Con đường cũ kỹ hiểm trở, khúc khuỷu gập ghềnh.
Băng qua núi non, xuôi theo dòng nước, cả trời non nước ngừng lại tại đây, mạnh mẽ dứt khoát phóng ra hung hiểm, núi non dốc đứng và hẻm núi sâu thẳm cùng bị chôn vùi dưới lòng sông cuồn cuộn.
Ngọn cây trên đỉnh núi hiên ngang ngẩng đầu mà đứng, dõi theo làn nước hun hút tận chân trời, lặng nhìn sóng cả tát vào bờ đê, thỏa sức giương oai trước tâm huyết đáng tự hào của dân chúng Tam Giang dũng mãnh.
Nơi này trùng hợp lại là khu vực giáp ranh giữa ba thành phố, là một bãi cồn tam giác cá nước tốt tươi.
Tên của ba thành phố đều có chữ “Giang”, bởi vậy nơi này có thêm một danh hiệu lẫy lừng là “Tam Giang”, đến nỗi càng ngày càng ít người gọi tên riêng của ba thành phố nọ, chỉ cần nói đồng hương tới từ “Tam Giang” là đã mang theo khí thế bẩm sinh của người dân nơi này.
Giữa núi sông lộng lẫy, thành phố mới nguy nga tráng lệ nơi giáp ranh chèn ép thành phố cũ, cải tạo triệt để tầm nhìn phía trước thành cảnh tượng phồn hoa hưng thịnh buổi chiều tà.
Con đường Vinh Chính niên đại lâu đời nhưng không xa hoa phồn thịnh đã tập hợp và nuôi dưỡng biết bao nam nữ kiên cường vất vả bôn ba của tam giang lục tỉnh xung quanh.
Dân nghèo nơi thành phố ngày qua ngày đầu đường cuối ngõ, gà gáy đã đi làm, xế chiều vẫn chưa nghỉ.
Thời tiết phương Nam hối hả chuyển hạ, gió mát đêm hè chậm rãi đẩy lùi cái nóng ban ngày.
Như đã hẹn trước, tới một thời điểm nhất định, các quán nướng rải rác đồng loạt xuất hiện như búp măng đâm chồi nơi kẽ hở sau cơn mưa, rồi tấp nập tíu tít hợp lại thành một.
Bàn ghế nhanh chóng chiếm lĩnh các góc trước mặt tiền cửa hàng cửa hiệu, cả con đường hẹp thơm lừng hương thịt nướng, khiến cho đội quản lý đô thị cũng phải chùn bước vì pháp luật không truy cứu đám đông.
Một chiếc xe màu đen đỗ tại lối vào bên ngoài đường Vinh Chính, chợ đêm bị các thực khách vừa tản bộ vừa ăn uống chen lấn chật như nêm cối, mỹ thực hấp dẫn trước mặt, chẳng ai chịu nhường ai, chiếc xe không thể tiến lên nửa bước.
Một chàng trai tuấn tú dong dỏng cao khập khiễng bước ra khỏi xe, tiến lên phía trước quan sát, rồi nhíu mày nhắm mắt, quay lại dịu dàng nói với người trong xe, “Định đưa anh đến đây ăn thử nhưng đông quá không chen được, hay đổi sang ăn nhà hàng nhé?”
Người bên trong nhướn một bên mày rậm đầy khí khái đàn ông, “Sao không chen được? Hai chúng ta mà không chen được bọn kia ấy hả?”
Chàng trai tuấn tú buộc tóc đuôi ngựa, vóc người cao ráo, một tay đặt lên mui xe, làm tư thế khom lưng nghênh đón nhân vật quan trọng, “Tôi lo cho ngài Nghiêm mà, sợ ngài không tiện chen chúc.”
“Thôi đủ rồi, cậu dẹp cái trò vuốt đuôi sáo rỗng đi cho tôi!” Nghiêm Tiểu Đao cũng lười nói nhảm, hỏi luôn vấn đề hắn quan tâm nhất, “Quán nào ngon nhất?”
Lăng Hà săn sóc Nghiêm Tiểu Đao, giơ một tay giúp Tiểu Đao thuận lợi ra khỏi xe.
