Lương Tiểu Nhu sâu sắc cảm thấy ông trời đối xử với cô rất không công bằng.
Ai nói coi, hiếm khi thật lòng thích người ta trước, người ta còn là băng sơn mặt than; khó khăn lắm mới lấy hết can đảm tỏ tình, người ta vẫn lạnh nhạt từ chối; khó khăn lắm mới mượn cơ hội này hồi tỉnh lại tinh thần sa sút hai ngày để làm việc một cách nhiệt huyết, cô đi bắt người còn làm chân bị trật cho được.
Ò, không phải, chưa hẳn là trật chân, theo lời của bác sĩ chuyên nghiệp nói, lúc nhảy xuống là do dùng sức quá nhiều mà kéo căng cơ bắp gây tổn thương, vả lại còn có dấu hiệu đứt gân, để phòng hờ có chuyện gì, nên cần ở lại bệnh viện quan sát một thêm cho tốt.
Vì thế, đêm nay Lương Tiểu Như buồn bã ở lại bệnh viện.
Thật ra, ngược lại cô cảm thấy bác sĩ làm lớn chuyện ra, hôm nay lúc cô nhảy xuống bắt người, trong lòng cô cũng không có cân nhắc? Thôi đừng có đùa, bị thương có tí xíu cũng bắt phải ở trong bệnh viện? Có lẽ, cô thừa nhận, cũng có dùng sức hơi quá... Một chút thôi. Mà, không phải đâu, không thể nói như vậy, từ mắt cá đến gót chân đau quá trời, còn chẳng cử động nỗi.
Hay đây là sự trừng phạt? Là cảnh cáo cô quá tự tin đi làm hết mọi thứ?
Nhưng mà, càng có nhiều người làm lớn chuyện hơn cả bác sĩ. Ba ba đầy năng lượng của cô nghe cô vào bệnh viện, vừa xuống máy bay còn chưa về nhà đã trực tiếp tới bệnh viện, sau đó nghe được rất nhiều sự tích "anh dũng" của cô từ kẻ phản bội Tiểu Cương, càng lo lắng kích động không biết nói gì cho phải, chỉ ngồi ở bên giường nắm cánh tay cô "không một lời đọng trong cổ họng". Lương Tiểu Nhu cố chịu từng cơn đau đớn ập tới đồng thời còn phải tốn tâm tư an ủi ba ba thần kinh yếu của cô.
Cứ phải lặp đi lặp lại rằng sau này cô chắc chắn sẽ chú ý cẩn thận an toàn, ba cô cuối cùng cẩn thận để lại một ít đồ ăn rồi mới đi. Sau đó, Nhiễm Nhiễm và các đồng nghiệp ở Sở Cảnh sát cũng tới, Lương Tiểu Nhu bất lực, cái này thật sự chỉ là bị thương nhẹ thôi mà, vẻ mặt của từng người tới thăm cũng đừng có làm ra vẻ nghiêm trọng khiến cho cô cảm thấy như mình bị bệnh nan y vậy chứ!
Cuối cùng cô đuổi cái thằng em mặt dày đã chơi xấu mình lại còn ở đây nói phải bảo vệ chị hai yêu dấu về nhà, nhìn cái mặt trắng nhỏ nhắn của nó là muốn tức chết, nó mà ở lại thì sao cô nghỉ ngơi cho được. Lương Tiểu Cương bất lực, cậu là một người em trai tốt mà, sốt sắng lo cho chị hai, nhưng chị hai lại hoàn toàn không rõ tâm tư của cậu còn cố đuổi cậu đi. Lương Tiểu Cương nói: "Mai em tới đón chị" rồi ôm trái tim tan vỡ đi về.
Chờ sau khi tất cả mọi người đi rồi, trong phòng bệnh chỉ còn lại cô, chợt yên tĩnh trở lại.
Lương Tiểu Nhu ôm gối, tựa lưng vào giường, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh trăng trong vắt lạnh lẽo chiếu thẳng vào, rọi trên mặt đất, tạo thành ánh sáng màu bạc ấm áp. Cô nhìn ánh trăng trên bầu trời sau một lúc, không muốn thừa nhận giờ phút này bản thân rất cô đơn.
Cái thứ lởn vởn trong đầu không đi là cái gì? Yếu ớt, chán chường. Nhiều người đến thăm cô như vậy, nhưng lại không có gương mặt mà cô muốn nhìn thấy nhất, gương mặt trong trẻo lạnh lùng ấy có thể đọ sắc động lòng người với ánh trăng rồi.
Vẫn là không thể kiểm soát được bản thân mình, lấy điện thoại di động mở màn hình, cẩn thận nhìn xem, kết quả vẫn thất vọng. Không có, không có gì hết. Không có tin nhắn chưa đọc, cũng không có cuộc gọi nhỡ.
Bặm môi lại, Lương Tiểu Nhu ném điện thoại qua một góc.
