Vũ Trác Nghiên không những không ngạc nhiên mà còn bật cười sảng khoái xoa đầu cô."Ha ha,.. anh còn tưởng con ngốc như em chưa nhận ra.Không ngờ cũng nhận ra nhanh thật."
Cô lườm anh một cái rồi hất tay anh ra, đương nhiên cô nhận ra nhưng quả thật lúc đầu cô thật sự bị anh lừa đến mức không có bất kì một suy nghĩ khác nào.Cũng may ba hôm trước vô tình đi ngang qua nhà Lạc Vũ Anh để đưa cho cô ấy chút đồ thì vô tình nhìn thấy Vũ Trác Nghiên đang đỗ xe ở gần đó, ánh mắt đang nhìn vào trong ngôi nhà của Lạc Vũ Anh.Để chắc chắn hơn những ngày tiếp theo cô tới đều nhìn thấy anh ở đó, khi cô cố tình gọi điện thì anh lại nói đang ở công ty họp.Vì vậy cô càng có thể chắc chắn được Vũ Trác Nghiên là đang giả vờ.Nhưng cái cô thắc mắc chính là lý do khiến anh làm vậy.Đây chắc chắn là một lý do quan trọng mới làm anh ra quyết định như vậy, tạo ra màn kịch này.
"Tại sao anh làm vậy?"Cô chăm chú nhìn anh, ánh mắt mong nhận được một câu trả lời thích đáng.
"Thích."Trác với suy nghĩ của cô,Vũ Trác Nghiên nhìn cô một cách lạnh nhạt, hai tay đút vào túi quần Tây ánh mắt đầy lãnh đạm.Cái gương mặt này của anh chính là vẻ mặt cô cảm thấy đáng sợ nhất từ trước tới giờ, một vẻ mặt cô không muốn nhìn thấy chút nào.
Kỳ Tuyết nhìn anh, gương mặt cô đầy do dự.Cô rất sợ tới thời hạn cuối cùng của giao ước, nhưng hôm nay nó lại thật sự tới rồi.Cô từ trước tới giờ cũng không nghĩ sẽ gặp lại Vũ Trác Nghiên huống chi là cùng anh trải qua nhiều ngày bên nhau vậy nên ngày này với cô quả thật rất khó để nói ra lựa chọn của mình.
Dần dần mọi thứ xung quanh dường như chậm lại theo ánh mắt của cô vào anh giao nhau.Hai người nhìn nhau thật lâu tới mức nghe được tiếng thơ của đối phương, cuối cùng cô cũng mở lời trước.Cô liên tiếp hỏi anh tại sao phải làm vậy, không được nói dối như lúc nãy, cô còn hỏi anh năm đó cô và anh chia tay nguyên nhân sâu xa là gì, cô càng muốn hỏi anh tại sao mấy năm qua vẫn luôn âm thầm bảo vệ cô và càng muốn biết tại sao năm đó khi Kiều Ngân Anh hãm hại cô lại không xuất hiện sự bảo vệ âm thầm đó của anh,...cô còn muốn hỏi anh rất nhiều nữa.Hết nhưng gì cô còn đang thắc mắc về anh.
Khóe mắt cô càng lúc càng cay cay rồi những giọt nước mắt bắt đầu chảy xuống làm cô không còn cách nào kìm lại.Trước giờ cô luôn cố mạnh mẽ, dù có chuyện gì cũng không đáng để cô phải khóc lên như vậy trước mặt một người khác.Nhưng hôm nay cô thật sự thua rồi, cô với anh có quá nhiều nghi vấn muốn giải đáp.Còn người đàn ông trước mắt cô thì dù là năm xưa hay bây giờ vẫn luôn là dấu hỏi chấm lớn đối với cô.
