Ngày hôm sau, Lăng tổng dẫn đầu đoàn người cố tình ngủ nướng, đặc biệt chờ tới lúc phiên chợ sáng trên đường Vinh Chính kết thúc mới bò dậy.
Lái buôn thịt cá gà vịt chó đã xong xuôi mối làm ăn buổi sáng, gói lớn gói nhỏ bán phá giá chuẩn bị dọn hàng.
Dòng người chen chúc trước các quầy hàng cũng lập tức giải tán như đã hẹn trước, tuy thành phố không có văn bản quy định rõ ràng nhưng các tập thể đã có thỏa thuận ngầm về thời gian lên lớp, đi làm vội vã chạy về nơi mình yên thân gửi phận.
Các quầy hàng nhỏ rút lui, để lại rau héo lông gà, hàng quán mặt đường vén cửa chớp nghênh đón nắng mai rót xuống đỉnh đầu.
Lăng Hà và Nghiêm Tiểu Đao bước trên rau cỏ tàn héo, lại đi một chuyến tới con hẻm sau phố lớn Lão Thành khu, tất nhiên không phải để thưởng thức đặc sản địa phương, mà là để dò đường tìm người.
Bọn họ cũng chưa xác định được những người muốn tìm hiện đang mưu sinh ẩn dật ở ngóc ngách nào trong xã hội, hoặc thậm chí có còn tồn tại nữa hay không cũng rất khó nói.
Lăng Hà vẫn ăn mặc tuềnh toàng tùy tiện, nhưng khuôn mặt thật sự quá chói chang, rất dễ bại lộ chân tướng, người khác đã gặp y là không thể nào quên.
Nghiêm Tiểu Đao đánh mắt ra hiệu cho ngài Lăng: Nhóc ở trong xe nghỉ ngơi hóng mát đi, chuyện lặt vặt này để anh ra tay!
Mao tiên cô không chỉ thẳng thắn dứt khoát mà còn rất nhanh nhẹn linh hoạt, tóc búi gọn, mặc áo ba lỗ ôm sát để lộ hai cánh tay trần, đi đứng hiên ngang như một vị đại tỷ hoành hành trên đất tam giang nào đó, hôm nay tâm trạng vui vẻ về Vinh Chính, còn cố tình khoe hình xăm bàn long phục hổ sau vai!
Mao đại tỷ kẹp điếu thuốc trên mép, mang khí thế rồng thần vượt sông đất cảng từ những năm tám mươi, rút nửa số bài trong tay một vị chủ quán, “Này chị bảo, nhà họ Trần bên cạnh quán của chú vẫn ở đó chứ?”
“Ủa… Không phải bên cạnh nhà chú à? Chuyển sang ngõ bên kia rồi hả?”
“Chị biết Trần Cửu đi đời rồi, thời sự nói đấy thôi, quắt queo thành miếng thịt khô, xương xẩu cũng sắp rữa nát.”
“Thằng bố chết còn nợ cả đống, không ai trả à? Nhà hắn nợ nhiều lắm mà.”
“Hắn có con cái gì không? Bố nợ con trả là chuyện hiển nhiên, con hắn đâu rồi?!”
Mao tiên cô thông minh nhanh trí, thăm dò rất nhanh, chủ quán nọ không hề bất ngờ trước câu chuyện Trần Cửu bỏ mạng đã nhiều năm, ôm theo món nợ chưa trả nổi, nhỏ giọng nói, “Đúng là có một thằng con… Ôi, nhưng nó đi khỏi Vinh Chính từ lâu rồi, chạy cho sớm chứ ở lại để chủ nợ tới tận nhà đập cửa hả…”
Mao Trí Tú dùng đầu ngón tay búng mặt bài tành tạch, nhả ra một vòng khói, “Người sống sờ sờ chạy đi đâu được? Có manh mối gì không?”
“Từ nhỏ đã không ở đây rồi hả?”
“Nhà hắn không còn họ hàng nào khác à? Vợ cũng chết rồi hả?”
