“Anh Tần.” Giọng nói của Lâm Phạm rất thấp.
“Hả?”
Lâm Phạm nhanh chóng hôn lên cổ Tần Phong, chôn mặt vào bả vai anh: “Em tưởng sẽ không được gặp anh nữa.”
“Ngốc quá.”
Lâm Phạm ôm lấy cổ anh, rất áy náy: “Xin lỗi, em không nên quay lại, không quay lại thì sẽ chẳng xảy ra chuyện gì.”
“Tại sao phải quay lại?”
“Em nằm mơ thấy mình chết, anh ôm lấy thi thể của em lau máu bên miệng, nhưng rõ ràng em chết rồi. Em rất sợ, em muốn quay lại xem xem, không ngờ rằng Âu Dương Ngọc ở đây.” Lâm Phạm nhắc tới Âu Dương Ngọc thì tức giận: “Anh biết tại sao Âu Dương Ngọc cứ nhắm vào em không? Cơ thể này của em vốn là thai chết lưu, Âu Dương Ngọc lừa em đi vào để em sống trong cơ thể này. Thật ra em chính là vật chứa, anh ta muốn người yêu của anh ta sống lại, em nuôi cơ thể này, đợi đến thời cơ nhất định sẽ giết chết em, để cho cô ta vào.”
Tần Phong nghĩ vấn đề trước mắt, không phải Lâm Phạm nằm mơ thực sự xảy ra. Mong Lâm Phạm mãi mãi đừng biết vấn đề phía sau, người mà Âu Dương muốn sống lại là cô. Đối với Tần Phong mà nói, Lâm Phạm là ai là gì cũng không quan trọng, quan trọng là cô còn sống.
“Anh vốn không muốn em quay lại.” Tần Phong lên tiếng, giọng khàn đặc. “Nhưng kết quả đã như vậy, tự trách cũng vô ích.”
Lâm Phạm khó chịu, cô nói: “Anh buông em xuống đi.”
“Không buông.”
Lâm Phạm: “Nặng lắm.”
“Em cõng anh hay là anh cõng em? Anh không thấy nặng.”
Lâm Phạm nằm vững trên lưng Tần Phong, vẫn thấy áy náy, là cô cố ý muốn quay lại. Cô không ngờ rằng mình sẽ gặp Âu Dương Ngọc, không ngờ Âu Dương Ngọc sẽ đợi ở đây, thật sự muốn giết cô: “Tần Phong?”
“Hửm.”
“Xin lỗi.”
Tần Phong thở dài, Lâm Phạm luôn là một cô gái có chủ kiến, Tần Phong không có quyền can thiệp vào bất cứ quyết định gì của cô. Chuyện án gạt bán người quan trọng, còn có thêm một mạng người, anh có công việc nên không thể ở bên cạnh Lâm Phạm hai mươi bốn giờ.
Âu Dương Ngọc là tai họa ngầm, nhưng anh không thể ra sức.
Tần Phong không nói gì, Lâm Phạm cũng không dám nói nữa, sợ anh giận hơn.
Ra khỏi rừng rậm là bóng tối vô biên vô tận, bóng tối tới bất ngờ khiến Lâm Phạm giật mình. Tần Phong buông Lâm Phạm xuống, nắm tay cô: “Khó chịu sao?”
Lâm Phạm lắc đầu, hai người đi về phía trước trong bóng tối, Lâm Phạm không kiềm chế được lòng hiếu kỳ: “Sao lúc em đến không đi qua chỗ này?”
“Lúc anh đến cũng không có, đừng nói chuyện.” Tần Phong bảo vệ Lâm Phạm trong lòng, nắm kiếm: “Có lẽ nơi này Quỷ Thành, anh từng nghe Trần tiên sinh nói.”
Quỷ trên đường càng ngày càng đông đúc, bọn họ cúi đầu đi về trước, dường như không có mục đích, mơ màng bước đi. Đi chừng nửa giờ, đường phố dần rõ ràng, lờ mờ có thể thấy dáng vẻ thành phố cổ. Tần Phong ấn vai Lâm Phạm, sợ Lâm Phạm bị đẩy ra, biến mất nữa thì chắc chắn Tần Phong không tìm được.
