Mã Lạc Xuyên thở dài một tiếng, nhìn Lương Tiểu Nhu ở trước mặt mang theo vẻ đề phòng, bỗng nhiên không biết nên trả lời như thế nào.
Thật ghét cái tính sĩ diện của bản thân, ghét cái mặt nạ mình luôn mang. Nhưng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo này đã sớm trở thành thói quen và bản năng bao năm qua, cho nên tối hôm nay bất thình lình không đề phòng mà bị vạch trần, trong một khoảnh khắc cô cảm thấy mình chật vật không chịu nỗi. Hơn nữa, đối với phần tình cảm không thể xác định này, cô ấy vẫn là bạn gái của người khác, cho nên lựa chọn làm tổn thương cô ấy, để che giấu nội tâm không không thể chịu đựng được của mình.
Nhưng kết quả thì sao?
Mã Lạc Xuyên gượng cười. Ngoài việc làm người mình thích khổ sở, ngoại việc làm cho mình càng thêm đau khổ hơn gấp bội, thì được cái gì?
Bản thân cho tới bây giờ cũng chẳng phải một cô gái tốt gì, cô hiểu rất rõ, nhưng lại không biết rằng thì ra lúc không còn lý trí thì cô cũng sẽ lựa chọn cách ấu trĩ như vậy để làm tổn thương người mình thích.
Nhưng ở trong tình yêu, lại có mấy ai còn lý trí đây?
Trong nửa tháng liên tục, nhớ nhung như thủy triều gần như nhấn chìm cô.
Lúc đi làm thì không tập trung, cho dù là đang làm cái gì, suy nghĩ cũng sẽ vô thức mà trôi dạt đi nơi khác. Trước mắt sẽ bất ngờ hiện lên một gương mặt, một gương mặt đã rất quen thuộc. Hầu hết thời điểm đều thích phụng phịu, lại hoàn toàn không có cách nào che giấu bên trong con ngươi đen láy ánh lên sự kiên định, tự tin. Còn nhớ rõ lần đầu thật sự gặp nhau là ở sân đánh trận vào ba tháng trước, cô ấy mặc đồ đánh trận, vóc dáng cao ráo mảnh mai, vuốt cầm suy nghĩ chuyện gì đó trông rất nghiêm túc, hơi nhíu mày, mím môi, lại tạo thành một bức tranh đẹp mắt, rất dễ dàng đã có thể làm cho cô khi vừa bước vào liều thì ánh mắt đầu tiên đã chú ý người cô ấy; còn có cái lần cô gọi điện cho cấp trên của mình khiến cho bọn họ phải hủy bỏ hành động sau đó thì cô ấy tỏ ra nổi nóng với cô, còn phản công lại cô, làm cho cô cảm thấy rất thú vị; và lần cô bị thương nghỉ ngơi ở nhà, cô ấy bất ngờ tới thăm, với cả cái lần ở trong rạp chiếu phim, cô ấy gầy guộc như vậy lại có thể làm cho cô yên tâm tựa vào vai, rồi nụ hôn tối đó...
Trong vô thức, cô đã nhớ rất lại nhiều kỷ niệm sâu sắc với đồ ngốc này vậy đó.
Cuối cùng, khuôn mặt trước mắt bỗng nhiên trở thành một khuôn mặt mang theo vẻ tổn thương, đau buồn nhìn cô, làm cô cảm thấy tim mình như thắt lại.
Rõ ràng đã thích cô ấy từ rất lâu rất lâu trước đó, không phải sao? Khó khăn lắm mới có thể đến bên cạnh cô ấy, thậm chí còn muốn cám ơn Chúa, cô ấy đồng thời cũng thích mình, vậy thì rốt cuộc mình còn gì bối rối, còn gì phải đắn đo nữa? Mã Lạc Xuyên mờ mịt mà tự hỏi lòng mình.