Chủ quán khinh thường đáp, “Ai dám nhận là họ hàng nhà hắn? Trốn còn chẳng được ấy chứ… Ai chẳng biết nhà hắn bây giờ còn lại gì…”
Những tin tức lặt vặt thu được qua lời chủ quán cho thấy, không phải hàng xóm cũ ngày xưa cố tình che chở cho gia đình Trần Cửu, mà ai cũng thể hiện sự khinh bỉ và lạnh nhạt tột cùng, chẳng thèm bố thí chút quan tâm hay để ý.
Thứ cảm giác lạnh lùng xa cách đối lập mãnh liệt với mặt ngoài thân thiện phồn vinh này bao trùm cả con đường Vinh Chính.
Từng cá thể nơi đây sinh tồn dựa vào con đường này, nhưng trong đầu luôn khao khát được vùng thoát khỏi chiếc lồng chim, cải biến vận mệnh vốn có của bản thân mình.
Tại bậc cửa gỗ tồi tàn cách đó bốn năm mét, hai gã trung niên ôm đòn gánh chờ việc.
Đàn ông lớn tuổi trường kỳ độc thân chắc chắn nằm trong sĩ số ba trăm ngàn gã ế vợ đã được công bố, lúc này đang dùng ánh mắt thô bỉ đánh giá Mao Trí Tú từ trên xuống dưới, từ ngực đến chân.
“Nhỏ kia mặt mũi xinh xắn quá nhỉ.”
“Nhưng mà ngực lép, không có sữa đâu.”
Một cây gậy thình lình chặn ngang phía trước hai gã nọ, sức lực không lớn nhưng vẫn khiến cả hai líu lưỡi ngậm miệng, Nghiêm Tiểu Đao híp mắt nhìn thẳng vào hai gã, “Sao, thấy mà thèm hả? Thiếu đàn bà hả?”
“Con đường này lắm đàn ông như thế, Trần Cửu đứt bóng rồi, quả phụ nhà hắn đi theo ai?”
“Bọn tôi đâu có quen Trần Cửu…” Một trong hai gã khuân vác khàn giọng nói, “Nhưng tôi nghe anh tôi kể lại, trước kia vợ hắn cũng đi gánh hàng thuê trên con đường này, nuôi một thằng con, sau đó chẳng biết bỏ đi đâu, có khi cùng đường chết đói rồi cũng nên.”
…
Bọn họ đi dạo chừng một buổi sáng, cố tình lòng vòng nghe ngóng tại nơi ở cũ của nhà họ Trần, hỏi được người nào đều đã hỏi, nhưng quả thật không thu được tin tức gì.
Cái gọi là nơi ở cũ của nhà họ Trần thực ra chỉ còn lại mấy tấm ván gỗ quây thành căn nhà lụp xụp, đã bị một cửa hàng ngoại lai chiếm đoạt làm kho chứa hàng và phế liệu lặt vặt, chút manh mối cũng chẳng còn.
Bà thím nhà bên đeo lô cuốn tóc, cả người bốc mùi thuốc nhuộm rẻ tiền, tay chân thô thiển tạt ra một chậu nước gội đầu bẩn thỉu.
Nghiêm tổng đi đứng bất tiện không kịp né tránh, bị tạt ướt sũng một ống quần! Bà thím rũ mắt chẳng buồn khách sáo, “Đã nói không biết là không biết! Không biết nhà họ Trần nào hết!”
“Đã nói bao nhiêu lần rồi còn cố tình đến hỏi!”
“Nhà tôi mới dọn đến, ai quen biết gì với cái nhà đã chết hơn mười năm trước! Đi đi, đừng có chặn cửa cản trở tôi làm ăn!!”
Mao Trí Tú khẽ nói, “Giá mà người chết tự mở miệng nói chuyện được thì tốt, chỉ lão họ Trần mới biết rõ nhất ai là kẻ xuống tay giết mình hồi đó, phía sau còn đồng lõa hay chỉ là người qua đường chợt nổi lòng tham giết người cướp của?”
Lăng tổng mở cửa kính xe, ánh nắng rọi xuống khuôn mặt tuấn tú sâu sắc khó lường.
Y lắc đầu khẽ cười với Mao Trí Tú và Nghiêm Tiểu Đao, “Gặp phải bà thím khó tính khó chiều, hai vị bó tay chưa? Ba cái chuyện thăm dò do thám này, cứ phải để tôi ra tay.”
