Lúc Lương Tiểu Nhu nhìn thấy bóng dáng của Cao Ngạn Bác đã đơ người một chút, nhưng lại nhanh chóng tỏ vẻ tự nhiên giống như nhìn thấy một người bạn cũ, tay nắm tay Mã Lạc Xuyên cũng không buông.
Mã Lạc Xuyên thở dài trước tiên, xem ra, chuyện phải tới thì trốn cũng không thoát. Nhưng nhìn thấy phản ứng của Tiểu Nhu, lại không khỏi nhoẻn miệng, cong lên một nụ cười mỉm.
Cao Ngạn Bác không hề biểu lộ gì đứng ở dưới lầu, chỉ nhìn chằm chằm bạn gái cũ của anh đang kéo theo một cô gái khác từ từ đi tới, cô gái đó rất cao, điểm độc nhất cô ấy có đó là cá tính lạnh lùng và khí thế mạnh mẽ cho dù là ở đâu thì cũng sẽ không thể bỏ qua. Con ngươi của Ngạn Bác hơi co lại, đúng thật là vị Thanh tra cao cấp MBA vào buổi chiều trong hôn lễ của A Sâm đã giằng co người yêu với anh.
Hai người con gái đi đến trước mặt anh, khắng khít đứng bên nhau, Cao Ngạn Bác đứng ở đối diện, trong một lúc cả ba người chẳng ai lên tiếng. Tiểu Nhu vốn muốn chờ Ngạn Bác mở miệng trước, cô để quyền lại chi anh, mà trong tình cảnh như này, Lạc Xuyên rõ ràng cũng không có ý định nói gì; Cao Ngạn Bác cũng không nói, chỉ lặng lẽ đứng đó, hai tay buông xuống, thần sắc trong đôi mắt thay đổi khôn lường.
Ngoài sự yên tĩnh lan tràn, thì anh còn có gì khác?
Vẫn là Lương Tiểu Nhu mở miệng nói trước phá vỡ sự im lặng, cô trước hết quay người mỉm cười với Mã Lạc Xuyên: "À, Lạc Xuyên, em có một số chuyện muốn nói với Ngạn Bác."
Mã Lạc Xuyên nghe vậy thì thả tay ra, "Ừ, tôi biết rồi, vậy tôi lên trước, tôi ở nhà chờ em." Nói xong, nhìn thoáng qua Tiểu Nhu đầy ẩn ý như có điều muốn nói rồi lại thôi, sau đó đi lên lầu.
Phản ứng lớn của Lạc Xuyên ngược lại vượt ra ngoài dự đoán của Tiểu Nhu, trước đó khi cô ấy thấy cô và bạn học cũ ở chung, không phải là bùng phát cơn ghen rồi còn làm nũng để mang cô đi thật nhanh à, tại sao bây giờ nhìn thấy Cao Ngạn Bác – bạn trai cũ của cô, ngược lại thong thả như vậy?
Cảnh sát Lương nhíu mày lặng lẽ rối bời, cũng không có tâm trạng quan tâm vẻ mặt khó coi của bạn trai cũ ở đối diện.
Thực tế thì Lương Tiểu Nhu không hề biết: hành động nhỏ vào lúc cô nhìn thấy Cao Ngạn Bác đối với Mã Lạc Xuyên mà nói, đã là một sự trấn an tốt nhất rồi. Giống như lúc trước cô tin tưởng giữa Mã Lạc Xuyên và Dương Dật Thanh chẳng có gì với nhau, thì giờ Mã Lạc Xuyên cũng tin tưởng cô y vậy.
Giữa người yêu với nhau, điều quan trọng nhất đó là sự tin tưởng. Bình thường thỉnh thoảng ghen thuông có thể trở thành một phần của tình ái, không ảnh hưởng cục diện còn có thể gia tăng cảm tình; nhưng chỉ cần có được sự tin tưởng thật sự, thì tình cảm có thể cứng hơn vàng, không thể nào phá vỡ được.
Cao Ngạn Bác chăm chú nhìn người con gái ở trước mắt, ở gần anh nhưng lại giống như cách rất xa.
Em ở đây, nhưng con tim em nằm đâu?
Phải, anh đã trở lại, nhiều đêm thức trắng trăn trở tự hỏi ở Anh quốc vẫn lựa chọn trở về nước. Mặc dù lúc ấy anh tự nói với mình về nước là vì hôn lễ của A Sâm và Thinh Thinh, nhưng hiện giờ anh đứng ở đây, nhìn khuôn mặt đã xuất hiện cả trăm ngàn lần trong giấc mơ, anh bất lực cười mỉa mai: hãy thừa nhận đi, anh về là vì cô. Anh còn yêu cô, anh vẫn muốn theo đuổi lại cô, cho dù bắt anh từ bỏ lòng tự trọng và sự kiêu ngạo cho tới nay anh vẫn luôn coi trọngs, anh cũng bằng lòng, chỉ cần cô có thể trở về bên anh...