Vũ Trác Nghiên nhìn cô sững người ra, anh có thể gần như đoán trước mọi việc, mọi câu hỏi cô sẽ hỏi nhưng không nghĩ cô sẽ rơi nước mắt như vậy.Tay đút trong túi quần anh bỗng luống cuống rút ra lau đi hàng nước mắt đang chảy xuống của cô sau đó thành thục hơn thì nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Anh chậm rãi để cô dựa vào lòng mình để dùng cơ thể mình bao bọc lấy cô, tay ân cần vuốt ve mái tóc cô.Cô dần lấy lại được bình tĩnh của mình có ý định đẩy anh ra thì nghe thấy tiếng động ở bụi hoa phía sau liền nhanh đi tới thì nhìn thấy một chiếc ví hàng hiệu có kiểu dáng quen thuộc. Thoáng nhìn qua không có gì lạ nhưng cô nhìn liền phát hiện ra cái ví này là hàng sản xuất đặc biệt của công ty cô tri ân khách hàng quen, phía trên có khắc tên khách hàng đó một cách tinh xảo.Và trên chiếc túi này có khắc tên Vũ Anh, vậy chắc chắn cái túi này chỉ có thể của Lạc Vũ Anh vì cô từng nhìn thấy cô ấy dùng cái túi này một lần rồi.
Gương mặt cô thoáng cái đầy lo sợ liền định chạy đuổi theo thì bị bàn tay Vũ Trác Nghiên giữ lại.Anh nhìn cô ánh mắt sắc lạnh khác khẳn lúc nãy làm cô sững người sau đó liền hiểu ngay rằng lúc nãy anh cố tình làm vậy.Anh rõ ràng đang che dấu một bí mật nào đó nên mới cố tình làm tổn thương Lạc Vũ Anh như vậy."Nói đi, anh cuối cùng làm vậy mới mục đích gì?"
"Không phải nói rồi sao.Thích vậy thôi."Anh nhìn cô gương mặt vô cùng kiên định, khí lạnh tỏa ra nhiều hơn khiến cô cũng ngạc nhiên.
Cô nhìn anh, tay nắm chặt lại để giữ bình tính không xông lên đánh anh.Cô thật sự không thể hiểu được con người này cuối cùng muốn cái gì.Với anh tự mình gánh chịu thì sẽ có người hiểu cho anh sao? Anh không sợ nếu một ngày anh quay lại Lạc Vũ Anh đã không còn đó đợi anh sao."Vũ Trác Nghiên, anh có thể dấu em cả đời được sao?"
Vũ Trác Nghiên cười đầy u sầu, anh nhẹ vuốt má cô một cái."Còn hơn để em đón nhận với nó quá sớm.Đây là việc duy nhất có ý nghĩa anh có thể làm cho em."
"Một lần thôi.Trả lời em được không?"
Nhưng cuối cùng câu nói của cô cũng chìm vào im lặng, cô chỉ biết lúc đó Vũ Trác Nghiên gương mặt ôn nhù hơn xoa đầu cô.Anh cười nhìn cô với nụ cười mà năm xưa, cái lúc mọi chuyện chưa xảy đến, cái lúc cô không biết Thiên Vũ là ai, cô với Kiều Ngân Anh vẫn là bạn, cái lúc mà cô và anh còn yêu nhau...
Cô cười nhẹ gật đầu với anh, cô biết anh chắc chắn sẽ không nói rồi nhưng ngày hôm nay chỉ cần như vậy với cô là quá đủ rồi.Cô thể giải thắc mắc quan trọng nhất là anh có giả vờ mất trí nhớ hay không còn những chuyện khác hãy để thời gian làm sáng tỏ nó đi.
Cô đưa tay định vuốt ve gương mặt anh thì bỗng thấy cả cơ thể mình như được anh nhấc lên xoay cái cô đã đứng vị trí anh, còn anh đứng vị trí cô.
Bùm! Đến lúc cô định thần được thì thấy người đàn ông trước mặt mình gương mặt trắng bệch đi, cổ người đổ gục xuống người cô.