Bỗng nhiên trước mặt rối loạn, mấy phút ngắn ngủi lại bắt đầu chém giết dữ dội. Tần Phong che chở Lâm Phạm muốn đi vòng qua, chân tay cụt từ trên trời giáng xuống chạy thẳng tới, Tần Phong nghiêng người né tránh, vừa muốn đi lại bị chặn đường. Mấy con quỷ xông tới, lộ răng nanh.
Tần Phong rút kiếm chém, nơi kiếm lướt đến thì Quỷ Thành phấn khích
Lâm Phạm rút kiếm ngắn ra lưng chạm lưng Tần Phong: “Nhiều vậy cơ à? Càng ngày càng nhiều.” Hai người khó đấu lại địch xung quanh, bọn họ không chiếm ưu thế.
Tần Phong quan sát phương hướng: “Lập tức đánh về phía Tây Nam của em.”
“Đâu là Tây Nam?”
Tần Phong chỉ vị trí, quỷ nhào lên, anh vung kiếm chém. Ở đây không có pháp luật, không có quy củ. Cá lớn nuốt cá bé, giết hại là điều duy nhất.
Lâm Phạm từng nói quỷ chết oan sẽ phiêu bạt, không thể chết không thể tiêu diệt không thể chuyển thế. Nhưng trên thế giới nhiều người chết oan, chỉ có ít kẻ ở lại dương gian, rốt cuộc đi đâu chứ? Có lẽ chính là chỗ này. Ác quỷ thống trị, kẻ yếu trở thành thức ăn.
Lâm Phạm quét ngang, ác quỷ kêu rên té xuống, cô nhắm ngay phương hướng lao ra, không thể cản trở Tần Phong. Đột nhiên trong đám người có một người phụ nữ kéo Lâm Phạm chạy, sức lực vô cùng lớn. Lâm Phạm bị kéo loạng choạng, quay đầu gọi: “Tần Phong!”
Tần Phong chém con quỷ trước mặt, xông ra đuổi kịp Lâm Phạm.
Cuộc chiến hỗn loạn sau lưng không kết thúc, quỷ đánh thắng ăn quỷ chết, ăn uống rất đáng sợ giống như tu la địa ngục. Lâm Phạm bị người phụ nữ trước mặt kéo mạnh đi về phía trước, cô quay đầu tìm Tần Phong. Cũng may Tần Phong đã nhanh chóng đuổi theo, kéo tay Lâm Phạm, anh không biết người trước mặt là ai.
Bọn họ đang đi qua Quỷ Thành phức tạp, rất nhanh thì đến một mảnh đất trống, kiến trúc biến mất. Người phụ nữ mới bỏ mũ xuống, Lâm Phạm kinh ngạc: “Là thím?”
Người phụ nữ khiêng bông vải trên xe, đưa cho cô một quả táo khô đét.
“Đi thẳng theo con đường này sẽ ra ngoài.”
Bà ta thấy rõ gương mặt của Tần Phong, vẻ mặt lập tức thay đổi, dường như hoảng sợ mà lui về phía sau mấy bước, khom người. “Cô gái từng giúp tôi, hôm nay trả ân tình của cô.”
“Thím khách sáo quá rồi.”
Tần Phong quan sát bà ta, sau đó nhìn xung quanh, bóng tối vô hạn.
“Chỗ này đã là biên giới, qua đây là sa mạc đen, hai người có thể thấy cửa ra.” Bà ta nói tiếp: “Giờ Tý sẽ mở cửa sinh, nơi đây không thích hợp ở lâu, bảo trọng.”
“Cảm ơn.”
Người phụ nữ nhanh chóng biến mất, Tần Phong đưa Lâm Phạm đi về phía trước.
“Lúc anh đến thì đường đã vậy sao?”
“Không phải, mỗi người khác nhau.” Tần Phong nói.”Người đó là ai?”
Lâm Phạm nói lại chuyện lúc đến gặp được cô ta cho Tần Phong: “Rốt cuộc thím ấy là người hay quỷ? Thật kỳ lạ.”
