Đối với cô gái bỗng dưng xuất hiện này, nói thật thì Tiểu Nhu cũng không có nhiều ấn tượng. Giản Lan là bạn trung học của cô, là một người khá mờ nhạt trong lớp nhưng lại thường xuyên bị một số nam sinh và nữ sinh bắt nạt, tự nhiên, Tiểu Nhu từ nhỏ ngay thẳng lại vô cùng trọng tình nghĩa không thể đứng yên mà nhìn, nên đã luôn giúp đỡ cô ấy.
Bởi vì sự có qua có lại này, nên hai người họ đã thân thiết với nhau.
Có một số cô gái, trời sinh luôn cần người bảo vệ. Mà Giản Lan cũng thuộc về một trong số đó, gương mặt dài dịu dàng mang nét cổ điển, cơ thể thì gầy yếu, sắc mặt thường ngày luôn nhợt nhạt, rất giống Lâm cô nương trong《 Hồng Lâu Mộng 》.
Thời điểm đó, Giản Lan rất ỉ lại cô, tan học luôn thích đi đằng sau cô, thật sự giống như cái đuôi nhỏ của cô. Sau khi tốt nghiệp trung học, có một khoảng thời gian hai người vẫn thường xuyên liên lạc, nhưng từ sau khi Giản Lan ra nước ngoài, quan hệ giữa hai người đã từ từ phai nhạt. Sau đó, cũng không thấy liên lạc nữa.
Lương Tiểu Nhu thật sự đã quên cô ấy, nhưng cô ấy bỗng dưng lại xuất hiện. hơn nữa còn nhìn cô bằng một ánh mắt kì lạ, khiến cô cảm thấy lạ lùng ở trong lòng.
Trí nhớ của Lương Tiểu Nhu luôn rất tốt, chỉ dựa vào trí nhớ của những năm trước đây, cô cũng đã nhận ra cô gái trước mắt không còn giống như trong quá khứ. Không nói đến tính cách, tất nhiên, trải qua sự mài dũa của năm tháng, chắc chắn sẽ càng trở nên tự tin và điềm đạm hơn. Nhưng ngoài ra, có một số dấu vế của những thứ vô hình đã thay đổi, trong một lúc cô lại nói không nên lời.
"Chúng ta cứ đứng miết ở đây sao?" Lương Tiểu Nhu nhoẻn miệng cười, cố gắng làm vẻ mặt mình trông tự nhiên hơn chút. "Đã lâu không gặp cậu rồi, có muốn tìm một chỗ ngồi xuống và nói chuyện hay không?"
"Chắc chắn rồi." Nụ cười trên mặt Giản Lan rạng rỡ như nắng. "Mình cũng đang tính như vậy."
Lương Tiểu Nhu nhìn xung quanh, cũng không thấy bóng dáng của Lạc Xuyên, nghĩ chắc cô ấy có thể đang nói chuyện với người khác, nên đã gửi tin nhắn báo cô ấy biết rồi sau đó đi với Giản Lan.
Trên đường đi, Giản Lan đi bên cạnh cô, vô cùng tự nhiên nắm lấy tay cô, giống như lúc trung học. Lương Tiểu Nhu không thể bắt bẻ mà nhíu mày, lặng lẽ rút tay về, cười với Giản Lan rồi đi phía trước cô ấy, bước chân không nhanh không chậm, lại giống như vẫn đang giữ một khoảng cách.
Giản Lan nhìn bóng dáng của cô, chân mày bối rối nhíu lại một chỗ.
Hai người tìm một quán cà phê yên tĩnh, vừa ngồi xuống thì Giản Lan đã bắt tréo hai tay lại, phấn khởi nhìn cô, thần sắc trong mắt không thay đổi: "Nói cho mình nghe, Tiểu Nhu, mấy năm qua cậu thế nào? Cậu thật sự vẫn là làm cảnh sát. Nhưng mà đúng là chỉ có nghề này mới hợp với cậu nhất."
"Vậy à?" Lương Tiểu Nhu mỉm cười, đôi mắt cong lại. "Nghe cậu nói như vậy mình cảm thấy ngại ngùng quá. Mình sống cũng tốt, à không, là cũng khá tốt."
Vẫn là như vậy, người chẳng thay đổi mấy, luôn tự tin như thế, cả người không che giấu được hào quang, đến cả nụ cười cũng ngời sáng ấm áp như trong trí nhớ, cho nên mới khiến mình yêu si mê ngày đêm trong những năm qua... Giản Lan si ngốc nhìn cô chăm chú đến không chớp mắt.