Tới lúc vịn cổ tay Lăng Hà đứng dậy, Nghiêm Tiểu Đao mới giật mình phát giác thằng nhỏ này rõ ràng giơ tay làm tư thế “Lão phật gia Cát Tường” “Kính mời lão phật gia hồi cung”, tự nhiên cảm thấy bị lừa gạt, rất muốn đạp chân người nào đó nhân lúc đám đồng hành không để ý! Nhưng khổ cái là chân cẳng bất tiện, đạp chân trái hay chân phải, hắn cũng không đứng vững.
Nghiêm Tiểu Đao quay lại, định lấy cây gậy chống.
Lăng Hà thản nhiên đứng ra, dùng mắt ra hiệu: Tôi là gậy đây.
Nghiêm Tiểu Đao lặng thinh, cố tình phớt lờ hành vi “lấy lòng” trắng trợn bằng tiếp xúc thân thể này.
Lăng Hà khẽ nói, “Tôi cõng anh nhé?”
Nghiêm Tiểu Đao hừ lạnh, “Không cần, ông tự đi được.”
Nghiêm Tiểu Đao tự gọi là “ông”, âm thanh không hề uể oải thẽ thọt, mà cất cao rất hùng hồn.
Bầu trời đêm như một thấu kính với sinh mệnh dồi dào, lặng lẽ ngắm nhìn những con người rộn ràng tấp nập trên đường Vinh Chính.
Ánh đèn điểm trang, biến những cửa hàng lộn xộn xô đẩy, khuyết thiếu hoạch định thống nhất thành bức tranh nghệ thuật Mosaic rực rỡ sắc màu, hai bên con phố dài lấp lánh như sao trời.
Hai anh chàng cao ráo đẹp trai chậm rãi đi qua đám đông, tuy nhiên một người khập khiễng, một người chống gậy…
Thực ra Lăng đại thiếu gia cũng chẳng biết quán nào ăn ngon, y đã đến chỗ này bao giờ đâu? Vì vậy quay lại hỏi người phía sau, “Anh Tú, A Triết bảo quán nào?”
Mao Trí Tú liến thoắng gọi điện thoại, khéo léo chọn con đường thuận lợi nhất băng qua đám đông, “A Triết, Lăng tổng hỏi quán của mợ mày là quán nào, tối lửa tắt đèn bọn anh tìm không thấy!”
“Mực nướng và đậu hũ chiên ở quán mợ em là ngon nhất Vinh Chính đấy, nhưng em chả nói cho mọi người đâu, hứ!” Tô tiểu đệ bên kia đầu dây đang tức cành hông.
“Bọn tao đến ủng hộ quán của mợ mày mà mày phụng phịu cái gì?” Mao tiên cô hỏi.
“Đi chơi không cho em đi với, không vui!” Tô tiểu đệ ấm ức vì phải lủi thủi ở nhà, một mình phụ trách trông nom căn biệt thự tại Loan thành, lúc này đã nhào lên giường, trơ trẽn ôm gối đầu chưa giặt của ngài Nghiêm tương tư tơ tưởng.
Chắc là Nghiêm Tiểu Đao nghe thấy, đánh mắt cầm lấy điện thoại bên tai Mao cô nương, khẽ ho khan vào ống nghe, “A Triết nè, anh đói bụng rồi, quán ở đâu thế?”
Tô Triết lập tức lảnh lót bắn liên thanh, “Anh Nghiêm ơi quán của mợ em từ Vinh Chính đi vào bốn trăm mét rẽ vào ngõ thứ ba số hai trăm mười lăm tên là “A Tẩu Nướng”! Món ngon nhất là mực nướng than hoa bún ốc mì thịt bằm đậu hũ chiên ớt xào mỡ gà và bánh dày đậu xanh! Nhưng anh nhớ đừng quên gọi rượu gạo và canh mận em thích nhất nha, ăn hộ em hai bát, ngọt lắm đó ~~~~”
Lăng tổng nhìn trời.
Mao tiên cô đứng bên cạnh lớn tiếng cười nhạo, “Bệnh mê zai vô phương cứu chữa rồi!”…
Đoàn người xuyên qua đám đông bần dân ngõ hẹp ghép thành bức tranh Mosaic, cuối cùng đã tìm thấy quán ăn đỉnh cao “A Tẩu Nướng”, cảm giác như bị lừa.