Cô trợn tròn mắt, cả người run lên không biết nói gì không phải cô chưa thấy cảnh này nhưng cô không thể ngờ nó đến bất ngờ vậy.Cô nghe rõ tiếng vừa nãy là tiếng súng đã được đeo bộ giảm thanh nên không quá to.Bàn tay ôm lấy Vũ Trác Nghiên có cảm giác ẩm ướt, cô giơ lên thì thấy bàn tay mình đã bị nhuộm một màu máu đỏ, trong phút chốc cô không nhịn được mà rơi nước mặt lần nữa, miệng lắp bắp."Tại sao?...Tại...sao.. lại đỡ thay em.Anh biết trước rồi mới cô tình làm vậy phải không? Tại sao?..."
Anh nhìn cô cười ấm áp một cái, tay vuốt nhẹ mái tóc cô."Vừa...nãy...m..ới khóc... sao...lại khóc rồi."
Cô không thật sự không nhìn được mà muốn đánh anh một trận, cô nhìn xung quanh một vòng không biết tên bắn súng đã đi chưa thì thấy anh cười lớn."Ra.. đi,ph..át...súng này tôi.. hứng thay cô ấy.. còn chưa.. đủ sao?"
Lời anh vừa giứt trên cành cây phía sau bụi cây cô tìm được chiếc ví một người vest đen nhảy xuống.Tay anh ta vẫn cầm khẩu súng với ống giảm thanh, gương mặt điềm tĩnh như thể chuyện này với anh ta không có liên can gì.Anh ta đi tới phía cô, cô cũng lo sợ mà lùi lại thì Vũ Trác Nghiên nắm tay cô chấn an.Người hắc y nhân vest đen kia vội quỳ xuống."Cậu chủ thứ tội, thuộc hạ không biết cậu chủ sẽ làm vậy."
Vũ Trác Nghiên vẻ mặt khinh thường nhìn hắc y nhân kia."Còn.. coi tôi là cậu chủ.. sao? Tới ngay...lệnh.. của tôi.. còn chẳng thèm nghe.Cuối cùng..là..tôi họ vũ hay...bà ta..."
"Cậu chủ thứ tội.Thuộc hạ chỉ làm theo lệnh."Hắc y nhân kia cúi thấp đầu, nhưng không nhận ra anh ta đang sợ hãi chút nào.Đây cũng chính là điểm thành công mà Vũ Gia thành công chính là luyện do một đám thuộc hạ vô cảm, máu lạnh.
"Vậy được,...phát súng này.. tôi hứng...thay cô ấy.Nếu...còn ai.. muốn giết cô.. ấy nữa...thì cô ấy bị làm sao cả gia đình của người làm ra chuyện đó cũng hứng như vậy."Gi ọng nói của anh tuy không liền mạch nhưng đầy sát khí.
"Thuộc hạ.. "Hắc y nhân sợ lời nói của Vũ Trác Nghiên nhưng vẫn phân vân thì nghe anh "Hử" một cái liền tuân lệnh nghe theo rồi rời đi.
Hắc y nhân vừa rời đi một dám người cũng chạy tới, một vị bác sĩ cầm theo đồ cứu hộ của mình tới xem vết thương cho Vũ Trác Nghiên, cũng may phát bắn bị trượt chắc do hắc y nhân kia thấy anh thay đổi vị trí giữa cô và anh định dừng lại nhưng không được chỉ kịp làm lệch phát bắn.Khung cảnh lúc đó hỗn loạn vì ai biết được trong buổi tiệc đính hôn có giá trị liên thành này lại xảy ra sự cố với khách mời.
___Lời Tác Gỉa___
A Diệp cúi đầu xin lỗi: Hôm chủ nhật là ngày đặc biệt nên có chút lơ đãng không kịp ra chương mới xin lỗi mọi người.Cũng thêm là bệnh lười dạo này nặng quá nhưng chắc chắn mỗi tuần vẫn đủ chương.