"Giản Lan?" Lương Tiểu Nhu quơ tay trước mặt cô ấy.
"Hả? Khá tốt?" Giản Lan hơi giật mình, lấy lại tinh thần, sau đó lại thử hỏi thăm dò: "Vậy chắc chắn đã tìm được một người bạn trai tốt rồi."
Bạn trai? Lạc Xuyên nhà cô đâu phải.
Lương Tiểu Nhu nhếch môi, nhấp một ngụm cà phê, cũng không trả lời lại. Giản Lan cho rằng cô như vậy là đồng ý, vẻ mặt dần dần trở nên ảm đạm.
"Đừng chỉ nói về mình, nói cậu đi, sao đột nhiên lại muốn về nước?"
"Mình à." Giản Lan nhìn cô, khóe mắt hơi cong lên, nửa thật nửa đùa: "Nếu mình nói mình quay về là vì cậu, cậu có tin không?"
"Vì mình?" Lương Tiểu Nhu nhìn vào mắt Giản Lan, bốn mắt nhìn nhau trong một lúc. Sau đó rất bình tĩnh mà lắc đầu: "Không tin." Cô nheo mắt nói chọc ghẹo: "Giản Lan, không nghĩ đến cậu thay đổi nhiều thật, giờ còn có thể nói giỡn? Nhưng mà, không mắc cười chút nào đâu nha."
Giỡn? Chuyện này ở trong mắt cậu là đùa giỡn hay sao?
Giản Lan mím môi, nếm được vị đắng tràn ngập trong miệng, cô ấy vẫn gượng cười, nuốt xuống những lời muốn nói.
Còn cậu, với mình mà nói nói, có phải là một trò đùa hay không? Hay vẫn là một sự tồn tại không thể nào thay thế được.
Vấn đề này quanh quẩn trong lòng Giản Lan đã lâu như vậy, thật sự sắp làm cho cô ấy phát điên. Giản Lan đi theo Lương Tiểu Nhu đến quán cà phê, chăm chú nhìn dáng vẻ tươi cười của cô, không khỏi nhắm mắt lại, nhích đến gần sự hiện diện mà bản thân khao khát bấy lâu, kiễng chân, đột nhiên rất muốn hôn cô vào lúc này, không quan tâm bất cứ chuyện gì nữa, hãy để cho cô ấy được hôn người mà cô ấy đã luôn nhung nhớ bấy lâu nay như vậy...
"Tiểu Nhu." Một tiếng gọi khẽ đột ngột tới, Giản Lan xấu hổ ngừng lại, hơi chau mày, mở mắt.
Không biết từ lúc nào có một cô gái vóc dáng cao ráo đang đứng trước mặt, vẻ mặt vô cảm đứng đó, dáng vẻ lạnh lùng. Đôi mắt đầy ngờ vực nhìn Giản Lan, sau đó di chuyển đi, không nói gì, lại khiến cho người ta cảm giác được một sự tồn tại không thể ngó lơ.
Sau đó, cô gái này rất tự nhiên ôm lấy Tiểu Nhu, lại đưa tay với Giản Lan, thản nhiên nói: "Chào cô, cô là bạn của Tiểu Nhu?"
Giản Lan ngẩn ngơ, cô gái này... là ai? Tỏ vẻ như thể hiện chủ quyền như vậy là có ý gì?
Ánh mắt Lương Tiểu Nhu nhìn qua nhìn lại giữa hai người bọn họ, mới giới thiệu: "Lạc Xuyên, đây là Giản Lan bạn trung học của em; Giản Lan, chị ấy gọi là Mã Lạc Xuyên, là..."
"Tôi là bạn gái của em ấy." Mã Lạc Xuyên khéo léo tiếp lời cô, nói một cách rất bình tĩnh. Sau đó nhìn vào đôi mắt bối rối của người con gái đang bị cô ấy ôm eo, lại nhoẻn miệng mỉm cười, chân mày hơi nhướng lên, như chứa đựng một sự tức giận nhẹ.
Sự tức giận này được Lạc Xuyên che giấu rất tốt, nếu không phải Tiểu Nhu, thì người khác vốn không thể nhìn ra được.
Lương Tiểu Nhu bồn chồn trong lòng, Lạc Xuyên chị ấy, giận ư?
Nhưng rồi ngay lập tức tự hỏi, sao chị ấy lại giận?