Cho dù cô ấy có bạn trai thì đã sao? Chỉ cần đôi bên tình nguyện, thì có trở ngại nào không thể vượt qua? Mắc cười, chẳng lẽ sức hấp dẫn của cô lại kém hơn sếp Cao của Tổ Pháp chứng à.
Khi còn rất nhỏ, vào thời điểm mà mình còn chẳng biết tình yêu là cái gì, mẹ đã từng ôm mình, nói với mình với vẻ dịu dàng trên gương mặt: "Tiểu Xuyên, sau này, khi con gặp được mình thật sự thích thì phải giành lấy, đừng từ bỏ, có biết không? Mẹ chính là không dám tranh giành, mới trở thành như ngày hôm nay."
Còn nhớ rõ mình khi đó ngây thơ ngu ngơ đã gật đầu nghiêm túc, lớn tiếng bảo đảm với mẹ: Con sẽ làm được!
Nhưng hiện tại, cô đã làm được chưa? Chẳng lẽ cô mở to mắt ra nhìn cô ấy bỏ đi ngay trước mặt cô sao?
Lòng tự trọng, sự kiêu ngạo mấy cái này, so với cô ấy thì có là gì đâu?
Cho nên cô đến đây, cho nên bây giờ cô đứng trước mặt cô ấy, tự nói với mình, không thể buông cô ấy ra, nếu không, cô sẽ hối hận cả đời này.
Mã Lạc Xuyên mỉm cười, "Tôi tới để làm một chuyện mà tôi đã muốn làm từ lâu."
Sau đó cúi xuống hôn, đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn lên đôi môi của khuôn mặt khiến con tim mình rung động.
Lúc Mã Lạc Xuyên nói ra câu nói đó, đầu óc Lương Tiểu Nhu vẫn còn có chút như đang nằm mơ.
Cái gì mà tôi tới để làm một chuyện mà tôi đã muốn làm từ lâu? Cô ấy muốn làm cái gì? Nhưng mà ngay sau đó, người con gái này đã dùng một hành động thiết thực để nói cho cô biết câu trả lời chính xác.
Từ môi truyền đến xúc cảm ấm áp, còn có mùi thơm chỉ thuộc về ai đó, đại não Lương Tiểu Nhu giờ đã trở nên trống rỗng.
Mình không có nằm mơ chứ? Lạc Xuyên hôn mình?! Cô ấy thật sự đang hôn mình!
Vì thế ngay lập tức, thiệt thòi gì đó, oán giận gì đó, rối ren gì đó đã tan thành mây khói, chỉ còn lại tim đập nhanh như gợn sóng lăn tăn kéo dài không tan nổi lên từng đợt ở trong lòng.
Mặc kệ nó! Bây giờ cứ yên tâm thưởng thức nụ hôn này mới là điều đúng đắn!
Lương Tiểu Nhu nhắm mắt lại, muốn "thưởng thức" nụ hôn này.
Nhưng đợi trong một lúc, nhận thấy môi Mã Lạc Xuyên vẫn chỉ vờn nhẹ trên môi của cô, mặc dù thỉnh thoảng có thăm dò vào trong một chút rồi lại lập tức đi ra. Cứ do dự lúng túng trên đôi môi, như đứa nhỏ không nắm được trọng điểm lại rất háo hức muốn đi vào.
Lương Tiểu Nho mở to mắt, người con gái ở trước mặt mình đang khép mắt lại, lông mi khẽ chớp, gương mặt bình thường trong trẻo nhưng lạnh lùng trong lúc này lại phủ nhẹ một lớp đỏ sậm, bộ dạng như muốn tiếp tục lại không biết nên làm sao để tiếp tục, chỉ có thể giữ nguyên tư thế này.
Xem ra, đại băng sơn thật không biết cách hôn. Lương Tiểu Nhu có khả năng liên tưởng rất tốt nên lập tức nghĩ đến tối ấy bởi vì trò "King of Game" mà xảy ra nụ hôn đó, hay đó là nụ hôn đầu của cô ấy!
