Chương
Lúc này, có người từ bên ngoài hốt hoảng chạy vào: “Tổng giám đốc, cậu chủ sơ ý làm lật cốc nước, nước vào ổ điện, toàn bộ máy tính trong phòng kỹ thuật bây giờ đen thui rồi!”
Âm!
Tổng giám đốc Tô của chúng ta vì không chịu nổi đã biến thành King Kong!
Không nói thêm lời nào, anh sải bước chạy ra ngoài.
Từ đầu đến cuối, Lương Chi Hoành ngồi trên ghế sô pha của Tô Lương Mặc, không phát biểu ý kiến gì.
Khi Tô Lương Mặc lao ra, cậu lặng lẽ ngước mắt lên, liếc nhìn bóng lưng Tô Lương Mặc đã biến mất ở cửa.
Thân hình nhỏ bé đứng dậy khỏi ghế sô pha, thản nhiên đi tới sau bàn làm việc của Tô Lương Mặc. Giương mắt, ánh mắt cậu rơi vào màn hình máy tính còn chưa tắt của Tô Lương Mặc.
Khóe môi cong lên cực kỳ giống Tô Lương Mặc, lạnh lùng cười.
Cậu đưa tay ra, khế chạm vào bàn phím.
Tô Lương Mặc chạy một mạch tới tầng có phòng kỹ thuật, ra khỏi thang máy, lửa giận phừng phừng xông vào phòng kỹ thuật: “Lương Chỉ Duy, thằng ranh con, mau ra đây!”
Các đồng nghiệp trong bộ phận kỹ thuật đồng loạt mở miệng, ngơ ngác nhìn vị tổng giám đốc đột nhiên xuất hiện trong bộ phận của mình.
Đây có phải là vị tổng giám đốc nổi tiếng bình tĩnh của họ không?
Đây là vị tổng giám đốc lãnh đạm, cao ngạo của họ sao?
Đây là một con khủng long đang lên cơn…
Hôm nay tất cả đồng nghiệp đều mở to mắt, nhìn thấy Tô Lương Mặc điên cuồng xông vào phòng ban, “bộp, bộp, bộp” chạy về phía cậu bé đứng giữa phòng: “Lương Chỉ Duy!”
Cậu bé vẫn đang giữ bằng chứng phạm tội – chiếc cốc nước.
Khi Tô Lương Mặc hét tên của Lương Chỉ Duy, Lương Chỉ Duy chỉ ngẩng đầu lên nhìn anh: “Chú?”
“Chú, cháu xin lỗi, cháu không cố ý” Khi Tô Lương Mặc chuẩn bị đến gần Lương Chỉ Duy, cậu bé chớp mắt một cách đáng thương, thậm chí còn vắt ra vài giọt nước mắt cá sấu. Tô Lương Mặc nhìn thấy, trái tim chợt dịu lại, cơn tức giận cũng bắt đầu vơi bớt: “Biết sai rồi thì…
“Chú, cháu thật sự không dám, chú đừng đánh cháu, được không?” Thằng bé đáng thương nói, vừa nói chuyện vừa phối hợp tự sờ mông nhỏ của cậu. Mặt mũi u oán, liếc nhìn Tô Lương Mặc. Vẻ mặt đó, nhìn vô cùng tủi thân, người không biết còn tưởng ở nhà, cậu bé bị Tô Lương Mặc bạo hành.
Tô Lương Mặc sửng sốt một chút, lỗ tai tinh tường bắt được một ít âm thanh xung quanh.
“Không nghĩ tổng giám đốc của chúng tôi là một người như vậy…
“Tôi thực sự không nhìn ra. Hành hạ trẻ em là phạm pháp.
Cậu chủ thật đáng thương.” tải áp Hola để đọc tiếp nhé.
“Tôi nói rồi, cậu Chỉ Hoành mỗi lần tới đều không thể hiện gì. Tôi cũng chưa bao giờ thấy cậu Chi Hoành cười, thì ra là như vậy”
“Suyt, đừng nói lung tung. Nếu như tổng giám đốc vô tình nghe được, cẩn thận sa thải cô.”
Cơn giận của Tô Lương Mặc gần như đã nguôi ngoai lúc nãy, lại bùng lên. Anh hung dữ nhìn chằm chăm vào thằng ranh đang chảy nước mắt của con cá sấu, ình cờ nhìn thấy đứa trẻ dám lén lút làm mặt quỷ với anh. Được đấy!
Tô Lương Mặc suýt nữa thì giận bay màu, gật đầu một cái.
Lương Chi Duy cười với anh, rõ ràng là đang khiêu khích.
Đưa tay ra, chỉ Lương Chỉ Duy: “Mày giỏi lắm!”
Thằng ranh, bố mày còn không trị được mày nữa hả.
Sải bước liền hướng về phía Lương Chỉ Duy.
Thằng nhỏ co người lại, sợ hãi: “Chú ơi, đừng đánh cháu”