Mã Lạc Xuyên ôm cô từ đằng sau, tựa đầu lên vai cô, nhìn như rất ngây thơ nghiêm túc nói: "Tiểu Nhu, em nói muốn đi ăn với tôi, nhưng em chậm quá chừng, còn chưa xong sao? Bụng tôi đói lắm rồi, em xem, bụng tôi xẹp lép luôn nè, không tin em sờ thử. Giờ đi ăn với tôi thôi." Mã Lạc Xuyên phà hơi thở vào tai Lương Tiểu Nhu, "Được không?"
Đôi mắt sâu thẳm như nước, vẻ mặt ngây thơ đầy cám dỗ, Tiểu Nhu hoàn toàn ngây ngất. Để khẳng định lời nói của mình, Mã Lạc Xuyên thậm chí còn cầm tay Tiểu Nhu đặt lên bụng dưới cô ấy vuốt ve.
Lương Tiểu Nhu hơi có chút xấu hổ theo động tác tay của Lạc Xuyên, sau đó cười lên thành tiếng rồi giải thích với bạn học cũ trông quá đỗi ngạc nhiên mà đứng đơ tại chỗ: "À, chị ấy bình thường không phải như vậy, hôm nay..."
Cô cũng không biết Lạc Xuyên làm sao nữa, nhưng quan trọng là: Cảnh sát Mã, giờ không phải lúc làm nũng ok!
"Cô ấy thật sự là bạn gái của cậu?" Giản Lan lấy lại tinh thần từ cú sốc và cứng nhắc sau khi nhìn thấy người con gái này xuất hiện, bình tĩnh trở lại cũng không nhìn Mã Lạc Xuyên, chỉ nhìn chằm chằm Lương Tiểu Nhu, nhẹ nhàng hỏi.
"Ừ, đúng vậy." Lương Tiểu Nhu nghiêng đầu, trả lời lại một cách ôn hòa, lại đúng lúc đụng phải sườn mặt của người vẫn đang ôm cô, sau đó cả hai lại mỉm cười.
Giản Lan cũng mỉm cười, không hề để lộ một chút cảm xúc ảm đạm đau lòng nào, chỉ lặng lẽ gật đầu, tỏ vẻ như đã hiểu và nói với Tiểu Nhu: "Cậu đi đi."
Lương Tiểu Nhu cười xin lỗi, liền dắt con mèo Ba Tư vào lúc này giống như đang làm nũng với chủ nhân đi khỏi. Giản Lan im lặng nhìn bóng dáng hai người rời khỏi, vẫn mỉm cười, ấm áp trước đó quay ngoắt đi đã hiện lên một sự lạnh lẽo.
Chuông điện thoại vang lên.
"Alo, Nặc? Ừ, mình tìm được cậu ấy rồi... Cậu nói đúng, cậu ấy quả thật không thích mình... Nhưng tại sao cậu ấy lại không thích mình? Mình còn cho rằng... vốn cho rằng, trong lòng cậu vẫn có một vị trí cho mình... Nặc, cậu nói có phải mình rất ngốc hay không... Mình không thích cô gái đó, thật không thích... Cậu hỏi tên cô ta? Mã Lạc Xuyên."
"Được rồi, nói cho em biết, chị khó chịu cái gì?" Đi được một quãng đường dài, Lương Tiểu Nhu không nhịn được chạy theo bước chân Mã Lạc Xuyên, phàn nàn.
Vẻ mặt của Mã Lạc Xuyên lại trở nên thờ ơ, cô ấy nghe hỏi, nhíu mày, "Tôi đâu có."
"Còn nói không hả?" Lương Tiểu Nhu đi đến, chọt vào chân mày của Mã Lạc Xuyên, ghẹo: "Lúc nãy là ai làm nũng với em vậy ta. Khoan đã..." Bỗng dưng cô nghĩ đến điều gì đó, khóe miệng nhoẻn lên cười, "Không phải chị ghen đó chứ? Chắc chắn là chị ghen rồi, hèn gì giọng điệu kì lạ, còn kéo em đi."
"Tôi không có." Mã Lạc Xuyên xoa trán, nếu không phải đang ở trên đường, thì cô ấy thật sự đúng là muốn bước đến hôn lên gương mặt đang cười của ai đó giống như tiểu hồ ly mới trộm được báu vật.
Lương Tiểu Nhu tỏ vẻ không tin tới gần Mã Lạc Xuyên, không bỏ ý định tiếp tục gặn hỏi: "Thật không, có thật không vậy?" Chân mày lại lập tức nhíu lại: "Mà không phải nha, cậu ấy chỉ là bạn học cũ của em thôi, sao chị lại ghen chứ?"