“Không biết.” Tần Phong chỉ cảm thấy ánh mắt của bà ta vừa nhìn mình rất lạ, hình như là hoảng sợ, nhưng Tần Phong không nhận ra bà ta.
Lâm Phạm nói: “Nếu đường đúng, vậy chính là người tốt.”
Đường dài đằng đẵng, dài đến mức Lâm Phạm cho rằng phải đi ở đây cả đời, phía trước sáng tỏ. Lối vào vô cùng yên lặng, có hai cánh cửa, Tần Phong dẫn Lâm Phạm đến cửa bên phải, một cây thương dài đâm thẳng tới, Tần Phong kéo Lâm Phạm nhanh chóng lách mình, “keng” một tiếng rút kiếm dài ra đánh nhau với người ta.
Tần Phong không biết tại sao, ở đây anh dường như trở nên khác thường. Cụ thể khác chỗ nào thì anh không nói được, tình cảnh quá kỳ dị, anh phải đưa Lâm Phạm rời đi.
Lúc này Tần Phong mới thấy rõ quần áo của đối phương, hình như là võ sĩ. Thương dài tấn công, anh dùng kiếm ngăn cản, đối phương dừng lại. Tần Phong đứng cầm kiếm dài, không thấy rõ mặt của anh ta, anh ta đột nhiên quỳ xuống. “Tướng quân!”
Tần Phong bảo vệ Lâm Phạm ở sau lưng, cảnh giác quan sát: “Anh là ai?”
Người đàn ông ngẩng đầu lên, gương mặt là xương trắng, vẫn không nhìn ra thứ gì. “Thân thể của tướng quân vào đây?”
Tần Phong từng nghe Lâm Phạm nói đến giấc mơ kỳ quái, kiếp trước kiếp này, anh nửa tin nửa ngờ: “Vợ tôi lỡ xông vào đây, tôi đưa cô ấy rời đi.”
Người đàn ông yên lặng, Tần Phong cầm kiếm muốn chiến đấu bất cứ lúc nào.
“Trở về nhân gian?”
“Đúng vậy.”
“Hai người đi nhầm đường rồi.” Người đàn ông cất thương dài, sải bước đến một hướng khác: “Đây là cửa sinh.”
Tần Phong và Lâm Phạm đều không biết những thứ này, bọn họ nhìn nhau, mới lên tiếng: “Cảm ơn đã dẫn đường.”
“Tướng quân đừng khách sáo.” Người đàn ông nói: “Mấy trăm năm qua, lần đầu tiên tôi thấy thân xác vào được đây. Mấy trăm năm qua, cũng không có ai đi qua cửa sinh. Bảo trọng.”
Tần Phong thu kiếm: “Chúng ta quen biết à?”
Lúc này người đàn ông mới quan sát quần áo của Tần Phong, mấy trăm năm, không biết nhân gian biến thành thế nào.
“Quên thì quên đi, không biết bây giờ nhân gian thay đổi cỡ nào.”
Trên người anh ta có cảm giác quen thuộc, nhưng quả thật Tần Phong không nhớ nổi, anh chắp tay: “Bảo trọng.”
Đánh cược một lần, anh đưa Lâm Phạm vào cửa sinh.
Bỗng nhiên sáng rực, tay Tần Phong đột nhiên trống rỗng, chân anh đã chạm trên đất bằng, anh chợt quay đầu, phía sau là tường. Không có gì cả, không phải nơi anh đến, Tần Phong siết chặt nắm tay: “Lâm Phạm?”
Lâm Phạm không trả lời, anh căng thẳng gọi lại: “Lâm Phạm!”
Điện thoại vang lên, Tần Phong tìm điện thoại nghe.
“Đội trưởng Tần, anh đã đi đâu vậy? Hôm qua chúng tôi điều tra thôn Triệu có kết quả rồi.”
“Hôm nay ngày mấy?”
“Hả?” Tiểu Vương hoang mang: “Cái gì ngày mấy?”
Tần Phong cầm điện thoại đặt trước mặt nhìn ngày tháng lấy lại bình tĩnh, mới qua một ngày, anh xoa ấn đường. Lâm Phạm đi đâu rồi? Lâm Phạm vẫn sống sao? Cửa vào ở quê Lâm Phạm, đó là chiêu của Trần tiên sinh. Nhưng cửa ra là nơi nào? Tần Phong tìm đến cửa, mở ra thấy bên ngoài là đường đi, không khí lạnh lẽo đập vào mặt.