Càng nghĩ càng cảm thấy theo hướng này rất phức tạp, cái gương mặt lạnh lùng kiêu ngạo bình thường của cô ấy cũng đủ làm cho người ta hận không thể lui binh, thì ai dám tới gần đây, không sợ bị đóng băng sao? Hôn nữa phản ứng của cô ấy vào lúc hôn đó cũng rất kỳ lạ, cả người giống như cứng ngắc, ừ, dựa vào chứng cứ suy luận khác nhau này thì lần đó chắc là nụ hôn đầu của cô ấy không thể nghi ngờ rồi!
Chuyện này làm cho Lương Tiểu Nhu rất muốn cười. Thôi được rồi, loại yêu nghiệt luôn bắn ra cái nhìn lạnh lùng như thế này, nên để cho cô thu phục đi!
Trong lòng tự dưng sinh ra một nỗi tự hào nên Lương Tiểu Nhu đưa tay, dịu dàng giữ gáy của Mã Lạc Xuyên, tự mình chỉ dạy cái người trước mặt trông rất có khí thế nhưng thật ra lại là đồ ngốc biết thế nào là hôn thật sự.
Cảm giác hôn môi là như thế nào?
Nếu như có ai nói chuyện mà hỏi Mã Lạc Xuyên câu này, Mã Lạc Xuyên chắc chắn sẽ tặng người này một cái liếc trước, sau đóa xoay người bỏ đi, để che giấu sự quẫn bách của cô không biết nên trả lời như thế nào.
Được rồi, có lẽ Mã Lạc Xuyên nên thừa nhận, cô chưa từng yêu đương, càng không biết cảm giác hôn môi ra sao. Từng nhìn thấy những người yêu nhau hôn nhau say đắm không coi người khác ra gì, vẻ mặt của bọn họ luôn khiến cô cảm thấy rất xa lạ, say mê, bối rối cũng có ngọt ngào.
Nhưng vào tối hôm đó, ban đầu là do cô cố tình khiêu khích, cho đến khi nhìn thấy đồ ngốc đó thật sự mắc câu cúi xuống hôn với vẻ mặt si mê, không thể xem nhẹ chính là trong khoảnh khắc đó con tim cô cũng mang theo chút khát vọng, khát khao cô ấy hôn mình, khát khao cô và cô ấy sẽ tiến thêm một bước. Có lẽ ông trời cũng nhìn thấu lòng của cô nên sẵn tiện làm vừa lòng cô, sau đó hai người thật sự đã hôn nhau, làm cho cô rung động vượt xa cả mong đợi.
Người cô ấy mỏng manh lại không mất đi sức bật kề sát cô, đôi môi mềm mại ở trên môi của cô, cảm giác tốt đẹp đến suy nghĩ muốn bản thân nuốt lấy đôi môi trước mắt này. Cho nên hơi hé mở, rồi như cái gì đó mềm mại hơn trượt vào, ở bên trong có cảm giác rất bá đạo lại băn khoăn, không bỏ sót một góc nào, giống như một vị vua đang tuyên bố chủ quyền lãnh thổ.
Sau đó, từ từ, cơ thể của cô càng lúc càng nóng, giống như đang bị hấp chín, suy nghĩ cũng rất mông lung, khó mà tập trung được vào một điểm, chỉ có thể bị động đón nhận nhịp điệu của người trước mặt, hoàn toàn theo sự dẫn dắt của cô ấy.
Giống như hiện tại, Mã Lạc Xuyên rõ ràng đã đánh giá thấp mức độ học tập của bản thân đối với mấy chuyện này, nụ hôn thứ hai trong đời, là chủ động nhưng hôn lên rồi lại không biết làm sao để mở ra, chỉ biết ngây ngô vờn trên cánh môi.
Hình như, cái đồ ngốc đó cũng cảm giác được, cho nên xoa cái gáy của mình, bị động trở thành chủ động, đặc biệt nhiệt tình đưa lưỡi vào hôn cô.