Quán xá đâu ra? Chỉ có một quầy nướng dựng tạm bợ trước mái hiên và mấy cái bàn cái ghế.
Một vũng dầu cống nhân tiện trồi lên, Mao tiên cô nhanh thoăn thoắt đạp phải, suýt thì bổ nhào ra đất, lảo đảo bò toài mất hết cả tiên khí!
Một chiếc siêu xe vòng qua họ, không nhường bước nào, người trong xe luồn lách theo kẽ hở, đỗ lại ngay trước mặt tiền cửa hàng rộng rãi xa hoa bên cạnh A Tẩu Nướng.
Trong quá trình luồn lách, vỏ ngoài chiếc xe khó tránh khỏi tiếp xúc thân mật với đám đông bên ngoài, gợi lên bao nhiêu tiếng mắng chửi.
Nhị thế tổ trong xe mang theo khí thế vương giả cạnh khóe đáp lại, dân thường bên ngoài chộp lấy băng ghế hùng hục đánh trả.
Lốp xe càn quấy suýt thì cán lên cái chân lành lặn duy nhất của Nghiêm Tiểu Đao.
“Anh cẩn thận xe.” Lăng Hà nhanh tay lẹ mắt kéo lấy eo hắn, bao bọc hắn an toàn trong phạm vi một khuỷu tay.
Chủ quán phía sau dùng khí thế Tam Giang mãnh liệt như sấm sét lôi ra một con dao phay, hung hãn ném về phía đuôi chiếc siêu xe nọ! Con dao phay xoay vòng vòng qua đỉnh đầu Nghiêm tổng, cắm vào thanh cản sau của chiếc xe cái “rầm”!
Dân chúng phố phường nơi này cực kỳ hung hãn, kỹ năng dùng dao khiến cho ngài Nghiêm là người trong nghề cũng phải nghẹn họng trố mắt, hai mặt nhìn nhau với Lăng Hà, nơi này là nơi nào thế?
Có lẽ Nghiêm Tiểu Đao cũng đoán được tại sao Lăng Hà ngàn dặm xa xôi đưa hắn đến nơi này, cái gọi là công ty khen thưởng một chuyến du lịch ăn uống ngập mồm abc đều là thủ thuật che mắt vụng về, chắc chắn nơi này có những chuyện, những người mà Lăng Hà muốn cho hắn thấy.
…
A Tẩu Nướng tổng cộng chỉ có ba cái bàn, đến muộn thì mời quý khách ra về! Chiếm lĩnh cái bàn bên cạnh, lưng đối lưng với Mao cô nương là hai chàng trai trẻ trông giống sinh viên, hình như là bạn cùng phòng rủ nhau đi ăn khuya, tiếng trò chuyện chìm nghỉm trong tiếng ồn ã huyên náo của thành phố về đêm đầy chướng khí.
Nam sinh ngồi quay lưng lại có thân hình cao lớn, chiếc T-shirt khá cũ bị kéo căng bởi bờ vai và cơ thể cường tráng.
Khuôn mặt cũng rất đặc biệt, lông mày rậm, xương mày cứng cáp nhô lên như thể từ lúc sinh ra đã đầy sức mạnh.
Khuôn mặt trẻ trung này mang theo vài phần gai góc không tương xứng với độ tuổi, thật sự khác hẳn kiểu thanh niên ẻo lả nữ tính bây giờ.
Hốc mắt cậu ta vừa sâu vừa trũng, lặng yên giấu kín chút tâm tư phức tạp rối ren.
Nam sinh này vừa nhai vừa nuốt bát mì lớn, lối ăn rất có khí khái hào sảng của đàn ông địa phương, khiến cậu bạn thanh tú ngồi cùng không khỏi si mê nhìn ngắm.
Tề Nhạn Hiên cười lên trông rất ưa nhìn, “Anh nói đúng thật, quán này ngon ghê.”
Trần Cẩn tọng mì thịt bằm đầy miệng, nhếch mép rất khẽ ra vẻ tự giễu, “Ờ… Thực ra là vì rẻ thôi, đắt quá tôi không mời cậu được!”
Tề Nhạn Hiên vội nói, “Không sao mà, anh muốn ăn ở quán nào nữa? Lần sau em mời anh.”
Trần Cẩn rũ hàng mi đen nhánh, đáp rất ngầu, “Không cần, ai lại để vợ mời cơm!”