Nghiêm Tiểu Đao nghĩ bụng, ngài Lăng ra tay thì làm được gì?
Cậu định bắt cóc tra tấn bà thím hay là định bán sắc dụ dỗ bức cung người ta?
Nhưng Lăng Hà không có ý định rao bán nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của mình, cố tình đội mũ đeo kính đen che mặt.
Y bảo Mao cô nương đưa Nghiêm tổng đi tìm chỗ nghỉ ngơi ăn cơm, bản thân mình thì dùng thân thể mảnh mai dong dỏng hòa vào dòng người lui tới trên con đường Vinh Chính…
Ánh nắng chiều đọng trên nóc nhà thành một bức tranh Mosaic rực rỡ sắc màu.
Đây là thời khắc tiêu điều tĩnh lặng nhất của con đường này, rất nhiều chủ quán khép cửa, vào trong nhà ngủ trưa, bận rộn từ sáng sớm tới qua trưa, buổi chiều nghỉ ngơi, chờ đến tối lại thắp đèn mở chợ đêm kiếm thêm thu nhập.
Bà thím tay trái cầm chiếc túi xách bằng da thật, tay phải xách chậu hoa hồng rất nặng, đôi chân vòng kiềng cất bước trở về, mái tóc tự uốn buổi sáng vẫn xoăn tít cứng còng.
Bà thím ngâm nga ca hát, cầm túi tiền cực kỳ đắc ý, vừa ngước lên đã thấy một bà chị xăm hình, Mao tiên cô khoanh tay trước ngực, chặn đường về nhà của bà ta!
“Oái…” Bà thím quay ngoắt lại, phía sau là một chàng trai tuấn tú chân dài đang chống tay vào vách tường thảnh thơi nhìn lại bà ta.
Ánh nắng luồn qua vành mũ và gọng kính, càng làm nổi bật hào quang không thể che giấu quanh thân thể chàng trai tuấn tú nọ.
“Đã bảo không biết rồi còn gì! Lằng nhằng nữa tôi báo cảnh sát đấy nhé!!” Bà thím phẫn nộ, khóe mắt khóe miệng đồng loạt toát lên vẻ hung dữ, tuổi trẻ lang bạt Vinh Chính cũng dựa vào điệu bộ này.
“Thì thím báo đi ~~~” Chàng trai tuấn tú cất giọng du dương, “Vừa đi hai chặng tàu điện ngầm, tay chân người ngợm nhanh nhẹn quá, chưa kịp bỏ tiền mua vé đã lách vào rồi, gần về tới nhà còn tiện tay cầm theo chậu hoa hồng của nhà nước dưới biểu ngữ ‘Hoan nghênh đại hội XX’ trước cổng chính ngã tư! Thím à, thím báo cảnh sát nhanh lên.”
Bà thím sững cả người, khóe miệng run run, nhưng da mặt rất dày, bách độc bất xâm kiên cường bất khuất từ lâu, chẳng nói chẳng rằng co giò bỏ chạy.
Lăng Hà cũng không cản trở, bà thím ba chân bốn cẳng chạy về trước cửa hàng nhà mình, vừa ngước lên đã thấy một anh chàng cao lớn đẹp trai duỗi thẳng một chân đang ngồi trước bậc cửa gỗ, chặn đứng đường về nhà của bà ta.
Lăng Hà thong dong bước tới, bàn tay vỗ nhẹ lên chiếc xe đạp màu cam đỗ trước cửa nhà bà ta, uốn lưỡi từng từ, “Chiếc xe này trông quen quá, nếu bỏ cái giỏ đằng trước, gỡ đệm ngồi phía sau thì chẳng phải chính là xe công cộng chạy đầy đường Phàn Giang nhà thím sao?”
Bà thím lập tức biến sắc, đã giấu cái xe đạp sau cổng chính rồi mà?!
Lăng Hà giễu cợt, “Xe này chắc chỉ có cái giỏ là thím bỏ tiền mua thôi nhỉ?”
Bà thím quát, “Thằng oắt con chõ mũi vào làm gì?”
