là trong thế giới trong mơ kia, anh đã chết."
Trong lòng Tần Phong đã có cân nhắc: "Mệt mỏi thì nghỉ một lát đi."
Lâm Phạm không muốn ngủ, không biết vì cái gì, lần này tỉnh lại cô đặc biệt yêu Tần Phong. Muốn ôm ôm anh, muốn hôn thân mật với anh, nhưng Lâm Phạm không dám, thật sự cảm thấy xấu hổ quá rồi, cô cũng vì ý nghĩ này của mình mà cảm thấy thẹn.
Tại sao cô có thể nghĩ như vậy? Nhưng chỉ có nhìn thì không đủ, Lâm Phạm nhìn bên mặt Tần Phong: "Anh Tần."
"Hả?"
"Trong khoảng thời gian em hôn mê có còn xảy ra chuyện gì không?" Trước kia Lâm Phạm đã thường xuyên hôn mê vài ngày rồi, cô không nghi ngờ cái gì.
"Cũng không có gì."
Lâm Phạm vuốt vuốt cổ, ép bản thân thu hồi ánh mắt lại, nhắm mắt lại. Có một giấc mơ rất hỗn loạn, đoạn giấc mơ ngắn đó bị chia ra thành rất nhiều mảnh, cô thật sự không chắp vá được.