Tề Nhạn Hiên nếm được chút vụn đường, dùng phương thức suy một ra mười, tự cấp tự túc đạt được sự an ủi tinh thần, vì vậy nắm lấy bàn tay trái bỏ không dưới mặt bàn của bạn trai, lặng lẽ vuốt ve những vết chai trên đó, “Lát nữa em mời anh xem phim vậy nhé.”
Hai chàng thanh niên đi ăn mì buổi tối là sinh viên năm thứ ba của trường đại học Phàn Giang nằm cách đường Vinh Chính chỉ ba giao lộ, hai người không cùng khoa nhưng quen biết nhau từ nhỏ, như vậy tính ra là một đôi tình nhân trúc mã.
Hai người ăn hết một bát mì, một đĩa ớt xào, bánh dày và đậu hũ chiên mà chưa tới ba mươi đồng, tìm đâu ra quán nào rẻ như thế? Trần Cẩn sảng khoái trả tiền cho cả hai.
Tề Nhạn Hiên liếc giá mực nướng, mười lăm đồng một xiên, vì thế lắc đầu nói không thích ăn mực.
Trần Cẩn đột nhiên đổi ý, khẽ nhíu mày, “Không xem phim nữa, đi thôi.
Tôi đang phát rầu vì luận văn đây!”
Tề Nhạn Hiên gật đầu, “Cũng được, chúng ta không bắt xe bus, đi bộ về trường nhé?”
Bình thường Tề Nhạn Hiên cứ lo ngay ngáy lấy lòng bạn trai.
Cậu có thể nhìn ra Trần Cẩn cũng thích cậu, dù sao hai người quen biết nhiều năm cũng gọi là hiểu nhau rất rõ, thực ra Trần Cẩn rất quan tâm đến cậu, cũng chưa bao giờ lăng nhăng trăng gió bên ngoài.
Nhưng tính nết Trần Cẩn giống hệt đám mây đen trên đỉnh Thần Nữ ở Tam Giang này, chẳng bao giờ tiêu tán, một năm bốn mùa lúc nào cũng âm u mù mịt, lúc cao lúc thấp, biến ảo khó đoán, chẳng biết lúc nào sẽ ầm ầm trút mưa đá giữa bầu trời nắng đẹp khiến người ta không kịp trở tay, nổi giận chẳng bao giờ báo trước.
Lúc vui vẻ thì cực kỳ thương cậu, lúc không vui, Trần Cẩn cũng từng đánh cậu.
…
Hai sinh viên vừa rời bước, cái bàn bên cạnh lại bị vài gã đàn ông cởi trần chiếm lĩnh.
Đám người nọ biến băng ghế nhỏ thành bát quái trận rất khí thế phô trương, chân xỏ dép lê đạp lên ghế, gọi bia và mực nướng nhai ngấu nghiến.
Khách khứa vào ăn uống trong chợ đêm đều thích buôn chuyện xa gần.
Một gã mặc áo ba lỗ đen nói, “Nè? Xem tin tức chưa? Vụ xe chở tiền tìm thấy xác kẻ bị tình nghi rồi đấy, chính là Trần Cửu bị nghi ngờ từ trước ấy.”
Một gã cởi trần bụng ngấn mỡ ngửa đầu rót bia, đổ hết ra bụng, “Xem rồi! Thời sự bảo là người đất Tam Giang này, mà nó là ai mới được?”
Ba lỗ đen nói, “Mày không biết hả? Đúng là người Tam Giang đấy, mười lăm năm trước cướp ngân hàng một nghìn năm trăm vạn ngay trên đường Vinh Chính này nè!”
Cởi trần kinh ngạc kêu lên, “Hả, tham lam ác độc thế, bái phục thằng này to gan thật! Thế mà có thằng khác còn to gan ác độc hơn, cuối cùng cướp lại của nó mới ghê chứ!”
Ba lỗ đen dùng răng ngấu nghiến xiên mực, chửi một câu, “Đằng nào bọn mang tiền đi gửi ngân hàng chẳng là bọn nhà giàu, cướp của người giàu chia cho người nghèo, thay trời hành đạo thì có sao? Cướp giỏi lắm, nếu là tao thì tao cũng cướp!”