Anh vốn tràn đầy niềm tin mà quay về Hongkong, nhưng vừa mới xuống máy bay đã được A Sâm đến đón với vẻ mặt phức tạp. Khi anh không thể kiềm lòng nói với bạn tốt nhiều năm kết hoạch này của mình, thì A Sâm lại tỏ thái độ khác thường, cũng không hề ủng hộ anh, còn ấp a ấp úng nói cho anh nghe một chuyện.
Nào là có vài thứ mất đi sẽ không trở về được? Nào là có một số chuyện đã định sẵn kết cuộc, cho dù anh quay về cũng không thể thay đổi, thuận theo tự nhiên thì sẽ tốt hơn?
A Sâm nói rất mập mờ, anh không thể hiểu được. Nhưng buổi chiều sau đó khi nói chuyện với Madam Mã, anh cũng chỉ có chút bất mãn với cô gái từ trước đên nay vẫn luôn lạnh lùng lại có quan hệ tốt với Tiểu Nhu mà thôi. Nhưng vào khoảnh khắc vừa rồi, anh dường như đã hiểu được tất cả.
Anh nhìn thấy một cảnh tượng rất đơn giản, hai người dắt tay nhau bước chậm, lại gần như cũng đủ trở thành một bức tranh hài hòa.
Một bức tranh đẹp thật sự cho anh một sự mỉa mai quá lớn, nhìn rất chói mắt, bỗng dưng lại thấy con tim nghẹn ngào tổn thương.
Sự thật chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao? Ít nhất, lúc Tiểu Nhu đi với anh, cũng sẽ không chủ động dắt tay anh, cũng sẽ không cười ngọt ngào hạnh phúc đến như vậy, càng sẽ không dựa vào người anh, gương mặt đầy vẻ ỉ lại và tràn đầy tình yêu dành cho anh.
Thì ra đây mới thật sự là dáng vẻ khi yêu của Tiểu Nhu, khác hẳn hoàn toàn với dáng vẻ khi ở bên anh, không có nhíu mày suy nghĩ, không có thiếu kiên nhẫn như khi với anh, cũng không có cười dịu dàng rạng rỡ như vậy...
Cao Ngạn Bác mỉm cười, còn có gì cần phải hỏi nữa sao? Đã sớm không còn rồi.
Nhưng anh lại thật sự muốn biết, lòng của Tiểu Nhu có từng thuộc về mình hay không?
Nửa tiếng sau, Cao Ngạn Bác vừa cười mỉa mai vừa xoay người bỏ đi lại một lần nữa cười nhạo chính mình: Thấy chưa, đã bảo mày đừng hỏi gì thêm, kết quả được gì, ngoài việc làm bản thân thêm khổ sở, mày có được cái gì đâu? Ngược lại bắt gặp sự dịu dàng đến bất ngờ ấy, nhưng cũng không phải vì anh.
Cao Ngạn Bác nện bước nhanh hơn, muốn rời xa cô, xa hơn nữa, giống như nếu làm thế thì con tim anh cũng sẽ bớt đau đi một ít.
Sếp Cao đang tự mỉa bản thân cũng không hề phát hiện, không biết từ khi nào đã có một cái bóng đuổi theo phía sau anh, đến khi anh nhận ra thì đã bị một cái khăn chụp lên mũi và miệng... Sau đó thì... không còn biết gì nữa.
Có phải vào lúc đau lòng vì tình, sự tỉnh táo sẽ giảm xuống nhiều, nếu không thì một người luôn cảnh giác cao như anh sao có thể dễ dàng bị người ta theo dõi như vậy? Đây là ý nghĩ cuối cùng trong đầu trước khi Cao Ngạn Bác bị hôn mê.
À, mà khoan đã, đây không phải là mùi thuốc mê sao...
"Về rồi à?" Mã Lạc Xuyên ngồi trên ghế sô pha nghe thấy tiếng mở cửa, ngẩng lên mỉm cười nói với cô.
"Vâng." Lương Tiểu Nhu tiện tay để chìa khóa lên kệ, khom người xuống sờ đầu Đậu Đỏ đang vui mừng vẫy đuôi, xong mới đứng dậy nhìn Lạc Xuyên, sau đó thì ngẩn ngơ... người ngồi trên ghế sô pha bưng một tách trà, cười quá đỗi dịu dàng...
Lương Tiểu Nhu đi lên trước, ôm Mã Lạc Xuyên từ phía sau, hôn lên cổ cô ấy, "Chị cũng không hỏi em xem anh và anh ấy nói chuyện gì à?"