Nụ cười chế nhạo trên mặt Lăng Hà chợt biến mất, y cười khẩy, “Trưa nay thím chạy tới văn phòng nha môn, chẳng biết dùng giấy chứng nhận của ai để lĩnh đủ các loại trợ cấp thượng vàng hạ cám, tháng nào thím cũng đi lĩnh tiền nhỉ, năm này qua năm khác gom góp được không ít đâu nhỉ? Nhân khẩu bảy chục tuổi nhà thím đâu? Nhân khẩu tàn tật và nhân khẩu bệnh nan y nhà thím đâu? Thím nhận vơ trợ cấp của nhà ai thế?!”
Hành vi này sẽ bị tạm giam và phạt tiền, vẻ kiêu căng phách lối trên mặt bà thím tức khắc tiêu biến.
Nhân lúc bà ta sững người, Lăng Hà dùng hai ngón tay thăm dò chiếc túi của bà ta, rút chứng minh thư và giấy chứng nhận trợ cấp ra đọc, “Thái… Hồng Anh… Đây không phải tên thím nhỉ? Có phải tên quả phụ của Trần Cửu sống bên cạnh nhà thím không? Nhận tiền của người đã chết là giảm âm đức đấy, thím thật là dũng cảm và có bản lĩnh!”
Sở trường của Lăng Hà khi thẩm vấn người khác là ba hoa để từng bước ép cung.
Y chỉ nói mò dựa trên phân tích lòng người, nhưng tất cả hình dạng sắc thái của lòng người trên đời này, tình cờ lại đều nằm gọn trong phân tích sắc sảo của y.
Miệng lưỡi “mắng chết Vương Lãng” tay đấm thiên vương chân đá quỷ thần, mang ra đối phó một thị dân nhỏ bé chẳng có gì trong bụng thì đúng là dùng dao mổ trâu giết gà.
Lúc này bà thím như một quả đậu bị sương sớm vùi dập, như con gà rừng bị vặt trụi lông đuôi, thật lâu sau mới cam chịu số phận ngồi bệt xuống bên cửa, giận dữ nói, “Thôi hỏi đi hỏi đi! Về cái nhà đoản mệnh kia chứ gì, bọn bây muốn hỏi gì?!”
Bây giờ Nghiêm Tiểu Đao cũng đã nắm được cách làm việc và cách làm người của ngài Lăng.
Lăng Hà làm việc không từ thủ đoạn, không ngại bẩn tay, ngao du biến ảo trên ranh giới ngăn cách giữa quang minh chính đại và đen tối mịt mù.
Ở trong mắt Lăng Hà, chính nghĩa mãnh liệt và đen trắng rạch ròi không hề tồn tại, ai đã từng gian nan lăn lộn trên con đường này thì chắc chắn cũng đã từng nhúng chàm đôi tay, từng làm những chuyện không dám mở miệng, đơn giản chỉ là bẩn nhiều hay bẩn ít và người ngoài có lột trần cái bẩn ấy ra hay không mà thôi! Đừng ai mơ tưởng ngụy trang đạo mạo cả đời trong sạch.
Bà thím bắt đầu kể, có vẻ cuối cùng cũng tìm được cơ hội trút hết oán giận trong lòng, liến thoắng tới nỗi Nghiêm Tiểu Đao muốn chen vào cũng không nổi.
“Hồi trước tôi lấy chồng sinh sống trên con đường này, ở đây mười tám năm, cả nhà kia cũng gọi là chết yểu.
Nếu Trần Cửu không chết thì bọn tôi cũng chuyển nhà vì chả ai được yên cả! Ăn chơi cờ bạc, cái gì hắn cũng dính, thằng đàn ông vô dụng không kiếm được tiền nuôi sống gia đình, gánh hàng thuê còn chẳng cần mẫn bằng con vợ!”
“Vợ hắn là đứa mệnh khổ, mà cũng đáng đời cả thôi, cứ dăm ba ngày bị đánh một trận, ăn đòn suốt mà không bỏ chạy chẳng quá là hèn à? Nếu tôi mà là Thái Hồng Anh ấy hả, tôi sẽ vớ con dao liều mạng đâm chết hắn!”