Những tin đồn đầu đường xó chợ, chồng chất và lên men từ nơi thấp nhất của xã hội, được bao bọc trong lớp bụi bặm thời gian, tỏa ra mùi máu tanh nhàn nhạt, mang theo kiêu hãnh ngông cuồng và hào hùng anh dũng trăm năm vọng lại từ nơi biên cương.
Đám người vừa nốc bia vừa tán chuyện, khí thế hừng hực như chuẩn bị rút đao xông lên, cũng muốn cướp ngân hàng một trận!
Nghiêm Tiểu Đao lặng lẽ lắng nghe, trước đây cũng đã xem thông cáo ngắn gọn của cảnh sát.
Hắn thường được trải qua cảm giác thú vị này, thỉnh thoảng đọc thông cáo vụ án lại phát hiện dấu vết mình từng “nhúng tay”.
Nếu là lúc bình thường, hắn sẽ rất ấm ách vì không thể ngạo nghễ bổ sung các tình tiết nội bộ mà chỉ mình hắn biết nhờ bãn lĩnh thần thông của mình.
Duy chỉ có hiện tại là hắn cực kỳ khó chịu, ôm cả một bụng ngờ vực và kinh ngạc – chính là vụ án nọ.
Hài cốt của nghi phạm mười lăm năm trước.
Một nghìn năm trăm vạn.
Ai có được số tiền nọ thì quá đủ làm giàu, số tiền quá lớn.
Bệnh đa nghi của Nghiêm Tiểu Đao lại sắp tái phát, đám người ngồi bàn bên cạnh là ngài Lăng mời đến diễn trò hả? Cố tình nói chuyện này cho hắn nghe hả? Thậm chí hắn còn nghi ngờ chẳng biết Bào Chính Uy có cùng phe hay không, cố tình cho hắn biết trước vụ án này, dò xét phản ứng của hắn?
Nghiêm Tiểu Đao chợt nhìn thẳng vào Lăng Hà, “Có phải cậu biết cục trưởng Bào từ trước không?”
Lăng Hà đang nhai mực nướng, vẻ mặt rất hài hước, phì cười, “Anh thấy tôi giống kiểu người quen biết với cục trưởng hoặc kiểu thông đồng móc ngoặc với cảnh sát sao?”
Hai người đều có lời muốn hỏi, cũng đều có chuyện muốn giấu, dùng ánh mắt cắt xẻo nhau một lát, cuối cùng ăn ý biến nghi vấn thành thấu hiểu.
Ngài Lăng là động vật ăn thịt, quét sạch mấy món mình thích trước đã, trong đĩa chỉ còn bánh dày.
Người này nhai nửa miếng, vẻ mặt không ổn lắm.
Đã quen với phong cách ẩm thực Tây phương, Lăng Hà rõ ràng không thích đồ nếp, hiện đang cố gắng nuốt tiếp nửa miếng còn lại.
“Không thích ăn thì đừng miễn cưỡng.” Nghiêm Tiểu Đao lấy đi nửa cái bánh dày còn dính nước miếng bên miệng Lăng Hà, lại quét sạch bánh dày trên đĩa, sảng khoái nhét hết vào miệng, hảo hán ăn uống còn phải kén chọn sao?
…
Tề Nhạn Hiên ôm tay bạn trai, cánh tay Trần Cẩn cường tráng, gân xanh nổi lên rõ rệt, hai người cùng nhau rời khỏi phạm vi con đường Vinh Chính.
Có ông cụ cụt một tay khom lưng gánh hai bọc hàng lớn, đi qua con hẻm chật hẹp tăm tối, vận chuyển hàng vào kho cho chủ quán trên phố, ven đường ngưỡng cửa còn có rất nhiều phu khuân vác ngồi đợi việc.
Trần Cẩn lặng lẽ liếc tấm lưng còng dị dạng của ông cụ, đôi lông mày rậm nhíu lại vẻ không đành lòng, nhưng hai bàn chân rảo bước như muốn thật nhanh rời khỏi nơi rực rỡ sắc màu này.
Nếu không phải vì mấy quán cơm vừa ngon vừa rẻ, đỡ đần gánh nặng hẹn hò bình dân cho cậu, thì cậu không bao giờ muốn bước vào con đường này!