Mã Lạc Xuyên thở dài nhìn cô, "Em bị ngốc hả?"
Lúc nãy ở bên kia Sếp Cao đó rõ ràng còn chưa chịu từ bỏ ý định với cô, ở đây lại không biết từ đâu xuất hiện thêm một bạn học trung học, hơn nữa nhìn thái độ của cô gái đó có vẻ như cũng đã thầm mến Tiểu Nhu từ lâu lắm rồi? Mã Lạc Xuyên phải nói sao đây, Tiểu Nhu thật sự là sinh vật đơn bào sao?
Sinh vật đơn bào: ý nói là người ngốc nghếch ấy.
"Hả?" Bị cái xưng hô đã lâu không có nghe làm giật mình, Lương Tiểu Nhu hoang mang hỏi.
"Thôi bỏ đi, cũng đâu phải mới ngày đầu quen biết em." Mã Lạc Xuyên ngược lại còn nhìn cô bằng ánh mắt đồng cảm, sau đó lắc đầu đi lên trước.
"Chị đứng lại cho em! Ánh mắt lúc nãy của chị, nè..." ..." Lương Tiểu Nhu hổn hển đuổi theo.
"Chị không phải nói đói bụng hả, vậy chúng ta đi ăn cái gì đi!" Lương Tiểu Nhu cười ghẹo.
"Khỏi, nhìn em là tôi thấy no rồi." Mã Lạc Xuyên lạnh nhạt nói.
Lương Tiểu Nhu thật sự sắp bị mặt than bang sơn này làm tức giận đến muốn vấp chân, rồi lại vì một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ tiếp đó của cô ấy mà lấy lại bình tĩnh.
"Tối nay em rảnh không, mẹ của tôi nói em với tôi cùng nhau về nhà ăn cơm."
"A, dĩ nhiên là rảnh rồi." Đùa à, mẹ vợ đã mời, cô dám nói không sao? Chỉ là, cô kéo cánh tay Lạc Xuyên, khẽ nhíu mày: "Mẹ chị... dì thật sự đồng ý chúng ta sao? Có cảm giác như quá dễ dàng, ngược lại cũng có chút không thực tế."
Lạc Xuyên từ sau Tết trở về, cô đã biết lúc cô không thể nào ở bên cạnh cô ấy, cô ấy cũng đã trải qua một trận chiến vô hình, chỉ là trận chiến này không có mùi khói thuốc súng mà thôi, quá trình và kết quả đều vượt ra ngoài mong đợi của hai người. Thái độ sau đó của Thường Vân lại làm Tiểu Nhu từ lo lắng đến vui mừng đón nhận.
Dù sao thì quan hệ hiện tại của hai người có thể được người lớn của một nhà chấp nhận, thì đây cũng đã là một sự ủng hộ và cổ vũ lớn lao rồi.
Có điều, Lương Tiểu Nhu lẩm bẩm, chuyện này dường như lại càng chứng minh dì Thường và Biện Lâm có mờ ám?
"Là mẹ của chúng ta." Mã Lạc Xuyên sửa lời cô, "Chịu thôi, mẹ tôi cho tới giờ dù nói hay làm gì cũng sẽ không ra bài kiểu thông thường, tôi cũng không đoán được bà ấy. Nhưng đó cũng là chuyện tốt, so với phản đối kịch liệt thì phải nói là quá rốt rồi, đúng không."
"Vâng." Lương Tiểu Nhu ôm Mã Lạc Xuyên, suy nghĩ trong tâm trí lại càng trở nên rõ ràng.
Nếu như có thể lấy được sự ủng hộ của ba, nói không chừng, ý tưởng kia thật sự có thể thực hiện được...
Dưới ánh trăng dịu dàng, cảnh sát Lương ăn no bụng ở nhà 'mẹ vợ' có tâm trạng tốt tản bộ về nhà với Lạc Xuyên, bóng của hai người dưới ánh trăng được kéo dài ra, nhìn từ đằng xa, giống như bóng của một người.
Tay dắt tay, đi chậm, không ai mở miệng nói chuyện, Lương Tiểu Nhu lại cảm giác như vậy rất ấm áp.
Không khỏi nhoẻn miệng cười, người con gái dắt tay cô cũng mỉm cười nhìn cô.
Chỉ tiếc, sẽ luôn có người xuất hiện làm phiền.
Dưới lầu nhà cô, Cao Ngạn Bác đứng đó, mặt không cảm xúc.
Hết Chương
Cảnh sát Lương toàn được thứ dữ theo =))))