“Sao? Vụ án mười lăm năm trước ấy hả? Lúc đó ai mà biết là do hắn, tôi đâu có chứng kiến hắn cướp ngân hàng, hắn cướp ngân hàng cũng có chia cho bọn tôi ít nào đâu! Tôi nhớ lúc ấy hắn có về một chuyến, mua cho vợ hắn ít đồ ăn, vung tiền sắm mấy món đồ mới tinh đắt đỏ, trả tiền học một kỳ cho thằng con, xem gan hắn to cỡ nào kìa!”
“Sao tôi nhớ rõ thế hả? Bởi vì Trần Cửu toàn cướp tiền của vợ chứ có bao giờ tự mua cái gì đâu! Sau đó tự nhiên hắn mất tích, cuối cùng không về nữa.
Bây giờ mới biết là bị chém chết nên không về được!”
“Hồi đó Trần Cửu hết ăn lại nằm, du thủ du thực, đi gánh hàng thuê cũng bữa đực bữa cái… À, cái ngày cuối cùng trước khi mất tích là hắn gánh quần áo vải vóc cho ai ấy.
Có người ở nơi khác đến thuê mặt bằng mở tiệm làm ăn ngay trên con đường này, bán quần áo giày dép… Người ở đâu ấy nhỉ? Ôi trời bao nhiêu năm qua rồi, tôi chịu không nhớ được nữa!”
Thậm chí trước cả khi Lăng Hà và Mao Trí Tú kịp phản ứng, sắc mặt Nghiêm Tiểu Đao đã sa sầm, dường như men theo lời kể của bà thím nọ, suy nghĩ của hắn đã nhanh chóng tìm ra chút dấu vết sót lại của bí ẩn, hắn đột ngột hỏi, “Thím nói là người nơi khác tới bán quần áo giày dép, trong đó có người nào dáng dấp trung bình, không mập không ốm, da trắng, đeo kính, nói năng chậm rãi, giọng hơi khàn, lúc đó khoảng hơn hai mươi tuổi không?”
Bà thím gảy gảy nụ hồng trong chậu, “Chịu không nhớ được!”
Lăng Hà và Mao Trí Tú ngầm hiểu, cùng liếc mắt nhìn Nghiêm Tiểu Đao.
Lăng Hà mở một tấm ảnh chụp trong điện thoại đưa cho bà thím, “Anh ấy nói người này này, thím gặp bao giờ chưa?”
Bà thím nhìn kỹ hồi lâu, lắc đầu, “Tôi mà nhớ được tới giờ thì tôi là yêu tinh à!”
Bà thím sắp thành tinh cài một chiếc kẹp hoa rất bự trên mái tóc uốn xoăn, lúc này õng à õng ẹo khiến Mao tiên cô nổi da gà.
Bà ta nói tiếp, “Sau khi thằng chồng mất tích, cô nhi quả phụ ở lại cũng rất đáng thương, vợ hắn gánh hàng thuê nuôi thằng con trai, sức khỏe rất yếu, chưa tới hai năm đã mắc bệnh nan y, chắc về sau cũng chết rồi.
Còn thằng con hả? Không cha không mẹ chắc là vào trại mồ côi! Còn trại mồ côi nào thì tôi quan tâm làm gì!”
Bà thím ngoài miệng kể lại những chuyện xa xưa không liên quan đến mình, trên tay lại cầm giấy chứng nhận giả đi lĩnh tiền trợ cấp hàng tháng vốn thuộc về cô nhi quả phụ Thái Hồng Anh.
Lòng người là thứ gì? Lòng người trên đời là như thế đấy.
Tất cả những gì có thể hỏi đều đã hỏi hết, lúc gần đi, Nghiêm tổng rút một tờ tiền đưa cho bà thím nọ, “Sau này đừng lĩnh tiền trợ cấp của người đã chết nữa, nhường lại cho những người còn sống gian nan đi! Nhờ thím đêm nay ra đầu hẻm đốt ít tiền giấy cho quả phụ đáng thương kia được không? Cảm ơn thím.”