Trần Cẩn ra tới bên ngoài thì dừng lại, khóe miệng run run chẳng rõ cảm xúc gì, lại quay về dúi mười mấy đồng tiền thừa lúc nãy ăn mì cho ông cụ gù lưng nọ, “Ông vừa làm rơi tiền”, sau đó nhanh chóng ôm Tề Nhạn Hiên biến mất trước đôi mắt kinh ngạc màu xám tro của ông cụ.
Trần Cẩn thổi gió đêm, tự giễu nói, “Tháng này đóng tiền học, tiền ký túc xá và đủ các thứ tiền xong thì chẳng còn cái mẹ gì mà tiêu vặt, nửa tháng sau lên sân thượng ký túc hít gió thay cơm thôi!”
Tề Nhạn Hiên chẳng mảy may để ý tới chênh lệch kinh tế gia đình của hai người, “Anh dùng tiền của em đi! Lúc nào tan học đi ăn cơm thì đợi em dưới lầu, mình đi cùng nhau.”
Trần Cẩn rời mắt, cười nhạt, “Hồi nhỏ tiêu tiền của ba cậu, ba cậu nuôi tôi, giờ lớn thế này lại tiêu tiền của cậu, để cậu nuôi tôi hả?… Đm tôi hèn quá rồi.”
Tề Nhạn Hiên dè dặt đổi giọng, “Đâu thể nói là tiêu tiền của ba em, anh cứ coi như là hạng mục giúp đỡ tương lai triển vọng của anh đi? Chẳng qua tình cờ văn thơ đối ngẫu chọn trúng anh, chứ ba em giúp ai mà chẳng là giúp… Tiền học hành để thành tài, đi mượn cũng không hổ thẹn.”
Trần Cẩn xuất thân từ một gia đình tan nát nghèo túng bần hàn nhà tranh vách đất.
Năm xưa nếu không được cục dân chính Tam Giang nổi lòng từ bi, triển khai hạng mục oanh liệt nhưng đầy khả nghi “Viên chức ba thành phố trích ngân sách giúp đỡ thiếu niên thất học”, e rằng cậu chưa lên tới giáo dục phổ cập cấp hai thì đã phải lăn lộn xuôi Nam đi làm công trong chợ đen.
Nhận được khoản tiền quyên góp đỡ đần việc học, cậu trở thành một thành viên trong dánh sách “nhận cứu trợ” bị kỳ thị ở trường.
Và cũng chính nhờ cơ hội đó, cậu mới quen được người bạn học họ Tề, Tề Nhạn Hiên.
Vận mệnh của cậu cũng giống với nhóm người nào đó, cùng ngờ nghệch trải qua bao nhiêu khúc khuỷu quan trọng nhất trong cuộc đời.
Tiếc rằng phần mộ tổ tiên nhà họ Trần nằm ở vị trí không đẹp, phong thủy nơi cất mộ quá dập dềnh, không thể từ nơi thấp nhất chạy lên trời thăng quan phát tài, ngược lại thì càng chạy càng thấp, càng làm càng sai, luôn rơi vào cạm bẫy.
Cái gì không phải của mình thì rốt cuộc vẫn không phải của mình, điều duy nhất an ủi cuộc đời Trần Cẩn chính là Tề Nhạn Hiên có tình cảm với cậu, hai thiếu niên quen biết từ lâu nảy sinh tình cảm.
Trở về trường học là phải lên phòng đóng cửa tắt đèn, hai người không ở cùng khu ký túc xá.
Lúc rẽ vào khu rừng thấp, Tề Nhạn Hiên nửa cố ý nửa vô tình ôm chặt eo bạn trai, chạm phải cơ bụng săn chắc.
Trần Cẩn không nói chuyện, mặt tối sầm, nhưng hơi thở nặng nhọc phả vào mặt Tề Nhạn Hiên đã không thể che giấu xúc động ngang ngược từ cơ thể khỏe khoắn trẻ tuổi.
Cậu ôm lấy bạn trai, đi sâu vào rừng cây, siết chặt Tề Nhạn Hiên trong bóng tối, động tác thô bạo dễ khiến ngươi chứng kiến lầm tưởng đây là một vụ đánh đập cướp bóc lúc tối lửa tắt đèn!
Tề Nhạn Hiên đê mê, cũng đã quen với chút đam mê bạo lực trong chuyện đó của Trần Cẩn.