Có lẽ là bởi vì bị thương, bình thường chỉ là nhớ mà thôi, hiện tại lại có chút đau lòng. Cho dù chỉ là bị thương nhẹ, nhưng lại không nhận được tin có liên quan đến người đó, cái loại thất vọng này cũng được phóng đại hết mức, trái tim như bị bóp nghẹt khó chịu kinh khủng, yếu ớt, quả thật chịu không nỗi.
Cô ấy cũng thật là, dù chỉ là bạn bè, hay chỉ là đồng nghiệp mà thôi, cô ấy cũng không thể gửi cái tin ngắn hay gọi điện an ủi một chút được à? Nếu không thì cô cũng sẽ không thấy mất mát như thế này, nhìn ánh trăng chẳng làm gì chỉ ngẩn người. Nửa tháng này, gần như cô chẳng có nhận được bất kì tin nào liên quan đến đại băng sơn đó, cũng không thấy đại băng sơn xuất hiện trước mặt cô, hay cũng chẳng đến văn phòng của cô tìm cô, giống như cô ấy chưa từng xuất hiện trong cuộc sống của cô vậy. Lương Tiểu Nhu rất sợ như thế, cô sợ cứ tiếp tục như vậy, cô và cô ấy thật sự sẽ không còn xuất hiện cùng nhau nữa, cuối cùng chỉ có thể bất lực lựa chọn trở thành người xa lạ
Sao cô có thể bất ngờ xông vào cuộc sống của tôi, đảo lộn nhịp sống vốn có của tôi, làm cho nó rối tung rối mù rồi sau đó lại lạnh lùng bỏ đi?
Mà cô chỉ có thể ở đây, chờ đợi.
Chẳng thể nói, cũng chẳng thể làm gì. Cô còn có thể làm được gì? Lần đó cô đã cố gắng hết sức mới có thể bày tỏ được? Cô còn dám làm cái gì? Cô lo lắng nếu cô lại làm ra hành động gì nữa, người đó sẽ hoàn toàn biến mất ở trong thế giới của cô.
Cảm giác yếu ớt bất lực ở trong lòng lặng lẽ lan tràn.
Thích người ta trước, nhất định phải khổ như vậy sao?
Lương Tiểu Nhu ngăn khóe miệng cười, không muốn cười khổ, nhưng vẫn có mùi vị cay đắng nhè nhẹ từ khóe miệng tràn vào tim.
Chưa bao giờ biết, thì ra cô có thể vì tình yêu mà hèn mọn đến nông nỗi này. Thầm nghĩ muốn thấy cô ấy thì đủ rồi, thầm nghĩ chỉ cần nghe tiếng cô ấy thì đủ rồi, thầm nghĩ nếu có thể nhìn thấy nụ cười của cô ấy thì cũng đủ rồi.
Cho dù, đôi mắt của cô ấy không phải đang nhìn cô; cho dù, cô ấy không có nói chuyện với cô; cho dù, nụ cười của cô ấy cũng chẳng phải vì cô. Nhưng như vậy thì đã sao?
Cho dù thế nào đi chăng nữa, cũng vẫn tốt hơn so với hiện tại, hoàn toàn không có tin tức của cô ấy, hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở của cô ấy, hoàn toàn không cảm thấy được cô ấy.
Lương Tiểu Nhu ơi Lương Tiểu Nhu, uổng cho cô vẫn tự xưng mình là ngự tỷ, hai mối tình trước thì vẫn tỏ đầy đủ phong thái ngự tỷ, bây giờ, cô đúng là đã hoàn toàn ngã xuống ở đây rồi! Không tự tin đến thế, tự ti đến thế, bất lực đến thế.
Lương Tiểu Nhu ấn ngực, nghiêm túc hỏi bản thân, nếu sớm biết như vậy, còn có thể lựa chọn thích cô ấy sao? Còn có thể thừa nhận người cô thích là người con gái kiêu ngạo lạnh lùng đó sao?
Một cơn gió thổi đến, trên mặt Lương Tiểu Nhu hiện ra nét cười, bình thản, cũng rất kiên định.
Vẫn sẽ.
Cô sẽ không hối hận, bởi vì Mã Lạc Xuyên xứng đáng để người ta yêu.
Cộc cộc.
Tiếng đập cửa đột ngột vang lên làm Lương Tiểu Nhu căng thẳng trong lòng, cô cảnh giác đưa mắt nhìn quanh, nhỏ giọng hỏi: "Ai?"
Bây giờ đã là giờ đêm, còn ai sẽ đến vào giờ này?
Người ngoài cửa ngừng tay lại, một lát sau, truyền đến tiếng vặn tay nắm cửa.
Lương Tiểu Nhu nín thở, cả người căng thẳng, nheo mắt lại.
Cánh cửa được mở ra, một người tựa vào cánh cửa, đúng là gương mặt mà Lương Tiểu Nhu nhớ đến lăn qua lăn lại. Mã Lạc Xuyên nhìn cô, khóe miệng nhẽ nhếch, lên tiếng chào.
"Hi."
Phản ứng đầu tiên của Lương Tiểu Nhu trong khoảnh khắc đó là cô nghĩ mình đang nằm mơ.