Bà thím kinh ngạc, cắn môi rũ mắt, im lặng nhận tiền.
Mao Trí Tú quay mặt đi, lẩm bẩm oán trách, “Anh Nghiêm còn cho bà ta tiền à? Đấy là bánh bao ném cho chó, một đi không trở về!”
Nghiêm Tiểu Đao thản nhiên đáp, “Cái đó còn tùy lương tâm của bà ta.”
Đang định lái xe trở về, bà thím lại chạy theo tới đầu hẻm, hỏi rằng, “Mấy cậu thật sự không phải cảnh sát chứ?”
Nghiêm Tiểu Đao híp đôi mắt tinh tế, “Thím gặp cảnh sát rồi sao?”
Bà thím bĩu môi, “Tôi gặp quá nhiều ấy chứ! Mấy tháng trước đã có vài nhóm người tới điều tra Trần Cửu, tôi chẳng thèm tiếp đón, hỏi tới hỏi lui phiền quá nên tôi bảo không biết! Hôm qua cũng có một người tới, tôi trông giống cảnh sát lắm, còn các cậu thì không giống!”
Lăng Hà thích thú hỏi, “Người đó trông thế nào vậy thím?”
“Tính tình hung dữ lắm, tôi bị gã quấn lấy phiền ơi là phiền nên mới không muốn tiếp chuyện các cậu.” Lúc này ký ức của bà vẫn còn mới, không cần vắt óc tả lại cho họ, “Người này rất cao, da ngăm, đeo kính đen trông rất ngang ngược, lái xe jeep.”
Nghiêm Tiểu Đao và Lăng Hà thoáng nhìn nhau, ăn ý cùng mở miệng, “Dạ Xoa?”
Nha môn thành phố khép lại vụ án Mạch Doãn Lương và Du Hạo Đông, xem ra hiện giờ đã chuyển hướng, chuẩn bị mổ xẻ bản án cũ mười lăm năm về trước.
Bộ hạ của cục trưởng Bào hợp tác liên tỉnh với cảnh sát tam giang, không ngờ đội trưởng Tiết cũng đến đây điều tra việc chung.
Ngồi lại vào xe, giờ phút này đáy lòng Nghiêm Tiểu Đao đã tỏ như gương, nói với Lăng Hà, “Thực ra cậu chỉ cần nói thẳng những gì cậu biết cho tôi là được, đâu cần hao tâm tổn trí như vậy, chuyện cưỡi ngựa phá án cứ để cho Tiết Dạ Xoa cũng được mà!”
Tuy trước đây cũng mấy lần lục đục ngứa mắt nhau, nhưng hiện giờ Nghiêm Tiểu Đao đã có ấn tượng khác về Tiết Khiêm.
Gã này là thứ tồi tệ xấu tính khiến người ta phát ghét, nhưng cũng là một cảnh sát nghiêm túc, kín đáo và trượng nghĩa.
Lăng Hà nhìn thẳng vào mắt hắn, “Tiểu Đao, tôi biết ai làm, nhưng trừ phi hung thủ tự mình đi đầu thú, tự nguyện cung khai, chứ tôi không có bất kỳ chứng cứ nào để lên án những người đó, tôi cũng không rõ chi tiết vụ án, không có bằng chứng xác thực.
Anh nghĩ những người đã bao năm giàu sang phú quý, ăn trên ngồi chốc, quan to lộc hậu thối nát dâm ô đó, liệu có ai đủ can đảm đi tự thú, đủ can đảm lột trần chính mình để trở về hai bàn tay trắng như xưa?”
Nghiêm Tiểu Đao lắc đầu, hiển nhiên không có.
“Cậu không ăn cơm trưa hả?” Nghiêm Tiểu Đao chợt hỏi.
“Không cần, quá bữa hết đói rồi.” Lăng Hà đáp.
Ngài Lăng như chú mèo bự con quanh năm ăn thịt khẩu vị dạt dào mà lại nói “quá bữa hết đói”, Nghiêm Tiểu Đao tự nhiên thấy xót xa.