"Không cần." Mã Lạc Xuyên thả lỏng quay người lại vào vòng tay của người ở sau lưng, giọng nói dịu dàng mang theo tiếng cười bay bổng: "Tôi hiểu rõ tâm tư của em."
"Á?" Lương Tiểu Nhu nhoẻn miệng cười, "Vậy chị nói xem, em suy nghĩ điều gì?"
"Em yêu tôi, yêu đến không thể không có tôi." Mã Lạc Xuyên cố nén cười, nói một cách nghiêm túc đàng hoàng.
"Chị đừng có tự tin thái quá như vậy chứ?" Lương Tiểu Nhu vùi đầu ở cổ Mã Lạc Xuyên, che đi gương mặt mắc cỡ, xấu hổ vì vui vẻ khi nghe Mã Lạc Xuyên nói.
Cục cưng này, chắc chắn là suy nghĩ muốn ăn mình đây mà!
Tiểu Nhu e thẹn luôn làm cho Mã Lạc Xuyên xúc động muốn khi dễ, cô ấy mỉm cười, kéo người đang vùi đầu ở cổ mình đến trước mặt, để cho cô ngồi lên chân của mình, lại hơi nghiêng người, hôn lên đôi môi khẽ mím, nhấm nháp cánh môi mỏng hồng nhạt.
Lương Tiểu Nhu nhắm mắt lại, cảm nhận tình yêu và niềm tin thầm lặng từ người mà cô yêu.
Hôn được một lúc, Mã Lạc Xuyên mới cố hết sức mà rời khỏi môi cô, duỗi thẳng lưng ê ẩm, sau đó như đột nhiên như nhớ được điều gì đó, nên nói: "Phải rồi, lúc nãy ba của em có gọi điện đến, tôi đã bắt máy."
Lương Tiểu Nhu lúc nãy còn đang đỏ mặt thì nay đã lập tức trắng bệch.
Mã Lạc Xuyên lại nói thêm một câu: "Ông ấy bảo hai chúng ta mai đến nhà ông ấy ăn cơm."
Khoan đã, tình huống vậy là sao?
"Tối hôm qua ba của em rốt cuộc đã nói cái gì trong điện thoại với chị vậy?"
Mã Lạc Xuyên ôm quà đầy tay, tâm trạng vốn đang căng thẳng nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tiểu Nhu thì đã trở nên bình tĩnh lại (...), Mã Lạc Xuyên lắc đầu, miễn cưỡng nói: "Có lẽ ông ấy đã biết được chuyện gì, bây giờ là tôi đi gặp ba em, sao trông em còn căng thẳng hơn tôi vậy?"
Lương Tiểu Nhu trợn mắt lên liếc Mã Lạc Xuyên, sau đó đi tới đi lui trước cửa nhà. "Sao em không lo lắng cho được? Chị biết không, trông ba em có vẻ dễ nói chuyện, nhưng thực tế thì ông là người cổ hủ lại cố chấp. May là hôm nay em đã nói trước với Tiểu Cương, nó sẽ giúp đỡ hai mình."
Này là đi đánh du kích à? Mã Lạc Xuyên nhướng mày, vừa định nói gì đó để trấn an cảnh sát Lương trông rất hồi hộp ở trước mặt thì cánh cửa lại đột nhiên mở ra, Ba Lương tựa ở cửa, chau mày nhìn hai người, một lúc sau mới rầu rĩ mà nói một câu: "Đứng bên ngoài làm gì, vào trước đi."
Lương Tiểu Nhu lập tức đứng hình, đơ người ra, không dám nhìn sắc mặt ba Lương. Mã Lạc Xuyên thì ngược lại, có thể thật bình tĩnh, không chút hoang mang mà mỉm cười với ba Lương đang cầm cái thìa mặc tạp dề ở nhà, tự nhên đi vào.
Mã Lạc Xuyên chờ sau khi ba Lương ngồi xuống rồi cô ấy mới ngồi ở đối diện ghế sô pha. tư thế ngồi nghiêm túc đoan chính, thái độ cũng rất nghiêm túc, lại tỏ vẻ bình tĩnh.
Ba Lương nhìn cô gái bình tĩnh ngồi lên ghế sô pha ở nhà mình, đứa con gái không bớt lo cũng tự nhiên ngoan ngoãn ngồi cạnh ông, đôi mắt cụp xuống, dáng vẻ đầy lo âu. Sau đó thì cô gái kia liền trực tiếp nắm tay con gái ông, có lẽ là để trấn an, nhưng ông vừa nhìn đã hiểu.
Giữa hai người con gái vốn có thân thiết cũng không phải vấn đề, nhưng xảy ra trên người con gái ông, thì thật sự có vấn đề.