Cô nhìn chằm chằm bóng người đang tựa vào cửa ấy, giọng điệu thật sự không chắc chắn, "Là cô sao, Mã Lạc Xuyên?"
Mã Lạc Xuyên mỉm cười, "Là tôi."
Lương Tiểu Nhu mở đèn ở đầu giường, vóc dáng thon thả của người đó đổ xuống cái bóng cũng phản ánh sự thon thả như vậy, kéo thẳng đến bên giường bệnh, giống như đưa tay là có thể chạm vào.
"Sao cô lại đến đây?" Lương Tiểu hít thở sâu vài lần, nếu không giọng nói chắc chắn sẽ có vẻ rất lạ.
"Cô thật sự không mong tôi đến à?" Mã Lạc Xuyên đi đến trước vài trước.
Mã Lạc Xuyên cởi áo khoác, áo khoác được khoác đại trên cánh tay. Bên trong mặc áo sơ mi trắng, hai nút áo trên cùng được mở ra, để lộ xương quai xanh xinh đẹp khá rõ ràng. Ánh sáng ấm áp màu vàng nhạt rọi lên người Mã Lạc Xuyên, tạo thành một vầng sáng dịu dàng.
Mặc dù đã xác nhận sự tồn tại của Mã Lạc Xuyên, Lương Tiểu Nhu vẫn cảm thấy không phải sự thật.
Mã Lạc Xuyên thật sự sao lại xuất hiện ở đây? Mã Lạc Xuyên thật sự sao lại có vẻ mặt... dịu dàng đến thế?
Mã Lạc Xuyên đi đến trước giường của cô, cúi người xuống, nhìn cô, ánh mắt tập trung lại nghiêm túc giống như muốn nhìn thấu trong lòng cô, in dấu vào trong xương. "Chân đỡ hơn chút nào không? Còn đau không?"
Bị đôi mắt Mã Lạc Xuyêb nhìn trực tiếp như vậy, Lương Tiểu Nhu cảm giác hai má của mình có lẽ muốn đỏ lên, lại còn giọng điệu nhẹ nhàng như vậy... Lương Tiểu quay đầu qua, không muốn đối mặt với cô ấy, nói có chút cộc cằn: "Cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi."
"Thì tới thăm cô." Mã Lạc Xuyên đứng thẳng lên, vẫn nói với giọng rất nhẹ nhàng.
Lương Tiểu Nhu quay đầu lại nhìn Mã Lạc Xuyên, muốn nhìn thấy sự chân thành khi cô ấy nói những lời này. Mà khi cô nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của cô ấy, vẫn giống như trước đây, sau khi làm ra chuyện gì đó với cô thì có thể làm như chẳng hề xảy ra gì mà ung dung bỏ đi, một cơn tức bốc lên ở trong người.
Lần nào cũng như vậy!
Làm ra chuyện mờ ám, lại tỏ ra mờ ám, làm cho cô có ảo giác rằng cô ấy cũng có cảm giác tương tự với cô, cô lấy hết can đảm thổ lộ rồi lại bị đẩy ra, vẫn lấy cái cớ vụng về như vậy! Rốt cuộc là cô ấy nghĩ muốn sao đây?!
Lương Tiểu Nhu ngước lên nhìn Mã Lạc Xuyên, đột nhiên phát hiện mình cho tới bây giờ cũng chưa từng hiểu được cô ấy.
Không biết cô ấy muốn gì, không biết trong lòng cô ấy nghĩ như thế nào. Giống như hiện tại, cô ấy tới thăm cô, mang theo vẻ mặt dịu dàng như thế này, lý do là gì? Tại sao lần này lại có thay đổi như vậy? Cô ấy là thật lòng đến thăm mình sao? Tất cả những chuyện này cô đều không biết. Cái cô biết đó là chỉ cần người trước mặt này không muốn, thì cho dù như thế nào cô cũng sẽ không thể bước vào thế giới của cô ấy, cô chỉ có thể mãi mãi lang bạt ở bên ngoài cuộc đời cô ấy.
Bản thân thật đúng là một người mâu thuẫn mà.
Rõ ràng là nhớ người ta muốn chết đi được, trước đó sâu thẳm trong lòng còn khát khao cô ấy đến như vậy, mà khi cô ấy thật sự đến, bản thân lại nghi ngờ.
"Rốt cuộc cô muốn sao đây?" Mặt Lương Tiểu Nhu không đổi sắc nhìn Mã Lạc Xuyên, giọng điệu rất lạnh nhạt, giống cái kiểu thường ngày của Mã Lạc Xuyên. "Tới để xem trò cười của tôi sao?"
Cô biết rõ, vui vẻ cũng được, không vui vẻ cũng được, tất cả cũng chỉ bởi vì cô.
Hết Chương
Chương này với cả chương sau là hai người thay phiên nhau độc thoại ~
Có ai cảm thấy cái khúc tựa vào cửa nói "Hi" là rất kool không =)))))