Hắn hiểu vì sao Lăng Hà đưa hắn đi hỏi thăm tìm người và làm những chuyện như vậy, hắn hiểu rằng Lăng Hà làm đúng, chỉ có điều trong lòng hắn vẫn thấy khó chịu, quá trình vén màn câu chuyện xưa cũ bị che đậy này thực ra rất tàn nhẫn đối với hắn, hắn cần thời gian để chậm rãi hòa tan và tiêu hóa nó…
Hắn tiện tay ôm eo Lăng Hà, cất giọng gia trưởng ra lệnh, “Đi ăn cơm trước đã, đang tuổi lớn cấm được nhịn đói!”
Chạm tới eo Lăng Hà mới phát giác chỗ sai, chuyện này sao có thể tiện tay được nhỉ?
Nghiêm Tiểu Đao vội vã rời mắt rút tay về, lại khiến Lăng Hà trầm ngâm cả quãng đường đi, suy nghĩ làm cách nào kéo bàn tay khô ráp kia lại, vòng qua eo mình… Da dày chai sạn y cũng thích, vì đó là tay của Tiểu Đao mà.
Lăng Hà gặm chiếc hamburger hai lớp phô mai thay bữa chiều, đoàn người dùng cả buổi chiều để tới cục dân chính hỏi thăm các trại trẻ mồ côi ở thành phố Phàn Giang, nhét phong bì mua danh sách từ tay cán bộ, nhưng chạy tới mấy nơi đều không tìm thấy mục tiêu phù hợp.
Thành phố lên đèn, bờ sông chậm rãi chìm vào bóng đêm giữa sương mù và hơi nước, ánh đèn như được khoác thêm tấm lụa, hé lộ dung nhan huyền bí, lung linh mờ ảo sau lớp màn che.
Bên bờ sông có một quán rượu xây cao, cũng là nhà hàng đặc sản sông nước trứ danh ở địa phương, cứ tối đến là khách khứa tấp nập.
Lăng Hà nói với Tiểu Đao, “Nếu ngày nào cũng đưa anh đi ăn đồ vỉa hè trên đường Vinh Chính thì lại có vẻ như tôi tiếc tiền.”
Mao Trí Tú phụ họa, “Nhờ phúc anh Nghiêm cả đấy, không thì bọn em đi công tác với Lăng tổng, ngày nào cũng phải ăn vỉa hè thôi!”
Lăng Hà lườm Mao Trí Tú, “Anh Tú, anh nói thật với ngài Nghiêm một câu xem, tôi mà lại keo kiệt thế sao?”
Mao Trí Tú lời ít ý nhiều, “Sếp à, bao nhiêu năm như thế, sếp còn chẳng có nổi một cô bạn gái, bạn trai cũng chẳng ai thèm quen sếp! Sếp nói xem có phải tại sếp keo kiệt không chịu tiêu tiền đi hẹn hò không? Nếu không thì còn nguyên nhân gì khác, sếp nói đi em nghe?”
Lăng Hà nghẹn họng, hóa ra nọc độc đầy miệng cũng có lúc á khẩu.
Mao Trí Tú tận dụng triệt để trợ công bùm bụp, mang tấm lòng của Tư Mã Chiêu, câu nào nói ra cũng là để Nghiêm Tiểu Đao nghe.
Nghiêm Tiểu Đao biết thừa sự cố ý này, nhưng Mao cô nương nói sao mà hợp ý hắn quá, hắn nghe mà sướng hết cả tai…
Mấy người chọn một phòng riêng không hút thuốc để ngồi, nhưng từ khu hút thuốc phải đi qua một con hẻm nhỏ mới tới khu không hút thuốc, mùi nicotine hỗn hợp hòa cùng không khí ướt át khó tránh khỏi tỏa ra khắp nơi.
Nghiêm Tiểu Đao cố tình ngồi ở vị trí chắn gió, định dùng tấm lưng rộng rãi của mình che chắn phần nào thứ mùi hắc ín cho ngài Lăng.
Lăng Hà đột nhiên nhích ghế, ngồi xuống vị trí rất gần hắn.
Nghiêm Tiểu Đao hỏi, “Sao thế?”
Lăng Hà đáp, “Đằng nào cũng là mùi thuốc lá, thà ngửi mùi nghiện thuốc lâu năm của anh còn hơn.”
