Năm
Hạc Hiên đang mặc giáp. Đó là điều mà trước giờ chàng không nghĩ, hay đúng hơn là chẳng dám nghĩ tới. Năm xưa tiên hoàng vận giáp cũng là bất đắc dĩ. Người để lại di thư, nói giáp là để điều hòa nguyên khí, chỉ khi cần thiết mới gỡ khỏi giá. Vậy mà hôm nay chàng phải khoác nó lên người, khởi giá về biên cương, trong lòng có chút không thoải mái.
Vừa về đến doanh trại là tên tổng quản ùa ra đón chàng. Mà không đúng, hắn bây giờ đã là nguyên soái, đâu còn là kẻ dẻo miệng nịnh hót chàng như ngày xưa kia? Nhớ khi chiến tranh biên giới nổ ra, chàng đã đặc cách chức thống lĩnh để hắn xông pha trận mạc. Hắn có tài bày binh bố trận, nhờ đó đã nhiều lần đẩy lùi các cuộc càn quét của giặc. Nhưng như thế là chưa đủ. Bọn giặc ngày càng manh động, thế trận của nguyên soái hắn sớm đã không còn hiệu quả. Giặc tràn vào, đóng quân tràn lan trên lãnh thổ, buộc hắn phải dâng sớ, trình lên đương kim Hoàng đế. Cũng phải lâu lắm rồi mới có bậc thiên tử nào đích thân xuất chinh như vậy. Kể ra cũng đã ngót nghét trăm năm.
- Bệ hạ!
Chàng và các vị thống lĩnh xuống ngựa, toàn bộ binh sĩ ở doanh trại đều quỳ rạp xuống hành lễ. Xong xuôi lại tiếp tục tập luyện. Nguyên soái dẫn chàng vào lều nghỉ, dâng trà cho chàng.
- Mời ngài! - Hắn vẫn cung kính như ngày nào.
Chàng gật, uống cạn chén trà. Hắn đón lấy cái tách từ tay chàng, vội bẩm báo:
- Bẩm bệ hạ, từ sau khi phá vỡ phòng tuyến của ta ở biên giới, giặc Giang đã tràn vào. Chúng đem theo súng trường, giáo mác và tất cả vũ khí tối tân khác để tấn công doanh trại. Hiện chúng ta đang đóng quân ở đây, cách sông Thạch Định năm dặm về hướng Bắc. Phía bên kia sông là rừng Lam Thành, sát biên giới.
Rừng Lam Thành. Đây chính là nơi Đức Khải để mất dấu cha con Phạm Bằng.
- Giặc Giang lởn vởn ở đây rất nhiều, đặc biệt là khu rừng Lam Thành. Quân ta báo về, cho biết bọn chúng vẫn đang án binh bất động, hiện vẫn chưa có động tĩnh gì. Chuyện bệ hạ xuất chinh, sớm muộn cũng sẽ đến tai chúng.
- Ừ. - Chàng đáp gọn - Còn gì không?
- Qua điều tra, thần phát hiện cha con Phạm Bằng cũng đang ở rừng Lam Thành. Không biết người của ta nghe được từ đâu nhưng hình như Phạm Khánh Nhã đang mang thai. Trần Mạnh còn dựng hẳn một túp lều cho ả ở trong rừng.
Chàng nhăn mày, vẫn không nói lời nào.
- Được rồi, lui ra trước đi. - Một lúc sau, chàng phẩy tay cho hắn đi. Hắn khom người, bóng dần khuất sau cửa lều.
Một năm. Đã hơn một năm rồi nhưng chàng chưa một lần nghĩ đến nữ nhân đã từng bị mình tráo dâu. Lần này nhớ lại, lòng chàng đau đến quặn thắt. Phạm Khánh Nhã, ả ta có thể quái dị, cha ả có thể là tội thần, nhưng ả cũng là nữ nhân. Mà bất cứ ai phụ bạc nữ nhân thì cũng đều là kẻ xấu. Chàng đâu chỉ phụ ả, chàng còn phụ cả Ái Châu, cả Thanh Ca. Mẫu phi trên trời có lẽ cũng đang thầm khóc vì chàng. Ả theo giặc bán nước, một phần vì cha, còn phần lớn vẫn là mối thù hận chưa từng nguôi ngoai trong lòng ả. Chẳng biết ả có đang dựa dẫm vào ai, chỉ biết ả ra nông nỗi này, tất cả là do một tay chàng gây nên. Nếu có thể, chàng cũng muốn được một lần tạ lỗi ả.
