"Vũ Trác Nghiên, anh xem tiệc đính hôn có cần phải làm quá vậy không.Không khác gì một hôn lễ hoàng gia vậy." Kỳ Tuyết đi bên cạnh Vũ Trác Nghiên, tay khoác vào tay anh chậm rãi sánh bước đi cùng nhau, ánh mắt thoáng cái đã nhìn toàn cảnh bữa tiệc đính hôn mà cảm thán.Thật sự nó lớn hơn cả những gì cô tưởng tượng, nó có khi còn sa hoa hơn những bữa tiệc đính hôn của những người bạn bên Mỹ của cô từng tổ chức.
"Thân phận họ là ai em biết rõ còn.Vung chút tiền có đáng gì."Vũ Trác Nghiên vẫn gương mặt lạnh nhạt từ lúc bước vào tới hiện tại, cả đoạn đường đi cô cứ hỏi anh trả lời chứ hoàn toàn không nói thêm gì.
Hôm nay Vũ Trác Nghiên không biết có thiên nhãn hay không mà cùng cô mặc cùng một loại phục đồng màu xanh lam.Với một nam nhân như anh thì dù mặc màu gì vẫn toát ra vẻ cao ngạo, đầy quyển lực cũng sự sức hút của mình.Nghe nói đâu bộ vest hôm nay của anh đã được những thợ may nổi tiếng đã ân cư của thành phố A đích thân may nên những đường kim mũi chỉ đều vô cùng tỷ mỉ, cẩn thận.
Còn cô mặc trên mình một bộ cánh do chính cô thiết kế mới gần đây.Là một bộ cánh thuộc bộ sưu tập sắp tới sẽ được tung ra.Nó là bộ cánh được cô ứng ý nhất với kiểu dáng phần vai trễ xuống để tôn nên bờ vai mảnh khanh của cô.Phía trước váy đến đầu gối, phần đuôi phía sau thì được kéo dài ra hơn.Bộ váy không chỉ đơn giản vậy mà màu sắc của vải cùng những dải ren trắng cũng được nhẹ nhàng kết hợp vào nhau thật hòa quyện.Nhìn cô giống một nàng công chúa nhẹ nhàng, ngây thơ nhưng nhìn kĩ lại có vẻ kiêu sa, quyến rũ của một mỹ nhân trưởng thành.
Cô và anh sánh bước tới đại sảnh, xung quanh đúng như dự đoán đều là những người có máu mặt ở thành phố A còn có một số người ở thành phố lân cận nữa.Cô biết rõ thị trưởng là người có quyần lực ra sao cũng như chú rể lại là chủ tịch tập đoàn YK thì càng khiến người ta phải kính nể mà mong nhận được một tấm thiệp mời dự tiệc đính hôn rồi.
Vũ Trác Nghiên đưa cô tới đây không đơn giản là dự tiệc nên khi thấy hai nhân vật chính của buổi tiệc đi tới gần chỗ cô cũng đủ hiểu rồi.Hai người, một nam một nữ, trai tài gái sắc như một cặp tiên đồng ngọc nữ vậy.Nhưng...
" A Tuyết, nữ nhân đáng chết." Lâm Tử Hà cũng chính là nữ nhân vật chính của ngày hôm nay vứt bỏ luôn vẻ cao ngạo, lạnh lùng như một nữ thân của bản thân nhào tới ôm cô.Cũng may cô ấy chưa tới mức hét to lên mà nói chỉ đủ để mấy người đứng gần như cô, Vũ Trác Nghiên và chồng chưa cưới của cô ấy nghe thấy.
Cô và Lâm Tử Hà tuy không thân thiếp được như cô với Lạc Vũ Anh nhưng cũng xem như quan hệ hơn mức tình bạn bình thường.Cô cười trừ, ái ngại nhìn ánh mắt của chồng chưa cưới cô ấy bắn về phía mình."Tử Hà, chồng chưa cưới của cậu có vẻ không vui đâu.Buông tớ ra trước đi."Cô cố gắng nở nụ cười nhìn gương mặt như đít nồi của nam nhân kia, có phải cô ôm vợ anh ta đâu mà nhìn cô như vậy.
Lâm Tử Hà quay đâu nhìn chồng chưa cưới của cô ấy rồi tiếp tục ôm chặt cô.Ánh mắt khiêu khích nhìn nam nhân kia."Hàn Thần Dật, anh bị cuồng vợ sao mà em ôm bạn mình cũng ghen.Mới nói em giữ thể diện em cho anh đừng phá thì giờ em lại thấy anh lên giữ chút thể diện cho em trước mặt bạn mình đi nào."
Cô nghe xong liền suýt nữa phụt cười mà ái ngại quay sang nhìn Vũ Trác Nghiên thì thấy anh vẫn một cái mặt vô cảm.Con người này đúng là không có chút cảm xúc nào cả.Mặt vẫn lạnh nhạt mà cười xã giao với Hàn Thần Dật.
"Lâm Tử Hà!" Hàn Thần Dật đương nhiên cũng xã giao đáp lại Vũ Trác Nghiên rồi mới nhìn lão bà chưa cưới mà anh ta mà rít giọng lại đe dọa.Đương nhiên một cách đe dọa trực diện vậy đã chính thức dọa được Lâm Tử Hà đang cố tỏ ra gan to bằng trời kia ngoan ngoãn buông cô ra đứng về phía Hàn Thần Dật.