“Không có gì, lập tức sẽ liên lạc lại.” Tần Phong vội vã muốn tìm Lâm Phạm.
“Hả?”
Tần Phong cúp máy, chạy như bay xuống tầng đến sân mới nhìn rõ vị trí. Tòa nhà cũ Trung Minh, nhanh chóng gọi điện thoại cho Trần tiên sinh, bên kia nghe máy ngay: “Cậu Tần.”
“Không thấy cô ấy.”
“Cậu ở đâu?” Tiên sinh vẫn bình tĩnh, giọng nói không thay đổi.
“Giang Thành, trên đường Trung Minh.”
“Cậu là người cô ấy là quỷ, cậu không thấy cô ấy là bình thường. Tôi ở Ứng huyện, cơ thể của cô ấy ở chỗ tôi, anh đến đây đi. Chắc linh hồn của cô ấy ở bên cạnh cậu, chẳng qua là cậu không thấy được.”
Tần Phong quan sát chung quanh, quả thực không nhìn thấy gì. “Được, tôi tới ngay.”
Cúp điện thoại, Tần Phong nhìn về phía đối diện: “Lâm Phạm? Em có ở đây không? Tùy tiện làm gì đó để anh biết em ở đây. Em nghe thấy không? Có thể nhìn thấy anh không?”
Trước mặt có một trận gió thổi qua, gió rất nhẹ. Không khí xung quanh yên ả, chỉ có chỗ này nổi một trận gió. Lúc này Tần Phong mới nhìn sang, xoa mặt: “Em đi theo anh, không nên chạy khắp nơi.”
Trước mắt lại có một trận gió thổi qua, Tần Phong coi như cô biết rồi.
Lâm Phạm nhảy một vòng, vòng quanh Tần Phong hô to: “Tần Phong anh nhìn em đi? Tần Phong, anh đừng nói chuyện với không khí nữa.”
Tần Phong không nghe thấy, Lâm Phạm đành từ bỏ ý định.
Anh sải bước đi ra ngoài, Lâm Phạm vội vàng đuổi theo. Tần Phong đến bãi đậu xe của đơn vị lấy xe của mình, chạy thẳng tới Ứng huyện. Rạng sáng đến Ứng huyện, gọi điện thoại cho Trần tiên sinh.
Ông ấy nói vị trí của một thôn, vô cùng hẻo lánh, lúc Tần Phong tìm thấy đã là ba rưỡi sáng. Anh gõ cửa, một người trẻ tuổi nhanh chóng tới mở cửa, cậu ta ngáp: “Anh Tần phải không?”
“Đúng vậy, tôi tìm Trần tiên sinh.”
“Mời vào.”
Tần Phong vào sân, ánh đèn trong phòng sáng choang, Trần tiên sinh ngồi ở phòng khách viết chữ. Ba giờ sáng, một người mù ở phòng khách viết chữ, cũng quá kỳ dị.
“Tiên sinh.” Tần Phong lên tiếng.
“Mời ngồi, cô bé cũng ngồi đi.”
Lâm Phạm ngồi xuống bên cạnh Tần Phong, quan sát xung quanh: “Tiên sinh, ngài nhìn thấy tôi?”
“Cảm nhận được, tôi là người mù.”
Tần Phong yên lặng, tiên sinh nói: “Tôi nói chuyện với cô ấy.”
Tần Phong nhìn về phía bên cạnh, không biết là không phải cô.
“Cô ấy ở bên phải cậu.” Tiên sinh nhắc nhở.
Tần Phong quay về phía Lâm Phạm, ngay sau đó nói: “Bây giờ làm gì?”
“Lấy linh hồn ra thì dễ, trả về lại khó.” Tiên sinh đứng lên, mò gậy trống: “Cậu đi với tôi, hai người cùng đi.”
Bọn họ đi theo tiên sinh vào một căn phòng phía sau, Tần Phong thấy Lâm Phạm trên giường, dán rất nhiều bùa. Tim đập nhanh, tiến lên: “Có thể sống không?”