Tên nguyên soái đi, bỏ quên bao thuốc trên bàn. Hắn không hút, nhưng hắn sính đồ ngoại. Và thứ ấy một lần nữa lọt vào tầm mắt chàng. Sẵn bật lửa trên tay, chàng đốt luôn một điếu. Khói thuốc tỏa ra ngào ngạt, chẳng mấy chốc đã bủa vây cả túp lều nhỏ. Sương trắng mờ ùa ra khỏi cửa như vũ bão, bùng lên mạnh mẽ trong giây lát rồi tan dần vào không khí. Nàng đã dặn không được đụng đến thuốc lá, nhưng từ lâu chàng đã không còn để ý. Bao thuốc này có ma lực. Nó như biết nói, dẫn dụ chàng, mê hoặc chàng, hứa hẹn đưa chàng thoát khỏi khổ đau để rồi khi điếu thuốc chạm môi thì không làm cách nào bỏ xuống được. Người ta gọi đấy là nghiện, giống như Sơn Lâm nghiện Kinh Sa vậy.
Có khi nào chàng cũng sẽ đê mê như hắn?
Hạc Hiên cũng không rõ nữa. Nhưng chàng biết mình đã không thể sống mà thiếu thuốc lá.
Ngày hôm sau, chàng và các thống lĩnh họp lại, cùng bàn kế đánh đuổi giặc Giang. Qua bàn bạc, nhiều người đề xuất:
- Giặc hiện giờ đang đóng quân tại rừng Lam Thành. Điều tiên quyết là phải bao vây, dẹp loạn càng sớm càng tốt.
Nhưng ý kiến này nhanh chóng bị nguyên soái gạt đi. Hắn bảo:
- Không được. Không phải ngẫu nhiên bọn chúng chọn rừng Lam Thành làm căn cứ điểm. Ở đây địa hình hiểm trở, tuy người của ta đã khảo sát qua những nơi chúng đóng quân, nhưng như thế không có nghĩa là chúng không có mai phục. Hơn nữa...
- Hơn nữa, trong tay bọn chúng còn có Phạm Bằng. - Chàng tiếp lời hắn - Phạm Bằng đã quá quen với địa hình vùng biên cương. Đây cũng là một bất lợi cho chúng ta. Để bảo toàn lực lượng, tuyệt đối không được tấn công trực diện.
- Nhưng chúng ta càng nhân nhượng, bọn chúng càng được thời lấn tới. Nếu không hành động kịp thời thì cả doanh trại đều sẽ chìm trong biển lửa! - Các tướng lĩnh phản bác, giọng điệu vô cùng gay gắt.
- Bọn chúng đang lảng vảng quanh khu vực doanh trại. - Chàng chỉ lên bản đồ, dùng tay khoanh vùng những nơi có dấu hiệu mai phục - Khả năng cao chúng sẽ tấn công ta từ nhiều phía. Chuyện này không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra. Chi bằng tất cả chúng ta tương kế tựu kế.
Nghe chàng nói, mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ hoài nghi. Bọn họ đồng thanh hỏi lại:
- Kế thế nào, bệ hạ?
- Nếu địch đã muốn tấn công, hãy cứ để bọn chúng tấn công. Chúng ta sẽ có cách để gom tất cả bọn chúng vào lưới.
Nguyên soái vừa nghe đã thấu được ý đồ của chàng liền nhoẻn miệng cười. Đợi khi cuộc bàn bạc kết thúc, hắn mới nán lại hỏi chàng:
- Bệ hạ, ngài quả thật là cao tay. Nhưng thần muốn hỏi thêm một việc.
- Nói đi.
- Tại sao ngài biết người của Trần Mạnh sẽ lén lút lẻn vào doanh trại thay vì trực tiếp tấn công ta? Bọn chúng có trong tay rất nhiều vũ khí tối tân.
- Đúng. Nhưng ngươi nên nhớ, chúng ta hiểu rất rõ bọn chúng. Bọn chúng có súng trường, có giáo mác, có tất cả các loại vũ khí tối tân mà một quân đội nên có. Song chúng không hề hay biết chúng ta đang có gì trong tay. Đợt tấn công lần này, e rằng cũng chỉ là để hắn thăm dò lực lượng, đồng thời gϊếŧ hết số quân hiện tại của chúng ta ở doanh trại. Vì thế, ta cần ngươi làm thêm một việc nữa.
Hắn thấy chàng khựng lại, ngờ ngợ ra điều gì liền khom người, lắng tai nghe chàng dặn dò. Xong xuôi, hắn rời lều, trong lòng có nhiều tính toán. Kế hoạch này chàng đã mất cả một đêm để chuẩn bị, chắc chắn không hề đơn giản. Có lẽ trong doanh trại này, chỉ có hắn và chàng biết được nửa sau của kế hoạch. Chàng đã tin tưởng giao cho hắn nhiệm vụ như thế, hắn cũng sẽ không để phụ lòng chàng. Suy cho cùng, cũng chỉ có nguyên soái hắn mới gánh vác nổi trách nhiệm này.