"Hàn Tổng, Tử Hà có chút trẻ con anh đừng chấp cô ấy làm gì.Sau này anh lấy cô ấy về từ từ dạy lại cũng không muộn."Cô đương nhiên biết Tử Hà được Hàn Thần Dật cưng chiều ra sao nên cố tình trêu chọc một chút không ngờ mặt cô ấy liền cau lại, lườm cô một cái.
Hàn Thần Dật bật cười, xoa nhẹ đầu cô ấy rồi gật đầu với cô."Cảm ơn lời nhắc của Kỳ Tổng, tôi nhất định sẽ phải "dạy dỗ" lão bà tương lai của mình thật tốt."
Cô nhìn ra anh mắt, cử chỉ của Hàn Thần Dật đều vô cùng cẩn trọng thật làm người khác ngưỡng mộ nếu được như Tử Hà.Vũ Trác Nghiên từ nãy không nói gì bất ngờ kéo cô về phía anh, tay xoa đầu cô dịu dàng làm cô ngạc nhiên mà ngẩng lên nhìn anh thì chỉ thấy anh nhìn về phía Hàn Thần Dật.
"À, mà A Tuyết.Hôm nay là ngày cuối cùng của hẹn một tháng cậu với Vũ Tổng quen nhau.Có quyết định chưa vậy?"
Lâm Tử Hà vừa dứt lời cô mới như ngộ ra được cái gì mới vậy.Mắt nhìn Vũ Trác Nghiên đầy do dự, cảm thấy có chút tội lỗi.Chắc chắn anh nhớ hôm nay là hạn cuối vậy mà đứa não cá vàng như cô lại quên mất điều này."À,..ừm..."
Cô vẫn ấp úng chưa biết trả lời sao thì Vũ Trác Nghiên đột nhiên lên tiếng."Hàn phu nhân lo xa rồi.Việc này nên để cô ấy nói riêng với tôi chứ, cũng đừng làm mất mặt một nam nhân như tôi đúng không Hàn Tổng?"
Hàn Thần Dật vẻ mặt hứng thú nghe câu hỏi của vợ chưa cưới mình lại thấy Vũ Trác Nghiên hỏi ngược lại bản thân liền nhanh chóng thu lại cái vẻ mặt xem kịch hay mà gật đầu."Vũ Tổng nói đúng.Vậy không phá không gian riêng tư của hai người thì chúng tôi đi trước.Mà chuyện tôi hứa giúp cậu nhất định làm được.Yên tâm."
Tới khi hai người họ đi rồi cô mới hoàn hồn.Cũng may có Vũ Trác Nghiên cứu giúp không con người luôn sắc sảo như cô bỗng bị sụp đổ vì câu hỏi bất ngờ chưa được chuẩn bị trước tinh thần như vậy.Cô nhìn anh mấy cái rồi mới dứt hoát lên tiếng."Vũ trác Nghiên, em hỏi anh mấy câu hỏi được không?"
"Được.Chúng ta ra vườn hoa đi dạo vừa đi vừa hỏi."Vũ Trác Nghiên lúc này mới nhìn cô rồi gật đầu ưng thuận theo.
Lát sau cô cùng Vũ Trác Nghiên đã đứng trong vườn hoa.Nơi này phong cảnh quả thật rất lãng mạn.Chắc chắn thợ làm vườn đã phải hao tâm tổn trí mới tạo ra được một vườn hoa như vậy.Nhưng lý do nó đẹp không phải nguyên nhân duy nhất làm cô ngắm nhìn chăm chú nó mà lý do quan trọng là không biết phải mở lời với Vũ Trác Nghiên như thế nào.
Vũ Trác Nghiên đương nhiên nhìn thấu tâm tư của cô mà vuốt nhẹ ngọn tóc đang vương bên khóe mắt cô gọn vào rồi cười ấm áp khác thường."Anh biết em muốn hỏi, cứ hỏi đi."
Kỳ Tuyết cười nhẹ nhìn anh, tay cô lúc này đan vào nhau ánh mắt chăm chú nhìn anh thật lâu.Cô thật sự không biết có lên mở lời hay không, nên hỏi câu hỏi nào trước.Quen nhau nhiều năm vậy, rồi lại ở cùng gần một tháng nên cô với anh có quá nhiều điều cẩn hỏi.
"Anh giả vờ mất trí phải không?"
_______Lời tác giả______
A Diệp:"Hm...thật là bệnh lười bị lây nên dạo này ý tưởng bí tới nay mới thông được não ra.Hứa tiếp theo sẽ ra trong thứ và chủ nhật a.Nếu không ra sẽ bù ngay ngày hôm sau.Mong mọi người thứ lỗi."
Tiểu Lãnh chui trong góc phi dép ra."Hừ, A Diệp là đồ đểu.Nói hôm nọ ra vẫy tay được ra trận mà tới chương này vẫn chưa có chỗ cho Tiểu Lãnh."
A Diệp né sang bên, trừng mắt."Có trách tránh Tiểu quỷ ngươi mất hình tượng quá chẳng ai nhắc tới nhường đường lại cho người lớn đi."
Tiểu Lãnh định nhào ra hét gì thì bị A Diệp bịt mồn lại.Tay vẫy vẫy mọi người."Hẹn gặp lại độc giả vào chủ nhật a."