Nhân viên phục vụ không được nhanh nhẹn, gọi rát cả họng vẫn chẳng tới, Lăng Hà đảm đương vai trò chạy vặt, đứng dậy hai chuyến, lần thứ nhất để bưng bình nước ngô ấm về, lần thứ hai để căn dặn phòng bếp làm món cá thu đao thả sông ngài Nghiêm thích ăn.
Bóng dáng Lăng công tử giữa làn sương mờ ảo, khuôn mặt tuấn tú, thân thể mảnh mai, bước đi trên cây cầu gỗ trong quán rượu lung linh ánh đèn, thật sự quá bắt mắt giữa quần thể dân chúng tầm thường thô tục.
Phòng bên cạnh có vài gã công tử cũng đang dùng cơm, qua mấy đợt rượu, trông thấy Lăng Hà hai lần đi ngang, có người đã nhìn chòng chọc, kéo theo hơi thở nồng nặc mùi rượu ra tới bậc cửa, suồng sã ngắm nghía Lăng Hà.
“Này, vào phòng bọn anh mà ăn, bọn anh gọi nhiều đồ lắm, đủ loại tôm cá tươi ngon vô cùng!” Gã công tử đỏ hoe mắt vì dâm tục, lời chào hỏi cũng lồ lộ khinh miệt.
Lăng Hà coi như không thấy người ngoài, chuyến thứ ba đứng dậy là để gọi một gói tăm cho Nghiêm tổng.
Lúc đi ngang qua thì bị gã công tử nọ cố tình đụng phải, Lăng Hà ngước lên, dùng ánh mắt sắc như lưỡi đao đẩy lùi đối phương, hạ giọng phun một chữ, “Cút.”
Cũng lạ là Lăng tổng nhà ta ăn mặc tuềnh toàng quá, chẳng khác nào sinh viên dân chúng tầm thường, trang phục này kết hợp với dung nhan kinh thế tuyệt diễm, khiến những kẻ dung tục đáng khinh bắt đầu nhộn nhạo trong lòng, cho rằng có thể ỷ thế hiếp người, tùy ý dâm ô chòng ghẹo.
Mao Trí Tú siết chặt chén trà, rất muốn đánh người.
Nghiêm Tiểu Đao chậm rãi nâng cái chân lành lặn lên vắt ngang trên ghế, dùng thân mình ngăn chặn ý đồ tiến lại gây rối của đám người nọ, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ra hiệu cho Lăng Hà ngồi xuống.
Khóe miệng Lăng Hà cong lên rất khẽ, cảm thấy màn diễn xuất này hết sức ngây thơ và buồn cười.
Nhưng cùng Tiểu Đao chơi trò chơi ngây thơ này, y lại rất vui vẻ và không biết mệt…
Trước mắt bao người, Lăng Hà tự tay móc bao thuốc lá từ túi quần sau của Nghiêm Tiểu Đao, rút một điếu nhét vào miệng hắn.
Nghiêm Tiểu Đao cắn thuốc, mỉm cười, đánh mắt ra hiệu: Châm thuốc cho anh.
Ở bên ngoài, Lăng Hà rất nể mặt Đao gia, dịu dàng ghé sát lại, châm lửa, phát hiện Nghiêm Tiểu Đao không nỡ phun khói thuốc vào mặt y, mà quay sang phun vào lũ bê tha nọ.
Với tính tình của Đao gia ngày trước, chiếc ghế dưới chân hắn đã bay tới đầu một thằng trong đám kia rồi.
Nhưng đây chỉ là đám cường hào ác bá địa phương, không cần làm quá để gây hiềm khích, trễ nải chính sự.
Nghiêm tổng không phải thanh niên lỗ mãng tuổi hai mươi.
Bước xuống cầu thang rời khỏi quán rượu, Lăng Hà hiên ngang khoác vai Nghiêm Tiểu Đao, trong vòng tay y chính là thế lực của y.
Chỉ cần song phương tạm thời gác lại chuyện báo thù, tâm kế và hai chữ “cha nuôi” khiến người ta mất vui, thì những lúc bên nhau luôn tâm đầu ý hợp.