Gắn bó như môi với răng, lưu luyến dây dưa.
Tim của cô đập quá nhanh, người kề sát nhau, cảm giác được tim của cô ấy cũng đập nhanh như vậy... Lần đầu biết được thì ra hôn là chuyện sung sướng của cả thể xác lẫn tinh thần.
Có vẻ như, lần sau phải học tập ở cô ấy nhiều hơn mới được.
Mã Lạc Xuyên bị hôn đến mơ mơ màng màng suy nghĩ.
Cái tay giữ ở gáy càng dùng sức, hôn cũng càng lúc càng nồng nhiệt. Lương Tiểu Nhu cố gắng kiểm soát tim mình đập quá nhanh, muốn dừng lại hoặc chậm lại nhưng cứ luyết tiếc. Cơ thể đẹp như vậy, một người tuyệt vời như vậy, hoàn toàn... không muốn buông ra.
"Ưm..." Từ trong kẽ miệng Mã Lạc Xuyên đột nhiên tràn ra tiếng kêu nhỏ.
Lương Tiểu Nhu giật mình, bật người ra, nãy không cẩn thận cắn Mã Lạc Xuyên. Mở to mắt nhìn Mã Lạc Xuyên, đôi môi hồng hào kiều diễm ướt át của người con gái trước mặt đã hằn lên vệt máu mỏng vòng tròn, càng làm nổi bật gương mặt lạnh lùng khiến lòng người điên đảo, dưới ánh trăng chiếu rọi, tạo ra một loại quyến rũ khác.
"A, xin lỗi..." Lương Tiểu Nhu đỏ mặt xin lỗi, giọng có chút lí nhí. Giống như bản thân dùng sức hơi quá rồi.
Nhưng mà, ai bảo môi cô ấy ngọt ngào như vậy. giống như loại kẹo mà cô thích ăn nhất, hấp dẫn cô, làm cho cô không tự chủ được mà muốn tiếp tục hôn sâu hơn.
Đồ ngốc này! Mã Lạc Xuyên nghĩ muốn ném cho cô một cái nhìn khinh khỉnh rồi lại lặng thinh. Cố gắng điều chỉnh lại nhịp thở rối loạn của mình, vừa mở miệng, mới phát hiện mình giống như bị mất tiếng: "Thế nào, cô đã nghĩ xong chưa?"
Cô vẫn đang gập nửa người, tiếng nói ấm áp đủ làm tan chảy, thậm chí ánh sáng lóe lên trong đôi mắt cũng rất mềm mại.
Lương Tiểu Nhu không biết nụ hôn vừa nãy có làm tan chảy Mã Lạc Xuyên hay không, hay là sẵn tiện làm tan chảy bản thân rồi. Không, phải nói là, châm lên một ngọn lửa trong tim mình. Nếu không, tại sao cô nhìn Mã Lạc Xuyên gần trong gang tấc, nhìn đôi mắt cô ấy, nghe giọng nói của cô ấy, lại có cảm giác chuếnh choáng say.
"Hả, cái gì?" Nhưng mà, câu hỏi này của cô ấy, cô vẫn không hiểu.
"Còn chưa nghĩ xong à?" Mã Lạc Xuyên hỏi lại lần nữa, nụ cười từ từ nở trên môi cô.
"Nghĩ xong cái gì?" Lương Tiểu Nhu vuốt cằm, nghĩ xem gần đây có hứa Mã Lạc Xuyên chuyện gì không? Nhưng lập tức có phản ứng lại, chuyện gì, gần đây hai người cũng đâu có gặp mặt.
Đều là do đại băng sơn đáng ghét này quá hấp dẫn, quyến rũ đến làm tốc độ phản ứng của cô cũng chậm đi rất nhiều.
Mã Lạc Xuyên cúi xuống cười, gằn từng tiếng nói ra: "Lấy thân báo đáp đó."