Tiên sinh ngồi xuống, chuyển mặt về phía giường: “Không khó, nhưng với cậu mà nói có thể không dễ dàng.” Ông ấy nhìn về phía Tần Phong, nói: “Tôi từng nói cậu và cô ấy ở bên nhau sẽ giảm thọ, nhớ không?”
“Tôi biết.” Tần Phong gật đầu, cầm tay người trên giường, lạnh như băng không có nhiệt độ.
“Không có con cháu.”
Tần Phong tiếp tục gật đầu: “Ừm.”
“Quyết định là được.” Tiên sinh cầm lấy cái đĩa màu trắng đặt trước mặt Tần Phong: “Lấy ít máu của cậu, cắt ngón tay.”
Trên chìa khóa của Tần Phong treo một chiếc dao nhỏ, anh cắt ra thì cái đĩa trước mặt đột nhiên lật lại, anh ngẩng đầu nhìn về phía tiên sinh: “Có ý gì?”
“Cô ấy không đồng ý, đang ồn ào nóng nảy.” Tiên sinh nói.
Tần Phong nhìn về phía không khí: “Đừng ồn ào, nghe lời.”
Lâm Phạm lật cái đĩa xuống đất, nước mắt giàn giụa: “Tôi không muốn anh ấy kéo dài tính mạng cho tôi, tôi không muốn! Tiên sinh cầu xin ông, ông nói với anh ấy, tôi không muốn anh ấy kéo dài tính mạng cho tôi. Tôi chỉ muốn anh ấy sống khỏe mạnh, tôi vốn là cô hồn dã quỷ, sống mấy năm có thể quen biết anh ấy cũng đáng giá.”
Tần Phong nói: “Ông tiếp tục đi, cô ấy không hiểu chuyện.”
Lâm Phạm cắn răng, cô là linh hồn lắt lẻo sống trăm năm.
Tiên sinh lại lấy cái đĩa mới, Lâm Phạm đột nhiên rất hận tiên sinh này. Thế nào cũng ép Tần Phong nộp mạng, cô nổi sát ý, rút kiếm ngắn ra để ngang trên cổ tiên sinh, thanh kiếm ngắn này đi theo linh hồn cô. “Tôi không đồng ý!”
Tiên sinh mỉm cười: “Lấy máu đi.”
Tần Phong lấy máu ở đầu ngón tay, đặt dao xuống, đè lại vết thương: “Còn làm gì nữa?”
Lâm Phạm chán nản, cô nhìn gương mặt của Tần Phong. Tổn thọ, không có con cháu, anh sẽ không có con. Cũng đúng, ở bên cạnh cô, sao anh có thể có con?
“Không cần làm gì, ở đây nhìn cô ấy.”
Tiên sinh nhúng máu vẽ bùa lên người Lâm Phạm, quần áo của cô bị cởi xuống, Tần Phong muốn ngăn cản nhưng nghĩ lại thì tiên sinh là người mù, không thấy được gì. Làm xong, tiên sinh cầm một con dao dứt khoát rạch ngón tay của Lâm Phạm. Tần Phong muốn ngăn cản, đứng bật dậy. Kỳ lạ là cô đã chết một ngày một đêm, lúc này đầu ngón tay vẫn nhỏ máu.
“Cậu cũng cởi quần áo ra, nằm xuống.” Tiên sinh nói.
Tần Phong không biết ông ấy muốn làm gì, nhưng anh tin tưởng Trần tiên sinh, anh cởi quần áo nằm xuống. Lập tức chìm vào hôn mê, khi mở mắt ra thì trời sáng choang, anh giật mí mắt. Nhanh chóng lấy lại tinh thần, ngồi dậy lại kéo theo một người khác, quay đầu thấy tay mình vẫn buộc cùng tay Lâm Phạm, vội vàng cởi ra.
Ngón tay của cô động đậy, Tần Phong chợt ngẩng đầu, mí mắt của Lâm Phạm đang động. Anh nín thở, lẳng lặng nhìn, rất sợ Lâm Phạm sẽ chết đi. Lâm Phạm mở mắt ra, sau đó lại nhanh chóng nhắm lại.