Là một người cha, ông dĩ nhiên biết Tiểu Nhu là người như thế nào. Độc lập, kiên cường, mạnh mẽ, lấy ba cụm từ này để miêu tả cô là thích hợp nhất. Bởi vì vợ ông mất sớm, cũng bởi vì tính ông không đủ cứng rắn mạnh mẽ, khiến cho Tiểu Nhu từ bé đã trở nên độc lập, điều này cũng đã tạo nên sự mạnh mẽ quá mức khi Tiểu Nhu trưởng thành. Nhưng bây giờ, tại sao cô lại thể hiện dáng vẻ nữ tính đến như vậy, hoàn toàn tin tưởng cô gái bên cạnh đó?
Đừng có nói với ông là con gái ông đang quen con gái chứ?!
"Hai đứa như vậy là sao?" Ba Lương hiếm khi lạnh lùng nghiêm mặt lại, xuống giọng hỏi.
Mã Lạc Xuyên nắm chặt tay Tiểu Nhu, cân nhắc xuống giọng sau đó mở miệng nói: "Như chú cũng thấy, con và Tiểu Nhu là quan hệ người yêu."
Cho dù đã đoán được mấy phần, nhưng đối mặt với câu trả lời trực tiếp của vị Madam này, ba Lương vẫn không khỏi thở dốc.
"Con cảm thấy con nên giới thiệu trước một chút sẽ tốt hơn." Mã Lạc Xuyên đứng lên mỉm cười. "Không biết chú có nghe Tiểu Nhu nhắc tới con bao giờ chưa, con gọi là Mã Lạc Xuyên, cũng là cảnh sát, chung Sở Cảnh sát với Tiểu Nhu..."
Ba Lương mỉa mai cắt ngang lời Mã Lạc Xuyên, "Thanh tra cao cấp Đội điều tra ma túy trong Sở Cảnh sát, tôi tất nhiên có nghe nói tới, nhưng chỉ với thân phận bạn tốt của Tiểu Nhu thôi, chứ không phải người yêu gì đó như cô vừa nói."
Mã Lạc Xuyên cũng không giận, chỉ bình thản giải thích: "Con thật sự yêu cô ấy. con biết chuyện này trong một lúc đối với chú mà nói rất khó chấp nhận, nhưng cả hai chúng con đều yêu nhau, hi vọng chú cho phép."
"Cái gì? Đều yêu nhau? Ai với ai? Hai người các người? Nói đùa!" Ba Lương lập tức nổi nóng, lắc đầu quát ầm lên. Ông có chút không thể kiểm soát được tâm trạng và giọng điệu của mình, nhưng mà ông biết được con gái mình thật sự quen con gái thì làm sao ông có thể bình tĩnh được đây!
"Ba à." Ba Lương phản ứng kích động như vậy làm Tiểu Nhu cũng không thể tiếp tục bàng quan, cô cũng đứng lên theo, vịn vai của ông. "Ba, Lạc Xuyên nói đúng, con thật sự yêu chị ấy. Thật ra con nên sớm nói với ba, chỉ là sợ ba sẽ không đồng ý..."
"Con bảo ba làm sao đồng ý? Cô ấy là con gái, sao có thể bảo vệ con, chăm sóc con tốt được?"
"Con có thể." Mã Lạc Xuyên lặng lẽ nói, mím môi, toát lên vẻ kiên định.
"Phải, chị ấy có thể mà." Lương Tiểu Nhu quay đầu nhìn Mã Lạc Xuyên, ánh sáng lóe lên trong đôi mắt, lại niễng đầu khẽ cười với ba Lương. "Con tin chị ấy, ba à, ba không tin con sao? Hơn nữa, con ba giỏi như vậy, cũng đâu có cần ai bảo vệ? Hai chúng con thật sự có thể chăm sóc lẫn nhau."
Ba Lương thở dốc, nhìn con gái của mình, lại quay qua nhìn thấy nụ cười tương tự trên mặt cô gái kia, ông cảm thấy vô cùng mờ mịt.
Ông không hiểu, sao Tiểu Nhu lại thích một cô gái? Cũng không hiểu, Ngạn Bác có gì không tốt, sao con gái lại không muốn quen Ngạn Bác?
"Í?" Lương Tiểu Nhu bỗng nhiên khịt mũi, "Mùi gì vậy? Ba, ba đang nấu gì trong bếp vậy?"
Sặc, hình như ông đã quên. "Canh của ba..." Ba Lương kêu lên, nhưng ông còn chưa động đậy, đã có cá nhân xông vào nhà bếp nhanh hơn ông.
Đến khi ông và Lương Tiểu Nhu đi vào trong bếp, đã thấy Mã Lạc Xuyên đứng bên cạnh bếp gas đã được tắt, mỉm cười vô hại với cả người lẫn vật: "Canh gà sắp nấu đến cạn nước rồi."
Ba Lương ngẩn người, Lương Tiểu Nhu thật sự nhịn không được, bật cười ra tiếng.
Hết Chương
Ra mắt ba vợ =))))