Chương
Tô Lương Mặc nhíu mày: “Thực phẩm rác rưởi?”
“Đó không phải thực phẩm rác rưởi. Dù sao cháu cũng không quan tâm, cháu muốn ăn KFC”” Cậu bạn nhỏ Lương Chi Duy ăn vạ rất có nghề, đến mức ông bố ruột muốn đau đầu.
“Được, bây giờ đến KFC”
“Không được” Tiểu bá vương bắt đầu làm chuyện xấu.
“Tại sao không được?”
“Không được, cháu sẽ đi ăn KFC ở công ty của chú. Anh cháu thường đến công ty chú, còn cháu chưa được đến một lần” Lương Chi Duy bĩu môi: “Cháu muốn đến công ty, cháu muốn đến công ty. Cháu không quan tâm, anh cháu có thể đến, tại sao cháu không thể đến”
Hôm nay tiểu bá vương quyết tâm phải đến công ty một phen. Thật đáng tiếc, Tô Lương Mặc không nhận ra một vấn đề rất nghiêm trọng sắp xảy ra. Anh suy nghĩ rất nghiêm túc về những lời của tiểu bá vương, cảm thấy nó có lý, gật đầu một cái: “Được, chúng ta đến công ty. Sau đó bố sẽ cử người đến KFC mua đồ ăn cho con. Tuy con có thể ăn, nhưng con phải hứa với bố không đưa những thứ đó cho anh con ăn”
Tô Lương Mặc rất nghiêm túc, cố ý làm mặt nghiêm mặt, nghiêm túc cảnh cáo Lương Chi Duy. Lương Chi Duy hiếm khi nhìn thấy biểu cảm này của Tô Lương Mặc, đột nhiên bị giật mình. Đúng lúc này, “khụ khụ” Lương Chi Hoành ở bên cạnh ho khan. Mới khiến Lương Chỉ Duy bị dáng vẻ nghiêm túc của Tô Lương Mặc dọa sợ, hồi thần trở lại.
“Đi thôi” Lương Chi Hoành nhẹ giọng nói. Khi Lương Chi Hoành đi ngang qua bên cạnh Lương Chi Duy, thẳng tưng ném cho em trai ánh mắt “không coi trọng”: “Có chút chuyện cũng làm không xong”
Lương Chỉ Duy bị anh nhìn như vật Trong lòng Lương Chỉ Duy đặc biệt tủi thân. Bảo bảo buồn lòng, bảo bảo chỉ không nói.
Một lớn hai bé đến công ty. Sau đó Tô Lương Mặc cuối cùng biết được, sức sát thương của tiểu bá vương lập tức trở nên xấu hổ.
“Tổng giám đốc, điện ở tầng không hiểu sao đột nhiên ngừng”
“Tổng giám đốc, cậu chỉ ném tài liệu quan trọng của bộ phận chúng tôi vào máy hủy…”
“Tổng giám đốc, cậu chủ ăn KFC trong phòng họp”“
“Tổng giám đốc, cậu chủ…”
Hôm nay Tô Lương Mặc ôm trán, nhức đầu. Hôm nay nhận được vô số khiếu nại!
“Nói đi! Thằng nhóc con kia đã làm gì rồi?” Phía sau bàn làm việc, Tô Lương Mặc đưa ngón tay mảnh khảnh lên xoa xoa mi tâm của mình. Lương Chỉ Duy, thằng ranh này, nếu an tĩnh giống anh trai nó có phải hay không.
‘Cậu chủ, anh ấy, cậu ấy, cậu ấy… Cậu ấy hẹn Lị Lị ở bộ phận của chúng tôi đi ăn trưa” Quản lý bộ phận do dự nói.
Tô Lương Mặc thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc chuyện này cũng không phải vấn đề lớn. ‘Ăn cơm trưa thì ăn cơm trưa. Cái này cũng phải phàn nàn sao? Tiểu Bảo có duyên với Lị Lị gì đó trong bộ phận anh, có ấn tượng tốt với Lị Lị, hẹn ăn một bữa cơm mà thôi.”
“Nhưng tổng giám đốc à, bộ phận của chúng tôi là bộ phận quan hệ công chúng, mà Lị Lị là hoa khôi trong bộ phận của chúng tôi. Có bao nhiêu cậu độc thân trong này đang theo đuổi Lị Lị” Người quản lý gần trung niên, khó mà mở miệng: “Cậu chủ ở bộ phận quan hệ công chúng gây chiến, muốn cướp bạn gái với vô số cậu độc thân trong bộ phận của tôi!”
Quản lý khóc không ra nước mắt. Đối với loại lý do cá nhân này, anh ta hoàn toàn không muốn nói cho tổng giám đốc biết. ai bảo anh ta xui xẻo, lại bị những người đàn ông khác trong bộ phận đề nghị đi phản ánh vấn đề.
“Bạn gái?” Tổng giám đốc Tô Lương Mặc đáng thương trước nay vẫn luôn bình tĩnh không còn bình tĩnh được nữa: “Cướp đàn bà?
Thằng nhóc này mới có từng ấy tuổi!
“Soạt” một tiếng, Tô Lương Mặc đột ngột đứng lên, chỉ cảm thấy khuôn mặt già nua này không còn chỗ để trao. Con trai anh, ở trong công ty của anh, cua nữ nhân viên của anh!