Tuy vội vã nhưng sự mãnh liệt khi thân mật vẫn không giảm sút, Tề Nhạn Hiên bị đẩy vào một cây đại thụ, quần tụt xuống mắt cá, đứng bằng tư thế vặn vẹo, chỉ khi đau quá mới khẽ bật ra vài tiếng rên, đón nhận Trần Cẩn hết kịch liệt điên cuồng thúc cậu vào thân cây…
Trần Cẩn kìm lòng không đặng, cậu thật sự thích Tiểu Hiên, nhưng lần nào cũng mất khống chế, thô bạo với Tề Nhạn Hiên như vậy.
Giữa chừng, cậu đột ngột kéo Tề Nhạn Hiên khỏi thân cây, mạnh bạo đè nghiến phần gáy, ép người kia phải quỳ xuống bằng tư thế rất khó chịu, còn cậu từ phía sau thúc vào… Tiểu Hiên thoạt nhìn có vẻ đau đớn, có lẽ đầu gối đã trầy xước vì ma sát với bùn đất cát vụn thô ráp dưới gốc cây.
Tư thế này cũng rất nhục nhã, theo động tác của cậu, có lẽ xương cốt cũng chuẩn bị tách rời.
Sâu trong một con hẻm thuộc đường Vinh Chính ồn ã lung linh ánh đèn, tấm ván cửa hở hoác không giấu nổi căn nhà tồi tàn nhất con phố.
Trải qua bao lần quăng bát ném đồ, bị gia chủ điên cuồng đập phá, căn nhà tồi tàn tám mét chỉ có bốn bức tường đã xập xệ không cách nào tu bổ… Người đàn ông từ phía sau đè lên người phụ nữ đáng thương nọ, mùi rượu nồng nặc, đôi mắt đỏ ngầu không nhìn thấy chút dịu dàng van xin cuối cùng ấy.
Động tác vô cùng thô bạo, tàn ác như làm nhục và tra tấn trường kỳ kiến cho người ta trông thấy mà sợ.
Tiếng rên thảm thiết không chạm tới được những trái tim lạnh lẽo đã thành quen nơi đường cái ngoài kia, nhưng lại khiến đứa bé trai run rẩy phía sau tấm ván gỗ cả đêm mất ngủ…
Hai mắt Trần Cẩn dần dần đỏ ngầu.
Sắc đỏ rành rành ẩn chứa bạo ngược theo di truyền, bản chất tăm tối hung ác bị đè nén và giấu giếm trước mặt người khác, nhưng phía sau lại không thể che đậy, xé toạc làn da để phơi bày máu thịt chân thật nhất bên trong.
Từ hành vi bạo lực, cậu đạt tới sự an ủi tinh thần và khoái cảm thể xác như được uống sương mai, hưởng thụ những tiếng rên rỉ thảm thiết yếu ớt phát ra từ Tề Nhạn Hiên…
Cậu nhớ tới lần đầu hai người vụng trộm ăn trái cấm nhiều năm về trước, chính tại căn nhà quan chức của cha mẹ Tề Nhạn Hiên.
Cậu đột ngột ôm lấy Tề Nhạn Hiên, rũ bỏ quần áo, điên cuồng làm chuyện đó trong cơn xúc động.
Từ nhỏ đã bị chèn ép nơi ngóc ngách tận cùng dưới đáy xã hội, mấy năm trời bị kỳ thị đùa cợt, nếm trải tất cả chua xót và cay đắng, khoảnh khắc cướp đoạt thằng con trai giàu có này giúp cậu thỏa mãn tràn trề, cũng khiến cậu từ đó về sau mắc nghiện thói quen bạo lực, muốn ngừng mà không ngừng được…
Thông qua trận phát tiết cực kỳ thích hợp này, cảm giác bạo ngược bí ẩn giằng xé trong máu thịt dường như cũng tạm thời tan biến, cùng với khoái cảm tột đỉnh khi xuất tinh.
Mỗi lần xong việc, Trần Cẩn luôn ảo não và hối hận, vội vàng đỡ Tề Nhạn Hiên dậy, mạnh mẽ hôn vài cái lên sau tai mồ hôi đầm đìa của cậu, “Anh đưa vợ về ký túc nhé…”