Hả? Cái gì?!
Lương Tiểu Nhu mở to hai mắt, trong mắt bối rối và hoang mang. Cô không biết cô ấy đột nhiên nhắc tới cái này làm gì, cũng không biết bây giờ cô ấy đang suy nghĩ cái gì.
"Để tôi suy nghĩ lại xem, tôi nhớ... tôi từng cứu cô hai lần." Mã Lạc Xuyên vẫn cứ nói một cách chậm rãi. "Tục ngữ có câu, tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo, huống chi tôi có ơn cứu mạng với cô, thanh tra Lương, có phải cô nên báo đáp tôi hay không? Có phải cô nên lấy thân báo đáp hay không?"
Tích thủy chi ân đương dũng tuyền tương báo: cho dù ân nghĩa nhỏ như giọt nước nhưng phải báo đáp lại bằng sông lớn.
Đôi mắt Lương Tiểu Nhu càng lúc càng sáng lên.
Cái này, ý của cô ấy là...
"Cho nên, cô có đồng ý không?" Mã Lạc Xuyên nhìn cô cười dịu dàng.
"Đồng ý, dĩ nhiên là đồng ý rồi!" Lương Tiểu Nhu cười đến khóe miệng muốn nứt luôn rồi. Cô đưa tay nằm chặt cánh tay Mã Lạc Xuyên kéo xuống, Mã Lạc Xuyên bất ngờ không kịp đề phòng mà ngã vào trong lòng cô. Lương Tiểu Nhu vòng tay qua ôm cô ấy, "Nè, cô không có gạt tôi chứ? Ý cô có phải là chúng ta sẽ ở bên nhau."
Lương Tiểu Nhu vẫn có chút không thể tin được.
Mã Lạc Xuyên có chút bối rối ở trong lòng Lương Tiểu Nhu, không nghĩ tới lời vừa nói ra đã bị cô ấy kéo vào ôm, tư thế e ấp làm cho cô có chút cứng đờ trong một lúc. Mà sức của cô ấy cũng rất lớn, hoàn toàn không giống như người bị thương.
Nhưng, cho dù như thế nào, nói, nếu đã nói ra khỏi miệng thì phải là sự thật. Cô cũng chỉ nói lời thật lòng mà thôi, làm theo khát vọng sâu thẳm trong lòng mình, nói một cách chân thật, chẳng có gì để che giấu.
Thực tế, cô đã bày tỏ ngay từ đầu, chỉ là một cách nói khác thôi.
"Ừ, phải, ý của tôi chính là như vậy."
"Là ý nào?" Ánh mắt của Lương Tiểu Nhu đeo bám Mã Lạc Xuyên muốn Mã Lạc Xuyên nói ra một cách rõ ràng đàng hoàng thì mới chịu.
Mã Lạc Xuyên thở dài.
Khi nào thì Tiểu Nhu của cô bắt đầu trở nên không tự tin như vậy? Còn nhớ lần đầu gặp cô ấy, gương mặt đầy sự tự tin, thu hút cái nhìn và tâm trí của cô một cách mãnh liệt. Hình như là sau nụ hôn ngày đó, cô ấy ở trước mặt cô đã không còn giống như trong quá khứ, ý chí chiến đấu sôi sục, hay là nói, bởi vì cô ấy thích cô, mà làm cho bản thân lo lắng đủ điều?
Xem ra, là lỗi của mình rồi.
"Tiểu Nhu, tôi thích em. Tôi muốn ở bên em."
Mã Lạc Xuyên giữ lấy cổ của người con gái trước mặt, nhìn vào đôi mắt của Lương Tiểu Nhu, thở phào nhẹ nhõm nói ra.
Hết Chương
Đắng lòng chủ nhà đam mê du lịch, bỏ bê công việc mà cũng không thấy ai kêu réo =)))))
Chương này ấm lòng các chị em rồi nhé ^^